One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Minette Walters
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
êm hôm đó giấc ngủ của Roz chập chờn ngắt quãng bởi những giấc mơ hỗn độn. Olive cầm rìu, chặt cái bàn ăn thành từng mảnh nhỏ. Tôi không nghĩ là chị dám… Nó không dễ như trên ti vi đâu. Những ngón tay của Hawksley nắm chặt cổ tay cô, gương mặt anh hân hoan vui sướng hệt như anh trai cô khi bấu tay trêu em gái hồi còn nhỏ. Chúa ơi, cô nghĩ là do tôi làm sao… Olive đung đưa trên giá treo cổ, gương mặt xám ngoét như bùn nhão. Cô không hề thấy băn khoăn khi trả một người như thế về với cộng đồng sao… Một thầy tu với đôi mắt của xơ Bridget. Thật tiếc khi chị không phải là tín đồ Công giáo. Chị có thể đến xưng tội và sẽ thấy nhẹ nhõm ngay… Cô cứ đề nghị đưa tiền cho tôi… Luật pháp thật tệ hại… Cô đã gọi cảnh sát chưa…
Roz thức dậy lúc sáng sớm bởi tiếng chuông điện thoại reo ngoài phòng khách. Đầu cô ong ong. Cô chộp lấy ống nghe để ngắt tiếng chuông, “Ai gọi đấy?”
“Chà, lời chào mới ngọt ngào làm sao,” Iris nhận xét. “Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng gì cả. Cậu muốn gì?”
“Hay mình tắt máy nhé.” Iris dịu dàng đáp, “Rồi nửa tiếng nữa mình sẽ gọi lại, khi cậu đã nhớ ra, mình là bạn cậu chứ không phải con chó ghẻ nào đó vừa cắn nát giày của cậu?”
“Xin lỗi. Tại cậu đánh thức mình. Tối qua mình ngủ không được ngon giấc.”
“Ừm, mình vừa được biên tập viên của cậu nài nỉ hẹn gặp, và đó không phải một cuộc hẹn ăn tối bình thường đâu. Anh ta muốn biết khi nào cuốn sách hoàn thành.”
Roz nhăn mặt đáp, “Mình vẫn chưa viết tí gì cả.”
“Vậy tốt hơn hết là cậu nên bắt đầu đi, bạn yêu quý ạ, bởi mình vừa nói với anh ta rằng cuốn sách sẽ được hoàn thành trước Giáng sinh.”
“Ồ, Iris, vì Chúa. Chỉ còn sáu tháng nữa thôi và mình vẫn chưa tiến thêm được bước nào kể từ lần gần nhất nói chuyện với cậu. Cứ mỗi khi mình đề cập đến vụ giết người, Olive lại đột nhiên im bặt. Sự thật là mình…”
“Bảy tháng,” Iris ngắt lời. “Tới gặp và moi thông tin ở chỗ gã cảnh sát láu cá kia đi. Anh ta trông có vẻ khá đáng sợ, nên mình cá anh ta đã ép Olive phải nhận tội. Cảnh sát toàn làm thế cả. Vì như vậy sẽ có lợi cho họ, tỉ lệ số vụ bắt giữ thành công tội phạm sẽ tăng lên ấy mà. Từ khóa chính là năng suất, bạn hiền ạ, từ đó vừa hay lại đang tạm thời thiếu vắng khỏi từ điển của cậu đấy.”
Bà Clarke lắng nghe bài giới thiệu của Roz về cuốn sách sắp viết, biểu cảm vô cùng kinh hãi, “Làm sao cô tìm được chúng tôi?” Roz những tưởng bà ta chỉ ngoài năm mươi hoặc vừa bước sang tuổi sáu mươi chứ không nghĩ bà ta lại già đến thế. Bà ta phải gần bằng tuổi ông Hayes, và hơn tuổi Robert và Gwen Martin nếu họ còn sống.
“Cũng không khó lắm,” cô nói.
“Tôi đã rất sợ hãi.”
Đó là một câu trả lời lạ lùng, nhưng Roz bỏ qua. “Tôi có thể vào nhà không ạ? Sẽ không mất nhiều thời gian của bà đâu, tôi hứa.”
“Tôi không thể nói chuyện với cô. Tôi ở nhà một mình. Edward đang đi mua sắm.”
“Làm ơn, bà Clarke,” Roz nài nỉ, giọng mỏi mệt thấy rõ. Cô phải mất hai tiếng rưỡi lái xe mới tới được Salisbury và tìm thấy ngôi nhà. “Tôi đã đi một quãng đường rất xa để gặp được ông bà.”
Bà ta đột nhiên mỉm cười và kéo mở cánh cửa, “Mẹ vào đi. Vào đi. Edward còn làm bánh nữa. Chắc anh ấy sẽ kinh ngạc lắm khi thấy mẹ đến chơi.”
Roz bối rối chau mày và bước vào bên trong, “Cảm ơn bà.”
“Mẹ nhớ Pussy chứ?” Bà ta vẫy tay về phía một con mèo già đang nằm cuộn mình bên lò sưởi, “Hay sau này con mới đón nó về ấy nhỉ? Dạo này con đãng trí lắm, mẹ biết mà. Chúng ta ngồi trên ghế dài đi. Edward! Mary đến chơi này.”
Không có tiếng trả lời.
“Edward vừa đi mua sắm rồi,” Roz nhắc.
“À, phải rồi.” Bà Clarke bối rối nhìn Roz, “Tôi có quen cô không?”
“Tôi là một người bạn của Olive.”
“Tôi là một người bạn của Olive,” bà ta nhại lại. “Tôi là một người bạn của Olive.” Bà ta buông mình xuống sofa, “Ngồi đi. Edward đã làm bánh đấy. Tôi nhớ Olive. Chúng tôi từng học cùng trường. Cô ấy có hai bím tóc dài mà mấy đứa con trai rất thích giật. Nghịch ngợm hết sức. Không biết giờ họ thế nào rồi.” Rồi bà ta lại nhìn Roz, “Tôi có quen cô không?”
Roz lúng túng ngồi xuống ghế, tự vấn lương tâm liệu có nên dò hỏi một bà lão già cả yếu đuối đã lẩm cẩm hay không. “Tôi là một người bạn của Olive Martin.” Cô gợi ý, “Con gái nhà Gwen và Robert Martin.” Để ý thấy đôi mắt xanh dương vô hồn chẳng có phản ứng gì, cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu bà ta chẳng ý thức nổi vấn đề này thì những câu hỏi của cô không xâm phạm gì đến các giá trị đạo đức cả. Cô mỉm cười khích lệ, “Kể cho tôi nghe đi. Bà có thích sống ở đây không?”
Cuộc trò chuyện thật khó khăn, đầy những khoảng lặng, những câu thoại lặp đi lặp lại như tụng kinh, và cả những thông tin mơ hồ mà Roz phải rất vất vả mới lần theo được. Đã hai lần cô phải đánh lạc hướng bà Clarke khi bà ta đột nhiên nhận ra cô là người lạ, vì sợ nếu ra về thì cô sẽ không thể quay lại nói chuyện với Edward được nữa. Cô tự hỏi ông ta phải đối mặt với chuyện này ra sao. Người ta có thể tiếp tục yêu một cái xác vô hồn hay không khi tình yêu ấy không được đền đáp mà cũng chẳng được ghi nhận? Những giây phút tỉnh táo có đáng để người ta đơn phương thầm lặng như thế mãi không?
Cô nhìn đi nhìn lại tấm ảnh cưới đặt trên mặt lò sưởi. Dựa theo tuổi của cô dâu chú rể, có vẻ họ lấy nhau khá muộn, độ bốn mươi, và ông ta đã rụng gần hết tóc. Bà Clarke có vẻ già hơn chồng một chút. Nhưng họ đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ nhìn vào ống kính, hai con người hạnh phúc, khỏe mạnh, không màng đến thế giới xung quanh, và không hề biết rằng bà ta đang mang trong mình mầm mống của căn bệnh mất trí nhớ. Thật độc ác khi đưa ra phép so sánh, nhưng Roz không thể ngăn mình làm thế. Khác xa một phụ nữ khỏe khoắn, yêu đời và tràn trề sức sống trên tấm ảnh, bà Clarke giờ đây chỉ còn là một cái bóng vô hồn và run rẩy. Roz tự hỏi liệu đó có phải là nguyên nhân khiến Edward gắn bó với Robert Martin? Toàn bộ câu chuyện thật đáng buồn.
Cuối cùng, tiếng chìa khóa lách cách vang lên ngoài cửa, hình như có cả tiếng mưa lơi lộp độp xuống mặt đất khô cứng.
“Mary đến thăm chúng ta.” Bà Clarke vui vẻ nói khi ông chồng bước vào phòng. “Chúng tôi đang đợi ăn bánh đây.”
Roz đứng lên và chìa tấm danh thiếp về phía ông ta. “Tôi đã tự giới thiệu,” cô khẽ nói, “Nhưng có vẻ sẽ tốt hơn nếu cứ vờ là Mary.”
Edward Clarke cũng đã già, đầu hói trắng, nhưng vẫn có thể đứng thẳng vai. Trông ông ta cao hơn hẳn bà vợ lúc này đang rúm ró trên sofa, tự lẩm bẩm một mình và cố tránh xa ông ta vì đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Roz băn khoăn, liệu đã bao giờ ông ta nổi điên với vợ hay chưa.
“Thực sự tôi không hay để bà ấy một mình,” ông ta giải thích như thể bị cô kết tội. “Nhưng vẫn cần mua sắm chứ. Ai nấy đều bận rộn cả và thật không công bằng nếu cứ nhờ hàng xóm mãi.” Ông ta lấy tay vuốt mái đầu đã hói trọc và đọc tấm danh thiếp. “Tôi lại tưởng cô làm bên Công tác Xã hội,” ông ta nói, lần này là để kết tội cô, “Nhà văn sao? Chúng tôi không cần nhà văn. Một nhà văn thì giúp ích gì cho chúng tôi chứ?”
“Tôi đang hi vọng ông giúp tôi.”
“Tôi chẳng biết gì về viết lách cả. Ai nói với cô về tôi vậy?”
“Olive.” Bà Clarke nói, “Cô ấy là bạn của Olive.”
Ông ta bàng hoàng. “Ôi, không!” Ông ta kêu lên, “Không, không, không, cô phải đi khỏi đây. Tôi sẽ không đào bới lại chuyện cũ đâu. Thật quá đáng. Làm sao cô lấy được địa chỉ của tôi?”
“Không, không, không,” bà vợ nhại lại. “Thật quá đáng. Không, không, không!”
Roz nín thở và đếm đến mười, băn khoăn không biết sự hòa nhã hay tính tự chủ của cô sẽ bốc hơi trước. “Làm sao ông có thể chịu đựng nổi cuộc sống như thế này?” Lời lẽ cứ thế vô tình tuôn ra từ miệng cô, hệt như bà Clarke khi nãy, “Tôi xin lỗi.” Cô thoáng thấy sự căng thẳng trên gương mặt ông ta, “Tôi thật thô lỗ quá.”
“Khi chỉ có hai chúng tôi với nhau thì mọi chuyện không đến nồi tệ lắm. Tôi chỉ cần lờ đi là được.” Ông ta thở dài, “Tại sao cô lại đến đây? Tôi cứ nghĩ đã bỏ tất cả lại phía sau. Tôi chẳng thể làm gì cho Olive đâu. Robert đã từng cố gắng giúp nhưng cô ta còn không thèm chấp nhận. Tại sao cô ta lại bảo cô đến đây?”
“Thật quá đáng!” Bà vợ lẩm bẩm.
“Olive không bảo, mà là tự tôi tìm đến. Nghe này,” cô nói và nhìn bà Clarke. “Có chỗ nào để nói chuyện riêng không?”
“Chẳng có gì để nói cả.”
“Có đấy, ông là bạn của Robert. Hẳn ông phải biết rõ về gia đình ấy hơn bất cứ ai. Tôi đang viết một cuốn sách,” cô nhớ lại những lời giải thích với bà Clarke. “Và tôi không thể hoàn thành nếu không ai nói cho tôi biết về Gwen và Robert.”
Cô lại khiến ông ta choáng váng lần nữa. “Lũ phóng viên chó má!” Ông ta văng tục, “Tôi chẳng việc gì phải làm theo ý cô cả. Đi khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Bà Clarke thút thít khóc vì sợ hãi. “Đừng gọi cảnh sát. Không, không, không. Tôi sợ cảnh sát.” Bà ta nhìn chằm chằm vào vị khách, “Tôi sợ cảnh sát.”
Ắt là có lý do, Roz tự hỏi phải chăng vụ giết người đã khiến bà già trở nên quẫn trí? Có phải cũng là lý do khiến họ chuyển đi? Cô cầm cặp táp và túi xách lên, “Tôi không phải là phóng viên chó má, ông Clarke ạ. Tôi chỉ đang cố giúp Olive thôi.”
“Vô vọng rồi.” Ông ta nhìn bà vợ, “Olive đã hủy hoại mọi thứ.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Làm ơn đi đi.”
Đột nhiên, giọng nói the thé của bà Clarke xen vào giữa hai người họ. “Tôi không hề nhìn thấy Gwen và Amber vào ngày hôm đó,” bà ta kêu lên ai oán. “Tôi đã nói dối. Tôi đã nói dối, Edward à.”
Ông ta nhắm mắt lại, “Chúa ơi,” ông ta lẩm bẩm, “Tôi đã làm gì để đến nông nỗi này?” Lời nói chất chứa sự khó chịu và phẫn uất.
“Hôm nào cơ?” Roz nhấn mạnh.
Nhưng giây phút minh mẫn ấy, nếu nó thực sự tồn tại, cũng đã trôi đi mất.
Cảm giác khó chịu và cả điều gì đó khác nữa thoáng qua gương mặt Edward Clarke. Phải chăng đó là sự nhẹ nhõm? “Bà ấy lú lẫn rồi,” ông ta bảo Roz. “Trí óc bà ấy chẳng còn phân biệt gì nữa. Cô đừng tin lời bà ấy. Tôi sẽ tiễn cô.”
Nhưng Roz không nhúc nhích. “Ngày nào vậy, bà Clarke?” Cô nhẹ nhàng hỏi lại.
“Cái ngày cảnh sát đến. Tôi đã nói là tôi nhìn thấy họ nhưng sự thật không phải vậy.” Bà ta chau mày vẻ lúng túng, “Tôi có quen cô không?”
Ông Clarke thô bạo tóm lấy cánh tay Roz và kéo cô về phía cửa trước. “Ra khỏi nhà tôi ngay.” Ông ta nổi giận đùng đùng, “Chúng tôi khổ sở vì gia đình nhà ấy như vậy còn chưa đủ hay sao?” ông ta lẳng cô ra ngoài đường và đóng sầm cửa lại.
Roz trầm ngâm xoa nắn cánh tay. Dù tuổi đã cao, nhưng Edward Clarke thực sự khỏe mạnh hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
Cô đăm chiêu suy nghĩ suốt dọc đường lái xe về nhà. Cô lại thấy mình lưỡng lự giữa tin và không tin, hệt như đối với Olive. Những điều bà Clarke nói có phải sự thật không? Bà ta thực sự đã nói dối cảnh sát vào ngày hôm đó hay chẳng qua chỉ là chứng mất trí khiến bà ta lú lẫn? Nếu đúng là bà ta nói dối, liệu điều đó thay đổi được gì không?
Roz nhớ lại lúc mình ở trong gian bếp của nhà hàng Xoong Chần Trứng, lắng nghe Hawksley nói về bằng chứng ngoại phạm của Robert Martin, “Chúng tôi cũng đặt giả thiết rằng ông ta giết Gwen và Amber trước khi đi làm, và Olive đã chặt xác họ để bảo vệ ông ta, nhưng các con số không ủng hộ giả thuyết này. Thậm chí, ông ta có cả chứng cớ ngoại phạm vào lúc đó. Có một người hàng xóm tiễn chồng đi làm, vài phút sau, bà ta cũng thấy Martin rời nhà. Bấy giờ Amber và Gwen vẫn còn sống vì bà ta đã nói chuyện với họ trước thềm nhà. Bà ta nhớ có hỏi Amber dạo này công việc ở Phù Hoa thế nào. Họ đã vẫy tay chào khi Martin lái xe đi.”
Người đó nhất định chính là bà Clarke. Cô tự trách mình tại sao lại không nghi ngờ lời khai này từ trước? Gwen và Amber liệu có vẫy tay chào tạm biệt Robert không khi hai vợ chồng họ chẳng còn chút tình cảm nào? Một câu trong lời khai của Olive rạch ngang luồng suy nghĩ của cô như một lưỡi dao sắc bén. “Giữa chừng, bố tôi không chịu được nên đã bỏ đi làm.”
Nghĩa bà Clarke đã nói dối. Nhưng tại sao? Tại sao lại tạo dựng bằng chứng ngoại phạm cho Robert, khi mà theo Olive, bà ta còn coi ông ta là tình địch?
“Có một người hàng xóm tiễn chồng đi làm, vài phút sau, bà ta cũng thấy Martin rời nhà.”
Chúa ơi, nhưng bà ta không nhìn thấy gì cả. Bằng chứng ngoại phạm này, là dành cho Edward.
Cô phấn khích tạt vào một trạm điện thoại, gọi ngay cho Iris. “Mình hiểu ra rồi, bạn thân mến. Mình biết ai là hung thủ, và đó không phải Olive.”
“Đấy cậu thấy không? Phải luôn tin vào trực giác của người đại diện mà. Mình cũng vừa đánh cược năm bảng với Gerry về cậu. Anh ấy sẽ khổ sở vì thua cho mà xem. Vậy ai là hung thủ?”
“Hàng xóm nhà đó, Edward Clarke. Ông ta là nhân tình của Robert Martin. Mình nghĩ ông ta giết Gwen và Amber vì ghen tuông.” Cô hổn hển kể lại. “Nhưng phải nhắc với cậu, mình cần tìm ra cách để chứng minh việc này đã.”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc lâu.
“Cậu vẫn nghe máy đấy chứ?”
“Ừ, mình chỉ đang khóc than cho đồng năm bảng của mình thôi. Mình biết cậu đang rất phấn khích, bạn thân mến, nhưng cậu phải tinh táo mà suy nghĩ cho thấu đáo chứ. Nếu Edward đâm chém Gwen và Amber trước khi Robert đi làm, chẳng lẽ Robert không vấp phải những mảnh xác trong bếp hay sao?”
“Có lẽ hai người là đồng phạm?”
“Thế tại sao họ không giết Olive luôn? Đấy là chưa kể đến một vấn đề nho nhỏ là tại sao Olive lại muốn bảo vệ cho tình nhân đồng tính của bố mình. Nếu nói rằng bà Clarke đã nói dối để tạo bằng chứng ngoại phạm cho Robert Martin thì sẽ có lý hơn đấy.”
“Tại sao?”
“Họ vụng trộm với nhau.” Iris trả lời. “Bà kia đoán rằng Robert giết vợ để rảnh rang qua lại với mình, nên đã nói dối để bảo vệ nhân tình. Cậu đâu thể khẳng định ông ta là người đồng tính. Bà mẹ của cô gái học cùng trường với Olive không nghĩ rằng ông ta là gay. Mà bà Clarke có hấp dẫn không?”
“Giờ thì không. Nhưng khi còn trẻ thì có.”
“Vậy đấy, bạn thân mến.”
“Tại sao Robert lại giết Amber?”
“Vì cô ta cũng ở đó,” Iris trả lời đơn giản. “Mình đoán cô ta tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng vật lộn và đi xuống nhà. Robert không còn lựa chọn nào khác, đành phải giết cô ta luôn. Sau đó ông ta chuồn đi, và để mặc Olive tội nghiệp, bấy giờ đang ngủ trên gác, phải đối mặt với cơn ác mộng khi tỉnh dậy.”
Hơi lưỡng lự, Roz đi tới gặp Olive.
“Tôi không nghĩ là sẽ được gặp lại chị, nhất là sau khi…” Olive bỏ dở câu nói, mỉm cười ngại ngùng. “Chà, chị biết đấy.”
Họ trở lại căn phòng cũ, và không còn bị giám sát. Có vẻ mối băn khoăn của giám đốc trại giam ti lệ thuận với thái độ thù địch của Olive. Chế độ của nhà tù chưa bao giờ khiến Roz hết ngạc nhiên. Cô đã lường trước rất nhiều vấn đề, cụ thể như hôm đó là thứ Tư và không phải là ngày cô thường đến, nhưng lại chẳng gặp phải trở ngại nào. Việc tiếp xúc với Olive lại dễ dàng như trước. Cô đẩy bao thuốc lá về phía đối diện, “Có vẻ cô lại được yêu quý rồi nhỉ?”
Olive lấy một điếu thuốc, “Chị cũng vậy chứ?”
Roz nhướng mày, “Tôi thấy khá hơn khi không còn đau đầu nữa.” Cô nhận ra sự lo lắng trên gương mặt núng nính đối diện. “Tôi chỉ trêu thôi mà,” cô dịu dàng nói, “Và dù sao tất cả cũng là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi nên gọi điện để thông báo. Cô đã lấy lại được những đặc quyền của mình chưa?”
“Rồi. Họ tử tế ngay khi phạm nhân bình tĩnh lại.”
“Tốt.” Roz bật máy ghi âm, “Tôi vừa đến gặp hàng xóm cũ của cô, vợ chồng nhà Clarke.”
Olive chăm chú quan sát cô qua ánh lửa của que diêm rồi cẩn thận đưa nó lại châm đầu thuốc, “Rồi sao?”
“Bà Clarke đã nói dối về việc nhìn thấy mẹ và em gái cô vào buổi sáng xảy ra án mạng.”
“Làm sao chị biết?”
“Bà ta kể cho tôi.”
Olive ngậm điếu thuốc và nhả một hơi khói dài, “Bà Clarke đã lú lẫn từ nhiều năm nay rồi. Bà ta sợ vi trùng đến mức ám ảnh, mỗi sáng đều điên cuồng lau dọn đồ đạc bằng chất tẩy rửa và hút bụi khắp nơi. Ai không biết nhà ấy lại tưởng bà ta chỉ là người giúp việc thôi. Bà ta luôn gọi tôi là Mary, theo tên mẹ bà ta. Giờ chắc bà ta hoàn toàn mất trí rồi cũng nên.”
Roz lắc đầu với vẻ khó chịu, “Đúng là vậy, nhưng tôi dám thề ràng bà ta hoàn toàn minh mẫn lúc thú nhận mình nói dối. Nhưng bà ta rất sợ ông chồng.”
Olive có vẻ ngạc nhiên, “Trước đây bà ta không bao giờ sợ chồng cả. Đúng hơn ông ta mới là người sợ vợ. Khi bà ta thú nhận, ông Clarke có nói gì không?”
“Ông ta tức giận. Và đuổi tôi khỏi nhà.” Roz nhăn nhó, “Khởi đâu không được suôn sẻ lắm. Ông ta tưởng tôi đến từ bên Công tác Xã hội và đang dò xét ông ta.”
Olive lộ vẻ hài hước, “Tội nghiệp ông Clarke.”
“Cô nói bố mình thích ông ta. Cô thì sao?”
Cô ta nhún vai vẻ lãnh đạm, “Tôi không biết rõ về ông Clarke để mà nói thích hay không. Chẳng qua tôi thấy thương hại ông ta vì bà vợ mà thôi. Ông ta phải về hưu non để chăm sóc vợ.”
Roz hỏi lại, “Nhưng ông ta vẫn đi làm vào thời điểm xảy ra vụ án mà, đúng không?”
“Ông ta nhận việc làm thêm tại nhà. Chủ yếu là kê khai thuế thu nhập cá nhân cho người khác.” Cô ta gạt tàn thuốc xuống nền nhà, “Bà Clarke từng phóng hỏa đốt phòng khách của họ một lần. Sau vụ ấy, ông ta rất sợ để bà vợ một mình. Bà ta luôn đòi hỏi quá đáng, nhưng mẹ tôi nói đó chẳng qua chỉ là chiêu trò để kiểm soát ông chồng mà thôi.”
“Theo cô thì sự thật có phải thế không?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô ta dựng đứng điếu thuốc lên theo thói quen, và lấy một điếu khác, “Mẹ tôi chẳng nói sai bao giờ cả.”
“Họ Có con cái không?”
Olive lắc đầu, “Tôi nghĩ là không. Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ Clarke nào.” cô ta mím chặt môi, “Ông ta chính là một đứa trẻ lớn xác. Thỉnh thoảng cũng vui khi nhìn ông ta chạy lon ton, làm những việc được sai bảo, và xin lỗi khi hỏng việc. Amber gọi ông ta là Puddleglum* vì lúc nào cũng yếu đuối và đáng thương.” Cô ta cười khúc khích, “Tôi đã quên mất đấy, giờ mới nhớ ra. Lúc nào biệt danh ấy cũng đúng với ông ta. Bây giờ vẫn thế chứ?”
Roz nghĩ đến lúc ông Clarke kẹp tay cô đau điếng. “Ông ta không đánh tôi theo kiểu yếu đuối đâu. Nhưng đáng thương thì đúng.”
Olive săm soi cô với vẻ tò mò. “Tại sao chị quay lại?” Cô ta dịu dàng hỏi, “Chị không có ý định đó vào hôm thứ Hai.”
“Sao cô lại nói thế?”
“Tôi thấy rõ trên mặt chị. Chị nghĩ tôi có tội.”
“Đúng vậy.”
Olive gật đầu, “Hôm đó tôi rất buồn. Tôi từng không nhận ra rằng việc khiến cho người khác tin tưởng rằng mình vô tội thì sẽ đem lại điều khác biệt. Chính trị gia gọi đó là sự lạc quan.” Roz thấy hàng mi nhạt màu của cô ta rơm rớm nước. “Tôi đã quen với việc bị coi là quái vật. Đôi khi chính tôi cũng tin như thế.” Cô ta đặt bàn tay to bè vào giữa khuôn ngực khổng lồ. “Tôi nghĩ trái tim mình như vỡ ra khi chị rời đi. Thật ngu ngốc, phải không? Tôi chưa bao giờ buồn đến thế.”
Roz đợi một lúc nhưng Olive không nói tiếp. “Xơ Bridget đã khiến tôi thức tỉnh,” cô mở lời.
Một tia rạng rỡ, giống như ngọn lửa tháp lên từ cây nến, bỏng bừng sáng trên gương mặt béo múp của Olive. “Xơ Bridget?” Cô ta nhắc lại với vẻ vui mừng, “Bà ấy cũng tin rằng tôi vô tội sao? Tôi không biết đấy. Tôi nghĩ bà ấy chỉ đến thăm tôi vì nghĩa vụ với Chúa.”
Ôi, một lời nói dối thì có hại gì đến ai cơ chứ? “Tất nhiên xơ tin cô vô tội. Chứ không tại sao bà ấy lại luôn cổ vũ tôi như vậy?” Roz nhìn ngắm gương mặt xấu xí của người đối diện. Niềm vui mừng thoáng qua khiến nó ưa nhìn hơn. Cô thầm nghĩ, hết đường lui rồi, giờ cô không thể hỏi liệu Olive có tội hay không, vì nếu làm thế, trái tim tội nghiệp của cô ta sẽ tan vỡ.
“Tôi không có tội,” Olive nói, như thể đọc được biểu cảm của cô. Roz vươn người tới trước, “Vậy thì là ai?”
“Tôi không biết. Bấy giờ tôi nghĩ là tôi làm.” Cô ta dựng đứng điếu thuốc thứ hai cạnh điếu thứ nhất và nhìn nó tắt ngấm, “Lúc đó, tất cả mọi chuyện đều hợp lý.” Cô ta lẩm bẩm, hồi tưởng lại quá khứ.
“Bấy giờ cô nghĩ ai là hung thủ?” Roz hỏi sau một quãng im lặng, “Là người cô muốn bảo vệ đúng không?”
Nhưng Olive lắc đầu, “Tôi không chịu nổi việc bị cười nhạo. Thà khiến người ta sợ hãi xa lánh còn dễ chịu hơn. Ít nhất thì như thế, mọi người sẽ tôn trọng tôi.” Cô ta nhìn Roz, “Ở đây, tôi khá hạnh phúc. Chị có hiểu không?”
“Tôi hiểu,” Roz chậm rãi đáp, nhớ lại nhận xét của giám đốc trại giam. “Thật lạ lùng là tôi có thể hiểu được.”
“Nếu chị không tìm đến, hẳn tôi vẫn sống tốt. Ở đây, tôi được thừa nhận. Sống nhưng không cần nỗ lực. Tôi thực sự không biết cách đối mặt với thế giới bên ngoài.” Cô ta lấy tay vuốt dọc cặp đùi béo mẫm của mình, “Mọi người sẽ cười nhạo tôi, Roz nhỉ.”
Đó là một câu hỏi thì đúng hơn là lời khẳng định. Và Roz không có câu trả lời, hay đúng hơn là cô không có câu trả lời thỏa đáng mà Olive mong đợi. Mọi người hẳn sẽ cười nhạo Olive, cô thầm nghĩ. Có một điều vô lý ẩn khuất sau sự việc này, người phụ nữ kì quặc ấy đã yêu thương ai đó nhiều đến độ tự nhận mình là kẻ giết người để bảo vệ hung thủ thực sự.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu,” cô khẳng định. “Một con gà sinh ra còn có quyền được sống. Cô cũng vậy.” Cô chĩa cây bút về phía Olive, “Và nếu cô không biết phân biệt sự khác nhau giữa tồn tại và sống thì hãy đọc Tuyên ngôn Độc lập đi. Sống nghĩa là phải được tự do và mưu cầu hạnh phúc. Ở lại đây, nghĩa là cô đã tự chối bỏ quyền được sống của chính mình.”
“Vậy tôi sẽ đi đâu? Sẽ làm gì nếu không ở đây?” Cô ta siết chặt hai tay, “Cả đời tôi chưa bao giờ sống một mình. Tôi không thể chịu được một cuộc sống như thế, không phải bây giờ, khi tất cả mọi người đều biết chuyện.”
“Biết gì cơ?”
Olive lắc đầu.
“Tại sao cô không nói cho tôi biết?”
“Vì…” Olive khó nhọc đáp, “Chị sẽ chẳng tin tôi đâu. Chưa một ai tin tôi khi tôi nói sự thật.” Cô ta đập đập vào tấm kính để gọi giám thị trại giam. “Chị phải tự tìm ra thôi. Đó là cách duy nhất để chị thực sự thấu hiểu.”
“Và nếu tôi không thể?”
“Thì tôi cũng chẳng tệ hơn trước được đâu. Lương tâm tôi thanh thản, đó mới là điều quan trọng.”
Đúng, Roz nghĩ, suy đến cùng thì cũng chỉ cần thế thôi. “Cho tôi biết một điều nữa, Olive. Cô đã từng nói dối tôi chưa?”
“Rồi.”
“Tại sao?”
Cánh cửa mở ra và Olive nhấc mình lên cùng sự trợ giúp từ đằng sau như thường lệ, “Vì đôi khi, làm như thế an toàn hơn.”
Chuông điện thoại reo vang khi Roz vừa mở cửa căn hộ. “Xin chào,” cô kẹp ống nghe dưới cằm và cởi áo khoác. “Rosalind Leigh nghe.” Câu Chúa không phải là Rupert.
“Hawksley đây. Tôi đã gọi cả ngày hôm nay. Cô ở chỗ quái quỷ nào vậy?” Giọng anh có vẻ lo lắng.
“Lần theo manh mối.” Cô dựa lưng vào bức tường, “Còn anh gợi tôi có việc gì vậy?
“Tôi không phải tên loạn thần kinh, Roz ạ.”
“Hôm qua, anh đã cư xử như thế đấy.”
“Chỉ bởi tôi không gọi cảnh sát thôi sao?”
“Trên hết thì đó là việc mà một người bình thường sẽ làm khi tài sản của họ bị xâm phạm. Tất nhiên, trừ phi chính họ tự gây ra.”
“Còn gì nữa không?”
“Anh đã vô cùng thô lỗ. Trong khi tôi chỉ muốn giúp đỡ.”
Anh khẽ cười, “Tôi cứ hình dung ra cảnh cô đứng cạnh cửa nhà tôi với một cái chân bàn trong tay. Cô quả là một phụ nữ gan góc. Đang sợ hãi đến tột độ, nhưng vẫn lì lợm. Tôi đã lấy được ảnh cho cô rồi. Cô vãn cần chứ?”
“Ừ.”
“Cô còn đủ dũng cảm để đến đây lấy hay muốn tôi gửi qua?”
“Đó không phải là dũng cảm, Hawksley ạ, chỉ là bản năng tự vệ thôi. Tôi chán ngấy bị châm chọc rồi,” cô mỉm cười. “Nói mới nhớ, có phải bà Clarke là người đã nói Gwen và Amber còn sống sau khi Robert đi làm không?”
Hawksley ngừng lại một lúc để cố gắng tìm mối dây liên hệ. Nhưng anh đành bất lực, “Phải, nếu bà ta chính là người ở ngôi nhà liền kề.”
“Bà ta đã nói dối. Giờ bà ta lại nói rằng không hề nhìn thấy họ, nghĩa là bằng chứng ngoại phạm của Robert Martin biến thành vô giá trị. Ông ta có thể đã giết họ trước khi đi làm.”
“Tại sao bà ta lại nói dối để tạo bằng chứng ngoại phạm cho Robert Martin?”
“Tôi không biết. Tôi đang tìm hiểu đây. Lúc đầu tôi nghĩ bà ta đang cố bảo vệ chồng mình, nhưng không hợp lý. Olive nói với tôi rằng ông ta đã nghỉ hưu nên không phải đi làm. Anh có nhớ gì về việc xác minh lời khai của bà Clarke không?”
“Ông Clarke là nhân viên kế toán, phải không?” Anh suy nghĩ trong giây lát, “Đúng rồi, hầu hết thời gian ông ta làm thêm ở nhà nhưng cũng có phụ trách sổ sách của mấy công ty nhỏ trong vùng. Tuần đó, ông ta đang làm thêm cho một khách hàng chuyên về chất đốt ở Portswood. Ông ta ở đó cả ngày. Chúng tôi đã kiểm tra. Tới khi cảnh sát dựng rào chân thì ông ta mới về. Tôi nhớ ông ta đã nhặng xị lên vì phải đỗ xe ở cuối đường. Một ông già đầu hói, đeo kính. Có phải ông ta không?”
“Phải, nhưng nếu Gwen và Amber đã chết trước khi một trong hai người đó ra khỏi nhà, thì việc ông ta và Robert làm gì trong ngày không còn quan trọng.”
“Bà Clarke có đáng tin không?”
“Không hẳn,” cô thừa nhận. “Thời điểm xảy ra án mạng sớm nhất là khi nào, theo giám định pháp y?”
Hawksley bỗng lảng tránh, “Giờ tôi không nhớ nữa.”
“Thử nhớ lại đi,” Roz hối thúc. “Anh đã nghi ngờ Robert đến mức tự mình kiểm tra lại bằng chứng ngoại phạm của ông ta, nên ông ta không thể được loại trừ khi xem xét kết quả giám định pháp y?”
“Giờ tôi không nhớ nổi,” Hawksley nhắc lại. “Nhưng nếu Robert là hung thủ, thì tại sao ông ta không giết luôn Olive? Và tại sao cô ta không cố ngăn bố mình lại? Hẳn phải có uẩn khúc ở đây. Cô ta đâu thể không nghe thấy gì. Ngôi nhà đó không lớn lắm.
“Có lẽ cô ta không ở nhà.”
Theo đúng lịch, cha xứ lại đến thăm phòng giam của Olive. “Đẹp đấy,” ông nói khi quan sát cô ta dùng đầu que diêm để tạo hình tóc xoăn cho bà mẹ trên bức tượng. “Đó có phải Đức mẹ và Jesus không?”
Cô ta nhìn ông với vẻ châm chọc, “Người mẹ đang cố bóp chết đứa con. Như thế thì có giống Đức mẹ và Jesus không?”
Ông nhún vai, “Ta đã từng thấy rất nhiều điều còn kì lạ hơn thế biểu trưng cho nghệ thuật tôn giáo. Vậy đó là ai?”
“Đó là ĐÀN BÀ,” Olive đáp. “Eva với khuôn mặt đại trà.”
Cha xứ hỏi, “Nhưng con còn chưa tạo mặt cho cô ấy.”
Olive xoay đế tượng để cha xứ thấy những đường cong ở một bên mà ông lầm tưởng là tóc. Đó là những đường phác họa của mắt, mũi và miệng. Rồi cô ta xoay theo hướng ngược lại và những đường nét tương tự ở bên kia cũng xuất hiện. “Hai mặt. Và gần như không thể nhìn thẳng vào mắt người khác.” Olive nhặt chiếc bút chì lên và nhét vào giữa hai đùi người mẹ, “Nhưng điều đó không quan trọng. Không quan trọng với một người ĐÀN ÔNG.” Cô ta liếc mắt đểu cáng, “Lúc hành sự, ĐÀN ÔNG đâu có quan tâm đến gương mặt phụ nữ.”
Hawksley đã sửa cửa hậu và bàn ăn, rồi kê nó lại ngay ngắn giữa phòng như mọi khi. Sàn nhà cũng được kì cọ sạch sẽ, tường được sửa sang, tủ lạnh đã đứng thắng lại, ngay cả mấy chiếc ghế cũng được mang từ nhà hàng sang và đặt gọn ghẽ cạnh bàn. Trông anh rệu rã.
“Anh có ngủ chút nào không vậy?”
“Không nhiều lắm. Tôi làm quần quật.”
“Chà, anh thực sự làm nên kì tích đấy.” Roz nhìn quanh, “Ai sẽ đến ăn tối đây? Nữ hoàng à? Bà ấy có thể ăn trên sàn mà.”
Trước sự ngạc nhiên của Roz, Hawksley nắm lấy tay cô và nâng lên môi, đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay. Một cử chỉ dịu dàng hiếm thấy đối với kiểu đàn ông cộc cằn như vậy. “Cảm ơn cô.”
Cô bối rối, “Vì cái gì?”
Anh mỉm cười thả tay cô ra, “Vì đã nói điều đúng đắn.”
Trong một thoáng, Roz nghĩ Hawksley sẽ giải thích rất dài, nhưng tất cả những gì anh nói chỉ là, “Ảnh ở trên bàn.”
Ảnh của Olive chỉ chụp khuôn mặt, trông cứng nhắc và xấu xí. Ảnh của Gwen và Amber khiến cô choáng váng, đúng như Hawksley đã nói. Chẳng khác nào một cơn ác mộng. Và lần đầu tiên cô hiểu ra, tại sao mọi người đều nói Olive bị điên. Cô tập trung vào tấm ảnh chụp chân dung của Robert Martin. Olive giống bố ở mắt và miệng, và cô có thể mường tượng ra dung nhan của Olive nếu cô ta nỗ lực loại bỏ lớp mỡ dày. Bố cô ta là một người rất đẹp trai.
“Cô định làm gì với chúng?”
Cô kể với anh về người đàn ông đã gửi những lá thư cho Olive. “Mô tả khớp với ngoại hình của Robert Martin. Bà lễ tân ở Wells- Fargo nói rằng bà ta có thể nhận ra người đó qua ảnh.”
“Tại sao bố cô ta lại phải bí mật gửi thư cho con gái mình cơ chứ?”
“Để đổ tội giết người cho cô ta.”
Anh tỏ vẻ hoài nghi, “Cô thật hoang đường. Thế cô định làm gì với những bức ảnh chụp Amber và Gwen?”
“Tôi vẫn chưa biết. Tôi định dùng chúng để dọa Olive, khiến cô ta không thể lãnh đạm được nữa.”
Anh nhướng mày, “Tôi sẽ nghĩ lại nếu tôi là cô. Olive là một ẩn số, và có thể cô không hiểu rõ về cô ta như cô vẫn nghĩ đâu. Biết đâu Olive sẽ nổi điên lên nếu được xem tác phẩm do chính mình gây ra.”
Cô thoáng mỉm cười, “Tôi hiểu về cô ta rõ hơn hiểu về anh đấy.” Cô nhét mấy tấm ảnh vào túi xách và bước ra hành lang, “Kì lạ ở chỗ, hai người rất giống nhau, anh và Olive. Hai người đòi hỏi lòng tin từ người khác, nhưng lại không bao giờ cho đi.”
Hawksley đưa bàn tay rời rã lên vuốt đám râu lởm chởm hai ngày chưa cạo, “Lòng tin là con dao hai lưỡi, Roz ạ. Nó có thể khiến cô đứt tay đấy. Tôi mong cô luôn ghi nhớ điều đó.”
Kẻ Nặn Sáp Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters Kẻ Nặn Sáp