Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 13
"T
hánh địa của hoạt động ngoại khoá" trường Kamiyama, như đã nói, vẫn có những chương trình đào tạo cho kì thi đại học nhưng chưa bao giờ thực sự cố gắng cải thiện thành tích học tập của học sinh cả. Những ai thực sự muốn vào đại học sẽ tham gia đủ một (hoặc hai, nếu hên) kì thi thử và trường cũng không mở lớp bồi dưỡng trong các kì nghỉ dài ngày. Tóm lại đúng như biệt danh của nó, trường Kamiyama chẳng khác nào một tên học trò lười biếng.
Nhưng dĩ nhiên phải giống như bao ngôi trường bình thường khác, Kamiyama có những đợt thi và kiểm tra định kì - thiên địch của "cuộc sống màu hồng thời học sinh". Một trong những lí do là tất cả hoạt động CLB bao gồm CLB Cổ Điển đều bị ngừng lại, mặc dù chúng tôi cũng chẳng có gì đang làm để phải tiếc.
Hôm nay là ngày thi cuối. Tôi nằm trên giường mà ngước nhìn trần nhà. Như mọi khi cái trần sơn màu trắng ấy chẳng có gì đặc biệt, ít nhất là không đặc biệt bằng kết quả thi của các thành viên trong CLB Cổ Điển.
Đầu tiên là Fukube Satoshi. Tuy hắn đúng là một cơ sở đồ sộ với nhiều dữ liệu từ vô dụng đến hơi hữu ích nhưng hắn lại tỏ ra không hứng thú lắm với việc học ở trường. Kết quả giữa kì của Satoshi là cực kì tệ hại nên tôi cũng chả mong hắn làm nên trò trống gì trong đợt ngày. Để biện hộ cho kết quả lần trước hắn đã nói thế này: "Đó là vì tớ đang bận nghiên cứu vì sao người Nhật ngày nay không còn viết Hán tự theo lối liền nét nữa."
Nếu Satoshi nghĩ điều gì là quan trọng thì nó chắc chắn là quan trọng với hắn. Không muốn xem thường gì nhưng đi trên một chặng đường dài như học tập mà suy nghĩ như thế thì ngốc nghếch thật. Cơ mà hắn có thèm quan tâm mình ngốc hay không đâu? Hắn là loại sẽ coi lời cằn nhằn "Mày sống buông thả quá!" là một lời khen đầy ngưỡng mộ. Kết luận: một thằng ngốc không đụng hàng.
Dù đang là thành viên của CLB Nghiên Cứu Manga, Ibara Mayaka đã tham gia CLB Cổ Điển để tiếp tục sự nghiệp cưa đổ Satoshi. Nhỏ chắc chắn thuộc loại chăm chỉ, và nhờ cái tính miệt mài "vạch lá tìm lỗi sai" của mình nên điểm nhỏ cũng vừa đủ ngoi lên tốp nửa trên. Thành thực mà nói thì có lẽ quỹ thời gian Ibara bỏ ra cho học hành dường như chưa tương xứng với kết quả của nhỏ. Ibara là người theo Chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhỏ bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo đến mức lúc nào cũng trăn trở để tìm lời giải tốt nhất cho toàn bộ câu hỏi - nhưng thường thì không thành công lắm. Phải chăng vì thế mà nhỏ sinh ra cái tính hay gắt gỏng?
Kế đến là Chitanda Eru, người đứng đầu cả nhóm với số điểm tuyệt vời của mình - hạng sáu toàn khối. Và cũng như hồi giữa kì nhỏ không tỏ ra thoả mãn với kết quả của mình lắm. Nhỏ từng nói với tôi nhỏ không muốn chỉ được học một cách phiến diện, nhỏ muốn hiểu toàn thể cơ. Một trong những ví dụ tiêu biểu là vụ ông cậu của nhỏ: ý nghĩa đằng sau những lời nói mà cả nhỏ cũng không nhớ chính là cái "toàn thể" mà nhỏ đang kiếm tìm, và nhỏ sẽ dám làm tất cả để đạt được điều đó.
Cuối cùng là tôi, điểm của tôi trung bình.
Trong số ba trăm năm mươi học sinh toàn khối tôi xếp thứ một trăm bảy mươi lăm. Có thể bạn nghĩ đây là một trò đùa tức cười nhưng quả thật tôi đã nằm đúng boong chính giữa bảng xếp hạng. Nếu tính hay hiếu kì của Chitanda giúp nhỏ đạt điểm cao, lối sống buông thả "giúp" Sasoshi có kết quả tệ hại và Chủ nghĩa hoàn mỹ chỉ làm Ibara ngày càng trở nên khó chịu, thì số điểm lần này là kết quả rất xứng đáng cho những ngày ôn tập không-quá-lười-biếng của tôi. Dường như đã trở thành bản năng, tôi luôn để mình cheo leo ở một khoảng lưng chừng - đủ thấp đối với đỉnh và đủ cao so với đáy. Vậy có lẽ Satoshi đã đúng, có thể cuộc sống của tôi "xám" thật.
Đương nhiên để kết luận một thứ trừu tượng như "màu" cũa cuộc sống cần phải đi từ nhiều khía cạnh cụ thể hơn như hoạt động xã hội, thể thao, sở thích, tình cảm... những thứ không-trừu-tượng trực tiếp tạo nên cuộc sống con người. Một danh nhân từng nói đừng chỉ nhìn một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng, một kết quả thuộc về phương diện cảm nhận lại càng không thể được áp đặt cho toàn thể. Từ điển tiếng Nhật đã định nghĩa đầy văn vẻ "thời học sinh" như một đoá hồng, nhưng thử trồng trên sa mạc xem nó có nở hoa nổi không?
Thế thì cứ xem như tôi là loại đất không phú hợp để trồng hoa đi, cho nó "văn vẻ".
Nắp khe bỏ thư vang lên tiếng lách cách dưới nhà. Nếu không phải do người phá thì một bức thư đã vừa được gửi đến...
Tôi ngẩn người. Bao thư có sọc ba màu đỏ, xanh và trắng chỉ có thể là gửi từ nước ngoài. Tên người nhận là tôi, vậy tác giả bức thư chắc chắn không ai khác ngoài Oreki Tomoe. Để xem gửi từ đâu nào... Istanbul à?
Tôi liền mở phong bì và thấy khá nhiều lá thư nhỏ bên trong, một trong số đó là dành cho tôi.
*****
Chào em, Houtarou.
Chị đang ở Istanbul. Một vài rắc rối cỏn con vừa xảy ra và hiện tại chị phải trú nhờ trong đại sứ quán Nhật, thế nên chưa được tham quan thành phố tẹo nào cả.
Tuy vậy chỉ với vài cú liếc mắt chị đã thấy thành phố này rất đỉnh. Nếu có cỗ máy thời gian để được trở về thời Istanbul còn bị giam cầm trong một cánh cổng, chắc chị sẽ đóng chặt nó mà giữ hết những cảnh quan tuyệt đẹp này cho riêng mình quá.
Hiện tại thì chuyến du ngoạn thế giới của chị vẫn thú vị như ngày đầu tiên chị rời Nhật Bản. Dám cá là mười năm sau nhìn lại chị sẽ không chút nuối tiếc gì với quyết định này đâu.
Thế CLB Cổ Điển ra sao rồi? Thêm được bé nào không?
Nếu vẫn chỉ có mình em thì cũng đừng có buồn. Sự cô độc sẽ làm một người đàn ông trở nên mạnh mẽ. Còn nếu có thêm người thì quá ổn! Em của chị sẽ có cơ hội giao thiệp rộng rãi hơn.
Thôi vào vấn đề chính, có một thứ chị đang quan tâm đây.
Em (hay các em) đã bắt tay làm tập san văn học chưa? CLB Cổ Điển năm nào cũng xuất bản một tập nên chị không muốn em (hay các em) dừng truyền thống này lại đâu đó.
Còn nếu đã nghĩ tới việc làm tập san thì chị cá là chưa có chủ đề để viết và phải tìm các ấn bản cũ phải không? Khỏi mò mẫm trong thư viện, không có đâu.
Những tập san của CLB đều được đặt trong cái hộp sơ cứu cũ kĩ trong phòng họp ấy. Ổ khoá hư luôn rồi nên khỏi lo cần chìa.
Đến Pristina chị sẽ gọi điện.
Yêu cục cưng của chị
Oreki Tomoe
*****
Trú trong lãnh sự quán, lần này là chuyện gì nữa đây hả bà chị yêu dấu? Chi tiết chắc là nằm trong đống thư còn lại nhưng tôi chẳng việc gì phải làm bộ lo lắng cho bả. Pristina... nghe quen quen nhỉ? Đã là nơi Oreki Tomoe thèm đặt chân đến thì không là tàn tích thì cũng phải thắng cảnh.
Điều làm tôi quan tâm - đúng hơn là ngạc nhiên - là bà chị yêu dấu này hiểu rõ hoạt động của chúng tôi ác liệt thật, và ai ngờ mấy tiền bối ở CLB Cổ Điển đã chủ động tạo điều kiện cho đàn em tiếp nối truyền thống như thế? Thật là đỡ tốn công. Chitanda mà nghe tin này chắc là mừng lắm. Cám ơn bà chị yêu dấu nhiều.
Nếu xem kết quả là mục đích thì để đạt được mục đích chúng ta chỉ cần nhắm đến việc tạo ra kết quả.
Vậy là lại một lần nữa Oreki Tomoe thành công trong việc thò một chân vào cuộc sống của tôi.
Đành vậy, tôi bỏ lá thư vào túi áo đồng phục.
Vừa hết giờ học ngày hôm sau tôi lên thẳng phòng Địa Chất. Ngày sau-kì-thi đầu tiên thật đẹp trời nên dường như mọi CLB đều hoạt động sôi nổi hẳn lên. Tiếng hô hào, tiếng đập bóng xen lẫn vô số giai điệu đến từ CLB Trống Kèn, CLB Nhạc nhẹ, CLB nhạc Dân Gian vân vân và vân vân. Mặc dù người ta thường thấy các CLB Thể thao hoạt động hơn nhưng linh hồn của lễ hội văn hoá lại là ở các CLB Văn hoá nghệ thuật, vậy nên vào thời gian này không lạ gì khi hầu hết các phòng học ở khu Chuyên Dụng đều chật kín người và ồn ào.
Chitanda và Ibara đã ngồi sẵn trong phòng. Chỉ qua vụ quyển sách trong thư viện mà hai nhỏ đã thân nhau trông thấy. Mùa hè đã đến và nữ sinh bắt đầu khoác lên mình những bộ đồng phục thoáng mát hơn, tôi có thể thấy đôi tay bé tẹo ngăm nâu của Ibara tương phản với lan da trắng nõn của Chitanda. Hình như hai cô nàng đang bàn bạc chuyện gì đó, tôi bèn ghé đầu vào khe hở nhỏ xíu để nghe ngóng chuyện bên trong.
"...Nói cách khác, cần phải có một chủ đề chung cho những bài viết."
"Nhưng ai có thể giúp bọn mình đây?"
"Đừng lo lắng quá, để tớ nhờ bạn bên CLB Manga xem."
"Nhờ được à?"
Ra là bàn chuyện tập san, vậy thì chúc may mắn nhé.
Bỗng nhiên Chitanda bụm tay vào mặt, chuyện gì mới xảy ra vậy?
"...Ách xì!"
Lo lắng thừa rồi, nhỏ vừa hắt hơi một cách rất truyền thống.
"...Ách xì! Ách xì!"
"Sao vậy, cậu bị cảm à?"
"...A, cũng đỡ nhiều rồi. Thật là kì nhưng tớ hay bị cảm hè."
Kinh nghiệm bị cảm hè đủ cho tôi biết cảm giác đó khó chịu như thế nào, mà quả là giọng nhỏ có hơi khàn khàn.
"Chào Chitanda, Ibara."
"A, Oreki-san. Xin chào."
"Thấy CLB Manga đang bàn luận sôi nổi lắm, ở đây có sao không thế Ibara?"
"Đã phân ca hết rồi. Sao nào, có vấn đề gì khi tôi ở đây à?"
Lại gây sự. Thôi kệ.
Tôi quyết định lờ nhỏ mà đi thẳng vào vấn đề chính - lá thư của bà chị,
"Chị tớ là cựu thành viên CLB Cổ Điển, vừa rồi chị ấy có gửi thư chỉ tớ nơi cất mấy cuốn tập san cũ."
Chitanda vẫn ngơ mặt ra, nhỏ chậm hiểu quá.
"Có nghĩa là tớ biết mấy cuốn tập san đó ở đâu rồi."
Nhỏ mím môi như đang kiếm từ ở đó,
"Thật..."
Và hai mắt nhỏ sáng rực lên,
"Thật thế sao?"
"Dĩ nhiên là thật, tớ gạt cậu thì được gì?"
Rốt cuộc nhỏ cũng hiểu. Cặp môi mỏng manh của Chitanda bừng lên một nụ cười thật tươi, rất rất tươi mới đúng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tiểu thư nhà Chitanda cười toe toét đến thế - điều mà cơ mặt của tôi chắc chắn làm không nổi. Chitanda từng tâm sự với tôi ở "Pineapple Sandwich" với Chitanda bây gờ cứ như là hai người khác nhau vậy.
"Vậy là, đã có tập san rồi..."
Chitanda hạ giọng xuống, và thực sự nhỏ thì thầm rất dở.
"...Hi hi, tập san ơi... tập san à..."
Đấy, đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé các bạn.
Tôi quay sang Ibara, nhỏ đang ca mày và bắt đầu hỏi: "Tôi không hiểu, sao khi không chị ông lại gửi thư để nói về chuyện tập san của chúng ta?"