Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Tình Yêu Của Stafford King
aisie White không hề ảo tưởng. Khi báo cáo đến tay cô rằng viên thám tử mà cô thuê đã chuyển sang phục vụ cho chính người mà anh ta đã cam kết theo dõi, cô biết rằng toàn bộ lực lượng của Tập đoàn Boundary sẽ được tung ra để hủy diệt cô. Thật kỳ lạ, cô dường như không cảm thấy phiền muộn, như cô thú nhận với Stafford King. Họ ăn trưa cùng nhau tại khách sạn Palatine và viên thanh tra trầm ngâm khác thường.
“Sao em không rời khỏi London?”
“Em phải tiếp tục công việc,” cô nói.
“Công việc của em là gì?”
“Em đã kể với anh một lần,” cô đáp. “Em đang cố gắng gỡ rối cho cha em khỏi dính vào ô nhục. Em đang tìm cách tách rời ông ấy trước ngày phán xét.”
“Em có nghe tin gì về ông ấy không?”
Cô lắc đầu, và đôi mắt đẫm lệ.
“Ông ấy là một người cha tốt, đối với em,” cô nói, “ông ấy là người tốt bụng và là người cha tốt nhất. Thật kinh khủng khi nghĩ rằng…” Môi cô run rẩy và cô không thể nói thêm.
Stafford King cũng không thể giúp để vấn đề dễ dàng hơn cho cô. Anh biết rõ hơn cô rằng Solomon White đã nhúng sâu chừng nào. Nếu băng đảng bị phanh phui, và nếu may mắn, luật pháp đi đúng hướng, Solomon White sẽ không còn chút hy vọng thoát khỏi trách nhiệm.
“Em nghĩ tại sao cha em lại bỏ đi?” Anh hỏi để chuyển chủ đề sang một khía cạnh mới.
Cô không trả lời ngay lập tức.
“Em nghĩ rằng ông ấy sợ,” cô nói sau giây lát. “Em đã sốc khi phát hiện ra ông ấy sợ Đại tá đến mức nào. Ông ấy kinh hoàng trước những lời đe dọa, nhưng em biết ông ấy sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ em khỏi bị làm hại. Em nghĩ rằng chính em đã đẩy ông ấy đến chỗ phải lập ra những kế hoạch riêng.”
Stafford King ra hiệu đồng ý.
“Bây giờ chúng ta sẽ làm gì với em đây?” Anh hỏi, nửa hài hước, nửa nghiêm túc. “Anh không thể để em lang thang không định hướng quanh London. Anh lo lắng đến chết mất.”
Cô mỉm cười với anh.
“Tốt hơn hết, anh nên nhốt em lại,” cô nói bỡn cợt và anh gật đầu với vẻ bông đùa tương tự.
“Anh biết một ngôi nhà nhỏ ở rừng St. John có thể dùng làm nhà tù rất tốt,” anh nói. “Nhà có mười phòng và hai phòng tắm rất đẹp. Có hệ thống sưởi trung tâm và một khu vườn râm mát rộng lớn, và nếu em chịu để anh đưa em đến trước một chưởng lý, hoặc thậm chí là một giáo sĩ bình thường…”
Cô lắc đầu.
“Đó không phải là nhà tù,” cô lặng lẽ nói và đặt tay lên bàn.
Anh nắm bàn tay cô và giữ chặt.
“Maisie,” anh nói, “em biết anh yêu em. Anh yêu em nhiều hơn bất cứ điều gì trên thế giới.”
Cô không nói gì.
“Làm vợ anh,” anh tiếp tục, “em sẽ an toàn và anh sẽ hạnh phúc. Anh chỉ muốn luôn có em.”
Cô nhẹ nhàng rút tay lại, lăc đầu với nụ cười nhẹ.
“Điều đó có nghĩa là gì, Stafford? Anh biết rằng anh đang lừa dối em khi anh đồng ý rằng cha em…” giọng cô lại rung lên. “Không, không,” cô nói. “Lấy con gái của một tội phạm bị kết án, điều đó sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh. Em nhận thức rất rõ ý nghĩa của điều đó, vì em biết… em biết… em biết!”
“Em biết gì?” Anh thấp giọng hỏi.
“Em biết rằng tất cả những việc em làm sẽ vô ích. Nhưng em phải tiếp tục. Em phải làm, nếu không em sẽ phát điên. Em biết không có gì trên đời này có thế tẩy sạch tội lỗi của cha em, nhưng em sẽ không nói lại với anh điều đó lần nữa. Em chỉ muốn nghĩ rằng sẽ có một phép màu nào đó xảy ra, rằng ngay cả những bằng chứng buộc tội ông ấy mà em có cũng sẽ được giải thích.”
Anh nắm lấy bàn tay không còn chống đối của cô, và giữ chặt nó dưới tấm khăn trải bàn.
“Đó là lý do anh muốn bỏ nghề,” anh nói, và cô liếc nhìn anh.
“Vì anh nghĩ rằng nó có nghĩa là tan nát?”
Anh mỉm cười.
“Không phải thế. Vì nó sẽ làm tổn thương em, chỉ vậy thôi. Tất nhiên, nếu chuyện như vậy xảy ra, anh sẽ bị bắt buộc phải từ chức.”
“Và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.”
“Anh muốn thừa nhận những việc đang xảy ra, và em yêu quý, em sẽ phải đối mặt với tương lai mà không có bất kỳ ảo tưởng nào khác.”
Cô nhăn mặt với từ “khác,” nhưng anh không nhận ra và tiếp tục:
“Boundary là một con hổ. Nếu ông ta cho rằng có lý do để sợ em, ông ta sẽ không bao giờ buông tha cho đến khi nắm được em trong tay. Anh nói với em điều này,” anh nói rất nghiêm túc, “rằng với tất cả quyền lực của cảnh sát, với tất cả tổ chức và sự hậu thuẫn mà luật pháp dành cho, cảnh sát có thể vẫn bất lực trước con người này nếu ông ta đã coi em là kẻ cần bị trừng phạt.”
“Em không sợ,” cô nói khẽ.
“Nhưng anh sợ,” anh nói. “Anh sợ đến mức, đôi khi anh phát ốm vì lo lắng.”
“Tội nghiệp, Stafford!” Cô nói khẽ, ánh nhìn trong mắt cô đã đủ bù đắp cho anh rất nhiều. “Nhưng anh không cần phải lo lắng. Thực sự, thực sự, anh không phải lo lắng. Em có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Và đó là ảo tưởng lớn nhất của em đấy,” anh nói, nửa cười nửa giận. “Em chỉ là con chuột nhỏ hiền lành nhất từng nằm dưới móng vuốt một con mèo.”
Cô mỉm cười lắc đầu.
“Nhưng anh nói với em rằng anh đang nói chuyện nghiêm túc,” anh tiếp tục. “Anh đã làm hết sức mình để trông chừng em. Anh sẽ cử một người theo dõi em cả ngày lẫn đêm.”
“Nhưng anh không nên thế,” cô phản đối. “Không có lý do trực tiếp nào để phải lo lắng.”
Anh dẫn cô ra khỏi nhà hàng và đưa cô vào chiếc taxi mà anh gọi, và cô nghiêng người qua cửa sổ vẫy tay dào khi xe chạy đi.
Hai người đàn ông đứng ở phía đối diện nhìn cô rời đi.
“Cô gái đó,” Crewe nói.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp