Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 12
B
ước vào phòng nghiên cứu, Atsuko thấy Kakimoto Nobue đang ngồi nói chuyện với Hashimoto, một chuyên viên tâm lý tầm tuổi Osanai và Tsumura. Hai người chuyện trò say sưa tới mức đầu gối suýt chạm vào nhau. Có vẻ Atsuko là chủ đề bàn tán trong câu chuyện vừa rồi của họ, Hashimoto hơi bối rối nhưng vẫn bình thản đứng lên.
“Xin lỗi vì lại làm phiền chị thế này.”
“Lúc nào chẳng thế, anh đừng khách sáo làm gì.”
“Không đâu, tôi cũng đi thăm bệnh nhân bây giờ đây”, Hashimoto nhìn đồng hồ đeo tay và rời khỏi phòng. Kakimoto Nobue hướng ánh mắt có chút hờn trách về phía Atsuko, lúc này cô đã mặc thêm áo blouse trắng.
“Chị ơi, anh Tsumura không chỉ nhìn vào máy chiếu mà còn sử dụng cả máy thu nữa đúng không?”
“Hình như thế.”
“Mọi người thuộc các phòng nghiên cứu khác, ai cũng có cơ hội điều trị cho bệnh nhân bằng máy thu, vậy sao chị không để cho em làm?”
“Hashimoto lại nói gì với em đúng không? Tsumura cũng bởi chưa luyện tập đủ mà đã sử dụng máy thu nên mới thành ra như vậy đấy. Sao mọi người ai cũng muốn dùng cái máy đó đến thế không biết.”
“Chẳng qua chị không tin tưởng em thôi.”
“Đây không phải vấn đề tin tưởng hay không.”
Kakimoto Nobue im lặng một lúc rồi chuyển chủ đề.
“Hôm trước lúc đọc bài báo hôm chị đi họp với cánh ký giả, em đã nghĩ tới chuyện giả trang thành Paprika rồi đi ra ngoài đấy”, Kakimoto nói, suy nghĩ có vẻ mông lung lắm.
“Để làm gì vậy?”
“Để người ta không nghi ngờ chị nữa, xóa sạch nghi ngờ của truyền thông về chuyện thân phận đích thực của Paprika là chị.”
Cô bé này đang muốn trở thành Paprika đây mà. Atsuko cố nhịn cười.
“Chắc ai cũng tin em là Paprika thật mất.”
“Dạo này em cũng bị bám đuôi nhiều lắm đấy nhé. Chứng tỏ người ta cũng thừa nhận khả năng em có thể là Paprika thật còn gì. Dù có lẽ chị nghĩ rằng vị trí đó ngoài tầm với của em đi chăng nữa”, Kakimoto Nobue nhìn thẳng vào mắt Atsuko.
Atsuko cẩn trọng chú ý tới ánh mắt của Nobue. Có khả năng cô bé bị bám đuôi bởi những kẻ nghi ngờ tất cả những nữ nhân viên trong Viện là Paprika thật, nhưng dường như không phải vậy. Atsuko cảm giác Nobue đang tự ảo tưởng rằng mình bị bám đuôi. Những điều cô ấy nói và cả cách nói chuyện đều có vẻ hơi khang khác so với mọi khi. Atsuko hoảng sợ. Phải chăng có người đã làm gì với máy chiếu của Nobue rồi? Nguy hiểm ngày càng cận kề. Cần phải kiểm tra lại tất cả máy thu, máy chiếu, bộ nhớ và đĩa mềm của bản thân thôi.
Atsuko tự nhủ phải đề cao cảnh giác, ngay lập tức nhờ Nobue photo và đóng tập một xấp dày tài liệu và bản thảo để cô bé tránh xa thiết bị PT ra. Làm hết chỗ đó chắc cũng phải mất ba bốn tiếng. Atsuko đi mua bánh mỳ kẹp và cà phê ở quầy bán hàng, khi tới phòng điều hành đã thấy Tokita Kousaku vừa ăn xong bữa trưa, đang ngồi uống trà với vẻ mặt cau có.
“Trà ở đây hôm nào cũng pha dở phát khiếp lên được ấy.”
“Nobue hôm nay làm sao ấy”, Atsuko nôn nóng thảo luận ngay vấn đề đang gặp vướng mắc với Tokita.
“Kakimoto cũng thế nữa hả”, Tokita bình thường vốn không quan tâm gì đến thế sự cũng tỏ vẻ ngán ngẩm.
“Tiềm thức của Tsumura bây giờ cũng bị kích thích bởi ảo giác, làm anh ta ba phút một lần phải chịu các cơn chấn thương tâm lý liên tục với nhịp độ một phần hai mươi giây một cơn.”
“Ai lập trình thế? Cậu Himuro đúng không?”
“Chương trình được tạo từ phân hoạch hệ thống của Himuro. Nhưng kể ra có làm vậy cũng chẳng được tích sự gì nên chắc có ai nhờ vả cậu ta rồi. Hỏi han một hồi kiểu gì Himuro cũng khai hết thôi.”
“Anh đừng làm thế. Đánh động kẻ địch rồi chẳng biết chúng sẽ làm gì đâu.”
“Nếu cần thiết thì lúc nào tôi cũng tra hỏi được thôi”, có vẻ như Tokita Kousaku đã quá sẵn sàng cho việc “tra khảo” cậu em trai vóc người phì nhiêu y hệt mình, “Kiểu gì cũng phun ra hết.”
“Anh vẫn chưa làm gì đúng không?”
“Ừ, à tối qua tôi làm xong máy ‘DC mini’ rồi đấy.”
Tokita nói với giọng điệu như thể mình chỉ đơn giản mới viết xong một bài tiểu luận. D trong Daedalus*, C trong Collector*. Tokita rút từ trong túi ra một vật nhỏ xíu hình ống, đường kính đáy tầm sáu, bảy mi-li-mét, chiều cao khoảng một xen-ti-mét rồi đặt lên góc bàn của Atsuko.
“Đây là thứ kết hợp giữa Daedalus và máy thu mà hôm trước anh nói tôi nghe sao? Dây cáp đâu rồi?”
“Không cần dây cáp, cũng giống như Daedalus ấy.”
“Ôi”, Atsuko thở dài đầy thỏa mãn. “Cuối cùng cũng xong rồi nhỉ.”
“Ừ, vì chúng ta muốn truyền giấc mơ của hai người sang não bộ của nhau, nên sử dụng bó dây ở đây là không cần thiết. Đã mất công dùng nguyên tử hóa sinh rồi thì cũng nên áp dụng độ rộng tự nhiên của mức năng lượng để dẫn truyền xinap*.”
“Xin lỗi vì đã hỏi một câu ngốc nghếch thế này, nhưng tóm lại anh sử dụng dòng điện lưu truyền trong cơ thể đúng không?”
“Đúng rồi đấy. Chúng ta áp dụng gợn sóng phi tuyến bằng cách tăng tính dẫn điện của điện sinh học. Qua việc thay đổi chỉ số BTU*, dòng điện sinh học cho phép chúng ta tạo ra một cách khác để chuyển giao sóng não dựa vào dân truyền xinap.”
“Nếu thứ này không cần dây cáp thì phạm vi hoạt động của nó thế nào?”
“Cái đó tôi cũng chưa biết. Nhưng chắc chắn ngay cả khi có vật cản thì thiết bị này cũng hoạt động được trong phạm vi một trăm mét. Tùy vào tần suất sử dụng có thể xảy ra phản vệ.”
“Phản vệ, ý là quá mẫn, trái ngược với miễn cảm đúng không? Vậy là sử dụng càng nhiều thì phạm vi hoạt động của thiết bị càng được mở rộng nhỉ. Làm sao gắn nó lên đầu được đây?”
“Cứ gắn bình thường thôi.”
“Gắn bình thường là thế nào?”
“Làm sao để đầu nhọn này tiếp xúc với da đầu là được rồi. Mà không, cũng chẳng cần phải tiếp xúc đâu. Cứ gài vào tóc là được rồi.”
“Nhỡ người ta hói thì sao?”
“Dùng băng dính gắn tạm thôi.”
“Hôm nay anh định công bố về DC Mini với Hội đồng quản trị à?”, chiều nay lúc 1 giờ sẽ có cuộc họp.
“Ơ, vậy cô không muốn tôi nói à?”, Tokita tỏ vẻ bất mãn.
“Tôi nghĩ cứ để quan sát thêm một thời gian xem thế nào.”
Khi Atsuko đang giải thích với Tokita như thế, Owada bước vào, ông ta là Chủ tịch không thường trực của Viện, đồng thời là Giám đốc Bệnh viện tổng hợp Owada. Ông không mảy may liếc nhìn chiếc bàn bình thường mình vẫn để trống mà tiến thẳng tới chỗ Atsuko đang ngồi.
“Không biết anh Shima định xử lý vụ Paprika như thế nào?”
“Chủ tịch Shima có nói đã bưng bít mọi chuyện trước giới truyền thông rồi.”
“Phải thế chứ. Không thì gay to.” Sáu năm trước, Owada đã nhờ Paprika chữa trị chứng loạn thần kinh chức năng cho Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp. Trong số tất cả các thành viên hội đồng quản trị, Owada rõ ràng là người theo phe Shima nhất. “Mà tiện thể, anh Inui đã nói, nếu định giấu cho kín thì phải để cô Chiba rời Hội đồng quản trị.”
“Lại cái gì nữa vậy?”, Tokita Kousaku giận dữ nói. “Thời còn bị cấm, tất cả các vị trong Hội đồng quản trị, hết người này đến người khác nhờ Paprika chữa trị cho người quen kia mà.”
“Thế nên bây giờ cô Chiba càng phải nghiêm túc cẩn trọng. Nếu cô ra khỏi Hội đồng quản trị, việc cô đã từng là Paprika sẽ bị phanh phui. Người sẽ không gặp phiền phức gì khi sự thật bị phơi bày chỉ có Inui, kẻ chưa hề nhờ cậy Paprika lần nào mà thôi.”
Atsuko lắc đầu, “Tôi không muốn làm chuyện như vậy.”
“Rắc rối to rồi đây”, Tokita hơi trề môi dưới rồi cười toét miệng như đứa trẻ.
Đúng lúc đó, Osanai, người được Phó chủ tịch rất đỗi tin tưởng bước vào phòng.
“A anh Owada, anh đến rồi à. Anh Inui muốn anh đến phòng Phó chủ tịch có chút việc.”
“Tôi qua ngay đây.”
“Đừng mềm lòng đấy nhé”, Atsuko nói với Owada khi ông chuẩn bị rời đi.
Owada đã bước ra ngoài sảnh, quay lại cười ranh mãnh, mắt hấp háy.
Gần 1 giờ, hai chủ tịch không thường trực cuối cùng cũng tới, mọi người đã tề tựu đông đủ trong phòng họp. Chủ tịch Shima Toratarou ngồi phía trước, bên cạnh là Thư ký trưởng Katsuragi, các thành viên còn lại ngồi đâu tùy thích. Owada, Tokita Kousaku, Chiba Atsuko ngồi một bên, đối diện là ba thành viên còn lại. Thành ra cứ như thể hai phe theo Chủ tịch và Phó chủ tịch đang trực diện lườm nguýt nhau vậy. Ngồi đối diện Tokita là Phó chủ tịch Inui Seijirou, đồng thời là Hội trưởng Hội Tâm thần học Nhật Bản. Chòm râu của ông ta đã lấm tấm sợi bạc. Với diện mạo toát ra vẻ tỉ mẩn xét nét, nhìn Inui giống một kẻ tôn sùng công lý tới mức cuồng tín như Abraham Lincoln.
“Như các vị đã thấy, tôi chưa vạch ra các vấn đề phải bàn luận cho ngày hôm nay”, Katsuragi nói, ông là người đứng đầu văn phòng Thư ký, đồng thời cũng là thành viên trong Hội đồng quản trị. Nghe vậy, Inui Seijirou cất tiếng nói lạnh lùng khiến người ta liên tưởng ngay tới một dạng kim loại xỉn màu, “Hay ý anh là không viết được.”
Hotta, Chủ tịch Ngân hàng Aiwa ngồi bên phải Inui cất tiếng cười phỉnh nịnh.
“Cái đó cũng có phần đúng”, Shima Toratarou cười và nói.
“Tôi nghĩ cũng có thể thông cảm cho lý do tại sao anh Katsuragi không viết được. Hầu hết mọi người ở đây đều muốn có một cuộc họp giữa các thành viên trong Ban Điều hành, nên các vị hẳn cũng đã biết trước nội dung của buổi họp hôm nay rồi, đâu cần phải viết ra làm gì nữa.”
“Nhưng vẫn phải thông báo cho Bộ Văn hóa về nội dung cuộc họp ngày hôm nay nên tôi cũng phải nghĩ dần thôi”, Katsuragi cười khổ.
“Không vui vẻ gì lắm đâu”, Inui vẫn giữ nguyên vẻ mặt đăm chiêu. “Đáng lẽ chúng ta nên thấy hổ thẹn vì phải lén lút tổ chức một cuộc họp như thế này.”
“Nhưng cái thời tất cả mọi người đều nhờ vả Paprika, đâu có ai nghĩ việc này đáng hổ thẹn”, Owada nói. “Ai cũng tò mò muốn biết hiệu quả chữa trị của thiết bị PT được tới đâu.”
“Cứ lôi chuyện xưa ra nói mãi thì có tác dụng gì”, Ishinaka cáu kỉnh nói. Ông ta là Chủ tịch của Công ty Bất động sản Ishinaka, đóng góp rất nhiều tiền của cho Viện Nghiên cứu. Diện tích đất rộng lớn để xây Viện và khu chung cư cao cấp cho nhân viên cũng là nhờ công Ishinaka cả.
“Vì bây giờ cô Chiba Atsuko đang là ứng cử viên cho giải Nobel nên quá khứ phạm pháp của Paprika mới bị làm rùm beng lên.”
“Vậy anh Ishinaka cũng cùng quan điểm rằng chuyện Paprika nên được công bố ư?”, Chủ tịch Shima bối rối. “Việc này đương nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của cô Chiba, đồng thời cũng gây thiệt hại cho việc nghiên cứu.”
“Quả đúng là vậy”, Ishinaka ngập ngừng. “Tôi cũng rất quan ngại về vấn đề này.”
“Chủ tịch”, Inui Seijirou hướng về phía Shima Toratarou. “Cái thói giấu nhẹm này rồi sẽ lây lan, càng ngày sẽ càng có nhiều bí mật. Chuyện cậu Tsumura cũng thế. Thiết bị PT có vấn đề hay không cũng nên thông báo nhanh, nếu không Chủ tịch sẽ sớm phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Thiết bị PT không có vấn đề gì cả”, Atsuko vội vã chen vào khi Tokita Kousaku còn chưa kịp cất tiếng. “Chúng ta sẽ sớm biết được nguyên nhân phát bệnh của anh Tsumura thôi.”
“Về chuyện Paprika”, Hotta cẩn trọng nói. “Cô Chiba hồi đó vẫn chưa phải thành viên Hội đồng quản trị nên vụ Paprika cũng chỉ là hành vi sai phạm trong quá khứ, thế nên…”, anh ta dừng lại giữa chừng như thể muốn nói, “Còn lại các vị tự điền vào chỗ trống đi.”
“Các vị muốn tôi rút ra khỏi Hội đồng quản trị?”, gương mặt Atsuko bối rối, dường như không biết phải phản ứng thế nào.
Hotta luống cuống, “Thôi thì, chỉ đến khi vụ Paprika lắng xuống đã. Tạm thời, tạm thời thôi. Nếu cô Chiba không phải thành viên Hội đồng quản trị, thân phận thật của Paprika có bị phát hiện thì cũng không gây tổn thất gì cho công ty. Mà cũng đúng lúc nhiệm kỳ ba năm của cô Chiba sắp hết.”
“Đây là cách cái Viện này trả ơn Paprika đấy ư?”, Tokita nãy giờ im lặng cũng phải cất tiếng.
“Viện có thể phát triển, thiết bị PT cũng ngày càng tân tiến đều là nhờ các bệnh nhân được Paprika chữa trị đã dốc không biết bao nhiêu tiền của vào đây. Nhờ những bước tiến trong công nghệ mà mới có những thực nghiệm, những cuộc phiêu lưu khoa học phản ánh được tâm trạng cảm xúc của mọi người.”
“Lại chuyện đó nữa sao”, Inui Seijirou nhìn Tokita cáu giận. “Lúc nào cũng lặp đi lặp lại một câu cũ rích. Cậu phát ngôn như thế, rồi cô Chiba cũng tin tưởng vô điều kiện vào độ an toàn của thiết bị PT như thế, lại càng thể hiện rằng hai người hoàn toàn không nhận thức được vấn đề. Hai cô cậu cần phải hiểu rằng, trên cương vị một nhà khoa học, chỉ biết huênh hoang tự mãn vào tài năng của bản thân là một việc cực kỳ đáng hổ thẹn.”