Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 12
Quả nhiên, thủ hạ của đại gia là cậu Mã liên tục gọi điện cho Lục Thư qua máy di động, cậu ta nói rõ thời gian, địa điểm, số phòng cho cô. Lần nào Lục Thư cũng đến rất đúng giờ. Các ông khách gặp cô, không ai không thích, hơn nữa, vị nào cũng đúng như ông chủ lớn đã nói, rất nho nhã, lịch thiệp. Lục Thư chưa bao giờ gặp phải một vị khách nào có thái độ thô lỗ. Có khách tự trả tiền, có khách được vị đại gia mời. Nếu là người được đại gia mời thì cậu Mã bao giờ cũng đánh tiếng trước với Lục Thư. Như vậy Lục Thư biết ngay đó là một vị khách quan trọng của ông ta, nên cô phục vụ họ rất cẩn thận, rất ngoan ngoãn, thùy mị và dịu dàng.
Chẳng bao lâu, tiếng tăm của Lục Thư nhanh chóng nổi lên như cồn trong đám thương gia sang trọng của thành phố C. Phạm vi hoạt động của cô không chỉ trên giường khách sạn, mà cô còn có mặt cả trong các buổi tiệc lớn! Các ông chủ kết giao với Lục Thư ngày càng nhiều, có ông ngay ban ngày cũng mời cô xuất đài tiếp khách. Nào tháp tùng khách đi dạo phố, đi tham quan, du lịch các nơi danh thắng, tiếp khách ở bàn tiệc, trò chuyện trong các quán cà phê. Lục Thư đã biết cách ăn cơm tây như thế nào: Tay trái cầm dĩa, tay phải dùng dao; khi uống cà phê thì thìa khuấy phải đặt trên đĩa, sau đó hãy nâng cốc lên rồi nhấp từng ngụm nhỏ, chứ không được lấy thìa múc cà phê uống. Trên các bàn tiệc kiểu Trung Quốc, Lục Thư cũng nhanh chóng nắm rõ cách tiếp thức ăn cho khách thế nào, mời rượu ra sao, trong các buổi chiêu đãi cần nịnh khéo khách quý như thế nào, làm sao khiến cho các bạn hàng của ông chủ cảm thấy cô bạn gái do ông ta mời tới không những sắc đẹp hơn người, mà còn lịch thiệp, cao sang; có như thế các vị khách mới càng tôn trọng ông.
Rất nhanh, số tiền gửi ngân hàng của cô đã lên tới sáu con số, gần mười nghìn tệ. Tuy cô hoàn toàn có đủ điều kiện thuê nhà bên ngoài để ở nhưng cô vẫn bịn rịn không nỡ rời xa hiệu cắt tóc này. Cô biết căn nhà thuê dù tiện nghi đến mấy thì mỗi khi về đó cô chỉ có một mình. Khi ấy, nỗi buồn bã, cô đơn trong lòng cô sẽ lại trào dâng, khiến cô không thể ngủ được. Cô rất rõ một điều rằng dù đưa cô đi tiếp khách hay đưa lên giường thì họ cũng chỉ xem cô là vật mua vui mà thôi; dù khách có tỏ ra đa tình, lưu luyến thì đó chẳng qua là họ tự diễn vở kịch “tìm hoa kiếm nguyệt”, còn bản thân cô chỉ nhập vai trong trò gợi tình của khách mà thôi. Lúc lên giường, người thì gọi cô là “mẹ”, người lại gọi “con gái ngoan”, có ông còn nằng nặc bắt cô phải gọi là “con trai”, hoặc là “ba” mới bằng lòng! Ngủ với nhau xong rồi thì “mẹ”, “con trai”, “ba” hay “con gái” đều ai đi đường nấy, có gặp nhau trên phố thì cũng xem như chưa từng quen biết. Đó là trò lố của những vị khách có “tố chất cao”, chứng tỏ sự chính xác của bốn chữ “Tầm hoan tác lạc” của người xưa, đâu có thể coi là thật lòng.
Còn ở hiệu cắt tóc bẩn thỉu, chật chội này, bất luận khi trở về mệt nhọc, buồn bã đến đâu, cũng đều có bạn để nói chuyện, có người để an ủi lẫn nhau. Có chuyện gì không vui thì tâm sự với nhau, thổ lộ với nhau những điều bất mãn; lôi những cái xấu xa, tầm thường, hoặc biến thái của khách ra sức thóa mạ, coi họ chẳng đáng một xu trong câu chuyện riêng tư, với mục đích là được hả dạ, thanh thản, có như thế chị em mới được giải phóng về thể xác và tinh thần của mình. Tuy trước nay Lục Thư không “làm ăn” ở phòng mát-xa đằng sau như các cô khác, cô cũng chưa gặp phải những vị khách tư cách thấp kém, nên không có nhiều điều bất mãn, nhưng nghe những tiếng cười đùa của các tiểu thư, Lục Thư cũng cảm thấy vui vẻ hơn và tạm quên đi bố và em. Ở nơi đông vui thì thường sẽ ấm cúng và vui vẻ hơn, ngoài ra Phương Thư cũng không muốn để Lục Thư đi nơi khác. Qua việc đại gia phá trinh, Phương Thư đã hoàn toàn tin tưởng Lục Thư. Lục Thư biết Phương Thư xưa nay lúc nào cũng một lòng bảo vệ mình, nên hai người thân thiết chẳng khác gì hai chị em ruột. Từ lúc Phương Thư nhận một nghìn tệ, tức một phần mười số tiền boa đầu tiên của Lục Thư, thì vô hình trung điều đó đã trở thành lệ. Mỗi lần “đi khách” Lục Thư đều đưa một phần mười tiền boa của khách cho Phương Thư.
Sau mấy lần nhận tiền, Phương Thư sống chết không chịu nhận nữa. Vào một buổi chiều Phương Thư ngồi xuống bên giường Lục Thư bưng mặt khóc:
- Trước đây chị có một người anh trai và một cô em gái, nhưng hai người ấy đều đã ra đi trong một vụ tai nạn giao thông, nay chị không còn anh chị em ruột nào nữa. Hai chị em ta ở với nhau đến được ngày hôm nay là từ đáy lòng chị đã coi em như em ruột. Nếu em cứ đưa tiền phần trăm cho chị thì khác nào chị vơ vét trên thân xác của em mình, điều đó sẽ khiến chị vô cùng đau đớn! Chị có còn là con người nữa không?
Nghe vậy, Lục Thư liền bỏ tiền ra thuê một bà già để nấu ăn, giặt giũ, quét dọn trong hiệu cắt tóc, làm thay những việc trước đây cô vẫn làm.
Tuy nhiên, điều dở là Lục Thư vẫn cứ ở hiệu cắt tóc này, mà điều hay cũng là ở đấy.
50
Một hôm, Lục Thư đang có kinh, cô không xuất đài được; tối hôm đó, đúng lúc tiệm cắt tóc đang tấp nập khách khứa, bỗng rất đông cảnh sát ùa vào. Không chỉ ở cửa hiệu này, mà cả dãy phố cắt tóc đều bị phong tỏa, giống như một cuộc giới nghiêm. Thì ra thành phố C cũng như toàn quốc đang rầm rộ triển khai cuộc vận động quét sạch tệ nạn mại dâm, gái điếm. Xe cảnh sát chặn hai đầu phố, đèn đỏ nhấp nháy liên tục, các viên cảnh sát cứ chạy đi chạy lại, như đang nghênh chiến với quân địch hùng mạnh, quang cảnh chẳng khác gì trường quay phim điều tra của Mỹ, ai trông thấy cũng sợ hết hồn.
Cảnh sát khám xét từng cửa hiệu để lùng bắt người, vừa bước chân vào cửa hiệu cắt tóc, họ đã lớn tiếng la lối “Ra hết, ra hết đi!”. Từng cặp nam nữ chạy ra từ phòng mát-xa, tay ôm đầu, ngồi xổm phía trước nhà. Trong hiệu cắt tóc của Phương Thư, vừa hay có bốn người khách đang “mát xa”, họ bị bắt tại trận lúc đang “hành sự”. Các tiểu thư ăn mặc hở hang và các đôi nam nữ chỉ quấn tạm cơ thể bằng khăn trải giường hoặc khăn tắm ngồi trên đất, thật là một cảnh tượng hiếm thấy. Cảnh sát xét hỏi từng người rồi ghi chép. Lục Thư đương nhiên cũng ở trong số đó, nhưng vì cô không phải tiếp khách nên ăn mặc khá tươm tất. Phương Thư lúc đó cũng đang ngồi xổm, chị nhìn thấy một viên cảnh sát đang chú ý nhìn Lục Thư, liền ngẩng đầu nhìn anh ta, van xin:
- Thưa ngài cảnh sát, cô gái này là em tôi, nó là giáo viên tiểu học vừa đến thành phố để khám bệnh. Nó tuyệt đối không làm cái nghề này đâu, tôi bảo đảm, xin ngài đừng làm cho nó phải mang tiếng xấu. Bây giờ, kiếm được một công việc tử tế rất khó, tôi quỳ xuống van xin ngài, mong ngài rủ lòng từ bi, giời Phật sẽ phù hộ ngài.
Nói rồi, Phương Thư quỳ xuống, hai tay chị chắp lại vái lạy viên cảnh sát.
Viên cảnh sát hạ thấp giọng, nói với Phương Thư:
- Đứng lên, đứng lên đi! Người ta nhìn thấy còn ra làm sao nữa! Chị bảo cô ấy đi vào trong nhà. Chị đừng lo, cứ giao cho tôi!
Phương Thư đưa mắt ra hiệu cho Lục Thư, nhân lúc rối ren Lục Thư lén đứng dậy đi thẳng vào một phòng mát-xa phía sau. Bỗng phía ngoài có tiếng hỏi dò:
- Còn người nào không, còn người nào không?
Viên cảnh sát nọ vén tấm màn ở phòng mát-xa lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Thư, nói vọng ra:
- Hết rồi! Nhà này khám xong rồi, đến nhà tiếp theo thôi.
Mãi đến trưa hôm sau, Phương Thư mới đầu bù tóc rối quay về nhà. Chị nói, mỗi khách bị phạt ba nghìn tệ, và bị giam mười lăm ngày theo điều lệ trị an. Mỗi hiệu cắt tóc bị phạt mười nghìn tệ, và phải đóng cửa không được hành nghề. Các tiểu thư cũng bị phạt ba nghìn tệ mỗi người và giam mười lăm ngày, sau đó bị đuổi về quê nhà. Lục Thư cuống quýt:
- Làm thế nào bây giờ hả chị, làm thế nào đây chị?
Phương Thư đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nói:
- Không sao, không sao, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều rồi! Quét mại dâm với chẳng quét đồi trụy cái gì, qua một trận là hết ngay ấy mà. - Chị nói tiếp:
- Được, không cho người ta làm tiểu thư, để xem Chính phủ làm thế nào để sắp xếp công ăn việc làm cho tụi con gái đó. Nếu có công việc đàng hoàng thì có ai lại đi làm tiểu thư chứ? Ngay cả chị cũng đâu có muốn làm công việc này. Đừng lo, đừng lo! Nhiều nhất là một hai tháng nữa rồi đâu lại vào đấy thôi. Càng có thời gian nghỉ ngơi, cứ coi như chúng ta được nghỉ phép đi!
Bây giờ Lục Thư mới biết, đó chính là điều “phiền phức” mà Phương Thư từng nhắc đến!
51
Lục Thư vừa hết kì “đèn đỏ” thì sáng hôm sau cô nhận được điện thoại của một khách quen, hẹn cô tối đấy đến khách sạn bốn sao. Phương Thư nói, đến khách sạn cao cấp thì không sao đâu, cảnh sát chả bao giờ đến đây để bắt mại dâm đâu.
Sau khi hành sự xong thì ông khách nói mình hơi mệt, rồi đưa tiền boa cho Lục Thư và bảo cô về, ông muốn chợp mắt một chút. Khi đó chưa đến 11 giờ đêm, vốn dĩ là rất an toàn, Lục Thư liền đi tắm, mặc quần áo đâu vào đấy, chải đầu tươm tất rồi ra về. Khi cô vừa bước ra khỏi cầu thang máy, liền bị hai bảo vệ của khách sạn ngăn lại, đưa cô tới phòng trị an, tra hỏi người khách của cô ở phòng nào. Lục Thư vốn biết nguyên tắc nghề nghiệp, trước tiên là phải bảo vệ danh phận vị khách của mình; cô nói mình đến đây để tìm người quen, nhưng không tìm thấy, nên bây giờ chuẩn bị trở về nhà.
- Đù cha! Tìm người quen cái m. gì! Bọn tao đã sớm theo dõi mày rồi! Lúc hơn 8 giờ mày đến đây nói là tìm người, tìm gì mà lâu vậy? Mày là con điếm, một đứa bán trôn nuôi miệng! Không tin, mày cứ lấy các thứ trong túi xách ra cho bọn tao kiểm tra. Nếu sai, bọn tao sẽ bồi thường!
Lục Thư đành phải đổ mọi thứ ở trong túi xách ra, chỉ có ba tờ một trăm tệ mà khách vừa đưa cho cô và một ít tiền lẻ, nhưng trong cái đống linh tinh đồ trang điểm lại chềnh ềnh một cái bao cao su!
- Đây là cái gì? Đây là cái gì?
Nhân viên bảo vệ như vớ được vật báu, reo lên:
- Cái này dùng làm gì hả? Đi, đến đồn cảnh sát trình bày cho rõ ràng!
Lục Thư chưa từng gặp phải sự cố như thế này bao giờ, cô sợ quá, suýt nữa òa khóc! Nhưng cô biết dân thành phố không bao giờ tin vào nước mắt, khóc cũng không có tác dụng gì, đành nuốt nước mắt, cúi đầu đi theo họ đến đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát cũng không xa, chỉ cần rẽ rồi đi chừng hơn mười phút là tới nơi. Trong hơn mười phút đó, Lục Thư suy đi nghĩ lại, nhờ có duyên “làm ăn”, ngoài mấy hôm “đèn đỏ” ra thì hầu như ngày nào cũng có khách. Nhưng cô đã quá mệt mỏi, chán ngán cuộc sống này rồi. Cô cảm thấy, nay đi với người này, mai lại đùa với người khác, ngày nào cũng bị ôm ấp, sờ soạng, lúc nào cũng có đàn ông kè kè bên cạnh, nhưng trong lòng vẫn cô đơn trống rỗng, trái tim cô khác nào như một con thuyền nhỏ lênh đênh trong biển lớn mênh mông không mục đích, trôi giạt vô định, chẳng biết nơi nào là bờ bến! Ngày ngày, dù vẫn có nơi để nương thân, nhưng con tim lại không chốn nhờ cậy, cuộc sống như vậy cũng chẳng khá hơn là bao so với cảnh đời nghèo khổ trước đây! Lục Thư thấy mình giống như dụng cụ thể thao công cộng, ai cũng đều có thể trèo lên tập luyện, điều khác biệt duy nhất là cô chỉ phải hoạt động buổi tối mà thôi! Lần này bị người ta bắt được, quá lắm thì sẽ bị phạt ba nghìn tệ, mười lăm ngày giam, sau đó thì bị trục xuất khỏi thành phố. Dù sao hiện nay trong tay cô vẫn còn gần mười nghìn tệ gửi ngân hàng, khi chuyện này kết thúc cô sẽ về quê mở một cửa hàng nhỏ, kiếm đủ tiền nuôi sống ba người là được rồi.
Chủ ý đã định, Lục Thư hạ quyết tâm, cô nghĩ dù xảy ra việc gì cũng chẳng sợ! Cho nên, cô ngoan ngoãn đi theo hai nhân viên bảo vệ, vào đồn cảnh sát. Khi đó, Lục Thư trông chẳng khác gì điệp viên ngầm bị bắt trong phim, không chút sợ hãi đứng dựa vào góc tường. Một nhân viên bảo vệ hí hửng cầm bao cao su như chiến lợi phẩm đến báo cáo với viên cảnh sát đang ngồi trước bàn làm việc.
- Bắt được rồi! Chúng tôi bắt được một gái mại dâm! Đồng chí nhớ ghi công cho tôi trong đợt truy quét lần này nhé!
Lục Thư chỉ nghe thấy viên cảnh sát lạnh lùng hỏi lại anh ta:
- Làm sao anh biết được cô ta là gái mại dâm? Các anh vào tận phòng khách sạn bắt à?
Nhân viên bảo vệ đáp:
- Con bé này vào khách sạn lúc 8 giờ hơn, đến bây giờ mới ra. Hỏi vào phòng nào, nó sống chết cũng không chịu tiết lộ, còn nói là đi tìm người quen. Tìm người gì mà mất hơn hai giờ đồng hồ? Chẳng nhẽ lại chạy vòng quanh hai mươi vòng khách sạn chúng tôi sao! Này anh cảnh sát, thế theo anh là thế nào? Cô ta lại còn mang theo cả bao cao su nữa chứ! Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, chẳng phải là gái mại dâm thì là gì?
Lục Thư lại nghe tiếng viên cảnh sát hỏi người bảo vệ:
- Tôi chỉ hỏi các anh là, các anh có bắt quả tang cô này trong phòng của khách hay không thôi. Gian dâm thì phải bắt cả đôi, phải thế không?
- Không bắt tại trận - người bảo vệ nói - tuy nhiên có bao cao su làm chứng cớ! Cục Công an chẳng phải đã phổ biến như vậy sao? Bao cao su cũng có thể làm vật chứng cho việc bán dâm chứ!
Viên cảnh sát bỗng nhiên lớn tiếng dằn giọng nói:
- Bao cao su mà có thể làm chứng cớ được ư? Theo suy luận của các anh thì chúng tôi đang lùng bắt tên yêu râu xanh, mà hai anh đây ai cũng có của quý, mà bất cứ ai có của quý thì đều có khả năng cưỡng hiếp phụ nữ, Nói như vậy, tôi bắt luôn cả hai anh có được không? Chỉ được cái nói lung tung! Chúng tôi đề nghị các anh hợp tác bắt mại dâm là yêu cầu các anh bắt họ trong trường hợp một nam, một nữ đang “giao dịch” với nhau. Các anh có hiểu không? Nếu xem bao cao su làm chứng cớ thì trừ trẻ con ra đầy người trên phố trong túi có bao cao su. Nếu muốn đỡ việc thì cảnh sát chúng tôi cứ đứng rình tại các hiệu thuốc, hễ thấy người nào mua bao cao su thì bắt luôn à? Này, tôi hỏi hai anh làm như vậy có được không? Sao không trả lời? Có được không?
Hai tên bảo vệ bị viên cảnh sát nạt nộ thì ấp a ấp úng không biết nói gì được nữa!
Lục Thư nghe thấy viên cảnh sát lớn tiếng quát:
- Xéo đi cho tôi! Lại còn đòi ghi công à! Tôi không ghi lỗi là may cho các anh lắm rồi! Ấy là gặp tôi đấy, nếu gặp phải người khác, họ mà phản ánh việc này với quản lí khách sạn thì các anh bị đuổi việc ngay tức khắc. Để xem các anh sẽ kiếm cơm thế nào đây!
Hai nhân viên bảo vệ đã không được ghi công, lại còn bị “gậy ông đập lưng ông” đành phải lùi lũi bỏ đi! Lúc đó, Lục Thư thấy viên cảnh sát đổi sang giọng ôn hòa hỏi cô:
- Thế nào mà lại là cô à? Chẳng phải cô là giáo viên tiểu học sao? Làm thế nào mà lại bị hai tên chết tiệt đấy bắt được?
Lục Thư sững người, khi ấy mới dám quay người lại, khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Thì ra đó là viên cảnh sát mà hôm trước đến truy quét đồi trụy ở hiệu cắt tóc, đã tha cho cô! Lục Thư bất giác khóc nức lên.
- Đừng khóc, đừng khóc! - Viên cảnh sát khuyên, - Nếu làm tiểu thư thì phải tinh ranh một chút chứ! Mấy tên chết tiệt ở khách sạn đó do không kiếm chác được gì ở cô, lại thêm ở đấy vốn đã có sẵn một số gái gọi, cô vào cướp mất sinh kế của họ, thế nên họ rất để ý đến các tiểu thư ở ngoài. Nếu cô ném vài đồng lẻ cho bọn bảo vệ thì dù có chuyện gì cũng giải quyết được hết mà có khi bọn chết tiệt đó còn dắt mối cho cô nữa đấy. Chà! Thời buổi bây giờ là như thế mà! Truy quét mại dâm chỉ làm ở cấp thấp thôi, còn cao cấp thì chẳng thể nào quét nổi, cảnh sát chúng tôi cũng bất lực rồi. Cô ngồi một lát nữa đã! Chưa biết chừng hai tên mất dạy ấy còn đến các đồn khác báo cáo việc này. Vì Cục công an thành phố quả là có phổ biến quy định bao cao su có thể được xem là chứng cứ mại dâm cho các khách sạn, nhà nghỉ toàn thành phố trong đợt truy quét lần này. Nếu khám xét các cô gái khả nghi ra vào các khách sạn, nhà nghỉ mà thấy có bao cao su thì có thể khép họ vào tội bán dâm. Lát nữa nếu có viên cảnh sát nào đến đây thì cô cứ nói cô thuộc đường dây của tôi, do tôi phái đến tửu lầu, hiểu không?
Lục Thư nghe anh nói thì chăm chú như đang nghe giảng. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn viên cảnh sát, cảm thấy dường như anh và cô kiếp trước đã gặp nhau như lời gã giám đốc mặt vàng như nghệ.
- Đừng ngẩn người ra như thế, có thể cô cho tôi nói dối, nhưng sự thật là như thế đấy! - Viên cảnh sát tươi cười nói - Hễ cứ mang bao cao su thì là gái điếm, hễ có cái ấy thì đều là khách làng chơi. Chả nhẽ cảnh sát chúng tôi phải bắt hết những người đàn ông, đàn bà trưởng thành trên toàn Trung Quốc sao? Thật nực cười! Ngay tôi là cảnh sát mà cũng không thể đồng ý với cách nhìn nhận như vậy, nhưng không đồng ý thì còn cách nào khác? Đó là điều cấp trên đã quy định mà! Xem ra mấy vị cấp trên đó chắc không có cái ấy rồi!
Lục Thư đang khóc cũng phải bật cười. Viên cảnh sát thấy cô cười, dường như rất vui:
- Đúng rồi! Đừng âu sầu buồn bã nữa, tất cả đều là vì cuộc sống mà! Tôi đã gặp rất nhiều tiểu thư rồi, đủ để lập cả một binh đoàn! Nhưng cô chẳng giống tiểu thư chút nào. Xin lỗi! Dù sao chúng ta cũng phải đợi một lát, bây giờ nếu cô có điều gì muốn tâm sự thì cứ nói cho tôi. Mà vì sao cô cứ phải làm tiểu thư mới được? Phải chăng là thích chơi đùa với đàn ông? Nếu cô không muốn nói cũng không sao! Ai cũng có nỗi khổ của mình, có những điều không thể nói ra miệng được.
Từ đáy lòng Lục Thư bỗng nhiên nảy sinh thiện cảm với viên cảnh sát này. Đối với cô, anh giống như người đàn ông trong mộng. Lục Thư rất vui khi được trút bầu tâm sự với anh về những gian khổ của cuộc đời. Sau khi đã qua cơn xúc động, Lục Thư kể anh nghe về gia cảnh và mọi điều đã xảy ra khi cô đặt chân đến thành phố này. Viên cảnh sát nghe xong, chẳng nói một lời mà cứ ngồi trầm ngâm trên ghế. Hai người đều im lặng một lúc lâu, bỗng anh đứng phắt dậy đi tới đi lui trong phòng, đúng như khi sau này lúc anh nghe Lục Thư thuật lại lời của chủ nhiệm Lưu.
- Bản thân tôi chẳng giúp được gì sất cho cô, nhưng tôi nhất định sẽ giúp cô hết sức. - Cuối cùng, viên cảnh sát cũng chịu lên tiếng. - Bây giờ bảo cô đừng làm cái nghề ấy nữa thì cũng không thực tế. Quả thật là với hoàn cảnh của cô như hiện nay, ở thành phố mà không làm tiểu thư thì cô chẳng giải quyết được chút khó khăn nào cho gia đình. Như thế này vậy, nếu sau này có người gây phiền phức cho cô như việc vừa rồi thì cô cứ gọi điện cho tôi và nói với họ rằng cô là người của tôi. Bất kể có việc gì, cô chỉ cần nói là tôi phái cô đi làm. Chị Phương Thư của cô nói rất đúng, đợt truy quét lần này chẳng bao lâu sẽ tan tành mây khói. Từ nay, cô chỉ nên làm ăn ở các khách sạn thôi, như vậy vừa kiếm được nhiều tiền vừa quen biết được người có địa vị, khi có số vốn kha khá giắt lưng thì cô nên tìm một công việc đứng đắn nào đó mà làm. Tôi chỉ có chút khả năng ấy thôi, cũng coi như giúp đỡ người hoạn nạn vậy! Cô thấy như thế có được không? Tôi sẽ đưa cho cô danh thiếp của tôi, trên đó có đầy đủ tên tuổi và số điện thoại. Cô không có danh thiếp sao?
Khi hỏi Lục Thư có danh thiếp hay không, viên cảnh sát cười cười tỏ ý trêu cô:
- Nếu không có, cô cho tôi số di động của cô cũng được!
Lục Thư liền ghi lại tên và số điện thoại của mình cho viên cảnh sát. Anh vừa thoáng nhìn qua đã buột miệng khen ngợi:
- Chà! Chữ viết đẹp quá!
Trên tấm danh thiếp viên cảnh sát đưa cho cô ghi rõ anh họ Đào. Đúng lúc cô sắp sửa ra về thì quả nhiên có một người cảnh sát khác bước vào đồn.
- Có chuyện gì thế? Mấy gã chết tiệt ở khách sạn nói, chúng mới bắt được một con bé bán dâm. Nhân chứng, vật chứng đều đủ, vậy mà anh lại tha nó! Chúng nó báo cáo với tôi, tôi chẳng lẽ lại không đến. Đúng là đồ chết dẫm, ngày mai tôi phải chỉnh cho bọn khách sạn ấy một mẻ. Tích cực như vậy, chắc là do không kiếm được lợi đây mà!
Đào cảnh sát chỉ vào Lục Thư, nói với người đồng nghiệp mới đến:
- Cô ta đây! Đây chính là gái bán dâm mà hai tên đó bắt đến đấy. Anh xem người ta có giống gái bán hoa không? Cô ấy là cô Lục, giáo viên một trường tiểu học. Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được cô ấy giúp tôi phá án, vậy mà lại bị mấy tên nhãi nhép đó phá hỏng! Anh xem có tức không?
Viên cảnh sát mới tới rất lịch sự nhìn Lục Thư rồi vồn vã chìa tay ra, vừa là chào hỏi, vừa là xin lỗi.
- À, chào cô! Cô giáo Lục, cảm ơn cô nhé! Không có gì đâu, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà, cô đừng để tâm nhé! Mấy tên đó đần độn lắm, mong cô tiếp tục cộng tác với chúng tôi! Cậu Đào này là người rất tốt, không đối xử tệ với cô đâu. Cô giúp chúng tôi phá án nhé, nếu thành công lãnh đạo Sở sẽ khen thưởng đấy!
Đào cảnh sát nhìn đồng hồ nói:
- Hầy, mới đó mà đã một giờ đêm, hết phiên trực của tôi rồi. Anh đưa cô ấy về giúp tôi! Muộn như thế này sợ là hết taxi rồi.
Anh chàng cảnh sát mới đến nhiệt tình đưa cô về bằng xe tuần tra. Lục Thư không dám nói mình sống ở phố cắt tóc, mà nhờ anh ta đưa đến tòa nhà của Bưu cục cô vẫn thường gửi tiền. Viên cảnh sát đưa cô đến tận nơi, vui vẻ chào “Tạm biệt nhé, cô giáo Lục!” rồi quay xe về đồn.
52
Bị bảo vệ hùng hổ bắt đưa đến đồn công an rồi lại được xe cảnh sát cung kính đưa về nhà, đang từ tiểu thư biến thành “cô giáo Lục”! Lục Thư vừa nhìn thấy Phương Thư thì đã mừng mừng tủi tủi kể lại cho chị nghe mọi việc, khiến cho Phương Thư cười cũng chẳng được, khóc cũng không xong!
Lục Thư vẫn nhớ những lời ca thán của các chị em bị bắt trong đợt truy quét vừa rồi, họ sẽ phải ở tù hơn mười ngày, sau đó sẽ bị đưa về quê quán. Có về với gia đình họ cũng nào dám nhìn mặt ai, ở nhà mà chẳng có cơm ăn, họ biết làm gì đây? Cô muốn gọi điện cho Đào cảnh sát xin anh nể tình, xem xem nếu có thể, sau khi các chị em mãn hạn tù, chỉ cần thả họ ra, họ muốn đi đâu thì đi, miễn đừng đuổi về quê. Nhưng Phương Thư nói, nhất định không được nhờ vả như thế, Đào cảnh sát dù tốt đến đâu, cũng không thể giúp được việc ấy. Đem việc đó yêu cầu anh ấy, tức là làm khó cho anh ấy, sau này có thể vì thế mà anh ấy không giúp mình nữa. Các cô đó sau khi bị đưa về quê, bảo đảm không tới một tuần lễ là họ tự quay lên thôi!
Nhưng Lục Thư vẫn có cảm giác viên cảnh sát mà cô mới quen nhất định sẽ giúp cô việc này. Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, Lục Thư cảm thấy hiện tượng kì lạ lần đầu xuất hiện: đầu óc mơ hồ, không yên; đi đi, lại lại trong hiệu cắt tóc, làm việc gì cũng như người mất hồn, đặt cái này xuống, thì quên cái kia! Thực ra, đó chính là sự xúc động của người con gái khi đang thầm yêu trộm nhớ. Cô gái nào cùng muốn làm nũng với người đàn ông mình yêu, hoặc với người đàn ông yêu mình. Làm nũng là bản năng, hay nói cách khác đó là thiên tính của con gái. Hỡi các chàng trai xin các bạn hãy chú ý cho, nếu cô gái nào yêu cầu bạn làm một việc gì đó thật khó, hoặc không thể làm nổi thì bạn đã gặp số đào hoa rồi đó. Bạn không nên tưởng thật mà cho rằng cô ta đỏng đảnh, chỉ muốn gây khó dễ cho bạn; lúc này bạn chớ có lơ là, càng không được tỏ ra chán ngán chút nào. Bạn làm được hay không được, cô ta đâu có quan tâm? Cô ta chỉ muốn làm nũng mà thôi. Bất kể cô ta yêu cầu bạn làm việc gì, dù có là lên trời hái sao thì bạn hãy cứ nhận lời đi để cô ta được hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi làm nũng.
Đến giữa trưa, Lục Thư không nén lòng được nữa, cô cầm di động lên, thầm nghĩ: “Quá lắm thì bị từ chối là cùng, có gì là đáng ngại lắm đâu!”. Nếu không gọi điện cho anh ta, cô không thể yên lòng được. Có câu: “việc này mà nhẫn nhịn được thì có gì mà không nhẫn nhịn được nữa”. Nếu bảo cô muốn nài nỉ xin cho các chị em, thì cứ nói cô muốn làm nũng anh một phen thì hơn.
Cô bấm số máy di động gọi Đào cảnh sát rồi thấp thỏm chờ đợi. Sau mấy tiếng “tít tít”, đã nghe thấy anh vội hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì không? Lục Thư thấy hơi yên tâm, điều này chứng tỏ anh vẫn quan tâm đến cô. Cô vội trả lời:
- Không phải, không phải, em chỉ muốn nhờ anh một việc nhỏ. Các cô gái ở hiệu cắt tóc bị bắt đi rất đáng thương, gia đình họ người thì ốm đau, người thì phải sống nhờ trợ cấp xã hội; mà họ cũng không thể quay về nhà, vì họ đã làm cái nghề không dám nhìn mặt ai, về quê họ sẽ bị láng giềng chê cười, nhục mạ, cuối cùng vẫn phải trở lại thành phố tiếp tục kiếm sống. Bây giờ, họ bỗng nhiên mất liên lạc với gia đình, người nhà họ đều rất lo lắng, em ở đây cứ liên tiếp nhận những cuộc điện thoại ở quê, cha mẹ họ khóc lóc nhờ em tìm cách giúp họ. Em thật không biết trả lời thế nào, nên mới phải phiền anh giúp đỡ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Đào, anh nói:
- Phạm vi quản lý của em rộng quá đấy! Tôi cũng biết họ có về với gia đình thì rồi cũng lại quay lên thành phố, chính phủ chỉ mất tiền oan thôi! Thôi được, tôi sẽ nghĩ cách xem làm thế nào để họ được tha về sớm. Dù sao thì tiền phạt đã nộp rồi, họ ở đấy thì nhà giam vẫn phải nuôi họ. Em đừng lo, em cứ nói với người nhà họ là hãy đợi vài hôm, không có chuyện gì đâu! Chỉ cần em tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi!
Lục Thư nghe anh nói mà trái tim như tan chảy, cô xúc động đáp:
- Em biết cách tự chăm sóc cho mình mà, anh cứ yên tâm!
Cô vô tình đáp “anh cứ yên tâm”, nói xong câu đó, cả hai người đều cảm thấy xao xuyến trong lòng.
Chưa hết mười lăm ngày, các tiểu thư trong hiệu cắt tóc của Phương Thư đã lục tục kéo nhau ra về. Tuy sau mười lăm ngày, phần lớn các tiểu thư trên con phố cắt tóc này đều quay về vị trí cũ của mình “làm việc”, nhưng dù sao các cô gái của Phương Thư vẫn trở về sớm hơn cả. Do vậy, con phố nhỏ này xôn xao tin đồn cửa hàng của Phương Thư “có người bên trên”! Từ “bên trên” mà họ nhắc đến là chỉ chính phủ, hoặc một ban ngành nào đó của chính phủ. Đúng như dự liệu của Phương Thư và Đào, cuộc truy quét mại dâm, đồi trụy đã nhanh chóng im hơi lặng tiếng, con phố “cắt tóc” này lại náo nhiệt như cũ. Đương nhiên, việc làm ăn ở hiệu cắt tóc của Phương Thư do “có người bên trên” nên lại càng phát đạt.
Lục Thư hầu như ngày nào cũng xuất đài, cô “chu du” tất cả các khách sạn, nhà hàng cao cấp của thành phố C; có lúc ban ngày cô cũng tham dự các cuộc thù tiếp thay cốc đổi ly cùng khách, vô cùng náo nhiệt, ồn ào. Chưa đầy hai tháng, đợt truy quét đồi trụy của chính phủ tuy tạm lắng, nhưng việc bài trừ gái mại dâm trong dân chúng càng rầm rộ hơn; báo đài liên tục đưa tin về những vụ sát hại gái điếm hoặc những kẻ dắt gái, bồi săm. Chỉ trong vài ngày mà đã có đến mười mấy vụ, có vụ còn bị lột trần truồng, chặt thành tám mảnh, rồi nhét xuống dưới cống ngầm; thê thảm đến mức không ai dám nhìn. Vậy mà, ngay đến một kẻ tình nghi, công an cũng không dò ra được, hung thủ giống hệt như “Jack, kẻ mổ bụng” nổi tiếng ở Luân Đôn vào thế kỷ XIX, chuyên nhằm vào gái điếm mà ra tay, hành tung xuất quỷ nhập thần, hết sức khủng khiếp, làm cho các tiểu thư không dám xuất đài. Nếu có “đi khách” bao giờ các cô cũng nằng nặc đòi qua đêm với khách, sáng hôm sau mới dám rời phòng. Tuy nhiên, sau khi các cô hoàn thành chức năng “nhà xí công cộng”, khách muốn ngủ phải theo lại thì việc gì phải mất tiền qua đêm cho các cô? Giá của tiểu thư tuy không phải do Cơ quan quản lý giá cả thị trường của Chính phủ quy định, nhưng nó cũng có tiêu chuẩn thành lệ: qua đêm và không qua đêm giá cả khác nhau. Những khách thực sự thương hương tiếc ngọc, sợ các cô nửa đêm về nhà gặp chuyện bất trắc đã ít lại càng ít, cho nên thu nhập của các tiểu thư khi xuất đài không được là bao! Thời gian đó, Đào gọi điện dặn dò Lục Thư phải hết sức cẩn thận, nếu cô không qua đêm với khách mà phải rời khách sạn vào lúc nửa đêm thì tốt nhất cô nên gọi điện cho anh, anh sẽ cho người ngầm bảo vệ trên đường cô về nhà.
Lục Thư nghiễm nhiên trở thành gái bao duy nhất được cảnh sát ngầm bảo vệ trong thành phố C, thậm chí là trong cả nước, cô đủ tư cách được ghi danh vào cuốn Lịch sử phát triển kĩ nữ ở Trung Quốc sẽ xuất bản trong tương lai. Khách của Lục Thư đều là những ông chủ lớn, họ không nề hà gì trong chuyện tiền nong, nên khi cô yêu cầu qua đêm thì họ đều đồng ý. Mặc dầu cô không e ngại nguy hiểm trên, nhưng từ đáy lòng cô vô cùng cảm kích cảnh sát Đào, cô biết làm thế nào để báo đáp anh đây?
Phương Thư nói, người như anh không thể lấy mấy tút thuốc lá, mấy đồng tiền lẻ là có thể báo đáp được, mà chỉ có thể dùng thứ mà mọi đàn ông đều thèm muốn. Đó là sự hiến thân.
53
Điều Phương Thư nói rất hợp với ý của Lục Thư.
Thế là, một hôm, bằng tất cả tình cảm nồng nàn, Lục Thư gọi điện cho Đào, cô nói khi nào rỗi xin anh gọi điện báo cho cô một tiếng, cô có việc cần gặp anh. Mấy hôm sau, anh gọi điện báo với cô chiều mai anh rỗi, hỏi cô có việc gì chăng? Lục Thư liền hẹn gặp anh tại một khách sạn ba sao để trò chuyện một chút! Hôm sau khi anh đến chỗ hẹn, dù mặc thường phục, nhưng trông anh vẫn cao ráo, điển trai. Lục Thư suýt không kìm lòng được sà vào lòng anh, nhưng không hiểu sao, cô tiểu thư không biết thẹn thùng là gì này lại trở nên e thẹn mời anh ngồi, rồi nhã nhặn rót trà mời anh. Sau khi hai người ngồi xuống ghế, Lục Thư xưa nay vốn là người giỏi giao tiếp bỗng chốc ấp úng không nói ra lời. Anh hỏi cô có việc gì? Cô không đáp, đỏ mặt ngượng ngùng, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Ngờ đâu cảnh sát Đào lại nói trước:
- Em này, nếu quả thật em không có việc gì cần kíp thì tôi có thể biết em hẹn tôi đến để làm gì được không? Em đừng xấu hổ, em nói thật đi. Phải chăng em cho rằng tôi thèm muốn cơ thể em? Em muốn trao thân cho tôi, có phải thế không? - Đào cảnh sát đã mở lời, Lục Thư liền tiến đến bên anh, dựa vào vai anh, khẽ khàng nói ra những tâm tư mà cô đã nghĩ đến từ lâu:
- Em quả có ý đó! Chỉ mong anh không ruồng bỏ em là được rồi! Tuy em đã ngủ với nhiều đàn ông nhưng trong lòng em trước sau vẫn còn trong trắng. Em không những muốn dâng hiến tấm thân này cho anh, mà em còn muốn trao tặng cả trái tim cho anh nữa, cho dù anh có nhận hay không. Em đã biết nhiều người đàn ông nhưng có thể nói không người nào có được con tim của em. Nếu anh không nhận, em vẫn sẽ không trao nó cho ai hết, dù sao em cũng cảm thấy em đã là người của anh rồi! Em cũng tự biết thân mình; những gì đã trải qua, em hiểu, mà anh cũng đã hiểu. Dù anh có sẻ chia trái tim mình hàng trăm lần, em cũng quyết không bao giờ làm ầm ĩ, trói buộc anh như những người phụ nữ khác. Nếu anh không ruồng bỏ em, em cam tâm tình nguyện làm người tình của anh. Em biết, đời em muốn tìm được một người đàn ông chân chính như anh thì thật là ảo tưởng. Do vậy chi bằng em được theo anh. Nếu anh có thời gian, chúng ta sẽ ở cùng nhau; nếu không có thời gian, em tuyệt đối sẽ không làm phiền anh.
Đào nghe Lục Thư nói thì cảm động vô cùng, anh dang tay ra ôm lấy cô nói:
- Thực ra, anh cũng rất thích em. Hình bóng của em từ sáng đến tối lúc nào cũng thấp thoáng bên anh. Nhưng bọn anh là cảnh sát, làm sao có đủ kinh tế để bao “dì Hai” như các đại gia? Anh không bao nổi em, cho nên không dám nghĩ đến chuyện đó. Anh chỉ có thể giúp em được chút nào hay chút ấy, cứ coi như anh dốc lòng vì em. Tuy nhiên, anh phải nói trước với em một điều: đã là cảnh sát thì tuyệt đối không được quan hệ tình dục với tiểu thư. Ở bên ngoài có không ít công an, cảnh sát công khai quan hệ với tiểu thư giữa ban ngày. Anh thừa nhận là có, nhưng anh không bao giờ làm chuyện đó. Huống hồ, anh thích em nên anh càng không thể như họ được. Nếu làm như vậy, giữa chúng ta chỉ còn sự trao đổi tình dục: em ngủ với anh thì anh sẽ bảo kê cho em. Em nói đi, như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa? Làm như vậy thì sẽ không thể bền chặt được đâu! Chúng ta quấn lấy nhau, thì rồi cũng chỉ còn là sự nhạt nhẽo, vô vị, bởi đó chẳng qua chỉ là một sự trao đổi mà thôi! Cứ thế mãi, tình cảm giữa hai bên sẽ ngày càng phai nhạt, cuối cùng rồi sẽ chia tay nhau. Còn nếu muốn mãi mãi ở bên nhau thì em không thể cứ làm tiểu thư, hãy đàng hoàng tìm lấy một cái nghề gì đấy, hoặc là buôn bán lặt vặt cũng được. Chúng ta sẽ trở thành một cặp tình nhân. Nhưng như vậy lại nẩy sinh vấn đề khác, anh không thể giúp em tìm kế sinh nhai được. Một cảnh sát, cho dù có là sĩ quan cảnh sát thì lấy đâu ra tiền để giúp em mở cửa hàng? Trừ phi anh tham ô, nhận hối lộ, nhưng anh lại không thể làm như vậy!
Hai người tuy đang trong vòng tay của nhau, nhưng không hề gợn một chút dục vọng nào. Lục Thư ngước mắt nhìn Đào phân tích suy xét mọi điều.
Anh lại nói tiếp:
- Em còn chưa hiểu rõ anh sao? Hôm nay chúng ta sẽ không làm chuyện đó, chỉ trò chuyện, tán gẫu với nhau thôi!
Lục Thư vội đáp:
- Được được, anh lên giường nằm cho thoải mái đã. Anh cứ nói trước đi, em xin lắng nghe, rồi sau sẽ đến phiên em nói.
Lục Thư săn sóc cho Đào rất chu đáo, cô xếp gối sao cho anh cảm thấy thoải mái nhất, nhẹ nhàng vuốt mái tóc anh để chiếc gối không làm rối, vuốt phẳng phiu bộ quần áo trên người anh; để anh được thư giãn, cô còn đặt sẵn trà và gạt tàn trên mặt tủ đầu giường.
Trong việc chiều chuộng đàn ông thì Lục Thư vốn là cao thủ bậc nhất, từ trước đến nay chưa bao giờ Đào cảm thấy dễ chịu như vậy, nên anh cứ để mặc cho cô chăm sóc mình.
Sau khi yên vị trên giường rồi, anh châm một điếu thuốc, từ tốn nói tiếp:
- Ngay từ thời thanh niên anh đã tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ và cũng là một người yêu thích văn chương. Anh làm cảnh sát là do say mê đọc sách, từ tiểu thuyết Trưng Quốc cho đến tiểu thuyết nước ngoài, những cuốn sách ấy đã nhóm lên trong lòng anh ước muốn trừ hại cho dân lành, bảo vệ chính nghĩa. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, bước chân vào ngành cảnh sát thì anh lại không muốn thực hiện những nhiệm vụ được giao: nào là cưỡng chế phá dỡ nhà của dân chúng để duy trì trật tự di dời; đến nhà máy xua đuổi công nhân bị mất việc, nào là giải tán những người biểu tình trước tòa nhà chính phủ hay đám nông dân tụ tập gây rối đòi đền bù đất đai! Tóm lại, làm cảnh sát thì phải đánh đập, bắt bớ người khác. Anh đã nhiều lần chứng kiến những người khóc lóc, gây rối trật tự lại chủ yếu là dân thường, kiến nghị mà họ đưa ra đều hợp lý. Cảnh sát và quần chúng mâu thuẫn, căng thẳng với nhau, xem nhau như kẻ thù! Như vậy đâu phải là phục vụ nhân dân? Anh cũng có quan điểm riêng của mình, nhưng có để làm gì? Chẳng để làm gì cả! Thôi thì đành phó mặc theo dòng chảy, cốt sao giữ mình cho trong sạch là được. Nói thực nhé, việc duy nhất mà anh làm bây giờ là bảo vệ một tiểu thư như em, anh đã không bắt em đã bị coi là một việc sai trái. Còn việc chúng ta lấy nhau thì tuyệt đối không thể được! Vì sao? Đâu phải anh có ý coi khinh tiểu thư! Nếu như vậy thì anh đã không bảo vệ em, anh nghĩ điều này thì lòng em đã rõ! Tuy anh không hạnh phúc với người vợ mà bố mẹ đã chọn cho anh ở quê, ngay từ đầu anh đã chẳng có chút tình cảm nào với cô ấy. Nếu so về diện mạo, dáng dấp thì cô ấy phải kém em đến hàng nghìn, hàng vạn lần, tính cách cũng chẳng lấy gì làm thú vị, mỗi lần về phép anh chẳng biết nói chuyện gì với cô ấy. Nhưng anh làm cảnh sát, bận rộn từ sáng tới tối rất ít khi được ở nhà, lại phải thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi ít nhất phải mất mươi hôm, nửa tháng. Con anh bây giờ đã lên bảy đều do một tay cô ấy nuôi nấng, anh chẳng phải bận tâm chút nào! Mọi thứ trong nhà từ mắm muối củi dầu v.v... toàn một tay cô ấy sắm sửa, lo toan. Đồng lương anh đã còm cõi mà thu nhập ở Sở lâm nghiệp của cô ấy còn ít hơn, lương tháng của cả hai vợ chồng gộp lại còn chưa bằng số tiền em kiếm được trong hai tối. Nhưng cô ấy không bao giờ để anh phải lo lắng chuyện gia đình, anh muốn ăn có ăn, con anh muốn mặc có mặc, việc học của nó cô ấy rèn dạy rất tốt. Điều đáng quý là vợ anh không bao giờ phàn nàn một lời, bốn chữ ”vợ hiền, mẹ đảm” quả rất xứng đáng. Nếu nói về độ hiền thục của cô ấy thì không ai bằng! Em nói đi, liệu anh có thể ly hôn với cô ấy để đến với em được không? Nếu anh chia tay cô ấy thì sẽ có ngày em khinh thường anh! Lúc ấy em sẽ nghĩ rằng một người vợ như vậy mà anh còn ruồng bỏ, thì chắc gì sau này anh không bỏ em?
Nói đến đây, Đào dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thở dài:
- Chà! Con người ta ấy mà, dù không có tình cảm với nhau, nhưng không thể không có lương tâm. Em nói có đúng không?
Lời anh nói khiến cho Lục Thư nước mắt đầm đìa. Cô ôm chầm lấy anh, phủ lên anh những nụ hôn nồng nhiệt, bất chấp lời khuyên của Phương Thư cô kề sát môi vào miệng anh. Đây là lần đầu tiên Lục Thư được thưởng thức hương vị ngọt ngào của nụ hôn đích thực. Cô từng ngủ với rất nhiều đàn ông, để cho họ được thỏa mãn, vuốt ve cơ thể mình, nhưng cô chưa từng có ham muốn mãnh liệt được làm tình với một người đàn ông nào cả. Cô thấy trong cơ thể đang dâng trào ngọn sóng của dục vọng. Ít phút sau, mặc dầu cả hai chưa trút bỏ hết quần áo nhưng Lục Thư đã kịp tận hưởng cảm giác “lên đỉnh” mà trước đây cô chưa từng trải qua, cô chợt hét lên một tiếng sung sướng, toàn thân rúng động không ngừng.
Sau khi cao trào qua đi cô lật người ngồi dậy. Hôm nay cô mới được tận hưởng niềm khoái lạc mà người con gái nên hưởng thụ và có thể hưởng thụ. Tuy nhiên, con gái thời nay nên có một chỗ dựa vững chắc về tinh thần và thể xác trong cái xã hội “ai cũng có thể làm chồng” này, điều đó là do thiên tính nữ quyết định. Có điều, nếu muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cô phải gột bỏ được cái tâm lý “ai cũng có thể làm chồng”, kiếm một công việc đứng đắn để nuôi sống bản thân.
Lục Thư sau khi chải tóc gọn gàng, quay lại thề thốt với cảnh sát Đào:
- Em tự có cách, không nói cho anh biết đâu! Anh đừng lo cho em khoảng một hoặc hai tháng nữa, cửa hàng của em sẽ khai trương. Anh cứ đợi mà xem! Đến lúc ấy, anh phải ở bên em, em không cho phép anh không cần em đâu!