Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 13
C
ảm ơn Chúa, cái mùi bắp cải luộc làm nghẹn họng và chảy nước mắt đó đã biến mất. Người đầy đồ, Sally cố chen qua phòng khách rồi quẳng đồ đạc của mình xuống sàn.
Hưng phấn cuộn lên trong bụng cô. Là đây, căn nhà mới trong vòng ít nhất là mười hai tháng tới của cô. Nhà mới, các quyết tâm mới, cả một cuộc sống mới.
Quyết tâm hàng đầu: không được để mình đau khổ vì những tên bạn trai không gì hơn những kẻ đê tiện tồi tệ chẳng có mặt gì tốt nữa.
Và nơi nào tốt hơn nơi này để bắt đầu chứ? Sally nhìn quanh, thu vào tầm mắt bức tường màu kem không trang trí gì, những cái thảm màu ngà và đám đồ nội thất giản đơn siêu hiện đại. Chẳng thể phủ nhận là nó giống một căn nhà kiểu mẫu. Thậm công tắc đèn cũng theo trường phái tối giản. Cùng với sự thiếu lộn xộn này rỉ ra một luồng hơi của người độc–thân–giao–thiệp –rộng.
Ai chà, sớm xua ra mới được.
“Ở đây à, cô gái?” Ầm ĩ một lúc, người tài xế taxi xuất hiện ở ngưỡng cửa với vài cái vali.
“Ông cứ quẳng chúng ở đó. Cảm ơn.” Ông ấy chừng năm mươi tuổi, tóc màu xám, má hồng hào và tay đeo nhẫn cưới. Liệu ông ấy có phải là một người đàn ông đáng yêu vô cùng tận tụy với vợ, kiểu đàn ông dựng kệ và cắt cỏ mà không cần ai phải rầy la? Hay ông ta là kiểu kẻ lừa đảo quỷ quyệt đáng xấu hổ, kẻ hứa sẽ làm những việc ấy nhưng lại chuồn tới quán rượu rồi vài tiếng sau trở về nhà nồng nặc mùi nước hoa của một mụ đàn bà khác.
Thật ra, có thể ông ấy không như thế. Sally thả lỏng, cô muốn nghĩ về ông ấy theo hướng tích cực. Và dù sao thì cô cũng chẳng có cách nào biết được bởi bạn cũng đâu được phép hỏi một người hoàn toàn xa lạ những câu hỏi riêng tư như thế. Mà điều đó, với cô, là một điều vô cùng đáng xấu hổ. Tại sao người ta không ra luật để điều này thành bắt buộc nhỉ? Tưởng tượng cảnh lần đầu gặp một người đàn ông, thấy anh ta hấp dẫn được phép tiêm cho anh ta một liều thuốc sự thật.
“Anh có vẻ rất quyến rũ, anh X. Nhưng nếu chúng ta bắt đầu mối quan hệ thì bao lâu nữa anh sẽ đối xử với tôi như mẩu phân dính trên giày?
“À, thường thì chừng một tháng.”
“Cảm ơn. Người tiếp theo!”
Người lái xe nhìn cô vẻ kì quặc. “Cô không sao chứ, cô gái?”
“Tôi. À vâng, không sao.” Sally nhanh chóng trấn tĩnh…aaaaaa, dù thế, sẽ thế nào nếu bạn có thể trói họ vào một cái máy sốc điện nếu câu trả lời được xác nhận nhỉ? “Xin lỗi, lại lơ đãng rồi. Tôi còn thiếu ông bao nhiêu?”
Lúc ông ta đi, Sally cởi áo khoác, xắn tay áo và bắt đầu mở mấy cái vali đầu tiên. Sally sẽ rất sống vui vẻ ở đường Radley này. Vui hơn là cô sẽ tạo ra căn hộ của mình.
Bị bỏ lại ở bàn thờ một mình quả là cô đơn. Nghe như một dòng trong bài hát nhạc đồng quê phương Tây nào đó vậy. Tệ hơn là khi nó thực sự xảy ra, cảm giác lúc đó như thể bị kẹt cứng lại trong một bài hát đồng quê phương Tây. Một vài kỉ niệm đã nhạt nhòa nhưng sự bẽ bàng nhường đó thì sẽ chẳng đời nào biến mất.
Và cũng chỉ vì tên Barry Khốn Nạn thôi. Và qua nhiều năm thì cái có thêm cả đống, nhiều hơn mức bất cứ cô gái nào có thể chịu đựng, từ Tim Đua Ngựa mà cô sống cùng ở Ireland hơn một năm cho tới Pete Nghiện Rượu bảy mùa Giáng Sinh trước.
Đỉnh điểm trong sự lựa chọn tai hại gần đây của cô, khỏi phải nói, chính là William Bất Tài. Và anh ta cũng chẳng phải là mất mát gì lớn lao; anh ta bỏ trốn cùng cô y tá phòng khám răng quả là may phước. Cái hàm răng sáng và trắng–quá–mức dù gì trông cũng rất quái đản, như thứ gì đó nhảy ra từ phim hoạt hình Disney ấy.
“Xin chàoooooooo?”
Sally đang móc đèn trang trí quanh lò sưởi thì chuông cửa vang lên và cô nghe thấy giọng Lola. Cô háo hức chạy nhanh ra mở cửa.
“Waaa,” Lola kêu lên, đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Waaa là một cách nói đầy ẩn ý. “Thật là…khác lạ.”
“Đúng thế nhỉ?” Sally mỉm cười tự hào. “Chị không mình có thể làm được nhường này trong vòng ba tiếng đồng hồ đấy! Không gì làm chỗ này vui tươi lên thích hợp hơn các mảng màu sáng đâu! Em biết không, chị nghĩ mình có tài trong lĩnh vực trang trí nội thất đấy – chị nên kiếm sống bằng nghề này mới phải. Thế giới này sẽ hạnh phúc hơn nếu mọi ngôi nhà đều thế này.”
Thế giới lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều người đeo kính râm. Sàn nhà rải đầy túi và vali trống, đấy là chưa kể vài túi bánh quy. Bức tường màu kem tươi mát của Gabe được trang trí bằng những bức tranh sặc sỡ và năm…không, sáu… à không, bảy bộ đèn trang trí quanh khung tranh. Cái chụp đèn thép sáng bóng mua ở cửa hàng Conran đã bị gỡ xuống, thay vào đó là một chùm đèn rủ màu hồng nóng bỏng. Đám nệm màu ngà ở trên sofa đã được lồng vào những cái vỏ màu cam nhạt. Cái ghế dưới cửa sổ cũng được phủ một cái khăn màu hồng cam gắn hạt. Còn cả một suối hoa giả lấp lánh tuôn ra từ cái bát bạc trên đỉnh TV nữa chứ.
“Chúc mừng chị,” Lola nói. “Nếu Gabe thấy cảnh này chắc anh ấy phát điên mất.”
“Vậy thì quá tốt vì anh ta đang ở Australia.” Sally bình thản thò tay vào một cái vali kéo ra một túi lông công sặc sỡ lấp lánh màu xanh lá cây với xanh biển. “Đưa chị cái bình vàng được không? Cuối tuần chị sẽ sơn phòng cho hợp tông với cái này!”
“Sơn phòng ngủ ạ?” Lola cảm thấy mình nợ Gabe khi tỏ ra thiếu dứt khoát, mới ba tháng trước anh ấy đã tốn cả đống tiền để sửa lại nhà.
“Để như cũ thì đơn giản quá! Như ở trong tù ấy! Chị sẽ ở đây cả một năm mà,” Sally giải thích. “Dù sao cũng là vài lớp sơn thôi – nếu bạn em thực sự ghét nó, chị sẽ té lên tường ít sơn màu kem vài ngày trước khi anh ta về.”
“Em rất tiếc, Gabe hơi cầu kì. Anh ấy đã tự phối màu đặc biệt đấy.”
Lông mày Sally dựng lên. “Cái màu này á? Em nói thật không đấy? Việc đi xuống B&Q mua một thùng sơn có khó thế không?”
“Em biết, em biết.” Lola giơ tay, chối bỏ trách nhiệm. “Anh ấy chỉ…đặc biệt thôi mà.”
“Anh ta là gay à?”
“Tin em đi. Gabe hoàn toàn không phải gay.”
“Anh ta còn cách đây cả năm mươi tỷ tỷ dặm đấy. Nên theo chị, em đừng nói với anh ta là chị sơn lại căn hộ của anh ấy và chị cũng thế.”
“Cứ vậy đi.” Lola bớt nghiêm khắc, mở túi ra: “Em sẽ uống vì điều đó.”
“Chúa ơi, sâm panh!”
“Cũng không hẳn. Có lẽ là có một chai xịn hoặc cả hai chai cùng rởm đấy.” Lola cầm mỗi tay một chai rượu. “Và chúng ta thì không muốn bỏ phí đâu.” Sally chộp lấy chúng, vui vẻ nói: “Nào, ta mở nút thôi– úi, đừng dẫm lên đám bánh Garibaldi nhé em!”
“…Ý chị là, chị đã ba mươi sáu tuổi và đây là lần đầu tiên chị có thể bày biện căn phòng theo ý mình. Điên rồ nhỉ?”
Đến mười giờ, chai rượu đầu tiên đã cạn trong thùng rác (màu hồng lông vẹt được trang trí thêm lông cò) và chai thứ hai thì đã vơi ba phần tư. Sally bắt chéo chân trên thảm (màu tím lốm đốm vụn bánh quy), vừa đung đưa ly rượu vừa kể chuyện đời mình. Đèn chùm đã tắt, những dây đèn trang trí làm căn phòng tràn ngập thứ ánh sáng rực rỡ của ngày lễ, phần nào gợi cho Lola ước muốn được nhận quà. Cô nhíu mày, bối rối trước câu nói của Sally. “Sao cơ, chị chưa bao giờ được làm thế á? Lúc chị dậy thì thì sao?”
“Chúa ơi, đặc biệt là lúc chị dậy thì ấy! Mẹ chị ngày nào cũng cho người đến dọn dẹp và gấp chăn màn cho chị. Chị chỉ được dính ba cái poster trên tường thôi.” Sally ngừng lại nhón một cái bánh quy trong cái túi trên sàn cạnh mình. “Miễn là đó là poster về ngựa. Chị thuộc loại thích Spandau Ballet[1] với Duran Duran nhưng bà không cho chị dán chúng lên tường. Những sinh vật đáng ghê tởm, bà ấy gọi Duran Duran thế đấy. Còn Spandau là một lũ cộc cằn. Chị nghĩ là bà ấy sợ chị sẽ tìm được một anh bạn trai mặc sơ mi có diềm và hay trang điểm.”
Lola mường tượng ra vẻ ghê tởm của Adele trước viễn cảnh đó. “Vậy sau đó xảy ra chuyện gì ạ?”
“Hỏi ngốc thế. Chị tìm được bạn trai mặc áo sơ mi diềm với hay trang điểm chứ sao.”
“Thế lúc bỏ nhà đi chị bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám. Nhưng chị chưa từng sống một mình, luôn luôn là thuê chung nhà hoặc chuyển đến nhà bạn trai. Điều đó cũng có nghĩa là luôn có người nào đó quanh quẩn ca thán về những kế hoạch trang trí nhà của chị. Chị đã sống kiểu thỏa hiệp mười tám năm rồi. Giờ thì không thế nữa đâu. Động tác hoa mỹ của Sally vươn ra căn phòng khiến cái thứ trong ly của cô bắn tung tóe theo đường vòng cung lên tấm thảm. “Từ nay chị sẽ làm gì mà mình muốn và chẳng ai có thể ngăn được chị hết. Không còn Tim Đua Ngựa, không còn Pete Nghiện Rượu, không còn tên đàn ông tẻ nhạt nào nói chị không thể dán họa tiết da báo lên bếp nữa. Chết tiệt, cốc của chị hết rồi.”
“Đó là vì chị vừa vung vẩy đổ nên đổ hết đấy.”
“Thế à? Chết tiệt, giờ nó rỗng không rồi. Sally có vẻ chếnh choáng, lúng túng lắc chai rượu thứ hai. “Được rồi, đừng lo, chị có một chai vang đỏ trong tủ lạnh ấy – ối, chân chị tê cứng rồi, chị ghét thế này lắm.”
“Em đi lấy nhé?” Lola đứng dậy vì trông cái nỗ lực đứng lên của Sally chả khác gì chú nai đứng trên băng cả.
“Kế hoạch hay đấy. Nhưng em phải loanh quanh mới tìm được cái mở nút mất.”
Vào bếp, Lola lấy ra chai vang đỏ lạnh buốt rồi lục lọi cái chạn để tìm cái mở nút của Gabe. Chắc chắn là anh ấy không mang nó đi rồi.
Chuông cửa reo, cô nghe thấy Sally bối rối nói: “Ai thế nhỉ?” Có lẽ Sally đã lề rề lê tới cái bộ đàm bởi hai mươi giây sau cửa nhà mới mở ra và cô nghe Sally kêu lên: “Không ngờ hôm nay… lại đến đây!”
Bạn?
Mẹ? Làm ơn là không phải.
Bạn trai cũ?
Tay Lola đông cứng giữa lúc đang tìm cái mở nút lúc nghe người khách lên tiếng: “Em biết, nhưng sáng mai em phải đến Oxford để gặp khách hàng vì thế chỉ có lúc này em mới mang đồ qua được thôi. Em đã gọi điện cho chị nhưng chị tắt máy.”
Ôi, giọng nói đó như mật chạy dọc huyết quản của cô. Không phải là bạn trai cũ của Sally, Lola nghĩ thầm. Là bạn trai cũ của mình!
“Vậy ra đó là lí do không thấy George Clooney gọi. Cảm ơn em, cứ vứt đám vali dựa vào tường đi.” Sally vô cùng tự hảo hỏi: “Vậy em thấy căn hộ mới của chị thế nào?”
Lola nín thở lắng nghe.
“Quỷ tha ma bắt. Trong cứ như kết hợp hang đá của ông già Nô-el với chợ trời của người Ma rốc ấy.”
“Chị biết, rất tuyệt vời đúng không?” Sally vỗ tay. “Chị cũng không thể tin là trông nó lại mỹ lệ đến thế!”
Doug nói khô khốc: “Em không tin chị là chị của em đấy.” Rõ ràng anh đã nhìn thấy mấy cái ly rỗng trên bàn cà phê, anh hỏi: “Hai người uống à? Có anh nào đó vừa ở đây à?”
Sally cười rúc rích: “Anh nào đó vẫn còn ở đây.”
Được rồi, trốn trong bếp thế là đủ rồi. Lola bước ra phòng khách: “Thực ra thì em sẽ không nói là mình là “anh”, giống con gái đấy chứ.”