Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Chương 13
A
nh Vũ buông đàn, ngắm nhìn cụm mây trắng đang lơ lững trôi ngang mặt. Anh làm nhạc công cho quán bar này cũng chỉ vì yêu thích độ cao và không khí trong lành của nó. Ở nơi cao nhất nhì thành phố thế này, anh mới có dịp tận hưởng cảm giác êm ả, tách rời sự náo nhiệt của xã hội, không phải bon chen với ai.
Có tiếng gọi tên anh.
Anh Vũ nhìn về hướng ấy và thấy Phi Yến đang tiến đến gần mình.
Hôm nay cô mặc váy và trang điểm nhẹ nên trông khác hẵn với hình tượng cô gia sư nghiêm túc mọi khi.
Bỗng dưng Anh Vũ muốn trêu đùa cô đôi chút. Anh giơ ngón tay cái lên, trầm trồ:
- Không thể nào nhận ra cô giáo nữa rồi! Có phải tôi là kẻ tốt số nên được chiêm ngưỡng sắc đẹp không bị che giấu dưới lớp áo nữ tu hay không?
Phi Yến hơi đỏ mặt nhưng vẫn tự chủ đáp lại:
- " Chiếc áo không làm thầy tu". Ăn mặc thế nào không quan trọng, cái chính là nét đẹp ẩn chứa bên trong tâm hồn có được nhận ra hay không.
Anh Vũ cười to:
- Bái phục! Kẻ tầm thường làm sao qua mặt cô giáo được chứ?
Phi Yến cười nhẹ:
- Tôi chỉ là cô giáo của Khả Mi chứ đâu dám làm thầy người khác.
Bước khỏi dàn nhạc đang tập theo sự chỉ huy của nhạc trưởng, Anh Vũ nói nhỏ bên tai anh chàng đang vung tay điều khiển mọi người:
- Tôi tiếp khách một lát nhé.
Nhận được cái gật đầu thông cảm, anh đưa Phi Yến đến chiếc bàn ở một góc khuất, khá yên tĩnh rồi đưa menu cho cô, hóm hỉnh cất tiếng:
- Lâu lâu mới có dịp galant với phụ nữ. Mong cô giáo không chê!
Phi Yến cười duyên dáng:
- Hân hạnh cho Yến thì có.
Gọi thức uống xong, Anh Vũ gợi chuyện:
- Thường thì buổi tối quán bar mới nhộn nhịp. Cô giáo đi sớm thế này đâu có gì thú vị?
Phi Yến nhẹ nhàng đáp:
- Yến sợ ồn ào nên mới đến giờ này.
Không biết nói gì thêm, Anh Vũ đẩy ly cocktail vừa được người phục vụ mang đến về phía Phi Yến, mời mọc:
- Yến dùng thử đi. Nước rau má pha dừa tươi với lô hội này mát và đẹp da, được các bà các cô thích lắm.
Phi Yến tủm tỉm cười:
- Có ngon bằng trà sữa không?
Nụ cười tắt dần trên môi, Anh Vũ miễn cưỡng đáp:
- Mỗi thứ có hương vị riêng, không so sánh được.
Uống vài ngụm rau má, Phi Yến gật đầu tỏ ý khen ngợi và chợt đặt câu hỏi với chàng thanh niên:
- Anh tốt nghiệp đại học kinh tế sao không vào công ty làm ổn định mà toàn chọn những nghề tự do vậy?
Anh Vũ hơi nhăn mặt. " Rõ ràng là nhỏ Khả Mi bép xép rồi! Chẳng hiểu hai người còn nói gì với nhau về mình nữa đây?"
Tuy vậy, anh vẫn làm ra vẻ thản nhiên để trả lời:
- Tôi lười biếng lắm, không thích hợp với những nơi trang trọng chút nào. Có xin vô làm thì người ta cũng đuổi ra thôi.
Phi Yến phản đối:
- Do anh tự hạ thấp bản thân chứ người ngoài không nghĩ vậy đâu.
Anh Vũ vặn lại:
- Sao Phi Yến biết điều đó?
Hơi ngượng ngùng nhưng cô gái vẫn dạn dĩ đáp:
- Thì Yến vẫn nhìn anh một cách nể trọng đấy thôi. Anh cố tỏ ra ngông nghênh để che giấu phần nội tâm nhạy cảm của mình.
Sự thẳng thắn của cô khiến gã thanh niên vẫn quen " coi Trời bằng vung" này phải bối rối nín lặng.
Anh và cô quen biết không nhiều, có thể nói là chỉ dừng ở mức độ gật đầu chào xã giao mỗi khi gặp nhau tại biệt thự ( khi cô đến dạy Khả Mi học) và đây là lần tiếp xúc đầu tiên ngoài khuôn khổ bình thường. Thế mà cô lại tỏ ra là người tri kỷ khiến anh hết sức cảm động.
Trong một lúc không thể nói hết bằng lời nhưng ánh mắt vẫn chuyển tải được cảm xúc chân thành. Anh Vũ nhè nhẹ thở ra rồi đột ngột đứng lên, tỏ ý chấm dứt cuộc trò chuyện:
- Tôi phải trở lại với ban nhạc. Hẹn Phi Yến hôm khác vậy.
Cô gái cũng đứng lên, vắn tắt đáp:
- Không làm phiền anh nữa.
Họ chia tay nhau với niềm tin rằng đây chỉ là bước khởi đầu cho mối quan hệ tốt đẹp của đôi bên.
ØË×
Khả Mi nũng nịu qua điện thoại:
- Thứ bảy này là sinh nhật em. Anh nhớ đến sớm nha. Không thôi em giận luôn đó.
Buông máy xuống, cô đứng lên xoay một vòng theo điệu valse tưởng tượng rồi nghiêng đầu nhìn bóng mình trong kiếng, mỉm cười hài lòng với sắc đẹp của bản thân.
Chắc chắn Khắc Ninh phải có cặp mắt thẩm mỹ để phân biệt sự hơn kém giữa cô và Mỹ Trang rồi!
Ả chị họ đáng ghét nọ chỉ được cái nết bạo dạn hình thành từ lối sống đầu đường xó chợ tạo nét là lạ trước Khắc Ninh chứ so mọi bề từ học thức đến nhan sắc đều thua xa cô hết. Hôm trước đi chơi ngoài trời, cô đã chủ quan để Mỹ Trang phát huy sở trường giành chiến thắng 1: 0 thì bây giờ phải nỗ lực sang bằng tỉ số mới được.
Thỏa mãn với sự sắp đặt của mình, Khả Mi mở tủ lấy một lượt mấy chiếc váy lộng lẫy được may riêng cho đêm sinh nhật ra mặc thử vào người rồi cười thật kiêu hãnh.
ØË×
Cùng lúc đó, ở dưới bếp Mỹ Trang than dài với thím Sáu nấu bếp:
- Nhà mình cứ tiệc tùng liên miên vậy hả thím? Mỗi lần tụ tập đông người như vậy là con phát ngán, không thoải mái chút nào.
Thím Sáu thông cảm an ủi:
- Ở riết rồi quen. Hồi mới vô làm, tôi cũng ngại lắm, giờ thì vô tư.
Mỹ Trang phì cười:
- Dù gì thím vẫn đỡ hơn con, chỉ lúc thúc dưới này chứ không phải chường mặt lên nhà trên làm tấm bia cho cả trăm cặp mắt nhìn vào soi mói.
Thím Sáu cười:
- Không dễ vậy đâu cô! Nấu nướng cũng bị săm soi, khen chê đủ điều.
Mỹ Trang chọc ghẹo thím:
- Lần này thím khỏe rồi vì sinh nhật đãi nhà hàng chứ đâu đem về nhà.
Người phụ nữ chất phác gật đầu:
- " Được cái này mất cái kia". Nhờ tính kiêu kỳ của cô Khả Mi nên tôi mới thoát được sô lớn này đó chứ. Cổ chê đãi ở nhà không sang nên kéo ra nhà hàng, không là tôi mệt cầm canh.
Trò chuyện với thím một hồi, Mỹ Trang lại chạnh lòng nhớ mẹ vì lối nói chơn chất, đặc sệt giọng miền quê.
Sao cô thèm được hòa mình với không khí bình dân, thân thiện của ngày xưa đến thế! Lúc nào cũng có thể nói năng thoải mái mà không phải e dè giữ ý cho đúng cốt cách của một tiểu thư nhà gia thế. Sống trong ngôi biệt thự sang cả này là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người nhưng có mấy ai hiểu mặt trái của nó- luôn phải đeo mặt nạ giấu kín mọi ý nghĩ thật sự của mình, cư xử theo một khuôn khổ có sẵn-. Riết rồi cô có cảm tưởng mình là con rối chứ không phải người thật nữa.
Thấy cô đang cười nói huyên thuyên bỗng dưng im bặt, thím Sáu lo lắng gọi:
- Cô có sao không, cô Trang?
Mỹ Trang nhoẽn cười cho bà khỏi sợ rồi đi lên nhà trên.
Anh Vũ từ ngoài đi vào, thấy cô thì ngoặc vào hành lang tránh mặt.
Giá như lúc khác thì Mỹ Trang cũng làm lơ cho rồi nhưng đang lúc tâm trạng buồn phiền, tự dưng cô lại thèm có được sự chia sẻ mà người duy nhất torng nhà này không khiến cô phải e dè chính là anh. Vì vậy, cô cất tiếng hỏi trước:
- Anh chưa đi làm à?
Anh Vũ đáp cộc lốc:
- Bữa nay nghỉ.
Mỹ Trang cố nặn óc tìm lời tiếp nối câu chuyện:
- Lúc nào rảnh anh ghé quán chơi. Tụi nhỏ nhớ anh lắm.
Anh Vũ cười nửa miệng:
- Bà chủ không theo sát tình hình của nhân viên rồi đó. Tuần nào bọn tôi cũng đi uống café với nhau hết.
Bị sửa lưng liên tục, mặt Mỹ Trang đỏ rần. Cô ấp úng chữa thẹn:
- Tôi chỉ quản lý trong giờ làm chứ làm sao theo sát lúc nghỉ được?
Không nói gì thêm, Anh Vũ lẵng lặng đi lên lầu.
Mỹ Trang nhìn theo. Bất giác, cô cảm thấy hối hận vì cách đối xử của mình với anh. Dù sao, Anh Vũ cũng góp rất nhiều công sức cho quán trong những ngày đầu còn bộn bề nhiêu khê. Thế mà chỉ vì một cơn nóng giận nhất thời, cô đã "trảm tướng". Hèn gì tụi đàn em không còn nễ phục cô như xưa nữa.
Mông lung suy nghĩ, Mỹ Trang không hay Anh Vũ đã đi gần hết hành lang để lên tầng trên ( nơi ở của anh).
Vượt khỏi ý muốn, cô gọi giật anh lại, nói giọng hối lỗi:
- Mình hòa nhé, anh Vũ?
Nghiêng nghiêng đầu, gã thanh niên khum tay làm loa, hỏi lại:
- Cô nói gì, tôi chưa nghe rõ?
Mỹ Trang mím môi, quay ngoắc đi:
- Tôi nói gì cũng chỉ một lần chứ không có lần thứ hai.
Vẫn với nụ cười chế giễu trên môi mà cô ghét nhất, Anh Vũ cao giọng:
- Bởi vậy người ta mới có câu " trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần"!
Sao mà cô ghét cái vẻ trịch thượng của hắn đến thế! Câu nào của hắn thốt ra cũng hàm ý trêu chọc, mỉa mai cô như hai kẻ thù không đội trời chung vậy. Nhưng nói đi thì phải nói lại- chính cô là người có lỗi trước trong việc làm xấu đi mối quan hệ đang tiến triển khá tốt đẹp của đôi bên nên giờ phải chịu lép vế thôi-.
Trông Anh Vũ rất thích thú trước vẻ mặt bị chiếu tướng của kẻ đối diện. Anh chàng nhẩn nha đặt câu hỏi:
- Tôi có nên hiểu đây là cái bắt tay thứ 101 của Tom và Jerry không nhỉ?
Má phồng lên, Mỹ Trang nghiến ngầm:
- Muốn sao thì cứ vậy đi! Lời xin lỗi đã đưa ra rồi thì tôi không còn trách nhiệm giải quyết những thắc mắc của anh nữa.
Nhìn Mỹ Trang chằm chằm như để đo lường thật chính xác mức độ thành khẫn của cô, Anh Vũ gật gù:
- Tạm thời chấp nhận như vậy đi. Chúc cô đêm nay ngủ ngon giấc với cái lương tâm vừa được giặt sấy của mình!
" Lại cái giọng điệu móc họng đáng ghét ấy nữa!"
Mỹ Trang nổi sùng nhưng cố dằn xuống, tự nhủ lòng: " Hắn cố tình khiêu khích để chọc mình giận đây mà. Tội gì để hắn đắc ý?".
Vì thế, cô nở nụ cười đẹp như …gai hoa hồng và ngọt như chó sói lúc chuẩn bị ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ để trịnh trọng trả lời hắn rằng:
- Lâu lâu đem ra sấy một lần còn tốt hơn là để mốc meo trong xó.
Anh Vũ phá lên cười to đầy đắc chí rồi nói vói theo khi thấy cô nện mạnh chân rẽ về phòng mình:
- Không có món quà nào đưa ra mà không đòi hỏi sự đền đáp đâu nhé. " Ăn xôi chùa dễ bị nghẹn họng" lắm đấy!
Mặc kệ cho hắn huyên thuyên, Mỹ Trang bịt chặt tai coi như không nghe, không thấy, không biết. Thế nhưng âm thanh vẫn cứ xoáy vào màng nhĩ buộc cô phải suy nghĩ về câu " đâm bị thóc, thọc bị gạo" ấy.
Chắc chắn những gì Anh Vũ nói ra chẳng phải để làm chơi rồi!
" Hắn có ý gì đây nhỉ?"