Số lần đọc/download: 1873 / 41
Cập nhật: 2016-07-13 10:15:17 +0700
Chương 13
T
heo luật pháp hiện hành thì ông Thần Tốc phải ra mặt để bị giữ lại điều tra, chớ không thể lánh, giao cho luật sư đại diện. Ông không phải là kẻ bị người ta đầu cáo, mà là kẻ bị pháp luật truy nã vì có bằng cớ có thể đúng, về tội ác của ông.
Nhưng nhờ một vị biện lý nhiều kinh nghiệm, và nhờ luật sư của ông chỉ vẽ cho ông cách thức trả lời trong cuộc điều tra thế nào để cho vị biện lý thoáng thấy điều khả nghi nơi nạn nhân, nên sự minh oan của ông cũng được dễ dàng phần nào.
Từ nhà của bà bị cướp đến nơi bà lên xe, xa độ 800 thước, ông biện lý được biết điều ấy sau lời khai của ông Thần Tốc và sau khi so sánh lời khai nầy với địa chỉ nạn nhân.
Nhưng nạn nhân thì quả quyết rằng bà ta lên xe trước nhà bà. Ông biện lý cho đòi tôi tớ của bà để hỏi thì họ bảo rằng chủ họ đi bộ khi ra khỏi nhà.
Thế nghĩa là nạn nhân đã khai gian và có ẩn tình gì trong việc lên xe nầy.
Không ai đi 800 thước bằng xe cả, nếu bà ta cần ghé nhà ai ở chỗ mà bà lên tắc xi, thế nghĩa là bà ta không có đổi xe tắc xi, nếu tôi tớ bà có khai gian, nói láo là bà đi bộ.
Ông biện lý cật vấn về điểm ấy rất chặt chẽ khiến rốt cuộc bà ta dành phải khai sự thật ra.
Cuộc điều tra thêm và truy tầm thủ phạm thật, kéo dài năm hôm thì tên công tử ma cô bị thộp óc, và anh tài xế Phi được tự do.
Hôm ấy cả nhà mừng rỡ trong một sự chùn lén khiến ông Thần Tốc tủi thân quá. Họ mừng tài xế Phi thoát nạn, nhưng họ lại sợ ông Thần Tốc bị lộ tẩy. Ông Thần Tốc là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, vì ông không có tên trong tờ khai gia đình của nhà nào cả, không có lấy một mảnh giấy chứng tỏ rằng ông là Ngô Văn Sở.
Người đờn bà mà trước kia ông có quyền tuyệt đối, nay lại đến thăm ông, mừng ông trong sợ hãi, như là đi đến nơi hẹn với tình nhân, sợ chồng bắt gặp, sợ người khác chứng kiến rồi mách với chồng bà.
Câu hỏi mà ông mong đợi, không ai thốt ra cả. Lâu lắm, gần nửa tiếng đồng hồ sau khi họp mặt đông đủ, Lệ mới nhớ sực lại hỏi:
- Còn cái vụ kia, chừng nào ba giao cho luật sư ba?
- Vụ nào? - Ông Thần Tốc. giả đò không biết, chưng hửng hỏi như vậy.
- Vụ sửa hộ tịch của ba...
- À, để xem.
Đáp câu đó, ông Thần Tốc liếc và nhìn bà và Tập. Ông thấy hai người lo lắng vô cùng, mong đợi câu đáp của ông xem nó ra sao. Ông đáp xong, họ cũng cứ lo, nhưng nỗi lo đã biến chất.
Trước đó, họ lo sợ biết ngay điều ghê gớm nầy là nay mai ông sẽ xin hủy khai tử để trở vô làm chủ hiệu buôn nầy. Như thế bà Thần Tốc sẽ thấy hạnh phúc mới của bà lu mờ bởi bóng ma của dĩ vãng nầy và cậu Tập sẽ mất quyền làm chủ sản nghiệp nầy.
Giờ thì họ lo lắng không biết ông sẽ hành động ra sao: trốn luôn, hay ở lại. Chắc họ mong ông ẩn vào đời sống tài xế của ông cho mọi việc được vuông tròn.
- Ba còn xem cái gì nữa? - Lệ hỏi.
Nhìn đứa con gái thân yêu mà trí và lòng không bị quyền lợi vật chất xấu xa nào làm cho đen tối cả, ông Thần Tốc thương con không biết ngần nào. Nếu ông lùi về trốn trong xác anh tài xế ở Nhà Bè thì cô con nầy sẽ buồn biết bao! Tập chắc cũng buồn, nhưng nó được gia sản an ủi cho; bà nguyên Thần Tốc chắc cũng buồn nhưng bà được sự ba vuông bảy tròn của hạnh phúc hiện giờ của bà an ủi cho. Đến như Lệ thì lấy gì, lấy ai an ủi?