From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ần phải có vũ khí trong taỵ. Vật thích hợp nhất chúng tôi có thể có được là cái gậy đánh bóng chày của Freddy và cái vợt ten nít của tôi. Được, còn hơn không có gì. Tay lăm lăm vũ khí, chúng tôi rón rén đi xuống dưới nhà.
Tôi vẫn đeo cái kính thần. Vì thế ngay lập tức tôi nhìn thấy nó. Thằng tí hon lông lá trên gác xép. Nó đang bình thản dựa vào tay vịn cầu thang cứ như là đang chờ xe buýt vậy.
Tôi nhảy tới và đập vào nó.
Nó biến mất! Như không hề có bao giờ!
Tôi quay phắt lại khẽ hỏi:
— Nó đâu rồi?
Píp. Có tiếng gì vang ngay trong tai tôi.
Tôi kêu lên:
— Đánh đi! Freddy! Con yêu đấy! Nó ở ngay trên vai chị!
Freddy bảo:
— Đứng im nhé.
Rồi vung cao cái gậy đánh bóng chày quật mạnh.
Tôi chúi xuống vừa kịp tránh khỏi vỡ đầu.
— Nhìn này, đồ ngốc. Chút nữa thì em đánh vỡ đầu chị rồi còn gì.
Nó cãi:
— Em có chủ ý đánh chị đâu. Chị nhớ là em không nhìn thấy con yêu đâu, em chỉ muốn cứu chị thôi.
Tôi đứng dậy phủi vai. Chẳng có gì cả.
— Thôi, đằng nào nó cũng đi mất rồi. Bây giờ phải thật yên lặng. Không thể để bố mẹ thức dậy bắt được chúng mình ở đây. Bố mẹ sẽ xích chúng mình lại mất.
Chúng tôi rón rén đi xuống cầu thang. Con yêu vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt. Cứ mỗi lần nhìn thấy, tôi lại vung vợt lên đập nhưng đều trượt.
Nó đùa giỡn chúng tôi. Đồ quỷ lùn kinh tởm!
Xuống đến hành lang tầng một thì thấy con yêu đang ngồi vắt vẻo trên một cái ghế. Nó đang chờ chúng tôi. Đôi mắt đen bé tí nhìn tôi nảy lửa. Tôi lấy đà và đập cái vợt lên chiếc ghế.
Chẳng có gì hết.
Freddy hỏi:
— Có trúng không?
Tôi bật đèn và đáp:
— Không.
Freddy thắc mắc:
— Tại sao chị cứ đánh trượt mãi thế?
Tôi lườm nó:
— Nó cứ biến mất. Sao em lại có thể mong là chị sẽ đánh trúng một vật thoắt ẩn thoắt hiện như vậy? Chị nghĩ là nó có thể nhảy từ chỗ này sang chỗ khác như một quả bóng bàn ấy.
Rồi tôi lại nghe tiếng “Píp” một lần nữa. Rồi có cái gì đậu xuống đầu. Ôi trời ơi!
Tôi từ từ đưa tay lên đầu mong tóm lấy thằng cha tí hon. Nhưng chỉ toàn tóm được không khí!
Tôi thất vọng tháo cái kính ra đưa cho Freddy:
— Đây em thử xem. May ra em đánh trúng hơn. Lấy cái vợt của chị đây này, đừng có dùng cái gậy ấy nữa. Ít nhất là em cũng sẽ không đánh chết chị trong khi đập thằng lùn ấy!
Freddy dựng cái gậy đánh bóng chày vào tường và đưa cho tôi cầm hộ cái kính của nó. Sau đó nó đeo cái kính thần lên. Ngay lập tức nó nói:
— Nó chạy kia kìa.
Vừa nói nó vừa chạy bổ vào phòng chung. Tôi cũng chạy bổ theo nó.
Vào đến trong phòng, tôi thấy Freddy đang đứng im như hóa đá. Đèn đã bật sáng – tay nó vẫn còn đặt trên công tắc. Tay kia buông thõng cây vợt.
Xung quanh chúng tôi râm ran những tiếng động khe khẽ: Píp. Píp. Píp. Píppp.
Tôi lạnh toát cả người hỏi:
— Có chuyện gì thế, Freddy? Có chuyện gì thế?
Nó im lặng đưa cho tôi cái kính thần. Tôi đeo kính lên.
Và há hốc cả mồm.
Căn phòng đầy ắp những con yêu!
Chú ngồi trên giá sách, trên đầu ti vi. Chú đánh đu vào ngọn đèn, vào quạt trần. Chú nhảy múa trên những sợi dây kéo rèm. Chú ngồi trong ghế xô pha.
Có đến hàng chục chú yêu. Có chú lông màu nâu. Có chú lông đen, có chú lông đỏ. Ba hay bốn chú lốm đốm, trông như những con chó Dalmatian. Thậm chí tôi còn thấy có chú sọc vằn đen trắng như ngựa vằn nữa. Tất cả bọn đều đồng loạt dẩu môi kêu: Píp. Píp. Píp. Píppp.
Rồi chúng đồng loạt ngừng kêu và quay lại nhìn chúng tôi. Những chú yêu chậm chạp quây thành một vòng tròn bao vây chúng tôi. Đầu gối tôi run bắn lên tưởng khuỵu ngay xuống. May mà với được cái ghế tựa.
Freddy hỏi:
— Tại sao… tại ssssao bọn chúng lại im lặng thế này? – Không đeo kính kỳ ảo, cậu ta bị lạc bước, ngơ ngác hỏi:
— Có chuyện gì vậy?
Tôi bảo nó:
— Em không cần biết làm gì, chỉ cần bám chặt lấy chị là được.
Những con yêu quắc mắt nhìn chúng tôi. Vòng tròn thít chặt hơn. Chúng tiến đến sát hai đứa tôi rồi.
Thế là hết! Tôi nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
Rồi có tiếng động phá tan bầu im lặng. Một tiếng động còn đáng sợ hơn tiếng “Píp” của những con yêu. Nó rít lên nghe lạ chưa từng thấy.
Tôi mở choàng mắt quay phắt lại cố thử nhìn xem đó là cái gì.
Rồi nhận ra tiếng động phát ra từ buồng bên cạnh.
Nhưng nó đang đi về phía phòng chung.
Kêu lên những tiếng píp loạn xạ, bọn yêu chạy toán loạn. Một chú nhảy lên một ổ cắm điện. Tôi há hốc mồm nhìn thân hình nó mỏng dần rồi gấp lại như một tờ giấy và chui vào cái lỗ cắm điện bé tí.
Những con khác biến mất như những sợi khói qua mấy vết gạch nứt trên ống khói. Có con tự dẹt người đi và chui xuống tấm trải sàn. Chỉ trong nháy mắt tất cả bọn chúng biến mất, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Nếu như những con yêu đã sợ đến thế thì cái đó còn có thể khủng khiếp đến thế nào?
Không hề biết mình đang làm gì, Freddy và tôi lùi dần về phía bức tường mẹ để bộ đĩa. Lưng chúng tôi vừa chạm đến tường thì một tiếng thịch vang lên từ phía bên kia tường.
Dẫu cho vật bên kia tường có là cái gì đi chăng nữa thì nhất định đó phải là một vật rất mạnh! Và nó đang đuổi theo chúng tôi.
Một tiếng gầm gừ khủng khiếp lại như trùm kín cả không gian. Tôi thì thầm:
— Chúng mình đi khỏi đây đi.
Freddy không trả lời, nó chỉ lẳng lặng đi ra khỏi căn phòng.
Tôi gọi:
— Đợi chị với!
Chúng tôi nhảy bổ vào phòng Freddy và khóa chặt cửa.
Tôi nói:
— Phải khóa chặt lại thế mới được.
Nói xong tôi đi vào phòng.
Freddy nhìn sững về phía trước, nó hoảng sợ thì thào và chỉ ra cửa:
— Nhìn kìa!
Tôi nhìn theo tay nó.
Cái tay nắm cửa đang quay. Tự nó quay.
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon