Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 13
H
ình nhân khốn nạn ấy chính là Stanley! Lúc này tôi hoàn toàn tin chắc điều đó.
Chính Stanley đã mò theo chúng tôi đến tận dòng suối nhỏ. Và chính nó cũng là người tôi vừa nhìn thấy trước cửa nhà kho. Thế là một lần nữa, nó đã tìm cách trêu ngươi tôi.
Chắc chắn là như vậy! Còn ai có thể làm cho mấy con ngoáo ộp cử động giữa đêm hôm khuya khoắt giữa đồng ngô ngoài nó?
Stanley thích làm như thế, nó muốn trêu hai chị em tôi, “lũ nhóc thành phô”. Hồi còn nhỏ, ngay cả những lúc nó có vẻ dễ mến nhất, tôi đã thấy nó là một kẻ xấu chơi rồi.
— Tớ cứ tưởng mọi người đang câu cá cơ mà? – Thằng bé ngạc nhiên hỏi tôi.
— Thôi đi, đừng có lừa bịp nữa. – Tôi trả lời. – Tại sao cậu cứ phải làm bọn tớ sợ như vậy?
— Hả? – Stanley sửng sốt.
— Stanley, hãy buông tha tớ một lúc có được không? Tớ biết thừa đó là cậu rồi. Cậu chính là hình nhân.
— Hình nhân nào? Cậu nói cái gì đấy? – Nó hỏi lại, ánh mắt có vẻ ngây thơ nhất trên đời.
— Cậu đã cải trang thành ngoáo ộp! – Tôi buộc tội. – Hoặc là cậu đã mang một hình nhân tới đây rồi làm cho nó cử động, hoặc làm thế nào đó tớ không biết.
— Cậu chỉ được cái hay nói huyên thuyên! – Stanley phản đối. – Cậu bị cảm nắng hay sao thế?
— Hãy thôi ngay cái vở kịch ấy đi! Tại sao cậu nỡ làm như vậy? Sao lúc nào cậu cũng tìm cách làm cho bọn này sợ như thế? Thậm chí còn làm cho cả ba cậu sợ nữa?
— Thôi đi nào, Julie, tớ thực sự tin rằng cậu đang định nói xiên xẹo đấy! – Stanley phản đối. – Chẳng lẽ cậu lại tin rằng tớ không còn việc gì hơn là chui đầu vào mấy bộ đồ giẻ rách để dọa mọi người hay sao?
— Thôi, cậu cứ nhận đi! – Tôi nhấn giọng;
Tôi chợt im bặt khi thấy nét mặt thằng bé đột ngột biến sắc.
— Ba tớ! – Stanley thốt lên. – Cậu đã nói là ba tớ cũng sợ à?
Tôi gật dầu.
Stanley có vẻ hoảng hốt.
— Tớ phải đi tìm ông ấy ngay! – Thằng bé run run nói. – Nhanh lên mới được! Ông… ông ấy có thể làm những điều tồi tệ nhất!
— Stanley đủ rồi, cậu đi quá xa rồi đấy! Bây giờ cậu hãy im đi!
Nhưng thay vì phải bình tĩnh lại, thằng nhóc lại vừa chạy vừa gọi ầm tên ba nó lên.
Tôi chỉ gặp lại Stanley trước bữa tối một chút. Henry đờ đẫn đi theo nó với quyển sách dạy ma thuật trên tay.
— Julie! – Henry vừa gọi vừa giơ tay ra hiệu cho tôi lại gần.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy vẻ bối rối trên gương mặt ông. Mặt ông đỏ gay, mắt ông mở to như chưa bao giờ to đến thế.
— Cháu chào chú Henry. – Tôi nói lí nhí.
— Đừng nói gì tới chuyện đám hình nhân ấy với ông nội cháu nhé. – Henry dặn tôi.
— Cái gì cơ ạ?
Tôi rất ngạc nhiên vì câu nói của chú Henry.
— Đừng nói gì với ông nội cháu. – Ông nhắc lại. – Điều dó sẽ làm ông nội sợ đấy. Chuyện này chẳng tốt lành gì với ông già đâu, cháu hiểu chứ?
— Nhưng đằng nào…
Henry giơ ngón tay lên ngang miệng ngắt lời tôi.
— Đừng nói gì cả, Julie ạ. ông nội cháu chẳng thích loại chuyện như vậy đâu. Chú sẽ lo liệu cái lũ hình nhân ây. Tất cả đều được nói trong này rồi.
Vừa nói, ông vừa gõ gõ ngón tay vào bìa cuốn sách.
Tôi định nói cho Henry biết rằng con ngoáo ộp đó chẳng có cái gì khác hơn là thằng con trai ngu ngốc của ông, thì đã nghe tiếng bà nội Miriam gọi vào bàn ăn.
Henry chẳng chịu rời mắt khỏi cuốn sách khó hiểu của mình trong suốt bữa ăn. Cứ nhai trệu trạo được vài miếng ông lại đọc lướt qua vài trang sách, rồi lẩm nhẩm đọc đi đọc lại một đoạn nào đó.
Rõ ràng tôi trông thấy ông mấp máy môi, nhưng vì ngồi ở đầu này bàn ăn, nên tôi chẳng hiểu ông đang đọc cái gì.
Stanley chỉ biết gí mũi vào đĩa thức ăn, không chịu nói lấy một câu. Xem ra, cu cậu có vẻ không muốn nhìn cái cảnh ông bố vừa ăn vừa lẩm nhẩm đọc sách như tụng kinh kia.
Trái lại, ông bà nội tôi có vẻ như chẳng để ý thấy chuyện gì khác thường cả. Họ chỉ biết cười đùa và lo thúc ép chúng tôi ăn nhiều hơn. Thực tình tôi rất muốn kể cho ông nội nghe chuyện Stanley đã cố tình tìm cách làm cho Mark và tôi sợ như thế nào. Nhưng vì nể chú Henry, tôi đành im lặng. Nói cho cùng, tôi cũng đủ lớn để có thể tự lo thu xếp mọi chuyện với Stanley. Nó cứ tưởng nó rất ma lanh, nhưng đúng ra nó đã chẳng làm tôi sợ chút nào.
Món ăn tráng miệng mà bà nội chuẩn bị cho chúng tôi là một chiếc bánh anh đào nhân lạc bơ vĩ đại mà tôi chưa bao giờ được thấy.
— Chị đã thấy chưa? Chị thấy có lạ không? – Mark hỏi nhỏ tôi.
Tôi cũng cảm thấy thật ngạc nhiên:
— Cháu nghĩ rằng ông nội có lẽ chỉ thích có món bánh táo thôi kia mà? – Tôi nói với bà nội.
Bà nội cười phá lên:
— Ồ, còn lâu mới đến mùa táo, cháu quên rồi sao?
— Thế ông nội không còn bị dị ứng với anh đào nữa hả bà? – Mark hỏi độp một câu.
Bà nội bắt đầu cắt bánh.
— À không, mọi người ai mà chẳng thích món bánh anh đào. – Bà trả lời mà không nhìn chúng tôi.
Rồi bà ngước mắt lên nhìn Henry trước khi nói tiếp:
— Tôi nói vậy có phải không Henry?
Henry cười tít mắt trả lời:
— Đó là món cháu thích hơn cả. Cụ Miriam chỉ biết làm những món Henry này rất thích.
Ăn tối xong, ông nội Georges lại một lần nữa từ chối kể cho chúng tôi nghe các câu chuyện kinh dị.
Ngồi quây quần xung quanh lò sưởi, chúng tôi đưa mắt ngắm nhìn những ngọn lửa vô tình nhảy nhót bên trong. Mặc dù ban ngày khá nóng, song buổi tối lại có vẻ lạnh đi đủ để chúng tôi thắp lên một ngọn lửa nhỏ.
Ông nội đang ngồi đung đưa trên ghế đu. Ông rất thích ngắm ngọn lửa đang bập bùng cháy. Mọi bận, ông vẫn thường vừa ngắm nhìn bếp lửa, vừa kể chuyện cho hai chị em tôi nghe, ánh lửa mặc sức chập chờn phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc. Và khi câu chuyện càng kinh dị hơn, thì giọng kể của ông càng có vẻ truyền cảm hơn.
Ấy vậy mà tối hôm đó ông lại nhún vai từ chối yêu cầu của chúng tôi. Ông buồn bã nhìn con gấu nhồi đặt cạnh tường phòng khách. Rồi ánh mắt ấy dừng lại ở Henry.
— Các cháu à, ông chẳng còn nhớ câu chuyện nào nữa. – Ông trả lời cùng một nụ cười bối rối. – Trí nhớ của ông dạo này tồi quá.
Lúc sau, tôi mệt mỏi bỏ về phòng cùng với Mark.
— Ông nội dạo này khó hiểu quá. – Em tôi nói.
— Thật đấy. Chị cũng thấy ngạc nhiên quá. – Tôi trả lời.
— Ông nội có vẻ… thay đổi nhiều.
— Tất cả mọi người trong nhà này đều thế, trừ Stanley. – Tôi nói tiếp. – Thằng ôn này lúc nào cũng có thể giở trò ngu ngốc với mình. Hình như nó chỉ sung sướng khi dọa được người khác sợ hay sao ấy.
— Quên nó đi, thế thôi. – Mark lên giọng. – Cứ làm như mình không thấy nó. Làm như vậy, sớm muộn gì nó cũng phải thôi ngay cái trò cải trang làm con ngoáo ộp ấy. Rồi nó sẽ cảm thấy làm như vậy sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Tôi gật đầu trước khi chúc cậu em một đêm ngon giấc rồi trở về phòng mình.
“Phớt lờ mấy con ngoáo ộp ấy đi là xong!” tôi vừa sắp gối lên giường vừa tự nhủ.
Khi đã ngả lưng xuống, tôi kéo chăn kín đến tận cằm. Nằm ngửa, mắt thao láo nhìn lên trần nhà, tôi cố hình dung xem những kẽ nứt trên đó giống hình gì. Một số kẽ nứt trông giống những tia chớp. Một số khác nhìn nghiêng lại chẳng khác gì một ông già để râu.
Toàn thân mệt mỏi, tôi ngáp lấy ngáp để nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được. Hôm nay là đêm thứ hai tôi ngủ ở trang trại. Vì vậy tôi vẫn chưa thể quen với cái giường mới này.
Tôi bắt đầu đếm cừu cho dễ ngủ. Không có kết quả. Tôi lại thử đếm bò, đếm đến một trăm, vẫn chẳng có gì hơn. Tôi nằm nghiêng sang bên này, rồi lại nghiêng sang bên khác, tôi nghĩ tới Sandra, người bạn thân nhất của mình. Kết cục vẫn cứ thế.
Đồng hồ báo thức đã chỉ gần tới con số mười hai. “Phải cố gắng ngủ đi, – tôi tự nhủ. – Ngày mai, mình sẽ chẳng khác nào một con ma đói nếu không ngủ được”.
Tôi nhắm mắt và quyết định chẳng nghĩ tới gì nữa. Đúng! Phải để đầu óc trống rỗng. Trống rỗng hoàn toàn.
Tôi bắt đầu thiu thiu ngủ. Nhưng đó cũng chính là lúc tôi chợt nghe thấy một tiếng kêu ken két là lạ ở đâu đó. Lúc đầu tôi cũng chẳng để ý. Có lẽ đó chỉ là tiếng kêu của cánh cửa sổ chưa đóng mà thôi.
Tiếng ken két đó cứ rõ dần lên.
Tiếp theo đó là một tiếng động khác nghe như một tiếng cọ xát nhè nhẹ.
Có đúng âm thanh đó được phát ra từ phía ô cửa sổ không nhỉ?
Tôi từ từ mở mắt ra. Trước mắt tôi là những cái bóng đang nhảy nhót trên trần nhà. Tôi nín thở, sợ hãi lắng nghe.
Lại một tiếng ken két, tiếp theo đó là một tiếng cọ xát khác, nhưng lần này gần hơn.
Tôi buột miệng khẽ kêu thốt lên một tiếng.
Bất chợt, căn phòng vốn đã tối phút chốc lại càng tối hơn. Tôi kinh hãi khi nhìn thấy một cái bóng đen trũi hiện lên bên cửa sổ.
— Ai… ai đấy?
Cái bóng lớn dần lên. Nó cắt một đường viền thật rõ nét giữa ánh trăng, tôi trông rõ một cái đầu to bự, đôi bờ vai rộng quá khổ của cái bóng ma quái đó.
Bóng đen cứ lầm lũi, câm lặng tiến vào phòng tôi.
— Cứu… cứu tôi với!
Giọng tôi lạc hẳn đi. Tim tôi như chết lặng đi, và tôi không còn thở được nữa.
Hình thù quái dị ấy đã nhảy xuống bờ cửa sổ và bắt đầu tiến về phía tôi.
Lúc này tôi đã có thể nghe rõ những tiếng bước chân lê trên sàn nhà: soạt, soạt, soạt…
Cái bóng cứng đờ vẫn tiếp tục mò mẫm tiến về phía giường tôi. Tôi hốt hoảng định đứng dậy, nhưng chẳng may chân phải bị mắc vào chăn. Thế là người tôi đổ vật xuống mà không gì chống đỡ nổi.
Tôi ngước mắt lên nhìn. Bóng đen quái dị đã sắp đến gần tôi. Tôi rú lên như hóa dại.
Khi nó không còn là cái bóng nữa cũng là lúc tôi kịp nhận ra một điều mà không bao giờ lôi có thể tưởng tượng nổi.
Đó chính là…
— Ông nội Georges! – Tôi hét lên. – Nhưng… Nhưng có chuyện gì thế này? Tại sao ông lại có thể vào đằng cửa sổ cơ chứ?
Ông nội không trả lời. Gương mặt méo mó, biến dạng nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng, xanh lè.
Georges giơ bàn tay cứng đờ về phía tôi. Lại một lần nữa tôi giật thót tim: ông không có bàn tay. Đó chỉ là hai đụn rơm chìa ra khỏi hai ống tay áo rách bươm.
Toàn là rơm rạ!
— Ông nội… Đừng!