Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ừa dắt xe vào nhà, Lựu thấy mợ tư cười nói với mình.
- Thằng Nhẫn mới qua đây nè. Nó về phép có một đêm nay thôi nên nó nhắn con qua nhà gặp nó…
Mừng run trong lòng song Lựu cũng rán dằn chờ ăn cơm xong phụ mợ tư rữa chén rồi mới tắm rửa và thay quần áo khác xong xin phép cậu mợ qua gặp Nhẫn. Từ khi biết nhau, tuần nào cô cũng đi bộ sang nhà má của anh để chuyện trò cũng như đỡ đần cho bà những việc lặt vặt hoặc nặng nhọc mà bà không làm nổi. Thương Nhẫn, cô tự nguyện thay anh làm tròn chữ hiếu. Vừa bước vào sân Lựu đã thấy Nhẫn đang đứng chờ tại cửa.
- Anh dìa hồi nào dậy?
Đứng trấn tại cửa, Nhẫn cười nói một câu.
- Mới dìa… Nhớ em quá nên anh dọt về nhà một đêm thôi…
- Anh nhớ em thiệt hông?
Lựu hỏi gặn dù đã biết câu trả lời.
- Thiệt mà… Nhớ muốn chết luôn… đâu đưa cái mặt hun chút coi…
Lựu đỏ mặt, liếc nhanh vào trong nhà thấy má của Nhẫn đang lui cui sau bếp chắc nấu cơm.
- Má kìa… má thấy má rầy…
Nhẫn cười hắc hắc.
- Anh hỏi má rồi… Má nói anh nhớ em quá thì má cho phép anh hun em…
Quay mặt vào trong bếp Nhẫn cười hỏi lớn.
- Phải hông má… Má cho phép con hun Lựu phải hông má?
Bật cười Lựu chìa cái mặt ra.
- Đây nè… muốn hun thì hun đi… người gì kỳ quá… cứ gặp mặt là đòi hun… mập béo gì mà hun hoài…
Nhẫn vòng tay ghì chặt người tình vào lòng. Hôn lên mái tóc anh thì thầm.
- Anh nhớ Lựu… nhớ em quá chừng chừng…
Dụi đầu vào ngực ông lính, Lựu cũng thì thào.
- Em cũng vậy… Em nhớ anh muốn bịnh luôn…
Cô ngửa mặt lên như chờ đợi rồi ư ư nhỏ khi đôi môi ấm ân tình của Nhẫn chạm lên môi mình.
- Anh ơi… em… em…
Nhẫn mỉm cười khi thấy trong đôi mắt ngây thơ của người yêu ứa ra những giọt nước mắt sung sướng.
- Hai đứa vào ăn cơm đi con…
Lựu đỏ mặt khi nghe má của Nhẫn lên tiếng. Như chữa thẹn cô cằn nhằn với Nhẫn.
- Tại anh đó… Tại anh làm em hư… để má dọn cơm cho mình ăn…
Nhìn vẻ phụng phịu của Lựu, Nhẫn cười hà hà.
- Em hổng muốn má dọn cơm cho anh ăn thì em về đây ở rồi dọn cơm cho anh ăn…
Lựu hứ tiếng nhỏ te te đi vào bếp.
- Hổng thèm nói chuyện với anh đâu. Em vào nói chuyện với má…
- Má… Em gọi má của anh bằng má…
Quay mặt lại cười với Nhẫn, Lựu trề môi ra.
- Má cho phép em gọi bằng má. Bà nói anh bất hiếu lắm… Anh bỏ bà đi hoài hà…
Nhẫn giơ hai tay lên cao.
- Trời đất… Anh đi lính chớ bộ… Mà có thật má nói hay là em nói…
Lựu cười hắc hắc.
- Má dạy em nói như vậy… Má còn nói má cho phép em đè anh ra…
Nghe tới đó Nhẫn bật cười ha hả. Lựu mặt đỏ au vì biết mình ăn nói hớ hênh. Dứt cơn cười Nhẫn thì thầm vào tai cô.
- Em định đè anh ra thiệt hả Lựu?
Quá mắc cở cô cung tay thụi vào hông anh một cái thật mạnh rồi đi nhanh tới chỗ má của Nhẫn đang đứng múc canh.
- Dạ bác để con làm cho bác…
- Bác làm cũng được mà con… Con với thằng Nhẫn nói chuyện cho vui đi. Nó nhớ con lâu lâu mới về… hai đứa nói chuyện đi…
Lựu lắc lắc đầu cười.
- Dạ… Ảnh hổng có nhớ má mà ảnh nhớ con… Ảnh là con bất hiếu hả bác?
Má của Nhẫn bật lên cười vui vẻ. Chắc có nghe Lựu nói lúc nãy nên bà cười tiếp.
- Ừ… nó là con bất hiếu… Bác nhờ con đè nó ra đánh vài roi cho bác…
Nghe má nói Nhẫn lại bật lên cười sặc sụa càng làm cho Lựu thêm ngượng ngùng. Ba mẹ con trò chuyện vui vẻ trong lúc ăn cơm tối.
Mùa Thu Đã Già Mùa Thu Đã Già - Chu Sa Lan Mùa Thu Đã Già