Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 12: Kiệt Tác Của Nia
T
ất cả mọi người tập trung tại nhà bếp của Ty Bryn. Nia không nhớ rõ cô và Gwyn quay lại đây bằng cách nào.
Mọi người cho rằng chắc hẳn trời rất tối ở Perllan yr hanner Lleuad, và đã có một cơn gió mạnh. Nia và Gwyn đã đi tìm Emlyn, nhưng mặt đất đã rung chuyển làm cả ba đã té lăn xuống nơi mà mẹ của Emlyn đang sống.
Một trận động đất nhẹ, cha của Gwyn nói thế.
Nhưng những vết bầm trên tay Nia lại đỏ tấy giống như những vết bỏng. Cha cô đã tới. Không mang cái tạp dề của mình, ông xoa đầu Nia như vẫn thường làm lúc cô còn nhỏ xíu.
Nia không thấy Gwyn.
Emlyn cũng ở đây, trên chiếc ghế dài bên cạnh mẹ cậu. bà Elinor ôm chặt cậu vào lòng như thể không bao giờ muốn buông ra. Geraint ngồi trên đầu gối ông Idris Llewelyn.
Nhưng Nia không thấy Gwyn.
Cha của Gwyn đang ở đây, đứng bên lò với vẻ mặt lo lắng. Khi Idris Llewelyn đến đập cửa nhà ông, ông biết ngay lũ trẻ đa đi đâu. Lúc đó, sấm chớp mùa hè đã rạch nát bầu trời.
Gwyn không có ở đây.
Bà Griffiths đang đứng bên bàn bếp rót trà. Chính bà đã mang Nia ra khỏi thung lũng. Bà đi cùng chồng và ông Idris Llewelyn dưới một bầu trời xanh rờn như một cánh cổng đầy bùa chú. Và họ đã tìm thấy lũ trẻ đang nằm mê man, bất tỉnh, bầm tím khắp người, và bà Elinor đang ngồi khóc bên cạnh chúng. Gió đã thổi bay mái nhà của bà.
Nia hỏi như khóc:
- Anh Gwyn đâu rồi?
Tất cả mọi người nhìn cô, và mẹ của Gwyn nhẹ nhàng nói:
- Nó đang nằm nghỉ, Cariad!
- Cho cháu gặp anh ây đi!
- Nó ngủ rồi!
Nia không tin họ. Nia nài nỉ:
- Cháu muốn gặp anh Gwyn!
Bà Griffiths dẫn cô bé vào phòng khách, nơi Gwyn đang nằm trên một ghế bành lớn với một cái chăn lớn đắp qua người. Mắt cậu nhắm nghiền lại, và bên dưới mái tóc đen bù xù, mặt cậu trắng bệch như một tờ giấy.
Bà Griffiths trấn an:
- Bác sĩ đang trên đường đến đây. Nhất đinh ông ấy sẽ giúp gwyn khỏe lại!
Nia hét lên, người cô run bần bật theo từng tiếng nói:
- Anh ấy đâu có ngủ!
Và nước mắt cô trào ra, đột ngột và dữ dội đến mức cô gần như không thở được. Cô liên tục gạt nước mắt, như thể không thể không có việc gì cần cho chúng xuất hiện ở đây, khi mà cô có quá nhiều thứ khác để cân nhắc.
Ông Griffiths bóp nhẹ vai cô và an ủi:
- Gwyn không sao đâu, cô bé. Chúng ta sẽ làm cho nó khỏe mạnh lại thôi. Giờ thì đi ra ngoài thôi nào.
Kho ông vừa dắt Nia ra hành lang, cánh cửa trước bật mở ra và bà Nain Griffiths đứng đó, sừng sững trong chiếc áo choàng đen tuyền như lông quạ. Bà yêu cầu:
- Đưa Gwyn cho ta!
Ông Griffiths không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng đi vào bế Gwyn ra khỏi ghế. Ông đặt đứa con trai được bọc kín trong chăn lên tay Nain. Và dù Gwynn đã mười tuổi, bà của cậu vẫn có thế nhẹ nhàng bồng cậu đi vào trong màn đêm như thể cậu chỉ là một chiếc bóng.
Sau cơn bão, mùa hè tới thật nhanh: một mùa hè cháy nắng với bầu trời không một bóng mây và ánh nắng chiếu suốt từ lúc bình minh cho tới tận giờ đi ngủ.
Ban ngày, ông Morgan thợ rèn và ba người con trai cởi trần làm việc bên ngoài xưởng. Đêm đến, Nia có thể thấy họ dội mát trong dòng sông, ca hát và chuyện trò vui vẻ với nhau.
Sáu tuần trơi qua và rất nhiều việc đã xảy ra. Như thể một chiếc xe lửa đã ầm ầm chạy ngang qua thung lũng và quăng ra hàng ngàn món quà sinh nhật.
Ông Idris Llewelyn bán được bức tranh màu vàng của mình cho một phòng triển lãm ở London, và họ muốn đặt hàng nhiều hơn nữa. Họ chụp một tấm hình của ông để đưa lên báo, cùng với vợ và hai đứa con trai. Ông nom rất tự hào trong bộ áo liền quần màu đen của mình, tay giơ cao tờ ngân phiếu một ngàn bảng.
Emlyn quay lại trường học, tính cách cậu trở lại như cũ. Chỉ có điều bây giờ cậu đã là – cậu Emlyn có bố là họa sĩ bán tranh nổi tiếng, và bọn trẻ bây giờ chen nhau xếp hàng để được nói chuyện với cậu.
Bà Elinor Llewelyn rời căn nhà nhỏ ở Vườn táo Mặt Trăng; dù gì mái nhà cũng bị gió thổi bay nên bà không thể ở đó được nữa. Bà chuyển sang ở nông trại nhà Griffiths cùng với nhóc Geraint. Bà tới thăm Emlyn và chồng hằng ngày, nhưng ông không có cách gì thuyết phục được bà dọn về lại nhà nguyện. Tình trạng này đáng lẽ sẽ còn tiếp diễn nếu như không có một sự giúp đỡ bất ngờ.
Một buổi chiều, ông Lloyd bước ra khỏi của mình, người nóng nực và hơi khó chịu. Bày thịt ra cửa hàng bán mà phải giữ cho thịt tươi đúng là không dễ chút nào. Khi cả nhà đang chờ ông rửa tay xong để cùng dùng trà, ông đột nhiên nói:
- Không biết anh Idris Llewelyn nghĩ tới việc dọn tới Ty Llyr sống không nhỉ? Vợ anh ấy chắc chắn sẽ chịu đến đó. không cần trả tiền đâu – hoặc có thể không cần nhiều – vì dù gì thì cũng chẳng ai muốn mua chỗ đó, mà bỏ trống lâu hơn nữa thì nó cũng sập. Anh ấy có thể để cái nhà nguyện là nơi làm việc.
Nia chạy tới ôm bố, mặc dù vận còn đang mang cái tạp dề dính đầy máu.
Ông phá lên cười:
- Từ từ nào con gái. Họ vẫn chưa gật đầu mà. Với lại cũng còn khối thứ phải sửa sang ở đó.
Dĩ nhiên nhà Llewelyn đồng ý ngay. Bà Elinor lúc nào cũng thích Ty Llyr, và ông Idris có thể sửa sang lại bất cứ ngôi nhà nào.
Ông và ông Ivor Griffiths rốt cuộc cũng đã dàn hòa. Cùng với ông Iestyn Lloyd, họ làm một bữa nhậu tại quán Red Dragon để ăn mừng chuyện chuyển nhượng Ty Llyr thành công. Đó là một đêm không thể nào quên đối với cư dân trong thị trấn. Họ gọi đó là “đêm của Llewelyn”, vì ông đã trở lại như một ông hoàng với một căn nhà đàng hoàng, vợ và hai đứa con trai, cùng rất nhiều tiền trong nhà băng. Dàn đồng ca Nam Pendewi cũng có mặt và bạn có thể nghe thấy tiếng họ hát từ tận ngoài biển.
Đối với Nia, đó cũng là đêm cô hoàn thành tác phẩm của mình. Cô khâu những miếng vải nhỏ cắt từ mép áo áo đầm của bà Elinor Llewelyn theo một hình bán nguyệt bên cạnh ngọn núi, và ở ngay bên dưới cô dán những cụm kim tuyến bạc lấp lánh để chúng trở thành hình ảnh phản chiếu của những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Bức tranh đã hoàn thành – nhưng nó vẫn chưa hoàn hảo.
Nia có thể hỏi ý kiến Emlyn: bây giờ cậu đã được phép sang nhà cô chơi. Cô cũng có thể đem nó tới nhà nguyện để hỏi ông Idris Llewelyn xem cô còn thiếu sót gì. Nhưng cô đã chờ cho tới khi Gwyn Griffiths hồi phục lại.
Gwyn tới thăm họ sau khoảng 1 tuần “đêm của Llewelyn”. Cậu vẫn còn xanh xao, nhưng may mắn là thuốc thảo dược của bà nội đã giúp câu tỉnh lại. Nếu Gwyn bảo chỉ bị choáng như cha cậu nói, ậy thì tại sao đôi mắt cậu trông hết sức mỏi mệt và cậu liên tục vấp ngã trên những bậc thang? Nia biết rõ cậu bị kiệt sức vì đã cố gắng quá mức vào phép thuật triệu hồi những linh hồn quay lại xứ Wales để cứu cậu em họ.
Sau tiệc trà, trong khi các cậu bé khác chạy ra sông chơi, Nia kéo Gwyn vào phòng để xem tác phẩm của mình.
Cô bé trải bức tranh ra sàn và đứng lùi lại nhìn Gwyn.
Gwyn quỳ xuống bên cạnh tấm vải. Cậu ngắm nó một cách từ từ trong khi Nia đứng bên cạnh bồn chồn chờ đợi.
Cuối cùng cậu nói:
- Đẹp lắm, Nia! Đây đúng là một kiệt tác. Cứ như là một phép màu vậy...
Nia lo lắng nói:
- Nhưng nó còn thiếu một cái gì đó, đúng không?
Gwyn chau mày suy nghĩ:
- Cũng không hẳn, chỉ là... không có ai trong đó. Không hề có bóng người nào, chỉ có chim chóc và đàn cừu.
Cô bé ngây người nhìn vào bức tranh và nói:
- À, con người luôn thay đổi. Họ đi và họ đi mất!
Gwyn nhìn cô, nói:
- Cái đó còn tùy theo suy nghĩ từng người.
Nói rồi cậu để cô lại với bức tranh của mình và ra ngoài nhập bọn với Alun bên dòng sông.
Còn lại một mình, Nia cắt chiếc quần màu xám vỏ sò của mẹ thành hình dáng một cô bé gái và dán nó lên giữa những bông hoa lấp lánh như sao ở Perllan yr hanner Lleuad. Và trong rừng sồi cô dán một cọng lông của chim sáo đá: nó có thể là một cây nhựa ruồi hoặc một cái áo choàng rực sáng. Bên trên cọng lông, cô dán những dải lụa màu nâu có rắc kim tuyến vàng, và ngay chính giữa mỗi dải là một vòng tròn màu bạc, giống như cái khiên của một người lính, một hoàng tử hoặc của một thầy phù thủy.
Tác phẩm của Nia đã hoàn chỉnh.
Hôm sau là ngày bọn trẻ Lớp ba phải nộp dự án của mình.
Tất cả tập trung ở Hội Trường, cô Powell và các anh chị lớp Bốn cũng tới giúp thầy James đánh giá. Phía cuối phòng, một cái bàn dài chất đầy sách vở, giấy và hình mẫu. Gwyneth Bowen nộp một câu chuyện dài bằng ba cuốn sách bài tập, và những hình vẽ minh họa của cô thu hút nhiều ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ.
Đến lượt của Nia. Cô đưa cho thầy James tấm vải cuộn lại của mình. Thầy e dè nhìn cô một chút rồi mở nó ra. Trong tíc tắc, Nia cảm thấy hoảng loạn. Thầy đã cầm ngược đầu bức tranh. Họ sẽ không hiểu được. Và rồi cô Powell cầm lấy đầu kia và họ căng nó ra, giơ cao hai mét, đủ cho tất cả mọi người nhìn thấy rõ.
Cả hội trường bỗng trở nên im phăng phắc, và cái mũi của Nia bắt đầu nhúc nhích vì lo lắng, mặc dù gần một tháng nay chưa hề bị như vậy. Và cô cảm thấy Gwyneth Bowen đang trợn mắt nhìn mình.
Ánh nắng mặt trời đang chiếu sáng hội trường. Những ngôi sao, dòng suối và những bông hoa bắt đầu lấp lánh. Nia chưa bao giờ nhìn thấy bức tranh của mình từ một khoảng cách xa. Cô gần như không thể tin được chính mình đã nối kết những hình dáng và màu sắc rực rỡ đó lại với nhau.
Vô cùng ngạc nhiên và không thể tin vào mắt mình, thầy James hỏi:
- Nia Lloyd, có ai giúp em không vậy?
Nia cố gắng trả lời: “Không thưa thầy!”, nhưng cổ họng cô đã trở nên khô rát và âm thanh phát ra chỉ giống như một tiếng ho thú tội.
Bất chợt từ cuối phòng, Emlyn Llewelyn la lên:
- Nia tự làm đấy, thưa thầy! Em cam đoan thế. Thầy có thể hỏi cha em. Thầy đừng bao giờ nói Nia không tự làm.
Mọi người ngước nhìn cậu, rồi đồng loạt quay lại nhìn Nia, khiến cô cảm thấy nóng ran cả mặt. Còn thầy James ngạc nhiên đến nỗi buột miệng nói:
- Khỉ thật, đây đúng là một tác phẩm...
Thầy không nhận ra mình đang chửi thề cho đến khi mọi người cười ồ lên và cô Powell liếc nhìn thầy. Thầy vội vã chỉnh lại:
- Ta nghĩ là có thể quyết định được rồi, đúng không nào, mấy đứa. Chính nó! Một kiệt tác! Chúng ta sẽ treo nó ngay chính giữa! Ngay chính vị trí danh dự! Llongyfarchiadau, Nia Lloyd! Chúc mừng em! Khỉ thật, cái này xứng đáng được lên báo đây!
Lúc này bọn trẻ đã bắt đầu nhảy nhót, la hét, vỗ tay ầm ĩ. Mọi người thi nhau vỗ vai Nia và chúc mừng cô.
- Huura!
Và khi rời khỏi hội trường, Nia biêt từ nay về sau mình không còn là Nia-người-không-thể-làm-chẳng-cái-gì nữa.
Tối hôm đó, cô đi tới nhà nguyện của ông Llewelyn. Đó là đêm cuối cùng nó còn là một căn nhà đúng nghĩa. Từ ngày mai trở đi, dù người họa sĩ vẫn làm việc ở đó, nó sẽ không bao giờ giống như xưa nữa.
Gia đình Griffiths cũng đang ở đó. Đám con trai đang đá banh ở ngoài cánh đồng, nhóc Geraint chạy theo Emlyn và la hét vui vẻ. Các bậc phụ huynh ngồi ngoài theo dõi trận đấu và thì thầm nói chuyện với nhau.
Nia bước lên hàng rào và nhìn vào trong. Cô không thể đi vào lúc này. Họ đã hợp lại với nhau thành một gia đình, nhưng đó không phải là gia đình của cô. Nia bám lấy hàng rào và nhìn họ một lúc lâu. Họ không thấy Nia. Cô đã mang họ lại với nhau như cô muốn trước giờ.
Nia bước xuống đường và bắt đầu nhận ra ai đó đang gọi tên mình. Alun đang chạy ngược lên đồi và hét to:
- Sắp có rồi, Nia! Chúng ta sắp có em bé rồi! Mẹ cần em!
Nia chạy như bay về phía anh nhưng Emlyn đã thấy cô. Cậu chạy ra ngoài đường và gọi lớn:
- Nia! Em nhớ tới thăm Ty Llyr nhé! Sắp tới sẽ có rất nhiều mận để ăn. Và những bông hoa sẽ luôn luôn là của em!
Nhưng Nia đã không còn hơi để trả lời hay quay đầu lại nhìn cậu. rất nhiều suy nghĩ đang chạy đua trong đầu cô, và bất chợt Nia nhận ra mình không còn là người-ở-chính-giữa.
Nếu Nia có sợ hãi gì khi leo lên những bậc thang cuối cùng, cô cũng lập tức quên ngay nó khi cô nhìn thấy cả nhà đang xúm xít quanh cái giường to lớn.
Mấy đứa con trai ngồi trên giường, hai chị của Nia đứng tựa một bên và ông Lloyd ngồi ở phía bên kia.
Bà mụ Bennett ngồi ở cái ghế duy nhất và đang thở dốc. Đứa bé đòi ra quá nhanh làm bà phải đạp xe hộc tốc cả hai dặm và chạy thật nhanh lên ba khúc cầu thang. Bà cảm thấy mình nên nghỉ hưu vì đã quá già và quá nặng nhọc.
- Lại đây nhìn em con này Nia. Em nó đẹp lắm, và nhìn giống ý như con vậy!
Và Lloyd vậy cô tới gần giường hơn. Đứa bé đang nằm trong vòng tay của mẹ. Bà nói:
- Đặt tên cho em đi, con gái.
Chị Catrin nhắc:
- Tới phiên em đặt tên cho em bé đó Nia!
Nia e dè tiến lại gần. Đứa bé trông thật nổi bật giữa đống tã trắng: đôi mắt to tròn và đen nhánh như hạt cà phê. Ch có một cái tên duy nhất thích hợp cho bé.
Nia nói:
- Chúng ta hãy gọi em là Bethan!