I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ốn ngày đã trôi qua kể từ lúc đặc vụ liên bang Maloney liên lạc với thẩm phán Clayton. Trong cuộc điện đàm, anh ta thông báo một cảnh sát tư pháp liên bang có tên Tom Bradley đã xuất hiện ở văn phòng Denver cùng phạm nhân đang bị truy nã. Với một lệnh công tác theo đúng chuẩn do thẩm phán ký, anh ta thông báo quyền được đưa phạm nhân trở lại nhà tù. Maloney cũng nói với Clayton rằng anh ta không đánh giá cao việc FBI được yêu cầu vào cuộc trong khi đã có cảnh sát liên bang nhúng tay vào trước đó, theo phép lịch sự tối thiểu thì lẽ ra thẩm phán cũng phải báo trước với anh ta một câu. Giờ đây khi vụ việc đã được giải quyết, lệnh tìm kiếm hiển nhiên không còn hiệu lực.
Nói tới đây, Maloney bỏ máy.
* * *
Vào buổi sáng ngày thứ năm, Clayton đi đi lại lại bên hiên nhà tự hỏi vì sao Bradley mãi chưa liên lạc với ông và nhất là vì lý do gì Agatha Greenberg vẫn chưa trở lại trại giam. Giám đốc trung tâm cải tạo đã run run giọng khẳng định điều đó với ông một giờ trước đây. Clayton không thích chuyện này chút nào, và cho dù ông còn chán hơn khi phải đi xa nhà, mà nhất là lại phải đi máy bay, ông vẫn chuẩn bị hành lý, gọi thư ký và lệnh cho cô ta tìm giải pháp để ông có thể tới Wisconsin ngay trong ngày.
Đầu giờ chiều ông có mặt tại sân bay Duluth, một xe cảnh sát đã chờ sẵn.
Cùng với ba thanh tra hộ tống, ông đi qua Kimball hai giờ sau đó và thành phố dần biến mất nhường chỗ cho vùng thôn quê.
Các cảnh sát đi kèm không phải là những người hay chuyện và Clayton cũng không có tâm trạng để gợi chuyện. Ông chỉ đề nghị họ để ông tự giải quyết mọi việc khi tới nơi và họ chỉ can thiệp khi cần thiết.
Tới gần cây cột thánh giá bên lề đường, họ đi theo một con đường đất chạy về phía những đồng bằng hẻo lánh nhất đất nước.
Cuối con đường khiến họ bị rung lắc liên hồi rốt cuộc cũng xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ gân bìa rừng.
Khi Clayton ra khỏi xe, Tom xuất hiện trên hiên nhà, tay đặt trên báng súng đeo ở thắt lưng.
- Tôi thấy ông là người biết giữ lời đấy. Ông hứa một ngày nào đó sẽ đến thăm tôi và hôm nay ông đã đến rồi, Tom nói mà không hể để mắt tới các cảnh sát đang ở phía sau lưng thẩm phán. Tôi muốn mời ông ăn tối, nhưng ông tới hơi muộn, tôi ăn mất rồi.
- Tôi những muốn thăm anh trong một hoàn cảnh khác. Tôi hình dung cô ta đang trốn ở đầy?
- Ông thấy đấy, nhà tôi chẳng rộng rãi gì, và chẳng có chỗ cho ai ẩn náu cả. Còn nếu nói về người phụ nữ ông đã kết án ba mươi lăm năm tù trong khi ông biết cô ấy vô tội, câu trả lời là không. Cô ấy đã kịp thoát khỏi tay tôi. Tôi chưa báo với ông bởi tôi không lấy gì làm tự hào, có lẽ tôi quá già rồi. Vào giờ này, chắc cô ấy đang ở Canada cũng nên.
- Đừng có giả ngây giả ngô thế, Tom, tôi biết rõ cô ta đang ở sau những bức tường kia. Chắc anh cũng hiểu tôi không đến đây mà không có lệnh bắt giữ. Đừng làm mọi việc rắc rối hơn và để chúng tôi vào đi.
Tom nhìn Clayton chằm chằm và cười tươi.
- Ông cứ hình dung tít bài trên các báo trang nhất ngày mai, “Đọ súng giữa ba cảnh sát và một cảnh sát tư pháp liên bang với sự có mặt của một thẩm phán sắp về hưu”, măng sét mới hay làm sao! Các anh muốn chứ? Tom hỏi các đồng nghiệp.
Đám cảnh sát lúng túng nhìn nhau trước khi quay sang phía thẩm phán Clayton.
- Vì tôi chẳng có bí mật nào với ông, và bởi chúng ta quen nhau đã lâu, Tom nói tiếp, tôi phải báo với ông rằng tôi đã tìm thấy cuốn sổ trứ danh mà Agatha Greenberg thật sự đã ký nhận những lời thú tội. Cô ấy viết hay lắm, có thể in thành sách được đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi đã gửi nó qua bưu điện cho một người bạn cũ là luật sư, với câu chuyện kể thật chi tiết, mà tôi cho rằng nên thêm vào, về cái cách mà một kiểm sát viên trẻ tuổi đã cố tình đưa một cô gái vào tù thay chị cô ta, lý do là cô chị đang có thai và có thể sẽ thoát khỏi tay ông ta. Tôi cũng dành thời gian để kể về việc tay kiểm sát viên đó, sau khi trở thành thẩm phán, không chút ân hận mà tiếp tục tăng nặng bản án lên. Khi nghĩ đến tất cả những chuyện này, tôi thấy rằng thật may cho ông khi cô ấy tìm được nơi ẩn náu bên những người láng giềng Canada, và có lẽ tôi sẽ suy nghĩ rất nhiều trước khi đề nghị dẫn độ cô ấy.
Ba viên cảnh sát, không bỏ lỡ chi tiết nào trong vụ việc, lại quay ra nhìn nhau, rồi họ đưa tay lên vành mũ chào Tom và đi về phía xe.
- Ông biết đấy, Tom tiếp lời, tôi biết rõ các đồng nghiệp kia, nếu ông không muốn bị đi bộ về mà chuyến xe buýt sớm nhất cũng phải đợi đến sáng mai cơ, thì ông nên đi theo họ. Tôi không dám hứa đoạn đường trở về của ông vui vẻ đầu, nhưng chắc sẽ dễ chịu hơn là phải đi bộ.
Clayton quay người vế phía chiếc xe cảnh sát đã nổ máy. Khuôn mặt nhăn nhúm, ông ta liếc nhìn Tom lần cuối rồi ra hiệu cho mấy cảnh sát và chạy về phía họ.
Tom chờ chiếc xe khuất dạng, ông đứng ngắm bầu trời nơi mặt trời đang dần buông một lúc, rồi quay vào nhà.
* * *
- Còn bây giờ thì sao? Agatha ngồi ở bàn hỏi.
- Bây giờ thực thi chúng ta ăn tối, vì anh đói rồi. Tuần này, anh sẽ đưa em đi thăm thú quanh vùng, rồi một thời gian nữa anh sẽ tới gặp Max để lấy lại cuốn sổ. Nếu mọi chuyện như ý, ông thẩm phán sẽ có kỳ nghỉ hưu khác với những gì ông ta hằng chờ đợi. Công lý sẽ được trả lại và cuối cùng anh sẽ được yên ổn nghỉ hưu. Nếu căn nhà gỗ nhỏ ở vùng hẻo lánh này là đủ với em, anh sẽ vô cùng hạnh phúc được nghỉ hưu bên em.
Agatha mượn lời của một người từ nay có rất nhiều ý nghĩa với bà để trả lời:
- Em nghĩ rằng em sẽ thích như vậy.
* * *
Vào sáng sớm hôm sau, khi ra khỏi căn nhà gỗ, Agatha chiêm ngưỡng thiên nhiên trải dài đến tận đường chân trời. Bà hít sâu vào lồng ngực mùi thông hòa lẫn với mùi đất ẩm và nghĩ rằng cuộc sống của mình lúc này bắt đầu giống với ý niệm khác về hạnh phúc mà bà vẫn hằng mơ ước, Chúa ơi, ý niệm đó mới đẹp làm sao.
* * *
Cũng buổi sáng đó, Milly cuối cùng cũng về tới Philadelphia, sau khi ghé qua nhà Raoul một chút trên đường quay về.
Thậm chí trước cả khi về nhà mình, Milly lao vội tới quán cà phê Kambar Campus Center.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc