Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
goại trừ cái liếc nhìn họ trao cho nhau qua lan can cầu thang một vài ngày trước, Fellows đã không nhìn thấy Lady Louisa từ khi anh đến. Anh nghĩ rằng mình sẽ an toàn khỏi bất cứ cuộc gặp ngượng nghịu nào với cô cho đến buổi chiều này, khi anh bước vào trong phòng ăn và phát hiện ra rằng cô ngồi bên cạnh anh.
Louisa mỉm cười với anh, hoàn toàn điềm tĩnh, như thể họ không gặp nhau ở bậc thang tầng trên cùng tại ngay ngôi nhà này vào cuối tháng 4, như thể cô không cúi xuống và hôn lên môi anh.Và sau đó nói với anh rằng cô dự định sẽ làm như thế vài lần nữa.
Hôm nay Louisa trông giống như một thiên thần vui tươi, mặc một chiếc váy màu xanh lá, với một dải ruy băng sọc đính trên thân áo cô cho biết mối liên hệ với gia tộc Mackenzie.Mái tóc màu vàng đỏ của cô được chải lên thành những lọn xoăn phức tạp phía trên đỉnh đầu cô, với những lọn tóc thanh nhã chải xuống trên trán cô.Những viên kim cương nhỏ xíu lủng lẳng trên dái tai cô, và một sợi dây chuyền bằng bạc trên ngực cô.
Cô trẻ hơn Fellows, đến từ một gia đình dòng dõi quý tộc, đáng yêu và duyên dáng, cách cư xử của cô lịch sự.Mặc dù cha cô đã đánh mất tất cả số tài sản mà ông có, và nhiều hơn cả ông chưa bao giờ sở hữu,rất nhiều tiền phải kể đến trong cái thế giới mà Louisa được sinh ra và nuôi dưỡng.Cô còn tốt nhiều nhiều so với Fellows và cô cũng có thể bay vút lên giống như một con diều cao ngạo trong khi anh trượt chân trên mặt đất, quá chậm chạm để theo sau.
Louisa cực kì lịch sự với anh trong suốt cả bữa ăn.Không có dấu hiệu nào cho thấy cô nhớ nụ hôn của họ - nụ hôn kì diệu, nóng bỏng, nồng nhiệt. Sự mê hoặc của cô đối với anh, và nụ hôn, chắc chắn là một ý nghĩ chợt nảy ra, và đã lãng quên từ lâu rồi. Nếu sự việc bất ngờ xảy ra khiến cô ngượng ngùng, cô đã không thể hiện ra dấu hiệu gì cả.
Sau khi bữa ăn kết thúc và được dọn sạch, một đoàn diễu hành lớn bước vào trong phòng ăn. Người quản gia dẫn đầu một cách đầy kiêu ngạo, mang một kiệt tác bánh put đinh mận khổng lồ, đang cháy rực bởi rượu brandy, ánh sáng hạ thấp xuống làm nổi bật lên hiệu ứng.
Giờ Fellows có thể nghe thấy giọng nói khu đông của mẹ mình – “ Cái chỗ thức ăn được thắp sáng trên ngọn lửa là gì thế? Thức ăn quá quý giá để lãng phí khi bị biến thành một tác phẩm nghệ thuật.Nó dàng để ăn, không phải sao?”
Mẹ anh ở cùng với em gái bà như lệ thường, thích ăn bữa ăn giáng sinh của bà cùng với những cháu gái, cháu trai của mình, và giờ là chắt trai, chắt gái.Khi lá thư của Eleanor cùng với lời mời đến dự bữa tối giáng sinh đầu tiên của cô với tư cách là nữ công tước Kilmorgan đến, Mrs.Fellows đã.”Đó là nơi mà con phải đến,” bà nói.”Con cũng dòng dõi như bất cứ vị công tước nào. Con hãy đến và cho họ thấy.”
Fellows, lắng nghe những lời giải thích khác về chiếc bánh pút đinh mận khổng lồ, mặc dù anh muốn được ở nhà của dì mình hơn, đuổi bắt những đứa con của anh em họ anh.
Một miếng bánh pút đinh,được trang trí bằng hoa quả và các loại gia vị, đặt trên đĩa của anh.Fellows gật đầu cảm ơn với người hầu đang phục vụ anh.
“Cẩn thận đấy,”Louisa nói khi Fellows xúc một miếng bánh bằng chiếc dĩa của mình.”Anh có thể có một đồng 6 xu.”
Fellows thích truyền thống của người Anh về những đồng xu hay chút đồ nữ trang rẻ tiền để vào trong chiếc bánh pút đinh giáng sinh, ít nhất anh đã thích khi anh còn nhỏ.Dì của anh thường đặt vào trong những đồng fadding hoặc những món đồ chơi nhỏ xíu dành cho trẻ con, nhưng anh luôn hình dung là nhà Mackenzie sẽ đặt vào trong những đồng ghinê vàng.
Nếu họ có, không ai được chia sẻ chiếc bánh pút đinh này của anh cả. Anh nếm thấy vị đường mật, nho khô, quả hạch, và rượu brandy, thêm vị rượu rum kem của phần kem tươi, nhưng không có vàng hay bạc.Louisa ăn từng miếng nhỏ,tính cả Fellows trong cuộc nói chuyện của cô hay tham gia cùng với những người khác ngồi gần cô.Những vị khách, phần lớn là những nhà quý tộc mà Hart muốn chế ngự trong trường hợp anh muốn sử dụng họ lần nữa. Louisa rất giỏi trong việc khiến mọi người thư giãn, anh thấy vậy, như là Eleanor, người đang tán ngẫu một cách thân thiện từ phía cuối bàn, cái bụng bầu của cô bị ấn dưới chiếc váy mà cô mặc và tấm khăn trải bàn.
“Ôi,”Louisa kêu lên, sau đó cô mỉm cười khi cô lấy một đồng bạc khỏi cái thìa của mình.”Tôi tìm thấy một đồng 6 xu nè.”
“Tuyệt vời,”Eleanor nói.Cô hầu như không ăn miếng pút đinh nào, nhưng cô cắt nó thành từng phần nhỏ để xem mình có nhận được bất cứ một đồng xu nào không.”Em sẽ gặp may mắn trong suốt năm đấy, em yêu quý ạ.”
Đồng 6 xu cũng có nghĩ là sự phát đạt, Fellows biết vậy, mặc dù anh tin rằng nữ công tước đang thật tế nhị khi không ám chí rằng Louisa cần sự đảm bảo về tiền bạc.
Louisa làm sạch đồng 6 xu bằng khăn ăn của mình sau đó nụ cười của cô rõ ràng hơn khi cô đưa đồng xu về phía Fellows.
“Anh hãy cầm lấy nó, thanh tra. Nó ở mép miếng bánh của tôi, nên nó rất có thể ở rất gần miếng bánh của anh.”
Fellows nhìn đồng bạc lấp lánh, sau đó nhìn Louisa.”Không, thực sự là không cần đâu,”anh nói.”Nó ở trong miếng bánh của cô.Tôi chắc chắn không muốn lấy đồng 6 xu khỏi một quý cô.”
“Đồng xu mang đến cho anh sự may mắn.” Louisa vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt cô thì đề phòng.”Và là một vật kỉ niệm cho sự kiện này.”
Điều gì đó nhắc anh nhớ về cô.Đúng vậy, anh muốn điều đó.Và cô cũng muốn vậy.Có lẽ. Hoặc là cô có thể trêu chọc anh. Fellows không có ý tưởng gì cả, và bất chấp vậy trái tim anh đập thật nhanh.
Sẽ thật khiếm nhã khi từ chối một món quà từ một quý cô. Fellows cùi chào cảm ơn, đưa tay ra, và để cô thả đồng 6 xu vào trong tay anh. Anh để ý thấy rằng cô rất cẩn thận để không chạm vào anh.
Những người khách khác xung quanh họ quan sát sự trao đổi, bối rồi và tò mò nhưng quá lịch sự để hỏi. Tuy nhiên, họ đã làm vậy, bắt đầu suy đoán về những thứ đồng 6 xu có thể mua được, những thứ thậm chí một thanh tra cảnh sát Scotland có thể đủ điều kiện để mua, họ nói mà không thực sự là đang nói.
Chuyện đó không quan trọng. Louisa mỉm cười với anh, đó là tất cả những gì anh cần để khiến anh quên đi trò chơi ngu ngốc với bánh pút đinh và những lời lăng mạ bị che mờ.Cứ để họ bắn anh.Nụ cười của Louisa sẽ cuốn trôi tất cả mọi vết đau.
********
“Mac, em không thể nhìn thấy nơi em đang đến nếu tay anh che hết mắt em.”
“Gần đến nơi rồi.”Mac ấm áp ở phía sau cô, những ngón tay của anh dịu dàng trên mặt Isabella.
“Chúng ta phải xuống dưới tầng,”cô nói.”Buổi khiêu vũ đã bắt đầu rồi.”
“Quả thực vậy, nhưng đây là lúc duy nhất trong suốt cả ngày anh có thể mang em lên đây.”Mac dẫn cô vào trong phòng, và Isabella nghe thấy anh đá cửa đóng lại.”Giờ em có thể nhìn.”
Mac bỏ tay ra khỏi mắt của Isabella và quay mặt cô lại nơi anh muốn cô nhìn.
Họ ở trong xưởng vẽ của Mac. Một bức tranh được chống trên một cái giá vẽ đặt ở cuối phòng, bức tranh đang chờ khô và đóng khung.Mac thắp mấy ngọn đèn khiến bức tranh được soi rõ, phần còn lại của căn phòng chìm trong bóng tối.Isabella thấy rằng anh đã bỏ vào những chiếc cọ cùng với những viên đá quý mà cô đưa cho anh sáng nay vào trong một chiếc lọ, nhưng sự chú ý của cô dồn tất cả vào bức tranh mới.
Bức tranh vẽ Aimee trong một bộ váy màu trắng dễ thương,chiếc váy được kéo qua một chiếc khung váy nhỏ, đôi chân mũm mĩm của cô bé đeo một đôi tất trắng và một đôi giày với hàng cúc dài màu đen nhỏ xíu.Bé tựa hờ lên trên một chiếc ghế và nhìn xuống Eileen với mái tóc đỏ rực đang ngồi trên ghế, cánh tay bé vòng qua cậu em trai Robbie.Eileen cười toe toét trong bức tranh, và Robbie thì nhìn chằm chằm vào người vẽ - cha cậu- với sự tò mò và hài hước.
Achilles, con chó, nằm với cái đầu ngẩng lên phía trước ghế, quan sát. Fergus, con chó sục nhỏ màu trắng, để chân lên ghế, lưỡi thè ra như đang cười với bọn trẻ.
“Anh đã không định vẽ những con chó,”Mac nói.”Nhưng khi anh đang vẽ phác thảo, những con vật khốn khiếp đó không chịu rời đi.”
Anh đã miêu tả chúng trong một khu vườn, mặc dù Isabella biết anh có lẽ đã hoàn thành tất cả ở ngay đây. Bức tranh tràn ngập những bông hoa mùa hè rực rỡ và những dây leo đang bện lại với nhau, khung cảnh được bao quanh bởi những ngọn núi có thể nhận thấy, những ngọn núi gần Kilmorgan.
Màu sắc thật sinh động, và một chiếc bình lớn đặt dưới đất để một bó hoa hồng vàng.Những bông hoa hồng vàng kêu lên Mac đã vẽ bức tranh này,thậm chí còn thêm vào nét chữ nghệch ngoạc thông thường Mackenzie ở góc dưới.
Isabella siết hai bàn tay lại với nhau, đôi mắt nhèo đi bởi nước mắt. Những đứa con của cô, hai đứa do cô và Mac sinh ra, một đứa con nuôi mà họ đã cứu khỏi một cuộc sống bất hạnh, rực rỡ và xinh đẹp trên bức tranh.Mac đã nắm bắt được hình ảnh của chúng như chỉ duy nhất Mac có thể làm được, không đứng yên làm mẫu, mà cười nói và chơi đùa như chúng thích.
“Ôi, Mac, đây là thứ xinh đẹp nhất mà em từng thấy.”
“Hơi lộn xộn một chút,” Mac nói theo cái cách bất cần của anh.”Những đứa con của chúng ta không thích ngồi im.Những con chó thì cư xử tốt hơn.”
Isabella xoay người lại trong cánh tay anh, thậm chí nếu có nghĩa là cô phải rời mắt khỏi bức tranh tuyệt vời.
“Anh đừng có mà làm giảm bớt giá trị của bức tranh. Bức tranh tuyệt đẹp, là bức tranh đẹp nhất mà anh từng vẽ.”
“Anh không biết nữa. Một bức tranh phong cảnh Venetian mà anh nghĩ rằng khá đẹp-“
Isabella đặt ngón tay mình lên trên miệng Mac.”Dừng lại nào.”
Anh cười toe, đôi mắt sáng lấp lánh.”Anh chỉ đang đùa thôi. Những bức vẽ Venetian thật là khủng khiếp.”
“ Im nào,”Isabella nói, giọng cô dịu dàng hơn.
Cô bỏ ngón tay mình ra và thay vào đó là đôi môi cô.”Em yêu anh, Mac Mackenzie.”Cô lại hôn anh.”Cảm ơn anh. Thật là một món quà tuyệt vời.”Một nụ hôn xuyên thẳng xuống trái tim anh.
Mac trượt tay quanh người cô.”Buổi khiêu vũ đang bắt đầu,” anh nhắc cô, nhưng giọng anh thấp, tán tỉnh, nụ cười anh nóng bỏng.
“Mặc kệ buổi khiêu vũ,”Isabella nói, và kéo chồng cô lại gần hơn nữa.
Cameron nhảy rất giỏi, Louisa quan sát từ nơi cô ngồi dựa vào bức tường mạ vàng bên cạnh mẹ cô.Anh dẫn Ainsley xoay vòng trong sự thoái mái, chiếc váy của cô cuộn lại với nhau, chiếc váy của anh ép vào hai chân cô.Anh nhảy sát gần cô hơn là phép lịch sự cho phép, thậm chí là giữa vợ và chồng – đặc biệt là giữa hai vợ chồng trong thời buổi này. Những người chồng muốn rời những nhu cầu thiết yếu của mình cho tình nhân của họ.
Thật là ngớ ngấn, Louisa nghĩ. Cô đã thấy Isabella hạnh phúc như thế nào khi được trưởng thành dưới sự quan tâm khá không phải phép của Mac.Bất cứ lúc nào Isabella bị bắt gặp đang hôn chồng cô, cô đều đỏ ửng mặt, nhưng không phải bởi vì xấu hổ.
Nghĩ về điều đó, Isabella và Mac rốt cuộc không có mặt ở buổi khiêu vũ. Ian và Beth ở trong góc phòng, Beth đang nói chuyện với Elliot McBride và vợ của anh, Ian đang uống rượu whiskey và giả bộ nói chuyện.Louisa nghểnh cổ lên nhìn khắp phòng.Ainsley và Cameron đang nhảy. Hart đi khắp phòng, nói chuyện với những vị khách đứng một mình, Eleanor lại đang trốn trong phòng ngủ của cô.Daniel…
“Khiêu vũ cùng với tôi, Louisa.”
Daniel không cho Louisa cơ hội từ chối. Cậu kéo cô đứng lên và quay cô vào trong điệu van xơ chỉ trong một hơi thở.
Cậu khiêu vũ với sự thoái mái giống như cha mình, nhưng cùng với cả sự hăng hái của một cậu thanh niên.Louisa bị xoay vòng vòng, và cô bắt đầu cười.
“Cậu cảm thấy tiếc cho tôi à?” Louisa hỏi.”Một bông hoa bên lề tội nghiệp?”Tuy nhiên,những bông hoa bên lề có thể trông thấy nhiều điều, như là một quý ngài nào đấy có thể hội đủ điều kiện trong thị trường hôn nhân tại lễ hội mùa xuân sắp đến.
“Không phải, tôi đã trông thấy một phụ nữ xinh đẹp nên được khiêu vũ. À, Louisa, liệu tôi có thể có một yêu cầu nhỏ xíu là…”
“Cậu chưa sẵn sàng cho việc tán tỉnh đâu,”Louisa kết thúc.
Daniel cười.”Đúng vậy thật.Tôi đã có một chút chơi bời phóng đãng.”
Louisa cười cùng với cậu. Không thể không thích Danny.”Không phải điều hay nhất để nói với một cô gái trẻ,người hạ cố để khiêu vũ với cậu đâu.”
“Không, nhưng cô là người trong nhà. Tôi không có bí mật nào với cô cả.”
“Tôi không chắc là cảm thấy được tâng bốc hay sợ hãi nữa.”
“Được tâng bốc đó, cô gái yêu quý.Không phải mọi người đều được chào đòn bước vào gia đình này đâu. Hầu hết đều trốn xa khỏi chúng tôi hoặc là từ chối thích chúng tôi. Không thể hiểu là vì sao.”
“Cậu thật kì cục, Daniel Mackenzie.”
“À, cô ấy làm tổn thương tôi thật là nhanh. Cô rất dễ thương, Louisa. Hãy nhớ điều đó. Đáng giá với bất cứ quý ông nào lựa chọn cô. Và gia đình Mackenzie sẽ ôm cô với cánh tay rộng mở.”
Đôi mắt Louisa hẹp lại. Cô tự hỏi rằng liệu có phải Isabell đã lan truyền tin rằng Louisa muốn kết hôn, nhưng cô đã dập tắt ngay suy nghĩ đó. Isabella không phải là người đi tiết lộ tâm sự của em gái mình.
Không, cô không chắc Daniela đang nghĩ gì. Cô cũng để ý thấy cậu dẫy cô ra cuối phòng khiêu vũ, gần cánh cửa mở ra hành lang phía bên kia.Tiếng nhạc ngừng lại, những người khiêu vũ vỗ tay tán thưởng nhạc công, và họ rời khỏi sàn nhảy chờ đến điệu nhảy tiếp theo, có lẽ làm một điệu nhảy quay tròn của người Scotland mà Louisa vẫn không thể nào học được.
“Tôi lấy cho cô một cốc nước mát nha?”Daniel hỏi.”Cô muốn quay trở lại chỗ mẹ của mình?Hay hôn cô trên hàng lang?Cây tầm gửi ở ngay đây này, nhìn thấy không?” Cậu chỉ vào cành cây đang rủ xuống từ ngọn đèn treo ở giữa hành lang vắng vẻ.
“Không, cảm ơn cậu, về mọi điều,”Louisa nói.” Tôi nghe loáng thoáng thấy một giai điệu Scotland thì phải, cậu có lẽ muốn chạy ra và tham dự.”
Daniel đứng đó cao lớn và nhìn xuống cô qua chiếc mũi của cậu.”Một quý ông sẽ không bỏ mặc một quý cô.”
“Quý cô này thích đi tản bộ trong hành lang mát mẻ một lúc, và đi một mình.Cậu hãy ra khiêu vũ đi, Danny.”
Daniel cúi đầu chào, phá hỏng cái nhìn trang nghiêm khi dừng lại nở một nụ cười toe toét.”Trái tim tôi tan nát khi cô đuổi tôi đi, nhưng không bao giờ được phép nói rằng tôi đã đẩy sự chú ý của mình vào một quý cô không sẵn lòng. Buổi tối tốt lành,thím họ yêu quý.”
Nói xong cậu quay đi, chiếc váy đung đưa, và quay trở lại phòng khiêu vũ, suýt chút nữa va phải một người hầu đang mang một khay sâm banh.
Louisa bước xuống hành lang, cố gắng hít thở chầm chậm.Cô đã đuổi Daniel đi không chỉ bởi vì cô muốn hồi phục lại từ điệu nhảy, mà còn bởi vì cô thoáng nhìn thấy một người đàn ông trong bộ đồ đen biến mất phía dưới hành lang này, một người vừa trông giống vừa không giống một người đàn ông nhà Mackenzie.
Nhưng anh đã biến mất, trong sự thất vọng của cô.À, Well.Có lẽ đó là điều tốt nhất.Nhưng sẽ thật tuyệt khi được nói chuyện với anh lần cuối cùng trước khi cô và Mama rời đến London để chuẩn bị cho mùa lễ hội.
Có lẽ anh đã đi vào trong phòng khác ở cuối hành lang ngắn, vẫy tay ra hiệu mở cánh cửa mở ra. Cô tránh nơi có nhành tầm gửi treo và bước vào phòng khách, nâng chiếc váy xatanh trong tay.
Căn phòng trống không. Một ngọn lửa đã được thắp ở đây dành cho những vị khách, nhưng những vị khách vẫn đang ở trong phòng khiêu vũ đầy màu sắc. Hành lang rẽ phía bên kia phòng khách, cô trông thấy, đến tận cuối những bậc thang dẫn lên trên.
Louisa giấu một tiếng thở dài. Có thể Mr.Fellows đã lên trên tầng, trốn vào phòng mình.Cô biết rằng anh cảm thấy có chút không không phù hợp giữa những vị khách nhà Mackenzie, như Louisa thỉnh thoảng cảm thấy ở mình.
Cô quay đi, sẵn sàng trở lại với mẹ mình và đặt người đàn ông đó ra khỏi đầu mình…và chạy thẳng về phía Mr.Fellows.
“Ôi.”Từ ngữ thoát khỏi miệng Louisa trước khi cô có thể ngăn nó lại.” Tôi muốn nói là, xin chào, Mr.Fellows.”
Fellows lùi lại một bước, sau đó cúi chào, một cái cúi chào cứng ngắc, như thể anh tự ép bản thân nhớ phép lịch sự thông thường.”Lady Louisa.”
“À…vâng…tôi…”Vào bữa cơm tối cô đã có thể duyên dáng và lịch sự, nhưng giờ vẻ tao nhã và được dạy dỗ của cô đã trốn khỏi cô. Cô đưa mắt nhìn tránh khỏi anh, cố gắng một cách điên cuồng nghĩ điều gì đó để nói, sau đó cô nhìn lại anh.”Anh đang mặc một chiếc váy.”
Mr.Fellows nói bằng giọng lãnh đãm thông thường của mình.”Đó là món quà Hart Mackenzie tặng cho tôi.”
“Anh đã không mặc nó vào bữa tối.”
“Vợ anh ấy đã thuyết phục tôi mặc nó đến phòng khiêu vũ.Tuy nhiên tôi nghi ngờ rằng sẽ có bất kì một người Scotland nào đó khiêu vũ với tôi.”
“Cũng không phải với tôi. Tôi vẫn không làm chủ được bước nhảy của mình.”
Mr.Fellows hằng giọng.”Vậy thì có lẽ cô sẽ muốn ngồi xuống?”
Anh ra hiệu về phía những chiếc ghế đặt bên trong phòng khách, mỗi người họ giữ một khoảng cách lịch sự với người kia.
Mr.Fellows không muốn ngồi cùng Louisa. Cô nhìn thấy điều đó trong thái độ của anh, trong sự căng thẳng quanh đôi mắt của anh, trong cách anh không nhìn trực tiếp vào gương mặt cô.
Louisa vẫn đứng ở chỗ ô cửa.”Thật là buồn khi ngài phải quay trở lại London vào ngày mai. Rằng ngài không thể đón Năm mới cùng với chúng tôi.”
“Thật không may, những tên tội phạm ở London không nghỉ ngơi trong những ngày lễ.Tôi đang làm một vụ điều tra, vụ mà cấp trên của tôi muốn có kết quả trước năm mới.”
“Vậy thì có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau ở London vào tháng 1.Mama và tôi sẽ sống ở đó vào mùa Lễ hội. Cùng với Isabella và Mac.”
“Có lẽ vậy,”Fellows nói, giọng anh vẫn còn lãnh đạm.Không có một thanh tra cảnh sát Scotland nào vượt qua được ranh giới xã hội. Anh biết điều đó, cũng như cô vậy.
“Vâng.”Louisa rơi vào im lặng, và anh cũng vậy.
Thật là ngu ngốc, suy nghĩ của Louisa chợt đến.Hai người trưởng thành có quan hệ họ hàng, đang đứng và nhìn chằm chằm lẫn nhau. Rõ ràng chúng ta có thể nói chuyện về thời tiết nếu không còn điều gì khác có thể nói.
Nhưng không âm thanh nào thoát khỏi cổ họng cô. Louisa biết rằng khi Mr.Fellows bỏ đi, khi anh rời khỏi ngôi nhà vào sáng sớm mai để bắt đầu chuyến đi về phía nam của mình, cô sẽ không gặp lại anh nữa. Không trong một quãng thời gian dài, và chỉ có ở buổi tụ họp gia đình nơi mà họ một lần nữa ngượng nghịu và quá lịch sự.
Một bài hát vang xuống hành lang – tiếng vi ô lông và tiếng sáo, cùng với nhịp trống. Những vị khách cười nói và vỗ tay. Louisa nên quay lại, nên ngồi cùng với mẹ cô, khiêu vũ với những quý ông khác, làm mình dễ chịu.
Cô không thể di chuyển. Louisa mở miệng định nói một nhận xét ngớ nhấn với Mr.Fellows, bất cứ điều gì khiến cuộc nói chuyện tiếp tục, và phát hiện ra anh đang ngước nhìn lên ô cửa nơi họ đứng.
Ai đó đã treo một nhánh tầm gửi ở đó. Louisa tránh tất cả những nhành tầm gửi treo trong hành lang, nhưng với sự truy tìm Mr.Fellows của cô, cô đã không thấy nhành cây này.
Anh nhìn cô trong một khoảng thời gian tưởng chừng như đóng băng. Từ ngừ của Louisa biến mất, tất cả mọi bài học mà gia sư đã dạy cũng như học được ở trường tất cả điều biến mất sạch.
Cô chỉ biết rằng có một người đàn ông mạnh mẽ đang đứng cùng với cô, khác biệt so với bất cứ một quý ông nào mà cô từng gặp. Âm nhạc dìu dặt trôi xuống hành lang, xóa nhòa tất cả những âm thanh khác.
Louisa đã hôn anh trước đây. Cô nhớ áp lực của miệng anh, vị của đôi môi anh. Cô, điều tiếp theo là ép buộc anh hôn cô.
Louisa túm lấy ve áo khoác của anh, kiễng chân lên, và bắt lấy miệng anh bằng một nụ hôn khác. Mr.Fellows đông cứng bên dưới cái chạm của cô, sẵn sàng đẩy cô ra.
Sau đó điều gì đó trong anh đã thay đổi. Miệng anh nhào nặn khuôn miệng cô, đáp ứng lại, và cánh tay anh vòng quanh người cô.
Anh có vị whiskey và chút cay nồng của khói thuốc. Cánh tay ôm chặt lấy cô, siết cô vào cơ thể rắn chắc của anh. Không phải những nụ hôn ngập ngừng của một quý ông đang muốn tán tỉnh một quý cô – Fellows hôn cô bằng sự đói khát, và nhu cầu.
Sự tuyệt vọng đập thình thịch trong trái tim Louisa. Miệng anh mở trên miệng cô, nhấn vào bên trong cô, đòi hỏi, ham muốn.
Cô bám vào anh, những ngón tay cô xoắn lại trong áo khoác anh, những giọt nước mắt ẩm ướt trên khóe mắt cô. Anh hôn cô giống như một người mất trí với đam mê nóng bóng, mùi vị cấm đoán mà cô không bao giờ có thể có.
Anh thả cô ra, đôi mắt anh lấp lánh bởi sự giận dữ, nhưng không phải với cô.”Louisa,”anh thì thầm.
Louisa siết chặt nắm tay mình trên áo khoác của anh, muốn đến với anh lần nữa, cần cảm thấy cơ thể mạnh mẽ của anh áp vào cơ thể cô. Anh trượt một bàn tay xuống dưới mái tóc cô…
Một tràng cười, những người vừa khiêu vũ đỏ ửng đổ tràn ra khỏi phòng khiêu vũ và hướng xuống hành lang với những nhành tầm gửi treo ở giữa. Giọng của Daniel vang lên to hơn những người khác – “Đừng vội vàng chứ. Đó chỉ là một vụ cá cược nhỏ thôi.”
Fellows thả Louisa ra và rời khỏi cô. Một lúc sau, cô trông thấy anh ở trong bóng tối nơi cầu thang, tiếp theo đó, anh biến mất.
Louisa đặt tay lên tóc và hít thở sâu. Dấu ấn của miệng anh vẫn còn lấn ná trên đôi môi cô, dấu tay anh trên lưng cô. Cô chỉ có thể đứng đây, đôi chân cô yếu ớt và nóng rực.
Nhưng những người khác đang đến. Louisa dán lên một nụ cười và di chuyển đôi chân đang run rẩy để hòa nhập vào cùng với đám đông và giả vờ cô đã là một phần trong đó một lúc lâu rồi.
********
“Đừng khiến con thất vọng đó cha,” Daniel nói vào ngày hôm sau.
Cameron bắn cho con trai anh một cái nhìn nửa trêu trọc, nửa khó chịu và chuyển đến giữa phòng khiêu vũ.
Những vòng hoa vẫn treo trên tường, trên cửa sổ, và rủ xuống từ ngọn đèn treo. Dàn nhạc, quần áo lộng lẫy của những vũ công, và người hầu đi đi lại lại với những chiếc khay sâm banh đã biến mất; tại vị trí đó là những người đàn ông trong những chiếc váy, phụ nữ trong những bộ váy kẻ sọc, những vị khách người Anh trong trang phục thường ngày cho biết tiếp theo họ sẽ đi dạo trong vườn. Những người hầu được nghỉ, đi thơ thẩn cùng với những cô hầu gái phía bên kia căn phòng, và trà, cà phê và sâm banh đã được đặt trên một chiếc bàn dài để cho những vị khách có thể tự phục vụ.
Ainsley ép hai bàn tay lại với nhau và cố không liếc mắt một cách đầy hi vọng về phía chồng cô.Cameron cởi chiếc áo dài tay, váy, tất len và đôi giầy mềm ra.Bellamy mặc giống hết ngoại trừ anh đã mặc một chiếc quần ống túm vừa khít người hơn là một chiếc váy.
Cameron, với cơ thể cao lớn và lực lưỡng của mình, là một hình mẫu tuyệt vời, và Ainsley cố gắng không nghĩ quá nhiều về chuyện cơ thể đó trông như thế nào bên dưới lớp quần áo.Những quý cô khác tại bữa tiệc ném những cái liếc mắt về phía những người đàn ông và thì thầm, Cameron đang lôi kéo những cái nhìn giống như Bellamy vậy.
Cùng lúc đó, Ainsley bị thiêu đốt bởi sự ghen tỵ. Tuy nhiên,Cameron đã được biết đến rằng những ngày ăn chơi trác táng của anh đã qua.Không còn những cô tình nhân, 6 tháng một cô, không còn hẹn hò với vợ của những người đàn ông khác. Anh đã kết hôn, và hạnh phúc.Ngoài ra, Eleanor, phụ trách danh sách khách khứa, có một khẩu vị tuyệt vời khi không mời bất cứ một quý cô nào từng chia sẻ chiếc giường cùng với Cameron Mackenzie đến.
Món quà giáng sinh của Cameron dành cho cô để lộ ra mặt chu đáo của anh nhiều hơn – một chiếc hộp đen như gỗ mum và viền những viên ngọc trai để để những đồ thêu thùa của Ainsley.Lần đầu tiên Cam rõ ràng đã rất bối rối khi biết rằng Ainslye làm những thứ khi cô có thể mua được chúng, nhưng anh hiểu rằng công việc thêu thùa rất đặc biệt đối với cô. Anh đã rất thích thú với món quà cô tặng anh – một tấm chăn dành cho ngựa mà cô đã tự may dành cho con ngựa yêu thích của anh, Jasmine.Việc trao đổi những món quà riêng tư của họ là một dịp lấy làm thỏa mãn nhất.
David Fleming đã đồng ý làm trọng tài cho trận đấu trước khi anh quay trở lại Anh để theo đuổi cái bát thời Minh của Ian.Daniel bận rộn điều phối nhiều vụ cá cược, điều mà cậu đã thu thập được với một sự hiệu quả đến nhẫn tâm. Hart, khi anh đồng ý rằng Bellamy và Cameron có thể đấu với nhau, đã đặt điều kiện rằng đó chỉ là một trò giải trí, không cá cược.
Hart hẳn phải biết mọi người sẽ phớt lờ anh. Ainsley đã đặt một số tiền lớn vào chồng cô, nhưng cô biết những người hầu đã đánh cuộc rất nhiều vào Bellamy.
Có lẽ là quá nhiều.Một vài người trong số họ trông lo lắng khi họ chờ đợi một cách lo âu đến lúc sự kiện bắt đầu.
Bellamy, tuy nhiên, có một thể trạng khá tốt. Mặc dù anh đã không đánh đấm nhiều năm, anh đã xoay sở để giữ được sức khỏe và sự rắn chắc của mình. Chống lại một kẻ địch có kĩ năng ở độ tuổi của Daniel, Bellamy có thể thất bại, nhưng anh và Cameron, cả hai đều ở độ tuổi 30, cả hai đều cọ sát với những bài tập luyện, và cả hai đều có kinh nghiệm, họ là những kì phùng địch thủ.
“Thưa các quý ông,”David nói, đang đứng giữa hai người họ.” Các ngài sẽ bắt đầu khi tôi kêu thời gian một hiệp bắt đầu tính. Sau đó các ngài sẽ tách ra cho đến khi tôi hô thời gian lần nữa.Nếu một trong hai người ngã xuống và nằm cho đến khi đếm đến 10, anh ta sẽ coi như thua cuộc. Bắt tay nào, hãy chiến đầu công bằng.”
Cameron và Bellmy bắt tay, với sự tin tưởng và mong ước vào người kia.Sau đó họ tách ra.
“Rất tốt,”David nói.”Các quý ông.Bắt đầu.”
******
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift