Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hững điều Phú vừa nói khiến Quỳnh Như run rẩy. Nàng nhìn anh bằng ánh mắt đờ đẫn:
-Anh có cách nào giúp em không?
-Chỉ có một cách là em nên về nhà nói thật mọi chuyện với mẹ em. Trông bà tội quá.
Trông lúc Quỳnh Như đi Vũng Tàu thì ở nhà Phú đã lén đến thăm mẹ nàng. Anh phải hỏi mãi ông Tâm mới cho địa chỉ.
-Cháu hỏi Quỳnh Như hả?-Bà đau đớn lắc đầu. Chính bác cũng đang muốn biết con của bác đâu. Tự dưng nó đi biền biệt.
-Cô ấy không nói cho bác biết sao?-Phú gạn hỏi.
-Nó nói là ra Vũng Tàu làm việc ngoài đó. Cả ông bà chủ của nó cũng nói vậy. Nhưng bây giờ bác không tin.
-Tại sao vậy, thưa bác?
-Năm ngoái nó cũng làm việc ngoài Vũng Tàu nhưng tháng cũng về, còn bây giờ thì đi biệt đến mấy tháng. Hình như nó giấu bác điều chi?
Phú bỗng thấy thương bà quá đỗi. Trong đầu anh vụt lóe lên tia sáng:
-Thôi cháu hiểu rồi -Phú bỗng kêu lên. Cháu biết tại sao Quỳnh Như lại giấu bác rồi.
-Tại sao vậy cháu?-Bà Hân hấp tấp hỏi.
-Nhưng...cô ấy đã không cho bác biết chắc chắn nói ra sợ bác buồn -Phú vờ ngập ngừng.
-Thà như vậy còn hơn lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Bác xin cháu -giọng bà Hân run run:
-Hôm đám cưới Thiên Kim, cháu có nghe ba cô ấy nói thành lập cửa hàng dịch vụ chuyên phục vụ cho công nhân khai thác mỏ dầu. Chắc chắn Quỳnh Như ra ngoài đó rồi -Phú nói một cách chắc chắn.
Bà Hân ngỡ ngàng:
-Ngoàii đó là ngoài nào hả cháu?
-Là ngoài giàn khoan giữa biển, bác ạ! Có lẽ vì vậy mà Quỳnh Như sợ không dám nói thật với bác.
-Trờiơi! Hết chuyện làm sao mà ra giữa biển làm hả trời -Bà Hân rên rỉ. Hèn chi mà hôm rồi nó về bác thấy nó ốm nhách, đen thui.
-Làm ngoài đó lương cao lắm bác à -Phú an ủi.
-Bác đâu có cần. Giá như nó làm lương ít mà được ở gần bên mẹ thì bác còn sung sướng gấp ngàn lần.
Mắt bà đã mờ lệ. Phú không chịu nổi, phải cáo từ với lời hứa hẹn:
-Nếu có tin tức của Quỳnh Như cháu sẽ tới để cho bác hay tin liền. Bác cứ yên tâm giữ gìn sức khoẻ.
Những điều Phú vừa kể càng làm cho Quỳnh Như đau thắt ruột gan. Nàngchạy về phòng riêng nằm vùi nhưng không dám khóc. Trời ơi! Phải làm sao bây giờ? Hay là cứ thú nhận tất cả với cha mẹ chồng để xin hủy sự ràng buộc trớ trêu này? Đến đường cùng chắc chỉ còn cách đó thôi. Thiên Kim ơi! Mày mau về đi...
Nhưng ngay cả niềm hy vọng đó của Quỳnh Như cũng vụt tiêu tan.
Thiên Kim đột nhiên không viết thư về nhà nữa. Thì ra chuyện đáng tiếc đã xảy ra với nàng.
Hai hôm sau khi đi thăm Thúy Vân về, Hưng bỗng đến tìm Thiên Kim vào bổi tối:
-Có chuyện gì vậy anh Hưng?-Nàng ngạc nhiên hỏi:
-Anh đến rủ Kim đi chơi! Không có Thúy Vân buồn quá!-Hưng nói một cách tự nhiên.
Thiên Kim rụt cổ nói đùa:
-Anh không sợ "bà lớn" ghen sẽ giết em sao?
-Có gì đâu mà ghen?-Hưng cười. Vả lại trước khi đi Thúy Vân đã bàn giao anh lại cho em mà.
-Có gì anh chịu trách nhiệm nghen?-Thiên Kim phì cười.
Tối đó, họ đi uống cà phê và nghe nhạc ngoài bãi biển đến khuya mới về. Dọc đường gió lạnh, Hưng cởi áo khoác choàng lên vai nàng:
-Em lạnh không?
-Lạnh lắm, còn anh?-Thiên Kim hỏi khẽ:
-Đàn ông mà! Có lạnh mấy cũng nhường hơi ấm cho phụ nữ.
Gió biển thổi ào ào. Hưng bỗng choàng tay ngang người Thiên Kim kéo nàng sát lại gần. Bất giác Thiên Kim nhớ đến Hải. Có lần anh cũng đi chơi với nàng như thế ở bãi biển Vũng Tàu. Giờ này chắc là Hải đang trong vòng tay của người con gái khác...
-Thôi anh về nghen!-Đến trước cửa nhà, Hưng nói khẽ:
Thiên Kim trả áo cho chàng rồi lặng lẽ vào nhà.
Đêm đó nàng trằn trọc mãi. Cảm giác có lỗi với bạn đè nặng trong lòng nàng.
Sáng ra, gặp nhau ở cửa hàng, nàng tránh cái nhìn lạ lùng của Hưng.
-Em làm sao thế?-Giọng chàng thật dịu dàng:
-Em nghĩ...chúng ta có lỗi với Thúy Vân - Thiên Kim run run.
Hưng không nói gì, lát sau mới khẽ lắc đầu:
-Lẽ ra Thúy Vân không nên trêu ghẹo gán ghép em với anh.
-Nhưng điều quan trọng là chúng ta anh Hưng ạ.
-Anh cũng không hiểu tại sao nữa -Hưng buồn bã nói. Có lẽ không nên.
Tuy nhiên tối đó chàng vẫn đến. Họ lại đi chơi và ngồi với nhau thật lâu trên bãi biển vắng người.
-Em lạnh không?-Hưng lại hỏi câu hỏi hôm trước.
Thiên Kim không trả lời. Nàng cảm thấy vòng tay người yêu của bạn đang ghì chặt lấy mình. Rồi môi họ quấn quýt tìm nhau.
-Anh yêu em -Hưng thì thầm.
-Không, anh đừng nói vậy. Giữa chúng ta chỉ là sự đam mê nhất thời rồi lại thôi!-Thiên Kim sợ hãi.
-Em gọi thế nào cũng được, nhưng anh yêu em!-Hưng vẫn ghì chặt lấy nàng.
Thiên Kim bỗng thấy bàng hoàng tê dại. Nàng không còn đủ sáng suốt để phán xét hành động của mình nữa.
Đêm đó Hưng ở lại. Và liên tiếp những đêm sau đó cũng vậy. Cho đến khi Thúy Vân trở về...
Gặp lại bạn Thiên Kim không giấu sự vui mừng:
-Tao mong mày quá.
Thúy Vân cười ranh mãnh:
-Chú không phải hai ông bà vái cho tôi đi luôn hả?
Biết Thúy Vân chỉ nói đùa nhưng hai má Thiên Kim bỗng nóng bừng. Nàng lảng tránh ánh mắt của bạn:
-Chỉ giỏi nói bậy bạ.
Cánh tay Thúy Vân vẫn còn bó bột nên nàng bảo Thiên Kim.
-Tao nói đùa thôi. Kim này, tạm thời mày với anh Hưng vẫn tiếp tục thay tao trông coi công việc buôn bán. Tao biết là làm phiền mày nhưng không có cách nào khác.
-Tao làm ăn công chứ có phải làm giùm đâu mà mày sợ phiền?-Thiên kim nói đùa.
-Mày ráng giúp tao nghen. Không ngờ tháng này lại xui tận mạng như vậy.
Thế là từ bữa đó, phần lớn công việc ở cửa hàng đều do Thiên Kim lo toan định liệu. Thúy Vân chỉ tới một lúc vào buổi sáng rồi về nhà nghỉ duỡng bệnh. Vô tình nàng đã tạo điều kiện cho bạn mình và người yêu gần gũi nhau hơn.
Nhưng "rừng có mạch, vách có tai”. Cô kế toán của cửa hàng đã tình cờ phát hiện ra mối quan hệ mờ ám này. Cô bí mật theo dõi, sau đó báo cho Thúy Vân biết. Thoạt đầu nàng không tin.
-Thiên Kim không làm chuyện đó đâu. Nó biết là chị đã cưu mang, che chở cho nó mà.
-Nhưng em trông thấy rõ ràng họ hôn nhau trong phòng chứa hàng mà. Em thề đấy! Mới hôm qua, anh Hưng vờ xem chỉ tay cho Thiên Kim để rồi hai người công khai nắm tay nhau
-Thôi đi!-Thuý Vân có vẻ bực bội. Nhiệm vụ của em là làm sổ sách chứ không phải để theo dõi người khác.
-Chị không lo thì có ngày mất chồng -Cô kế toán vùng vằng. Lúc đó thì đừng có trách sao em biết mà không nói.
Tuy rất tin lời cô kế toán, vừa là em họ của mình, nhưng Thúy Vân vẫn cố gẳng không tỏ vẻ gì. Nàng cay đắng nghĩ đến lòng tin của mình đối với người yêu, đối với bạn đã bị đánh cắp. Nỗi đau này nàng không có ai để san sớt, sẻ chia. Và mặc dù đã hết sức cố gắng nhưng Thúy Vân không thể nào giữ được thái độ điềm nhiên. Nàng đành phải bảo Hưng:
-Em muốn xuống thăm dì út vài bữa. Anh đưa em xuống đó đi.
Hưng sốt sắng đi ngay. Nhà bà dì của Thúy Vân cách Nha Trang gần hai mươi cây số. Đưa người yêu tới nơi, chàng hỏi:
-Chừng nào em về để anh xuống đón.
-Em chưa biết, nhưng khi nào về em sẽ gọi điện thoại báo cho anh -Thuý Vân lắc đầu.
Chẳng biết có phải vì đang mãi nghĩ đến những niềm vui khác nên Hưng không hề trông thấy nỗt thất vọng trong mắt người yêu. Chàng hí hửng ra về, lúc đó đã hơn 9 giờ tối. Hưng đi thẳng tới gặp Thiên Kim.
-Em linh cảm như Thúy Vân có điều chi khác thường anh ạ!-Nàng lo lắng bảo chàng.
-Em thấy sao mà nói vậy?
-Tại sao hôm nay nó lại đi chơi bất thình lình như thế? Lại không nói bao giờ về?
-Không có gì khác thường đâu em ạ -Hưng kéo Thiên Kim vào lòng. Năm nào Thúy Vân cũng đến chơi với dì út mấy ngày như vậy.
-Lỡ nó về bất thình lình thì sao?
-Anh cá với em là không bao giờ có chuyện đó -Hưng cưới xoà. Giờ này làm gì còn xe để về. Mà nếu có xe đi nữa thì bà dì cũng không bao giờ để cháu về liền như vậy.
Họ đã khóa kín cửa trong cửa ngoài. Nếu như Thúy Vân có về đột ngột thì cũng chẳng hề gì bởi ngôi nhà còn có cửa sau.
Thúy Vân không về thật. Ngày hôm sau cũng không thấy điện thoại cho Hưng. Đến ngày thứ ba thì nàng mới báo cho chàng biết là mình sẽ tự về. Dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Thúy Vân bảo bạn:
-Có bộ phim hay lắm, mày chiếu coi đi!
Thiên Kim vừa bước đến mở máy vừa hỏi lại:
-Phim gì vậy?
-Coi đi thì biết.
Cuộn phim đã được để sẵn trong đầu máy nên Thiên Kim chỉ cần mở công tắc máy rồi bấm nút "play" cho máy chạy. Nàng ngồi xuống salon chăm chú nhìn lên màn hình. Chợt nàng ôm mặt, giọng thất thanh:
-Trời ơi!
Thúy Vân đã bước tới trước mặt gỡ tay bạn mình ra nhìn trân trối vào khuôn mặt tái xanh của bạn:
-Thì ra bấy lâu nay tao đã nuôi ong tay áo. Đồ đê tiện!
Dứt lời, cánh tay còn lành lặn của Thúy Vân vung lên. Thiên Kim bưng lấy mặt bật khóc.
Trên màn hình, màn ân ái hoan lạc của đôi diễn viên chính vẫn tiếp tục trôi qua.
-Tao...tao xin lỗi mày!-Thiên Kim nghẹn ngào.
-Đối với tao chuyện này không phải chỉ xin lỗi là xong -Thuý vân gằn giọng. Mày cút ngay khỏi đây và đừng bao giờ để cho tao thấy mặt. Đồ phản bạn! Cút ngay!
Nàng xoắn lấy tóc Thiên Kim lắc mạnh. Chới với, Thiên Kim ngã ngồi xuống đất.
-Dù sao thì tao cũng xin lỗi mày -Thiên Kim lắp bắp.
Thúy Vân quát lên:
-Đi đi! Tao đã để sẵn tiền công của mày trong túi xách rồi đó. Từ nay đừng quấy rầy tao nữa.
Thiên Kim lê bước về phòng. Mới ngày nào họ còn ăn chung mâm, ngủ chung giường như một đôi bạn chí thân...Vậy mà bây giờ nàng đã làm cho tất cả vỡ tan. Không thể trách Thúy Vân vì bất cứ lý do gì.
Tối hôm đó, Thiên Kim đã lang thang khắp các đường phố Nha Trang với nỗi nhục nhã, ê chề. Làm sao nàng có thể sống được ở đây nữa? Nàng cũng không đủ can đảm để trở về nhà.
Và đó là lý do vì sao bỗng dưng Thiên Kim bặt tăm..
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở