Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 43
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Abdullah Thách Thức Số Phận
HƯƠNG 13
Abdullah thách thức số phận
Abdullah núp thêm hồi lâu, nhưng khi thấy những sinh vật kia không quay lại, anh bắt đầu bò tiếp một cách mơ hồ và vô vọng, mong hiểu được điều gì đã xảy ra với mình. Anh biết có chuyện đã xảy ra, nhưng anh dường như không có đủ trí khôn để nghĩ ngợi.
Trong khi anh bò, mưa ngừng rơi và khiến anh khá buồn bã, bởi nước mưa cho anh cảm giác mát mẻ tuyệt diệu trên da. Mặt khác - có một con ruồi bay vòng trong một tia nắng trời và đậu xuống lá một cây hoa chuông gần bên. Abdullah lập tức bắn ra một cái lưỡi dài, bắt lấy con ruồi và nuốt xuống. Rất ngon! anh nghĩ. Rồi anh nghĩ tiếp, Nhưng ruồi không sạch mà! Rồi anh bò quanh một cụm cây hoa chuông khác, lòng càng bối rối hơn bao giờ hết.
Và rồi có một kẻ khác giống hệt anh.
Nó màu nâu, dáng ngồi chồm hỗm và đầy mụn, đôi mắt vàng của nó ở trên đỉnh đầu. Ngay khi thấy anh, nó mở cái miệng không môi rộng ngoác ra kêu lên inh tai trong nỗi khiếp đảm và bắt đầu phồng mình lên. Abdullah không muốn đợi nhìn thêm. Anh quay người và bò đi với tốc độ nhanh nhất mà cặp chân ngoặt ngoẹo của anh có thể chịu được. Giờ anh biết mình là gì rồi. Anh là một con cóc. Gã linh thần ác độc đã khiến anh biến thành cóc cho tới khi Nửa Đêm tìm thấy anh. Khi nó tìm thấy anh, anh chắc chắn nó sẽ ăn thịt anh.
Anh bò xuống dưới đám lá của cây hoa chuông cong cong gần nhất và giấu mình...
Khoảng một tiếng sau, đám lá cây hoa chuông rẽ ra để một con quái vật chân đen đi qua. Nó dường như thấy thích Abdullah. Nó vỗ lên anh mà không bật móng ra. Abdullah sợ đến nỗi anh cố nhảy ra sau.
Và rồi anh thấy mình nằm ngửa giữa đám hoa chuông.
Đầu tiên anh chớp mắt nhìn cây cối, cố gắng làm quen với việc đột nhiên lại có tư duy trong đầu. Một vài ý nghĩ trong đó không vui vẻ gì, về hai tên cướp đang bò bên cái hồ trong ốc đảo dưới hình dáng cóc, về việc ăn ruồi, và suýt thì bị ngựa giẫm chết. Rồi anh nhìn quanh và thấy người lính ngồi khom người gần đó, trông cũng ngơ ngác như Abdullah đang cảm thấy. Cái ba lô của lão đang ở bên cạnh, và xa hơn, Đuôi Vụt đang quyết tâm lấy hết sức trèo ra khỏi cái mũ của lão. Cái chai linh thần đứng kiêu ngạo bên cạnh cái mũ.
Linh thần chui ra ngoài chai trong một luồng khói nhỏ như ngọn lửa của cây đèn cồn, cánh tay sương khói chống lên cổ chai. “Thích chứ?” hắn giễu cợt. “Ta cho ngươi nếm đủ đấy chứ hả? Chuyện này sẽ dạy dỗ ngươi vì cứ quấy rầy ta đòi thêm điều ước!”
Nửa Đêm giật nẩy mình trước sự biến đổi đột ngột của họ. Nó cong lưng tức giận, rít lên với cả hai.
Người lính vươn tay ra và suỵt suỵt xoa dịu nó. “Mày làm Nửa Đêm hoảng sợ như thế lần nữa,” lão nói với linh thần, “tao sẽ đập vỡ cái chai của mày.”
“Ngươi đã từng nói như thế rồi,” linh thần độp lại, “và rất không may là ngươi không thể. Cái chai đã bị phù phép.”
“Thế thì tao sẽ đảm bảo điều ước tiếp theo của nó là mày biến thành cóc,” người lính nói, ngón tay cái trỏ vào Abdullah.
Nghe thấy thế, linh thần cảnh giác liếc nhìn Abdullah. Abdullah không nói gì, nhưng thấy đó là một ý tưởng hay và có thể sẽ kiểm soát được linh thần. Anh thở dài. Dù thế nào đi nữa, anh dường như không thể ngừng lãng phí các điều ước.
Họ đứng dậy và lấy đồ đạc rồi tiếp tục hành trình. Nhưng họ đi cẩn thận hơn nhiều. Họ men theo các con đường nhỏ và đường mòn mà họ tìm thấy, và đêm đó, thay vì tới nhà trọ, họ dừng chân tại một kho thóc cũ trống hoác. Ở đây, Nửa Đêm đột nhiên có vẻ cảnh giác và hứng thú, và không lâu sau biến vào các góc tối. Sau một lúc, nó mang theo một con chuột chết quay lại, đặt cẩn thận vào mũ cho Đuôi Vụt. Đuôi Vụt không chắc lắm phải làm gì với con chuột. Cuối cùng, chú mèo con quyết định đây là một kiểu đồ chơi cho mèo vồ thật ác liệt rồi giết. Nửa Đêm lại đi mất. Abdullah nghe thấy những tiếng động nhỏ khi nó săn chuột suốt cả đêm.
Mặc dù vậy, người lính vẫn lo lắng về việc cho mèo ăn. Sáng hôm sau, lão muốn Abdullah đi tới trang trại gần nhất để mua sữa.
“Ông muốn thì ông làm đi,” Abdullah đáp gọn lỏn.
Vậy mà chẳng biết tại sao anh lại thấy mình đang đi trên đường tới trang trại, một bên thắt lưng treo cái lon lấy từ ba lô của người lính, và cái chai linh thần đập bồm bộp ở bên kia.
Hai buổi sáng tiếp theo cũng hệt như thế, chỉ có khác biệt nho nhỏ là cả hai đêm đó họ ngủ dưới đống cỏ khô và Abdullah mua một ổ bánh mì mới nướng ngon tuyệt vào một buổi sáng, và ít trứng vào buổi sáng tiếp theo. Trên đường quay lại đống cỏ khô vào buổi sáng thứ ba, anh cố gắng nghĩ xem tại sao mình lại càng ngày càng có cảm giác bị lợi dụng và dễ nổi cáu.
Không chỉ bởi người anh lúc nào cũng cứng đờ, mệt mỏi và ẩm ướt. Không chỉ bởi anh dường như bỏ rất nhiều thời gian chạy quanh phục vụ lũ mèo của người lính - dù chắc chắn điều này có liên quan. Một phần là do Nửa Đêm. Abdullah biết mình nên thấy cảm kích việc nó đã bảo vệ họ trước bọn cảnh binh. Anh có thấy cảm kích, nhưng anh vẫn không hòa thuận được với Nửa Đêm. Nó khinh khỉnh ngồi trên vai anh mỗi ngày, và xoay xở để thể hiện rõ rằng theo ý nó, Abdullah chỉ là một kiểu ngựa cưỡi. Anh thấy hơi khó để chịu đựng thái độ này từ một con vật.
Abdullah ủ ê nghĩ về điều này và những điều khác suốt cả ngày trong khi đi trên đường quê với Nửa Đêm duyên dáng uốn quanh cổ anh và người lính vui vẻ chậm rãi đi phía trước. Không phải vì anh không thích mèo. Giờ anh đã quen với chúng. Đôi lúc anh cảm thấy Đuôi Vụt thật ngọt ngào, cũng gần như người lính cảm thấy. Không, tâm trạng tồi tệ của anh phần nhiều là vì người lính và linh thần cứ mãi trì hoãn anh trong việc tìm kiếm Hoa Đêm. Nếu không cẩn thận, Abdullah có thể thấy mình lê bước trên đường quê suốt phần đời còn lại mà chẳng bao giờ đến nổi Kingsbury. Và khi tới đó, anh vẫn còn phải tìm một vị pháp sư nữa. Không, thế này không được.
Tối hôm đó, họ tìm thấy một tòa tháp đổ nát để trú lại. Nơi này tốt hơn nhiều mấy đống cỏ khô. Họ có thể nhóm lửa và ăn đồ nóng sốt lấy từ các gói nhỏ người lính mang theo, và Abdullah cuối cùng cũng có thể sưởi cho khô ráo ấm áp. Anh thấy phấn chấn hẳn lên.
Người lính cũng vui vẻ. Lão ngồi dựa vào bức tường đá với Đuôi Vụt nằm ngủ trong mũ bên cạnh và ngắm hoàng hôn. “Tôi cứ nghĩ mãi,” lão nói. “Cậu sẽ có một điều ước từ anh bạn sương khói màu xanh của cậu vào ngày mai đúng không? Cậu biết điều thực tế nhất cậu có thể ước là gì không? Cậu nên ước tấm thảm ma thuật quay lại. Như thế chúng ta mới có thể thực sự có tiến triển.”
“Thế thì ước chúng ta đến thẳng Kingsbury cũng dễ dàng như vậy, thưa người lính bộ binh thông minh,” Abdullah chỉ ra với vẻ thành thực mà nói là ủ dột.
“À, đúng thế, nhưng tôi đã nắm được cách thức của gã linh thần đó rồi, và tôi biết hắn sẽ làm rối tung điều ước đó lên nếu có thể,” người lính nói. “Ý tôi là, cậu biết cách điều khiển tấm thảm, và cậu có thể đưa chúng ta đến đó mà ít gặp rắc rối hơn, chưa kể vẫn còn một điều ước sẵn đó phòng trường hợp khẩn cấp.”
Rất hợp lý. Tuy vậy, Abdullah chỉ khịt mũi. Bởi cách người lính đưa ra lời khuyên khiến Abdullah đột nhiên nhìn mọi việc theo một hướng hoàn toàn mới. Dĩ nhiên người lính đã nắm được phương cách của linh thần. Lão là người như vậy. Lão thành thạo trong việc khiến người khác làm điều lão muốn. Sinh vật duy nhất có thể khiến người lính làm điều gì đó mà lão không muốn là Nửa Đêm, và Nửa Đêm chỉ làm điều nó không muốn khi Đuôi Vụt muốn gì đó. Điều này đặt con mèo con ở trên đỉnh chuỗi quyền lực. Một con mèo con! Abdullah nghĩ. Và vì người lính đã nắm được phương cách của linh thần, và linh thần rõ ràng xếp trên Abdullah, điều đó đặt Abdullah ngay ở dưới đáy. Hẳn nào anh cảm thấy bị đè nén như thế! Anh chẳng cảm thấy khá hơn chút nào khi nhận ra mọi chuyện đã diễn ra đúng y như thế với họ hàng bà vợ đầu của cha anh.
Vậy nên Abdullah chỉ khịt mũi, một hành động sẽ được coi là thô lỗ đến kinh ngạc ở Zanzib, và người lính hầu như chẳng để ý. Lão vui vẻ chỉ lên bầu trời. “Lại một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp nữa. Nhìn kìa, một lâu đài nữa.”
Người lính nói đúng. Có những hồ mây vàng huy hoàng trên bầu trời, và cả các hòn đảo, doi đất, và mũi mây dài màu chàm với một đám mây vuông vức giống như tòa pháo đài bên trên. “Nó không giống lâu đài mây hôm trước,” Abdullah nói. Anh cảm thấy đã đến lúc anh thể hiện mình.
“Dĩ nhiên là không. Ta chẳng bao giờ gặp một đám mây hai lần cả,” người lính nói.
Abdullah cố gắng để trở thành người đầu tiên thức dậy sáng hôm sau. Bình minh vẫn sáng rực vắt ngang bầu trời khi anh bật dậy, túm lấy cái chai linh thần và mang nó đi cách tòa tháp đổ một quãng. “Linh thần,” anh nói. “Hãy xuất hiện đi.”
Một luồng hơi rung rinh hiện lên ở miệng chai như một bóng ma miễn cưỡng. “Chuyện gì nữa đây?” linh thần hỏi. “Mớ ngôn từ đầy châu báu và hoa cỏ đâu rồi?”
“Ngài nói với tôi ngài không thích lối nói đó. Tôi không nói thế nữa,” Abdullah nói. “Giờ tôi đã trở thành một người thực tế. Điều ước mà tôi muốn giờ phù hợp với con người mới của tôi.”
“À,” linh thần sương khói nói. “Ngươi sẽ yêu cầu tấm thảm mầu nhiệm quay lại.”
“Không hề,” Abdullah nói. Điều này khiến linh thần kinh ngạc tới mức hắn bay hẳn lên khỏi cái chai và trố mắt nhìn Abdullah, đôi mắt trông chân thật và sáng, cơ hồ như mắt con người dưới ánh bình minh. “Tôi sẽ giải thích,” Abdullah nói. “Thế này. Rõ ràng số phận đã quyết tâm trì hoãn hành trình tìm kiếm Hoa Đêm của tôi, bất chấp việc chính số phận cũng quyết định rằng tôi sẽ lấy được nàng. Mỗi lần tôi thử chống lại số phận, ngài đều đảm bảo điều ước của tôi chẳng làm được chuyện tốt đẹp gì cho ai, và thường cũng đảm bảo rằng tôi sẽ bị lũ người cưỡi lạc đà hoặc ngựa truy đuổi. Hoặc nếu không thì người lính kia khiến tôi lãng phí điều ước. Bởi vì tôi đã mệt mỏi trước cả sự ác độc của ngài lẫn việc người lính cứ tiếp tục khăng khăng theo lối của mình, tôi đã quyết định thách thức số phận. Tôi định sẽ cố ý lãng phí mọi điều ước từ giờ trở đi. Số phận sẽ buộc phải chìa tay ra, nếu không lời tiên tri về Hoa Đêm sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.”
“Ngươi trẻ con quá đấy,” linh thần nói. “Hoặc quả cảm. Hoặc có lẽ phát điên rồi.”
“Không - là thực tế,” Abdullah nói. “Hơn nữa, tôi sẽ thách thức ngài bằng việc lãng phí điều ước theo cách sẽ đem lại được điều tốt đẹp cho ai đó ở chỗ nào đó.”
Linh thần có vẻ cực kỳ mỉa mai khi nghe thấy thế. “Và ngươi sẽ ước gì hôm nay? Mái ấm cho trẻ mồ côi? Ánh sáng cho người mù? Hay ngươi đơn giản chỉ muốn tất cả tiền bạc trên thế gian bị lấy khỏi tay người giàu và trao cho người nghèo?”
“Tôi đang nghĩ,” Abdullah nói, “rằng tôi có thể sẽ ước hai tên cướp mà ngài biến thành cóc được khôi phục trở lại hình dáng cũ.”
Một biểu cảm vui sướng mà ác độc lướt qua gương mặt linh thần. “Vắt óc thêm chút đi. Ta rất sẵn lòng thực hiện điều ước đó.”
“Mặt trái của điều ước đó là gì?” Abdullah hỏi.
“Ồ, không nhiều,” linh thần nói. “Chỉ đơn giản là quân của nhà vua lúc này đang đóng ở ốc đảo đó. Nhà vua tin chắc rằng ngươi vẫn ở đâu đó trong sa mạc. Quân của lão đang lùng sục khắp cả vùng đó để tìm ngươi, nhưng ta nghĩ chúng sẽ chịu bỏ ra một vài phút cho hai tên cướp, cho dù chỉ để chứng minh cho nhà vua rằng chúng sốt sắng thế nào.”
Abdullah cân nhắc thông tin này. “Còn ai trong sa mạc có thể gặp nguy hiểm với cuộc truy lùng của nhà vua?”
Linh thần liếc xéo anh. “Ngươi thực muốn lãng phí một điều ước lắm phải không? Không có ai ngoại trừ vài người dệt thảm và một nhà tiên tri gì đó - và dĩ nhiên là Jamal và con chó của hắn nữa.”
“À,” Abdullah nói, “vậy thì tôi lãng phí điều ước này cho Jamal và con chó của anh ấy vậy. Tôi ước Jamal và con chó của anh ấy lập tức được đưa đến một cuộc đời dễ dàng và phát đạt như là - để tôi xem nào - phải rồi, như là đầu bếp và chó canh trong lâu đài hoàng tộc gần nhất không kể Zanzib.”
“Ngươi khiến ta rất khó bóp méo điều ước đó,” linh thần khổ sở nói.
“Mục đích của tôi là thế mà,” Abdullah nói. “Nếu tôi có thể phát hiện cách khiến ngài không thể bóp méo điều ước nào thì tôi sẽ nhẹ nhõm lắm.”
“Có một điều ước có thể giúp ngươi làm được điều đó,” linh thần nói.
Vẻ bâng khuâng trong giọng linh thần khiến Abdullah nhận ra ý hắn là gì. Linh thần muốn thoát khỏi bùa phép đã gắn hắn với cái chai. Lãng phí điều ước theo cách đó thì dễ thôi, Abdullah nghĩ, nhưng chỉ khi anh tin chắc được linh thần sẽ thấy đủ cảm kích để sau đó giúp anh tìm kiếm Hoa Đêm. Với linh thần này, chắc sẽ chẳng có chuyện đó đâu. Chưa kể nếu thả tự do cho linh thần, anh sẽ phải từ bỏ việc thách thức số phận, điều anh nhất quyết sẽ làm. “Tôi sẽ nghĩ về điều ước đó sau,” anh nói. “Điều ước của tôi hôm nay là cho Jamal và con chó của anh ấy. Giờ họ an toàn chưa?”
“Rồi,” linh thần sưng sỉa nói. Từ biểu cảm trên gương mặt sương khói khi hắn biến vào trong cái chai, Abdullah có cảm giác không dễ chịu rằng bằng cách nào đó anh đã khiến điều ước này cũng lại chệch hướng nữa, nhưng dĩ nhiên chẳng có cách nào để xác định được.
Abdullah quay lại và thấy người lính đang quan sát anh. Anh không biết người lính đã nghe được bao nhiêu, nhưng anh chuẩn bị sẵn sàng để tranh cãi.
Nhưng người lính chỉ nói, “Tôi không hẳn hiểu được tư duy của cậu trong tất cả chuyện đó,” rồi đề nghị họ tiếp tục đi cho tới khi tìm được một nông trại mà ở đó họ có thể mua được bữa sáng.
Abdullah lại để Nửa Đêm ngồi lên vai mình, và họ lê bước đi tiếp. Cả ngày hôm đó họ lại lang thang trên những con đường xa xôi. Dù không có dấu hiệu của cảnh binh, họ dường như cũng chẳng tới gần Kingsbury thêm được chút nào. Quả thật, khi người lính hỏi một người đang đào rãnh rằng còn bao lâu thì tới Kingsbury, lão nhận được câu trả lời là còn bốn ngày đi bộ.
Số phận đó mà! Abdullah nghĩ.
Buổi sáng hôm sau, anh đi vòng qua bên kia đống cỏ khô nơi họ ngủ, và ước hai con cóc trên sa mạc trở lại thành người.
Linh thần rất bực bội. “Ngươi đã nghe ta nói người đầu tiên mở cái chai của ta sẽ trở thành cóc! Ngươi muốn ta hủy bỏ việc tốt ta đã làm ư?”
“Đúng thế,” Abdullah nói.
“Bất chấp việc quân của nhà vua vẫn ở đó, và chắc chắn sẽ treo cổ chúng?” linh thần hỏi.
“Tôi nghĩ,” Abdullah nói, nhớ lại trải nghiệm của mình khi là cóc, “rằng dù như vậy họ cũng sẽ muốn trở lại thành người.”
“Ôi dào, được rồi!” linh thần buồn bã nói. “Ngươi nhận ra kế hoạch trả thù của ta hỏng bét rồi chứ? Nhưng ngươi thì quan tâm gì đâu? Với ngươi ta chỉ là cái chai cho điều ước mỗi ngày thôi!”
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây