"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12177 / 49
Cập nhật: 2015-07-22 10:13:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
13. -
uý Phi vừa đập nhẹ cửa vừa nói vọng vào:
- Ba ơi! Con vô được không ba?
Tiếng ông Huỳnh vọng ra:
- Vô đây đi con.
Quý Phi đẩy cửa, ló đầu vào nhìn. Rồi bước hẳn vào phòng:
- Mẹ đâu rồi ba? Sao chiều giờ con không thấy mẹ?
- Bà ấy đưa khách đi tham quan, có lẽ tối mới về.
Từ "bà ấy" của ông làm Quý Phi chú ý hơi nhiều. Bình thường, cô không để ý cách nói chuyện của ba mẹ. Mà thật ra, ông bà cũng rất ít nói chuyện với nhau. Quý Phi chưa bao giờ thấy ba mẹ ngồi chung mà nói chuyện khi cả nhà ngồi vào bàn ăn. Hầu như chỉ có cô là điểm trung gian, hết nói với người này đến nói với người kia. Không hiểu tại ba mẹ cô khéo léo phơi bày trước mặt cô sự hạnh phúc viên mãn, hay chính cô vô tư không để ý.
Nhưng bây giờ, đầu óc luôn bị chi phối cái điều Trần Nghiêm nói, nên cô đâm ra quan sát ba mẹ mình hơn. Cô muốn biết tại sao anh nói ba mẹ trí thức kiểu ngu xuẩn. Cô tin Trần Nghiêm đến nổi đâm ra hoài nghi hạnh phúc của mình. Chẳng lẽ đó là giả tạo.
Quý Phi đang ngồi nghĩ lẩn thẩn thì có tiếng chuông reo. Cô thôi nghĩ nữa. Và nhìn ba đến nhấc máy. Ông đưa qua cho cô:
- Mẹ muốn nói chuyện với con đó.
Quý Phi đón lấy ống nghe:
- Mẹ hả mẹ?
- Ừ! Con đang làm gì đó?
- Con ngồi chơi với ba, chừng nào mẹ về.
- Mẹ đang ở nhà dì Lan, mấy dì muốn con qua chơi đó.
- Ủa! Chứ không phải mẹ đi với khách hàng sao?
- Khách hàng nào? Con nói gì vậy?
- Dạ, đâu có nói gì. Vậy từ chiều giờ mẹ ở nhà dì Lan hả?
- Ừ, con qua ngay đi nhé.
- Dạ thôi, con muốn ở nhà xem phim.
- Thì thôi vậy, tối mẹ về.
- Dạ,
Quý Phi gác máy. Cô quay qua nhìn ông Huỳnh. Rồi thừ người suy nghĩ. Tại sao ba phải nói dối như vậy? Mẹ nói một đằng, ba nói một nẻo, như vậy là sao?
Cô đến ngồi gần ông Huỳnh:
- Mẹ ở nhà dì Lan, sao ba nói là đi với khách?
Ông Huỳnh buông tờ báo xuống, mỉm cười:
- Vậy chắc ba nghe lầm. Bà ấy dặn con cái gì vậy?
- Không dặn gì hết. Chỉ hỏi con đang làm gì thôi.
- Vậy hả?
"Vậy là ba không biết mẹ đi đâu, ba nói dối mình". Nếu là trước đây, có lẽ cô chẳng mấy để ý. Nhưng bây giờ, điều đó lại như hé ra cái gì đó. Một điều gì đó giả tạo bất ổn, làm cô mơ hồ khổ sở.
Thấy vẻ mặt bồn chồn của cô, ông Huỳnh có vẻ lo:
- Con buồn chuyện gì vậy? Công ty có chuyện gì không con?
- Dạ không.
Bất chợt cô nhìn ông chăm chăm:
- Ba có biết ai tên Trần Nghiêm không ba?
Vẻ mặt ông Huỳnh lúng túng hẳn đi. Một sự lúng túng rất không hợp với ông chút nào. Quý Phi đã quen nhìn phong cách đường bệ của ông, nên cử chỉ nhu nhược đó là cô chịu không nổi. Đến nổi cô phải quay mặt đi chỗ khác.
Một lát sau, ông Huỳnh hỏi với vẻ lo ngại:
- Làm sao con biết cậu đó?
- Ảnh là phó giám đốc trong công ty con.
Ông Huỳnh nhìn sững cô:
- Vậy à?
- Tại sao ảnh ghét nhà mình vậy, ba?
Ông Huỳnh gần như chết đứng:
- Con với cậu ta thân nhau lắm à?
Quý Phi cười lạnh giá:
- Ảnh ghét nhà mình làm sao chịu thân với con hả ba? Ba có biết tại sao lúc trước ảnh cho con làm công nhân không? Là ảnh muốn con chịu không nổi phải nghỉ việc đó.
Thấy vẻ mặt xuống sắc của ông, cô buồn buồn:
- Vậy là ảnh nói thật phải không ba? Chắc chắn là ba biết anh rồi.
Giọng ông Huỳnh khàn khàn:
- Nó ghét con lắm à? Nó có làm khó gì con không?
- Ảnh không làm khó. Ngược lại, vẫn sắp cho con làm khâu quan trọng. Nhưng ảnh luôn tránh con, và muốn con nghỉ làm.
- Vậy tại sao con không nghỉ? Con đâu có sợ thiếu chỗ làm. Mà nếu vậy đi nữa, ba mẹ cũng đâu cần con phải kiếm tiền.
- Con không cần tiền, nhưng không thể rời bỏ ở đó được.
Tự nhiên cô mủi lòng òa lên khóc, khóc một cách tức tưởi. Và cô kể hết những chuyện xảy ra giữa Trần Nghiêm và cô.
Ông Huỳnh chỉ biết lặng thinh mà đau khổ. Thậm chí không dám nhìn con gái.
Thái độ của ông chẳng khác nào sự đe dọa đối với Quý Phi, cô khóc thút thít:
- Ba đừng giấu con nữa. Ba mẹ đã làm sao để anh ấy thù hận, con không tin ảnh dựng chuyện đâu.
- Bình tĩnh đi con gái. Nếu con đã biết rồi thì ba giấu cũng vô ích. Nhưng con phải hiểu nếu ba mẹ sống dối mình thì tất cả cũng vì con thôi.
Quý Phi thì thào:
- Ba mẹ sống dối mình, có nghĩa là cả ba lẫn mẹ đều thiếu tình thương với nhau. Và sự hạnh phúc của mình đều là giả dối, con suy luận có đúng không?
- Con chỉ nên biết mơ hồ thôi con gái ạ. Thật ra, có biết bao nhiêu gia đình tưởng như hạnh phúc, chỉ có người bên trong mới hiểu được sự gắng gượng của mình.
Quý Phi cười buồn rầu:
- Con biết chuyện đó, nhưng con nghĩ nó là ở đâu đó xa xôi, của ai đó chung chung, chứ không phải với chính ba mẹ con.
Rồi cô buộc miệng:
- Trong lúc nóng giận, anh Nghiêm đã bảo ba và mẹ là mẫu người giả dối.
Nói xong câu đó, cô im lặng, cảm thấy mình đã quá đáng. Cô nói nhỏ:
- Con không dám phê phán ba mẹ đâu.
- Cậu ta có nói hơn vậy, ba cũng không giận đâu. Ba hiểu sự căm giận đó. Thậm chí ba nghĩ, mẹ con cậu ta yên lặng đến ngày nay là đã vị tha lắm rồi.
Quý Phi nhìn ông đau đáu:
- Nhưng sự rạn nứt của ba mẹ thì có liên quan gì đến họ? Liên quan gì hả ba?
Ông Huỳnh im lặng, phân vân đến mức dằn xé, cuối cùng ông lắc đầu chịu thua. Ông bỗng thấy con gái mình như một vị quan tòa. Con bé đã lớn và đã có quyền biết, quyền phán xét người mà nó xem là thần tượng.
Để có được danh vị giáo sư tiến sĩ như ngày nay, ông đã hai lần phản bội. Lần đầu tiên ông phản bội mẹ Trần Nghiêm để cưới bà Hoàng Quý. Lần thứ hai ông trở thành người lừa dối, để giữ cho con gái mình một gia đình yên ổn.
Ông không ngờ đến lúc này, sự hy sinh của ông theo mây khói. Quý Phi đã biết, sẽ thất vọng đau khổ. Và điều tệ hại hơn là nỗi thất tình. Chẳng lẽ sự lầm lỗi của ông lại đổ lên đầu con gái.
Bỗng nhiên ông thấy mình già đi vì sự sụp đổ tinh thần.
Quý Phi rời khỏi phòng, cô không kết tội ba, cũng không có một nhận xét nào. Cô im lặng suốt khi nghe ba cô nói sự thật. Và bây giờ đây, cô hiểu sâu sắc rằng: Trần Nghiêm thù hận ba cô chứ không phải ghét cô. Và điều kinh khủng hơn, làm cô vỡ mộng là ánh hào quang của ba mẹ cô đã vụt tắt ngấm.
Cô ngồi một mình trong bóng tối, đau đớn với những ý nghĩ tuyệt vọng. Trần Nghiêm đã nói đúng. Cô sẽ đau khổ khi hiểu chuyện của người lớn. Bây giờ cô khổ sở hơn cả sự hình dung của mình.
Hôm sau, cô đi làm với gương mặt phờ phạc mất ngủ. Cô vừa ra khỏi nhà xe thì gặp giám đốc Phú Hoàng đang đi với Trần Nghiêm. Thấy cô, ông Hoàng dừng lại, mỉm cười thân mật:
- Thế nào rồi, cô kỷ sư trẻ? Công việc ổn định chưa?
- Dạ, cũng bình thường rồi ạ.
- Sao nhìn con xuống sắc vậy? Có bệnh gì không? Nếu không khỏe thì cứ nghỉ một buổi.
- Dạ, con không sao hết ạ.
- Ba con có khỏe không?
- Dạ, vẫn bình thường chú ạ.
Quý Phi muốn đi, nhưng ông cứ hỏi cô hết câu này đến câu khác. Hỏi một cách quan tâm thật sự.
Quý Phi biết ông chú ý đặc biệt đến cô, nên cô cố gắng trả lời để đáp lại sự quan tâm đó. Còn thật sự là cô đang muốn khóc.
Không hiểu sao, sáng nay thấy TRần Nghiêm, cô lại muốn khóc. Cô thấy anh nhìn cô tò mò. Rồi vẻ mặt anh như đã hiểu một điều gì đó. Như muốn hỏi "đã có gì xảy ra trong gia đình cô phải không?" Cô thật ngu dại khi cứ cố hiểu chuyện của người lớn.
Giám đốc Hoàng chợt thay đổi nét mặt:
- Con làm sao vậy? Có gì không? Nhìn con không được bình thường đó.
Quý Phi cố cười, nhưng cô không biết nụ cười của mình trông như mếu. Cô vội chào hai người rồi đi nhanh như bỏ chạy trước cái nhìn khó hiểu của giám đốc.
Buổi chiều, sau giờ làm việc, Quý Phi đi lên phòng Trần Nghiêm. Nhưng anh đã về. Thế là cô thất vọng đi trở xuống.
Sau giờ làm, công ty trở nên vắng tênh. Các phòng đều im lìm trong ánh sáng nhá nhem của buổi chiều. Đi một mình trên dãy hành lang vắng lặng, Quý Phi có cảm tương cuộc đời mình đang hiu hắt như chiều tà. Cô cảm nhận được mình cô đơn và hoang mang. Cảm giác đó xa lạ với tính vô tư của cô.
Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay, khi mình đứng như tâm trạng bài hát, mà trước đây mình không thể hiểu hết.
"Em đi về ấy, nơi đâu nơi đâu? Sông cạn đá mòn, trăng treo đầu con sóng, tan theo tan theo chút tình xa vắng. Làm sao ru được tình vơi à ơi nỗi đau này người".
Trần Nghiêm đã xua đuổi đã cảnh báo trước nỗi khổ. Vậy mà cô không cách nào dừng lại. Cứ lao theo tình yêu mê muội không kết thúc. Mà cũng không biết là nó sẽ đưa mình về đâu.
Quý Phi ngồi xuống bật thang, đầu tựa vào lan can. Trong ánh sáng yếu ớt, nhìn cô như cô bé đang bơ vơ tội nghiệp. Nó thật tương phản với dáng dấp thanh lịch tự tin của cô.
Cô ngồi không lâu thì nghe tiếng giày đi lên những bậc thang. Cô ngẩng đầu lên, phân vân tự hỏi mình có nên tránh đi không. Nhưng vừa lúc đó, cô nhận ra người đó là Trần Nghiêm và cô đứng bật dậy, nhìn sững anh với tâm trạng nôn nao quay quắt.
Trần Nghiêm hơi đứng lại khi thấy cô. Rồi anh tiếp tục đi lên. Quý Phi đứng nép qua một bên, nói khẽ:
- Em không ngờ anh lại trở lại
- Tôi bỏ quên tập tài liệu.
Thấy anh định bỏ đi, Quý Phi vội lên tiếng:
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Trần Nghiêm hơi dừng lại:
- Tôi đã nói rồi, những chuyện của cô sẽ không liên quan gì đến tôi, đừng bao giờ tìm tôi nữa.
- Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua … hôm qua em đã biết hết mọi chuyện, em không thể im lặng.
Trần Nghiêm đứng dựa vào tường, đối diện với cô. Vẻ mặt vẫn không biểu lộ sự ngạc nhiên.
- Cho dù là vậy, tôi cũng không muốn biết. Và trên hết, là tôi không thích bị quấy rầy.
Quý Phi nhìn anh như van nài:
- Em biết anh ghét em nhất trên đời, nhưng em không thể đứng xa để nhìn anh. Ba em có lỗi với mẹ anh, em muốn xin lỗi anh.
Trần Nghiêm hơi nhướng mày ngạc nhiên. Nhưng rồi lại cười lạnh lùng:
- Cô trả con thật. Cứ nghĩ xin lỗi là đủ sao. Trên đời có những tội lỗi không thể cứu vãn bằng lời xin lỗi hay sự hối hận. Tôi không cần nghe mấy tiếng đó đâu. Và nếu như cô bị chuyện đó dày vò, tôi cũng không cần biết.
- Kể cả khi em tìm cách chuộc lỗi cho ba em sao?
- Tôi không cần – Giọng anh vẫn lạnh lùng.
Quý Phi không dám nhìn Trần Nghiêm, cô nói mà mắt vẫn cụp xuống:
- Ba em cũng đã từng bị hối hận, chứ không yên ổn như cách ba đã sống. Có lẽ anh không hiểu điều đó.
- Ông ta nghĩ thế nào, tôi không quan tâm.
- Ba bảo lúc đó ba đã mâu thuẫn rất nhiều. Rồi cuối cùng ba sống vì em. Ba thương em hơn mọi thứ trên đời. Nhưng anh biết em nghĩ gì không?
Cô rụt rè ngước lên nhìn Trần Nghiêm. Nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng. Một vẻ dững dưng sắt đá. Cô liếm môi như ngại. Nhưng rồi lại cố gắng lay chuyển anh, bằng tất cả khao khát của mình. Giọng cô trở nên gấp rút:
- Em đã nghĩ, thà ba bỏ rơi em và mẹ, em vẫn có thể chấp nhận. Lúc đó em còn nhỏ, nên cứ đeo bám lấy ba. Nhưng nếu là bây giờ, em sẽ không làm thế.
Trần Nghiêm cười khan:
- Mẹ tôi không tranh dành với một đứa bé đâu, đừng có tư tưởng đó. Và ba cô cũng không đơn giản như cô tưởng. Cái điều mà tôi khinh ở một người đàn ông, thì ba cô lại sống vì cái đó.
- Em không hiểu, đó là cái gì mới được chứ.
Trần Nghiêm nhìn thẳng vào mặt cô:
- Là sự yếu hèn, không dám tranh đấu. Là thói quen nhu nhược ích kỷ. Ông ta hy sinh tình cảm của ông ta. Hy sinh luôn tình yêu của mẹ tôi, miễn là ông ta được yên thân. Cô còn thần thánh ba cô lắm. Thế cũng tốt cho cô. Nhưng đừng vì thế mà muốn biện luận cho ông ta.
Quý Phi nói nhanh:
- Em không biện luận, vì em cũng không đồng ý những gì ba em làm. Em chỉ muốn hóa giải sự thù hằn trong lòng anh mà thôi.
Trần Nghiêm cười nhếch môi:
- Cô làm nổi chuyện đó sao?
- Em sẽ cố gắng.
- Đừng phiêu lưu như vậy. Cô hãy đứng qua một bên và chấp nhận hết tất cả những gì đã có. Đừng xới tung nó lên nữa, chỉ làm tôi khinh thêm thôi.
- Nếu anh không quá khe khắt, anh sẽ …
Trần Nghiêm không quan tâm những gì cô nói, anh cắt ngang:
- Rất may là tôi không bị quàng mắt vì sắc đẹp của cô. Cũng không hề yêu cô. Mà nếu có yêu cô thì tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện nghiêm túc.
Quý Phi cắn môi, đau điếng tận tim. Cô chỉ biết lặng lẽ nhìn anh. Trần Nghiêm nói một cách tàn nhẫn:
- Cô thừa hưởng tất cả những gì là tinh hoa của ba cô. Chắc gì ông ta không truyền cho cô tính ích kỷ, vô trách nhiệm và độc ác. Tôi không muốn một ngày nào đó, tôi cũng sẽ là nạn nhân thói ích kỷ của cô.
- Anh không thể công bằng hơn sao? Em có lỗi gì khi là con của ba em chứ? Không ai muốn mình sinh ra trong gia đình tội lỗi bao giờ.
Trần Nghiêm vẫn dửng dưng:
- Không ai muốn, nhưng dòng máu nhơ bẩn đã chảy trong người cô, có muốn tẩy rửa cũng không được.
Quý Phi nhìn anh trân trối, cô không tin một con người tao nhã như anh, lại có thể thù hằn khốc liệt như vậy. Có lẽ phần đen tối nhất trong tâm hồn anh, là nỗi ám ảnh về gia đình cô. Thốt nhiên cô nhận thức sâu thêm rằng ba cô đã nợ của mẹ anh quá nhiều. Món nợ thù hằn đó ba sẽ không bao giờ xóa được. Và cô sẽ là người hứng chịu hậu quả ba cô gây ra.
Điều đó làm cô thấy rung động. Cô nói qua làn nước mắt:
- Em biết tội lỗi của em khó làm anh tha thứ. Nhưng không phải mọi chuyện đều không thể cứu vãn. Nếu như ba gây thiệt thòi cho mẹ anh, thì em sẽ tìm cách đền bù. Em …
Trần Nghiêm ngẩng phắt lên:
- Cô muốn khuấy động chuyện gì nữa?
- Em...
Nhưng anh cắt ngang, đôi mắt nhìn cô như đầy lửa:
- Cái gì đã qua, tôi cấm cô khuấy động lại. Tôi đã muốn mọi chuyện vào quá khứ hết, để yên cho mẹ tôi quên, nếu cô gây thêm chuyện rắc rối, tôi sẽ thẳng tay với cô đó.
Sự giận dữ đột ngột đó khiến Quý Phi sợ run lên. Cô lắp bắp:
- Em không phải là người ác, em chỉ muốn đền bù thiệt thòi cho mẹ anh, vì ba em có lỗi với bác ấy.
- Đền bù thế nào? Đòi ba cô phải chọn mẹ tôi à? Tôi mất sĩ diện đến mức nhận sự bố thí của cô sao?
Quý Phi bối rối:
- Em không nghĩ như vậy. Em chỉ muốn xin lỗi mẹ anh.
- Không cần. Cô không đủ tư cách đâu.
Anh chợt nheo mắt lại, nhìn cô một cách dữ dội:
- Nếu cô thật sự muốn chuộc lỗi cho ba cô, thì hãy đòi ông ấy ly dị với mẹ cô đi. Hãy sống phần đời còn lại của ông ấy cho mẹ tôi. Cô là con cưng của ông ấy mà, gì lại không được.
Thấy vẻ mặt thất sắc của cô, anh cười gằn:
- Không dám làm phải không? Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện xin lỗi. Tôi cần việc làm cụ thể, chứ không cần khoa trương.
Quý Phi bàng hoàng đến mức không nói được. Cô không hay mình nhìn Trần Nghiêm một cách khiếp đảm, sợ hãi. Vẻ mặt của cô làm anh mím môi lại. Khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
- Đừng sợ. Tôi chỉ muốn thử cô thôi. Tôi không giống ba cô, chỉ biết nghĩ cho mình. Nhưng suy cho cùng, bà ấy cũng chỉ là nạn nhân của ba cô. Bà ấy không đáng chịu thiệt thòi đâu.
Anh chợt ngừng lại nhìn cô từ đầu đến chân, làm cô co người lại, nép sát vào lan can. Anh nhìn cử chỉ của cô một cách lãnh đạm:
- Tại sao cô chọn tôi? Ma quỷ nào xúi khiến cô vậy? Một người đẹp như cô, thiếu gì người đeo đuổi. Cô nghĩ chỉ cần cô chọn ai đó thì họ sẽ được hân hạnh quy phục sao? Tôi không thuộc những người đó đâu.
Quý Phi chợt đổi giọng:
- Ngay từ đầu, anh đã biết. Tại sao anh không loại hồ sơ của em ra? Thà là để em đừng gặp anh, có lẽ em sẽ thanh thản hơn.
- Đó cũng là sự run rủi cho tôi. Nếu tôi đi công tác về sớm hơn thì cô đã bị loại ngay từ đầu.
Cách nói chuyện thẳng thừng của anh làm Quý Phi hoàn toàn bị sốc. Từ bé đến lớn, cô chỉ quen nghe mọi người nói chuyện ngọt ngào với mình. Một người lạ nói nặng cô cũng đã chịu không nổi. Nói gì đến người mà mình yêu như yêu thần tượng.
Vậy mà không hiểu tại sao cô không thể phản kháng. Chỉ nhận chịu. Và cũng không thể bỏ đi. Cô muốn được ở gần anh, dù chỉ để thấy cái nhìn ác cảm.
Nhưng Trần Nghiêm đã tước đi mất giây phút gần gũi hiếm hoi này. Anh nói tiếp với giọng dứt khoát:
- Tôi đã từng nói với cô, tôi không muốn tiếp xúc riêng tư như thế này. Từ đây về sau ngoài công việc, đừng bao giờ đến gặp tôi nữa.
Anh đi lên hành lang và quay lại:
- Mà yêu cầu của công việc cũng không cần cô gặp tôi. Nếu muốn giữ lại chút lịch sự với nhau, thì đừng để tôi phải thấy cô.
Quý Phi không trả lời, cô lặng lẽ nhìn anh biến mất sau cửa phòng. Rồi thất thểu đi một mình xuống sân. Nổi buồn khổ ứ đầy cả tim, làm cô có cảm tưởng ngực mình nặng trĩu.
Một Thời Ta Đuổi Bóng Một Thời Ta Đuổi Bóng - Hoàng Thu Dung Một Thời Ta Đuổi Bóng