Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Kyung Ran
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1875 / 46
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ôi bị bỏ lại cùng con chó già lặng lẽ, chỉ hai chúng tôi. Khi ý thức rằng những huyên náo của mình không còn được nhìn nhận như một dạng ngôn ngữ nữa, Paulie bèn ngừng sủa và thôi rên rỉ. Giao tiếp luôn phải có hai chiều, giữa con người với nhau đã thế mà giữa người với chó cũng vậy. Paulie dạy tôi hiểu rằng sự im lặng của nó hiện đang phản chiếu chính tôi. Nếu biết mình sẽ quay lại Nove sau chuyện tan vỡ, có lẽ tôi đã không nhận nuôi Paulie. Không phải tôi không thích nó, mà tôi không đủ điều kiện chăm sóc một con chó. Paulie không chạm vào tôi hạnh phúc, không vẫy đuôi hay gừ gừ nữa. Nhưng nó cũng không đổi sang gây hấn hay xấu tính như những con chó bị bỏ rơi khác. Xem chừng nó bối rối về sự thay đổi trong cuộc sống và cần thời gian để chấp nhận. Khi một con chó già đi, mỗi thay đổi nhỏ nhất trong sinh hoạt cũng trở thành nguồn cơn của xáo trộn lớn. Tôi vỗ nhẹ vào cổ Paulie, nó nằm xuống sàn nhà như một đống giẻ nâu bẩn. Sự bồn chồn và băn khoăn gắn kết chúng tôi, tuy vô hình, nhưng cả hai đều cảm nhận được. Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Paulie thè cái lưỡi nhám liếm lòng bàn tay tôi và hơi liếc đôi mắt đen lên nghiên cứu mặt tôi, ngụ ý, Em vẫn chưa quên gì hết. Tựa hồ thấu hiểu bất cứ điều gì tôi nói, trừ việc chấp nhận sự thật là anh đã bỏ đi. Đối với Paulie, khái niệm này còn khó hơn so với việc phải hiểu khi nào được phép nhảy lên và khi nào không.
Sẽ ổn thôi, Paulie.
Paulie buột ra một tiếng gừ, nghe sâu thẳm như kéo lên từ đáy dạ dày. Tôi ôm nó và con chó dán mình vào người tôi. Ước gì có một người ở gần tôi, một người nghe hiểu mọi điều tôi nói. Tôi mừng vì mình không cô đơn, nhưng không hiểu sao lại có linh tính rằng tôi sẽ bị bỏ lại một mình sớm thôi.
Chúng tôi bắt đầu sống theo một giai điệu thư thái. Tan làm về tôi sẽ dẫn Paulie ra ngoài đi dạo bất kể mệt mỏi đến đâu. Chúng tôi thường đi về phía sân chơi của trường tiểu học gần đấy. Không ngờ có nhiều người tập thể dục muộn thế, đến tận đêm khuya. Trước kia chúng tôi đưa Paulie đi dạo vào buổi chiều và hầu như không tới bất cứ đâu lúc tối muộn. Những buổi tối thường trôi qua cùng nấu nướng, ăn uống, nghe nhạc, nô giỡn với Paulie ở ngoài sân và thưởng trà. Vào một trong những lần như thế, tôi cầm tách trà, ngắm anh đuổi bắt Paulie và chợt nhận ra tà dương đang bao quanh đây là kết tinh của cuộc đời tôi – một khối pha lê rắn chắc và rực rỡ. Mọi thứ đã ở đúng chỗ của nó, tôi đã có mọi thứ tôi hằng mong muốn và chúng tôi vẫn còn trẻ. Câu chuyện chỉ còn thiếu cái kết: Hai người sống bên nhau, hạnh phúc mãi mãi. Tiếng huýt sáo của anh vẫn vang vang trong tai tôi, mắt tôi như còn thấy Paulie háo hức vờn theo quả bóng, vậy mà tất cả những thứ còn sót lại từ buổi chiều ấy nay chỉ là con chó già và quả bóng nằm trong lòng bàn tay.
Chúng tôi đã từng yêu nhau thật chứ? Tôi nhìn quả bóng. Paulie sủa. Tôi quai tay ném mạnh và Paulie nhảy vọt theo, biểu diễn ngoác mõm đớp lấy bóng. Sau đó, nghển đầu vẻ tự hào, nó thả quả bóng xuống bên chân tôi. Tôi ném lại lần nữa, xa hơn. Paulie lao vút lên, lớp bờm nâu tung bay. Nó chạy trông đẹp và sinh động hơn là thả những bước chậm chạp, miễn cưỡng. Paulie vẫn sung sức với trò đuổi bắt quả bóng. Tôi thì muốn về nhà. Muốn biết liệu chúng tôi có từng yêu nhau thật không.
Tôi không ném bóng nữa, mà làm động tác giả. Paulie tiếp tục nhảy lên, ngoáy đuôi, chồm hỗm hai chân ra hiệu với tôi: Ném đi, ném quả bóng đi. Tao mệt rồi, về nhà thôi, Paulie! Paulie như không nghe, một mực tập trung vào bàn tay cầm bóng của tôi, bộ dạng háo hức hơn cả lúc đuổi bắt thực. Tôi giơ quả bóng cao quá đầu và bắt đầu chạy giật lui. Paulie phi thân lên còn mạnh mẽ hơn, hết lần này đến lần khác. Việc không chạm được vào quả bóng dẫn dụ nó trở nên điên cuồng. Xem chừng ý nghĩa của trò chơi cút bắt không phải ở chỗ cùng chơi chung quả bóng, mà ở chỗ nâng cao thỏa mãn bằng cách kéo dài thèm khát? Tôi lờ mờ nhận ra một điều mới mẻ. Tay từ từ bóp lấy thứ vật thể hình cầu kỳ lạ. Nó mềm, cứng, cũng lại rất cụ thể.
Khi tôi bắt đầu mở lớp nấu ăn, Mun Ju hứa rằng cô sẽ chăm lo cho mọi việc, đặc biệt là thu hút học viên. Vì làm việc trong ngành báo chí từ khi đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, cô là người có danh bạ đáng giá nhất trong số chúng tôi. Nhưng hóa ra dù không nhờ Mun Ju, cũng rất đông các bà các cô có nhu cầu học nấu ăn. Không phải đơn thuần vì sở thích, mà xuất phát từ đòi hỏi ngày một cao về lĩnh vực ăn uống. Thời buổi này, nấu ăn giỏi cũng được ái mộ như biết ngoại ngữ hay chơi đàn. Một thời gian sau thì cả số học viên nam cũng tăng lên, chắc là vì phụ nữ dễ xiêu lòng trước những người đàn ông biết nấu nướng. Ngọt ngào hơn cả là những cặp đôi cùng đến đăng ký lớp học. Nhưng tôi vẫn thích sống với ai đó không biết bếp núc hơn. Tôi cần được ở với một người chờ đợi các món ăn, thưởng thức các sáng tạo của tôi.
Một hôm Mun Ju dẫn tới lớp một học viên mới. Một phụ nữ mặc đầm hoa ngắn, tóc buộc gọn bằng khăn lụa retro, vai khoác túi xách nâu, cô ta rất cao nên xuất hiện chỗ nào trong cũng nổi bật, các chi tiết trên người có vẻ đều được tạo ra bằng sự chăm chút. Tên cô ta là Lee Se Yeon. Mun Ju giới thiệu hai bên với nhau, kể rằng mình đã gặp cô cựu người mẫu này trong thời gian làm việc cho Fashionista, một tờ tạp chí nay đã đóng cửa. Tôi nhớ hồi còn ở Nove cũng từng nhìn thấy Se Yeon. Cô ta là khách VIP và thi thoảng thuê nhà hàng để tụ tập bạn bè hoặc tổ chức một bữa tiệc. Thời gian đầu mỗi tuần cô đến một lần để theo lớp Bánh mì và Nấu nướng, chừng một tháng sau cô đăng ký thêm lớp Món Ý, xuất hiện trong bếp của tôi hai lần một tuần. Cô bước vào nhà chúng tôi như một ma nơ canh ăn bận trau chuốt mà người ta thường đặt ở cửa sổ trưng bày, chân dài như chân hồng hạc. Mặc dù đã nghỉ diễn nhưng cô vẫn theo đuổi các trào lưu thời trang, thích việc xuất hiện trước đám đông, là dạng phụ nữ không thể sống thiếu sự chú ý. Cô rất thanh mảnh, như thể ghê sợ việc ăn và chỉ cầm hơi bằng cách nhấm nháp nước ép trái cây. Thật khó tin một người như cô mà lại muốn học nấu ăn. Thực tế thì, cô thích ăn và ăn nhiều hơn mức cơ thể đòi hỏi. Khi được biết rằng hễ về tới nhà là cô lao ngay vào bếp, y như tôi và các học viên, tôi đã rung động đến tận đáy lòng. Hình ảnh cô bỗng nhiên còn lung linh hơn, như mưa rơi trong luồng ánh sáng đèn. Nếu là đàn ông, tôi sẽ muốn mang cô đến một hòn đảo hoang và biến cô thành của mình, để cô trải hết quãng đời còn lại ở đấy.
Trong khi đợi thức ăn chín đằng lò, chúng tôi thường tụ tập uống trà hoặc làm một món điểm tâm. Nếu đang có mặt trong văn phòng riêng trên gác, anh sẽ xuống bếp để ăn một miếng. Dù đã lâu, tôi vẫn thường nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh: chân mày nhướng lên và mắt mở to hơn trong một khoảnh khắc, sau đó nhẹ nhàng quay mặt đi, giả vờ nhìn nơi nào khác. Cuối cùng cô lịch sự nhìn trở lại anh, với đôi môi mỉm cười và cặp mắt mở to. Đó là một nụ cười táo bạo và tuyệt vời. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy kéo dài một lúc lâu, không khí ngưng chuyển động. Nụ cười của cô thẳng thắn và tự tin đến nỗi tôi không thể ngăn mình phá lên cười. Anh nhìn tôi trong lúc tôi nhìn cô và cô nhìn anh. Khi cô đi qua, tôi ngửi thấy mùi kinh giới ô. Hôm sau mùi kinh giới ô vẫn còn vương vất trong bếp nhà tôi. Chuyện mới đầu mùa thu năm ngoái đây thôi.
Tôi thường an lòng khi chạm vào những thứ vững chắc. Tay bất thần bóp chặt quả bóng. Nếu đồ của mình không bị ai thèm muốn, người ta dễ cảm thấy nó cũng chẳng đáng kể gì lắm.
Vì thế bây giờ, việc duy nhất để làm là lấy lại quả bóng, Paulie ạ. Mày cũng cho là thế, đúng không? Nỗi buồn đổ vào từ bên trái và cơn thịnh nộ ập tới từ bên phải. Tôi vung mạnh tay, ném quả bóng đi mạnh hết sức có thể. Paulie nhảy vọt lên không trung tăm tối. Cho dù đã được thuần hóa, nó vẫn là một con vật với vũ khí sắc như dao gắn đầy trong miệng. Hệt như con người.
Lưỡi Lưỡi - Jo Kyung Ran Lưỡi