Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Born
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1833 / 16
Cập nhật: 2015-10-24 19:49:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
iều Chinh chưa trấn tĩnh được vì sự ra đi của Cẩm Tú thì nhận được một cuộc điện thoại. Là một số lạ.
– Là anh, Long Sơn – Người bên kia khẽ đáp.
– Long Sơn, anh sao rồi? – Kiều Chinh reo lên.
– Anh không sao, chỉ là bây giờ không thể đi lại được – Long Sơn đáp với giọng hiền từ.
– Anh đang ở đâu? Mau nói em biết để em đến thăm anh.
Khi Kiều Chinh đến bệnh viện, Long Sơn đang tựa người vào thành giường đọc sách, toàn thân anh đều quấn băng trắng xóa. Kiều Chinh đau lòng khi nghĩ cũng vì bảo vệ cô mà anh ra nông nỗi này. Cô nhìn Long Sơn cười:
– Nhìn anh thật giống một xác ướp.
Long Sơn cũng cười, anh gấp quyển sách lại. Thăm hỏi một hồi, anh nghiêm túc nhìn cô:
– Em và anh chàng đó có quan hệ gì với nhau vậy?
– Anh ấy là anh trai của bạn thân em… và cũng là người em thích – Kiều Chinh ngập ngừng.
Long Sơn cảm thấy trong lòng hụt hẫng. Một nỗi buồn xâm chiếm lấy anh.
– Kiều Chinh, em có biết gì về con người của anh ta không?
Kiều Chinh gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc lắc đầu. Cảnh Phong vẫn luôn khó hiểu, anh rõ ràng là một người trong giang hồ, nhưng lại không có vẻ nham hiểm, tàn độc mà cô thường nghe nói đến. Thậm chí có thể nói, Cảnh Phong là một người rất dịu dàng. Nghĩ đến anh, Kiều Chinh cảm thấy thật ngọt ngào, hai má cô bất giác lại ửng đỏ. Tâm trạng của người đang yêu trong Kiều Chinh, đương nhiên là Long Sơn nhận thấy.
– Vậy mà em vẫn thích anh ta sao?
– Câu hỏi này em cũng tự hỏi bản thân mình nhiều lần, nhưng yêu là một liều thuốc độc ngọt ngào. Mặc dù biết là nó có độc, nhưng vẫn thích hương vị ngọt ngào của nó. Cam tâm tình nguyện uống nó.
Long Sơn nghe Kiều Chinh nói, anh nén tiếng thở dài… Là anh biết cô quá muộn.
Cẩm Tú thật sự muốn lảng tránh Kiều Chinh, ở trường, cô cố ý ngồi thật xa Kiều Chinh, cũng không còn giữ chỗ cho Kiều Chinh như trước nữa. Hôm nay Kiều Chinh đành phải ngồi xuống góc dưới cùng trong hội trường.
Cô ngồi học mà cứ hướng ánh nhìn về phía Cẩm Tú, buồn bã vô cùng. Kiều Chinh không nghĩ là Cẩm Tú lại cư xử như thế với mình. Cô thật không biết, chuyện cô thích Cảnh Phong có liên quan gì đến Cẩm Tú, vì sao Cẩm Tú lại phản ứng gay gắt đến thế. Dù Cẩm Tú có lo lắng cho cô thế nào đi chăng nữa cũng không thể giận dữ đến vậy.
Chẳng lẽ cô thích Cảnh Phong là sai?!
– Hù! – Giọng Vỹ Thanh gọi phía sau khiến Kiều Chinh giật mình.
Kiều Chinh bất giác quay đầu sang bên cạnh, đáng tiếc bây giờ không còn Cẩm Tú ở bên thay cô mắng Vỹ Thanh. Vỹ Thanh có chút ngạc nhiên, nếu là bình thường thì Cẩm Tú sẽ quát anh: “Muốn chết à?”, rồi sau đó Kiều Chinh cũng phụ họa theo, nhưng hôm nay Kiều Chinh lại đi một mình.
– Sao vậy, hai đứa giận nhau à?
– Chắc là vậy – Kiều Chinh gật đầu buồn bã.
– Đừng lo, con bé Cẩm Tú tính tình giống như con nít ấy. Chỉ cần em dụ đi ăn, anh bảo đảm lát sau Cẩm Tú sẽ hết giận em à xem – Vỹ Thanh nói với vẻ đắc ý vô cùng, giống như hoàn toàn nắm rõ tất cả tính tình của Cẩm Tú khiến Kiều Chinh cũng phải bật cười.
– Anh thích Cẩm Tú hả? – Kiều Chinh nhìn Vỹ Thanh thật lâu rồi lên tiếng hỏi.
Vỹ Thanh bị cô hỏi thẳng như thế thì đỏ mặt bối rối, lát sau đanh mặt bảo:
– Em nghĩ đi đâu vậy hả? Ai mà thèm thích con bé lóc chóc như thế chứ.
– Thật không? Vậy để em đi nói thẳng với cô ấy là anh không thích cô ấy nhé – Kiều Chinh nheo mắt cười thầm, rồi giả vờ quay lưng đi.
– Này… – Vỹ Thanh vội vàng gọi cô lại, ngượng ngùng nói – Ừ thì Cẩm Tú cũng có một chút đáng yêu cho nên… cho nên…
Kiều Chinh bật cười lớn khiến Vỹ Thanh há hốc miệng kêu lên:
– Em dám trêu anh.
Nói xong, vẻ mặt có chút tức giận, anh trừng mắt nhìn cô, Kiều Chinh bèn vỗ vai Vỹ Thanh nói:
– Vậy sao anh không mau bày tỏ với cô ấy đi.
– Anh cũng muốn, nhưng… Cẩm Tú nhìn bề ngoài dễ gần như vậy thôi, thật ra cô ấy không dễ gần đâu. Đôi lúc anh cảm thấy Cẩm Tú có quá nhiều bí mật riêng không muốn cho ai biết – Vỹ Thanh lắc đầu.
Nghe Vỹ Thanh nói thế, cô bỗng mông lung nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cô với Cẩm Tú. Có lẽ nào…
– Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc – Vỹ Thanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt cương nghị nhìn về phía trước khẳng định – Trong tình yêu, đôi lúc cần nhẫn nại chờ đợi. Anh tin chỉ cần anh chân thành thì có lúc trong trái tim Cẩm Tú cũng sẽ có anh.
Kiều Chinh nhìn Vỹ Thanh sững sờ, những lời anh nói là những lời cô đang muốn biết. Đúng vậy, bây giờ cô và Cảnh Phong là hai khoảng trời cách biệt, nhưng chỉ cần cô hiểu rõ thêm về anh, cô tin sẽ có một con đường được tạo ra nối hai người lại với nhau.
– Vỹ Thanh! Cám ơn anh – Cô khẽ nói rồi mỉm cười từ biệt.
Kiều Chinh quyết định đi tìm Cảnh Phong lần nữa. Khi cô vừa đến, cũng là lúc Cảnh Phong đang định ra ngoài, vừa thấy cô, anh cau mày có chút khó chịu, giọng lạnh lùng hỏi:
– Sao em lại đến đây? Chẳng phải anh đã bảo với Cẩm Tú nói với em là đừng đến tìm anh mà, Cẩm Tú không nói sao?
– Có nói với em. Nhưng mà…
Kiều Chinh còn chưa kịp nói tiếp thì điện thoại của Cảnh Phong đột nhiên reo lên. Nhận được điện thoại, gương mặt Cảnh Phong tái xanh buông ra hai chữ bệnh viện rồi vội vàng chạy đi khiến Kiều Chinh ngơ ngác, cô cũng vội vàng đuổi theo sau anh. Cảnh Phong đến bệnh viện rồi nhanh chóng biến mất. Cô phải mất một lúc lâu mới tìm được anh.
Đó là một căn phòng lộn xộn, đồ đạc văng tung tóe, bác sĩ và y tá đứng đầy trong phòng. Tiếng la hét của một phụ nữ vang lên, không ai dám lại gần bà.
– Các người đi hết cho tôi, trả lại con gái cho tôi. Mau trả Như Ngọc cho tôi, trả lại đây… – Bà gào lên, trên tay là một cây kéo.
– Xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ đang thử lấy đi con gấu bông của bà ấy để giúp bà ấy khôi phục từ từ lí trí thôi. Chúng tôi không biết bà ấy giấu cây kéo từ bao giờ… – Vị bác sĩ vội vàng giải thích.
– Mẹ… mẹ bình tĩnh lại đi – Giọng Cảnh Phong dịu dàng vô cùng, anh đứng trước mặt người phụ nữ, chìa một tay về phía bà ta – Đưa cây kéo cho con.
– Không… mẹ không tin con. Cô ta đã làm em gái con bị thương – Bà Vân Trang chỉ tay về cô y tá, mặt cô ta tái mét – Tại sao con lại để cho họ bắt em gái con đi? – Bà Vân Trang nhìn con trai oán trách.
– Mẹ, đó không phải là em gái con, đó là con gấu bông, em gái con vừa đi ra ngoài mua chút đồ rồi. Lát nữa sẽ vào. Bây giờ mẹ mau đưa kéo cho con, kẻo lát nữa mẹ sẽ làm đau em ấy mất.
– Con gạt mẹ… mẹ muốn nhìn thấy em con. Con mau tìm em con về đây ẹ – Bà Vân Trang kích động nói.
– Mẹ! – Kiều Chinh lớn tiếng gọi giữa phòng bệnh, giọng cô mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng pha chút nhõng nhẽo của trẻ con.
Cả phòng bệnh từ bác sĩ đến y tá cùng hộ lí, cả bà Vân Trang đều quay mặt lại nhìn cô. Cảnh Phong cũng chau mày, không biết cô đang định giở trò gì.
– Mẹ – Cô bước về phía bà Vân Trang bình thản gọi thêm lần nữa.
Bà Vân Trang nhìn cô đăm đăm, sau vài phút ngỡ ngàng mới lên tiếng hỏi:
– Cô là ai? Vì sao gọi tôi là mẹ?
– Mẹ nói gì thế? Con là Như Ngọc, con gái của mẹ đây mà – Cô giả vờ dùng giọng nhõng nhẽo hờn trách. Đôi mắt tròn khẽ chớp như sắp sửa chảy ra hai hàng nước mắt giận dỗi.
Bà Vân Trang có chút chấn động nhìn cô, sau đó hét lên:
– Cô nói bậy. Cô không phải con gái của tôi. Con gái tôi kia kìa – Bà run rẩy chỉ tay vào con gấu bông đang nằm trơ trọi nơi góc tường – Con gái tôi còn rất nhỏ.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt.
– Sao mẹ lại có thể nói vậy? Sao mẹ lại bảo con không phải là con của mẹ?! – Cô giậm chân nhìn bà Vân Trang hờn trách – Mẹ nói xem, con kém anh Cảnh Phong bao nhiêu tuổi nào. Anh Cảnh Phong bây giờ đã là người đàn ông to lớn thế này, làm sao con cứ mãi là một cô bé được cơ chứ?! – Cô chỉ tay vào Cảnh Phong đang sừng sững cạnh đó nói – Có phải vì mẹ không thương con nên mới không chịu nhận con là con của mẹ hay không? – Cô giả vờ đưa tay dụi mắt ấm ức khóc.
Bà Vân Trang nhìn sang Cảnh Phong, anh đứng sát bên bà cùng vị bác sĩ, nhưng anh lại cao hơn vị bác sĩ đó những một cái đầu. Rồi quay sang nhìn kĩ Kiều Chinh so sánh, đôi mắt bà hoang mang cực độ và dường như dần dần đã cho rằng, lời cô vừa nói là hoàn toàn đúng. Cảnh Phong định đến ngăn cản Kiều Chinh làm loạn nhưng anh đã bị bác sĩ nhanh tay giữ lại, ông đưa tay lên miệng làm dấu im lặng.
Kiều Chinh rấm rứt khóc, tỏ vẻ tủi thân:
– Hóa ra mẹ không thương con.
Bà Vân Trang thấy biểu hiện của cô như thế thì hoảng hốt bước xuống giường, xém chút ngã vật dưới đất. Nhưng bà không quan tâm, vội lao đến ôm lấy Kiều Chinh thật chặt.
– Mẹ xin lỗi. Không phải mẹ ghét con đâu. Con đừng giận mẹ nhé.
– Mẹ đã bảo con không phải con gái mẹ – Kiều Chinh vẫn giả vờ hờn trách.
– Mẹ xin lỗi. Là mẹ đã sai. Là mẹ đãng trí không nhận ra con – Bà Vân Trang rối rít nhận lỗi.
Trong tâm trí của bà vẫn luôn có cảm giác mình đã quên lãng điều gì đó, và giờ đây, bà cho rằng mình đã quên lãng hình dáng của đứa con gái yêu. Cô gái lớn đáng yêu trước mặt bà đây chính là con gái bà rồi, bà khẳng định là như vậy.
– Mẹ hãy nghe lời bác sĩ, uống thuốc tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi cho tốt còn về nhà với con và anh Cảnh Phong nha mẹ – Cô nhanh chóng nói – Không có mẹ bên cạnh, con buồn lắm.
– Mẹ nghe lời con – Bà Vân Trang gật đầu.
Bác sĩ, y tá thấy vậy lập tức tiến tới gần bà, dìu bà nằm xuống giường, nhưng bà Vân Trang vẫn níu chặt cánh tay Kiều Chinh, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, lúc đó bà mới an tâm để các bác sĩ tiêm thuốc ình. Móng tay bà bấm vào tay cô để lại những vết hằn sâu chảy máu. Kiều Chinh vẫn cố gắng nhịn đau chờ cho đến khi bà ngủ.
Cảnh Phong thấy mẹ đã thôi kích động, thở phào nhẹ nhõm. Cánh tay trắng mịn màng của Kiều Chinh bị bà Vân Trang làm chảy máu nhưng cô vẫn tươi cười nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, trong lòng anh bỗng dao động.
Ra khỏi phòng bệnh, họ im lặng sánh bước bên nhau. Cảnh Phong bất ngờ nắm chặt bàn tay Kiều Chinh. Cô bàng hoàng vì cử chỉ dịu dàng của anh, trái tim cô đập rộn ràng. Cô khẽ cười hạnh phúc.
Ngoài phố bắt đầu thưa dần những chuyến xe qua lại, thành phố chìm vào không gian vắng lặng. Đó cũng là lúc những quán bar ồn ào nhộn nhịp nhất. Tuy vậy, tầng trên của quán bar lại không quá ồn ào. Đứng ở đây có thể nhìn thấy rõ mọi hoạt động bên dưới.
Cảnh Phong ngồi uống bia ở một dãy ghế, anh nhớ đến chuyện ngày hôm nay, vẻ mặt trầm ngâm suy tư, đáy mắt vừa sâu vừa đầy cân nhắc. Cuối cùng anh khẽ ngửa đầu vào thành ghế mệt mỏi thở một hơi dài.
– Cảnh Phong! Không ngờ gặp lại con ở đây – Một giọng nói mang đầy ý tứ tưởng như vui vẻ nhưng thực ra rất lạnh lẽo vang lên.
Cảnh Phong khẽ cười nhạt đứng dậy nhìn người đó đáp:
– Ông chủ! Lâu quá không gặp, ông vẫn khỏe chứ?
– Sao lại gọi là ông chủ xa lạ đến như thế chứ, cứ gọi chú Thạch như trước đây là được – Người đàn ông vừa đến mặc một chiếc áo màu xám, vóc người hơi mập mạp. Ông ta tự nhiên ngồi xuống ghế, trên tay vân vê một điếu xì gà Cuba.
Cảnh Phong khẽ đưa mắt nhìn Thái và Hải đang đi theo sau ông ta cùng với mấy tên đàn em mặt mày bặm trợn, đứa nào đứa nấy đều xăm đầy rồng phượng tỏ vẻ mình là giang hồ thứ thiệt. Cảnh Phong khẽ cười nhạt, bọn chúng quả đúng là thứ dữ. Bọn này là bọn anh chẳng hề quen biết, xem ra ông chủ đã tuyển sau khi anh rời đi.
– Được, vậy thì chú Thạch – Cảnh Phong chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, khóe môi nhếch lên, tay với chai rượu trên bàn rót vào li rồi đẩy về phía ông chủ Thạch – Mời chú.
Đáy mắt của ông chủ Thạch tối sầm lại nhưng nhanh chóng sáng rực như thể chẳng có gì xảy ra. Ông ta nở một nụ cười giả tạo nói:
– Được.
Uống cạn li rượu, ánh mắt ông ta gian xảo nhìn Cảnh Phong hỏi:
– Nghe nói dạo trước con bị người ta đánh trọng thương, giờ thì sao rồi?
– Chỉ là một vết thương cỏn con mà thôi, không đáng lo ngại. Bọn đó toàn là một lũ ăn hại, đánh đấm thật sự cũng chẳng ra gì, thật tiếc cho kẻ đã bỏ tiền ra nuôi chúng – Cảnh Phong hững hờ đáp, giọng đầy châm biếm.
Mấy tên to con đang đứng khoanh tay phía sau dường như có chút tức giận, một tên trong bọn chúng định bước lên phía trước, nhưng bị Hải ngăn lại. Cảnh Phong lại cười nhạt, ném về phía tên đó một ánh mắt khiêu khích.
– Con biết là do ai làm hay không? Chú sẽ giúp con cho chúng một bài học.
– Không cần đâu chú, chuyện của con, con có thể tự giải quyết được. Chỉ có điều, ai nợ con một, con sẽ trả lại gấp đôi – Anh nghiến răng nhả từng từ.
Ông chủ Thạch dường như rất tức giận nhưng ông ta rất giỏi kiềm chế. Đưa thuốc lên miệng rít một hơi mạnh, sau đó nhả từng đợt từng đợt khói, ông nheo mắt nhìn Cảnh Phong qua làn khói mỏng manh nhưng Cảnh Phong chẳng hề tỏ vẻ khiếp sợ chút nào, anh nhìn thẳng vào ông như đáp lại cái nhìn kia.
– Được thôi – Ông ta bỗng lóe lên ánh mắt hung dữ đáng sợ nhưng khóe môi vẫn cười nói với Cảnh Phong.
– Có câu nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chú từng nghe qua chưa? – Cảnh Phong cười gằn.
Ông chủ Thạch thấy câu nói không chút kiêng dè gì của Cảnh Phong thì cười lớn:
– Đáng tiếc, không phải ai trên đời cũng ngu ngốc đến mức để cho kẻ thù của mình yên ổn để rồi quay lại trả thù mình.
– Cái đó còn phải tùy thuộc vào bản lĩnh – Cảnh Phong vẫn cười nhạt.
Ông chủ Thạch giận đến đỏ cả mặt nhìn Cảnh Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, vẻ giả mạo ân cần nhanh chóng bay biến để lại gương mặt méo xệch.
– Nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép chú nhé – Cảnh Phong nói xong đứng dậy đi rời đi.
Thấy Cảnh Phong rời đi, ông ta gằn giọng nói với bọn đàn em:
– Tụi bây, dạy cho nó một bài học cho tao.
Cuộc đánh đấm không cân sức diễn ra dữ dội. Ở một góc xa xa, một chiếc xe hơi màu xám sang trọng im lìm thưởng thức cuộc chiến như thưởng thức một trò chơi. Nụ cười khó hiểu của người đàn ông trong xe càng khiến chiếc xe trở nên mờ ảo.
– Ông chủ!
Tiếng gọi của một gã to con phốp pháp vang lên khe khẽ nhưng vẫn không giấu được sự tôn kính. Gã trọc đầu, bụng phệ, trên tay xăm hình một con rắn, chiếc áo rực rỡ màu sắc như một con tắc kè hoa càng khiến cảm giác về “ông chủ” của gã có chút bí hiểm. Tay gã cẩn thận bật lửa châm thuốc cho người đàn ông mặc một bộ vest trắng kia, ánh mắt người đó vẫn dõi theo từng hành động của Cảnh Phong đang lần lượt hạ gục mấy tên đàn em của ông chủ Thạch. Những cú trúng đòn và phản đòn liên tiếp xảy ra, một trận đấu đáng đồng tiền. Khóe môi người đàn ông mặc áo vest trắng nhếch lên thành một nụ cười thích thú. Ông ta rít điếu thuốc một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói dày đặc, ngón tay thuần phục búng điếu thuốc trên tay ra xa, quay đầu vào trong xe giục:
– Đi.
Chiếc xe lập tức lăn bánh nhưng thay vì rời đi, chiếc xe lại đậu ngay nơi “chiến trường”.
– Cảnh Phong! Mày khá lắm. Chỉ đáng tiếc… hừ… chỉ vì một con đàn bà mà mày dám phản bội tao. Thật đáng tiếc – Ông chủ Thạch nghiến răng gằn từng chữ một.
Cảnh Phong cười nhạt:
– Ông thừa hiểu tôi sẽ không vì một người đàn bà mà làm điều đó. Chẳng qua ông đang lo sợ tôi sẽ giành được vị trí hiện tại của ông mà thôi.
Nếu Như Yêu Nếu Như Yêu - Born Nếu Như Yêu