Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2501 / 23
Cập nhật: 2015-10-27 13:07:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ghĩ nó có thể là Cage, cô cân nhắc việc nhấc ống nghe lên trả lời. Cô vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện với anh ư? Chiếc điện thoại đã kêu đến lần thứ sáu trước khi cô quyết định xong và với lấy ống nghe.
"Xin chào?"
"Cô Fletcher phải không?"
Không phải Cage và cô cảm thấy một nỗi thất vọng thoáng qua. "Vâng."
"Có phải là Jenny Fletcher đã từng sống cùng với gia đình cha xứ Hendren không?"
"Vâng. Vui lòng cho biết ai đấy?"
"Ủy viên Cảnh sát trưởng Rawlins," người gọi tự giới thiệu bản thân. "Cô có biết chúng tôi có thể liên lạc với nhà Hendren ở đâu không?"
"Ông đã kiểm tra nhà thờ và nhà của linh mục chưa?"
"Đương nhiên là có rồi."
"Vậy thì tôi rất tiếc, tôi không biết họ ở đâu cả. Tôi có thể giúp gì ông không?"
"Chúng tôi thực sự cần tìm họ," người ủy viên nói, giọng nói trở nên gấp gáp. "Con trai của họ vừa bị tai nạn."
Jenny lạnh người. Cơn buồn nôn cuộn lên trong bụng cô. Những tia sáng vàng chóe nổ bùng ra đập vào bức vách đen ngòm khi cô nhắm mắt lại. Bằng một hành động dứt khoát cô dứt khỏi cơn bàng hoàng. "Con trai họ ư?" cô hỏi bằng một tông giọng cao, chói tai.
"Vâng, Cage."
"Nhưng anh ấy vừa…tôi vừa mới gặp anh ấy xong."
"Nó mới xảy ra cách đây vài phút."
"Anh ấy….nó có….nguy hiểm không?"
"Tôi vẫn chưa biết, cô Fletcher. Giờ xe cứu thương đang trở anh ấy vào bệnh viện. Nó thật tệ. Một chiếc tàu hàng đã va phải chiếc xe của anh ấy." Jenny ngăn tiếng thét lại với một bàn tay trắng bệch. Một chiếc tàu hàng! "Đó là lí do tại sao chúng tôi cần tìm bà con thân thiết nhất của anh ấy."
Chúa ơi, cái thủ tục giấy tờ kinh khủng này. "Bà con thân thiết nhất," cái cụm từ được thốt ra bằng giọng nói líu nhíu của người cảnh sát dành cho những người phải được thông báo khi có ai đó mà họ yêu thương đang gặp phải một tai nạn cách xa nhà.
"Cô Fletcher?"
Sự im lặng kéo dài vài giây trong lúc Jenny cố gắng hấp thụ sự thật tàn khốc từ cuộc điện thoại. "Tôi không biết Bob và Sarah hiện đang ở đâu. Nhưng tôi sẽ ở bệnh viện trong vài phút nữa. Tạm biệt. Tôi phải chuẩn bị thật nhanh."
Cô gác điện thoại trước khi kịp cho người ủy viên có cơ hội nói thêm bất cứ điều gì. Đầu gối cô gập lại bên dưới cô khi cô lăn ra khỏi giường. Cô hấp tấp đi tới tủ để đồ, nơi cô rút ra được chiếc áo quần đầu tiên rồi xỏ vào tay.
Cô phải tới chỗ Cage. Bây giờ. Nhanh lên nào. Cô phải nói với anh cô yêu anh trước khi -
Không, không. Anh sẽ không chết. Cô thậm chí sẽ không nghĩ tới sự hấp hối của anh.
Ôi, Chúa ơi, Cage, sao anh lại làm điều này chứ?
Kể từ lúc người ủy viên nói với cô về tai nạn, Jenny đã hỏi liệu đó có phải là tai nạn hay không. Điều cuối cùng mà Cage đã nói với cô là gì nhỉ? "Anh chỉ là không bao giờ tốt được." Hành động chối bỏ tình yêu của anh với cô có phải là sự chối bỏ cuối cùng có thể chịu đựng không? "Tai nạn" này có phải là một sự cố gắng để giành lấy chiến thắng bằng cách giải thoát khỏi thế giới của Cage Hendren không?
"Không!"
Cô không nhận ra là cô đã hét lên rất to cho đến khi nó vọng lại từ những bức tường yên ắng trong căn hộ của cô. Cô đi xuyên qua căn phòng tối mù ra đến cửa. Những giọt nước mắt tuôn đầy trên mặt cô và những ngón tay của cô run rẩy hết sức, cô gần như không thể tra chìa khóa vào ổ khóa của chiếc xe con.
Cô nhìn thấy hiện trường của vụ tai nạn từ cách đó một quãng. Một công nhân sửa chữa đang kéo chiếc xe của Cage ra khỏi đường ray, nhưng cảnh sát vẫn đang quây cái khu vực lửa cháy để ngăn những người xem hiếu kỳ lại.
Chiếc Lincohn màu bạc trông giống như một mảnh của một lá nhôm khổng lồ đã bị bóp mép lại trong cái thiết bị điều khiển của anh ta và bị quẳng ra. Ngực của Jenny nén lại một cách đau đớn. Không gì có thể thoát ra khỏi cái mớ kim loại hỗn độn đó mà còn sống cả. Vòng tay cô quá yếu để lái chiếc xe, nhưng cô đã ép bản thân phải giữ tay lái. Cô phải tới được bệnh viện kịp lúc.
Khi cô tới nơi, cô đỗ xe và lao về phía những cánh cửa của căn phòng cấp cứu. Đừng chết, đừng chết, đừng chết, trái tim cô cầu nguyện theo từng bước chân. Cái kiểu cảm xúc bất chợt này và cả sự vận động của thể xác đều không tốt cho đứa bé, nhưng hiện giờ suy nghĩ của cô chỉ tập trung hướng về Cage.
"Cage Hendrens ư?" cô thở không ra hơi, đập tay lên bàn trực của những y tá.
Người y tá đang làm việc nhìn lên. "Anh ấy đã được chuyển qua phòng phẫu thuật rồi."
"Phẫu thuật ư?"
"Vâng. Bác sỹ Mabry."
Nếu họ đang làm phẫu thuật cho anh tức là anh vẫn còn sống. Tạ ơn Chúa, cám ơn Người. Jenny nuốt xuống để thở. "Tầng mấy?"
"Ba."
"Cám ơn cô." Cô chạy về phía thang máy.
"Cô gì ơi?" Jenny quay lại. "Anh ấy có lẽ sẽ phải nằm ở đó một thời gian dài đấy."
Người y tá thông báo một cách xã giao với cô để không tạo ra nhiều hy vọng. "Tôi sẽ đợi, không quan trọng là bao nhiêu lâu."
Cô lên đến tầng ba, người y tá ở tầng này đã xác nhận là Cage đang ở phòng cấp cứu. "Hai người có quan hệ với nhau sao?" người y tá trực nhã nhặn hỏi.
"Tôi…tôi đã lớn lên cùng anh ấy. Cha mẹ anh ấy đã nhận tôi làm con nuôi khi tôi trở nên mồ côi."
"Tôi hiểu. Chúng tôi đã không thể liên lạc với cha mẹ anh ấy, nhưng chúng tôi vẫn đang cố."
"Tôi chắc là họ chỉ vừa mới ra ngoài lúc tối thôi và sẽ sớm quay về." Jenny không thể tin là cô có thể trò chuyện tự nhiên đến vậy. Cô cảm thấy muốn thét lên với những bức tường. Cô muốn lăn xuống sàn và kêu gào trong lúc cào xé mái tóc mình.
"Có một người cảnh sát đang đợi ở nhà để đưa họ đến đây."
Jenny cắn môi dưới. "Họ sẽ bị hoảng sợ. Họ đã mất đứa con thứ hai chỉ mới cách đây vài tháng."
Người y tá tặc lưỡi cảm thông. "Tại sao cô không lại đằng kia ngồi đợi đi," cô ta nói, chỉ về phía phòng đợi. "Tôi chắc là chúng tôi sẽ sớm biết được điều gì đó về tình trạng của anh Hendren thôi."
Như một cái máy, Jenny đi về phía phòng đợi và ngồi xuống ghế sô pha. Cô lẽ ra phải tự đi tới nhà của cha xứ, ở đó để báo cái tin về tai nạn của Cage khi nhà Hendrens trở về. Nhưng cô không thể để anh lại. Cô không thể! Cô phải ở lại đây với tình yêu của cô và khích lệ qua những bức tường của phòng phẫu thuật nơi mà anh đang tạm thời bị cách ly với cuộc sống.
Cuốc sống của anh thât quí giá với cô. Anh không biết điều đó sao? Làm sao mà anh lại có thể -
Ôi, Chúa ơi, cô đã để anh bỏ cô lại với những ý nghĩ tồi tệ về chính anh. Ngay cả cha mẹ anh cũng đã bỏ mặc anh vào cái đêm chôn cất Hal, cô đã tàn nhẫn từ chối anh tối nay sau khi anh trải lòng mình với cô. Nhà Hendrens có lẽ đã quá vô tình với tâm tình của Cage để nhận ra cái mà họ đã làm với cả cuộc đời anh, nhưng cô biết rõ hơn.
Đã bao nhiêu lần anh nghi ngờ về giá trị cuộc đời mình? Không phải anh đã đùa giỡn với cái chết mỗi lần anh thách thức nhà chức trách, hay đi đằng sau tay lái của một chiếc xe con và phóng bạt mạng? Chẳng phải anh đã không tham gia những trò chơi táo bạo chỉ để thu hút sự chú ý lúc nào cũng từ chối anh đấy sao?
Ôi, Cage, tha thứ cho em. Em yêu anh. Em yêu anh. Anh là người quan trọng nhất đối với em.
"Cô Fletcher?"
Cô nhảy dựng lên khi nghe tên cô được xướng lên. Đôi mắt cô đã nhắm nghiền đau khổ khi cô cầu nguyện, cầu xin Chúa hãy cứu lấy cuộc sống của Cage. Cô đã mong thấy vị bác sĩ nghiêng người xuống cô một cách thương xót. Thay vào đó người đàn ông vừa gọi tên cô lại đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát.
"Vâng?"
"Tôi đã nghĩ đó là cô," anh ta nói. "Tôi là ủy viên Rawlind. Tôi đã nói chuyện với cô qua điện thoại."
Cô gạt nước giọt nước mắt. "Tất nhiên. Tôi nhớ chứ."
"Và dây là ông Hanks. Cage đã cứu gia đình ông ấy." Lần đầu tiên Jenny chú ý đến người đàn ông đứng khuất phía sau vị ủy viên. Ông ta bước về phía trước, chiếc quần túm công nhân lấm lem của ông ta thật tương phản hết sức với vẻ sạch sẽ mới mẻ của hành lang bệnh viện. Mắt ông ta đỏ hoe vì nước mắt và cái đầu bắt đầu hói của ông ta cúi thật thấp.
"Đã cứu ư?" Jenny kêu lên. Cái âm thanh rất nhỏ bật ra. "Tôi không hiểu."
"Vợ và những đứa con của ông ấy đã ở trong chiếc xe con đang đỗ trên đường ray. Cage đã tới đằng sau họ và kéo họ ra ngoài. Anh ấy gần như là đã lôi hết họ ra khỏi đó đúng lúc. Tất nhiên, người lái tàu đã nhìn thấy những điều đã xảy ra và đã làm giảm tốc độ của đoàn tàu xuống hết mức có thể, nhưng không có thời gian để dừng lại." Anh ta nuốt xuống một cách không thoải mái. "Thật tốt là anh ta đã va vào phía hành khách và cực may mắn cho Cage là anh ấy đã không ở trong đường chạy của anh ấy. Điều đó có thể bị đè bẹp như một con bọ."
Cage đã không cố nắm lấy cuộc đời của chính mình! Anh đã la hét lại từ cơn giận và sự thương tổn của cô, nhưng chưa bao giờ anh định tự tử cả. Cô đã thật ngu ngốc khi thậm chí là nghi ngờ điều đó.
Một làn nước mắt lại chảy xuống mặt Jenny. Anh đã cố để cứu những cuộc đời khác. Nếu anh chết, nó sẽ là cái chết của một vị anh hùng chứ không phải của một kẻ tự sát. Cô nhìn về phía ông Hanks. "Gia đình ông có ổn không?"
Ông ta gật đầu. "Họ vẫn còn sợ hãi, nhưng cám ơn anh Hendren, họ vẫn sống. Tôi muốn tự mình nói với anh ấy là tôi biết ơn anh ấy thế nào. Tôi vẫn cầu Chúa cho anh ấy qua khỏi cơn nguy hiểm này."
"Tôi cũng cầu nguyện vậy."
"Cô biết đấy," Hanks nói, cúi thấp và lắc đầu buồn bã, "Tôi đã luôn nghĩ tới những điều tồi tệ về Cage Hendren, bởi những câu chuyện bay đi khắp thị trấn. Sự say sưa và đàn bà và mọi thứ. Tôi đã nhìn thấy anh ấy lao đi khắp thị trấn trong những chiếc xe bóng loáng của anh ấy, lái xe như muốn khiêu chiếc với tử thần. Tôi đã nghĩ đúng là một tên ngốc chết tiệt khi đánh cược cả mạng sống của mình như vậy." Ông thở dài. "Nhìn xem tôi đã được dạy một bài học thích đáng thế nào về việc không được đánh giá một người mà tôi không biết. Anh ấy đã không phải chạy lên đoạn đường ray đó và đẩy ô tô của vợ tôi ra khỏi đường đi của chiếc tàu hàng đó. Nhưng anh ấy đã làm." Mắt ông bắt đầu đầy lệ trở lại. Lúng túng, ông dùng tay che chúng lại.
"Sao ông không về nhà đi, ông Hanks," Ủy viên Rawlins ân cần nói, vỗ lên vai người đàn ông.
"Cám ơn ông, Hanks," Jenny nói.
"Vì cái gì? Nếu không phải do chiếc xe của tôi - "
"Dù sao cũng cám ơn ông," cô nhẹ nhàng nói. Hanks trao cho cô một cái gật đầu động viên, trang trọng trước khi Rawlins dẫn ông về phía thang máy.
Lời ước đoán của người y tá trực là họ sẽ sớm nghe được tin tức về tình trạng của Cage được cải thiện thế nào đã được minh chứng là hoàn toàn sai. Jenny vẫn ngồi đợi một mình trong phòng chờ. Không có ai đi ra khỏi phòng phẫu thuật để thông báo về Cage cả.
Cô đã ngồi ở đó gần hai tiếng đồng hồ khi thang máy mở ra và Bob cùng Sarah xộc vào. Đôi mắt họ phát cuồng, gương mặt họ dại đi vì lo lắng và bị tàn phá với nỗi đau mới được thông báo.
Jenny quan sát họ dừng lại bên bàn trực của người y tá và nhận ra họ. Họ nhận lại được cùng một vẻ lịch sự, hờ hững trấn an như cô đã nhận từ người y tá đó. Tựa vào nhau để trấn an nhau, họ quay về hướng góc phòng. Khi họ nhìn thấy Jenny, bước chân họ ngừng lại.
Lúc đầu mắt của Jenny buộc tội họ. Nét mặt của cô như muốn nói, Các người đã không hề yêu thương anh ấy, nhưng bây giờ các người lại đến để khóc thanh về sự hấp hối của anh ấy.
Nhưng cô không thể đổ trách nhiệm lên họ mà lại không gánh lấy trách nhiệm của chính mình. Nếu cô không bị quá kích động về những cái đã có ý nghĩa với cuộc đời bình lặng của cô đến vậy thì cô đã đối mặt với tình yêu của cô với Cage cách đây nhiều năm rồi.
Và hôm nay, hôm nay, khi anh cần biết rằng anh được tha thứ và rằng cô yêu anh thì cô lại khước từ lời biện bạch của anh. Thật mỉa mai là anh lại xin lỗi về việc đã làm tình với cô, vì đã đem đến cho cô một đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Và cô đã từ chối chấp nhận nó! Làm sao mà cô lại có thể đổ trách nhiệm cho nhà Hendrens vì sự mù quáng trong chốc lát của họ khi mà bản thận cô cũng gây tổn thương nhiều như vậy chứ?
Cô đứng lên và dang rộng cánh tay về phía Sarah. Với một tiếng nấc buồn bã người phụ nữ già nua lảo đảo bước về phía trước. Jenny ôm bà thật chặt. "Shh, Sarah, anh ấy sẽ ổn thôi. Con biết là vậy."
Nấc lên với từng lời nói, Sarah giải thích họ đã ở đâu. "Chúng tôi đã lái xe rời khỏi thị trấn để tới thăm một người bạn bị ốm. Khi chúng tôi quay lại, chiếc xe của người cảnh sát trưởng đã đỗ ở bên ngoài nhà. Chúng tôi biết là đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra." Cả hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha. "Trước tiên là Hal, rồi giờ đến Cage, ta không thể chịu đựng được."
"Nếu Cage đã chết thì có quan trọng gì với hai người không?"
Jenny không thể tin là cô lại vừa liều lĩnh hỏi họ câu hỏi đó mà không kịp suy nghĩ. Họ nhìn trở lại cô bằng đôi mắt bị tổn thương. Biết là cô nên từ từ tiến về phía họ bằng khuôn mặt bi thương, nhưng dù sao thì cô cũng không thể có chút khoan dung nào trong trái tim mình. Nếu có một sự tàn nhẫn nào đánh thức họ khỏi cái cách đáng khinh mà họ đã cư xử với con trai của mình thì sự tàn nhẫn đó chính là cô. Cô đang đòi lại sự công bằng cho Cage.
"Con không tin là Cage lại tin là hai người quan tâm."
"Nhưng nó là con trai chúng tôi. Chúng tôi yêu nó," Sarah khóc.
"Hai người đã từng nói là hai người yêu thương anh ấy chưa? Hai người đã từng bảo với anh ấy là hai bác coi trọng anh ấy nhiều thế nào chưa?" Bob cụp mắt xuống đầy tội lỗi. Sarah nuốt xuống một cách khó khăn. "Đừng để tâm đến việc trả lời. Khi con còn sống với hai người, hai người không bao giờ làm thế cả."
"Chúng tôi….chúng tôi đã có một quãng thời gian khó khăn với Cage," Bob nói.
"Bởi vì anh ấy đã không đi theo cái khuôn mà cha nghĩ là anh ấy nên đi. Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy được chấp nhận. Bác đã không hề đánh giá đúng năng lực cá nhân của anh ấy. Anh ấy biết là anh ấy không bao giờ có thể đáp ứng được những mong đợi của cha, nên anh ấy đã từ bỏ sự cố gắng. Anh ấy hành động cứng rắn, lạnh lùng và phòng thủ, nhưng đó là một cách để tự bảo vệ. Anh ấy muốn được yêu thương. Anh ấy muốn hai người, cha mẹ của anh ấy, yêu thương anh ấy."
"Tôi đã cố để yêu nó," Sarah nói. "Nó chưa bao giờ chịu đứng lại đủ lâu. Nó đã không chịu được ôm ấp như Hal đã làm. Nó không cư xử đúng mực như Hal. Thật khó để yêu thương Cage. Sự cứng đầu của nó, cái tính hoang dã đó, làm tôi khiếp sợ."
"Con biết ý của mẹ," Jenny nói, mỉm cười kín đáo bà vỗ nhẹ lên tay Sarah một cách thông cảm. "Con đã học được cách nhìn xuyên qua điều đó trong người đàn ông đó. Con yêu anh ấy sâu sắc."
Bob là người lên tiếng đầu tiên. "Thật sao, Jenny?"
"Vâng. Rất nhiều."
"Làm sao mà con có thể, ngay sau cái chết của Hal ư?"
"Con đã yêu Hal. Nhưng anh ấy giống như một người anh trai của con hơn. Con chỉ nhận ra điều đó khi Cage và con bắt đầu dành thời gian cho nhau rằng con đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi. Con, cũng như hai người, đều sợ anh ấy."
Bob nói, "Hãy cho chúng tôi ít thời gian để chấp nhận cái ý nghĩ là con và Cage yêu nhau."
"Con cũng đã mất một ít thời gian."
"Chúng tôi biết là chúng tôi đã không công bằng với con," Sarah nói. "Chúng tôi đã muốn giữ con lại với chúng tôi để lấp vào chỗ trống trong cuộc sống của chúng tôi sau cái chết của Hal."
"Con có cuộc sống riêng của mình."
"Giờ chúng tôi nhận ra điều đó. Cách duy nhất chúng tôi có thể giữ con là để con đi."
"Con sẽ không đi quá xa," cô trấn an họ với một nụ cười. "Con yêu cả hai người. Con đã rất đau khổ vì có sự rạn nứt này giữa chúng ta."
"Đứa trẻ là một cú sốc đối với chúng tôi, Jenny." Mắt của Bob chấp chới nhìn xuống bụng cô. "Chắc chắn là con có thể hiểu điều đó. Nhưng, ồ, nó cũng vẫn là con của Hal. Chúng tôi sẽ chấp nhận nó và yêu nó vì lí do đó."
Jenny mở miệng định nói, nhưng một giọng nói khác đã ngắt ngang. "Cha Hendren phải không?" Họ quay lại và nhận ra bác sĩ Mabry trong bồ đồ phẫu thuật màu xanh lá cây. Chúng đầy vệt mồ hôi. Ông trông phờ phạc. Jenny ôm lấy bụng mình, như thể bảo vệ đứa con cô khỏi phải nghe tin tức tồi tệ về cha nó.
"Cậu ấy sống rồi," người bác sĩ nói, trấn an họ khỏi nỗi sợ hãi. "Mới thôi. Cậu ta vẫn còn trong tình trạng nguy ngập. Cậu ấy đang bị sốc khi chúng tôi mang cậu ấy vào. Bên trong cậu ta là một sự hỗn độn. Cậu ấy đã bị chảy máu bên trong. Chúng tôi phải tiếp máu cho cậu ấy. Nó là một công việc chắp vá thực sự đấy, nhưng tôi nghĩ là chúng tôi đã làm mọi thứ được may lại với nhau. Xương chày bên phải đã vỡ sạch và có một vết nứt ở xương đùi của cậu ấy. Những vết rách và thâm tím có khắp người. Nhưng chúng là vấn đề cuối cùng cần phải nói tới."
"Nó sẽ sống chứ, bác sĩ Mabry?" Sarah hỏi như thể cuộc sống của bà phụ thuộc vào câu trả lời đó.
"Cậu ấy có một cơ hội tốt vì cậu ấy khỏe như một con bò mộng và dẻo dai như một chiếc ủng. Cậu ấy đã vượt qua cuộc tàn phá và ca phẫu thuật. Nếu cậu ấy có thể sống sót qua hai chấn thương này, tôi sẽ đặt hết tiền với cái mà anh ta tạo ra nó đấy. Giờ, nếu các bạn không phiền, tốt hơn là tôi nên quay vào."
"Chúng tôi có thể gặp anh ấy không?" Jenny hỏi, nắm lấy vạt áo của vị bác sĩ.
Người bác sĩ cân nhắc câu hỏi, nhưng sự lo lắng trên mặt họ đã thuyết phục được ông. "Ngay khi cậu ta được chuyển sang phòng hồi sức, một trong các người có thể vào đó trong 3 phút. Tôi sẽ ở trong phòng trực." Ông quay lại và đi nhanh thẳng xuống phía đại sảnh.
"Em phải gặp nó," Sarah nói. "Em cần nói với nó là chúng ta quan tâm đến nó thế nào."
"Tất nhiên rồi, em yêu," Bob đồng ý. "Em sẽ đi."
"Không," Jenny nói một cách dứt khoát. "Con sẽ vào đó gặp anh ấy. Cha mẹ đã có cả một thời gian dài với anh ấy để nói với anh ấy là hai người yêu thương anh ấy, nhưng hai người đã không làm thế. Con hy vọng là cha mẹ sẽ dành phần còn lại của đời mình để sửa chữa lỗi lầm đó với anh ấy. Nhưng conu sẽ đi gặp anh ấy tối nay. Anh ấy cần con. Ôi, và về đứa bé - " Cô cảm thấy cái chuỗi áp lực cuối cùng cũng tuột khỏi tim mình. "Hal không phải cha của nó. Cage mới đúng. Con đang mang đứa con của Cage."
Miệng của họ há ra kinh ngạc, nhưng Jenny không màng tới việc họ có chấp nhận nó hay không. Lần này cô sẽ không để những lời xì xào hay những tập tục ăn sâu vào tiềm thức ngăn cản cô.
"Con hy vọng cha mẹ sẽ yêu thương tất cả bọn con - Cage, con, và đứa bé." Jenny đặt một tay lên vài của mỗi người và nói chân tình. "Chúng con yêu hai người và sẽ như là một gia đình." Cô thở hắt ra và buông thõng hai tay. Những giọt nước mắt mà cô cảm thấy dâng đầy trong mắt được nén lại một cách nhanh chóng, sợ là cha mẹ Cage nhầm lẫn về niềm tin của mình như một sự yếu đuối hơn là nhẹ nhõm. "Nhưng nếu cha mẹ không thể chấp nhận chúng con vì chính bọn con, nếu hai người không thể chấp nhận tình yêu mà chúng con có với nhau, thì điều đó cũng vẫn sẽ ổn thôi. Đó là sự mất mát to lớn của hai người."
Lòng can đảm và hy vọng dội lên trong cô, và cô chặn ngực, mỉm cười qua hàng nước mắt. "Con yêu Cage và anh ấy yêu con, và con từ chối việc cảm thấy tội lỗi về việc đó. Bọn sẽ kết hôn và sẽ nuôi nấng đứa con của chúng con, và mỗi ngày trong cuộc đời nó, nó sẽ biết là nó được yêu thương vì nó là cái gì, không phải vì cái mà chúng con muốn hay kì vọng nó sẽ phải trở thành."
Và nửa giờ sau khi bác sĩ quay lại để dẫn một trong số ba người xuống đại sảnh để tới phòng hồi sức của Cage, chính Jenny là người đã rời khỏi phòng đợi và đi với ông.
Lạc Lối Lạc Lối - Sandra Brown Lạc Lối