Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10409 / 21
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 -
à Nhược Thủy ngồi nhìn Bảo Hân nhơi nhơi từng muỗng cháo mà muốn ứa nước mắt. Nằm vùi hai ba ngày như người chết, hôm nay cô mới ngồi dậy đòi ăn. Bà biết con bé đang gắng gượng để cố vượt cho qua nỗi khổ qúa lớn mà vì danh dự gia đình nó phải làm theo bà dạy.
- Ba về chưa mẹ?
- Chưa con à! Mấy bữa nay ba con đi suốt đêm. Tội nghiệp, ông buồn vì chuyện của con, dầu gì bữa đó bạn bè của ba cũng đông, ổng bị mất mặt.
Bảo Hân nhăn nhó như đang uống thuốc đắng. Bao giờ ba cô cũng xem danh dự của ông là trên hết, danh dự của ông lớn gấp vạn lần nỗi khổ của cô, và ông đang lợi dụng việc bị con gái làm mất mặt để bỏ nhà đi suốt ngày, suốt đêm mà gia đình không ai dám hỏi tới.
Hân tội nghiệp mẹ mình quá! Hôm nay trông bà gìa đi ít nhất năm sáu tuổi. Bà khổ vì tai tiếng mà!
- Hân!
- Có gì hôn mẹ?
Bà Thủy đắn đo rồi vụt nói nhanh:
- Thằng Thuấn chờ con ở dưới nhà từ sớm mai tới giờ.
Giọng cô khô khan:
- Sao mẹ không đuổi ảnh về giùm con?
Bà Thuỷ nghiêm nghị:
- Mẹ muốn con phải gặp để nói chuyện với nó.
- Còn chuyện gì nữa để nói với nhau hả mẹ. Con đã chấp nhận lời mẹ dạy rồi.
- Hừ! Bây giờ không là chuyện yêu đương của hai đứa nữa, mà là chuyện danh dự của gia đình. Mẹ nó không biết điều. Mẹ xem như không quen biết. Dứt khóat con và nó cắt đứt quan hệ. Nói với nó một lần vẫn đâu đã rửa hết nhục. Nhưng cho nó biết từ giờ trở đi con và nó là hai người lạ. Nó đừng theo quấy rầy gia đình mình nữa. Thật con dại cái mang! Mẹ khổ với họ hàng, với xóm giềng quá rồi. Phải dời được nhà đi nơi khác mẹ dời ngay lập tức.
Lại danh dự, lại tiếng tăm, lại gia đình, dòng họ, không ai nghĩ tới bản thân cô đang khổ ra sao cả, mẹ cô chỉ nghĩ tới cái đã mất từ lâu rồi bởi người bà từng tôn sùng tuyệt đối. Hân chán chường nhắm mắt lại, sao đêm đó Triều không để cô chết cho rồi, để sống mà hai vai nặng như mang gông, trái tim khô héo vì thất tình thì sống làm sao nổi.
- Mẹ sẽ gọi nó lên gặp con đó.
Thấy Hân vẫn lặng thinh, bà bồi thêm:
- Phải biết nghĩ tới mọi người, nhất là ba con, ông ấy bị tổn thương nặng nề vì con, con biết không? Nhà mình từ xưa tới giờ đâu có chuyện ồn ào tai tiếng như vầy. Mấy đêm nay ổng về có mùi rượu, mẹ lo qúa Hân à! Mẹ sợ tim ổng chịu không nổi...
Bảo Hân ôm đầu:
- Mẹ đừng đổ cho con nhiều trách nhiệm như vậy. Lúc nào cũng sống vì mọi người, nghĩ tới mọi người, mẹ không nói ra nhưng con cũng biết trong nhà này, chúng con và cả mẹ nửa phải sống vì mọi người như ba từng hô hào kêu gọi. Mà mẹ ơi! Thật ra chúng ta sống chỉ vì có một người thôi, đó là ba. Ba muốn mọi người phải vì ba, cho ba và răm rắp phục vụ, tuân lời ba, trong khi ba không sốngcho ai ngoài sống cho ba ra. Thật ích kỷ!
Bà Thủy tái mặt, giọng ríu lại vì tức:
- Mất dạy! Con mà dám chỉ trích, phê phán ba mẹ à? Tại sao con lại từ chuyện của mình bắt qua nói chuyện người khác? Con bất mãn cái gì hả Hân? Con nghĩ lại cho kỹ đi, con đã sống cho con hay sống vì mọi người? Trước đây ba không chịu thằng Thuấn, sau đó ổng thấy con buồn khổ qúa nên cũng bấm bụng đồng ý vì thương con. Bây giờ lòi bộ mặt thật của nó ra rồi, ba chưa rầy la con tiếng nào, con lại đi trách ngược lại. Thật trong nhà này mình con là quá quắt, là lì lợm, là khó dạy nhất. Và hậu quả cũng sờ sờ ra đó chớ có lâu lắc gì? Bây giờ con cũng tự cao, cho mình hay hơn người lớn, ngay cả lúc này con cũng đang nghĩ chỉ có thằng Thuấn là đáng trách, còn con là nạn nhân chớ gì?
Bà Thuỷ ngừng lại, khẽ thở dài rồi nói tiếp:
- Chuyện đã lỡ rồi, mẹ không trách con. Liệu lời mà nói với nó lần chót.
Ngồi quay mặt nhìn ra balcon, Hân lắng nghe tiếng chân quen thuộc vang lên ở cầu thang, ở hàng lang rồi vào tới phòng mình.
- Hân!
Cô không nhúc nhích nước mắt tủi hờn trào luôn theo tiếng thổn thức. Cô để mặt Thuấn ôm mình vào lòng, hôn gấp rút lên môi, lên mắt:
- Đừng khóc em yêu. Anh vẫn là của em, mãi mãi là của em. Tất cả do người ta muốn làm tiền mình thôi. Em phải tin ở anh, phải làm cho ba mẹ tin anh. Mấy ngày nay anh muốn điên lên được khi nghĩ tới em. Anh khổ chết được khi mẹ em cứ gạt ngang mỗi lần anh mở miệng trình bày vụ việc đêm đó.
Lau nước mắt cho Hân xong, Thuấn nói với giọng thành khẩn của tín đồ đang xưng tội:
- Anh có lỗi đã không thành thật với em trong việc xuất cảnh, để dẫn tới chuyện đáng buồn hôm đám hỏi.
Rầu rầu anh nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy khổ sở:
- Thật ra ba anh chưa bao giờ hứa bảo lãnh anh và mẹ, dù tiền ông vẫn gởi về đều đặn. Bạn bè ông cho mẹ anh biết ở bên Mỹ ông làm ăn đang lên. Điều đó làm anh suy nghĩ dai dẵng, anh luôn mặc cảm mình là đứa con bị bỏ rơi. Ba anh chỉ bố thí cho mẹ con anh mỗi tháng vài trăm đô la là đã cho rằng mình xong phận sự rồi sao? Không? Với anh vẫn còn chưa đủ.
Hân chua xót:
- Em biết! Với anh không có gì gọi là đủ cả. Anh muốn giàu có, anh muốn danh vọng.
Thuấn hồ hởi gật đầu:
- Em luôn luôn hiểu anh. Anh muốn thật nhiều tiền, chớ chu cấp hàng tháng như ba anh vẫn làm, thì không cách chi anh trở thành ông chủ được. Đã vài lần anh ngỏ ý thẳng muốn xin ông giúp một số vốn kha khá để mở cơ sở làm ăn, nhưng ông im lặng. Đúng ra phải nói là ổng không trả lời, điều đó làm mẹ anh điên tiết lên, bà muốn anh đi Mỹ. Qua bển dù thích hay không, ổng cũng phải lo cho anh tới nơi tới chốn.
- Và mẹ đã tính toán tìm cho anh cách vượt biên an toàn lẫn hợp pháp nhất. Mẹ luôn luôn là người thức thời.
Thuấn gật đầu cho xuôi theo Hân. Nãy giờ thấy cô không tỏ thái độ giận dỗi như thường ngày, Thuấn chủ quan nghĩ rằng mình đã thắng thế, nên ngọt ngào nói tiếp:
- Em biết không, khi nghe mẹ đưa ra giải pháp vợ hờ, anh nghĩ tới em trước tiên. Sợ em ghen, anh đã nói dối, dù bà vợ của anh có số tuổi gấp đôi tuổi anh như em đã thấy đó!
Hân nhếch môi:
- Nhưng bà ta trông đẹp ấy chứ.
Cười cười anh bảo:
- Thì mẹ Mỹ mà em! Phải đẹp mới làm ra tiền, tới bây giờ bà ta vẫn như mèo hoang chuyên đi đêm, ngày nào biết ngày đó, đã vậy còn mê bài bạc, nợ nần tứ tung. Đứa con gái lai mỹ đen bả đã gả rồi, tiền xài cũng láng cóong. Gặp mẹ con anh như chết đuối vớ được phao mà bà ta không biết nghĩ. Nói thật, ở đất này ngoài anh ra chắc không ai muối mặt lấy một ả điếm về chiều như bà đâu.
Giọng Hân nhẹ như ru:
- Làm việc lớn thì phải nghĩ tới mục đích, chờ đừng quan trọng hóa phương tiện. Em nhớ có lần anh đã nói vậy mà! Huống chi bà ta là một phương tiện có nhiều lợi nhất.
Thuấn hoang mang nhìn cô. Anh chẳng biết mình có nói như vậy không, rõ là ý tưởng đó rất giống ý anh. Riêng câu Hân cho rằng bà vợ hờ của anh là phương tiện có nhiều lợi nhất thì anh vẫn chưa nghĩ ra cô muốn ám chỉ việc gì. Không lẽ cô muốn nói về vấn đề đó? Thuấn vội xua ngay lo âu của mình qua một bên, vuốt theo Hân:
- Đúng! Anh chỉ cần đi Mỹ bằng cách an toàn nhất và rẻ nhất, còn miệng thế gian. Ô! Họ muốn nói gì mặc họ. Bao giờ đem tiền về xứ xây vài khách sạn, nhà hàng, thời tự động miệng đời khép lại, chẳng cần phải lấy mo mà che... như kiểu Nguyễn Công Trứ đời xửa đời xưa ấy đâu!
Nghe Thuấn nhắc chuyện Nguyễn Công Trứ lấy mo cau ghi chữ "Miệng Thế Gian" rồi treo ngay đít bò đi khắp phố, khắp làng mà Hân ngao ngán. Lâu nay cô cố tình lờ đi cách sống, cách nghĩ của anh vì yêu.
Nhưng từ giờ trở đi cô không cần phải lờ nửa. Hân chợt thấy trái tim mình trống rỗng. Mọi nỗi buồn, niềm vui, đau khổ... nghĩa là một cảm nhận để yêu ghét, ước ao bỗng dưng trôi đi đâu hết cả... Thuấn luôn vỗ ngực bảo mình nhiều tham vọng. Bây giờ Hân thấy rõ cái tham vọng ấy của anh rồi. Đúng là khi tham vọng được thể hiện quá cụ thể thì con người sẽ biến thành kẻ thực dụng. Mọi khát vọng cao cả, lãng mạn dần mất rồi khi yêu người ta cũng tính toán, dự liệu. Cô cũng nằm trong tính toán, dự liệu của anh chứ gì? Bảo Hân chợt bừng bừng cơn nóng giận khi nhớ tới thái độ lăng xăng quýnh quáng của Thuấn bên bà vợ hờ, cùng những lời chua ngoa tục tĩu mà mụ ta nhảy đỏng lên mắng vào mặt cô đêm đó.
Trời ơi! Thuấn đã sợ mất phương tiện vượt biên hợp pháp của anh hơn là mất danh dự, thể diện của người mình yêu. Với anh, có tiền sẽ có tất cả. Anh sẽ dùng tiền để bịt miệng thế gian mà!
Bảo Hân hỏi:
- Anh vẫn trở về Việt Nam như trước đây anh đã nói chớ?
Ra vẻ ngơ ngác Thuấn nói:
- Ơ hay! Không về để em hóa đá thật thì chết, và ở bển anh cũng héo khô vì nhớ vợ.
Nghiêm mặt lại, cô nhìn Thuấn cười nhạt:
- Vợ anh đã có sẵn rồi, một bà vợ với nhiều mối lợi. Anh đừng vơ em vào, tội nghiệp lắm!
- Kìa Hân! Anh đã nói thật lòng, em vẫn còn giận. Bà ta làm vợ khắp thiên hạ, chớ riêng gì anh.
Hân cố ý nhấn mạnh:
- Nhưng bây giờ bà ta là vợ hợp pháp của anh, riêng anh. Em sợ bị rạch mặt lắm! Nhục như bữa đám hỏi là quá đủ rồi, anh còn muốn em nhục hơn nữa sao?
Rồi cô tung một đòn... láo:
- Bà ấy đã lại đây gặp em.
- Hồi nào? Để làm gì? - Thuấn thảng thốt kêu lên.
Thấy rõ anh rất bối rối nên Bảo Hân thản nhiên tấn công tới:
- Bả nói với em, anh và bả sống như vợ chồng thật sự chớ không phải chỉ như hợp đồng hai bên đã thoả thuận. Chính vì vậy em mà không rút lui thì bả sẵn sàng rạch mặt em, rồi vào tù cũng được, cho anh khỏi đi luôn. Trả lời em đi, có đúng không? Em chẳng ghen đâu, vì em vốn lãnh cảm như anh từng nói.
Thuấn khổ sở nhăn mặt. Anh ấp úng:
- Em tin lời bà ấy sao Hân? Có điên mới sống như vợ chồng với bà trong khi anh yêu em.
Hân chua ngoa, độc ác:
- Không sống như vợ chồng thì qua đêm trả tiền. Điều đó có thể thông cảm với hạng đa tình như anh.
- Ôi! Hân ơi! Đừng đề cập tới chuyện ấy nữa, được không?
- Được chứ! Nhưng em cần thông báo với anh một điều. Anh ngốc lắm! Đành rằng ăn bánh trả tiền, nhưng anh tham qúa đến nỗi quên chùi mép. Bà có bầu rồi đó!
Thuấn há hốc mồm:
- Cái gì?
Thấy anh tái người đi vì sợ, Hân vừa hả hê vừa căm tức, cô lạnh lùng mai mỉa:
- Chúc mừng anh lên chức. Anh đúng có hiếu, chưa qua tới Mỹ đã tặng cho ba mình đứa cháu nội đích tôn.
- Em, em đừng đùa nữa. Hân! Làm gì có chuyện đó.
- Không có sao bả dám nói? Đêm đó anh sợ vợ quá nên đâu có nghe. Bả la hét ầm ĩ, tuyên bố vung vít với khách mời là bả đang có bầu mà!
Nói tới đây Hân chợt nghẹn lời. Chính vì nguyên nhân này mà đêm đó cô phát điên lên và muốn chết cho rồi, khi nghĩ rằng người cô yêu và mụ đàn bà đang lắc lư như lên đồng ấy đã ăn ở với nhau. Đành rằng Hân luôn nghi ngờ và biết Thuấn chả hề chung thủy với mình như anh thường thề thốt mỗi khi âu yếm cô. Nhưng dầu gì những lúc đó cô cũng ghen bóng, ghen gió, ghen để nũng nịu, để được năn nỉ yêu chìu chớ cô có biết cụ thể tình địch của cô ra sao đâu.
Thuấn lấy khăn tay chậm mồ hôi. Lẽ nào sự việc tồi tệ như lời Hân nói? Kẻ từ đêm quậy bốc trời tóe khói ấy tới nay, bà Liễu đã lặn đâu biệt tăm, mẹ con anh lo sốt vó. Bà Hoàng Yến sợ mất cả chài lẫn chì nên mấy ngày nay cất công đi kiếm. Bà bắt Thuấn phải làm sao xoa dịu cơn thịnh nộ của gia đình Hân, vì theo bà Bảo Hân và ba cô còn rất cần trong đường dây làm ăn lâu dài của bà sau này.
Thuấn ríu ríu nghe lời mẹ, vì bản thân anh cũng chẳng biết làm gì trước chuyện đã xảy ra. Anh đã tròng đầu vào thòng lọng của mụ gái già ấy rồi, mụ ta không tha anh đâu, mụ sẽ nắm đầu dây mà vòi thêm tiền như mụ đã từng làm. Thật khốn nạn, Thuấn cứ nghĩ mình tha hồ ăn bánh khỏi trả tiền nên tha hồ ngốn, bây giờ thì mắc nghẹn rồi. Mụ Liễu không phải hạng tầm thường, mụ đã đòi thêm tiền, mẹ anh không bằng lòng thế là mụ ta chơi một cú đẹp mắt rồi chuồn mất dạng. Mụ ta muốn thêm tiền nữa đây, và lần này chắc phải nhiều hơn lần trước, không chi thì liệu hồn, mụ sẽ kéo cà kéo kê cho công việc đình đốn, thử xem ai tốn tiền hơn ai cho biết.
Mồ hôi Thuấn lại tuôn ra. Anh rất ghét tật đổ mồ hôi mỗi khi lo lắng điều gì đó, nhưng có ghét thì ghét Thuấn cũng phải lấy khăn tay lau trán. Nếu mụ Liễu mang bầu như mụ tuyến bố thì sao? Thì mẹ anh lại phải chi thêm một món để bỏ cái của nợ ấy đi chớ sao. Thuấn lầm thầm tự rủa mình. Mụ quỷ cái ấy nắm được thóp anh rồi. Có thể mụ Liễu dính với ai rồi đổ cho anh, mụ thừa biết dù anh có chối đi chẳng nữa, anh cũng phải bảo mẹ mình lòi tiền ra cho mụ giải quyết cái thai ấy, nếu muốn mọi việc đi đứng suông sẻ, trót lọt.
Ô! Lại tiền với bạc. Thuấn nẫu cả ruột phen này mẹ anh gặp thứ thiệt rồi. Bà tính già hoá ra non, mụ nạ dòng ấy đã dạy dỗ cả bà lẫn anh một bài học ra trò. Bây giờ có ức cách mấy cũng ngậm bồ hòn mà khen ngọt cho đâu vào đấy.
Nhìn Hân, anh xót xa thật sự. Cô ốm và hốc hác thấy rõ, chắc hẳn là cô đau khổ vô cùng, nhưng thái độ trầm tĩnh vẻ chút gì chấy cáy của cô làm Thuấn dè dặt hơn lúc mới đầu. Anh mơ hồ đoán biết Hân và cả gia đình cô đã có một quyết định cho chuyện hai người. Với quyết định này anh thấy con đường hậu vận lâu dài của anh gập ghềnh trắc trở quá.
Thuấn ngập ngừng cố vớt vát:
- Đừng tin bà Liễu, bà bán trời chẳng mời thiên lôi mà Hân.
Giọng Hân đều đều vô cảm:
- Thì anh cũng vậy. Khi mua vợ anh có mời ai đâu? Không tin bà Liễu, em cũng không tin luôn anh. Hết rồi Thuấn à! Anh biết tính em mà! Nồng nhiệt, đam mê, khi yêu thì hết mình và tôn người yêu làm thần tượng. Khi dứt khoát rồi thì nguội lạnh, nhẫn tâm và không đời nào tha thứ cho bất kỳ ai làm mất niềm tin yêu mình, dù người đó là cha đẻ. Điều này anh đã rõ: Bây giờ với em, anh cũng như một người lạ! Tiếc thật!
Thuấn gượng gạo:
- Anh xin em Hân à! Anh đã làm em giận bao nhiều lần, và xin lỗi em bao nhiêu lần rồi. Nhưng anh hứa, anh thề đây là lần chót, anh không đời nào làm em giận nữa. Hãy tin anh đi Hân. Anh làm việc đó cũng vì tương lai hai đứa. Anh muốn em sung sướng trong tiền tài danh vọng, chớ đâu muốn em cực khổ với nghề giữ trẻ không tương lai, như ba em bắt em phải đeo đuổi lâu nay.
Thấy Hân nhăn mặt ôm đầu, Thuấn vội vàng nói tiếp:
- Anh không sống đạo đức kiểu như bác trai được vì anh thuộc thế hệ khác, chịu ảnh hưởng nền giáo dục khác. Anh thích sống đúng theo sở thích suy nghĩ của mình, anh ghét cách sống nghèo nàn đơn điệu, và cứng ngắc của em. Nhưng thú thật khi nghĩ tới chọn một người vợ, anh lại thấy cần thiết có một người vợ như em. Một cô gái yêu hết mình, thuỷ chung hết mức và hết sức tôn sùng người yêu... là người lý tưởng nhất cho sự nghiệp, cho đàn con của anh. Anh đâu bao giờ đùa với chuyện cưới hỏi hả Hân?
Nuốt vội nước bọt, Thuấn trầm giọng:
- Anh xin em và gia đình hiểu cho rằng, tất cả vở bi hài đêm đó chỉ là một trục trặc nhỏ, một sự cố đáng tiếc. Anh sẽ lấy tiền trám mồm bà Liễu bắt bả lại đây xin lỗi gia đình và nói rõ toàn sự thật với hai bác.
- Không cần thiết đâu!
- Tại sao?
- Em không còn yêu anh nữa. Và em cũng không muốn nhắc lại những gì đã qua. Em muốn quên.
Thuấn nhìn cô trân trối:
- Em nói thật?
Hân gật đầu:
- Thật!
- Yêu rồi không yêu dễ dàng như vậy sao? Anh không tin!
- Trước đây em cũng không tin. Nhưng thật là như vậy. Anh đã từng nói thế mà.
- Hân! Có phải vì sức ép của gia đình nên em mới vậy không?
- Gia đình chỉ phần nào thôi. Tại em không còn yêu được nữa. Em chán mọi thứ, anh về đi Thuấn. Em cầu mong anh sẽ thành đạt, sẽ giàu có nơi anh sắp đi tới. Anh đừng tới đây quấy rầy em và gia đình. Em muốn được yên, anh hiểu không?
Nghe cách nói đều đều, nhìn gương mặt bình thản của Hân, Thuấn tuyệt vọng. Anh biết cô không nói dối. Kinh nghiệm bản thân cho Thuấn biết đàn bà càng bình tĩnh, lạnh lùng chừng nào thì càng đáng sợ chừng nấy. Thở dài rầu rĩ anh đứng dậy tần ngần, nuối tiếc. Cô đã không buông lời nào nặng nề, xúc phạm tới anh. Nhưng anh đã vĩnh viễn mất cô.
Bước đến trước mặt Hân, Thuấn nói lời cầu may cuối cùng:
- Anh vẫn còn tha thiết yêu em và luôn mong chờ em trở lại với anh. Hãy nhớ những gì anh nói. Anh yêu em mãi mãi.
Không nhìn theo Thuấn, Bảo Hân xoè bàn tay ra, nhìn chầm chầm vào những đường chỉ vòng vo trong đó.
Cô đã đánh đổi ba mình để có cho bằng được Thuấn. Cuối cùng cô mất trắng. Cô không chấp nhận cách sống đạo đức của ba mình và cũng không thể nào sống theo cách sống của thuấn. Cô không còn nơi nào cho tâm hồn nương náu. Cô muốn thoát khỏi ngôi nhà này, nhưng bằng cách nào đây, cách nào đây?
- Con có khách ở dưới nhà?
Bảo Hân bình tỉnh:
- Ai vậy mẹ?
- À! Thằng bữa hổm chở con về đó.
Thấy Hân im lặng, bà Thủy nói tiếp:
- Mẹ có nói con không được khỏe, coi bộ nó chần chừ cũng tội, nên mẹ kêu nó chờ, để lên coi con ngủ hay thức.
- Anh đi một mình hả mẹ?
- Ờ!
- Con sẽ xuống gặp ảnh một chút để hỏi thăm xem trường lớp ra sao rồi.
Bảo Hân bước tới gương, cô cẩn thận chải mái tóc dài và mỉm cười với mình. Có thể trong gương là mặt một người xa lạ với đôi mắt thâm quầng, nụ cưới héo hắt, nhưng điều ấy có nghĩa gì đâu, vì khi quyết định vĩnh biệt mối tình đầu Bảo Hân đã là người khác mất rồi.
Tới phòng khách cô thấy Triều đang ngồi lật mấy tờ tạp chí. Nghe tiếng chân, anh ngước vội lên. Bảo Hân gặp lại tia mắt nóng bỏng đắm đuối nhưng buồn thảm của Triều. Hôm nay trông anh khác hẳn thường ngày với chiếc sơ mi ngắn tay màu nhạt, chiếc quần màu muối tiêu may đúng mốt. Bảo Hân ngạc nhiên khi nhận ra anh chẳng khác các thanh niên con nhà khá giả trong các tụ điểm giải tri là mấy, có khi trông anh còn hay hơn nhờ những nét phong trần, rắn rỏi cộng với chút phớt đời khinh bạc bao giờ cũng rất sẵn ở đuôi mắt hững hờ, ở cái nhếch môi khó hiểu.
Từ buổi sáng Triều cương quyết đưa bằng được Hân về tận nhà giao cô tận tay bà Thủy đến nay cô không gặp anh. Cũng như lần nằm bệnh trước, Hân lại trông mong để chập chờn giữa những cơn mộng nặng nề là gương mặt Triều, có lúc cô thấy anh dịu dàng, âu yếm lau nước mắt cho cô, nhưng có lúc anh mím môi dữ tợn vung tay tát vào mặt cô, rồi có cả lúc anh như sợi thòng lọng cho cô tròng đầu vào, chưa có lúc nào Hân thấy anh trầm lặng sâu lắng, và chứa chan tình cảm mãnh liệt như vầy.
Cô chủ động mở lời trước:
- Sáng nay anh nghĩ làm à?
Triều trả lời nhưng đôi mắt vẫn dừng lại ở cô:
- Công việc của tôi là ban đêm. Ban ngày không bắt buột, thường tôi quan quẩn trong trường vì chẳng bếit đi đâu, làm gì cho hết thời gian.
Hân nhè nhẹ gật gù:
- Vậy là chuyện "yêu cầu xuống xe" cũng là cách giết thời gian của anh chớ không phải là công việc, vì nó thuộc ban ngày.
Triều cười cười:
- Sao Hân nhớ dai vậy, sáng nay tôi đến thăm Hân xem sức khỏe và tinh thần ra sao rồi, chớ đâu phải để bị bắt bẻ?
- Cảm ơn anh, em vẫn bình thường.
- Tôi biết, vì khi ngừng xe ở cổng, tôi gặp Thuấn đi ra.
Bảo Hân biết Triều ý tứ phân chia ranh giới giữa anh và cô. Có lẽ Triều ngại cô đánh giá anh là kẻ cơ hội, lợi dụng lúc Hân giận người yêu để nhào vô tán tỉnh.
Tỏ vẻ dửng dưng, Hân nói:
- Anh ấy tới để chia tay.
- Chia tay là sao hả Hân? Bộ tới ngày Thuấn đi rồi à?
Thấy Bảo Hân làm thinh. Triều hơi ngượng, anh trầm giọng tha thiết:
- Xin lỗi, tôi không tò mò nhưng khổ là tôi luôn quan tâm đến Hân, tôi muốn hiểu cái từ chia tay đáng sợ ấy nghĩa là sao?
- Nghĩa là hai đứa không còn ràng buộc gì với nhau hết, anh Thuấn đã có vợ rồi.
- Tôi biết chuyện đó! Bà Liễu là một phương tiện giúp Thuấn xuất cảnh thôi.
Bảo Hân ngạc nhiên:
- Anh biết bà Liễu à?
- Không! Tôi chỉ nghe nói chớ không biết mặt, nhưng chắc chắn bà ấy không xứng để Hân phải ghen tuông rồi dẫn đến xa Thuấn luôn đâu.
Bảo Hân uất ức:
- Tại sao anh biết chuyện này trong khi em lại mù tịt? Tại sao anh lại dấu em hả anh Triều? Em nhớ rồi, có lần Út Tẹo hỏi em về bà Liễu, anh cố tình ngăn lại. Anh làm như thế nhằm mục đích gì?
- Tôi nghĩ rằng khi quyết định tiến tới hôn nhân với Thuấn, Hân phải hiểu rõ anh ấy, cho nên chuyện Thuấn làm hôn thú với bà Liễu tôi ngỡ là Hân đồng tình thôi. Tôi ngăn Út Tẹo vì tôi không muốn Hân hiểu lầm tôi chen vào việc người khác trong khi bản thân Hân lại dấu kín chuyện này với tất cả.
- Anh... anh đã từng nghĩ về em như vậy thật à?
Triều ngập ngừng:
- Tôi cố dối lòng mình rằng, Bảo Hân làm như vậy thì đúng hơn.
- Nhưng tại sao chứ?
Hơi chồm người về phía trước, giọng Triều nhỏ lại:
- Điều này em thừa nhạy cảm để hiểu mà Hân. Tôi muốn trong mắt tôi và trong trái tim tôi, em là cô gái chẳng hay ho gì, tôi muốn luôn khinh bỉ, căm ghét em, để đừng phải khổ vì thứ tình cảm nhẹ nhành nhưng thừa sức quật ngã một kẻ chai lì khô khan như tôi. Tôi muốn chống lại sự quyến rũ của em.
Hân nhìn anh hơi thách thức:
- Bây giờ anh đâu cần phải làm như vậy nữa. Anh có quyền "yêu ai cứ bảo là yêu" mà! Em đâu bị ràng buộc bởi ai đâu?
Triều ngỡ ngàng, cười khẩy:
- Cám ơn Hân đã gợi ý. Bao giờ tôi cũng làm chủ quyền hạn của mình.
- Nhưng quan trọng là phải biết sử dụng quyền hạn của mình đúng lúc.
Nghiêm mặt lại, Triều hỏi:
- Hân dứt khóat với Thuấn thật à?
- Thật chứ! Em không chết được, tại số em còn nặng nợ, nhưng còn sống còn nhớ, còn hận, em không thể nào quên những gì đã xảy ra. Càng suy nghĩ em càng thấy rõ Thuấn không hề yêu em, tình yêu với ảnh thật tầm thường, ảnh không yêu em như em đã từng yêu ảnh, vì ảnh. Con người em tàn nhẫn lắm, yêu và hận cách nhau vài milimét thôi! Đêm đó em muốn chết để cho Thuấn bị dằn vặt suốt đời, bây giờ em nghĩ lại, cái chết của em chắc cũng chẳng ý nghĩa gì một khi ảnh đã bỏ xứ mà đi. Em phải sống để xem cuộc đời Thuấn sẽ tới đâu chứ?
Triều thở dài nhìn Hân, giờ phút này anh lại thấy cô lạ như người chưa quen, lạ như buổi tối anh bắt gặp cô và sợi thòng lọng oan khiên. Anh biết cô hận Thuấn vì anh ta không thành thật, đã vậy còn ăn ở với mụ đàn bà đáng tuổi mẹ mình, càng yêu chừng nào người ta càng hận chừng nấy. Hân đang muốn trả thù đời hay sao?
Mấy hôm nay các... nhóm chợ trong trường thường xuyên nhóm. Họ tha hồ nói xấu Bảo Hân, qua họ Triều đã nắm toàn bộ sự việc xảy ra hôm đám hỏi của cô.
Huyền Sương là người tỏ vẻ hả hê nhất, cô không được mời, nhưng cô nàng lại kể vanh vách mọi chuyện y như mình là người chứng kiến từ đầu đến cuối cái đám hỏi hy hữu đó.
Nào là đám hỏi được tổ chức nhà hàng xịn nhất thành phố, khách của ba Bảo Hân tệ nhất cũng cấp Trưởng Phòng, xe du lịch đậu dài dài hai bên lề. Đoạn đầu xôm lắm, tới lúc "giặc cái" xuất hiện thì ba hồn chín vía lên mây, ai cũng đứng tim vì sợ axít văng trúng. Bà ta lấy giấy hôn thú đã được phô tô cóp pi ra, phát mỗi người một tờ coi thử cho biết, rồi mới tuyên bố bả đang mang bầu, mà tác giả là ông Thuấn. Bả sẽ thưa tới Toà áo đỏ. Con nào dám cướp chồng bả, thì bả rạch mặt ra...
Triều nghe kể mà thấy thương Hân vô hạn, cô còn sống đó nhưng chắc lòng cô đã héo khô mất rồi. Cũng may chuyện cô tự tử không ai biết cả! Anh lái câu chuyện sang hướng khác:
- Hân định chừng nào dạy lại.
Chầm chậm lắc đầu, Hân chán nản:
- Em chưa tính, chỉ nghĩ tới lúc trở vào trường, nhìn mọi người, mọi người nhìn mình, em sợ qúa! Ước gì em biến đi tới nơi khác, ở đó đừng có ai quen, ai biết mình hết!
Triều nói như dỗ dành:
- Như vậy em lại chết héo vì cô đơn. Tôi nghĩ Hân đi dạy càng sớm, càng đỡ buồn. Mọi người đều thông cảm với Hân, học trò nhớ cô Hân của chúng lắm rồi. Dạo này tôi bận buổi sáng nên không xuống lớp dạy phụ chị Trúc được. Tuần sau vào trường Hân nha.
Mắt Hân rưng rưng:
- Anh Triều!
Thấy Triều nhìn mình đầy trìu mến, Hân rụt rè:
- Anh không khinh em chứ?
Triều im lặng, mắt anh tha thiết hơn, buồn bã hơn và nồng nàn, da diết hơn. Anh mắt đó khuyến khích Hân nói tiếp:
- Từ trước đến nay em luôn luôn làm anh buồn, nghĩ lại em thấy mình không xứng để nhận những tình cảm tốt đẹp anh dành cho em.
- Đừng tự dày vò mình nữa Hân. Hãy nghĩ rằng cuộc sống lúc nào cũng mở ra cho người ta những con đường để đi. Với Hân, cuộc đời mới qua một lối rẽ, đường trước mặt còn rộng thênh thang.
- Một mình em, em sẽ đi như thế nào hả anh Triều?
Triều thở dài. Đó là lời em thở than hay lời em mời gọi hả Hân? Anh có tiếc gì tình anh đâu, nhưng anh hiểu trong tình yêu không có sự đổi thay bù đắp người này bằng người khác, bản thân anh cũng không muốn làm việc đó. Tình yêu của anh sẽ trở nên vô nghĩa nếu như ngay lúc này anh lợi dụng nỗi cô đơn, sự trống vắng của tâm hồn em để ngỏ lời tán tỉnh.
- Em cần một người đồng hành, em sợ bị bỏ rơi, sợ mình cô đơn trong bốn bức tường như suốt mấy ngày nay, sống như vậy khác chi tự giam mình trong mộ huyệt. Anh có hiểu điều đó không anh Triều?
- Tôi hiểu! - Giọng Triều bất chợt khô khan - Nhưng tôi không làm Hân hết cô đơn được đâu.
- Vậy thì sao đêm đó anh không bỏ mặt em chết phứt cho rồi? Để em sống làm gì giữa sự lạnh nhạt của mọi người?
- Đừng vì mặc cảm mà nghĩ như vậy. Hân đã gặp ai đâu sao vội vơ đũa... mọi người.
- Em mới gặp anh thôi và đã thấy sự lạnh nhạt từ anh rồi. Hân giận dỗi nhìn Triều rồi ấm ức nói tiếp:
- Bữa nay anh hờ hững, giữ kẻ và nghiêm nghị quá! Có lẽ anh cho rằng em đã đủ sức để bình tĩnh nhìn lại những gì mình đã làm, nên anh cũng chẳng cần vờ vĩnh lo lắng chăm sóc cho em nữa phải không?
Triều cười nhạt:
- Hân muốn trách cứ gì, nghĩ gì về tôi cũng được hết, tôi quen bị người khác nhìn sai về mình rồi. Có điều tôi không muốn bị mang tiếng là kẻ cơ hội, dù tôi thừa biết tôi đang có cơ hội nhiều nhất để làm chủ một trái tim đau cần người an ủi.
Hân ngạc nhiên trước câu nói thẳng thừng của Triều. Khi từ phòng mình xuống phòng khách. Cô luôn đinh ninh rằng sẽ được nghe những lời ngọt ngào chan chứa yêu thương, như buổi sáng mai nào anh dịu dàng đánh thức cô dậy, ân cần bẻ từng miếng bánh mì cho vào ly sữa ép cô ăn cho bằng được. Lúc đó anh bộc lộ hết tình cảm của anh với cô, và Hân đã thấy anh gần gũi, thân yêu biết dường nào. Sao bây giờ anh lại cố tình tránh những điều cô mong đợi ở anh? Anh đã nghe mọi người nói gì mà mau chóng thay đổi thái độ vậy?
Ngăn nỗi nghẹn ngào xuống, Bảo Hân nói trả lại bằng giọng tự cao quen thuộc:
- Anh chủ quan quá khi nói chắc như đinh đóng cột về người khác, coi chừng lầm đó!
Triều thản nhiên:
- Người ta thường bàng quan hay chủ quan trước những cái họ không cần. Trước đây khi Hân còn Thuấn, tôi cần ở em một tình bạn vì tôi qúa đỗi quạnh hiu, thì em khe khắt không đồng ý. Chỉ tại em sợ một gã có bề ngoài lầm lũi như tôi sẽ làm vẩn đục cái tình bạn không bao giờ có thật giữa tôi và em. Điều đó chứng tỏ khi yêu, em rất thủy chung. Mới mấy ngày khổ sở thôi, em đã thấm thế nào là một mình trong cõi người ta, để vội muốn tìm bạn đồng hành.
Ngước nhìn Hân, Triều mai mỉa:
- Tôi sẽ là người bạn đồng hành rất tuyệt thậm chí có thể là người bạn đời khó ai biết được, nhưng Hân biết không, nếu tôi làm như vậy với em, là tôi đã tự giết chết tình yêu chân thật của mình.
Hơi tựa người ra phía sau, Triều xót xa thật sự:
- Tiếc là những ước mơ của chúng ta không giống nhau. Tôi yêu theo cách của tôi, em lại nghĩ tôi yêu theo cách của người em từng yêu. Tôi muốn rất lãng mạn, từ tốn âm thầm xóa dần nỗi đau để đi đến trái tim em, thì em lại muốn mau chóng biến tôi thành tấm bình phong cho em vừa che vết thương chưa lành, vừa phơi trải khoe khoang thành tích mới nhất của mình với mọi người.
Ngừng một chút, Triều chậm rãi kết luận:
- Tôi không trách Hân. Nhưng công bằng mà nói, đối với tôi, em độc ác qúa!
Hân ngồi chết trân mà nghe lời Triều. Cô không hiểu kịp vì sao tự dưng anh nói về mình như vậy. Và cô cũng không hiểu sao mình hiền đến mức ngồi im lặng nghe thiên hạ nói động đến một cách không thương tiếc như vậy.
Anh không hề biết rằng Hân đang lạc lõng cô đơn trong ngôi nhà của mình. Hơn bao giờ hết cô cần một người bạn thân thật sự. Hân đã nghĩ tới Triều nhưng anh lại hiểu lầm ý cô, vì chính cô trước đây đã từ chối tình bạn chân tình của anh.
Nhưng dù cô có lỗi Triều cũng không được phép nói về cô như vậy.
Mím môi Hân chua ngoa đáp trả:
- Nếu muốn có một tấm bình phong tôi sẽ tìm cho mình một tấm có nhiều sắc màu rực rỡ, nguyên vẹn, chớ không ngu dại gì đi chọn thứ... khập khễnh.
Như chưa hả tức, Hân hầm hừ:
- Anh về được rồi đó! Không ngờ buổi thăm người bệnh của anh có hiệu quả cao như vậy. Tôi đang tràn đầy sức lực đến mức muốn xé anh ra để xem trái tim anh ra sao mà mồm anh chuyên môn nói hai lời. Lời nói đầu nghe như anh bao dung rộng lượng lắm, đến lời kế tiếp mới lòi ra anh là người ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình ngay khi đang làm việc thiện.
Bĩu môi một cái, Hân hất mặt:
- Anh mà yêu à! Xì! Thôi! Cứ cho là anh yêu đi. Nhưng anh treo giá anh và cái tình yêu mắc dịch của mình cao quá là cao. Đúng là suy nghĩ của chúng ta không gặp nhau. Ngay lúc tôi đang muốn điên lên vì cần một người bạn thân để chia sẻ đắng cay cấp thời, thì anh lại muốn tình cảm của anh được bắt đầu như hai đứa trẻ mới lớn với lãng mạn, nên thơ, từ tồn, âm thầm.
- Xin lỗi! Chúng ta đều đã qua cái thời ngu ngốc ấy rồi.
Bỗng dưng Hân bật khóc;
- Anh về đi! Tôi thấy rồi, có cố gắng hơn nữa chúng ta cũng là hai kẻ lạ. Tôi thà chết ngạt trong bốn bức tường rêu phong cổ kính còn hơn phá vỡ chúng để có bạn như anh. Cuối cùng tôi thấy anh cứu tôi sống quả là vô ích.
Bối rối trước sự phản kháng bất ngờ và mãnh liệt của Hân, Triều lặng thinh ngồi nghe cô thút thít.
Con quỷ ghen tuông đã xui anh nói những lời quá tệ. Suốt mấy ngày qua anh chuẩn bị từng chữ từng câu thế nào cho Hân nguôi ngoai. Thế nhưng vào tới cổng gặp Thuấn bước ra, Triều đã đớn đau đến mức muốn quay xe trở về ngay.
Rồi vào nhà nhìn thấy cô, nghe cô nói, lòng tự ái, nỗi mặc cảm trong anh bỗng cuồn cuộn trào dâng.
Anh đã ngu ngốc mà tưởng mình cao thượng khi chối từ cơ hội tiếp cận trái tim người mình thầm yêu. Lại thêm một lần nữa, Triều tự đày đoạ mình vì ích kỷ, vì ghen tuông.
Thấy Triều lần sần đứng ngồi không yên, Hân lạnh lùng đuổi thẳng:
- Anh về đi! Anh làm tôi khóc vì đau thật, nhưng có khóc mới khôn ra. Ít ra cũng khôn để thấy tự tử là ngu. Và ngu nhất là tự tử mà không chết để người cứu mình lên mặt muốn mắng mỏ gì thì mắng.
Triều dở khóc, dở cười. Anh nhìn theo cái dáng nhỏ giận dỗi vùng vằng, ngoe ngoẩy đáng ghét nhưng rất đỗi thân quen của Hân bỏ lên lầu mà ngẩn ngơ.
Lấp Lánh Mưa Bay Lấp Lánh Mưa Bay - Trần Thị Bảo Châu