When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 30
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
racy biết Kins ghét bị tắc đường, và với sự bùng nổ dân số ở Seattle trong thập kỉ vừa qua, giao thông nơi đây trở thành cơn ác mộng với những người đi đường, anh chàng trở nên khó chịu mỗi khi phải đánh xe ra đường vào những lúc đông đúc. Anh liên tục thốt ra những lời bất bình với cô, và trọng tâm của cuộc than vãn thường nhằm vào Sở Giao thông, những người mà anh gọi là “bọn tối dạ làm kẹt đường”. Rồi anh sẽ kể lể những bằng chứng để chứng minh cho những lời chỉ trích thậm tệ của mình - những kế hoạch như đường dành riêng cho xe đạp hay kế hoạch xóa sổ xe hai bánh đã thất bại thảm hại ra sao, rồi thì những làn đường dành riêng cho xe chở đông người chỉ càng khiến cho giao thông trở nên tệ hại hơn. Tracy vẫn lắng nghe, mặc dù cô cho rằng những lời than vãn đó chỉ lãng phí thời gian và sức lực mà thôi. Cũng giống như khi Stan Fields ca thán về thời tiết hay Dan gào thét với cái ti vi khi mấy vị trọng tài ra phán xử sai. Cô cho rằng đàn ông nào cũng như thế, và cô sẽ chọc cười họ để giữ hòa khí.
Tuy nhiên, vì Kins ghét bị tắc đường nên điều đó đồng nghĩa với việc họ phải có mặt trong xe từ khi trời còn mờ sáng. Tracy phản đối việc phải đi sớm, cô đã chỉ ra rằng giao thông tắc nghẽn trên đường hành lang 1-5 là ở hướng ngược lại, đi về phía bắc, hướng vào Seattle. Nhưng đó không phải là điều mà Kins quan tâm.
“Tôi không muốn chạm mặt với ách tắc ở Portland vào buổi sáng sớm đâu.” Anh nói.
Họ không hoàn toàn tránh được ách tắc ở Portland, nhưng khi họ đi qua cây cầu Broadway màu gỉ sắt bắc ngang hai bờ sông Willamette, khuôn mặt Kins hiện lên vẻ tự đắc, kiểu như đang mong chờ nhận được lời khen ngợi.
“Tiếp luôn đi.” Tracy nói.
“Hả, sao cơ?” Kins nói, giả đò ngốc nghếch, mặc dù không được thuyết phục cho lắm.
“Tiếp luôn đi. Hãy nói rằng “Tôi đã bảo rồi mà”. Chúng ta đã tránh được tắc đường buổi sáng.”
“Tôi có nói thế à?” Kins nói.
Tracy đảo mắt. “Phải, chính thế.”
“Chúng ta đã đi thần tốc.” Anh nói. “Tôi Sẽ nói vậy. Mặc dù chưa phải là nhanh nhất có thể nhưng…”
“Ồ, vậy thì kiện tôi đi vì đã đòi dừng lại nghỉ một cách lãng xẹt.”
“Tôi có nói gì à?” Kins nói, cười ngoác cả miệng. “Tôi không nghĩ là tôi có nói gì cô.”
“Ồ, anh không cần phải nói. Anh đang cười tươi rói như kiểu vừa mới được quan hệ vào sáng nay ấy.”
Kins bật cười ha hả. Rồi anh nói: “Này, cô có nghĩ là gã đó sẽ nói chuyện với chúng ta không?”
“Khi tôi cất công đến sớm thế này thì hắn nên hợp tác.” Tracy đáp.
Cô đã gọi cho Graham Strickland vào buổi chiều hôm trước khi họ phát hiện ra rằng họ sẽ không khiến cho hắn bất ngờ khi mà “câu chuyện sốt dẻo” của Maria Vanpelt, nói bằng cái giọng mà cô ta vẫn thường thích tuyên bố trước mọi người, đã ngập tràn trên sóng truyền hình. Strickland đã hướng Tracy liên lạc với luật sư của anh ta, Phil Montgomery. Cô đã cân nhắc đến việc cứ trực tiếp ập tới nơi ở của Strickland. Cô không cần phải thông qua luật sư của anh ta, nhưng ba tiếng đồng hồ chạy đường dài mà không đổi lại được gì thì thật lãng phí. Thế nên cô đã chơi đẹp và gọi điện cho Montgomery. Ông ta đồng ý đảm bảo Strickland sẽ xuất hiện.
Văn phòng luật sư của Montgomery nằm ở một tòa nhà xây bằng gạch mới được tu sửa lại, nằm cách ga Union không xa. Họ tìm được một chỗ đỗ xe trên đường. Một chiếc xe Porsche màu đỏ tươi đang đậu ở khu vực dừng xe tạm ngay trước cửa vào của tòa nhà. Tấm biển xe tự thiết kế có ghi “Genesis”. Và trên thân xe có in chữ “Bản ngã”.
“Chờ chút đã.” Kins lôi điện thoại ra và chụp nhanh vài bức ảnh chiếc xe. “Cái xe này sẽ rất khó bị lãng quên nếu hắn từng xuất hiện ở nhà trọ chỗ Renton.”
Bên trong hành lang tòa nhà, Tracy nhìn thấy trên bảng chỉ dẫn có tên của các công ty phần mềm, đầu tư, luật và thiết kế. Họ đi thang máy lên tầng hai và tìm thấy văn phòng của tập đoàn Montgomery. Khu vực tiếp tân gọi theo cách của Tracy là hiện đại với những món đồ nội thất nhìn có vẻ không được thoải mái, những cái bàn thấp tè, những bức tranh in màu khác nhau treo trên bức tường xây bằng gạch. Cô nói với nhân viên lễ tân rằng họ có một cuộc hẹn với Phil Montgomery. Sau khi gọi điện thoại, cô gái trẻ dẫn họ tới phòng họp ở phía tây bắc của tòa nhà. Montgomery đón họ ở hành lang. Tracy ước lượng người đàn ông này chừng ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc đã điểm bạc và đeo một cặp kính gọng dày cộp. Ông ta mặc một chiếc quần âu với áo nỉ đen, trông giống kế toán hơn là một luật sư bảo vệ tội phạm.
“Thân chủ của tôi có phải là nghi phạm không?” Montgomery hỏi.
Hầu hết người Mỹ đều quen thuộc với quyền Miranda; họ đã được nghe những câu chữ thốt ra từ miệng các cảnh sát và điều tra viên lặp đi lặp lại quá nhiều lần trên những chương trình ti vi đang ngày một phổ biến đến nỗi họ có thể ghi nhớ và đọc thuộc lòng quyền Miranda. Điều mà hầu hết mọi người không biết là quyền có luật sư được đảm bảo bởi tu chính án số Năm, nhưng quyền đó chỉ có hiệu lực trong một cuộc thẩm vấn tội phạm và chỉ khi người đó đã bị cảnh sát tạm giữ nhằm phòng chống ép cung hay đe dọa. Thậm chí hiếm người biết rằng tu chính án số Sáu còn bao gồm một quyền nữa theo hiến pháp, đó là quyền được tư vấn ngay khi công tố viên bắt đầu lập đơn đề nghị khởi tố, hoặc nghi phạm bị kết tội bởi đại bồi thẩm đoàn. Cái nhận thức sai lầm ở hầu hết người dân Mỹ là họ chỉ cần đơn giản hét lên “Tôi muốn có luật sư!” khi đối diện với cảnh sát và rồi cảnh sát chẳng thể nào cạy miệng ra bắt họ nói chuyện được. Nhưng sự thật không phải thế. Thực tế là kể cả khi chưa xác định được tội danh và kể cả khi họ chưa thể bắt tạm giam Strickland thì Tracy và Kins vẫn có thể nói chuyện với anh ta từ giờ cho tới lúc mặt trời đi ngủ. Tuy nhiên, vào lúc này, Tracy bằng lòng chiều theo ý Montgomery.
“Lần này thì không.” Tracy nói. “Chúng tôi chỉ muốn hỏi anh ta vài câu về người vợ trước thôi.”
“Như chúng ta đã thảo luận qua điện thoại, tôi sẽ để thân chủ của mình nói chuyện với anh chị, nhưng anh chị không được ghi âm lại cuộc nói chuyện, và tôi cũng không cho phép thân chủ của mình trả lời những câu hỏi liên quan tới cuộc điều tra trước. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng tình rằng cuộc điều tra vừa rồi đã kết thúc và nó để lại những trở ngại đáng kể đối với cuộc sống của ông Strickland.”
“Chúng tôi không liên quan tới cuộc điều tra đó.” Kins nói.
“Hãy như thế.” Montgomery đáp.
“Tôi đồng ý với các điều kiện của ông.” Tracy nói. Cô chẳng muốn đánh phủ đầu họ ngay khi gặp mặt để giành ưu thế làm gì, mặc dù cô chưa thể bị thuyết phục rằng cuộc điều tra kia đã thực sự kết thúc. Nếu như Strickland đã có sẵn chủ đích xô cô vợ ngã xuống núi, ai có thể dám chắc rằng anh ta không bắn cô ta rồi đấy xác xuống dưới eo biển Puget để làm mồi câu cua? Nhưng cô sẽ nhường cuộc tranh luận đó cho những người khác. Ngay bây giờ, cô chỉ muốn nói chuyện với Strickland và xác định cho rõ anh ta biết những gì và cô đang phải đối mặt với những gì.
Họ đi theo Montgomery vào phòng họp. Graham Strickland đang đứng chờ họ ở gần hai cái cửa sổ hình vòm nhìn ra những cây phong và những tòa nhà bằng gạch ở bên kia đường. Dáng vẻ bề ngoài của anh ta nhìn khá màu mè và có chút giả tạo. Anh ta có dáng người khá gầy và cao không quá một mét bảy. Tóc anh ta gọt ngắn hai bên và để dài ở trên đỉnh, bộ râu của anh ta lâu ngày chưa cạo và anh ta khoác trên người bộ vest màu bạc mà, như Stan Fields miêu tả, nhìn như kiểu bị nhỏ hơn một cỡ, Và cái quần ngắn để lộ ra đôi tất màu kem.
Họ ngồi đối diện nhau qua cái bàn bằng gỗ anh đào.
“Chúng tôi lấy làm tiếc về chuyện của vợ anh.” Tracy nói.
Strickland có vẻ cảnh giác trước lời đồng cảm ấy. “Cảm ơn cô.” Giọng anh ta nhẹ nhàng và cao hơn nhiều so với dự đoán của Tracy.
Trên đường lái xe tới đây, cô và Kins đã thỏa thuận rằng cô sẽ là người hỏi. Cô có cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn và theo như miêu tả của Stan Fields về Graham Strickland, họ ngờ rằng anh ta có khuynh hướng thích trả lời những câu hỏi đến từ phụ nữ. “Anh biết chuyện bằng cách nào?” Cô hỏi.
“Một nhà báo gọi cho tôi. Nó khá là… phiền phức.”
“Maria Vanlpelt hả?” Tracy hỏi.
“Đúng rồi, đúng là cái tên đó.”
“Cô ta đã nói gì với anh?”
Strickland ngả người ra xa khỏi cái bàn nhưng vẫn đặt một tay lên bàn, ngón tay giữa gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. “Cô ta hỏi tôi có biết chuyện cái xác được tìm thấy trong lồng cua ở eo biển Puget chính là của vợ tôi hay không?”
“Anh trả lời cô ta thế nào?”
Strickland không nhìn vào mắt Tracy nữa mà quay đi. Thông thường, Tracy sẽ cho rằng phản ứng của Strickland là do quá xúc động, nhưng những động tác của anh ta dường như đã được tập dượt trước. Anh ta quay lại nhìn Tracy và nói: “Lúc đầu tôi cũng không nói gì. Tôi bị bối rối. Tôi nghĩ rằng cô phóng viên đó hẳn đã nhầm lẫn thế nào đó. Tôi nói “Cô nhầm rồi. Vợ tôi mất trên núi Rainier sáu tuần trước”. Tôi nói với cô ta rằng tôi nghĩ đó là một trò đùa bệnh hoạn và tôi không thích thú gì kiểu đùa đó.”
“Thế rồi cô ta có thuyết phục anh không?”
“Tôi cúp máy và lên mạng xem. Tôi nhìn thấy bức ảnh bằng lái xe của Andrea.”
“Anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy nó?”
Strickland nhíu mày. Một lần nữa, anh ta không nghĩ sẽ nhận được câu hỏi đó và cần phải suy nghĩ xem sẽ trả lời thế nào, giống như một diễn viên vẫn đang học thoại và tìm cách diễn phù hợp.
“Buồn. Bối rối. Giận dữ. Đó là một trải nghiệm hết sức kì quái. Tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều hết sức kì quái.”
“Tôi hiểu là anh không có bất kì liên lạc gì với vợ mình kể từ khi cô ấy mất tích?”
“Chắc chắn là không rồi.” Strickland nổi xung lên. “Tôi tin rằng cô ấy đã chết.”
“Và anh cũng không biết chuyện cô ấy đã lấy một nhân dạng mới và sống ở Seattle với cái tên Lynn Hoff?”
“Không, tôi không biết. Tôi đã rất đỗi bất ngờ.”
“Đã bao giờ vợ anh thể hiện mong muốn được thay đổi nhân dạng chưa?”
“Chưa bao giờ thể hiện với tôi.”
“Anh có nghĩ ra cô ấy lấy nhân dạng “Lynn Hoff” từ đâu không?”
“Không.”
“Anh đã bao giờ nghe thấy cái tên đó chưa?”
“Chưa.”
“Khi hai người còn đang là vợ chồng, anh đang mắc số nợ khá lớn.” Strickland không phản ứng gì. Là một luật sư anh ta đang đợi tới phần câu hỏi. “Anh và Andrea có từng trao đổi, có thể chỉ là tình cờ thôi, về chuyện thay đổi nhân dạng và bắt đầu lại từ đầu không?”
Strickland liếc nhìn Montgomery, nhưng vị luật sư không lên tiếng phản đối câu hỏi.
“Không. Tôi tin mình trả được nợ.”
Câu trả lời nghe có vẻ đã được tập dượt qua và có vẻ đúng là đã được tập qua thật.
“Thế nhưng anh vẫn nộp đơn xin được phá sản mà, không phải sao?” Kins hỏi.
“Câu hỏi đó có liên quan gì, thưa điều tra viên?” Montgomery nói.
“Tôi muốn biết liệu có chủ nợ nào của anh ấy có thể có thái độ bực bội khi nhìn thấy họ gặp khó khăn hay không.” Kins nói, anh đang cố gắng khích Strickland, và qua đó hi vọng rằng anh ta có thế sẵn sàng trả lời những câu hỏi của Tracy nhiều hơn.
Montgomery gật đầu với Strickland.
“Đúng thế, tôi đã đệ đơn xin phá sản. Tôi không có nhiều lựa chọn sau khi Andrea biến mất và cảnh sát quận Pierce liệt kê tôi vào danh sách người cần chú ý. Nó làm gián đoạn cuộc sống và công việc của tôi. Tôi không còn cách nào để kiếm sống.”
“Các chủ nợ của anh có bao giờ đe dọa anh bằng một cách nào đó không?” Tracy hỏi.
“Tôi để các luật sư lo hết chuyện đó.”
“Vậy là anh không để ý đến chuyện có ai đó trong số họ vô cùng giận dữ đến mức truy lùng anh hay vợ anh?”
“Truy lùng á?”
“Để đòi lại số tiền hai người đã nợ.”
“Không có.”
“Ngân hàng thông báo với anh rằng họ sẽ kiện anh vì tội gian lận, có chuyện đó không?”
“Tôi có biết lời đe dọa đó, có chuyện ấy. Và tôi cũng để chuyện đó cho luật sư lo liệu.”
“Vậy là anh đang gặp phải rắc rối rất lớn về tài chính.”
“Đúng thế. Đó là một khoảng thời gian khó khăn.”
“Anh có vay tiền của một cá nhân nào đó mà người này có thể cực kỳ không vui khi anh không thể trả lại tiền không?”
Strickland lắc đầu, mặt và giọng nói có vẻ buồn chán. “Không có.”
“Anh tin chắc là vợ mình đã chết sao?” Tracy hỏi.
“Vâng, tôi tin chắc là như thế, và tôi có nói với các kiểm lâm và cảnh sát quận Pierce là tôi tin chắc là vậy. Tôi là người duy nhất có mặt ở đó. Cô ấy rời khỏi lều và không quay trở lại nữa. Tôi còn biết nghĩ gì khác được nữa đây?”
“Tại sao đêm hôm đó anh lại không thức dậy cùng cô ấy?” Kins hỏi.
“Không được.” Montgomery vừa nói vừa lắc đầu. “Chúng ta không nói đến chuyện đó nữa thưa điều tra viên. Anh Strickland đã trả lời tất cả những câu hỏi đó từ lần điều tra trước và bây giờ nó không còn liên quan nữa. Tôi đề nghị anh nói chuyện với Đồn cảnh sát quận Pierce nếu anh có bất kì câu hỏi nào liên quan tới cuộc điều tra của họ.”
“Tôi chỉ tiếp lời anh ấy thôi mà.” Kins nói.
“Anh có biết bất cứ ai có thể sẽ muốn vợ anh… Andrea gặp nạn không?” Tracy hỏi.
“Không có ai, nhưng…”
Strickland ngừng lại và một lần nữa Tracy có cảm giác rõ ràng rằng anh ta cố tình làm như vậy. Anh chàng diễn viên đang chuẩn bị cho một khoảnh khắc đầy cao trào. “Nhưng sao?” Cô hỏi.
“Ừm, rõ ràng là tôi không biết vợ mình vẫn còn đang sống tốt mà, phải không?”
“Hôn nhân của hai người có trục trặc gì không?”
“Tôi xin nhác lại lần nữa, điều tra viên, cuộc điều tra đó đã kết thúc rồi.” Montgomery nói. “Trừ phi các vị cho rằng thân chủ của tôi là nghi phạm cho cái chết của vợ anh ấy, chúng tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan.”
“Không sao đâu Phil ạ.” Strickland nói. Thậm chí trước khi anh ta tiếp tục, Tracy đã biết Graham Strickland sẽ nói gì. “Tôi chẳng có gì phải giấu giếm cả, thưa hai điều tra viên. Tôi đã nói với điều tra viên quận Pierce rằng Andrea và tôi đang có khó khăn trong việc hâm nóng tình cảm do sự thiểu chung thủy của tôi hồi chúng tôi mới cưới.”
“Khó khăn là sao?” Tracy hỏi.
“Tôi không hiểu câu hỏi!”
“Anh mới nói rằng hai người đang có “khó khăn”. Anh đã bao giờ đánh cô ấy chưa?” Tracy hỏi.
“Chưa bao giờ.” Strickland nói. “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ. Chỉ là chúng tôi đang cố gắng vượt qua một giai đoạn khó khăn.”
“Ý tưởng leo núi Rainier là của ai?”
“Andrea.”
“Không phải là anh sao?” ‘
“Không. Thực sự tôi chẳng có thời gian để mà nghĩ tới mấy chuyện như thế. Chúng tôi đã quá đắm chìm vào việc kinh doanh, cố gắng để nó hoạt động suôn sẻ và rồi khiến cho mối quan hệ của chúng tôi bị gián đoạn. Áp lực quả là khủng khiếp. Chúng tôi đã hi vọng rằng chuyến đi leo núi, một việc mà cả hai chúng tôi đều yêu thích khi được đi cùng nhau, sẽ giúp cả hai chúng tôi nhớ lại tại sao chúng tôi lại yêu nhau khi lần đầu gặp mặt.”
“Và việc vợ anh mua bảo hiểm với anh là người thụ hưởng cũng là ý tưởng của cô ấy?” Kins nói.
Strickland hướng mắt nhìn sang Kins và nở một nụ cười tự mãn. “Chính xác là thế, thưa điều tra viên.”
“Và anh hoàn toàn không biết vợ anh đang lên kế hoạch để rời xa anh?” Kim nói bằng một giọng chủ đích muốn khiến Strickland nổi xung.
“Chịu. Tôi đã nghĩ về chuyện đó, rõ ràng là thế. Tôi đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều.”
Tracy tự hỏi sao có thể như thế được, khi mà Strickland chỉ vừa mới biết chuyện vợ anh ta bỏ xuống núi từ tối hôm qua. “Và anh đã kết luận được những gì?” Tracy hỏi.
“Rõ ràng là Andrea đã phải lên kế hoạch từ trước. Ít nhất cô ấy cũng phải có một bộ móc sắt và quần áo khác thì mới có thể xuống núi được.”
“Vậy là có thể thấy rõ cô ấy hoàn toàn không nghĩ rằng chuyến leo núi này có thể níu kéo cuộc hôn nhân của hai người.” Kins nói, không nén nổi bực tức.
Montgomery ngồi thẳng dậy trong tư thế sẵn sàng đáp trả lại mỗi khi Kins đặt câu hỏi, và Tracy biết đó là lý do tại sao Kins cứ liên tục đặt những câu hỏi khó chịu như thế. Anh đang đánh lạc hướng sự chủ ý của Montgomery và khiến ông ta không hài lòng, như thế vị luật sư sẽ không để tâm quá nhiều vào việc phản đối những câu hỏi của Tracy. “Thân chủ của tôi không thể tự suy diễn những gì Andrea suy nghĩ hay tin tưởng.”
“Có vẻ như đến lúc này mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.” Kins nói, nhún vai và tựa lưng ra sau.
“Vợ của anh có người thân thích nào không?” Tracy hỏi.
Strickland lắc đầu. “Không. Bố mẹ cô ấy đã mất cả.”
“Thế còn bạn bè, có ai có khả năng hỗ trợ cô ấy không?”
“Tôi không chắc có ai có thể.” Strickland đáp.
“Cô ấy đã phải xuống núi Rainier và tới Seattle bằng một cách nào đó.” Tracy nói.
“Phải, nhưng cô ấy cũng có thể đã thuê một chiếc xe ô tô và giấu nó ở đâu đó.”
“Các điều tra viên ở quận Pierce có thông báo cho anh là họ đã tìm được bằng chứng nào cho chuyện đó không?”
“Không có.” Strickland đáp. “Nhưng cũng có thể cô ấy đã sử dụng nhân dạng giả.” Một lần nữa, anh ta có vẻ hài lòng với lý do mà mình đưa ra. Fields đã nói đúng: Strickland tin rằng anh ta thông minh hơn tất cả những người khác.
Tracy nghĩ suy đoán của Strickland về chuyện thuê xe khó có thể xảy ra, nhưng cô vẫn ghi nhớ trong đầu là sẽ tìm hiểu thử. “Giả sử cô ấy không thuê xe, anh có thể nghĩ ra ai đã hỗ trợ cho vợ anh không?”
“Andrea là người hướng nội.” Strickland nói. “Tôi mới là người có nhiều bạn bè hơn.”
“Vợ anh không có một người bạn nào sao?” Kins nói.
“Không phải như thế. Chỉ là hầu như những người bạn của cô ấy cũng là bạn của tôi… bạn của chúng tôi.”
“Vậy là không có một người bạn thân thiết nào có thể trợ giúp cho cô ấy sao?” Tracy nhấn mạnh, tự hỏi tại sao Strickland lại tránh nhắc tới Devin Chambers.
“Tôi không thể nào nghĩ ra nổi… Ý của tôi là, sao lại có ai có thể làm chuyện đó… Thật là quá kinh khủng khi gây ra một chuyện như thế cho người khác.”
“Ý anh là chuyện gây ra cho Andrea hay cho anh?” Kins hỏi.
“Cho tôi.” Anh ta đáp. “Chắc hẳn họ phải ghét tôi nhiều lắm mới bắt tôi trải qua những chuyện như thế. Tôi có thể đã phải dành nốt phần đời còn lại của mình trong tù ngục.”
“Anh biết gì về một người có tên là Devin Chambers?” Tracy hỏi.
“Andrea và Devin làm việc cùng nhau.” Strickland nói, không hề có vẻ bối rối.
“Họ thân thiết với nhau chứ?“
“Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ nó giống quan hệ đồng nghiệp hơn.”
“Anh có nói chuyện với Devin Chambers sau khi vợ anh mất tích không?”
“Tại sao tôi lại phải làm thế?”
“Anh có nói chuyện với cô ấy sau khi biết chuyện vợ mình đã bỏ xuống núi không?”
“Không.”
“Anh có nói chuyện với ai sau khi nhận được tin không?”
“Chỉ có Phil thôi.”
“Vợ anh có một tài khoản tín thác, đúng vậy chứ?”
“Đúng.” Strickland nói.
“Giá trị là trên nửa tỉ đô la?”
“Chính xác là thế.”
“Anh có được nhận số tiền đó sau khi vợ anh mất tích trên núi không?”
“Không, và tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với nó.”
“Tiền đã bị lấy hết sao?” Tracy hỏi.
“Rõ ràng là thế.”
“Và anh không biết tiền đi đâu về đâu?”
“Không biết.”
“Anh nói anh và Andrea thích những hoạt động ngoài trời?” Tracy hỏi.
“Đúng thế.” Strickland nói, mặc dù ấn tượng về anh ta trong mắt Tracy hoàn toàn không phải là kiểu người ưa hoạt động ngoài trời.
“Hai người còn làm những gì khác ngoài leo núi?”
“Thi thoảng chúng tôi đi bộ đường dài. Đi trượt tuyết vào mùa đông.”
“Thế còn lướt ván thì sao?”
“Thi thoảng.”
“Anh biết lái thuyền chứ?” Kins hỏi.
Strickland nhún vai, mắt đối mắt với Kins, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Kins biết rằng anh ta biết rõ Kins đang muốn nhắm tới đâu, và anh ta đã sẵn sàng đánh bại được anh chàng điều tra viên ngay tại chỗ. “Ai chẳng biết lái thuyền.” Anh ta đáp.
Sau khoảng ba mươi phút đồng hồ nữa, Tracy nhìn sang Kins, anh khẽ nhún vai với cô. Họ không thu được thêm thông tin gì nữa từ Strickland. Hắn ta là một kẻ lươn lẹo, giống như Fields đã cảnh báo, và hắn có Montgomery can thiệp giúp hắn. Cô cảm ơn cả Strickland lẫn Montgomery và đưa cho họ một tấm thẻ. “Nếu anh còn nghĩ ra được bất cứ chuyện gì có thể có ích, hãy gọi cho tôi theo số này.”
Khi họ rời khỏi tòa nhà, bước chân từ trong phòng điều hòa ra ngoài trời đang dần nóng lên, Tracy nói. “Anh biết là anh ta không có thuyền cơ mà.”
“Tôi chỉ muốn biết liệu hắn ta có biết lái hay không thôi.” Kins đáp.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt