Nguyên tác: A Summer To Remember
Số lần đọc/download: 1806 / 25
Cập nhật: 2015-08-16 13:33:47 +0700
Chương 13
P
hần còn lại của hôm đó và cả ngày tiếp theo Lauren thấy nàng hoàn toàn hạnh phúc nếu nàng không phải nhớ rằng mình đang dối trá. Nàng đẩy suy nghĩ đó sang một bên hết mức có thể. Nàng đã thú nhận với chính mình là chỉ làm điều phải làm, và giờ đã quá trễ để rút lại. Sẽ đến lúc để giải quyết tội lỗi lừa dối của nàng khi nàng đánh dấu chấm hết cho nó.
Nàng đặt nhiệm vụ cho mình là phải làm quen với tất cả những người thân của Kit. Chẳng khó khăn gì. Họ rất gần gũi và về cơ bản rất vui tính và khá là cởi mở hòa nhập với người hứa hôn của Kit cũng như tử tế với gia đình nàng. Dì Clara được Quý bà Clifford, Bà Butler, các dì của Kit và Bà Vreemont chiếm giữ. Tử tước Hampton, trước đây từng quen biết Nam tước Galton, rất vui vẻ nối lại mối quan hệ đó. Gwen ngay lập tức trở thành niềm yêu thích của đám con nhà Nam tước Born, đặc biệt là Frederick và Roger, những người mau chóng ganh đua với những người khác để chiếm lấy nụ cười và sự quan tâm của cô.
Lauren là người được mọi người yêu thích, đơn giản bởi vì, nàng nghĩ, Kit cũng là người được tất cả họ yêu mến. Chuyện tranh cãi của anh với gia đình ba năm trước rõ ràng chẳng hề làm hỏng mối quan hệ của anh với các bà dì, ông chú, và anh chị em họ. Thật thú vị đầy cám dỗ khi trở thành trung tâm của sự ý chú ý gần như mọi lúc. Quý bà Irene Butler thích vỗ nhẹ bàn tay nàng và kể cho nàng nghe về những đứa trẻ xinh đẹp của bà. Những bà dì và những người họ hàng lớn tuổi hơn thích trò chuyện với nàng về London và những mẫu thời trang mới nhất. Những ông chú thích trêu chọc nàng về bất cứ thứ gì họ nghĩ có thể làm nàng đỏ mặt. Những người họ hàng là nữ trẻ hơn thì muốn biết ai là người may trang phục cho nàng, ai là người chọn những miếng vải đẹp đẽ và những thiết kế tao nhã, những màu sắc kết hợp hoàn hảo trong trang phục của nàng. Và cô hầu của nàng tạo kiểu tóc của nàng như thế nào mà hoàn hảo thế. Họ muốn biết kế hoạch trang phục cưới của nàng là gì. Những người họ hàng trẻ trung là nam giới thì lại hết lời tán tụng nàng, vài người trong số họ thật ra rất ngốc nghếch và quá đà.Hhọ gọi Kit là chú chó may mắn và anh thực lòng đồng ý với họ, mắt anh nhấp nháy với nàng. Những bà mẹ trẻ đưa nàng vào phòng trẻ để xem con họ, cho rằng nàng yêu thích những em bé. Nàng khá là ngại ngần với họ, vì thực ra, nàng rất ít khi giao tiếp với trẻ con trong suốt thời trưởng thành của mình. Nhưng nàng đã biết tất cả tên của chúng và được chúng chạm vào khi chúng muốn đặt câu hỏi và chỉ cho nàng tài sản của chúng, và cho phép nàng cầm chúng lên chơi.
Nàng thận trọng đặt quan tâm nhiều hơn đến gia đình trực tiếp của Kit vì nàng đã nguyện giúp anh hòa giải với họ. Nàng tin rằng bá tước Redfield có vẻ thuận lợi với nàng. Và ông với Kit không còn tránh mặt nhau nữa ngay cả khi họ vẫn còn đối xử với nhau với sự thân mật hơi cứng nhắc. Nữ bá tước rất vui vẻ chấp thuận những đề nghị hỗ trợ của nàng. Một phần của tất cả các kế hoạch dành cho ngày lễ sinh nhật là những bữa tiệc, các hoạt động ngoài trời và trang trí hoa phải thực hiện mỗi ngày với số lượng khách khứa đông như thế. Dù nàng có khả năng hoàn hảo về việc tự mình sắp xếp mọi thứ, nàng vẫn tỏ vẻ rất biết ơn khi lắng nghe những ý kiến khác về các chi tiết và thậm chí vài đề xuất mới của người khác. Nữ bá tước dường như có ý đối xử rất yêu thương với nàng và cậu con trai lớn của mình.
Lauren thực lòng nảy sinh lòng yêu mến bà bá tước thừa kế. Chẳng bao giờ là vấn đề khi đi dạo với bà hay ngồi lắng nghe bà nói. Bàn tay trái của bà cứng còng và cong cong úp vào trong do kết quả của chứng nghẽn mạch máu. Nhưng không phải liệt hoàn toàn. Lauren giữ lấy bàn tay đó của bà bằng cả hai tay mình vào buổi tối sau khi mọi người đã đến và mát xa nó nhẹ nhàng, nhẹ kéo mở những ngón tay đó ra. Cảm giác rất tuyệt, bà Kit nói, và họ mỉm cười với nhau. Đó là vì mục đích của nàng mà nàng thấy mình tội lỗi nhất, vì nàng tin rằng tình yêu thương của bà đã được hoàn trả đầy đủ.
Chỉ còn với Sydnam là nàng vẫn còn thất bại khi xây dựng bất kỳ mối giao tiếp nào – hay bất kỳ quan hệ nào với anh trai cậu.
Nàng không gặp Kit nhiều. Hay đúng hơn là, nàng đã như thế kể từ khi trời mưa suốt trong khoảng thời gian còn lại của ngày đầu tiên đó và gần hết ngày thứ hai và mọi người buộc phải ở trong nhà, nhưng nàng không có nhiều thời gian bầu bạn với anh và cũng không được ở một mình với anh chút nào. Bài học bơi của nàng bị hủy bỏ vì thời tiết, nhưng sao lại phải thế khi dù sao thì họ cũng sẽ bị ướt thì anh không biết, anh nói thêm khi nàng phản đối. Vì vậy, nàng đã bị mất một buổi sáng đi ra ngoài với niềm vui tuyệt đối khi được nằm nổi và té nước. Nàng tự hỏi nàng sẽ làm thế nào nếu không có những hoạt động đó khi thời gian đó tới, nhưng nàng quyết định đẩy suy nghĩ đó sang một bên.
Họ chơi trò đố chữ trong phòng khách suốt buổi tối thứ hai, một trò mà hầu hết mọi người đều tham gia được và gây nên nhiều náo nhiệt ồn ào và nhiều tiếng cười. Những người trẻ tuổi không muốn thấy trò chơi chấm dứt, và hậu quả là tất cả họ đều lên giường khá muộn. Lauren ngồi với Gwen cả giờ sau đó, như nàng vẫn làm hầu hết mọi đêm, trò chuyện với nhau. Sau nửa đêm, khi nàng quay về phòng, và thậm chí sau đó nàng cũng không đi ngủ ngay, mà thổi tắt nến và đứng ở cửa sổ, thả tung mái tóc, và lại thưởng thức khung cảnh của mặt trăng và những vì sao. Mưa đã ngừng rơi lúc gần tối và cuối cùng những đám mây cũng đã trôi đi rồi.
Anh đã ngủ chưa? Nàng biết rằng, giống như nàng, ít nhất đôi khi anh cũng bị chứng mất ngủ. Hơn một lần, nàng đã từng thấy anh ở bên ngoài sau khi mọi người đã đi ngủ cả. Có một lần anh đi ra xuống lối đi cho đến khi khuất dạng. Anh không có vẻ giống loại người có vấn đề về giấc ngủ. Anh luôn có vẻ vui tươi và cười đùa. Nhưng nàng cũng biết rằng vẻ bề ngoài không phải là Kit thật sự. Có những chiều sâu trong tính cách của anh đã được anh cẩn thận che giấu khỏi phần lớn những người anh quen biết.
Anh có vấn đề gì đến nỗi không thể ngủ được?
Những suy nghĩ của nàng như gọi hồn anh. Anh hiện ra bên dưới nàng nơi sân hiên, mặc quần ống túm và giày ống cao, một cái áo khoác cưỡi ngựa thay vì bộ trang phục buổi tối anh mặc cách đây một giờ hoặc cỡ đó. Anh đi bộ băng qua sân hiên đến rìa bãi cỏ và đứng đó, hai chân hơi dạng ra, tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm ra bóng đêm. Anh trông cô độc.
Có lẽ anh muốn được cô độc hay ít nhất là cô đơn. Có lẽ anh trân trọng thời gian như thế này, khi mọi người khác được cho là đã đi ngủ và cuối cùng anh có thể hưởng thụ một giờ trong cô đơn. Hoặc có lẽ bệnh khó ngủ dẫn anh ra ngoài, và có lẽ điều gì đó trong đầu làm anh mất ngủ. Có lẽ anh mệt, bồn chồn, và không vui. Cần một tâm hồn đồng điệu lắng nghe anh hoặc làm thinh với anh – một sự hiện diện đầy cảm thông.
Hoặc có lẽ chính nàng là người cần có bầu bạn.
Vô cùng không đúng đắn nếu xuống đó và gia nhập với anh. Cho dù họ có hứa hôn thật sự thì cũng vẫn không đúng đắn vì họ chưa cưới. Nhưng nàng đang mòn mỏi đến chết vì sự đúng mực, vì sự đoan trang đứng đắn cực kỳ của nàng, về cách sống mà nhấn mạnh đến điều gì là đúng đắn hơn là trái tim của con người biết phải làm gì. Có lẽ trái tim là người hướng dẫn hành vi nghèo nàn và không đáng tin cậy, nhưng chắc chắn là đúng đắn một cách mù quáng và lạnh lùng.
Nàng vội chạy vào trong gian phòng thay đồ nhỏ xíu của mình trong khi nàng nghĩ. Nếu anh không muốn nàng, anh có thể bảo nàng đi khỏi. Và nàng sẽ không ở lại thêm nữa. Nàng sẽ chỉ đứng cạnh anh một lúc và nói chuyện với anh. Rồi có lẽ anh sẽ có thể ngủ được. Rồi có lẽ nàng cũng vậy.
Đi xuống lầu và băng qua sảnh trong bóng đêm không dễ tí nào. Và lúc nào nàng cũng lo sợ là anh có lẽ đã đi ra hướng khác hoặc nàng sẽ thấy là cửa đã cài chốt và không thể mở ra được. Nhưng khi nàng xoay cái nắm đấm khổng lồ của một cánh cửa, nó dễ dàng mở ra, và nàng bước ra những bậc thềm cẩm thạch.
Anh đã đi mất.
Chỉ có một khoảng trống nơi anh đã đứng trước đó hồi nãy. Mình thật quá trơ trẽn, nàng nghĩ, chậm rãi bước xuống những bậc thang, giữ chặt hai đuôi khăn choàng che qua ngực. Anh đi mất rồi. Nhưng ngay lúc nàng nghĩ vậy, nàng nhìn thấy anh. Anh đang sải bước băng qua bãi cỏ về hướng lối đi. Anh bước khá nhanh, nàng nghĩ. Nàng lưỡng lự một chút trước khi theo sau anh.
"Kit."
Anh đã ra tới lối đi, cách cây cầu không xa. Lauren đi như chạy qua bãi cỏ. Nàng có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của nó dưới mắt cá và gấu váy.
Anh dừng lại ngay và xoay về phía nàng dù nàng không gọi to.
"Lauren?"
Giọng anh ngạc nhiên. Anh không hài lòng à? Nàng đã làm điều hoàn toàn sai chăng? Nàng bước về phía anh một chút và dừng lại cách anh vài bước.
"Tôi thấy ngài từ cửa sổ," nàng nói. "Đây không phải lần đầu. Ngài không ngủ được à?"
"Em cũng không ư?" không thể nói được từ giọng anh là anh có bực mình hay không.
"Tôi nghĩ tôi có thể đi dạo với ngài," nàng nói. "Tôi nghĩ có lẽ... dễ chịu khi có người bầu bạn."
"Em có vấn đề về giấc ngủ à, Lauren." Anh hỏi.
"Đôi khi," nàng thú nhận. Nàng không quen như thế. Những thất vọng sau đám cưới lỡ làng đã cướp mất sự lãng quên bằng giấc ngủ của nàng từ rất lâu nay, và rồi sự mất ngủ trở thành một thói quen. Là những lúc nàng nhức nhối với những khát khao không tên. Nàng thường có thể làm mình bận rộn suốt ngày, nhưng ban đêm...
"Chúng ta nên quay về nhà," anh nói. "Em không muốn đi cùng tôi đến nơi tôi đang đến đâu."
"Ở đâu?" nàng hỏi.
"Thực ra là căn lều của người nuôi chim để đi săn ở trong rừng," anh nói. "Tôi cho là tôi đã quen sống nhiều năm trưởng thành ở một mình, sống trong những hoàn cảnh khô khan. Một ngôi nhà văn minh, đặc biệt khi nó đầy những con người đang đè nặng lên tôi. Tôi thấy mình không thể hít thở một cách tự do. Từ khi tôi về nhà tôi đã trang bị lại căn lều với vài thứ cần thiết nghèo nàn, và đôi khi tôi đến đó vào ban đêm. Bằng cách nào đó nó xoa dịu lòng tôi. Đôi khi tôi ngủ ở đó."
"À," nàng nói, hy vọng mình đã không hành động quá vội vàng. "Vậy là, ngài muốn được ở một mình. Tôi xin lỗi. Ngài không cần quay lại nhà với tôi đâu, Kit. Không cần thật mà. Chúc ngủ ngon. Tôi sẽ gặp lại ngài vào sáng mai. Chúng ta sẽ - chúng ta sẽ đi bơi chứ?"
Anh không trả lời ngay. Nàng thấy bất tiện, và hơi bẽ mặt. Nàng vội quay đi. Nhưng giọng anh làm nàng dừng lại.
"Tôi muốn mời em đi cùng tôi," anh nói.
"Thật chứ?" nàng nhìn anh. "Ngài không cần nói vậy chỉ vì phép lịch sự đâu, Kit. Tôi không muốn làm phiền."
Nhưng anh mỉm cười với nàng và anh trông đã trở lại như thường thấy.
"Thật mà."
Nàng bước cạnh anh, giữ chặt khăn choàng. Anh không chìa cánh tay ra.
"Loại vấn đề gì làm em không ngủ được vậy?" anh hỏi.
Nàng lắc đầu. "Tôi không biết."
"Chuyện năm ngoái phải không?" anh gợi ý.
Nàng lại lắc. "Tôi không biết."
"Chúng ta hay đeo mặt nạ quá," anh nói. "Không ai nhìn thấy vẻ đẹp và phẩm cách của Cô Lauren Edgeworth tại vũ hội của Quý bà Mannering cách đây vài tháng mà lại nghi ngờ là cô ấy đang có một trái tim hoàn toàn tan vỡ. Tôi rất tiếc là tôi không có sự nhạy cảm để nhận ra nó hay ngay cả nghi ngờ có nó. Tôi rất tiếc, Lauren."
"Cuộc đời tôi còn tan nát hơn cả trái tim tôi," nàng nói. "Nhưng nhìn lại, tôi không chắc..."
"Về cái gì?"
Họ đang đi qua cây cầu Palladian. Nàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên dưới. Nàng hẳn sẽ hoàn toàn lạc lối và sợ hãi nếu bước chân anh không chắc chắn như thế. Và vì vậy, tất cả điều nàng phải làm là đặt niềm tin vào anh – một điều rất dễ làm. Nàng tin rằng nàng luôn cảm thấy an toàn tuyệt đối với anh, cho dù có cả một con thú hoang đói khát hiện ra trên đường đi của họ. Nàng mỉm cười với mình với suy nghĩ ấy.
Nàng không biết làm thế nào anh tìm ra được cái lều trong bóng đêm đen đặc, nhưng anh làm được. Anh lần dọc theo rầm đỡ, lấy chìa khóa, và xoay nó trong ổ khóa. Anh cảm nhận được Lauren đứng trên ngưỡng cửa và đi vào trong. Một lúc sau, ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn được bật lên, và nàng bước vào trong một cabin gỗ nhỏ nhắn và đóng cửa lại. Anh đang quỳ một chân, thắp lên ánh sáng trong một lò sưởi nhỏ. Bên trong này thật ấm cúng và dễ chịu. Một cái giường thấp có phủ mền, một cái ghế bập bênh cũ, và một cái bàn gỗ được đẽo gọt thô ráp từ một khúc cây với một cái ghế đơn bên dưới. Có hai cuốn sách trên bàn, và một ngọn đèn. Tách khỏi những thứ ấy là một tấm thảm vô giá trị trên sàn. Cái lều rất nghèo nàn.
"Ngồi cái ghế bập bênh đi," Kit nói. Anh kéo cái mền trên cùng ra khỏi giường và trải nó qua lớp gỗ trần.
"Cảm ơn ngài," nàng ngồi xuống và cái ghế đung đưa nhẹ nhàng dưới sức nặng của nàng.
Kit ngồi xuống bên giường, cánh tay choàng qua hai đùi dang rộng, bàn tay đung đưa ở giữa. Một tư thế thân mật, thoải mái. Nàng mỉm cười với anh, tựa lưng thoải mái vào ghế, và nhắm mắt lại. Đêm ấy không lạnh, nhưng hơi ấm từ lò sưởi thật dễ chịu. Nàng lắng nghe tiếng lửa cháy lách tách.
"Tại sao ngài lại có vấn đề với giấc ngủ?" nàng hỏi.
"Mất ngủ là một sự bảo vệ chống lại ác mộng, tôi nghĩ thế," anh nói, "dù không thường nhận thức được."
"Ác mộng?"
"Em không muốn biết đâu, Lauren." Anh nói. Nhưng rồi anh tiếp tục. "Tôi trở thành quân nhân vì đó là điều cha tôi luôn định sẵn cho con trai thứ của mình. Và đó cũng là lực chọn cá nhân của tôi. Tôi không thể nhớ lúc nào mà tôi không mơ trở thành một sĩ quan và tìmt hấy chính mình trên chiến trường. Tôi cũng không bị vỡ mộng sau khi tôi nhập ngũ. Cuộc sống đó phù hợp với tôi. Những nhiệm vụ được giao là những cái tôi có thể làm được và làm rất tốt. Tôi có cơ hội trở thành sĩ quan trinh sát khi nó đến, và tôi không bao giờ bỏ qua lựa chọn của mình. Xuất ngũ năm ngoái là một điều khó khăn mà tôi phải làm. Trong nhiều mặt, tôi thấy mình đang từ bỏ một phần những nét nhận dạng của mình. Nhưng..."
Cái ghế kêu cót két. Một âm thanh chẳng dễ chịu chút nào. Anh gần như ngừng hẳn.
"Nhưng sao?" nàng hỏi.
"Nhưng nó liên quan đến giết chóc," anh nói. "Tôi mất một thời gian dài để đếm số người tôi đã giết. Dĩ nhiên, có nhiều cách biện hộ cho giết chóc trong chiến tranh. Đó là tình thế giết-hay-bị-giết. Dễ chịu nhất, dù không thể thường xuyên, là nghĩ quân địch chỉ là vô số những con quái vật hay quỷ dữ, không xứng đáng với cái gì hơn cái chết. Chắc chắn khi một người là lính, người đó phải tìm cách vượt qua sự đắn đo và đơn giản làm điều phải được làm. Nhưng gương mặt của những người đã chết cứ đến trong những cơn ác mộng của tôi. Không, không phải đã chết. Đang chết. Gương mặt của những người đang chết. Những người bình thường có mẹ có vợ và người yêu ở nhà. Những người có những mơ ước và hy vọng, có những nỗi lo và những điều bí mật. Những người như tôi. Trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất, người đang chết đó có khuôn mặt giống người tôi nhìn thấy trong gương mỗi ngày."
"Với điều đó ngài có thể chứng minh ngài là một con người," nàng nói. "Chiến tranh sẽ là tàn ác thực sự nếu nó phá hủy tất cả những sự khủng khiếp của giết chóc."
"Nhưng nó sẽ dễ ngủ hơn nếu ai đó là một con quái vật không cảm xúc," anh nói.
Nàng chưa bao giờ nghĩ liệu trí óc của con người có bị tàn phá vĩnh viễn bởi sự tàn bạo của chiến tranh không. Nàng luôn cho rằng người Anh chiến đấu vì chính nghĩa và công lý và vì vậy, chẳng có vấn đề gì với lương tâm của họ cả.
"Nếu tôi biết ơn một điều," anh nói, "thì đó là em, mẹ tôi, bà và những đứa trẻ trong phòng trẻ đó chưa bao giờ ở trên đường đi của những đoàn quân trong chiến tranh. Ít nhất, tôi dễ chịu vì điều đó."
Nàng mở mắt và xoay đầu qua mỉm cười với anh. Đến lúc đổi đề tài rồi, nàng nghĩ, đến lúc chiếu sáng sự u ám, làm anh có thể quay về nhà và ngủ không mộng mị.
"Bọn trẻ thật làm tôi thích thú, Kit ạ." Nàng nói. "Tôi chưa từng gặp nhiều trẻ con từ khi tôi còn bé. Ngài biết không, tôi là một đứa trẻ hạnh phúc đấy. Còn ngài?"
"Có chứ." Anh mỉm cười.
"Vậy thì, đó là điều chúng ta thường có," nàng nói. "Điều đó rất hiếm hoi, tôi tin thế. Tôi không thường nghĩ về thưở nhỏ, nhưng có rất nhiều khoảng thời gian hạnh phúc. Tôi may mắn có Gwen và Neville làm bạn, và những họ hàng mà chúng tôi đi thăm khá thường xuyên nữa."
Họ bắt đầu trao đổi những câu chuyện về thời thơ ấu, như ý đồ của nàng. Những câu chuyện đầy sự hài hước và phiêu lưu và luyến tiếc quá khứ - và tinh nghịch từ phía anh. Đầu tiên, những câu chuyện của họ luân phiên nhau không ngừng. Nhưng sau cùng, Lauren ngửa đầu ra và lại nhắm mắt lại, và khi những khoảng dừng giữa những câu chuyện trở nên dài hơn, họ không còn thấy thoải mái nữa, nhưng đong đầy những suy nghĩ ấm áp và tình bạn dễ chịu không cần nói thành lời. Ngọn lửa, mà anh đã khơi lên, đang tàn dần, cháy lún ngún và kêu lách tách nho nhỏ. Cái ghế đu kêu kẽo kẹt với nhịp điệu chậm hơn.
Phải, nàng đã có một tuổi thơ hạnh phúc, điều mà nàng đã có thể không có nếu mẹ nàng và cha dượng quay về từ chuyến đi sau đám cưới và mang nàng đến nơi nào đó sống một mình với họ, cách xa anh chị nuôi của nàng. Nhưng nhiều khoảng thời gian thưở bé ghim chặt một cách bí mật suy nghĩ về người mẹ mà gương mặt nàng còn không thể nhớ nổi. Thật lạ lùng!
Nàng thở dài sườn sượt.
Kit vẫn ngồi thẳng ở một bên giường, dù càng lúc anh càng buồn ngủ. Tiếng kẽo kẹt của cái ghế đu cũ lẽ ra phải gây phiền cho anh thì nó lại không. Nó đang ru ngủ anh trước khi dừng lại hoàn toàn.
Lauren, anh đoán, đã ngủ rồi. Nàng không lên tiếng đã vài phút, và nàng không đáp lại câu chuyện cuối cùng anh kể.
Anh đã ngừng nghĩ về tuổi thơ trong suốt mấy năm qua. Gần như chẳng có ký ức nào có Jerome và Syd, và rất ít cái có liên quan đến nhà Bedwyns. Nhưng đêm nay anh đã lại mở ký ức ra và thấy chúng thật vui tươi, thật đáng ngạc nhiên, không hề đau đớn hay cay đắng. Cho dù tất cả những điều xảy ra ba năm trước, chúng vẫn là những năm tháng hạnh phúc. Anh cho là, chính tình bạn và tình anh em đã định hình trong anh, nuôi dưỡng anh, và biến anh thành người hiện giờ.
Đầu Lauren nghiêng sang bên. Một tư thế dễ mến, rất khác biệt với vẻ đoan trang khuôn phép thông thường của nàng. Anh nên đánh thức nàng dậy và đưa nàng về nhà. Anh nghĩ anh nên thanh thản đi ngủ cho đến hết phần còn lại của đêm nay thì hơn. Thật tình thì, anh có thể ngủ liền ngay bây giờ nếu anh cho phép mình làm thế. Nghĩ đến việc đi về nhà thật nản quá.
Nàng đã cố tình làm điều đó, anh nghĩ, nhìn nàng chăm chăm. Nàng đã để anh nói về những cơn ác mộng, nhưng nàng không cho phép anh đắm mình trong chúng. Nàng đã đổi đề tài. Nàng đã làm điều đó quá khéo léo đến nỗi giờ anh không thể nhận ra họ đã đột ngột thấy mình nói về thuở nhỏ như thế nào nữa. Cái gì đã tạo ra mối liên kết từ câu chuyện của anh về chiến tranh và giết chóc? Anh không thể nhớ nổi, nhưng anh bị thuyết phục là nàng đã cố tình và khéo léo làm điều ấy. Nên tinh thần anh đã nhẹ nhõm, do vậy suy nghĩ của anh cũng nhẹ nhàng hơn, sáng sủa hơn, dẫn đến buồn ngủ.
Anh ngoác miệng ra ngáp.
Nếu anh không sớm đánh thức nàng, nàng sẽ bị đau cổ. Anh đứng lên và giơ một tay ra để lay vai nàng – nhưng rồi rụt lại bên mình mà chưa chạm vào nàng. Anh nhìn vào giường rồi kéo hai cái mền còn lại ra. Họ ở một mình bên nhau giữa đêm trong một phòng, trên một giường – một tình huống nguy hiểm tiềm tàng nếu anh từng bao giờ được nghe tới. Thật kỳ quặc nhưng suy nghĩ về sự cám dỗ chưa một lần thoáng qua đầu anh từ khi họ vào trong căn lều này. Và thậm chí bây giờ niềm khao khát anh biết anh có thể cảm nhận về nàng cũng chưa chi phối đầu óc anh.
Anh quay lại cái ghế bập bênh, cúi xuống, bế nàng lên tay. Nàng tỉnh dậy, hẳn rồi, nhưng nàng quá buồn ngủ để tỉnh hẳn. Anh đặt nàng xuống giường, càng sâu vào trong càng tốt. Anh tháo giày nàng, rồi giày anh và nằm xuống cạnh nàng. Anh kéo mền đắp cho cả hai. Nàng ngái ngủ nhìn anh suốt thời gian ấy. Đó không phải là một cái giường rộng. Không có khe trống nào giữa họ cả (Oái!!).
"Ngủ lại đi," anh nói.
Anh nghĩ có lẽ nàng đã ngủ trước khi anh bảo câu ấy. Anh lại có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên tóc nàng. Anh có thể cảm thấy những đường cong mềm mại của cơ thể nàng bên phải mình, và hơi nóng của nàng. Lạ lùng là, dù anh đã bị khuấy động một nửa, thì đó cũng chỉ là một cảm giác được kiểm soát dễ dàng, và dễ chịu. Anh không muốn mong muốn nàng một cách gấp gáp. Anh không muốn điều này trở thành cuộc truy hoan của thể xác.
Quá quý giá để không làm điều đó.
Nàng quá quý giá.
Bằng phương pháp của mình, nàng đã tạo ảnh hưởng lên mẹ và bà anh – thực ra, anh tin là bà yêu quý nàng. Nàng đã giành được sự yêu mến tôn trọng của cha anh. Và tất cả điều ấy với một sự đoan trang thầm lặng. Cuộc đời anh ở đây trở nên dễ chịu hơn vô cùng từ khi nàng đến – không biết làm sao mà anh thấy dễ dàng quan hệ lại với gia đình, dĩ nhiên trừ Syd.
Anh đã dạy Lauren hướng ngoại nhiều hơn một chút. Anh dạy nàng tắm trong hồ và leo cây. Anh đã dụ được nàng thoải mái mỉm cười và cả cười thành tiếng. Nhưng không chỉ những thay đổi trong nàng quý giá đối với anh. Mà chính là nàng đã để anh thâm nhập vào con người thực sự bên trong dưới vẻ ngoài lạnh lùng. Không đòi hỏi nhiều cho bản thân nhưng nàng đang làm việc một cách lặng lẽ và không mệt mỏi để làm cho mọi người dễ chịu.
Có lẽ, anh sửng sốt vì những điều ấy, bởi sự thật là một người phụ nữ như thế - rõ ràng không hề có bất cứ một sức thu hút nào – lại hấp dẫn anh.
Nàng hấp dẫn anh.
Anh quay đầu, chà mặt mình vào những lọn tóc mềm mại của nàng, và hôn lên đỉnh đầu nàng.
Anh chìm vào giấc ngủ trong tíc tắc khi ngọn đèn trên bàn tắt và đám lửa tàn trong lò sưởi lụi dần.
Ngay khoảnh khắc bừng tỉnh giấc, Lauren không biết nàng ở đâu. Nhưng rồi nàng nhớ ra là mình vẫn còn ở trong căn lều gỗ nơi nàng và Kit trò chuyện đêm qua. Nàng đã ngồi trên cái ghế bập bênh, càng lúc càng buồn ngủ, và thấy càng lúc càng khó tập trung nổi vào những điều anh đang nói. Và rồi...
Nàng đang nằm trên giường, nàng nhận ra dù không mở mắt. Cái gối dưới cổ ấm áp và thoải mái. Nàng đang nằm nghiêng một bên tựa vào cái gì đó rất dễ chịu. Một chân nàng chen giữa...
Nàng không ở trên giường một mình, nàng nhận ra trong chớp mắt. Nàng nằm trong vòng tay Kit. Nàng có thể nghe thấy tiếng đập con tim anh. Nàng có thể ngửi thấy mùi hương dầu thơm của anh. Nàng đông cứng báo động mất một lúc, rồi mấy ngón chân thử ngọ nguậy trên bàn chân trần báo cho nàng biết là nàng không đi giày. Nhưng khi nàng từ từ dời một bàn tay để chạm vào hông mình, thì một phát hiện an lòng là nàng còn mặc nguyên quần áo. Nàng nằm ở phía trong giường. Chẳng có cách nào ngọ nguậy trèo ra mà không đánh thức anh cả.
Nhưng nàng có muốn làm thế không? Ngọ nguậy để trèo ra ấy?
Những người ở nhà sẽ nghĩ cái gì cơ chứ?
Bất cứ điều gì nàng đã làm à?
Mà thật ra nàng có làm gì đâu. Chẳng làm gì phải xấu hổ cả. Nàng nói chuyện với Kit, và họ giúp làm cho nhau thoải mái và có thể đi ngủ trong thanh thản. Đây chỉ là một việc bất ngờ xảy ra trong mùa hè mà nàng sẽ giấu kín chỉ để nhớ đến trong tương lai. Nàng sẽ nhớ đêm này lắm lắm!
"Em thức rồi à?" anh nhẹ hỏi.
Nàng mở mắt, nhẹ nghiêng đầu ra sau – nó nằm giữa cổ và vai anh – và nhìn anh trong ánh nắng ban mai yếu ớt qua cánh cửa sổ nhỏ của căn lều.
"Tôi đã ngủ giữa một trong những câu chuyện của ngài à?" nàng hỏi.
"Giữa câu chuyện hay nhất." anh lắc đầu lộ rõ vẻ muộn phiền.
"Kit," nàng nói, đột nhiên thấy áy náy, "Tôi-"
"Không," anh dứt khoát. "Đây là dịp để tôi làm một quý ông hoàn hảo. Ừm, gần như hoàn hảo. Tôi cho là lẽ ra tôi nên đánh thức em và đưa em về nhà mới là hoàn hảo. Nhưng tôi ngán phải đi bộ về."
"Ngài đã ngủ à?" nàng hỏi anh.
"Như một đứa trẻ." Nàng thấy nụ cười tươi tắn của anh lóe lên trong bóng tối mờ mờ. "Cảm ơn em, Lauren. Vì đã lắng nghe và... ở lại đây."
Anh là người cần được lắng nghe, nàng nghĩ. Anh không phải là người vô tư lự, dễ hiểu mà nàng đã đánh giá trong lần gặp đầu tiên.
"Làm sao chúng ta quay về nhà mà không để ai nhìn thấy?" nàng có thể cảm thấy hai má mình bừng đỏ.
"Tại sao chúng ta lại khuấy lên sự nghi ngờ bằng việc cố lén lút để không bị nhìn thấy?" anh hỏi. "Chúng ta sẽ đường hoàng đi trên lối đi, và bất cứ ai nhìn thấy chúng ta sẽ cho là chúng ta ra ngoài đi dạo buổi sớm."
Anh rút cánh tay dưới đầu nàng lại và lăn người ngồi dậy ở mép cái giường hẹp, quay lưng lại với nàng. Anh chống khuỷu tay lên đùi và chải mấy ngón tay vào tóc. Anh trông rối bù và... hấp dẫn không tả được.
Lauren thấy khó mà tin nổi là nàng đã trải qua đêm trên giường với một người đàn ông. Thậm chí còn sửng sốt hơn nữa với sự thật là chẳng hề cảm thấy choáng váng, hay hoảng hốt, hay cảm thấy nhục nhã.
Trò giả dối này nên kết thúc càng sớm càng tốt, nàng nghĩ khi anh đứng lên và nàng tìm thấy giày bên cạnh giường. Nàng đang trở thành một người đàn bà hư hỏng.
Anh mỉm cười với nàng khi anh giữ cửa mở và nàng bước ra không khí ban sớm trong lành và tiếng chim ríu rít bản hợp xướng bình minh trên những ngọn cây. Nụ cười mỉm của anh – tiếng cười của anh – là thứ nàng sẽ nhớ rất lâu khi những ký ức khác phai nhạt dần, nàng nghĩ. Đó là ký ức chắc chắn sẽ mang lại một nụ cười mỉm cho chính nàng trong những năm dài sắp tới.
Anh nắm lấy bàn tay nàng khi họ bắt đầu bước đi.
"Sẽ có ích nếu bất cứ ai nhìn thấy," anh giải thích. "Chẳng có cảnh tượng nào âu yếm hơn là cặp vợ chồng hứa hôn nắm tay nhau cả."
"Kit," nàng nói giọng quở trách, nhưng không hề cố gắng rút tay ra.