Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Chương 12
Cái gì sẽ đến với chúng ta?
Ngoài cửa sổ bình minh đang ló dạng
Không ngờ mình đã có với nhau tuyệt vời đến thế
b###Edyta Bartosiewicz “Cuối cùng”
o O o
Không phải bao giờ cũng được đẹp như ở Kraków. Cũng có những ngày thất vọng tràn trề...
Sinh nhật tôi vào tháng mười một. Tất nhiên là tôi lên kế hoạch kỷ niệm ngày đó với Kuba. Hôm ấy là thứ tư. Cây đã trút lá, không khí mùa thu tràn khắp nơi nơi. Thời tiết như thế này bao giờ cũng khiến tôi cảm thấy buồn buồn. Tôi ghen với những người sinh vào mùa xuân hay mùa hè. Khi đó thật ấm áp và lạc quan. Còn vào mùa thu, không những tôi ý thức về những năm đã qua đi, mà bên ngoài cửa sổ còn có mưa sụt sùi, và những giọt nước mưa ấy nhắc với tôi về nỗi buồn của tôi và rằng thời gian cứ qua đi mà tôi vẫn chẳng đạt được cái gì.
Sinh nhật lần này sẽ có mưa, và chúng tôi sẽ ở bên nhau. Kuba hứa là sẽ tự tay làm món Sushi, tôi chỉ phải có mặt và tỏa hương thơm. Tôi đã mua cho ngày này một bộ đồ lót mới. Chúng tôi sẽ ngồi ra sàn nhà và ăn sushi, có thể sẽ xem một bộ phim nào đấy, và sau đó Kuba sẽ cởi bộ đồ lót mới của tôi ra. Anh sẽ cởi lần lượt một chục cái móc nhỏ của chiếc áo nịt ngực. Giật phăng chiếc quần lót của tôi và yêu tôi cho đến nửa đêm. Sau đấy chúng tôi sẽ tắm chung trong bồn tắm đầy bọt. Hoặc là trước. Cụ thể chúng tôi sẽ trao đổi.
Tôi chuẩn bị một chiếc bánh. Tiramis. Tôi biết là Kuba thích loại này nhất. Tôi không cắm ba mươi ngọn nến. Tôi sẽ trang trí theo kiểu mà bao giờ cũng khiến người quen của tôi phải ngạc nhiên. Tôi gập tờ giấy làm mấy phần, sau đó cắt những hoa văn khác nhau. Khi trải tờ giấy ra, nó sẽ như chiếc khăn ăn đăng ten. Tôi đặt nó lên chiếc bánh rồi phun cacao. Sau khi nhấc miếng giấy ra, trên nền trắng của chiếc bánh phoma sẽ hiện ra những hoa văn cacao. Thậm chí một số chỗ còn có cả hình trái tim. Tôi đã thành công.
Tôi đang ngỡ ngàng với chiếc bánh thì chuông điện thoại reo.
— Kuba.
— Veronika, hôm nay anh không thể...
Anh không nói một lời chúc mừng tôi, và lại là sáng sớm.
— Tại sao anh không thể? Có chuyện gì xảy ra thế? – Tôi những muốn quẳng chiếc bánh xuống đất.
— Anh phải đi...
— Đi đâu?
— Mai là sinh nhật mẹ vợ anh...
— Kuba, anh đã hẹn với em rồi cơ mà!
— Đúng thế, nhưng... Vì bận trực nên Ania tổ chức sinh nhật vào hôm nay... Cả nhà đều phải có mặt.
— Nhưng... anh đã hứa với em... Với mình... Sushi... - Ngay lập tức tôi không còn thấy thích chiếc bánh nữa.
— Anh rất tiếc. Anh hứa sẽ đền cho em.
— Kuba...
— Anh phải thôi đây... Anh xin lỗi.
Tôi còn kịp nghe: “Kubuś, thế cái màu xanh này có đẹp hơn không?”, và ngay sau đấy là tín hiệu báo kết nối đã bị ngắt.
Tôi có cảm giác như bị ai đó đấm một cú bằng tất cả sức lực. Thoạt tiên là vào đầu, sau đó là từ tứ phía. Anh đã tung ra những cú đấm và trúng thẳng vào tim tôi.
Sinh nhật mùa thu. Nỗi buồn mùa thu. Nỗi buồn cô đơn.
Tôi cố để không ai đến thăm tôi vào ngày hôm đó. Eva gọi điện bảo muốn đến. Tôi hẹn nó vào cuối tuần vì hôm nay tôi đã có kế hoạch khác. Nó không tự ái, nó hiểu. Thậm chí cả Dominika cũng gọi điện. Nó chúc mừng sinh nhật và chúng tôi hẹn nhau một lúc nào đó...
Tôi nói với bố mẹ là mình không ở nhà. Tôi không muốn các cụ gây bất ngờ cho mình.
Buổi tối có hai người là một ý tưởng tuyệt vời. Tôi đã không ngờ được rằng nó lại biến thành quãng thời gian cô đơn. Tôi nhìn chiếc bánh. Nó phải đợi. Đến mai? Đến bao giờ? Cuộc nói chuyện bị cắt ngang giữa chừng.
Vì Ania hỏi anh, chị ấy mặc chiếc váy màu xanh trông như thế nào.
Anh trả lời chị ấy ra sao?
“Trông em đẹp lắm, như mọi khi”.
Hay cũng giống như anh nhìn tôi, không trả lời, chỉ nhìn đầy ngưỡng mộ rồi ôm thật chặt?
Tôi tự cắt bánh. Mở chai Sheridan. Tôi thích nhìn một dòng rượu đen và một dòng rượu trắng, được rót gần như đồng thời vào ly và hòa làm một.
Để trở nên thật ngon.
Ngày hôm nay, tôi không có cái vị thứ hai ấy.
Tôi uống gần hết nửa chai và ăn ba miếng bánh. Đó là bữa tối của tôi. Bữa tối sinh nhật trịnh trọng. Tôi cười.
Tôi nhớ lại câu chuyện với Eva.
— Bồ bao giờ cũng chỉ ở hàng thứ hai.
— Mày đừng gọi tao thế.
— Thế thì thế nào? Mày chẳng đang là bồ đấy sao.
— Là bạn.
— Ừ, cứ cho là như thế đi. Bạn khác giới của đàn ông có vợ bao giờ cũng ở hàng thứ hai.
o O o
Tôi biết làm gì lúc ấy? Gọi điện cho Eva và công nhận rằng nó có lý? Ở hàng thứ hai nào? Bét ra cũng là hàng thứ ba. Trên tôi còn có bà mẹ vợ nữa.
Tôi không thể gọi điện cho nó.
Tôi nhớ tới Marek.
Bao giờ anh cũng nhớ sinh nhật tôi.
Anh thường hay chúc mừng tôi ngay sau hai mươi tư giờ. Suốt một ngày toàn những bất ngờ. Những sự kiện dễ thương đã được anh lên kế hoạch từ rất lâu trước đó. Tôi cười buồn bã với những ý nghĩ của mình. Điện thoại nội bộ reo. Tôi bật dậy khỏi sa lông. Marek? Hy vọng đó là anh.
— Ai đấy? – tôi run run hỏi.
— Bưu điện. – Tôi nghe thấy tiếng trả lời.
Bưu điện. Thoạt tiên tôi cảm thấy thất vọng, nhưng ngay sau đó là cảm giác bồn chồn. Tôi ra thang máy. Một lát, một người đàn ông từ thang máy bước ra với bó hồng nhung. Tôi không cần phải đếm. Ba mươi bông. Kuba không hoàn toàn quên tôi.
— Chị là Veronika Snarska phải không ạ?
— Vâng.
— Chị ký giúp vào đây.
Tôi ký nhận đã nhận được hoa, cầm bó hoa trong tay và quay vào nhà.
Hoa hồng thơm quá. Không phải lúc nào hoa hồng mua ở cửa hàng hoa cũng có mùi thơm mạnh như thế. Tôi vùi mặt vào những đóa hoa. Ngay lập tức tôi không còn hờn giận gì Kuba nữa. Tôi bắt đầu hiểu, hay chí ít tôi cũng cho là tôi hiểu được cách ứng xử của anh. Đôi khi cần phải chọn không phải cái mà người ta thực sự mong muốn.
Tôi tự ngụy biện với mình, rằng chẳng cần phải bực bội làm gì. Rồi anh sẽ đến vào ngày hôm sau, không thể bận đầu vì những chuyện cỏn con như vậy.
Khi cắm hoa vào bình tôi mới để ý thấy một mảnh giấy nhỏ và tôi đọc nó.
Gửi em những lời chúc tốt đẹp nhất nhân ngày sinh của em. Chúc em luôn hạnh phúc và chúc cho mọi mơ ước của em đều trở thành hiện thực. Chúc em mỗi ngày là một ngày vui, và nước mắt sẽ chỉ là những giọt nước mắt vui.
Anh xin lỗi vì đã không thể mang lại cho em hạnh phúc.
Anh những muốn mọi cái khác hơn. Marek.
Tôi ngồi ngay ở cái chỗ hành lang ấy, sửng sốt vì đó là hoa của Marek. Chúng tôi không gặp nhau, không nói chuyện điện thoại với nhau, tất cả những gì tôi biết về cuộc sống của anh là qua Eva và Jacek, những người cứ thỉnh thoảng lại cho tôi biết vài mẩu chuyện linh tinh về cuộc sống của ông xã tôi.
Vẫn đang là ông xã.
Có lẽ đã đến lúc phải suy nghĩ về cuộc sống sắp tới. Không một ai trong hai chúng tôi làm những bước theo hướng ly hôn. Có lẽ thậm chí chúng tôi cũng không hay nghĩ về vấn đề này. Với chúng tôi điều đó không cần thiết. Tôi ở lại căn hộ của chúng tôi, Marek thuê một chỗ nào đấy ở Sopot. Tôi không biết chính xác ở đâu... Có lẽ tôi cần phải biết, trong mọi trường hợp.
Một mặt tôi vui vì Marek đã nhớ, nhưng mặt khác, tôi vô cùng thất vọng vì đó không phải là hoa của Kuba.
Nhưng lúc này Kuba đang có một buổi tối với bà mẹ vợ. Hẳn là anh phải dễ thương, phải ga-lăng lắm. Nào là mang đĩa salat ra này, rồi kéo ghế cho Ania, người mà hôm nay mặc chiếc váy màu xanh. Anh làm gì có thời gian để nghĩ đến hoa.
Anh không có thời gian để đến. Gọi điện. Ôm.
Tôi bấm số của Marek.
— Chào anh. Cám ơn anh đã gửi tặng hoa. – Giọng tôi cứ nghèn nghẹt nghe rất lạ.
— Thì năm nào anh cũng tặng hoa em mà...
— Em biết, nhưng... Bây giờ đã có ít nhiều thay đổi...
Cả hai chúng tôi im lặng trong chốc lát.
— Quả thực là anh đã mang đến cho em một niềm vui lớn. Em không ngờ.
Marek im lặng.
— Hay lúc nào anh rẽ qua uống cà phê sinh nhật?
— Bao giờ?
— Hôm nay? – tôi vội vàng trả lời. – Thực ra thì em đã ăn mất một nửa cái bánh rồi, nhưng cũng vẫn còn một ít.
— Hôm nay thì anh không đi được rồi. – Tôi nghe tiếng anh nói. – Anh có chương trình khác mất rồi.
Chương trình khác của chồng tôi nghe cũng đau như chiếc váy màu xanh của vợ-không vợ Kuba.
— Em hiểu rồi. Vậy... pa. Một lần nữa cám ơn anh.
— Pa – anh trả lời và ngay sau đó là tín hiệu ngắt kết nối.
Tôi nhìn chiếc điện thoại. Đâu rồi cái thuở chúng tôi trêu nhau xem ai là người cúp máy trước. Chúng tôi có thể ngồi hàng giờ bên chiếc điện thoại. Khi chúng tôi nói chúc ngủ ngon, thì là nói ngay trên giường. Sau đấy vẫn còn nhớ ra mấy việc rất quan trọng và chúng tôi phải trao đổi ngay lập tức.
Tôi phân vân, cái gì đã xảy ra với tất cả những chuyện này. Và càng nghĩ lâu, tôi càng hiểu rằng chính tôi là người có lỗi lớn trong sự tan vỡ của mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi đã đưa Marek đến một điều... Tôi đã không nhìn thấy người đàn ông trong anh. Tôi cũng không nhìn thấy trong anh chàng trai mà tôi đã yêu cách đây lâu rồi, rất lâu.
Giờ đây anh ấy có những chương trình khác.
Hay là anh ấy hẹn gặp ai?
Tôi còn nhớ anh đã nhìn mình như thế nào với đôi mắt xanh biếc. Anh đã vuốt ve hai bàn tay tôi như thế nào, anh đã đánh thức tôi dậy giữa đêm khuya chỉ để nói rằng anh yêu tôi. Tôi đã không hài lòng vì bị đánh thức. Lúc này tôi muốn được cùng với một người nào đó hàng đêm, người sẽ nói yêu tôi.
Giờ đây có lẽ chẳng có ai yêu tôi.
Kuba không bao giờ nói với tôi điều ấy. Nhưng tôi không đòi hỏi ở anh tình yêu. Như thế thật tốt. Tôi không chờ đợi nhiều hơn những gì đã có.
Nhưng trong ngày sinh, tôi muốn một điều gì đó nhiều hơn. Tôi muốn có ai đó ở bên mình. Tôi có bạn bè, nhưng không trông đợi vào bất cứ ai khác. Người được gọi là bạn thân của tôi, nhưng trong ngày đặc biệt đối với tôi lại có những việc khác quan trọng hơn. Những việc mà người ấy đã gắn bó từ nhiều năm nay. Tôi chỉ là “người thứ hai” mà thôi.
Ngày hôm sau tôi gặp phải sự cố. Chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra nhưng đó là một sự kiện tiếp theo, nó khiến tôi ý thức được rằng chỉ có những người đàn bà rất mạnh mẽ về tâm lý mới có thể trở thành tình nhân. Đó là những người có thể đón nhận thất bại trong tư thế ngẩng cao đầu và không sợ bị bỏ rơi. Tôi có lẽ không phải là người như vậy... Nhưng tôi rất muốn được như thế.
Sau cuộc gặp gỡ, tôi về bằng xe công vụ. Tôi đưa sếp đến ngân hàng rồi một mình quay lại cơ quan. Một con mèo đột ngột nhảy ra đường. Tôi phanh gấp. Chiếc skoda chạy sau tôi đã không kịp dừng lại. Tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi rất sợ ra khỏi xe vì nghĩ rằng chắc chiếc xe phải ở trong tình trạng thảm hại lắm.
— Chị đi đứng kiểu gì thế hả? Đúng là đàn bà cầm lái! Ai cấp phép lái xe cho chị đấy? – một tay mặc comple quát mắng tôi. – Vừa lấy xe ra khỏi gara xong, thế mà lại cái gì nữa đây!
Tôi đứng như chôn chân xuống đất.
— Tôi rất xin lỗi... Có một con mèo chạy qua đường.
— Tôi không quan tâm đến chuyện ấy. Tôi với chị viết biên bản. Chờ công an phải mất ba tiếng đấy. Vô nghĩa.
Anh ta lên xe, sập cửa và bắt đầu tìm giấy tờ gì đó.
Tôi lấy điện thoại trong túi xách tay ra. Kuba. Không bắt máy. Chết tiệt.
Marek.
Sau mấy tín hiệu, tôi nghe thấy tiếng anh.
— Marek, em xin lỗi vì đã gọi điện cho anh, nhưng em không biết gọi cho ai... Em đang đứng trên phố Miszewski, em đang đi và phanh gấp vì có một con mèo chạy ngang qua đường... Và một tay nào đó tông vào em – tôi hoảng sợ thuật lại.
— Em cứ bình tĩnh, nghĩa là không phải lỗi tại em. Em gọi cảnh sát đi.
— Nhưng cái tay ấy lại bảo là lỗi tại em, hắn bắt em viết biên bản gì đấy.
— Được rồi, Veronika. Em gọi 112 đi. Anh sẽ đến ngay.
Khi Marek đến, tay mặc comple ngay lập tức ăn nói khác hẳn. Đâu tiên hắn cố nổi khùng, việc gì phải gọi cảnh sát, tuy nhiên chúng tôi đã gọi.
Và rất hay... Hắn ta vẫn chưa hả hết hơi rượu sau bữa nhậu rõ ràng là đẫm chất cồn, chính vì thế nên hắn đã ngại cảnh sát.
May mà xe của tôi vẫn chạy bình thường. Thiệt hại không lớn. Tôi gọi điện cho sếp và Marek đã giải thích với sếp tất cả, bởi sau vụ va chạm ấy, tôi thực sự cảm thấy mình như một cô gái tóc vàng có thể làm được mọi chuyện nhưng chắc chắn không phải là lái xe.
— Thôi, em đừng về công ty nữa. – Marek gạt những sợi tóc trên trán tôi. Tôi đã quên mất là anh vẫn hay làm thế. Cử chỉ dường như vô nghĩa ấy với chúng tôi lại mang nhiều ý nghĩa.
— Anh đi uống cà phê với em được không?
Marek nhìn đồng hồ.
— Anh chỉ có nửa tiếng. Mình có kịp không nhỉ?
Tôi cười. Chúng tôi đã không làm những việc như thế này trong nửa giờ đồng hồ.
— Mình đi đi, đến Sowa. Anh vẫn còn kịp ăn bánh đấy.
Bánh thì Marek không từ chối.
Chúng tôi dừng xe trước một tiệm bánh.
— Anh mời em – anh nói và đẩy tôi ra khỏi quầy tính tiền. – Đây sẽ là bánh sinh nhật.
— Ôi, không. – Tôi xông vào đứng trước anh. – Em mời. Anh xứng đáng với một chiếc bánh thật to.
Khi tôi chen vào giữa Marek với quầy tính tiền, Marek không lùi lại. Anh đứng rất gần, chạm cả vào mông tôi.
Tôi cảm nhận được sự chạm đó của anh, mùi của anh. Cái mùi mới thân quen, gần gũi, ấm áp và bình an làm sao. Mùi của người đàn ông mà trước người ấy, không cần phải diễn thành một người khác, có thể là chính mình một trăm phần trăm.
Và... Thậm chí trong khoảnh khắc, tôi đã thấy thèm cái mùi ấy.
Chúng tôi ngồi vào một chiếc bàn nhỏ. Marek uống latte, còn tôi cà phê đen.
— Đen à? - Anh ngạc nhiên. – Thay đổi quá nhỉ.
— Toàn những thay đổi mà anh. Thỉnh thoảng em thích cà phê đen khi ăn với bánh ngọt. Còn thay đổi khác nữa thì không có đâu.
— Anh nghe nói là em đã sơn lại phòng.
— Làm sao mà anh biết?
— Dominika nói.
— Anh vẫn gặp nó à?
— Ừ, thỉnh thoảng cũng có gặp.
Tôi không biết “gặp” ở đây có phải là một cái gì đó quan trọng không. Có một cái gì đó nhói lên trong lòng tôi.
Ghen?
Nửa tiếng mà Marek dành cho tôi qua đi rất nhanh. Anh lên xe và đi đến chỗ một khách hàng. Mà cũng có thể là đến chỗ Dominika?
Tôi không nên quan tâm đến điều đó. Tuy nhiên.
Tôi uống nốt cà phê. Trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của Kuba.
Tôi có cảm tưởng như mình đang ở trên chiếc đu quay. Lúc thì nhìn thấy người này, lúc lại nhìn thấy người khác. Tôi đã trèo lên chiếc đu quay ấy và không thể dừng lại. Tôi sợ là mình sẽ ngã. Nếu vậy thì sẽ là một cú ngã đau. Có thể sau cú ngã ấy tôi sẽ không đứng dậy được. Và tôi rất sợ thế.
— Chào anh, mọi chuyện ổn rồi anh ạ - tôi nói. – Em bị đụng xe.
— Em không sao chứ? – Trong giọng anh có thể nghe thấy sự lo lắng.
— Không sao, không sao...
— Thế em có để dành cho anh miếng bánh nào không đấy? – anh hỏi.
— Đương nhiên là có. Anh đến chứ?
— Mười bảy giờ anh phải đưa Ania đi làm, anh sẽ đến em.
Ồ, mới bình thường làm sao. Anh ta đưa vợ đi làm, để chị ấy có thể yên tâm làm việc, còn anh ta sẽ yêu nhau say sưa với một người đàn bà khác trong thời gian đó.
Rollercoaster[11]. Tôi hy vọng là không lâu nữa chúng tôi sẽ lên đỉnh. Cả hai người.
Tôi về nhà, mặc bộ đồ ngủ mà hôm qua tôi đã mặc khi chờ anh đến. Và tôi tiếp tục chờ. Sau mười chín giờ, điện thoại nội bộ đổ chuông.
[11] Đường ray lộ thiên, rất dốc và có những chỗ ngoặt gấp trong các khu vui chơi – ND
Tôi mở cửa.
Kuba mang đến cho tôi mấy bông hướng dương và một chiếc hộp giấy.
— Sushi. Anh luôn giữ lời hứa.
Tôi cười. Luôn luôn ư? Liệu ngày xưa, cách đây hơn chục năm anh có hứa với Ani là họ sẽ ở bên nhau cho đến trọn đời, thì giờ đây chúng tôi có ngồi cùng nhau ở đây không? Chắc là không, một khi anh luôn giữ lời hứa.
Sushi tuyệt vời. Buổi tối tuyệt vời.
Kuba nói rằng trong một số quán rượu, người ta ăn sushi trên cơ thể một cô gái.
— Body sushi. Em nằm xuống đi – anh ra lệnh.
— Còn em?
— Anh sẽ bón cho em, đương nhiên rồi.
Tôi nằm xuống, lõa thể, còn anh đặt lên người tôi những miếng sushi rồi dùng miệng để nhặt từng miếng từ thân thể tôi. Quả thực anh đã làm món sushi tuyệt hảo. Chắc hẳn anh cũng thấy rất ngon...
Chúng tôi không kịp ăn bánh.
Hầu như cả tối chúng tôi ở trong bồn tắm, vuốt ve mơn trớn nhau cho đến ranh giới của cảm giác đủ, nhưng không vượt quá ngưỡng ấy.
Sau đó chúng tôi yêu nhau rất lâu vào ban đêm.
Kuba còn chụp cả ảnh cho tôi nữa. Chúng tôi uống rượu vang và không cảm thấy ngại ngùng trước ống kính. Được một bức ảnh rất đẹp. Mặt tôi chìm trong bóng tối, hoàn toàn không thể nhận ra tôi được. Cơ thể tôi nhìn thật lý tưởng. Đường cong phần mông tuyệt đẹp, chân dài, hai bầu ngực săn chắc. Trên bức ảnh ấy tôi là một người mẫu hoàn hảo.
— Anh sẽ đưa cho một họa sĩ nào đó bức ảnh này để vẽ một bức tranh. Anh thích sơn dầu. Đặc biệt là kiểu vẽ thật dày. Khi đó họa sĩ không chỉ chơi với màu sắc, mà còn với hình thể. Anh sẽ bảo để họ vẽ em. Để anh có thể không chỉ nhìn thấy em, mà còn chạm được vào em nữa.
— Anh sẽ chạm vào bức tranh à?
— Anh sẽ nhắm mắt và nhớ lại.
Tôi chỉ cười. Tôi không tưởng tượng nổi rằng chúng tôi lại có thể nhớ thân thể của nhau đến vậy, đến mức Kuba phải chạm vào bức ảnh thay vì chạm vào tôi.
— Em cũng muốn được xem bức tranh.
— Rồi em sẽ thấy.
Một thời gian sau anh mang bức tranh đến. Nó có màu sáng, những điểm tối duy nhất là tóc tôi, hai núm vú và khu rừng đàn bà rậm rạp của tôi.
— Anh đừng có nói là sẽ treo nó ở nhà.
— Anh sẽ treo chứ. Anh muốn có một phần em ở bên mình.
— Anh nói cứ như là đang tạm biệt ấy.
— Anh phải tạm biệt em. Một lúc thôi.
Anh đặt báo thức sáu giờ, vì sáng mai anh phải đón Ania mệt mỏi đi làm về...
o O o
Bạn bè rất muốn chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng phải một tuần sau chúng mới được làm điều ấy, vì trước đó tôi không cho phép chúng đến. Đầu tiên là tôi chờ Kuba một cách vô vọng. Ngày hôm sau Kuba cũng làm nhỡ kế hoạch của mọi người. Cuối cùng cũng được. Tôi không thích lắm cuộc thăm viếng này, nhưng không thể phá bỏ truyền thống được, mà theo đó thì gần ngày sinh của bất cứ đứa nào trong ba đứa, chúng tôi cũng gặp nhau, chỉ ba mụ đàn bà và chúng tôi tận hưởng niềm vui trong hình hài của chiếc bánh gato, cà phê và rượu ngọt. Và bây giờ cũng phải thế.
Gần đây đường chúng tôi đi đã rẽ theo những ngả khác nhau. Mỗi đứa sống trong một thế giới có phần khác hơn. Cuộc sống của Eva là con cái, dù nó có muốn hay không. Tôi thì đầu tiên quanh quẩn với những truyền dịch, bệnh viện và xét nghiệm. Bây giờ thì tôi đang có Kuba. Nhưng tiếc là tôi không thể chia sẻ với Dominika niềm đam mê này được. Eva nhìn tôi cau có là đã đủ lắm rồi. Với lại Dominika chỉ chăm chăm đi dự các bữa tiệc dành cho những người độc thân như một món hàng hot. Chí ít thì cũng là nó tỏ ra như vậy với chúng tôi, hai con chuột xám trong bộ đồ mặc nhà.
Hai đứa cùng đến. Chúng mang đến một chai rượu màu ngọt, rượu vang, bánh gato sôcôla, hạt điều và một chiếc hộp nhỏ được gói rất đẹp.
— Quà for you! – Dominika hôn tôi một lần vào má bên này, một lần vào má bên kia rồi trao quà.
Eva khiêm nhường đứng sau nó, tay cầm hoa.
— Chúc mọi sự tốt lành! Chúc hạnh phúc! – nó nói. – Và mày biết cái gì nữa đấy. Chúc mày sẽ... khổ như tao. – Nó cười. – Tã lót, cứt đái, đêm ngủ cứ hai tiếng lại dậy vì con khóc... - nó liệt kê.
Dominika ngồi im lặng.
— Tao xin lỗi – Eva cúi đầu.
Dominika nhún vai.
— Không sao. – Bao giờ nó cũng làm vẻ mặt hài lòng. – Đã có, đã qua. Tao có thể tiếp tục sống bình thường. Không có những niềm vui – nó nhăn mặt - mà mày vừa chúc Veronika.
— Có vẻ cuộc sống của tao không được bình thường?
— Eva hỏi. – Nó bình thường hơn cuộc sống của mày đấy.
Và Eva, theo tôi, thật tinh tế. Nếu như không phải là sinh nhật của tôi còn Dominika không phải là khách của tôi thì chắc hẳn nó chưa dừng lại ở đấy. Ờ, mà tôi biết nói gì với nó? Rằng tôi bực với nó vì tôi không biết liệu chồng mình có gặp gỡ với nó không? Chồng, người trong thực tế không ở cùng với tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ cặp với chính nó! Tất cả những chuyện này thật rắc rối. Nhưng có lẽ cuộc đời là vậy. Mọi chuyện đều xoay quanh mối quan hệ giữa con người với con người.
— Mày có lý, gần đây quá nhiều bất ổn. Tao đi dự chiêu đãi cũng nhiều. Cách đây mấy hôm tao lôi Marek – Dominika nhìn tôi – đi ăn tối, vì anh ấy ngồi nhà mỗi một mình.
Tôi nuốt vị đắng vào trong. Thì ra Dominika là cái “chương trình khác” mà chồng tôi bận vào cái buổi tối sinh nhật ấy. Biết làm sao được. Tôi chẳng có quyền gì với anh ấy cả. Có chăng chỉ là trên giấy. Trong thực tế, chúng tôi đã sống tách biệt rồi.
Eva nhìn tôi dò hỏi. Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, nó vội chuyển đề tài.
— Mày nói đi, tại sao lại không thể gặp chúng tao vào hôm sinh nhật được.
Đó cũng không phải là một đề tài tiện nói.
— Tao bận...
— Với cái tay mà mày với hắn ôm nhau ở sân bay à? – Dominika hỏi.
— Dominika! – Tôi bực bội kêu lên.
— Cứ bình tĩnh. Tao không nói cho ai biết đâu – nó xoa dịu tôi. – Hôm ấy tao tiễn một người ra sân bay và nhìn thấy hai người.
— Ai đấy? – Eva hỏi.
— Không quan trọng – Dominika cắt ngang.
— Ai? – Tôi nhắc lại.
— Tụi mày có thể chuyển đề tài được không?
— Mày nhìn kìa, đề tài của chúng tao thì tiện nói cho mày, nhưng của mày thì không tiện cho chúng tao.
— Là Stephen – nó trả lời thẳng tưng. – Rồi sao đây? Chúng mày sẽ thiêu sống tao như thiêu một mụ phù thủy chăng? Đúng, đó là con của anh ấy, đúng, tao tiễn anh ấy ra sân bay.
Chúng tôi ngồi im lặng. Không ngờ tới sự thú nhận như thế này.
— Mày vẫn liên hệ với anh ta chứ?
— Ừ - Dominika gật đầu.
— Từ hồi ấy?
— Ừ. – Dominika như thể mềm yếu đi. – Thực sự là tao chẳng đòi hỏi gì cả - nó khe khẽ nói. – Thực sự. Là anh ấy tìm thấy địa chỉ mail của tao ở đâu đó, viết thư, sau đấy gọi điện và đến.
— Đơn giản thế thôi á? – Eva nhăn mặt.
— Ừ, đơn giản thế thôi. – Dominika ngồi co ro trên ghế. Thì tao còn biết làm gì nữa? Anh ấy cũng chả hỏi có đến được không, và cứ thế là đến! Anh ấy đến và gọi điện, nói rằng đang ngồi trên sân bay, rằng đang phân vân không biết nên tìm khách sạn hay có thể ngủ lại ở chỗ tao.
— Và mày cho anh ấy ngủ lại... - Tôi khẳng định nhiều hơn là hỏi.
Dominika gật đầu.
— Mày chỉ cho anh ta ngủ lại thôi?
Nó lắc đầu.
Chúng tôi im lặng. Không đứa nào biết phải nói gì. Tôi ra bếp lấy cái mở nút chai. Khi tôi quay lại, Eva và Dominika vẫn ngồi nguyên ở tư thế lúc tôi đi ra. Không một cử động, không một lời nói.
Tôi lấy ly trong tủ ra và rót rượu.
Tôi là người đầu tiên cầm ly và nâng lên.
— Tụi mày biết gì không? Chúng mình uống đi. Vì chúng ta. Để mọi sự rồi sẽ tốt đẹp. Và để chúng mình có sức làm được như thế - tôi thở dài.
— Tao kiệt sức rồi – Dominika thở dài. Nó uống một hơi hết chỗ rượu vang và đưa ly cho tôi để rót thêm. Tôi rót ngay. – Tụi mày biết không... Tao không đến nỗi tồi như vậy đâu. Tao nói linh tinh đủ thứ, nhưng ở trong này – nó chỉ vào tim – không đến nỗi tồi...
Tôi không biết phải nói gì. Tôi đã tức nó vì buổi sinh nhật tôi nó đã đi cùng với Marek. Nhưng có thể thực sự nó không muốn làm điều gì xấu...
Tôi ngồi xuống cạnh nó. Eva ngồi ở phía bên kia.
Nhưng còn sinh nhật.
Một ly vang nữa.
— Tao muốn quên. Nhưng không thể. Anh ấy cũng không quên – nó nói. – Đó chỉ là một lúc một nhát, thậm chí không được cả một đêm. Chỉ năm phút. Thật tiếc. Tụi tao viết mail, nói chuyện qua điện thoại. Đầu tiên thỉnh thoảng lắm mới một lần, sau đấy cứ ngày một nhiều hơn... Hàng ngày, mấy lần một ngày... Và sau đấy thì cứ một lúc lại gọi. Và anh ấy đến.
Chúng tôi ngồi nghe chăm chú. Tôi chỉ rót thêm rượu.
— Tao ra sân bay đón anh ấy. Tao đi với ý nghĩ rằng sẽ tống anh ấy lên một chuyến bay khứ hồi gần nhất. Tao định thật cứng rắn. Ôi, Chúa ơi, tao nghĩ là như mọi khi, tao có thể tự mình quyết định mọi việc. Bởi tao đâu có yêu! Tao coi tụi đàn ông chỉ như một thứ công cụ mà thôi!
Đó là một cú sốc đối với chúng tôi. Dominika đang yêu.
— Mày yêu à?
Nó gật đầu.
— Tao không biết phải làm gì. – Nó nhún vai. Tao ở đây, còn anh ấy ở đâu đó gần London, với vợ, với một chú cún cưng, với ngôi nhà của mình...
— Tao nghĩ là vợ với cún cưng không phải là vấn đề ở đây. – Eva thử giải tỏa tình hình.
Tuy nhiên Dominika không còn bụng dạ nào để cười.
— Đúng, vợ. Chúng mày phải hiểu là khi mà tụi tao chưa gặp nhau thì mọi chuyện của họ đều ổn cả! Mặc dù ở một khía cạnh khác thì lại là không ổn, nếu một người đàn ông có vợ lại quyết định làm tình trong nhà vệ sinh với một phụ nữ vừa mới quen – nó nhận định. Bây giờ tao nghĩ thế này. Ví dụ, Jacek không đồng ý...
— Dominika! – Eva kêu lên.
— Tao xin lỗi... - Dominika thở dài. – Lạy Chúa tôi, tao nói tất cả những chuyện này với tụi mày để làm gì cơ chứ.
— Mày cứ nói đi – tôi đề nghị. – Vì đó chưa phải là kết thúc, đúng không?
— Chưa. – Nó lắc đầu.
— Tao không biết có còn đủ sức nữa không. – Eva mở nắp chai rượu ngọt. – May mà tao đã hút sữa và để trong tủ lạnh. Mai thì chắc là tao tỉnh rồi.
Dominika nhăn mặt và đưa mắt nhìn.
Eva rót rượu ngọt vào chiếc ly vừa dùng để uống vang.
— Mạnh – nó nói. – Biết làm sao được. Thỉnh thoảng cũng phải uống say để chịu đựng thực tế. – Nó uống mấy ngụm. Mày nói đi. Tao sẵn sàng rồi đây. Nó cười với Dominika. – Và tao biết rằng mình có một ông chồng tốt...
— Mày có... - Dominika thở dài. – Lần đầu tiên Stephen đến... tao không muốn nhìn anh ấy. Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh ấy ở sân bay, tao đã quyết định sẽ nói chuyện với anh ấy một lần cuối cùng. Rằng đơn giản là hai người sẽ về nhà, sẽ ăn trưa, nói chuyện, sau đó ai sẽ về giường người đó ngủ. Và đã đúng như thế. Mặc dù là không hoàn toàn... Hai người về nhà tao, dọc đường rẽ qua một cửa hiệu pizza đặt bánh mang về. Tao cố tình không chọn nhà hàng. Chúng mày biết đấy, không khí ở đấy... Tao không muốn điều ấy. Những gì đang diễn ra trong lòng tao đã là đủ rồi... Tụi tao ngồi và nói chuyện.
— Mày có nói với anh ấy về đứa bé không? – tôi hỏi.
Dominika gật đầu.
— Cuối cùng thì có nói. Tao nghĩ là anh ấy sẽ sợ, rằng anh ấy sẽ đưa ra quyết định là gặp gỡ với tao quá nhiều rủi ro... Tao nói với anh ấy về cái thai. Anh ấy sững người lại. Hỏi thế đứa bé bây giờ thế nào... Tao bảo không còn nó nữa rồi. Tao không muốn anh ấy phải lo lắng. Anh ấy gầm lên với tao. La. Hét. Anh ấy như phát điên. Gào lên, rằng tao có quyền gì mà dám quyết định số phận đứa con của anh ấy. Tao cũng gào lên rằng năm phút trong nhà vệ sinh không đảm bảo để anh ấy đáng được gọi là bố.
Dominika dừng lại và rót rượu ngọt cho chúng tôi.
— Anh ấy có ở lại không? – Eva hỏi.
Dominika lắc đầu.
— Anh ấy bỏ đi, đóng sập cửa lại. Tao còn lại một mình, gào khóc. Tao chắc rằng như vậy là hết rồi, rằng anh ấy sẽ không bao giờ gọi điện nữa. Và thậm chí tao đã cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã không phải là người đưa ra quyết định.
— Anh ấy có quay lại... - tôi ngắt lời nó.
— Anh ấy quay lại. Khoảng một tiếng sau. Có thể là hai. Ngồi xuống cạnh tao, cầm tay tao. Anh ấy bắt đầu kể... Rằng đối với anh ấy tao là một người đặc biệt, rằng anh ấy cũng không hiểu nổi tình cảm của mình. Anh ấy nói giống hệt như tao nghĩ. Tụi mày biết không, anh ấy cảm nhận y như tao... Anh ấy xin lỗi tao. Chính tao cũng chẳng biết vì cái gì. Có lẽ vì anh ấy đã không nhận ra tao đã có bầu. Làm sao mà anh ấy có thể nhận ra cơ chứ? – Mặt nó sáng lên. – Anh ấy bảo rằng người đàn bà mang trong mình đứa con của anh ấy, cho dù chỉ trong chốc lát, sẽ mãi mãi là đặc biệt đối với anh ấy.
— Anh ấy có con không? – tôi hỏi.
— Không. Họ luôn cho rằng họ còn thời gian cho chuyện đó...
— Họ bao nhiêu tuổi?
— Anh ấy bốn sáu. Vợ anh ấy bốn mươi.
— Có lẽ họ không còn thời gian.
— Không còn... Nhất là bây giờ.
— Tại sao?
— Tối hôm ấy tụi nao nói chuyện lâu lắm. Như những người bạn. Tao trải ga cho anh ấy trong phòng ngủ, còn tao sang phòng khách nằm trước TV. Tao không ngủ được. Anh ấy cũng thế. Độ một tiếng sau anh ấy ra hỏi tao xem gì thế. Đang có một phim gì đấy, tao cũng không nhớ nữa. Tụi tao xem một bộ phim, thực ra thì toàn nói chuyện, sau đấy xem một bộ phim nữa. Tao không nhớ như thế nào, nhưng khi chúng tao thức dậy thì đang trong vòng tay của nhau. TV vẫn đang nói.
— Và không chỉ kết thúc ở trong vòng tay của nhau... - tôi kết luận.
Dominika lắc đầu phản đối.
Chúng tôi ngồi im lặng. Thỉnh thoảng lại có một đứa cắn hạt dẻ hoặc ăn bánh.
— Thế bây giờ thế nào? – tôi phá vỡ sự im lặng.
— Tụi mày ghét tao...
Chúng tôi nhìn nó chờ đợi.
— Sau đấy anh ấy đến lần thứ hai. Và lần thứ ba... Tụi tao đã đưa ra một số quyết định... Đúng hơn là anh ấy. Tao đã nộp hồ sơ. Ra Tết tao sẽ sang Anh. Stephen tìm được cho tao một chỗ làm. Ở ngân hàng... Tao sẽ làm cái công việc giống như tao vẫn làm cho đến lúc này.
— Thế còn vợ anh ấy?
— Chị ấy đã biết – Dominika trả lời.
— Chúa ơi... - Eva thì thào.
— Hình như chị ấy cũng không buồn lắm. Tao cũng không biết. Có thể Stephen chỉ nói thế để tao không áy náy. Tao cũng không biết nữa. Mặc dù tao chỉ là một con bé tầm thường – nó cười vẻ mai mỉa – nhưng cũng có những ngày tao cảm thấy thật kinh khủng với tất cả những chuyện này. Tao cũng không đến nỗi tồi tệ...
Chúng tôi không biết phải nói gì.
Bởi còn biết nói gì trong tình huống như thế này.
— Mày hạnh phúc chứ? – Eva hỏi.
— Thỉnh thoảng rất hạnh phúc. – Dominika cười. – Và thỉnh thoảng rất không hạnh phúc. Theo dạng hình sin. Thật kinh khủng phải không?
— Tao cũng không biết – Eva trầm ngâm. – Chẳng bao giờ chỉ có toàn màu hồng đâu...
— Không? – Dominika ngạc nhiên. – Thế mà tao luôn mơ ước có được sự bình yên như mày.
— Tao? Bình yên? – Eva ngạc nhiên.
— Sự ổn định... Chồng, con, căn hộ. Thỉnh thoảng có người giúp việc đến dọn nhà, hoa ngoài ban công. Rất gia đình, ấm cúng.
Eva cười.
— Dominika, chỉ tưởng thế thôi. Có con rồi thì không được yên đâu. Cứ chốc chốc lại có chuyện gì đấy. Không thâm chỗ này tím chỗ kia thì lại dứt cúc áo, không cúc áo thì lại đau bụng đau bão... Mà chẳng mấy nữa chúng sẽ biết cãi nhau. Tao chỉ mơ ước có một chuyến đi đến miền cô độc nào đấy. Một mình, hoàn toàn một mình...
— Còn mày? – Dominika hỏi. – Verka, mày mơ về điều gì? Về cái tay đẹp trai ở sân bay chăng?
o O o
Tôi không biết mình ước mơ điều gì. Tự tôi không biết lắm mình muốn gì nữa.
Đêm hôm ấy tôi lại mơ thấy Marek. Chúng tôi gặp tai nạn, và tôi bị cái gì đấy. Không đi được. Anh bế tôi đi qua một cách đồng đầy hoa anh túc, sau đó đặt tôi vào một cái bồn tắm rộng mênh mông và nói rằng bây giờ thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Rằng anh đã lo sao cho tôi được hạnh phúc.
Khi tôi tỉnh giấc, Kuba không còn ở bên cạnh tôi nữa. Tôi còn lại một mình, với những ký ức về giấc mơ.
Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Chỉ có điều như thế nào, khỉ thế...
Hồi mới quen Kuba, anh hỏi liệu tôi có phải là Veronika có cuộc sống hai mặt, hay là người quyết định là mình sẽ chết. Tôi không muốn chết. Nhưng tôi cũng không muốn mình có một cuộc sống hai mặt. Tiếc thay, tất cả đã chứng minh điều đó.