"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Phạm Vân ANh
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1581 / 17
Cập nhật: 2016-02-04 14:38:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ên Sương thiếu điều muốn xỉu khi thấy Miên Trường đi song song với ba của mình vào lớp học. Đang cười đùa, chuyện trò ầm ỉ, học sinh vội im lặng và tìm về chỗ ngồi của mình khi thấy sự xuất hiện của ông giám học. Đợi cho học sinh im lặng, ông An hắng giọng.
" Các em... Hôm nay tôi xin long trọng giới thiệu với các em giáo sư hội họa mới của các em...
Ông giám học ngừng lại như cố làm cho học sinh trong lớp chú ý tới lời của mình sắp sửa nói ra.
" Đây là họa sĩ Miên Trường...
Yên Sương liếc qua bên phải chỗ mình ngồi. Nàng thấy Ánh đang nhìn mình cười. Nụ cười của Ánh có ý muốn nói Thấy chưa… Mình nói ổng là họa sĩ mà bồ cứ cãi…
Giọng nói của ông giám học An vang lên đều đặn.
"… Tuy còn trẻ nhưng họa sĩ Miên Trường là một nhân tài của ngành hội họa của nước ta. Tốt nghiệp trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định không bao lâu, họa sĩ Miên Trường đã mau chóng được giới yêu chuộng tranh ảnh biết tới qua những bức tranh nhuốm đầy màu sắc dân tộc và đậm đà tình tự quê hương. Vì lý do giáo sư hội họa cũ của trường bị bịnh bất thình lình phải nằm nhà thương nên trường của chúng ta hân hạnh đón nhận sự giúp đỡ của họa sĩ Miên Trường trong một thời gian cho tới khi nào giáo sư chính thức của các em trở lại. Tôi mong các em nghe lời họa sĩ Miên Trường để việc học hành không bị bê trễ... Cám ơn các em...
Bắt tay Miên Trường xong ông An bước ra cửa. Lớp học trở lại ồn ào sau khi ông giám học khuất bóng.
" Thầy... Thầy biết vẽ hông thầy?
" Thầy vẽ cho em bức hình nghe thầy...
" Thầy đẹp trai quá...
Đám học sinh trai gái ồn ào lên tiếng. Ánh đá vào chân bạn ba cái.
" Phải cái ông Biết vẽ hông mà vẽ của bồ hôn?
Yên Sương im lặng không trả lời vì đầu óc còn bàng hoàng và sửng sốt. Nàng có nhiều câu hỏi đối với người đang đứng trên bục gỗ và dường như đang nhìn nàng mỉm cười.
" Thưa các anh chị...
Toàn thể học sinh trai gái chợt im lặng khi nghe giáo sư hội họa lên tiếng.
" Tôi hân hạnh được gặp các anh chị hôm nay. Môn hội họa là một môn nhiệm ý nên không có nhiều ảnh hưởng trong việc học của các anh chị. Tôi hiểu điều đó nên đề nghị trong giờ học đầu tiên này, chúng ta cùng nhau học cho vui...
Học sinh ré lên cười vì câu nói học cho vui của vị giáo sư hội họa trẻ tuổi. Ánh đột ngột đưa tay lên xin phép được phát biểu ý kiến. Đứng trên cao trông thấy một học trò đưa tay lên xin phép nói Miên Trường cười.
" Em tên gì?
" Dạ em tên Ánh...
" Em có chuyện gì muốn nói...
Liếc nhanh Yên Sương đang ngồi im lìm Ánh cười lên tiếng.
" Thầy vẽ cho tụi em coi đi thầy. Em nghĩ chắc vui lắm...
Hướng về chỗ của hai cô học trò đang ngồi cạnh nhau Miên Trường lên tiếng.
" Tôi sẽ vẽ cho mọi người xem. Tuy nhiên tôi cần một người ngồi làm mẫu. Ai muốn làm người mẫu?
Ánh giơ tay lên trước mọi người.
" Mời cô Ánh lên đây...
Nháy mắt với Yên Sương, Ánh đi thật chậm lên bục gỗ. Bảo cô học trò ngồi lên ghế dành cho giáo sư, Miên Trường lấy tập giấy vẽ của mình. Lớp học thật yên lặng. Mấy chục học sinh chăm chú nhìn thầy giáo trổ tài. Chỉ bằng vài nét bút chì khuôn mặt của Ánh hiện ra. Đôi mắt, cái mũi, miệng thành hình. Xé bức họa đưa cho Ánh Miên Trường cười nói.
" Em coi người trong hình có giống em không...
Chăm chú nhìn vào bức họa giây lát Ánh buột miệng.
" Thầy đúng là họa sĩ... Thầy vẽ hình em giống như thật...
Miên Trường cười nhã nhặn.
" Cám ơn cô Ánh. Còn em nào muốn làm người mẫu?
Cả lớp nhao nhao giơ tay. Suốt một giờ học Miên Trường không làm gì khác hơn là vẽ chân dung cho hàng chục học sinh trai gái trong lớp. Ánh cười nhìn Miên Trường.
" Học với thầy vui quá... Ngày mai thầy có dạy nữa không thầy...
Nhìn về chỗ Yên Sương đang ngồi Miên Trường cười lắc đầu.
" Không... Tôi sẽ gặp lại các anh chị tuần tới...
Hướng về các học sinh anh tiếp với giọng nghiêm nghị.
"Tuần tới sẽ tới phiên các anh chị vẽ... Các anh chị sẽ trổ tài cho tôi xem...
Yên Sương nghĩ thầm trong trí.
" Ông nói trật rồi ông ơi. Ai mà dám múa rìu qua mắt thợ...
Ánh thì thầm vào tai bạn câu hỏi chưa được trả lời.
" cái ông biết vẽ hông mà vẽ của bồ hôn?
" Ừ... Chắc mình phải đổi lại câu biết vẽ hông mà vẽ thành ra một câu khác...
" Câu gì?
Yên Sương mỉm cười. Nàng trả lời trong lúc nhìn lên chỗ ông giáo sư họa sĩ đang đứng. Nàng cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch vì tia nhìn kỳ lạ của Miên Trường.
" Vẽ đẹp hông mà vẽ
Ánh bật cười hắc hắc khi nghe câu nói của bạn.
" Mình sẽ mét lại với thầy...
Yên Sương hất mặt nhìn lên chỗ ông giáo sư đang đứng.
" Mét đi... Còn lâu ổng mới dám phạt mình...
Tiếng chuông tan học vang lên. Học sinh túa ra khỏi lớp. Yên Sương hơi gật đầu cười chào ông giáo sư hội họa của mình. Nhìn hai cô học trò Miên Trường gợi chuyện.
" Hai cô ngồi cạnh nhau chắc thân nhau lắm...
Ánh nhanh nhẩu trả lời.
" Dạ tụi em biết nhau từ hồi còn nhỏ xíu. Tại vì hai đứa là con gái, chứ nếu một đứa trai đứa gái thời người ta sẽ nói tụi em là bồ bịch với nhau...
Miên Trường cười nói với Ánh mà thật ra là nói với Yên Sương.
" Cô Yên Sương ít nói quá. Hay là...
Yên Sương cười làm thinh. Nàng ngậm miệng lại vì nhiều lý do như không muốn cho Ánh biết mình đã quen thân với Miên Trường. Ngoài ra nàng không muốn chuyện trò với Miên Trường trong lớp học. Hể nói chuyện là nàng phải gọi anh bằng thầy chứ không thể gọi bằng anh do đó nàng phải im lặng.
Hỏi một câu lại thấy Yên Sương chỉ cười làm thinh Miên Trường hơi ngỡ ngàng. Anh nghĩ là nàng giận mình nên không muốn nói chuyện. Anh định hỏi thêm vài câu thời Yên Sương chợt lên tiếng.
" Dạ thưa thầy tụi con phải đi về...
Miên Trường trợn trắng mắt khi nghe Yên Sương xưng con với mình. Đang còn bàng hoàng anh lại thấy Yên Sương nhìn mình mỉm cười. Ba thầy trò song song ra cửa. Đi với Ánh ra cổng sau Yên Sương quay lại thấy Miên Trường lặng lẽ đi vào văn phòng của trường.
" Bồ thích ổng không?
Ánh hỏi nhỏ bạn. Yên Sương gật đầu.
"Thích. Còn bồ?
" Cũng thích. Ổng vui tánh... Mình thấy ổng có vẻ chú ý tới bồ...
Yên Sương cười giả lả.
" Vậy hả... Mình không để ý tới...
Tuy nói như vậy song Yên Sương lại nghĩ khác. Nàng nghĩ là mình nên nói thật cho Ánh biết bởi vì nàng cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ khi giấu diếm người bạn thân nhất của mình. Đạp xe song song gần tới ngã ba Yên Sương quay sang cười với bạn.
" Mình vào nhà bồ chơi một chút nghe. Mình muốn nói cho bồ biết một chuyện...
" Chuyện gì vậy?
" Thì tới nhà đi. Mà bồ không được nói cho ai biết nghe chưa. Bồ mà nói là mình nghỉ chơi với bồ...
Ánh gật đầu ưng thuận. Hai đứa dựng xe đạp bên hông nhà xong ngồi chung một cái võng căng giữa hai cây vú sữa. Yên Sương từ từ kể lại cho Ánh nghe chuyện hẹn hò với Miên Trường. Chuyện nàng ngồi làm mẫu cho Miên Trường vẽ chân dung. Chuyện nàng hẹn với anh ở công viên rồi hai người đi ăn cháo cá với nhau. Tất cả đều được Yên Sương vui vẻ kể hết cho bạn nghe khiến cho Ánh trợn mắt vì ngạc nhiên.
" Ba má bồ biết chưa?
Ánh hỏi bạn và Yên Sương cười lắc đầu.
" Chưa... Mình sợ ba mình biết ổng rầy mình... Bồ nghĩ mình có nên thú thật với ba má mình?
Ánh cười vui khi được làm cố vấn tình cảm cho người bạn thân.
" Mình nghĩ bồ nên nói cho ba má của bồ biết. Tuy nhiên chờ thời gian ngắn nữa cũng được. Bồ thấy ổng như thế nào?
Yên Sương không trả lời câu hỏi của bạn liền. Sau vài phút suy nghĩ nàng lên tiếng.
" Mình thấy Miên Trường thật thà, vui vẻ và hiền lành. Mình thích ảnh...
" Như vậy bồ kêu ổng bằng gì. Ông thầy hay là anh Miên Trường?
Yên Sương cười hắc hắc khi nghe bạn hỏi.
" Ở trong lớp thời mình kêu bằng thầy, còn ra khỏi lớp thời kêu bằng anh...
Ánh cũng cười vì câu nói của bạn.
" Chiều mai bồ có hẹn gặp ổng?
Yên Sương lắc đầu.
" Không có hẹn nhưng mình nghĩ Miên Trường sẽ đợi mình ở công viên. Tối thứ sáu mình đoán ảnh không làm việc.
Ngập ngừng giây lát Yên Sương hỏi bạn.
" Bồ muốn chiều mai đi với mình ra công viên?
Ánh cười cười.
" Thôi để bồ với ông vẽ đẹp hông mà vẽ du dương đi. Mình ra đó làm kỳ đà cản mũi ổng không thích đâu.
Yên Sương bá vai bạn.
" Du dương gì đâu. Mình với ảnh chỉ nói chuyện xuông thôi.
Ánh nhìn đăm đăm vào mặt bạn.
" Chưa có nắm tay hả?
" Chưa.
" Có hôn chưa?
" Cũng chưa.
Ánh nhìn bạn nghi ngờ. Yên Sương nhỏ nhẹ nói như phân bua.
"Tụi này gặp nhau ba lần. Hai lần trước chỉ nói chuyện mấy câu. Lần thứ ba hai đứa đi dạo theo bờ sông rồi ảnh rủ mình đi ăn cháo cá ngoài chợ...
Ánh mở mắt thật lớn.
" Bồ gan thật… Dám đi với ổng ra chợ. Rủi có người thấy.
Yên Sương cười nhún vai. Cử chỉ này nàng học lóm từ đám em bà con ở Sài Gòn khi lên thăm ông bà nội.
" Kệ họ. Mình lớn rồi chớ bộ.
Liếc đồng hồ đeo tay của mình nàng nói với Ánh.
" Mình phải đi về. Có chuyện gì mai nói tiếp.
Đưa bạn ra tới đường Ánh còn dặn dò và hẹn gặp nhau ở trường sáng mai. Chân đạp đều đều, hai tay buông thõng, trong trí của Yên Sương hiện ra nhiều câu hỏi. Làm thế nào mà Miên Trường lại quen biết với ba của mình. Hai người quen nhau lâu chưa. Tại sao ba mình không có nói về chuyện mời Miên Trường dạy vẽ ở trường. Đây là ý kiến của ai.
Quẹo xe ra đường lớn Yên Sương mỉm cười đắc chí khi thấy ai ai cũng nhìn mình với vẻ ngạc nhiên và thán phục. Họ chưa bao giờ thấy một cô gái đạp xe đạp mà không cầm lấy tay lái. Nhiều người đạp xe qua mặt nàng mà còn quay lại nhìn. Có người chỉ chỏ và xầm xì. Yên Sương không nín được cười khi nghĩ tới chiều mai sẽ đem chuyện này ra kể cho Miên Trường nghe. Nghĩ tới chiều mai mới được gặp lại ông lính họa sĩ, đồng thời là thầy giáo của mình nàng cảm thấy háo hức và nôn nóng.
" Mình phải hỏi ảnh tại sao lại không nói cho mình biết...
Yên Sương lẩm bẩm câu nói trên khi quẹo vào cổng nhà của mình. Nàng không màng nhìn ngắm tới dàn hoa giấy đang nở bông đủ màu.
" Ổng tới kìa Yên Sương...
Ánh thì thầm khi thấy Miên Trường dựng xe đạp nơi gốc cây. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy Ánh và Yên Sương song song đi lại chỗ mình dựng xe.
" Dạ thưa thầy...
Ánh cười lên tiếng. Miên Trường cười gượng.
" Hai cô tới lâu chưa?
" Dạ tụi em tới lâu rồi... Thầy đi đâu vậy?
Miên Trường ngần ngừ chưa kịp trả lời Ánh cười nói tiếp.
" Chắc thầy ra đây để tìm cái hứng vẽ chứ gì...
" Chắc là vậy...
Miên Trường trả lời. Thấy Yên Sương nháy mắt với mình anh hơi mỉm cười.
" Còn cô Ánh chắc hẹn bồ ở đây hả...
Ánh bật lên tiếng cười hắc hắc.
" Dạ em không có hẹn bồ bữa nay. Em theo Yên Sương ra đây chơi...
Quay nhìn bạn cô ta cười.
" Bồ cứ tự nhiên... Mình đi lại đàng kia một chút...
Yên Sương gật đầu. Đợi cho Ánh đi xa xa Miên Trường mới lên tiếng hỏi.
" Yên Sương có giận tôi không?
"Dạ hổng có...
" Tôi tưởng Yên Sương giận vì hôm trước ở trường tôi hỏi mà Yên Sương không trả lời...
" Dạ tại Yên Sương sợ nhỏ Ánh biết. Nhưng...
Yên Sương ngập ngừng thật lâu rồi sau cùng mới nói.
" Ánh là bạn thân nhất của Yên Sương nên Yên Sương nói cho Ánh nghe chuyện của chúng mình...
Nói xong nàng nhìn Miên Trường. Ông lính họa sĩ cảm thấy tâm hồn giao động khi nhìn vào đôi mắt long lanh đẹp tuyệt vời của cô bạn gái.
" Yên Sương xin lỗi anh Trường...
Miên Trường cười hiền hậu.
" Yên Sương đâu có lỗi gì đâu. Vả lại chuyện mình quen nhau thời giấu diếm làm gì...
" Yên Sương sợ người ta cười... Sợ ba má rầy...
Miên Trường bước một bước đứng sát bên Yên Sương. Nhìn ra mặt sông rộng anh từ từ lên tiếng.
" Mai mốt tôi lại nhà xin phép ba má của Yên Sương cho mình quen nhau Yên Sương chịu không?
" Anh Trường dám làm hông?
Không trả lời Yên Sương còn hỏi lại. Trong lúc hỏi nàng quay nhìn Miên Trường đăm đăm.
" Ba Yên Sương nghiêm lắm...
Miên Trường bật lên tiếng cười.
" Anh thích ba của Yên Sương. Ổng vui vẻ và tử tế lắm... Mình ngồi xuống đây đi Yên Sương. Đứng mỏi chân Yên Sương lại cằn nhằn...
Yên Sương bật cười. Nàng không chú ý tới sự thay đổi trong cách xưng hô của bạn trai. Miên Trường đã đi bỏ tiếng tôi và thay bằng tiếng anh nghe thân mật và gần gũi hơn. Hai người ngồi cạnh nhau nơi băng đá. Gió từ ngoài sông thổi nhè nhẹ làm bay mấy sợi tóc đen dài của Yên Sương vào mặt của Miên Trường. Đưa tay vén tóc của mình nàng cười quay nhìn và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau. Mắt người này như chìm mất trong mắt của người kia. Miên Trường nắm lấy bàn tay của Yên Sương và nàng để yên không rụt lại. Thật lâu nàng mới rụt rè lên tiếng.
" Anh... Cảnh chiều tà trên sông đẹp quá hả anh?
Miên Trường mỉm cười trả lời bằng cái gật đầu. Sau cái nắm tay Yên Sương đã bỏ mất tiếng Trường để chỉ còn tiếng anh thân mật và gần gũi hơn.
" Yên Sương nói đúng. Cảnh chiều tà trên sông đẹp tới độ anh muốn vẽ mà không vẽ được. Anh cảm thấy mình bất lực không thể dùng màu sắc để ghi lại cảnh thực...
Yên Sương nhìn bạn như thông cảm. Đưa tay chỉ xóm nhà phía bên kia bờ sông Miên Trường cười.
" Yên Sương có qua bên đó chưa?
" Dạ có... Trường của Sương đôi khi cũng tổ chức cho học sinh đi đây đi đó. Sương đã đi núi Sập, núi Sam, qua bên Chợ Mới, Vĩnh Long...
" Vậy à... Hôm nào anh nhờ Yên Sương hướng dẫn đi vài nơi...
" Dạ... Sương rủ nhỏ Ánh đi nữa cho vui...
Hiểu ý của Yên Sương Miên Trường cười gật đầu.
" Ánh có bạn trai chưa?
" Dạ có... Bạn của nó cũng đi lính như anh...
" Yên Sương có nói với Ánh là anh đi lính?
" Dạ hông... Sương chưa có dịp nói...
Trông thấy cô bạn gái của mình đang từ từ đi tới gần Yên Sương thì thầm.
" Nhỏ Ánh tới kìa anh...
Miên Trường mỉm cười buông tay Yên Sương ra khi nghe câu nhắc khéo của nàng. Đợi cho Ánh tới Miên Trường lên tiếng.
" Mình đi ăn cháo cá. Tôi mời Yên Sương và Ánh...
Nháy mắt với bạn Ánh cười hắc hắc.
" Dạ thầy đã nói thời tụi em phải nghe lời...
Miên Trường cũng bật cười vì câu nói của Ánh. Nhìn Yên Sương anh cười giỡn.
" Cái này là tôi đãi hai cô học trò ngoan ngoãn, xinh đẹp và dễ thương của tôi...
Le lưỡi chọc Yên Sương Ánh nói trong tiếng cười hắc hắc.
" Dạ ngoan ngoãn thời em nhận, còn xinh đẹp và dễ thương xin thầy để dành cho Yên Sương...
Ba thầy trò đều cười vui vẻ. Nhìn Ánh Miên Trường nói như năn nỉ.
" Tôi mua tiếng thầy của Ánh đó. Bao nhiêu tiền tôi cũng mua...
Ánh lại cười hắc hắc.
" Như vậy là anh Trường phải bao Ánh ăn hàng dài dài...
Yên Sương lên tiếng binh vực cho Trường.
" Anh Trường đừng nghe lời nó. Cứ để cho nó gọi anh bằng thầy đi. Mai mốt nếu hai đứa mình lấy nhau thời nó phải gọi Yên Sương bằng cô.
Yên Sương cười sặc sụa như thích thú. Ánh xì tiếng dài.
" Còn lâu... Mà chừng nào bồ với anh Trường mới lấy nhau?
Yên Sương lúng túng khi biết mình lỡ lời. Nàng chưa kịp nói gì Miên Trường đổi hướng câu chuyện.
" Bây giờ mình đi... Yên Sương đi chung xe với Ánh còn anh đi một mình. Hướng tiến quân của mình là chợ...
" Dạ... Tụi con nghe lệnh thầy...
Hai cô gái cười hăng hắc. Còn Miên Trường lắc đầu vì sự nghịch ngợm của hai cô gái. Yên Sương lãnh phần lái xe còn Ánh ngồi đằng sau. Đạp xe song song Miên Trường cười lắc đầu khi thấy Yên Sương trổ tài đạp xe đạp không cần cầm tay lái khiến cho Ánh sợ hãi la làng.
" Yên Sương... Bồ coi chừng té hư cái mặt đẹp của mình...
Mắt Em Người Sài Gòn Mắt Em Người Sài Gòn - Chu Sa Lan Mắt Em Người Sài Gòn