Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Mỹ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
rình Huy đậu xịch xe lại cánh dãy taxi nói đuôi nhau, Song Lan ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là một chuổi quán nhậu lề đường mà khách hàng tòan những người làm việc về đêm.
Bộ quần áo da và mớ tóc rối đầy keo làm cô lúng túng leo xuống xe dưới ánh mắt nhìn ngó của những người đàn ông mặc đồng phục tài xe taxi ngồi ở cái bàn sát ngòai.
Trình Huy dựng xe rồi hất hàm bảo cô:
- Vào trong này nè.
Cô lóng cóng theo anh. Lác đác cũng có những bàn nhậu mà khách hàng là giới nghệ sĩ, nhưng là nữ ăn mặc ngầu đoi nổi bật như Song Lan thì chẳng có ai.
Nhóm bạn của Trình Huy đang ngồi phía trong. Họ đang nói chuyện sôi nổi thì chợt nín bật khi thấy dáng hai người.
Trình Huy đẩy cho cô cái ghế, và mình cũng ngồi xuống. Hùng khều anh nhỏ giọng:
- Sao lại cho Lan đến đây?
Song Lan ngượng ngập cười:
- Là em nhờ anh Huy cho đến. Em muốn xin lỗi mấy anh, vì... chuyện đến hát thử hôm nay. Em chắc là mấy anh giận em, vì...
Nhìn anh Huy, Thân cười:
- Tụi này hơi bất ngờ thôi, chứ đâu có biết gì mà giận, cứ tưởng thằng Huy cho... em gái của nó nộp đơn thi tiếng hát truyền hình rồi chứ, ai ngờ lại nghiễm nhiên làm ca sĩ hồi nào không hay.
Câu nói của người nhạc công thổi kèn saxo làm Song Lan sượng ngắt. May cho cô là trừ người nhạc công lớn tuổi có vẻ khó tính này ra, ai cũng xoi loi và không để bụng về chuyện bịa đặt củ.
Hùng, tay trống trong bàn đã cứu ván tình thế cho cô bằng cách rót cho cô một ly bia đầy và nói một cách ồn ào:
- Thôi được rồi, chuyện cũ cho qua, gì thì anh em mình cũng quen biết nhau rồi, uống cạn ly đầu đi, rồi xí xóa hết.
Mọi người có vẽ chấp nhận cách xin lỗi này, họ đều nâng ly lên và cười vui vẻ:
- Ừ, đúng rồi, uống hết ly rồi cho qua. Trách móc làm gì mấy chuyện vật đó.
- Nâng ly của mình lên nào, Lan!
Song Lan lúng túng ngó qua Trình Huy, anh yên lặng như không hề có ý định can thiệp.
Những ánh mắt hối thúc vang lên khiến cô đành nâng ly nín thở cố ráng uống một hơi cái thứ nước nhạt nhẻo và có vị đắng kia. Ngưng để thở, cô trợn mắt khi thấy mình cố ráng là vậy mà chỉ mới cạn nữa cái ly.
- Ừa, chưa hết mà?
Lại giọng của Thân. Song Lan liếc nhiên vẻ mặt vô cam của Huy, co mím môi nâng ly lên lần nữa. Lần này, không cần nén hơi, cô cứ nóc cái thứ nước nhạt nhạt đăng đắng đó cho trôi tuột xuống cổ họng đang khát khô vì một nổi ấm ức không tên.
Cả bàn trợn mắt nhìn theo ly bia của cô cho đến khi nó rổng không. Họ vỗ tay cưới:
- Cha, uống giỏi quá.
Món nhâm được đem ra. Mọi người bắt đầu cười đùa và ăn uống thỏai mái. Hùng sốt sắng gấp thức ăn vào chén của Song Lan. Miệng lạt lẻo quá, cô nhâm nhấp miếng cánh gà chiên nước mắm. Thức ăn trong qúan nhậu chẳng ngon lành gì, nhưng vị mặn của nó giúp cô đỡ lạt miệng đôi chút.
- Lan cũng uống bia khá quá chứ. Thêm ly nữa nhé.
Song Lan chưa kịp ngăn lại thì Tú đã chồm qua rót đầy ly cho cô.
- Nâng ly lên đi chứ Lan.
Bên cạnh cô, Huy vẫn im lìm không lên tiếng. Cô nhìn xuống ly nước vàng sảnh trước mặt mình. Chết thì chết vậy. Vẻ quả quyết bất cần, cô nâng ly lên lần nữa thì chợt thấy tay mình nhẹ hẳng.
- Lần đầu uống vậy là đủ rồi. - Trình Huy nói khi giữ lấy ly bia vừa cướp trên tay cô.
Như không đợi người khác phản đối, Huy cụng ly mình vào mấy ly bia đang chìa ra của bạn bè và ngửa cổ uống cạn. Đám bạn anh hơi ngẩn ra rồi cùng nhìn nhau, cuối cùng họ nhún vai cười xòa cho qua.
Song Lan thở ra nhẹ nhỏm. May mà Trình Huy cũng lên tiếng can thiệp. Mặc dù giọng nói của anh có phần lảnh đạm nhưng cô nghĩ anh không đến nỗi bỏ mặc cô trước sự sa đạ của mọi người.
Có hơi bia, mọi người bắt đầu phần khích hơn. Ồn ào nói chuyện thiên hạ được một lúc, Hùng quay sang liếc nhìn Song Lan rồi hỏi Huy:
- Chuyện thi thì chắc là bịa, nhưng không biết chuyện anh em họ có là thật không hả anh Huy?
Trình Huy mỉm cười:
- Mày muốn biết rõ để làm gì? Cho dù tao nói anh em cũng là dốc thì co em nhan vơ của tao cũng có bồ rồi.
Hùng nhìn Song Lan:
- Thật không Song Lan?
Song Lan đỏ mặt gật đầu. Hùng hỏi tiếp:
- Song Lan nè, em nhập làng ca sĩ từ lúc nào vậy?
Cô ngượng ngập:
- Dạ, mới đây thôi.
- Sau bữa dợt thử với tụi anh phải không?
Liếc khẻ thấy Trình Huy lo đang tán gẩu với đám bạn, không để ý đến những câu hỏi rườm rà của Hùng, cô đành đáp:
- Dạ, lúc đó anh Huy thấy em tội nghiệp quá nên đưa em đến nhờ mấy anh tập thử vài bài.
Hùng liếc mắt nhìn mấy bét keo vàng trên tóc cô:
- Nhưng.. sao em lại lên sân khấu với cách ăn mặc và trang điểm này? Ai kêu em làm vậy?
- Dạ, là anh Thế chỉ cho em.
- Anh Thế? Là.. ai vậy? Có phải là cái anh chàng đứng ba hoa tán phét khi nảy cứ kè kè theo ông Trung không?
Song Lan càng ngượng hơn, cô ngập ngừng hỏi nhỏ:
- Anh Hùng không thích anh ta?
Hùng cười nhe hàm răng am khói thuốc
- Dáng như tên đó thì anh thấy nhiều rồi, tụi nó là dân cơ hội văn nghệ, dởm lắm!
Vô tình không nhìn thấy nét mặt sượng sùng khổ sở của Song Lan, anh hắng giọng khuyên bảo:
- Em đừng nên nghe mấy cha đó xúi dại, cứ ăn mặc lịch sự, tóc để dài tự nhiên là đẹp, là sàng sân khấu rồi, cần gì phải mặc đồ da, xit keo vàng quá nổi như vậy.
Thân ở đầu bàn bên này phá lên cười:
- Dẹp đi mày, Hùng. Cứ thấy đàn bà con gái đẹp là cà khịa hoài. Bồ người ta chỉ đạo mà mày lại phá đám, kỳ không?
Hùng kinh ngạc nhìn Song Lan:
- Bộ? Cái thằng cha đó... là bồ em à?
Cả bàn cười rồ. Hùng gải đầu que đo:
- Vậy xin lỗi người đẹp. Cái miệng vô duyên nảy giờ.
Song Lan cũng cười, cô máy móc nâng ly uống. Trinh Huy khẻ nghiêng người nói nhỏ:
- Bia chứ không phải nước lả đâu, tôi thấy em uống nảy giờ cũng kha khá rồi đó.
Câu nói của anh làm Song Lan sực nhớ:
- Vậy thì... thôi, em không dám uống nữa.
Những chai bia trong két cuối cùng cũng hết. Đồng hồ cũng đã chỉ qua nữa đêm, mọi người cạn phần bia trong ly của mình xong thì chia tay nhau ra về.
Dù sau lời cảnh báo của Trinh Huy, Song Lan không dám uống thêm nhưng cô vẫn có vẻ lỏang chỏang khi đứng lên.
Với sự giúp đở của Hùng, cô lại ngồi lên yên sau xe Trình Huy. Hùng vỗ vai anh:
- Gửi người đẹp đó nhé. Nhớ đưa về tận nhà.
Thân cười xen lối:
- Ý nó là đưa về tận nhà người ta, chứ đừng đưa về tận nhà của mày đó Huy.
Trình Huy nhún vai:
- Bây giờ mà về tận nhà ai thì cũng chả biết đâu.
Hùng trợn mắt:
- Ê, ông nói giởn chứ? Đừng có ẩu tả mà...
Trình Huy nhếch môi cười khi rồ ga phóng đi, để lại sự lo lắng của mớ bạn, và tiếng í ới phản đối của anh chàng chơi trống.
Gió mát vờn trên mặt, làm Huy thấy thoải mái đôi chút. Đám bạn chắc hẳn dựa vào thành tích thay bồ bịch của anh mà e ngại dùm cho cái cô gái ngốc nghếch sau lưng anh rồi. Họ chưa biết rằng anh và cô ngốc này là hàng xóm láng giềng, trọ chung một nhà. Đưa về tận nhà cô cũng là tận nhà anh thôi, có gì khác lạ đâu.
Vừa cua một khúc quanh, Trình Huy cảm thấy Song Lan ngã chúi vào người anh. Anh nhíu mày quài tay giữ lấy cô.
- Sao vậy Song Lan?
- Hả! Anh nói gì?
- Tôi hỏi em sao vậy? Say rồi à? - Anh hỏi lớn, tiếng anh bạt trong gió.
Cô lắc đầu quầy quậy:
- Đâu có.
- Đâu có mà dật dựa vậy à?
Cằm va nhẹ vào vai anh ở một chỗ xóc, nhưng lạ lùng là chẳng thấy đau mấy, Song Lan cười khúc khích:
- Cũng có thấy choáng váng một chút thật, nhưng chỉ là hơi buồn ngủ thôi, em thấy... thấy em còn tỉnh lắm.
Cho xe chạy chậm lại, Huy làu bàu:
- Bợm rượu nào khi say xỉn cũng nói câu y chang vậy thôi.
Song Lan không nghe anh nói, cô ngước lên nhìn bầu trời đầy sao mà mơ màng nói:
- Hôm nay vui thật. Lâu rồi em không được vui như hôm nay.
Tỳ luôn cằm lên vai anh, cô lảm nhảm:
- Mấy anh dễ tính ghê, đã bỏ qua không giận gì em. Cứ tưởng là ai nấy trách móc và ghét bỏ em chứ.
Trình Huy không nói gì. Bằng vào cái giọng nhừa nhựa của cô, anh biết cô không đến nổi say bí tỷ, nhưng chắc có lẽ cũng đã ngà ngà, đủ để mất cả sự e dè thường ngày.
Gió đêm mát quá. Anh kềm tay lái vừa chạy vừa để ý đến cô ngốc yên sau. Chạy nhanh thì dằn xóc, cô không ngồi vững mà té xuống xe thì khổ, còn chạy chậm thì gió mát hiu hiu, cô lảm nhảm riết rồi gục vào lưng anh ngủ gật thì càng khổ thêm.
Cứ lo ngay ngáy như thế, cũng may, cuối cùng anh cũng đưa cô về đến nhà an toàn.
Huy để cô xuống trước, rồi chạy xe qua gữi vào chung cư bên đường. Khi trở lại không thấy bóng cô nữa, chị Hà đã mở hé sẵn cửa. Ánh mắt chị như tò mò khiến anh hơi phiền toái khi lướt qua chị để đi lên lầu. Ngày mai thế nào cũng có thêm lời đàm tiếu về anh thôi, và tội nghiệp cho cô ngốc kia, lần này lại bị dính tên cùng anh trong câu chuyện đàm tiếu ấy.
Vừa lên đến cầu thang, anh đã thấy bóng Song Lan đứng dựa ở hành lang hẹp.
- Gì thế? - Anh đến gần hỏi nhỏ - Không mở cửa vào phòng, còn đứng đây làm gì?
Cô cười. Cái cười có chín phần ngớ ngẩn:
- Cửa em mở rồi, nhưng muốn nói chuyện với anh một chút.
- Lại chuyện gì nữa?
Giọng cô hơi chút nũng nịu:
- Em chưa ngủ được, nói chuyện chút thôi mà.
Đôi mày cau lại ngạc nhiên, Trình Huy ngần ngừ rồi gật đầu:
- Thôi được. Ra sân thượng đi.
Hai chiếc ghế nhỏ lại được đặt ở ngoài sân thượng. Ánh trăng sáng vằng vặc soi tỏ những chậu cây cảnh chẳng bao giờ đơm hoa.
Ngồi xuống ghế, anh hỏi:
- Rồi, muốn nói chuyện gì?
Cô chép miệng:
- Anh Huy... còn giận em, phải không?
Trình Huy im, nhưng đăm đăm nhìn cô như ngạc nhiên với cách mở đầu này.
- Mấy anh cụng ly một cái, nói bỏ qua là bỏ qua cho em liền, còn có anh Huy là giận dai thôi.
Trình Huy cau mày nhưng vẫn không nói gì. Song Lan đập nhẹ lên vai anh:
- Có phải em nói đúng không? Anh Huy còn giận em một chút.
Huy nhún vai:
- Không, có gì đáng phải giận?
Song Lan cười:
- Nói vậy là còn giận rồi.
Huy cười nhạt:
- Không biết có phải ảnh hưởng của chút men làm em thay đổi không mà sao hôm nay lời lẽ lòng vòng rào đón dữ quá vậy. Em muốn nói gì?
Cô chồm người nói trong tiếng gió:
- Em chưa có say đâu à.
Trình Huy nhún vai, có vẻ khó chịu với cuộc nói chuyện này. Không nhận ra điều đó, Song Lan vẫn nói huyên thuyên sang chuyện khác:
- Mỗi ngày đi đánh đàn, anh Huy có mệt không?
- Không, sao lại hỏi vậy?
Cô đẩy đưa:
- Thì em với anh Huy là hàng xóm cũng gần năm trời nay rồi, nhưng không để ý lắm đến chuyện của nhau. Ngộ thật!
Cô cười chúm chím:
- Nên... anh Huy là trưởng ban nhạc mà em cũng không biết.
Trình Huy nhíu mày. Dường như anh đã mang máng hiểu ra mục đích cuộc nói chuyện này rồi.
- Bây giờ biết rồi sao?
Cô lại cười ngớ ngẩn:
- Có... sao đâu. Em chỉ thấy lạ là....
Anh ngắt lời:
- Chẳng có gì phải lạ. Tôi hiểu ý em rồi.
Anh hắng giọng cố kềm cơn giận:
- Mục đích của em hôm nay khi đi theo bọn tôi nhậu nhẹt ngoài quán không phải là vì em muốn thân thiết hơn với tụi tôi, có phải không?
Song Lan chớp mắt ngạc nhiên:
- Anh Huy biết à?
Huy nghiêm giọng:
- Nói ngắn gọn ra đi.
Cô cười ngỏn ngoẻn
- Thật ra em đang muốn nhờ anh... giới thiệu cho em hát thử ở chỗ đó một lần nữa thôi. Em nghĩ anh là trưởng ban nhạc, chắc anh giới thiệu lại thì người ta chịu.
Anh nhìn thẳng cô:
- Đây là ý em hay ý của tên Thế kia?
Cô cười vô tâm:
- Ý ảnh. Nhưng mà có sao đâu, ảnh vì lo cho em thôi.
Nhìn cô thật lâu, cuối cùng Trình Huy đứng lên lắc đầu chán ngán:
- Thật không ngờ cô lại như vậy.
Song Lan hơi ngớ ra:
- Anh Huy nói gì?
Trình Huy khoát tay:
- Không cần những màu mè õng ẹo như vậy. Tôi sẽ giúp cô một lần.
- Vậy là...
Anh quay đi khi nói với lại:
- Khuya rồi, vào mà lau gương mặt đậm lè đó và ngủ một giấc đi.
- Anh Huy!
Bóng anh đã khuất vào hành lang hẹp.
Song Lan ngẩn người trên ghế. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Anh vừa nhận lời giúp cô phải không? Sao cô không thấy mình mừng rỡ, hài lòng? Men rượu làm Song Lan hoa cả mắt. Cô đứng lên chao đảo mất một lúc. Ánh trăng lên cao mờ mờ soi rọi hành lang dẫn về phòng.
Khúc Hát Lúc Ban Mai Khúc Hát Lúc Ban Mai - Khánh Mỹ Khúc Hát Lúc Ban Mai