Số lần đọc/download: 2812 / 31
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:18 +0700
Chương 13 - Ác Ma Xung Đột Lộ Liễu Âm Mưu
L
úc đó Thuần Ngọc Giao đã nghe lóm rất dễ dàng nhưng Bạch Thiếu Hồng không cho là chuyện quan trọng bởi vì lão làm gì biết nổi Ma Vân Quỷ Tự.
Khi giao đấu với Cung Tào Nghiệp lão thơn thớt nói việc nhân nghĩa liền.
“Thanh Âm Dục Sát” và “Thanh Dương Cuồng Khả” phối hợp nhau rất ảo diệu, khí Âm khí dương chuyển đảo hóa giải toàn bộ chân khí Chu Cáp Thần Công nên Cung Tào Nghiệp mới thất thê thảm như vậy.
Rất tiếc là trong bí quyết này còn một điểm tưởng là nhỏ nhưng vô cùng quan trọng đó là tay nào xuất chiêu “Thanh Âm Dục Sát” phải hơi duỗi một chút để khí Âm đi trước cản hóa bớt lực lượng đối phương. Sau đó ta sử chiêu “Thanh Dương Cuồng Khả” hơi co lập tức đẩy mạnh khí dương đánh một đòn dứt điểm mới đúng yếu quyết.
Đằng này Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao không hiểu chi tiết, song chưởng cùng lúc duỗi ra, đinh ninh là cả hai phối hợp tất phải hùng hậu hơn nhiều lần.
Rốt cuộc ý định giết chết ngay đương trường của Thuần Ngọc Giao không thành bởi vì hai chiêu song thanh bị yếu kém đi chút ít. Tuy vậy nó vẫn đủ sức đánh bay cả người Cung Tào Nghiệp đi mấy trượng.
Lão ma này không chết thì từ nay trở đi Thuần Ngọc Giao khó mà sống ung dung được bởi Hắc Chu Bang. Vì vậy Thuần Ngọc Giao mới đờ người ra chép miệng tiếc rẻ là vậy.
Trong số thuộc hạ của Hắc Chu Bang chỉ có Công Tôn Chấn Đại hộ pháp là có võ công cao siêu chẳng kém bang chủ bao nhiêu. Lão để mặc ba vị kia săn sóc truyền chân khí cho Cung Tào Nghiệp, tiến ra cười lạnh:
- Thiên hạ đồn đãi sai ngoa thật, ngày hôm nay ta mới biết võ công của Tái Gia Cát chẳng tầm thường tí nào.
Thuần Ngọc Giao trầm ngâm đáp lại:
- Đa tạ quá khen, chẳng lẽ Kiến Tử Vô Khốc lừng danh ra đây chỉ để khen ngợi lão phu thôi sao?
Công Tôn Chấn tuy rất tức giận nhưng mặt không hề biến đổi nét lạnh lùng:
- Khen ngợi suông có gì bổ ích, ta muốn thay mặt Hắc Chu Bang lãnh giáo vài chưởng để học hỏi thêm đúng với câu “Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân” mà thôi.
L Sở dĩ Công Tôn Chấn phải nói dài dòng một chút là vì lúc nãy Cung Tào Nghiệp đã ưng thuận dù có ai chết cũng không được hận thù về sau. Lấy lý do thỉnh giáo để học hỏi thực ra rất khéo léo, chứng tỏ ngoài cái ngoại hiệu tàn độc Kiến Tử Vô Khốc, lão không phải là người ngu xuẩn.
Về phần Thuần Ngọc Giao tin chắc mình cao siêu hơn đối phương nhiều nên ung dung cười nhạt một cái:
- Được rồi, ngươi tự ý yêu cầu, lỡ xảy ra việc gì thì đừng trách móc Tái Gia Cát ta lừa gạt đấy.
Công Tôn Chấn thấy đối phương đã nhận lời liền thong thả lấy trong người ra một cái bao tay bằng sợi thép đen lánh. Phía trên đầu của ngón tay nổi bật năm cái vuốt xanh lè trông thật rùng rơn.
Thuần Ngọc Giao vẫn không sợ hãi, cất tiếng cười ha hả:
- Hắc Quỷ Thủ phải không? Nghe nói trước kia hằng trăm mạng người đã chết dưới bàn tay quỉ này rồi. Ngươi hy vọng Thuần mỗ cũng vong mạng phải không nào?
Công Tôn Chấn trầm tịnh lắc đầu:
- Đối chưởng ta chắc chắn không thắng nổi ngươi, tạm thời dùng vật hộ thân này để tìm một tí lợi thế. Ngươi đừng coi thường mà sai lầm đấy.
Bản tánh của Công Tôn Chấn là vậy, khi cần giết người hắn không từ nan bất cứ thủ đoạn nào nhưng luôn luôn nói trắng ra cho nạn nhân biết rõ trước khi chết. Hễ bao giờ nói xong là tấn công luôn, do đó vừa dứt lời bàn tay đeo Hắc Quỷ Thủ nhấp nhứ mấy cái biến thành vô số bóng ảnh bao trùm toàn bộ thân hình của Thuần Ngọc Giao.
Năm cái vuốt có chân khí phổ vào xé gió kêu lên rin rít rất ghê người.
Thuần Ngọc Giao cười khẩy, lão biết Công Tôn Chấn cố ý xuất chiêu để làm hoa mắt của mình trước đã, sao đó sẽ tùy đối phương chống đỡ thế nào rồi mới tính toán cái nào thực cái nào hư. Vì vậy Thuần Ngọc Giao chẳng lo lắng dùng một chiêu trong Ma Vân Quỷ Tự đẩy trực tiếp vào ngực Công Tôn Chấn, mặc dù chiêu này yếu kém rất lớn.
Ngờ đâu Hắc Quỷ Thủ ngoài công dụng chộp, cắt, đâm còn có hiệu lực qui tụ chân khí ở lòng bàn tay.
Công Tôn Chấn tiếp tục dùng tay xuyên qua lớp chưởng phong vồ tới ngực Thuần Ngọc Giao mà không thèm tránh né khiến quần hào kinh hãi. “Ồ” lên một tiếng. Điều này rất đáng kinh ngạc bởi vì tay có dài đến đâu cũng không bằng chưởng lực, Công Tôn Chấn chưa kịp đã thương định thủ thì mình đã bị trúng chưởng rồi. Chính Thuần Ngọc Giao cũng nghĩ vậy nên đắc ý quát lớn:
- Nằm xuống đi!
Câu nói vừa xong lão nhận ra khóe miệng Công Tôn Chấn nhếch lên cười nhẹ, hình như có gì bí ẩn chứ không phải đơn giản hắn đưa thân vào miệng cọp. Chưa kịp suy nghĩ hết ý tưởng, đột nhiên mắt của Thuần Ngọc Giao lóe lên năm điểm lấp loáng, nhanh hơn sao xẹt bay vào ngực mình. Đồng thời cũng có một âm thanh “Bùm” nho nhỏ phát ra giống như hai chưởng phong gặp nhau vậy.
Thì ra bao nhiêu chân khí tụ tập trong lòng Hắc Quỷ Thủ bây giờ mới đột phát bằng một lực hùng hậu ghê gớm. Nó có hai công dụng vừa là chưởng hóa giải chân khí của đối phương vừa làm lực đẩy, bắn vọt năm cái vuốt xanh là bật ra khỏi Hắc Quỷ Thủ.
Nói rõ hơn đây là một công cụ phóng ám khí rất bất ngờ, do đó Thuần Ngọc Giao vô cùng kinh hãi. Đúng là chân khí cố đẩy bạt các vuốt này chệch đi nơi khác, song ở đây toàn bộ chân khí đã bị Hắc Quỷ Thủ hóa giải mất hiệu lực rồi. Thuần Ngọc Giao chỉ còn phương pháp đề khí cấp tốc vọt người lên cao tránh né mà thôi.
Lúc đó cự ly từ Hắc Quỷ Thủ tới ngực quá gần, năm cái vuốt lại bay mau như chớp thì thân pháp nhanh lẹ đến đâu cũng không tránh né được hết. Vì vậy chỉ có bốn cái vuốt lướt qua chân Thuần Ngọc Giao còn một cái gần nhất cắm phập vào đùi của lão. Dĩ nhiên cũng có chút đau đớn song vị trí ở đùi chỉ toàn là da, không có huyệt đạo trọng yếu nên Thuần Ngọc Giao mừng khấp khởi. Lão nén được tiếng kêu, lộn người một cái về sau rồi hạ thân rất an toàn.
Trong khi đó Công Tôn Chấn “hự” lên đau đớn, thân hình ngã nghiêng bước lùi hoài, rốt cuộc phải ngồi “bịch” xuống đất mới trụ lại được. Hai khóe miệng từ từ ứa dài hai dòng máu tươi chứng tỏ lão đã bị nội thương rất nặng.
Điều này là lẽ tất nhiên, Công Tôn Chấn cố ý đưa vào tình trạng “lưỡng bại câu thương” hứng chịu một phần chưởng lực của đối phương vì Hắc Quỷ Thủ chỉ hóa giải được một nửa phía sau. Nửa chưởng lực đi trước tuy không đủ sức giết người cũng đủ để lão lãnh nội thương trầm trọng.
Đổi lại Thuần Ngọc Giao hứng chịu một vuốt sắt vào đùi, lão chầm chậm vỗ hai cái vào vị trí sát vết thương. Chân khí bị đè ép hai bên tự, động đẩy bắn cái vuốt sắt ra ngoài. Từ đó một dòng máu nhỏ lập tức phun ra ướt đẫm cả một bên y phục. Thuần Ngọc Giao không lấy thế làm lo lắng mà lại có vẻ vui mừng bởi vì thông thường có máu chảy ra là độc dược cũng ra theo.
Trường hợp trúng ám khí kịch độc, có khi độc chất phong bế luôn máu huyết chẳng chảy ra tí nào mới thực là nguy hiểm bội phần.
So tình trạng đôi bên, Thuần Ngọc Giao trúng thương nhẹ hơn nhiều nên đắc ý cười nhẹ:
- Tưởng Kiến Tử Vô Khốc thủ đoạn thế nào, cái trò “lưỡng bại câu thương” không hại được ta đâu.
Lúc đó Công Tôn Chấn đã gượng đứng dậy được, lấy tay áo chùi vệt máu tươi trên miệng rồi khàn khàn ra lịnh:
- Nhị, Tam bộ pháp dìu đỡ Bang chủ, còn tứ hộ pháp giúp ta xuống núi đi.
Trong giang hồ việc chịu nhục rút lui ít khi xảy ra, nhất là Hắc Chu Bang khét tiếng hung tàn nên quần hào kinh ngạc xôn xao bình phẩm.
Thuần Ngọc Giao đắc ý cười dài:
- Phải lắm, tài nghệ không ra gì thì rút lui càng mau càng đỡ thiệt vào thân đó.
Công Tôn Chấn không thèm trả lời, chờ khi hai vị hộ pháp dìu đỡ Cung Tào Nghiệp xuống khỏi Hồng Lô Bình Đài mới thong thả quay lại. Ánh mắt của lão lóe lên vẻ độc ác, cộng với âm thanh khàn lạc bởi máu trong cổ vướng lại khiến tự nhiên người khác phải ớn lạnh:
- Thuần Ngọc Giao, cái tên Tái Gia Cát của ngươi hôm nay lòi mặt thật ra thì cũng chính là ngày khai tử nó đấy. Nếu không vọng động may ra còn sống được ba ngày là cùng.
Thuần Ngọc Giao thoáng biến sắc, run giọng hỏi mau:
- Ngươi hăm dọa gì thế, chưa thấy quỷ môn thì chưa đổ lệ ư?
Công Tôn Chấn cười gằn gằn trong miệng:
- Ngươi biết ta là người bộ tộc nào không, cái hạn ba ngày là gì chẳng lẽ ngươi tự xưng là Tái Gia Cát lại không hiểu rõ ư?
Thuần Ngọc Giao nhíu mày một cái, chợt la lên cực kỳ kinh hoàng:
- Miêu Tằm Tam Nhật Hủy Cốt Độc.
Bây giờ Công Tôn Chấn mới phá lên cười sặc sụa, lòng ngực chấn động khiến máu tươi lại phun ra nhưng lão khoái trá đến độ cứ để mặc nó tung tóe theo tiếng cười khiến cảnh tượng kinh hoàng vô cùng.
Công Tôn Chấn cười chứ Thuần Ngọc Giao không cười nổi.
Quần hào cũng chẳng cười, hiện trường đồng loạt im bặt đến tiếng gió thổi nhè nhẹ vẫn nghe thấy.
Bạch Thiếu Hồng quay lại hỏi nhỏ Thuần Ngọc Quyên:
- Cái tên dài dòng này là chất độc gì thế?
Thuần Ngọc Quyên lúc đó đã đỏ hoe đôi mắt vì lo sợ cho phụ thân nên trả lời hết sức nghẹn ngào:
- Nó không phải chất độc mà là hàng vạn con Miêu Tằm nhỏ xíu.
Bạch Thiếu Hồng “A” lên một cái, trong lòng bất giác cũng đồng cảm lo lắng theo giai nhân tuyệt sắc. Trong thời gian phiêu bạt giang hồ, chàng có nghe đồn đại sơ lược về loại Miêu Tằm này nhưng không tin, hiện tại Công Tôn Chấn công khai hỏi Thuần Ngọc Giao có biết lão là người bộ tộc nào thì chắc chắn là Miêu tộc chẳng sai.
Chính người Miêu nói thẳng ra đương nhiên đây không phải là sự tưởng tượng vô lý. Bạch Thiếu Hồng bất giác rùng mình một cái bởi vì trong các thủ đoạn thì Miêu Tằm là thủ đoạn độc ác nhất trong võ lâm.
Trên miền sơn cước quanh năm buốt giá của người Miêu có một loại tằm chỉ nhỏ bằng cây tăm nhưng độc chất thì vô song.
Người Miêu dùng chất có chứa đựng muôn vàn cái trứng li ti của nó, gia giảm vài loại thảo mộc để giữ cho các trứng này đừng nở. Bao giờ gặp máu huyết kích thích nó tự động sẽ biến thành hàng vạn con tằm nhỏ xíu như đầu cây tăm. Trước đó chất nhớt thấm vào kinh mạch khiến người trúng độc tê liệt tất cả các cơ quan, chờ đợi đến ngày thứ ba sẽ làm mồi ngon cho hàng vạn con tằm vừa nở.
Những con tằm độc ác này không những tiêu thụ hết máu huyết mà còn rất thích chui vào tủy xương gặm nhấm cho thỏa thích. Do đó nạn nhân đau đớn vô tả, đau từ trong xương đau ra mà chẳng có mê dược nào làm dịu đi được.
Lúc chết con người chỉ còn lại một tí da thịt, xương cốt vụn nát toàn bộ khiến thân hình giống như cái túi thịt hôi thối, cực kỳ kinh khủng.
Muốn diễn tả tận tuyệt sự kinh khủng này không thể một hai tiếng là xong, do dó giới giang hồ phải dùng cái tên thật dài dòng là Miêu Tằm Tam Nhật Hủy Cốt Độc.
Trong ba ngày chờ đợi cái chết đưa đến bởi những con độc tằm, nạn nhân còn phải chịu đựng sự tuyệt vọng và kinh hoảng cùng tận về tâm lý, không thể sử dụng được võ công, chẳng khác phế nhân ngồi chờ tử thần, thế nên trên giang hồ không còn gì ghê rợn hơn nữa.
Trở lại hiện trường trên Hồng Lô Bình Đài, Công Tôn Chấn cười xong thong thả nói kháy một câu:
- Xin vĩnh biệt vị Tái Gia Cát ngu xuẩn. Bây giờ có biết ra thủ đoạn “lưỡng bại câu thương” của ta lợi hại thế nào thì đã muộn mất rồi.
Thuần Ngọc Giao lẳng lặng đứng im, sắc diện hết xanh lại trắng chứng tỏ trong lòng đang rối loạn vô cùng. Lão đã biết nếu mình liều mạng cũng chẳng xong, bởi vì từ nãy đến giờ ngấm ngầm vận khí ba lần bốn lượt mà tuyệt nhiên kinh mạch cơ quan chẳng máy động hay lưu chuyển gì cả.
Thuần Ngọc Giao chợt nhớ một điều xoay qua trầm giọng hỏi nhỏ Đinh Bất Phàm:
- Quỷ Hồn Y Thánh, ngươi có phương pháp gì cứu chữa được Miêu Tằm Tam Nhật Hủy Cốt Độc không?
Lão đã cứu mạng Bách Ảnh Tiên Tử tất nhiên Đinh Bất Phàm phải hết lòng cứu chữa, ngờ đâu chỉ lắc đầu thở dài một cái:
- Bất cứ độc chất nào ta cũng hóa giải được hết, ngoại trừ Miêu Tằm Tam Nhật Hủy Cốt Độc. Nó không phải là độc chất, mà là sinh vật. Sinh vật thì có sinh vật khắc chế. Duy nhất trên dãy Côn Luân có một loại chim chuyên ăn các loại sâu bọ độc gọi là Kim Mao Tước. Ba ngày mỗi ngày ăn một con thì may ra bảo toàn được mạng sống.
Công Tôn Chấn hơi hoảng sợ nhưng trấn tĩnh được ngay, khóe miệng cười gian ác:
- Họ Đinh, ngươi thật không hổ danh Quỷ Hầu Y Thánh nhưng dễ gì bắt được mỗi ngày một con chim mao tước. Vả lại cũng chưa chắc gì giải trừ tuyệt nọc Miêu tằm được đâu.
Đinh Bất Phàm thở dài càng chán nản hơn:
- Ngươi không thấy ta dùng hai chữ may ra sao. Thịt chim Kim Mao Tước có mùi vị khắc chế Miêu tằm khiến nó tự động bỏ chạy chứ không diệt trừ, phần còn lại là tùy công lực khu trục của lão Thuần ra sao thôi.
Thuần Ngọc Giao ngẩn người ra một chút rồi vái dài Bách Ảnh Tiên Tử một cái:
- Lão phải đi Côn Luân đây, xin Tiên tử bảo trọng sức khỏe.
Tình trạng rất cấp bách nên nói xong Thuần Ngọc Giao dợm bước chạy đi liền.
Võ công đã mất hết nên tốc độ chạy rất chậm, Bách Ảnh Tiên Tử liền gọi lớn:
Đinh Bất Phàm, ngươi theo giúp đỡ Tái Gia Cát đi.
Lão Quỉ Hồn Y Thánh vội hỏi lại:
- Còn việc kia ai phụ trách?
Bách Ảnh Tiên Tử lạnh lùng đáp lại:
- Ta sẽ tìm người lo liệu sau, tuyệt đối đừng để Tái Gia Cát vong mạng là được.
Trong lúc đó Thuần Vân Quyên vội vàng chạy theo kêu lớn:
- Gia gia, hãy chờ tiểu nhi theo với.
Thuần Ngọc Giao quay lại khiến nàng chợt “ối chà” một tiếng đầy kinh ngạc.
Hiện tại da mặt Tái Gia Cát không còn trắng trẻo và có nét nho nhã như trước, nó hơi xạm đen và lồi lõm rất khác thường.
Rất nhanh Thuần Ngọc Giao vội quay mặt đi nơi khác lớn tiếng quát:
- Ngươi về đi để mặc ta lo liệu.
Thuần Vân Quyên hết sức kinh nghi nhưng tình phụ tử thâm sâu, nghẹn ngào trào hai hàng nước mắt:
- Sao gia gia nói vậy, nếu tiểu nhi không phụ giúp được gì thì chúng ta cùng chết một chỗ chứ tiểu nhi rời bỏ gia gia sao được.
Thuần Ngọc Giao vẫn giữ cho khuôn mặt mình khuất lấp gằn giọng nói to:
- Ta đã quyết định rồi, ngươi cứ theo ta mới là bất hiếu đấy.
Ngay lúc đó Đinh Bất Phàm đã vọt người tới, mau lẹ choàng ngang hông Thuần Ngọc Giao, lão chỉ hơi xoay lại nói trầm:
- Thuần cô nương nên tuân lịnh là hơn, mọi việc đã có lão phu chu toàn.
Đồng thời với câu dặn dò, Đinh Bất Phàm đề khí nâng Thuần Ngọc Giao bay “vù” xuống Hồng Lô Bình Đài như con chim ưng tha mồi.
Thuần Vân Quyên kinh hoàng la lên:
- Không được, ta quyết phải theo...
Nàng chỉ nói được nửa chừng lập tức phải ngưng lại bởi vì huyệt Linh Đài sau lưng đã tê dại hẳn đi. Tuy vậy nàng không té ngã, đã có một cánh tay rắn chắc nâng đỡ, đó chẳng ai khác chính là Bạch Thiếu Hồng, chàng ghé tai nói nhỏ:
- Việc này còn nhiều mờ ám, đại muội muội không nên hấp tấp mà nguy đấy.
Hình bóng Đinh Bất Phàm và Thuần Ngọc Giao chớp mắt đã ra xa, thân hình lại tê tái mất hết sức lực nên Thuần Vân Quyên có muốn cưỡng lại cũng không xong.
Nàng nghẹn ngào nói qua nước mắt:
- Gia gia đi với lão quái kia thì ta yên tâm sao nổi, ngươi đã chẳng giúp đỡ mà lại cản trở là nghĩa lý gì?
Bạch Thiếu Hồng liếc mắt thấy đa số quần hào đang lần lượt giải tán, vừa đi vừa bàn luận xôn xao, Hắc Chu Bang rút lui xong, Thượng Dương Động cũng lập tức hô hàng thuộc hạ mang kiệu lại, sửa soạn bỏ đi thì náo nhiệt còn gì để xem. Chàng bèn hạ giọng trả lời nho nhỏ:
- Chúng ta đi kiếm một chỗ vắng vẻ nói chuyện, tiểu ca ca đoan quyết lão gia chẳng hề hấn gì đâu.
Thuần Vu Quyên tuy chẳng mấy tin tưởng nhưng tất cả đều lỡ làng, đành phải gật đầu sóng vai cùng với Bạch Thiếu Hồng nhảy xuống Hồng Lô Bình Đài.
Hai người chọn hướng Tây là rừng núi thâm u. Không có khách giang hồ đi lại thẳng bước. Địa danh này tuy không nổi tiếng nhưng cảnh vật rất phong nhã tuyệt mỹ, cảnh đẹp mà lòng người ủ rũ băn khoăn thì cũng chẳng ích lợi gì.
Vì vậy cả hai im lặng sóng vai chạy hoài, đến khi trước mắt lấp ló một sơn quán tiều tụy đơn sơ mới chậm bước lại. Nơi hoang vắng này làm gì có khách vãng lai, chỉ có mấy tiều phu nghèo khổ dừng chân nghỉ ngơi, chụm đầu vào một bàn uống trà giải nhiệt. Vì vậy Bạch Thiếu Hồng và Thuần Vân Quyên yên tâm bước vào gọi rượu.
Tuy rượu ở đây chua và lạt chẳng ra gì, hai người cũng uống liền mấy chung để vơi bớt tâm sự. Bạch Thiếu Hồng sắp xếp trong đầu óc các việc đã qua, thong thả nói trước:
- Không ngờ tiểu ca ca hứng chí làm bừa vậy mà cuộc thách đấu hôm nay hé mở ra rất nhiều điều bí mật. Có cả Đông Môn Song cô nương lẫn gia gia đại muội muội trong đó, bây giờ nên bàn chuyện nào trước?
Thuần Vân Quyên rất muốn nói về gia gia mình cho bớt băn khoăn, chẳng hiểu tại sao lại buột miệng nói khác hẳn đi:
Đông Môn cô nương đẹp như hoa như ngọc, dĩ nhiên phải quan tâm tới trước là phải rồi.
Xong rồi nàng mới nhận ra câu này có vẻ ghen tương nên chợt đỏ bừng mặt mũi, len lén liếc Bạch Thiếu Hồng một cái.
Chàng thiếu niên hiện tại đã khôi phục chân diện rất mỹ mạo, đôi chân mày cứ nhăn tít, hình như đang lo nghĩ trầm trọng nên chẳng để ý đến việc bóng gió, gật đầu một cái:
- Mọi khúc mắc đều bắt đầu từ việc Bạch Ảnh Tiên Tử bắt cóc Đông Môn cô nương, khởi sự từ đó rất đúng.
Thuần Vân Quyên muốn che lấp sự hổ thẹn của mình, liền chen lời góp ý:
- Theo muội thấy thì Đông Môn cô nương trúng phải tà pháp gì thì phải. Có lý đâu lại đi nhận giặc làm thân mẫu bao giờ.
Bạch Thiếu Hồng đột nhiên “ôi chao” một cái thất thanh, la lớn:
- Đại muội muội nhắc nhở tiểu ca mới nhớ, trước khi chết Đông Môn lão tiền bối có viết lại ba chữ Tô Phu Nhân. Có lẽ ông ta phát hiện ra Bách Ảnh Tiên Tử chính là người hiền thê mất tích mười mấy năm nên mới bị giết hại oan uổng đó. Chính miệng Thuần lão gia cũng nói Bách Ảnh Tiên Tử xuất thân ở Hán Dương. Thảo nào lúc ở Động Đình Sơn, Đông Môn Hóa có vẻ giật mình kinh hãi.
Nhân dịp chàng ngừng hơi, Thuần Vân Quyên lắc đầu xen vào bài bác:
- Tiểu ca ca ước đoán sai rồi. Nếu Tô phu nhân là Bách Ảnh Tiên Tử thì lẽ đâu giết hại phu quân của mình, và dùng tà pháp với ái nữ?
Bạch Thiếu Hồng trầm ngâm suy nghĩ một hồi, tư lự trả lời:
- Nếu lấy căn bản từ Ma Vân Quỷ Tự chúng ta mới có thể giải thích đươc. Tất cả uẩn khúc rắc rối, tiểu ca ca đã gặp hai vị Thiên Địa Song Quân, người nào cũng có triệu chứng điên loạn. Càng nghiên cứu sâu xa bao nhiêu, mức độ điên loạn càng cao bấy nhiêu, thậm chí quên cả phu thê, bằng hữu.
Thuần Vân Quyên giả vờ giật mình một cái:
- Trời ơi, tiểu ca ca cũng học Ma Vân Quỷ Tự, lỡ mai này... bức hiếp muội thì sao?
Đang ở trong tâm trạng trầm trọng vậy mà Bạch Thiếu Hồng không khỏi cười khì một cái:
- Tiểu ca ca luyện võ công này không phải từ Ma Vân Quỷ Tự mà ra, đại muội muội đừng lo.
Chàng nói câu này cũng không sai lắm bởi vì trong Ma Vân Quỷ Tự vẫn là Càn Khôn Huyền Cơ thật, song chữ nghĩa, yếu quyết loạn xạ mới làm cho người ta điên đảo tâm thần.
Thuần Vân Quyên không cãi hỏi qua việc khác:
- Cứ cho là vậy đi nhưng vẫn không giải thích được mọi chuyện rõ ràng, nhất là những hành động khác hẳn thường nhật của gia gia muội.
Bạch Thiếu Hồng thong thả giải thích:
- Trong lúc Bách Ảnh Tiên Tử giao đấu, bất cứ tiểu ca ca ra chiêu nào lão nhân gia đều hiểu biết. Đến khi chạm trán với Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn thì càng rõ ràng hơn. Lão nhân gia có học qua Ma Vân Quỷ Tự nhưng trình độ vẫn chẳng khác tí nào, có nghĩa là tâm thần… sai lệch hẳn đi. Như vậy mới có thể giải thích được những hành động kỳ lạ vừa qua.
Thuần Vân Quyên tuy thở dài nhưng lắc đầu cương quyết đáp lại:
- Tạm thời muội đành phải chấp nhận ước đoán này của tiểu ca ca nhưng nhất định phải xem xét lại. Gia gia muội mười mấy năm nay không rời khỏi Động Đình Sơn nửa bước. Trung thu năm nào cũng bày tiệc bánh trái thưởng trăng với muội đến khuya, làm sao có dịp học tập Ma Vân Quỷ Tự.
Bạch Thiếu Hồng chợt nhớ ra một chi tiết, hốt hoảng nói mau:
- Đại muội muội có chắc chắn lão nhân gia là Tái Gia Cát chân chính không?
Thuần Vân Quyên lạnh cả tóc gáy nhìn chàng nói:
- Lúc đó lão nhân gia xuất hiện đã ghé tai cười nói với muội:
“Hạ Âm Quái Thư Sinh chính là Bạch Thiếu Hồng chẳng sai, tiểu tử này vui nhộn thật”.
Đến lượt Bạch Thiếu Hồng ngẩn người ra than dài:
- Nếu vậy chắc chắn Bách Ảnh Tiên Tử cũng đã biết chân diện mạo của tiểu đệ đệ, công việc điều tra sẽ càng thêm khó khăn mà thôi.
Thuần Vân Quyên chưa kịp an ủi, Bạch Thiếu Hồng đã quay lại chuyện cũ:
- Điều này mới thoáng qua thì không có gì quan trọng nhưng xét kỹ nó không phải là hành động của một vị Tái Gia Cát danh tiếng trọng vọng. Đến khi lão gia gia ra giao đấu với Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn thì chín phần tiểu đệ đã quyết đoán đó là Tái Gia Cát giả mạo. Ngay cả lúc rút lui diện mạo cũng biến đổi đi một chút và không dám để đại muội nhìn kỹ thì còn nghi ngờ gì nữa, vì vậy tiểu ca ca mới ngăn trở đấy chứ.
Thuần Vân Quyên thầm công nhận chàng rất hữu lý, sẵn tâm trí đang bi thảm òa lên khóc ngất:
- Trời ơi, mười phần gia gia đã bị bọn ác ma giết hại rồi, tiểu ca ca có phương pháp nào tìm ra minh bạch không?
Bạch Thiếu Hồng buồn bã lắc đầu:
- Tất cả đều do Bách Ảnh Tiên Tử nắm giữ, chúng ta phải có cách nào bắt được bà ta mới mong làm vật trao đổi. Việc này đã khó hơn lên trời lại còn vấp mấy vấn đề làm sao tìm ra tung tích Nhị Sát Ma Thần và giải cứu Đông Môn cô nương nữa chứ.
Ớt nào mà ớt chẳng cay, nghe nhắc tới Đông Môn Song, Thuần Vân Quyên không lộ vẻ tức tối nhưng vẫn lườm chàng cười nhạo một cái. Bạch Thiếu Hồng vội vàng đỡ lời:
Đông Môn Hóa vì tiểu ca ca mà vong mạng, còn sống ngày nào tiểu ca ca quyết hoàn thành tâm nguyện tìm cho bằng được ái nữ người mới cam tâm. Đại muội muội đừng cho là tiểu ca ca tham thói nguyệt hoa.
Thuần Vân Quyên thở dài u oán, nàng ôn tồn cất tiếng nói nhỏ:
- Muội đâu dám trách tiểu ca ca. Một lão nhân đi tìm ái nữ, muội mong mỏi tìm kiếm lão gia gia thì hoàn cảnh có khác gì nhau đâu. Lẽ nào lại ghen ghét với Đông Môn cô nương.
Bạch Thiếu Hồng mừng rỡ vái dài một cái:
ĐDại muội muội hiểu cho thực hay lắm. Trước hết chúng ta lẳng lặng đến Côn Luân theo dõi Đinh Bất Phàm và… và... kẻ giả mạo gia gia muội xem sao.
Thuần Vân Quyên vừa gật đầu ưng thuận, đột nhiên từ xa có tiếng gọi âm vang cả rừng núi:
- Quyên nhi, ngươi ở đâu.
Cả hai nhìn nhau ngẩn cả người, cứ theo giọng nói thì đây chính là Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao. Có điều chân giả thế nào chưa biết, quyết không phải là Tái Gia Cát vừa bị trúng Miêu Tầm Tam Nhật Hủy Cốt Độc bởi vì giọng nói có nội lực cực kỳ hùng hậu.