Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9891 / 54
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 -
ưa đã tạnh, tia nắng đầu tiên sau chuỗi ngày mưa dầm dễ thương vô cùng. Trên nền trời trong xanh, những sắc mây trắng bềnh bồng. Hạt mưa đọng trên lá lấp lánh như hạt ngọc. Tạo vật như bừng lên sức sống, ngay cả tiếng chim hót cũng có vẻ tươi tắn hơn. Cây trà trước cửa nở đầy hoa sau một đêm dài.
Bé Nhụy vừa khỏi bệnh. Nó trông thấy nắng mai rực rỡ là nhảy hót mừng vui. Suốt ngày nó luôn miệng đòi xuống phố vì mấy tháng liền không có dịp đi. Bà cô cũng nghĩ rằng cần áo thêm cho mùa đông. Thế là sau bữa cơm trưa, Phục tình nguyện coi nhà để bà cô dẫn bé Nhụy và Cô Liên đi Đài Bắc.
Cả một nông trại lớn, chỉ có mình Phục. Vắng tiếng cười nói của bé Nhụy, tiếng cằn nhằn của bà cô và tiếng dao thớt của cô Liên... Phục cảm thấy cô độc. Ngồi trong thư phòng chàng không thấy hứng thú tì nào. Mọi tư tưởng bay theo ánh nắng ra ngoài khung cửa. Vì vậy, Phục đành bước chân ra ngoài sân.
Dưới ánh nắng trời còn lạnh. Quay nhìn ra ngọn đồi, lá phong hình như đỏ hơn. Trên lan can, đám cây leo xanh ngắt. Từng đám hoa dại vàng, trắng tím bừng nở trong gió lạnh. Phục thả bước đi theo sân rộng, nỗi cô đơn đè nặng tim chàng. Vòng ra sau nông trại, bước vào rừng phong, thơ thẩn đi về phía hàng lan can sắt, tựa vào rào, nhìn xuống lòng vực ngập cỏ dại và đá tảng. Như thế này nếu có người rơi xuống là chỉ nước chết mà thôi. Lại xoay nhìn về phía thung lũng xa mù xanh ngát, một vài cây phong đứng lẻ loi mà chạnh lòng.
Suốt buổi tư tưởng lông bông lan man trong đầu, Phục đứng dậy để mặc cho ánh nắng sưởi ấm... Bất chợt chàng rùng mình, hình như giữa biển sa mù có bóng người. Ai thể Bà lão điên cuồng? Đưa mắt nhìn theo, đám cỏ dại bị ngã dạt về hai phía. Ai thế? Trên đường mòn, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện. Xa quá, Phục không nhìn rõ là trai hay gái. Bóng người chạy nhanh, một lúc là mất hút trong rừng xanh. Phục vẫn đứng đấy, bóng người không làm cho chàng thắc mắc lắm, nhưng sự tò mò và nỗi nhớ nhung càng lúc càng gia tăng. Chàng nhớ đến Mỹ Như một cách tuyệt vọng, tim Phục nhói đau. Đứng như vậy không biết bao lâu, mãi đến khi nghe tiếng chân bước vào nông trại. Chàng giật mình. Tiếng chân như chạy trong rừng phong. Ai lại vào đó? Tiếng thở hổn hển kia càng lúc càng to và sau cùng ngừng lại ở lan can. Đôi mắt đen và to, mái tóc dài phất phơ. Hơi thở mạnh và dồn dập chứng tỏ cô bé đã chạy đoạn đường dài. Phục ngạc nhiên hỏi:
- Hồng, cô làm sao đấy?
Vừa thở, Hồng vừa đáp một cách khó hiểu.
- Sao? Vậy ra là anh à?
- Tôi chớ còn ai vào đây nữa? Phục thắc mắc.
Câu hỏi thật đần, đôi mắt của Hồng càng lúc càng đen và sâu, cô bé lùi ra sau hai bước, nàng hoảng hốt tựa lưng vào lan can, miệng lẩm bẩm:
- Nơi thung lũng sa mù, tôi nhìn thấy... nơi này có một người đang... tôi chạy đến... tưởng là...
- Cô tưởng là ai? Ai vậy? Phục hỏi tới hình như ký ức hiện lên trong đầu con bé.
- Tôi... tôi cũng không biết... Đôi mắt Hồng bối rối, hình như cô bé đang cố gắng moi móc dĩ vãng - Hình như có một người... một người đang đợi tôi.
- Ai? Người đó là ai?
Hai tay vuốt trán, Hồng cố nhớ. Gương mặt đỏ hồng của nàng giờ thành trắng bệch. Chiếc thân ồm gầy run run, đôi mắt to đen mở lớn hoảng hốt nhìn qua lùm cây, qua nông trại và ngưng đọng lại trong thế giới kinh hoàng. nhìn qua rừng cây, qua nông trại và ngưng lại trong thế giới kinh hoàng. Phục nắm vai Hồng lắc mạnh. Giọng nói nhẹ nhưng sắc.
- Hãy nhớ là không được ngất Hồng nhé, đừng nhá Hồng!
- Tôi lạnh quá, tôi thấy lạnh quá! Hồng run rẩy một cách tội nghiệp, đôi mắt nàng vẫn xa vời.
- Hình như cô đã nhớ ra điều gì phải không? Nói cho tôi biết đi nào!
- Tôi thấy một người đàn ông.
Hồng nói như mê, giọng nói nhẹ và thì thầm:
-... Đó là người con trai, anh ấy đứng đây, bảo tôi. phải trốn đi.
- Nhưng hắn là ai chứ?
- Anh ấy là... Hồng nhắm mắt lại, lảo đảo muốn ngã... Anh ấy là...
- Là ai chứ? Phục không buông tha, lắc mạnh vai Hồng.
- Là một người trẻ tuổi... đẹp trai... Anh bảo trốn đi với ảnh.
- Hắn tên gì?
- Tên là... tên là... Gương mặt Hồng trắng như bạch lạp. Chiếc chìa khóa mở cửa bí mật bắt đầu lay động - Anh ấy tên là... tên là... Hồng cố gắng một cách tuyệt vọng... Tên anh ấy là... là...
- Nghĩ cho kỹ xem tên gì nào?
- Là... là... như một mảnh băng tan rã, nước mắt tràn ra mi, Hồng hét to - Tôi không biết, không biết gì cả. Chiếc chìa khóa mở cửa bí mật đã bị gãy ôm đầu Hồng hét - Đừng hỏi tôi nữa, tôi không biết gì cả.
Đôi chân Hồng mềm nhũn, thân ngã về phía trước, Phục vội đỡ Hồng đưa vào thư phòng, đặt nằm cạnh lò sưởi. Thân hình cô bé ro rúm lại một cách tội nghiệp. Đôi tay lạnh vẫn ôm đầu như muốn trốn tránh một điều gì. Phục rót chén trà nóng, nâng đầu Hồng lên ép phải uống. Hồng hớp lại hớp lại sặc sụa. Phục bỏ nước trà sang bên, rót cốc rượu đưa đến môi Hồng, cô bé lắc đầu.
Phục phải ép:
- Uống đi, uống cho khỏe.
Hồng uống, nhưng cơ thể vẫn co rúm. Phục lấy một cái chăn lớp đắp cho Hồng và đốt thêm lửa. Chàng hỏi:
- Sao có thấy khỏe tí nào không?
Dần dần, tứ chi của Hồng lơi ra, nhưng gương mặt cô bé vẫn còn xanh, trông thật tội, nước mắt long lanh càng làm cho đôi mắt đen lóng lánh, hun hút. Hồng nhìn Phục yên lặng, ánh mắt van xin đau xót. Phục cúi xuống. Bỗng nhiên, Hồng hét lên, rồi chồm tới trước ôm Phục
- Đừng bỏ em, xin anh đừng bỏ em
Phục không hiểu chữ "đừng bỏ" ám chỉ điều gì, nhưng cử động của Hồng đã khiến chàng cảm động. Bất giác Phục đưa tay lên xoa nhẹ đầu Hồng, chàng muốn đặt nụ hôn lên chiếc trán trắng bệch kia, nhưng những tiếng nói của ông Châu như vẫn còn văng vẳng đâu đây. Đứng thẳng người, Phục tránh Hồng, Hồng đến ngồi trên ghế tựa, hổ thẹn vừa khó chịu, gương mặt trắng xanh giờ đã ửng hồng, Hồng lí nhí:
- Xin lỗi.
Phục đã làm cho Hồng hổ thẹn. Cô bé dễ thương và nhỏ nhắn này đã không giận dỗi hành động thẳng lưng bỏ đi của Phục. Phục cảm động, nắm tay cô bé.
- Tay cô ấm rồi, cô có thấy đỡ hơn tí nào không?
Hồng gật đâu, Phục tiếp:
- Tôi rất ân hận, đúng ra không nên ép cô như thế.
- Không có gì cả. Hồng đáp - Đúng ra tôi phải cám ơn anh, vì anh đã giúp tôi phải không? Tôi van anh, xin anh hãy giúp tôi. Tôi đã biết tôi mắc bệnh gì, có phải là bệnh mất trí nhớ không? Ngoài anh ra hình như không ai muốn giúp tôi hồi phục trí nhớ cả.
- Làm sao cô biết được cô bị bệnh mất trí nhớ?
- Vì lúc nào tôi cùng có cảm giác như có một hình bóng cứ lảng vảng trước mặt, có tiếng gọi thì thầm bên tai. Mây hôm trước, tôi có hạch hỏi bà vú bà ấy có thố lộ một tí rồi bỏ đi. Tôi biết rằng, trong khoảng không gian bị đánh mất của tôi có bóng dáng một người đàn ông. Chỉ có điều tôi không nhớ ra chàng ta là ai và bây giờ đang ở đâu? Hồng mỉm cười khô héo - Người đàn ông đó là người bạc mệnh, vì tôi nghĩ quá khứ mất đi kia rất đau khổ và buồn bã.
Phục nắm tay Hồng, một bàn tay nhỏ nhắn dễ yêu như thế này sao như không có máu vậy? Có phải nó đã gây nên tội ác không? Chàng vỗ nhẹ trên vai cô bé, an ủi:
- Này Hồng, tôi sẽ giúp cô. Nhưng bây giờ đừng nghĩ thêm gì cả, để hôm khác nhé!
- Anh biết bao nhiêu điều của tôi? Hồng vụt hỏi.
- Một tí,
- Đem một tí đó nói cho tôi nghe đi. Hồng xúc động vồn vã nắm lấy vai Phục.
Phục suy nghĩ một lúc:
- Đó là cô đã bị một cơn bạo bệnh làm mất đi một phần ký ức. Phục đứng dậy tiến về phía bàn, mang ly trà đến trao cho Hồng. Đừng nghĩ thêm gì nữa cả, hãy uống trà đi. Cô xanh và gầy quá.
- Tôi bệnh mấy ngày nah.
- Bây giờ đã hết chưa? Vậy thì đúng là nàng đã bệnh. Lòng Phục ấm lại.
- Tôi biết là anh chẳng để ý đến tôi, bằng cớ là trong thời gian tôi bệnh, không thấy anh đến Vườn Sa Mù. Hồng nói nhanh.
Tim Phục đập nhanh. Câu nói như lời trách móc. Có chuyện như thế xảy ra ư? Đứng đờ người ra, hai tay cho vào túi quần mà hồn chàng bay bổng. Nhìn ánh lửa trong lò sưởi, Phục mỉm cười vu vơ:
- Lúc gần đây tôi bận quá.
- Khỏi phải nói. Giọng nói của Hồng có vẻ chua xót - Tôi biết anh bận viết lách, chắc anh đã viết được nhiều lắm phải không?
- Ờ... Phục đáp, dấu sự thật, mấy hôm rày truyện của Phục viết chưa thêm được một chữ - Tòa soạn cho người hối thúc phải giao bài, khiến tôi không rảnh tay.
Liếc nhìn Phục, Hồng cúi xuống thở dài. Tiếng thở của Hồng làm tim Phục đập nhanh, hồn chàng lơ mơ. Có thể như vậy sao? Chuyện thật đấy à? Những tình cảm đã chết từ đống tro tàn khơi động bay lên. Người con gái thuỳ mị yếu đuối này cũng có cảm tình với chàng sao? Đây là thật hay mộng? Tại cảm giác mình quá nhạy chăng? Phục như loài chim bị đạn, hồn đã lạnh từ lâu, nhưng bây giờ sao tim lại đập mạnh thế này? Từ bên trong vùng sâu thẳm của ý thức như đang chờ đợi, chờ đợi một cách nhiệt thành sự mong mỏi cứu giúp Hồng, cứu giúp người đang đứng trước mặt. Tại sao? Hồng chợt tung chăn ra, định đứng dậy
- Tôi nghĩ rằng tôi đã làm phiền anh quá nhiều.
- Không! không sao cả! Phục vội kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hồng, hai tay kéo hai đôi vai của Hồng ngồi xuống - Đừng đi, tôi thích được thấy cô ngồi lại đây, tôi chẳng có việc gì làm cả.
- Có thật không? Còn bà cô và bé Nhụy đâu?
- Đi Đài Bắc rồi.
- À. Hồng yên lặng, ngồi thẳng lưng nhìn Phục. Một lúc nàng nói:
- Ban nãy anh chưa cho tôi biết anh biết những gì về tôi??
- Tôi đã cho cô biết rồi.
- Không phải chỉ có bấy nhiêu. Hồng lắc đầu - Anh bảo anh sẵn sàng giúp tôi phải không?
- Vâng
- Vậy thì hãy cho tôi biết, bóng người đàn ông đó có thật không? Và trong cuộc đời tôi đã có sự hiện diện của người ấy hay chỉ là ảo tưởng.
- Vâng có thật Phục nhìn thẳng vào Hồng chậm rãi nói.
Hồng run lập cập, măt chớp nhanh:
- Nghĩa là sao? Bây giờ anh ấy ở đâu anh cho tôi biết đi.
Một chút xót xa len vào hồn. Đôi mắt nóng bỏng đầy cuồng nhiệt của Hồng làm Phục ghen tức. Trời ơi! Sao cô ấy lại đẹ p thế này? Phục thờ ơ:
- Theo tôi nghĩ có lẽ hắn đã đi rồi.
- Ai?? Hồng nói như thét - Nhưng tại sao? Anh ấy đi đâu chứ? Anh cho tôi biết đi, anh Phục, nói cho tôi biết tất cảđi. Tôi van anh mà... Có phải tại vì anh ấy không còn yêu tôi nên tôi bệnh, nên tôi mất trí, nói cho tôi nghe đi anh?
- Tôi không nói được vì tôi không biết, tôi đang mong cô thuật lại câu chuyện cho tôi nghe đây.
Hồng cúi mặt nhìn xuống, một cách thảm hại. Thời gian như ngưng đọng lại:
- Vậy sao? Những lúc gần đây tôi mãi tìm kiếm, lục lọi, tôi như người lạc giữa rừng sa mù không nhìn ra phương hướng. Óc tôi như một gian phòng tối, trong đó các vật dụng đang xê dịch trong đêm, tôi lúc nào cũng mong mỏi được mở cánh cửa sổ hoặc có ngọn đèn rọi tỏ các đồ vật. nhưng lại bất lực, vì mỗi khi gian phòng chớp lên tia sáng, là nỗi đau xé thịt lại hiện ra và tôi không còn biết gì nữa. Hồng ngước mắt nhìn Phục van xin - Hãy giúp tôi đem gian phòng tăm tối kia ra ánh sáng, thắp ngọn đèn tỏ trong gian phòng dùm tôi nhé? Không hiểu tại sao tôi không thể van xin mẹ cha, không tin tưởng bất cứ người nào ở Vườn Sa Mù kể cả bà vú.
Phục nhìn thẳng gương mặt đối diện. Một gương mặt thành khẩn đau khổ và lo lắng. Chàng đã bị quật ngã. Nắm tay Hồng, tiêng nói không chặn lại được:
- Yên chí đi Hồng, tôi sẽ giúp cô, giúp với tất cả khả năng của tôi có. Chúng ta sẽ hợp sức nhau phá tan cánh cửa bí mật. Tôi nghĩ điều này không khó lắm đâu Hồng ạ.
- Tôi sẽ cố.
- Nhưng đâu biết đâu bên trong gian phòng tối đen kia có nhưng vật dụng ghê ghớm. Có liệu có đẻ can đảm để chịu đưng hay không chứ?
- Nhưng dầu sao vẫn hơn giam mình trong phòng tối, tôi sẽ cố chịu đựng.
- Vậy thì cô sẽ có người giúp đỡ đắc lực, chúng ta sẽ tháo được gút và bước đầu tiên là tìm ra quyển sách.
- Quyển sách gì?
- Đừng gấp, chiều mai cô có đến đây không?
Phục nói, chàng quên mất lời dặn của ông Châu.
- Tôi sẽ đến!
- Được rồi, sẽ có một điều rất hay chờ cô. Hồng ngẩng đầu lên nhìn Phục, đôi mắt to đen nháy kia chứa đựng những tia nhìn thán phục và tin tưởng.
Thế là ngay trong đêm đó, Phục lại leo lên gác tìm lại quyển sổ nhật ký.
Trời đã khuya, nằm dài trên giường chàng lật đến đoạn nối tiếp phần đã đọc truớc. Ngọn đèn đầu giường như bóng ma trơi. Bên ngoài bóng trăng trải đầy trên cảnh vật với những bóng cây im lìm. Những trang giấy vô tình phẳng phất hương thơm. Phục chăm chú đọc, chàng bắt đầu rơi vào thế giới quên lãng của Tâm Hồng.
... Hôm nay thấy nhớ mẹ kinh khủng, khi hỏi vú Cao những kỷ niệm về mẹ, vú Cao bảo mẹ là người đàn bà đẹp và dễ thương nhất. Mẹ còn coi tôi như hòn ngọc quí giá.
Trời ơi! Nếu người còn sống, người sẽ không bao giờ chịu để cho tôi phải khổ sở như vậy, người sẽ hiểu tôi. Mẹ Ơi! Mẹ bây giờ, mẹ Ở đâu?
Cha bảo Phi tham lam công quỹ; biết cha lại định giở thủ đoạn, tôi bảo người nói dối, vu oan và cảnh cáo người làm một điều gì bất lợi cho Phi, tôi sẽ bỏ nhà đi ngay! Cha giận run, người bảo tôi đã mất hết lý trí. Phi yêu tôi chẳng qua là vì tiền của người. Tôi giận dữ hét to. Mẹ trách tôi vô lễ với cha. Tôi khóc và nói:
- Mặc kệ tôi, bà đâu phải là mẹ tôi mà dạy bảo tôi chứ!
Mẹ thất sắc, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Tôi đã biết mình làm điều không phải, vì dù sao bà đối với tôi đâu đến nỗi nào? Thế là tôi chạy đến ôm mẹ khóc òa. Vừa ôm chầm lấy tôi người vừa nói:
- Con là con của mẹ đây mà! Trời ơi, sao tình cảm con người sao phức tạp đến thế này?
Phi lại yêu cầu tôi bỏ trốn đi với chàng. Chàng bảo áp lực của cha to quá gáp ghép tất cả tôi ồi không có trên đầu chàng khiến Phi xấu hổ đối với mọi người trong công ty. Nếu không vì tôi, Phi đã bỏ đi từ lâu. Bây giờ chàng không biết làm thế nào. Chàng bảo nếu bây giờ cha sa thải chàng thì có lẽ chàng không còn làm ở đâu được nữa. Trời ơi! Phi ơi, người tôi yêu lại khổ thế này.
Đau khổ, đau khổ vô cùng! Tương lại mịt mờ. Tôi như rơi vào vùng sa mù dầy đặc nơ thung lũng. Không nhìn ra phương hướng. Dù cố gắng chạy thoát nhưng chỉ va vào vách đá lạnh câm. Tôi đã mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi nói với cha con đã đến tuổi trưởng thành, con có quyền tự định đoạt đời con. Người bảo người không chèn ép, không còn thẩm quyền cưỡng ép tôi việc gì cả. Nhưng cha muốn bảo vệ tôi, nếu tôi không muốn tôi có quyền khước từ, có quyền trách móc người cha bất hạnh. Nhưng cha không thể không lo lắng cho tôi, không thể không thương tôi được
Hoang mang nhìn cha, tôi chợt hiểu tại sao tôi không đủ can đảm bỏ đi với Phi. Vì giữa cha và tôi còn thứ tình cảm máu mủ quấn quít.
Người ta bảo: "làm hay không làm đều lànhững vấn đề nan giải. Do dự là kẻ thù lớn nhất của tôi".
Phi lại đến, khi cãi vã, trong cơn giận chàng nói những lời thô lỗ. Cha lớn tiếng:
- Tao nói với mày phải buông tha con gái tao, nếu không tao giết mày. Tao nói là tao làm, mày liệu hồn.
Tôi rùng mình, tôi có cảm giác như cha sắp hành động.
Phi gậy sự với tôi, chàng bảo nếu tôi không quyết định chàng sẽ bỏ tôi. Tôi chết mất và trăm lần định nhảy xuống vực cho rồi!
Đến tìm Phi, chỉ gặp mẹ chàng và Tiêu Nhã Thường. Nhã Thường bảo tôi:
- Chị còn đến gặp Phi làm gì? Con trai họ Lư không dễ gì bị chi phối đâu. Chỉ khi nào anh ấy tìm chị thì anh ấy vẫn con là của chị, bằng ngược lại tìm chỉ vô ích.
Sao lạ vậy? Tại sao Nhã Thường lại nói được những lời có vẻ khiêu khích như vậy? Hay là lại gây với Dương? Trời ơi1 Tình yêu có phải chăng chỉ là ly thuốc đắng? Tôi đau khổ quá, mấy ngày nay Phi đi đâu mất. Ngày tháng như kéo dài ra. Phi ơi! Đến anh mà cũng hành hạ, cũng bắt chẹt cũng không hiểu em nữa sao? Tôi như kẻ sống bơ vơ, chết không mồ mả.
Trời ơi! Những hình ảnh trước mắt tôi có thật không? Sau tảng đá to ở Vườn Sa Mù... Trời ơi! Tôi chết mất. Thế gian này còn có những điều gọi là tình nghĩa, là đạo lý nữa chăng? Tại sao tôi không chết đi! Sự thật tàn nhẫn quá, tàn nhẫn vô cùng, xã hội loài người là một vùng bóng tôi không dám tin ở lòng người nữa. Tôi giận chàng, giận vô cùng, tôi muốn giết chàng. Nhưng còn nó? Đứa em gái thân yêu của tôi?? Trời ơi! Điều tôi linh cảm chẳng sai, Hà ơi Hà, trên đời này có biết bao gã đàn ông mà sao em không chọn, lại chọn nhằm người yêu của chị chứ?
Lòng tôi tơi bời, tim tôi tan nát. Tôi chỉ muốn chết mà thôi. Tôi định sẽ giết chàng, không phải định mà là muốn. Trời ơi xin cho con một lối thoát! Mẹ Ơi! Mẹ Ở nơi nào xin hãy đến giúp con.
Như những lời thơ trong Hồng Lâu mộng:
- Trên đời này nếu không có em thì cũng mong rằng không có anh, nhưng kể từ khi ngộ nhận, dù buồn dù vui tình thân yêu đã lạt. Tất cả những chuyện xưa giờ đã vô duyên nhạt nhẽo.
Phi đến gác tìm tôi, chàng tiêu tụy xanh xao như con chó hoang. Ôm chặt tôi chàng kêu trong nỗi thống khổ:
- Sao em không nghe lời anh giải thích? Em còn muốn anh phải làm thế nào nữa chứ? Yêu em là chấp nhận cả một đời đau khổ, em không biết sao? Tôi chịu hết nổi rồi. Phải tôi đã hôn Hà đấy nhưng đó chỉ là vì thân thể kia là hình bóng của em, em có hiểu không? Bây giờ, tùy ý em nếu em không yêu anh nữa thì anh nhất định sẽ chọn Hà. Anh chắc Hà không làm cao như em và sẵn sàng theo anh. Rồi Phi khóc to mà quỳ xuống ôm chân tôi nghẹn ngào, tha thứ cho anh em nhé! Nhiều lúc anh không còn biết mình ra sao nữa... Anh xin em, em hãy bỏ đi với anh không anh chết mất!
Vuốt mái tóc bồng của Phi, tôi khóc ngất. Vâng, tôi sẵn sàng tha thứ. Trời ơi! Sao đời chúng tôi khổ thế này? Tôi đã quyết định, tôi sẽ bỏ đi với chàng dù phải phiêu dạt chân trời góc bể, tôi vẫn không than van.
Cha sa thải Phi thật rồi, Phi giận dữ la hét. Đừng làm thế anh, em sẽ bị cha cho người canh giữ bây giờ. Phi bảo:
- Đi tìm kế sanh nhai với anh em nhé?
- Vâng, em sẵn sàng.
Tôi sắp đi rồi, cùng chàng ra đi. Xin tạm biệt cha em, em gái (chị không còn giận em nữa). Tạm biệt nông trại, căn gác, thung lũng sa mù và khoảng trời quen thuộc của tôi.
Cùng chàng ra đi, phiêu bạt đến góc biển chân trời nào tôi vẫn không than van.
Quyển sách ghi đến đây là hết. Có lẽ sau khoảng thời gian này Hồng đã bị gia đình canh giữ và cho đến lúc thoát ra được Hồng đã không còn dịp để lên căn gác này thu dọn đồ đạc. Vì vậy khi Phi chết đi thì bao nhiêu ký ức của Hồng cũng trôi đi mất.
Phục đốt thuốc, ngã lưng trên giường vẫn không ngủ được Trong đầu chàng bao nhiêu là hình ảnh cứ xoay quanh như chiếc đèn kéo quân. Nhìn ra khung cửa, đám sao trời lấp lánh như con sông dài - Đúng là giải ngân hà. Một con sông sao vô tận như dòng sông ngăn cách. Phi với Hồng "Tiếng chuông vang vọng đêm dài, sông sao lấp lánh một trời nhớ thương, uyên ương gãy cánh đoạn trường, sương đêm ướt lạnh vai mềm quạnh hiu". Bây giờ Phục mới hiểu được Hồng, người con gái có trái tim mềm yếu, dễ xúc cảm như tơ trời ươm thơ. Phi thật tốt phúc, gặp người con gái như thế có chết đi cũng mãn nguyện. Chàng tin rằng dù Hồng có mất trí nhớ, nhưng hình bóng của Phi chắc chắn vẫn còn nằm trong tiềm thức của nàng.
Hút hết một điếu thuốc, Phục mới sắp xếp lại bao nhiêu ý tưởng mà chàng có sau khi đọc hết quyển nhật ký. Chàng có cảm giác xót thương pha lẫn một ít ghen tức với Phi, gã con trai bạc mệnh hào hoa. Và Phục cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao Phi không cố gắng tự tạo lấy tương lai của mình mà lại ru? Hồng đi trốn?
Những câu hỏi lẫn quẩn trong đầu lần lần được Phục phân tích và sau cùng chàng có những nhận xét sau:
Có thể Hồng có mặc cảm không phải là con ruột của bà Linh Phương nên đối với cha mẹ, ngay từ tiềm thức nàng đã có một thứ tình cảm vừa thương vừa hận và nghĩ rằng việc ra đi của nàng sẽ không liên hệ gì với người thân trong gia đình.
Ông Châu giận Phi và hăm dọa sẽ giết anh chàng này.
Hồng đã thề nếu ai phụ ai thì kẻ phụ bạc sẽ phải rơi xuống vực mà chết. Khi bắt gặp Phi ngoại tình với Hà nàng cũng dọa sẽ giết Phi.
Em trai của Phi là Dương có người bạn gái tên là Tiêu Nhã Thường thế mà bây giờ Dương lại theo đuổi Hà, vậy là phải có uẩn khúc bên trong.
Hà có vẻ là một cô gái ngây thơ, trong trắng, thế mà lại dan díu với người của chị rồi bây giờ lại yêu Dương, thế là thế nào?
Phi là một gã con trai như thế nào? Tốt? Xấu? Thủ lợi?? si tình? Vô tình? Đa tình? Những lời trách cứ của ông Châu có thật hay không? Hay là sự cố tình sỉ nhục.
Càng nghĩ, Phục càng thấy rối trí, chàng thấy rằng câu kết luân của chàng không hẳn là sự thật, nó chỉ là nghi vấn mà thôi.
Phục trằn trọc không ngủ được, trong đầu chàng tràn ngập những cái tên của Hồng, của Hà, Phi, Dương, ông Châu... Các hàng chữ cứ nhảy múa trong óc chàng làm chàng lảo dảo, Phục không có khả năng tự kiềm chế tư tưởng mình. Hình ảnh Hồng với đôi mắt to đầy van lơn, với khuôn mặt sầu thảm cô độc với lời cầu khẩn:
- Hãy giúp tôi mở rộng căn phòng tối trong trí não, hãy thắp cho nơi ấy một ngọn đèn đi anh.
Ta có thể tảng lờ không? Hay ta sẽ thắp sáng ngọn đuốc soi tỏ sự mờ ám của một vụ án? Thật khó quá! Thế mà lại thêm một thắc mắc về vai trò của Hà trong vụ án nữa! Rắc rối thật.
Bên ngoài ánh sáng lờ mờ xuất hiện, giải ngăn hà mờ dần.
Khói Lam Cuộc Tình Khói Lam Cuộc Tình - Quỳnh Dao