I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
úc đầu, Astrid nghĩ sự mù lòa của mình đã trở lại cho đến khi cô nhận ra mình đang ‘nhìn’ qua đôi mắt của Zarek. Hay chính xác hơn là một con mắt. Toàn bộ khuôn mặt bên trái của cô đau nhói mỗi khi cô chớp mát. Một vết sẹo chạy dài từ mi mắt đến má anh, làm cho các cơ trên mặt anh nhức nhối.
Mắt phải của anh, chỉ phần nào hoạt động, có một vẩy mờ trong đó như bị đục thủy tinh thể và cô cần vài phút để phút trước khi những ký ức của anh trở thành của cô và cô hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hai năm trước anh đã gánh chịu một trận đòn dữ dội từ một người lính ở khu chợ khiến cho lớp ngoài giác mạc bên mắt phải của anh bị tổn thương nghiêm trọng. Mắt trái của anh đã bị mù vài năm trước trong một trận đánh đòn khác dưới bàn tay của anh trai anh Valerius.
Zarek không thể thấy gì nhiều hơn những cái bóng và vết mờ đục.
Không phải là cậu quan tâm. Ít nhất như vậy, cậu không phải nhìn thấy ảnh phản chiếu của bản thân.
Cậu cũng không cần phải bận tấm đến cái nhìn khinh bỉ của những người khác nữa.
Zarek lê bước băng qua một con đường cũ kĩ, đông đúc của khu chợ. Chân phải của cậu cứng đờ, gần như không thể gập lại bởi nhiều lần bị gãy và không được cố định lại.
Cũng vì thế, mà nó phần nào ngắn hơn chân trái của cậu. Vì hai chân không tương đồng nhau nên cậu không thể đi đứng nhanh nhẹn như những người khác. Cánh tay trái của cậu cũng tương tự như vậy. Cậu gần như không thể chuyển động nó và cánh tay phải của cậu hoàn toàn vô dụng.
Trong bàn tay trai còn hữu dụng của mình, cậu nắm chặt ba đồng quadran. Đồng xu là vật vô dụng với hầu hết những người La Mã, nhưng với cậu chúng là kho báu.
Valerius đã nổi giận với Marius và ném ví của hắn ta ra ngoài cửa sổ. Marius đã bắt một người nô lệ khác nhặt những đồng tiền lên, nhưng ba đồng xu đã bị bỏ xót. Lý do duy nhất cậu biết về chúng vì chúng đã văng trúng lưng cậu.
Zarek đang ra nên giao nộp những đồng xu, nhưng nếu cậu làm vậy, Marius vẫn sẽ đánh cậu vì chuyện đó. Người anh trai cả của cậu không thể chịu đựng nổi khi thấy cậu và Zarek đã học được từ nhiều năm trước nên tránh Marius càng xa càng tốt.
Còn về Valerius...
Zarek ghét hắn ta nhất. Không giống những kẻ khác,Valerius luôn cố giúp cậu nhưng mỗi lần Valerius cố làm vậy, họ đều bị bắt gặp và Zarek phải chịu những hình phạt nặng nề hơn.
Như phần còn lại của gia đình cậu, cậu ghét trái tim mềm yếu của Valerius. Valerius tốt hơn nên phỉ nhổ cậu như những kẻ khác. Bởi cuối cùng thì, Valerius bị ép phản đánh đập cậu dã man hơn để chứng tỏ với mọi người hắn ta không phải là kẻ yếu đuối.
Zarek men theo hương thơm của bánh mì nướng, tập tễnh đi đến chỗ tiệm bánh. Mùi hương ấy thật tuyệt vời. Ấm áp. Ngọt ngào. Ý nghĩ nếm một miếng cậu khiến trái tim cậu bay lượn và miệng cậu đầy nước.
Cậu nghe mọi người nguyền rủa cậu khi cậu lết lại gần, nhìn thấy bóng của họ hối hả tránh xa cậu.
Cậu không quan tâm.
Zarek biết mình kinh tởm đến nhường nào. Cậu đã nghe những lời như vậy kể từ giây phút cậu được sinh ra.
Nếu như cậu được lựa chọn, cậu cũng sẽ rời khỏi bản thân mình. Nhưng số mệnh đã định, cậu bị mắc kẹt với cái cơ thể què quặc, đầy sẹo này rồi.
Cậu chỉ ước mình không chỉ mù mà điếc luôn cho rồi. Lúc đó cậu sẽ không phải nghe những lời lăng mạ của họ vang lên bên tai.
Zarek tiến lại gần một cái gì đó cậu cho đó là một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng trước một giỏ bánh mì.
“Xéo khỏi đây ngay!” Người đàn ông trẻ quát
“Làm ơn, thưa ngài” Zarek nói, cố giữ đôi mắt bị mờ của mình nhìn chằm chằm xuống nền đất. “Tôi đến để mua một mẩu bánh mì.”
“Bọn tao không có thứ gì cho mày hết, thằng ăn mày.”
Thứ gì đó cứng đập vào đầu cậu.
Zarek đã quá quen với việc chịu đau nên cậu không chùn bước. Cậu cố đưa những đồng xu cho người đàn ông, nhưng có thứ gì đó đập vào tay cậu và làm văng những đồng xu quý giá ra khỏi bàn tay cậu.
Tuyệt vọng vì một mẩu bánh mì mới, Zarek quỳ gối nhặt lại những đồng xu. Tim cậu nện thình thịch. Cậu cố nhướng mắt lên để tìm chúng.
Làm ơn! Cậu phải có những đồng xu của mình! Sẽ không ai cho cậu số tiền giống vậy đâu, còn chưa nói đến không phải lúc nào Marius và Valerius cũng đánh nhau.
Cậu điên cuồng mò mẫm trong đám đất cát.
Tiền của cậu đâu rồi?
Đâu rồi?
Cậu chỉ tìm được một đồng khi ai đó đánh vào lưng cậu với một thứ gì đó có vẻ như là một cây chổi.
“Biến khỏi đây.” Người phụ nữ quát. “Mày làm cho khách hàng của bọn tao bỏ chạy.”
Quá quen với việc bị đánh đập nên cậu không quan tâm đến những cú nện bằng chổi, Zarek mò mẫm hai đồng xu còn lại.
Trước khi tìm được chúng, cậu nhận lấy một cú đá mạnh vào sườn.
“Mày điếc à?” Một người đàn ông hỏi. “Xéo khỏi đây, mày tên ăn mày vô dụng, hoặc tao sẽ gọi những người lính.”
Đó là lời đe dọa mà Zarek thực sự kinh sợ. Cuộc chạm trán gần đây nhất với những người lính đã lấy đi mắt phải của cậu. Cậu không muốn mất luôn chút xíu thị lực còn lại.
Trái tim cậu thắt lại khi cậu nhớ đến mẹ mình và lời lẽ đầy kinh miệt của bà ta.
Nhưng hơn thế, cậu nhớ đến phản ứng của cha cậu khi họ mang cậu về nhà sau khi những người lính đã đánh đập cậu xong.
Sự trừng phạt của cha cậu khiến cho những đòn roi của người lính trở nên nhẹ nhàng.
Nếu cậu bị phát hiện đã chạy ra thành phố một lần nữa, không thể nói trước được cha cậu sẽ làm gì. Cậu không được phép ra bên ngoài khu đất biệt thự của họ. Còn chưa nói đến thực tế cậu đã ăn cắp ba đồng xu.
Ồ, giờ chỉ còn một.
Siết chặt đồng xu của mình trong tay, cậu lết khỏi tiệm bánh nhanh hết mức cơ thể tật nguyền của cậu cho phép.
Khi cậu hướng về phía đám đông, cậu cảm thấy thứ gì đó ươn ướt trên má mình, cậu chùi nó đi và phát hiện đó là máu.
Zarek thở dài đầy mệt mỏi trong khi cậu sờ đầu mình cho đến khi cậu tìm thấy một vết thương nằm phía trên chân mày. Nó không sâu lắm. Nhưng nó cũng đau.
Nhớ lại thân phận của mình, cậu lau đi vết máu.
Tất cả những gì cậu muốn là bánh mì mới. Chỉ một miếng thôi. Đòi hỏi như vậy là quá đáng lắm sao?
Cậu nhìn quanh, cố dùng thị giác mờ mờ của mình và mũi để tìm một tiệm bánh khác.
“Zarek?”
Cậu hoảng hốt trước giọng nói của Valerius.
Zarek cố chạy vào đám đông, trở lại hướng của biệt thự, nhưng không đi được xa cho lắm khi anh trai cậu bắt được cậu.
Cái siết chặc của Valerius khiến cậu bất động.
“Cậu đang làm gì ở đây.” Hắn ta gặng hỏi, lắc mạnh cánh tay bị tật của Zarek. “Cậu có biết cậu sẽ bị gì nếu những người khác phát hiện cậu ở ngoài này không?”
Dĩ nhiên là cậu biết.
Nhưng Zarek quá sợ hãi đến nỗi không thốt nổi câu trả lời. Cả cơ thể cậu run rẩy vì nỗi kinh hoàng. Tất cả những gì cậu có thể làm là nghiêng mặt tránh những cú đấm mà hắn có thể tung ra bất cứ lúc nào.
“Zarek.” Valerius nói, giọng hắn đầy vẻ ghê tởm. “Tại sao cậu không bao giờ làm theo những gì được bảo. Tôi thề là cậu thích bị ăn đòn lắm. Còn lý do nào khác để cậu làm như vậy không?”
Valerius siết mạnh bên vai bị thương của Zarek và đẩy cậu về phía trang trại.
Zarek vấp ngã.
Đồng xu cuối cùng văng khỏi tay cậu và lăn quá bên đường.
“Không!” Zarek thở hổn hển và bò theo nó.
Valerius bắt lấy cậu và lôi cậu dậy. “Cậu bị cái quái gì vậy?”
Zarek nhìn thấy hình ảnh mờ mờ của một đứa bé nhặt đồng xu của cậu lên và bỏ chạy. Dạ dày cậu thắt chặc vì cơn đói, cậu hoàn toàn bị hạ gục.
“Tôi chỉ muốn một lát bánh mì.” Cậu nói, tim cậu tan vỡ, môi cậu run rẩy.
“Cậu có bánh mì ở nhà.”
Không, Valerius và anh em của hắn có bánh mì. Zarek chỉ được ăn những thứ rác rưởi mà ngay cả những người nô lệ khác và chó cũng không thèm ăn.
Chỉ một lần trong đời, cậu muốn ăn thứ gì đó còn mới và chưa qua miệng của kẻ khác.
Thứ gì đó mà người ta đã không nhổ vào nó.
“Cái gì đây?”
Zarek co rúm người lại trước giọng nói trầm luôn khiến cậu cảm thấy mình như mảnh kính bị nghiền nát. Cậu nép người lại, cố khiến bản thân mình trở nên vô hình trước vị chỉ huy đang ngồi trên lưng ngựa, dù biết chuyện đó là không thể nào.
Người đàn ông đó nhìn thấy mọi thứ.
Valerius nhìn có vẻ hoảng hốt như Zarek. Như mọi khi phải đối mặt với cha của hắn, chàng trai trẻ trở nên lắp bắp. “Con… n… n đ… đang..”
“Thằng nô lệ đó làm gì ở đây?”
Zarek bước lụi lại khi mắt Valerius mở to và hắn nuốt nước bọt. Hiển nhiên là Valerius đang tìm kiếm một câu nói dối.
“C… c… chúng con đang đi ch… ch… chợ.” Valerius nhanh nhẩu nói.
“Mày và thằng nô lệ này?” Người chỉ huy hỏi đầy vẻ hoài nghi. “Để làm gì? Mày định mua một roi da mới để đánh nó à?”
Zarek thầm cầu nguyện Valerius đừng nói dối. Mọi chuyện luôn tồi tệ hơn với cậu mỗi khi Valerius nói dối để bảo vệ cậu.
Ước gì cậu có can đảm nói lên sự thật, nhưng từ lâu cậu đã học được rằng nô lệ không bao giờ lên tiếng vì lợi ích của bản thân.
Và cậu, không như những người khác, không bao giờ được phép cất tiếng nói trước mặt cha cậu.
“Vâng…g… g... con...”
Cha cậu gầm gừ một câu nguyền rủa rồi đá vào mặt Valerius. Cú đánh khiến hắn té nhào xuống đất bên cạnh Zarek, mũi hắn đầy máu.
“Tao phát ốm trước cái cách mày che chở cho nó.” Cha cậu xuống ngựa và xông đến chỗ Zarek, người đang khụy gối và ôm lấy đầu mình, chờ đợi những cú đánh sắp giáng xuống.
Cha cậu đá vào bên sườn vẫn còn đang bị đau của cậu. “Đứng dậy, con chó.”
Cơn đau bên sườn khiến Zarek không thở nổi và sự kinh hãi bao trùm cậu.
Cha cậu lại đá cậu. “Đứng dậy, cái thằng chết tiệt này.”
Zarek buộc bản thân đứng lên mặc dù tất cả những là cậu muốn là bỏ chạy. Nhưng từ lâu cậu đã học được không nên làm vậy. Bỏ chạy chỉ khiến sự trừng phạt trở nên nặng nề hơn.
Vì vậy cậu đứng đó, gồng mình chờ đợi những cú đánh.
Cha cậu tóm lấy cổ cậu, rồi quay về phía Valerius, người cũng đã đứng dậy. Ông ta tóm lấy áo của Valerius và quát. “Mày làm tao thấy kinh tởm. Mẹ mày là một con điếm và tao tự hỏi không biết thằng cha hèn nhát của mày là đứa nào. Tao biết mày không phải là con của tao.
Zarek thấy nỗi đau thoáng qua trong đôi mắt của Valerius, nhưng hắn ta nhanh chóng che giấu nó. Đó là lời nói dối thông thường mà cha bọn họ thường thốt ra bất kể khi nào ông ta tức giận với Valerius. Một người chỉ cần nhìn hai người bọn họ đều biết chắc chắn Valerius là con trai của ông ta cũng như Zarek vậy.
Cha cậu đẩy Valerius ra và túm tóc Zarek kéo cậu đến chỗ những cái lồng.
Zarek muốn đặt tay mình lên bàn tay của ông ta để giữ cho cái nắm của ông ta không làm đau cậu nữa, nhưng cậu không dám.
Cha cậu không chịu nỗi việc cậu chạm vào ông ta.
“Ngươi là người buôn nô lệ?” Cha cậu hỏi.
Một người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt họ. “Vâng, thưa ngài. Hôm này tôi có thể giới thiệu cho ngài loại nô lệ nào?”
“Không. Ta muốn bán thằng này.”
Zarek thở dốc khi cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ý nghĩ rời khỏi nhà khiến cậu kinh hãi. Mọi thứ bên ngoài rất tồi tệ, cậu đã nghe nhiều câu chuyện từ những người nô lệ khác để biết cuộc đời còn có thể tồi tệ hơn với cậu khi ở bên ngoài.
Tên buôn nô lệ già mừng rỡ nhìn Valerius.
Valerius bước lùi lại, mặt hắn ta trắng bệch.
“Nó là một cậu bé đẹp trai, thưa ngài. Tôi có thể kiếm được một món tiền lớn từ nó.”
“Không phải thằng này.” Người chỉ huy quát. “Là đứa này.”
Ông ta đẩy Zarek về phía tên buôn nô lệ, người đang bĩu môi tỏ ý kinh tởm. Người đàn ông che mũi. “Đây là một trò đùa phải không?”
“Không.”
“Cha…”
“Ngậm miệng mày lại, Valerius, hoặc tao sẽ bán mày cho ông ta luôn.”
Valerius ném một cái nhìn cảm thông về phía Zarek, nhưng khôn ngoan mà giữ im lặng.
Tên buôn nô lệ lắc đầu. “Thằng này là đứa vô dụng. Ông dùng nó làm gì?”
“Một thằng chịu đòn.”
“Hiện giờ nó đã quá lớn để làm việc đó. Khách hàng của tôi muốn những đứa trẻ nhỏ hơn và ưa nhìn hơn. Thằng nhóc rách rưới này không làm được việc gì ngoại trừ ăn xin.”
“Mang nó đi và ta cho ngươi hai đồng denarii.”
Zarek há hốc mồm trước lời nói của cha cậu. Ông ta đang trả cho một tên buôn nô lệ để mang cậu đi? Chuyện giống vậy chưa bao giờ được nghe thấy.
“Tôi sẽ mang nó đi với bốn đồng.”
“Ba.”
Tên buôn nô lệ gật gù. “Ba đồng cũng được.”
Zarek không thể thở nổi khi những lời nói của họ vang lên trong cậu. Cậu vô dụng đến nỗi cha cậu buộc phải trả tiền để tống cậu đi?
Thậm chí một tên nô lệ rẻ bèo nhất cũng đáng giá hai ngàn đồng denarii.
Nhưng cậu thì không đáng.
Cậu quả là rất vô dụng như mọi người thường hay nói.
Thảo nào họ ghét cậu đến thế.
Cậu nhìn cha cậu trả tiền cho người đàn ông. Không nhìn cậu lấy một cái, cha cậu tóm lấy cách tay Valerius và lôi hắn ta đi.
Một phiên bản trẻ hơn của tên buôn nô lệ xuất hiện trước con mắt bị mờ của cậu và phát ra một tiếng thở kinh miệt. “Cha à, chúng ta phải làm gì với nó đây?”
Tên buôn nô lệ kiểm tra đồng xu bằng răng của hắn. “Cho nó lau dọn hầm chứa phân của những tên nô lệ khác. Nó có chết vì bệnh cũng chẳng ai thèm quan tâm. Cho nó dọn chỗ đó thì tốt hơn là để những tên có thể mang lại lợi nhuận cho chúng ta dọn.”
Tên đàn ông trẻ tuổi mỉm cười trước câu nói đó.
Dùng một cây gậy, hắn thúc Zarek đi đến chỗ những cái lồng. “Đi nào, đồ chuột cống. Để tao cho mày thấy nhiệm vụ mới của mày.”
Astrid tỉnh dậy từ giấc mơ, tim cô vẫn còn nện thình thịch. Cô nằm trên giường mình, bị bao phủ bởi bóng tối mà cô quen thuộc, trong khi nỗi đau của Zarek đang nhấn chìm cô.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cần thứ gì đó nhiều như vậy.
Kinh tởm như vậy.
Zarek ghét tất cả mọi người, nhưng hơn hết, anh ghét bản thân anh.
Thảo nào người đàn ông đó lại phát rồ. Làm sao anh có thể sống với sự đau khổ như vậy chứ?
“M’Adoc?” Cô thì thầm.
“Ở đây.” Anh ngồi bên cạnh cô.
“Để lại cho em vài lọ huyết thanh và huyết thanh Hoa sen nữa.”
“Em chắc không?”
“Chắc.”
Khiêu Vũ Với Quỷ Khiêu Vũ Với Quỷ - Sherrilyn Kenyon Khiêu Vũ Với Quỷ