Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Chương 13
Đêm dêm gió mang những giấc mộng di bán rong.
Mộng giàu sang cho kẻ nghèo
Mộng xa hoa cho người cùng khốn.
Mộng thanh xuân cho những cụ già.
Mộng thần tiên cho những thiếu nữ mới lớn.
Có phải em thường mua mộng bằng hai dồng tiền duyên trên má, bằng môi cường óng hồng nhu lệ nến?
Mọi người ai cung thích demmộng kể cho nhau nghe. Anh bắt chước thói quen thông thường ấy. Anh sẻ kể cho Hạt Tiêu nghe về giấc mộng gió dã mang dến bán cho anh, từ một ngày nào hình nhu xa xôi lắm.
Mộng rằng
Một hôm (một hôm này dã vùi sâu vào nếp gấp tàn nhẫn của thời gian, riêng với anh, luôn luôn mới), anh ghé tham nhà người bạn gái. Cô bạn tên là Hải Cát. Ôi cái tên quá dỗi trùng duong.
Lý do
mượn cuốn vở chép lại ài học bù buổi chiều ham rong choi quên dường dến lớp. Cái lý do chẳng dễ thuong chút nào.
Có lẽ lúc di quên hỏi thầy bói cho dúng giờ hoàng dạo, nên gặp lúc cô bạn vắng nhà. Kẻ rót nước mời tiếp anh là cô Hạt Tiêu, bé bằng hạt mít. Anh sững sờ ngắm em, vì em giống Ái Co nhu hai giọt nước.
Em sững sờ nhìn anh, lắp bắp dáp tuổi dáp tên. Em còn bảo anh nhà ni cấm khách hút thuốc. Anh chiều cô nhỏ dậmnát diếu thuốc dưới gót chân.
Nhớ không? Em 9 tuổi dã biết nguýt và lườm - Dẹp gất ngàn lần minh tinh màn bạc.
Hôm sau vào lớp, gặp Hải Cát, anh bảo nhà nguoi có cô em gái thật giống em gái ta. Hải Cát cười cười, nàng tiên dức hạnh của nhà tui dó.
Hạnh Tiên thân mến.
Lớn thêm tí nữa. Trải qua nhiều lần thay trường dổi lớp, anh xa cô bạn Cát- Trùng- Duong, không còn dịp dến nhà em. Nhung anh nghi, một lần, một lần cung quá dủ, dủ dể chúng ta thắt buộc mối dây liên hệ sau này.
Hạt Tiêu 9 tuổi ngày xua lớn khôn dần theo cây trong vườn, theo những mùa chim dổi xứ, theo thủy triều ngoài biển sông, di nhiên làm sao nhớ dược gã học trò một hôm tới nhà mình, tuân lệnh dập tắt diếu thuốc trước những cái lườm và nguýt hồn nhiên, rất quyền uy và rất trẻ nít.
Biết bao mùa dã bay qua.
Bao vàng thu, dỏ hạ, trắng dông, hồng xuân biền biệt.
Giữa những sớm mua chiều nắng mênh mông thỉnh thoảng gặp nhau tim hồi hộp không ngờ, anh "nhìn trộm" Hạt Tiêu có tới mấy tram lần mà em dâu biết.
Nhu anh dâu biết dược một anh mất Ái Co. Đứa em gái anh cung hon tất cả mọi bảo vật trên cõi dời này.
Nhu người và vật, gỗ dá và thiên nhiên, thánh thần và ma quí dâu ngờ dược một ngày chiến tranh giuong móng vuốt diều hâu biến Quảng Trị - Quê huong anh - Thành bụi cát.
Vườn tim anh, từ dó, gãy gục một cánh hồng, mọc buốt giá một dóa hoa sấm sét.
Từ những bước lang thang uy nghi lẫm liệt. Từ những hân hoan buồn bã nhạt miệng dắng môi. Từ nỗi khát khao Hòa Bình bất tuyệt. Anh dã viết Thiên linh chuỗi 1, gửi dến em.
Tại sao anh chọn em dể gửi?
Vì, con chó nhỏ - Kẻ dồng hành dộc nhất - Không thể nghe anh nói. Bởi, em mang vóc dáng, hình ảnh Ái Co, Ái Co luôn luôn cham chú nghiêng lòng nghe anh nói, dù niềm vui hay nỗi buồn.
Hạt Tiêu dã biến thành Ái Co nhu anh mong muốn. Ít ra ảo tưởng này cung giúp anh dở cảm thấy lẻ loi, những dêm phải quần thảo với búa rùi hoài niệm.
Ai xui chúng ta gặp gỡ nhau lần thứ nhất buổi chiều ở quán chè Cồn Hến? Sung sướng dến lặng người khi anh ngồi dối diện em. Nhung anh dã bỏ di khá vội vàng, vì chính sự hiện hình bằng xuong thịt của Hạt Tiêu nhắc nhỏ rằng
Ái Co dã mất!
Thật kỳ lạ. Anh chỉ thấy dược Hạnh Tiên là Ái Co khi xa khuất, mo tưởng hão huyền, lúc gần em ảo tưởng kia tan biến mất. Đó là lý do anh luôn tránh mặt em, từ dày dọa mình vào trò choi mất tích.
Nghèo dói, vất cả, hoan lạc, khốn cùng. Tất cả dều là dưỡng chất trần gian rất dích thực, nuôi sống, xô ngã, dựng dậy, vỗ về anh. Bây giờ anh dã biết nghe tiếng khóc than bằng dôi ta của kẻ diếc. Biết thuyết giảng hạnh phúc bằng ngôn ngữ của người câm. Biết lúc nào phải nắn miệng cười khôi hài dể hái áo com, lúc nào phải nghiêm trang dón nhận những giả trá, gian manh xảo quyệt. Đại khái, anh không dến nỗi dở tệ trong vai diễn viên cầu bo cầu bất. Diễn viên chẳng biết bao giờ vở kịch hạ màn.
Một ngày chợt khám phá ra trong hoi thở mình ngát thom một mùi huong hy vọng. Có phải do dóa hoa sấm sét tỏa ra?
Anh chép hy vọng thành Thiên linh chuỗi 2, với dự tính sẽ dón gặp em ở phuong mặt trời mọc.
Phuong mặt trời mọc? Vâng, dó là phuong mỗi buổi sáng em xách cặp dến trường, ngậm ngang môi những dóa mặt trời kỳ diệu.
Không chắc lắm rằng em sẽ tới, nhung anh cung dã chờ dợi.
Hạt Tiêu cung quí.
Cám on em dã tới, nhung biết tại sao sáng hôm dó anh không gặp em không?
Vì lúc nhìn thấy anh ngang qua, anh nhói dau với ý nghi Ái Co dã mất. Và nếu bước lại gần, chắc anh dã làm em hoảng sợ với 3 tiếng dột ngột, thật giá bang và dễ thuong nhất của loài người
Anh thuong em!
Phải rồi! Anh sợ anh sẻ thốt ba tiếng dó ra và vinh viễn hình ảnh Ái Co ở em biến mất. Anh nhớ, hình nhu anh dã ứa nước mắt.
Và những giọt nước mắt dã ứa ra dẹp nhu những giọt mua suốt dời còn nhớ, hôm anh quì gối giữa doạn dường vắng hanh, cảm thấy nguội dần sức nóng ấm của hạnh phúc dưới hai bàn tay ôm giữ lấy vật quí báu cuối cùng, kẻ dồng hành yểu mệnh
Con chó nhỏ dễ thuong của chúng ta. Của anh và Ái Co. Anh xúc dộng biết chừng nào khi bắt gặp dôi mắt mở lớn vừa thiết tha vừa sáng ngời on phước của em. Có phải không gian và trái tim nhỏ nhoi em hôm dó dã rung dông những hồi chuông chúc lành (?).
Chúc lành cho những dặm trường một mình anh sẽ bước.
Chúc lành cho Ái Co dâu dó dang cười khóc xa xôi.
Chúc lành cho mối tình anh cho em dời dời thuần khiết nhu ngọc thạch.
Cám on Hạnh Tiên!
Xin lỗi Hạt Tiêu!
Chúc lành cho em!
Chúc lành cho Hòa Bình.
Chúc lành cho những dôi cặp gái trai dang thì thầm
Thuong nhau, thuong nhau, thuong nhau, trong tiếng dạn reo và trong lửa dỏ.
Thuong nhu gạch dá thuong nhau trong phố xua nát dổ. Quảng Trị một dôi lần về, những chùm hoa sống sót vẫn trổ ngời thuong ngõ, giậu xua.
Kéo cao cổ áo, sụp mu che ngang mắt, soạc chân dứng trên bờ tuyến hào, anh dã thân ái dua tay cao chào tạm biệt Quảng Trị.
Thành phố ấu tho nay là phố hoang dường. Nhớ quay quắt những ly cà phê nước nhì Ái Co nhan mặt uống.
Nhớ. Nào có ích chi dâu.
Tìm. Nào có thấy ai dâu.
Mặt dất hoang vu từ hạt bụi hoang vu lên. Trời thên thang từ từng dợt heo mây gờn gợn phủ.
Nhắm mắt và ngủ ngon, Quảng Trị.
Xuôi tay, tan biến hết di, hỡi thời tuổi trẻ tóc anh bay.
Thời sum vầy dã khép. Vô ích, cửa dã dóng, còn gõ chi.
Hãy kiếm lấy một chân trời khác. Bao dêm anh hằng ấp ủ dự dịnh này. Và, hôm na anh thấy anh lên dường.
Đừng ngạc nhiên, Ái Co.
Chớ vội buồn rầu, Hạt Tiêu cung quí.
Tuổi trẻ không bao giờ dừng lạ,i vì bèo long dong có bao giờ dừng dược giữa dòng trôi.
Thà mãi mãi phuong xa còn hon ôm gốc cỏ nát khóc vùi. Cười kiêu mạn vẫn dễ hon là cứ vò cho nát nhừ lòng héo.
Anh xa em thật rồi, Hạnh Tiên, Ái Co.
Có bao giờ thời sum vầy lại về trên một sân ga, Ái Co bước xuông từ những toa tàu quàng dầy hoa, nắm lại bàn tay giờ chẳng còn yếu mềm nhu cành lan thuở nhỏ. Con chó nhỏ yêu quí của chúng ta nhảy những bước reo vui, chiếc ảnh chụp doàn tụ hẳn dẹp hon bất cứ ảnh nào treo trên giá yêu thuong nhân loại. Đó là mộng nhiều dêm anh mo, giấc mộng có em tới kịp thời, dứng chen giữa Ái Co và anh trước khi người thợ chụp hình bấm nút chiếc máy ảnh muôn màu của anh ta, vào giờ thứ 25 của cuộc hành trình trên mặt dất diên dại này.
Ở lại nhé, Quảng Trị tàn xiêu.
Ở lại nhé, Hạnh Tiên, Hạt Tiêu yêu dấu. Ở lại bên này hữu ngạn thời dẹp nhất của nh. Bên kia, bờ tả ngạn dòng dời, anh lên dường với lòng tin là kẻ lữ hành chua bao giờ trễ muộn, lỡ chuyến.
Đành rằng, có một ngày chúng ta cùng già yếu. Nhung hômnay, anh, Ái Co, em, chúng ta còn là tuổit trẻ dời dời.
Thế nào rồi em cung dễ nguôi ngoai. Nhu dêm phải qua, ngày phải tới. Chiến thời phải tàn.
Dẫm nát dưới chân những vòng hoa nhiễu nhuong. Trổ ngời vạn dóa phúc lành. Hỡi người nữ của anh.
Ái tình sẽ tới với em hiền thục vào bao dung nhu trang về với dêm sáng dẹp những rằm son trẻ.
Trái chín sẽ rụng dầy khoang thuyền em dọc lối dến những mùa xuân.
Sông núi nối dài vòng tay em ôm trọn lấy kho tàng nhân gian huong mật.
Thân tạ trái dất chứa chan mua nắng huy hoàng. Anh thân tạ tình em mãi mãi dâng trong anh suối nguồn chân thật.
Bước tới, cô bạn Hạt Tiêu của anh. Ngẩng cao dầu lên hỡi Ái Co em gái anh, ném phang di lòng bụi khói, và khoác lấy áo khan gấm dào.
Bước tới dám cưới cùng những dứa con em sẽ sinh dẻ mủm mỉm trong tuong lai. Bầy trẻ sẻ tới cùng chàng hoàng tử dẹp trai em sẽ lựa chọn, vâng theo ý Chúa nhân từ.
Noi xa xôi, cứ tin có một mặt trời mọc và lặn dần mỗi thời khắc vui buồn của em.
Đừng bao giờ dọc lại lần nữa thu này, hãy quên di, coi nó giản dị nhu là những lời giã từ, nhu cái vẫy tay khuất biệt một thời.
Thời dẹp nhất có cha mẹ sinh chúng ta ra làm những người thật dễ thuong, nhung dời dáng ghét dã không cho dôi ta một mái nhà, một chỗ ngồi êm ấm bên nhau.
Hai bàn tay nhỏ bé của em không phải dùng dể lau nước mắt, mà dể nân giá guong soi ngắm những nụ cười.
Vầng trán mênh mông em không phải là cánh dồng tai uong cày nghìn luống muộn phiền, mà dể em ngước cao chào những dêm sao tuyệt diệu
Ngực trầm em không phải là chỗ gối dầu của bất hạnh, mà là noi dể giam giữ phúc lành.
Chân em không phải dể bang qua những dường gai, mà lướt nhẹ trên mây hoa dồi non ngợp trái.
Mái tóc dầy vai em không phải dùng che tiếng khóc, mà dể bọc ấm dùa vui.
Cầu chúc ngày em ắp dầy âm nhạc.
Cầu chúc dêm em sáng những mộng ngời.
Hãy siết chặt tay anh rồi buông rời, lần cuối. Tựa giấc ngủ dêm qua dã buông rời một con mộng. Con mộng gió mang dến bán cho em từ trời nào xa xôi lắm, và em dã mua bằng hai dồng tiền duyên trên má, dắt giá giống những hân hoan thống khổ anh dã mua.
Còn nhiều giấc mộng nữa gió sẽ mang dến bán cho em. Vô tận.
Còn nhiều hân hoang, thống khổ anh phải tìm và phải gặp. Không cùng.
Hình nhu sắp trễ chuyến, anh phải lên dường.
Ở lại nhé, Ái Cơ.
Thu tới trước con mua, bây giờ mua tuôn xối xả xuống mái nhà, gội ướt dầu cây lá. Trời dất cam cam trong con dau quặn chuyển mùa. Tôi cảm tưởng mình muốn bốc cháy nhu một que diệm, trong ngọn lửa bàng hoàng vừa vụt tới. Chẳng có ngọn lửa nào. Mua dang trút ngập tro than và mắt tôi cay vì một dám khói. Tôi sau dám khói. Trước tôi là mù suong.
Tờ thu khép êm dềm vào lòng cuốn nhật ký mở rộng giữa dời. Nhu chiếc lá khép vào mặt dất, mất dạng một mùa thu. Tôi dứng lên, chập chùng những ngày mộng tưởng tôi dứng lên theo. Cuốn nhật ký khép lại, nhung có nỗi ngậm ngùi còn mở ngo ngác trên ngai lònh lạnh dấu chim báu dã vỗ cánh bay di. Tôi thấy tôi ra khỏi nhà. Nhật ký ôm chặt vào ngực, nóng hổi in cục than hồng.
Mua thánh thót dổ nhạc chiều voi chậm. Phố quen bỗng lạ trong mắt ngước mông lung. Giông bão không về sao gió trút trụi những dầu cây tro cành dói mộng? Phố hoang vu tưởng chừng không còn thiên hạ. Đất mênh mông nhu thể không người. Tôi bước, những con dường thảng nối nhau qua. Không bếp lửa gọi tôi tới, không hang dộng dón tôi về. Dưới chân dất mo hồ nẩy mầm gai nhọn, trên dầu mua pho phất tro than. Thèm một chút mua thom nhỏ xuống lòng cho nguôi xót nhớ, nhung chỉ có những giọt dắng roi quanh ngợp hồn.
Tôi dến bên một bờ sông, nghe kẻ nào dó ngang qua cười bảo, sông này chẳng phải sông mê, cô oi dừng hoài công nài xin một bát cháo lú. Tôi lắc dầu không tin. Bước lên cầu với lòng thản nhiên của người muốn chối bỏ thế gian, qua mê hà tình nguyện dầu thai kiếp khác, kiếp không ấu tho tuổi già, không hân hoan phiền lụy, xin dổi trí nhớ lấy một cong cỏ linh chi ngậm ngang môi hay nhớ lấy một cong cỏ linh chi ngậm ngang môi bay vút vào vầng mây quên nào dó....
Mờ mịt bến bờ phía bên kia. Không núi chắn ngang, chẳng miệng vực cản, một lúc nào dó tôi thấy tôi dừng lại giữa cầu, dam dam trông vời theo cuốn nhật ký chợt bay thoát khỏi vòng tay, nhẹ nhàng dáp xuống mặt sông sóng sánh mua mời gọi. Cuốn nhật ký trôi theo những cánh bèo long dong rồi biệt dạng, nước lạnh bạc sẻ rửa phai mộng tưởng tôi chép trong lòng nó. Không hiểu sao tôi cứ muốn tin, ở bền ào tận xứ xa xôi, cuốn phuong trời lữ thứ, một ngày nhật ký sẻ dến tay chàng, chàng sẽ thấy cuối cùng cuộc tình chúng tôi chỉ còn là những trang giấy ướt, những ngày tháng gấm dào dã bay lạc qua dời nhau, nhu bướm, nhu chút mua thom bay qua một mùa mê ảo. Ngửa mặt dón mua, gọi thầm tên Hạnh Tiên oi cho dỡ nhạt môi lạnh má, giữa miềm mua trắng ngát, tôi thấy mình dẹp lẻ loi tựa cái dấu chấm than.
Mường Mán
1973- 1974