Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2918 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 22:55:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
oàng Nam cứ ủ dột ở mãi trên giường. Anh không muốn thức dậy. Mãi đến khi chuông điện thoại reo, anh mới nhanh chóng ngồi dậy. Anh nhấc ống nghe và hy vọng là điện thoại của Nhã Thư gọi. Nhưng đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông. Anh thất vọng, giọng anh cộc cằn: - Dẹp hết đi. Tôi không muốn nghe gì cả. Quăng chiếc điện thoại Hoàng Nam liền lấy chai rượu nốc liền một hơi. Lấy tấm hình Nhã Thư đặt lên bàn, anh ngắm nghía thật lâu rồi than thở: - Nhã Thư! Bây giờ em ở đâu? Sao em nỡ bỏ anh?
Những giọt nước mắt vụng dại của Hoàng Nam rơi xuống. Anh ôm hình Nhã Thư vào long Càng nghĩ tới Nhã Thư thì anh càng không thể ngồi yên. Anh vơ vội chiếc áo sơ mi trên giường ngủ. Nó đã nhăn nheo, không cần ủi lại ngay ngắn, anh vẫn cứ mặc vào. Chải sơ lại mái tóc rồi anh nhanh chóng rời khỏi phòng mình ở khách sạn. Trông Hoàng Nam không giống dáng vẻ ông giám đốc chững chạc ngày nào nữa. Từ khi Nhã Thư ra đi, anh thẫn thờ như người mất hồn. Ngày nào anh cũng chạy xe đến trước nhà Nhã Thư rồi vào quán cà phê đối diện nhà Nhã Thư ngồi từ sáng tới chiều, mà lúc nào anh chưa bao giờ anh thấy ổ khoá to tướng trước cửa nhà nàng mở ra. Nhưng sáng hôm nay, trong Hoàng Nam loé lên chút hy vọng vì ổ khoá kia được mở ra, và nhà Nhã Thư vẫn đóng cửa nhưng gài chốt bên trong. Hoàng Nam mừng rỡ vội đến bấm chuông. Hồi chuông thư 1 chưa dứt, Hoàng Nam đã bấm hồi thứ 2. Đúng như anh dự đoán, bên trong nhà có tiếng mở cửa. Hoàng Nam vô cùng hồi hộp. Cánh cửa được mở ra bởi một cô gái, nhưng không phải Nhã Thư. Hoàng Nam thất vọng nhưng anh vẫn hỏi dò: - Xin chào cô. Cô làm ơn cho tôi hỏi thăm. Cô gái lễ phép: - Xin lỗi, tôi có thể làm gì để giúp ông?
- Cô cho tôi hỏi, có Nhã Thư ở nhà không? - Cô Nhã Thư đã cùng mẹ ra đi. Bây giờ căn nhà này đã có chủ mới rồi. - Vậy cô có biết Nhã Thư đi đâu không?
- Tôi không rõ lắm về mẹ con cô ấy. - Cám ơn cô. Tôi đi đây. Hoàng Nam lại thất vọng cho xe chạy đi. Anh chạy thẳng đến quán bar "Thảo Nguyên", nhưng quán đóng cửa. Quán chỉ mở cửa vào ban đêm. Hoàng Nam càu nhàu: - Tại sao cuộc đời tôi lại đen đủi thế này?
Hoàng Nam rong ruổi trên xe mà lòng buồn bã. Anh dừng xe trước một quán nhậu. Anh gọi hết bia tới rượu. Anh muốn tìm cơn say để quên đi hình bóng Nhã Thư, nhưng càng uống thì hình ảnh Nhã Thư trong tâm trí anh càng hiện rõ. Trong cơn say ngà ngà, Hoàng Nam như nhớ rõ mọi chuyện. Cho tới hôm nay, anh vẫn chưa giải oan cho Nhã Thư. Điều đó làm anh ray rức lương tâm. Càng đau khổ thì Hoàng Nam cang uống và nhớ đến Hạ PHương và lòng anh sôi sục nỗi oán hận. Anh quyết định dành cho Hạ Phương một bài học. Không chần chờ, anh uống vội ly ruợu cuối cùng và rời khỏi quán nhậu. Hoàng Nam đến khách sạn nơi Hạ Phương ở. Anh vội vàng chạy lên cầu thang. Vừa đến trước cửa phòng, anh nghe tiếng xù xì của người đàn ông bên trong phòng. Thoáng chút nghi ngờ, anh không vội vàng mở cửa mà ép sát tai mình vào cánh cửa để lắng nghe. Bên trong phòng, giọng Hạ Phương õng ẹo: - Anh tài thật! Đã hạ gục 2 con mồi cùng một lúc. Anh đã giúp em trả được mối hận rồi đó. Thanh Tùng giả vờ trách móc: - Em thì mừng rồi, vì đã đánh gục được tình địch và kẻ lường gạt. Chỉ có anh bỗng chốc trở thành gã thất nghiệp, tay trắng vẫn hoàn tay trắng, đến tình yêu vẫn không có.
Hạ Phương vuốt mũi Thanh Tùng: - Coi kìa. Mặt anh đáng ghét chưa? Có em đây, anh có cần tình yêu gì nữa không? Thanh Tùng gãi gãi đầu: - Em chỉ là...
Hạ Phương gằn giọng: - Em chỉ là người tình của anh thôi chứ gì? Khi nào đói khát thì anh mới ghé qua, phải không? Đàn ông các anh sao mà giống nhau thế?
Thanh Tùng kéo Hạ Phương vào lòng vuốt ve: - Thôi, thôi, Anh đâu có ý nói thế. Anh không như anh chàng giám đốc hững hờ của em đâu. Anh yêu em.
Thanh Tùng mặc sức mơn trớn trên người Hạ Phương. Bỗng Hạ Phương ngăn lại:
- Khoan đã. Sao anh vội vàng thế? Trước sau thì anh cũng được chiều mà.
Thanh Tùng mất hứng. Anh phụng phịu: - Anh ghét em quá. Bao giờ cũng phải chờ và đợi
Hạ Phương rót ly rượu đưa cho Thanh Tùng: - Anh uống rượu đi làm ấm người mình dần là được rồi đấy. Nhưng trước hết anh phải cho em biết là làm sao anh có được giấy thoả thuận buôn bán của Nhã Thư, lại tài hơn là có cả chữ ký của cô ấy.
- Em yên trí đi. Đó là tài của anh mà. Nếu không có tài ấy thì làm sao anh bước được vào căn phòng này của em, bên nàng công chúa xinh đẹp như em chứ?
- Em rất tiếc là hôm đó không có mặt ở công ty để chứng kiến sự việc, được thấy gương mặt đểu giả của Hoàng Nam phải run lên vì nguời yêu bị lật tẩy. Nhã Thư thì chết đứng người và tức tối vì Hoàng Nam không thể lên tiếng bênh vực dù phần nào cho hành động ăn cắp kia của Nhã Thư. Ai bị oan và xấu hổ mặc kệ. Chỉ có chúng ta hạnh phúc và hốt được bạc triệu là được rồi. Hạ Phương đắc chí cười ha hả. Thanh Tùng đến ẵm gọn cô trong tay với giọng cười đểu giả: - Anh không chịu được nữa rồi.
- Từ từ anh chàng mập này của em. Rồi em sẽ thưởng mà.
Đứng ngoài của phòng Hoàng Nam nghe hết mọi chuyện. Lòng anh đầy cắm tức: - Đúng là những kẻ gian ác hại ta và Nhã Thư. Sự nóng giận khiến Hoàng Nam không ngần ngại. Anh đẩy mạnh cửa bước vào và chứng kiến Thanh Tùng và Hạ PHương không còn một mảnh vải che thân. Hoảng hốt trước sự xuất hiện của Hoàng Nam, Hạ Phương kéo chiếc mền quấn vào người, ngồi khép nép ở một góc phòng trong tiếng khóc xấu hổ. Thanh Tùng thì quýnh quáng sượng sùng không dám ngửng mặt lên nhìn. Hoàng Nam bình tĩnh anh đến ngồi trên chiếc ghế xa lông, châm thuốc hút. Thanh Tùng run rẩy đến trước mặt Hoàng Nam: - Anh ơi! Em van anh hãy tha thứ cho em. Em sẽ đứng ra nói hết tất cả với mọi người để minh oan cho Nhã Thư. Em xin anh mà.
Hoàng Nam túm lấy cổ áo Thanh Tùng: - Đừng.. đừng.. đừng đánh em. Hoàng Nam đẩy mạnh Thanh Tùng ngã nhào xuống ghế: - Mày tưởng làm như thế là tao sẽ tha cho mày sao? Mày là kẻ hèn nhát và độc ác. Mày hãy cút khỏi nơi này. Vừa khom người đi, Thanh Tùng vừa nói: - Nhất định em sẽ minh oan cho Nhã Thư, trả lại sự công bằng cho cô ấy.
Thanh tùng bỏ đi. Hoàng Nam vẫn ngồi trầm tĩnh ở ghế xa long:- Hạ Phương! cô ra đây, có gì đâu mà cô phải sợ chứ? Lúc này, tôi nghe cô cười đắc chí lắm mà. Hạ Phương khép nép bước ra sượng sùng. Hoàng Nam lại bảo: - Cô ngồi xuống ghế đi rồi chúng ta nói chuyện. Sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt Hạ Phương: - Anh Nam! Em... em xin lỗi.
- Hạ Phương cứ ngồi xuống đi. Cô có lỗi gì đâu mà xin lỗi. Hãy nói cô có tội thì mới đúng hơn. Tôi hỏi cô Nhã Thư có tội gì mà cô và Thanh Tùng nỡ hãm hại cô ấy? Các người tưởng sẽ qua mặt được tôi sao?
Hạ Phương bật khóc vì xấu hổ hay cả sự thương hại của Hoàng Nam. Nhưng riêng Hoàng Nam rất chặt dạ, anh không hề bị lay động:- Cô đừng giả vờ nữa. Những giọt nước mắt kia không che đậy được tâm địa xấu xa của cô đâu.
- Anh đừng đay nghiến em nữa. Trong cuộc đời ai không một lần mắc phải sai lầm. Anh tưởng mình không có lỗi sao? Giá như anh và Nhã Thư không phát sinh tình cảm thì chuyện đâu xảy ra tệ hại thế này.
- Cô có tư cách gì đổ lỗi cho tôi. Quan hệ của tôi và cô hãy chấm dứt. Tôi không muốn liên quan đến một cô gái trơ trẽn như cô. Tôi khinh bỉ và ghê tởm cô.
Hạ Phương buông lời chỉ trích:- Tôi là một cô gái trơ trẽn, ghê gớm, nhưng có một thời gian anh phải van xin tình yêu của tôi. Một người đàn ông như anh cao thượng, danh giá lắm sao? Chỉ được cái vỏ bề ngoài thôi, ông anh ạ.
- Cô có im không? Huênh hoang thì có hay ho gì? Tôi nghĩ cô hãy làm cái gì đó có nghĩa hơn đi và chuộc lại một phần lỗi lầm của cô kia kìa. Tôi không muốn mất thời gian cho một người như cô, tạm biệt.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại cũng là lúc Hoàng Nam đi mất. Hạ Phương thở dài ngao ngán. Cô lại uống rượu nghe nhạc... nhưng sao cô không thanh thản:- Cuộc đời sao lại rối ren như thế nhỉ? Tại sao tôi lại ác độc? Nhã Thư và Hoàng Nam có tội tình gì mà phải rời xa nhau. Họ yêu nhau kia mà. Trời ơi! Sự nhỏ mọn và ích kỷ đã đánh mất mày rồi, Hạ Phương ơi! Hạ Phương dằn vặt trong nỗi ân hận.
Nơi quán bar Thảo Nguyên không đông khách như thời còn tiếng đàn của Nhã Thư. Một số khách mê tiếng đàn của Nhã Thư cũng rời bỏ quán khi trên sân khấu không còn sự xuất hiện của cô nữa. Đi ngược lại những người đó là Hoàng Nam. Dù Nhã Thư không còn đàn cho quán bar này nữa, nhưng đêm nào Hoàng Nam cũng đến đây ngồi vào chiếc bàn ngày nào anh vẫn thường ngồi để ngắm nhìn cô. Nhưng bây giờ đây, Hoàng Nam không để thưởng thức tiếng đàn mà để đắm chìm vào những cơn say, và để cho tâm hồn mình trôi ngược thời gian sống lại những kỷ niệm đẹp đẽ mà anh từng có với Nhã Thư. Hoàng Nam đang dật dờ cầm chai rượu đưa lên miệng uống từng hớp ừng ực, liền có một người cầm chai rượu từ tay anh: - Anh uống bao nhiêu đó đủ rồi đấy.
Trong ánh sáng chập chờn, Hoàng Nam chẳng nhận ra ai đang đứng trước mặt mình: - Ai đó? Ai giật chai rượu của tôi? Giọng nghe quen quen... A! Thì ra là Hạ Phương. Cô đến đây để làm gì?
- Anh có biết mấy ngày nay, em đi tìm anh không? Đến công ty thì công ty đóng cửa, đến chỗ ở của anh thì cửa cũng không đóng. Gọi điện cho anh thì lúc nào cũng tắt. Gặp bạn bè hỏi thăm anh thì tụi nó bảo anh lúc này làm đệ tử của lưu linh rồi anh nhìn lại mình xem còn thể thống gì không? Giọng Hoàng Nam nhừa nhựa: - Cô lấy quyền gì mà dạy đời tôi chứ? Cô tưởng mình tốt đẹp lắm à?
- Đúng là em đã gây ra lỗi lầm với anh và Nhã Thư. Em biết anh không còn yêu em nữa, nhưng em đến đây không phải để van xin tình yêu với anh mà muốn giúp anh hàn gắn lại tình yêu với Nhã Thư.
- Hử? Cô tưởng tôi ngây ngô mà tin vào lời của cô sao? Cô đừng giả bộ làm người tốt bụng nữa. Hãy về mà sống yên ổn bên anh chàng háo sắc Thanh tùng của cô đi. Còn chuyện tôi thì mặc tôi, chẳng cần cô phải lo. Hay cô cần một sự thương hại?Hạ Phương cầm ly nước lạnh trên bàn hất thẳng vào mặt Hoàng Nam. Hoàng Nam bất ngờ chợt tỉnh ra:
- Cô làm gì thế? Cô điên rồi sao? - Anh đã tỉnh lại chưa? Em đã hạ mình dẹp tự ái ghen tuông nhỏ mọn để đến đây giúp anh. Anh còn nhớ anh đã nói gì với em không?
- Tôi đã nói gì với cô?
- Anh đã nói với em: - Hãy làm một điều gì đó có nghĩa hơn để chuộc lại lỗi lầm của mình. Và em nghĩ chẳng có điều gì có nghĩa hơn là tìm lại Nhã Thư cho anh, đúng không?
Hoàng Nam bỡ ngỡ: - Thật sự em muốn làm điều đó sao? Em không oán hận anh và Nhã Thư nữa à? Im lặng rồi Hạ Phương lại đáp: - Không. Tại sao khi không còn yêu nhau, người ta không thể là bạn của nhau chứ? Em sẽ làm ngược lại điều đó.
- Nhưng em biết Nhã Thư đâu mà tìm? - Chuyện đó em sẽ lo được.
- Nhưng khi gặp rồi, liệu Nhã Thư có tha thứ cho em không?
- Chuyện này, anh đừng bận tâm. Anh hãy làm lại công việc của mình. Anh hãy mở lại công ty, đừng ăn chơi nhậu nhẹt nữa. Nhã Thư không thích anh lâm vào con đường sa đoạ đâu. Em khuyên anh cố làm lại từ đầu.
Hoàng Nam nắm lấy tay Hạ Phương: - Em làm cho anh bất ngờ quá. Em hãy tha thứ cho anh về tất cả những gì xảy ra. Anh đã nghĩ sai về em rồi. Em cao thượng lắm.
Hạ Phương mỉm cười:- Anh đừng quá khách sáo. Em chỉ làm một cô gái tầm thường và hơn cả sự tầm thường. Chúng ta hãy bắt tay vào hành động kẻo không còn kịp.
Hoàng Nam ngơ ngác trước sự thay đổi của Hạ Phương. Hạ Phương thì bước đi trong thanh thản bởi cuối cùng cô cũng đã biết làm một cái gì đó có nghĩa hơn.
Đã khuya, nhưng Hạ Phương vẫn quyết định đến căn nhà cũ của Nhã Thư. Đến trước cửa căn nhà, Hạ Phương bấm chuông. Một cô gái hé mở cánh cửa:- Thưa chị, chị cần tìm ai ạ?
Hạ Phương từ tốn:- Tôi cần gặp chủ của ngôi nhà này. - Vậy chị chờ em một lát nhé.
Cô gái khép cửa lại. Một lát sau một người đàn bà đứng tuổi hé cửa ra. Nhìn Hạ Phương, người đàn bà ngỡ ngàng: - Cô là ai mà muốn gặp tôi?
Hạ Phương chợt nhận ra người đàn bà có gương mặt thân quen. Cuối cùng, cô cũng nhớ ra: - Dì có phải là má Năm của Nhã Thư không?
Người đàn bà vẫn không khỏi ngạc nhiên: - Cô là ai mà biết tôi?
- Con và dì gặp nhau cách nay cũng khá lâu rồi. Dì không nhớ con cũng phải thôi, nhưng dì không mời con vào nhà à?
Thoáng chút lưỡng lự, nhưng người đàn bà cũng niềm nở: - Thôi được, mời cô vào nhà.
Hạ Phương nhẹ nhàng dắt xe vào nhà. Nàng nhìn chung quanh như dò xét và nguời đàn bà cũng nhìn lại nàng: - Cô ngồi xuống đi. - Cám ơn dì.
Nguời đàn bà rót nước mời Hạ Phương, rồi cùng ngồi xuống trò chuyện niềm nở với Hạ Phương: - Người ta vẫn thường gọi tôi là dì Năm. - Vậy thì con cũng gọi dì là dì Năm nhé.
- Tuỳ cô thôi. Lúc nãy, tôi không nhìn rõ cô, nhưng bây giờ có ánh đèn thì tôi nhìn rõ được rồi. Trông cô hơi quen quen.
Hạ Phương cười tươi: - Có lẽ con khơi lại chuyện này thì dì sẽ nhớ lại ngay. Con là bạn của Nhã Thư. Có lần con theo Nhã Thư đến nhà dì ở một tháng. Dì bảo: - Thôi ở lại làm con dì luôn đi. Con cười đùa: - Giá mà được như thế thì con sẵn sàng làm con xứ biển. Dì nhớ con là ai chưa? Nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng dì Năm cũng nhớ ra: - Có phải con là Hạ Phương đây không? Con nhỏ thích đùa đây mà. - Dạ, đúng rồi. Con là Hạ Phương đây.
- Lúc nãy, dì đã ngờ ngợ, nhưng sợ nhìn lầm. Ngắm nghía Hạ Phương hồi lâu, dì Năm tấm tắc khen: - Lâu quá mới gặp con, con lớn ra và xinh đẹp hẳn lên. Dạo này, con làm gì?
- Con thất nghiệp dì ạ. - Con đừng nói dối dì. Với tướng tá, dáng mạo như con thì làm gì không tìm được việc làm. - Thì dì cứ tin những gì con nói đi. - Sao dạo này chuyện chồng con thế nào rồi? Có muốn làm con xứ biển không dì làm mai cho.
- Dạ con muốn làm con xứ biển lắm. Dì kiếm ai làm mai cho con đi, con đang ế độ đây.
Dì Năm xỉ vào trán Hạ Phương: - Bao năm rồi gặp lại con, con vẫn thích đùa như xưa. Hôm này, có chuyện gì mà con mò mẫm đến đấy trong đêm tối thế này?
Hạ Phương ngẫm nghĩ: - Chuyện là thế này...Bỗng dưng Nhã Thư rời thành phố mà không báo cho con một tiếng. Bây giờ có chuyện, con biết tìm Thư ở đâu nên chỉ biết tìm đến đây và tình cờ gặp dì. Chắc dì biết nhã thư đi đâu chứ?
Nghĩ đến chỗ thân mật nên dì Năm không ngần ngại: - Bỗng nhiên mẹ con nó muốn đổi gió ngoài nhà dì ở. Bắt dì phải vào đây ở nhà mẹ con nó. thiệt là dì không hiểu nổi mẹ con của Nhã Thư nữa. Hạ Phương mừng rỡ: - Thật hả dì? Nhã Thư đến ở nhà dì ở ngoài Vũng Tàu hả? Nhà dì ở chỗ cũ phải không?
- Có chuyện gì mà con mừng dữ vậy? Mẹ con Nhã Thư có dặn là đừng cho ai biết chỗ ở 2 người. Nhưng chỗ thân mật, dì không nỡ giấu con. Và dì mong con không nói với ai, nhé?
- Con biết rồi, dì yên tâm. Con muốn dành cho Nhã Thư một sự bất ngờ, vì thế dì đừng gọi điện cho Nhã Thư biết là con đang tìm nó nhé.
- được rồi, cô bé ạ.Dì Năm cầm tấm danh thiếp đưa cho Hạ Phương: - Đây là địa chỉ nhà dì, con cầm lấy đi. Bây giờ trở lại nơi ấy, con sẽ không nhận ra nữa đâu. Nơi ấy không còn xơ xác như xưa nữa, mà từng ngôi nhà hiện đại thi nhau mọc lên.
- Chắc nhà dì cũng trở thành những ngôi nhà nghỉ đó rồi, phải không?
- Thì con cứ nhìn vào tấm danh thiếp đi rồi biết.
- Tên của ngôi nhà dì nghe cũng thơ mộng quá. Như thế tiện cho việc nghỉ ngơi của con rồi. Trời cũng đã khuya, thôi con phải về đây. Cám ơn dì nhiều lắm.
- Con nhỏ này khách sáo quá. Thôi về đi, hôm nào ghé chỗ dì chơi. Hạ Phương ra về mà lòng mừng thầm. Cuối cùng cô cũng tìm ra được manh mối của Nhã Thư. Những dự tính của Hạ Phương không còn gặp trở ngại nào. Nghĩ đến giúp được Hoàng Nam và Nhã Thư trở lại với nhau, lòng Hạ Phương cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản.
Mai Vàng Nở Sớm Mai Vàng Nở Sớm - Thảo Nhi Mai Vàng Nở Sớm