Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 13
T
ừ ngữ không thoát ra khỏi cổ họng anh.
Roger nằm trên nệm cố gắng lấy lại giọng. Nếu anh nói nhanh, những âm thanh đó nghe nhỏ xíu lộn lạo, giống như tiếng bọt nước sủi trên trên đá. Nếu anh nói chậm, từ ngữ nghe xé ra, vừa khào khào vừa kèn kẹt chẳng giống từ ngữ chút nào. Dù cho anh có thể cảm thấy được lời nói đang chấn động trong lồng ngực và đằng sau lưng.
Anh đấm nắm tay xuống sàn đất nện, và nhắm mắt lại chặt đến phát đau. Tai anh rung lên với cảm giác giận dữ; nó chạy xuyên thấu qua người anh đến mức dường như nó thâm nhập vào trong huyết quản của anh.
Anh nằm trong căn lều này, một thằng què không thể cất tiếng nói, chỉ có thể cà nhắc mà không bước đi nổi. Anh luôn luôn tin rằng mình có thể xử lý bất cứ kẻ thù nào, vì anh đã làm được thế trong các cuộc đấu thương và trên chiến trường. Anh luôn trang bị sự kiêu ngạo cần thiết để làm một hiệp sĩ, vì đàn ông sống sót qua cuộc chiến có lòng tin tuyệt đối, ở sâu trong lòng, rằng họ là bất khả chiến bại.
Anh không phải kẻ bất khả chiến bại. Sư thật ấy đến với anh nhanh chóng và chẳng hề dễ dàng, như miếng đắng anh buộc phải nuốt vì nó có vị độc nhất mà bất cứ người đàn ông kiêu hãnh nào cũng ghét cay ghét đắng: vị hèn nhát.
Vậy là anh nằm đó trong một lúc, lòng tự tin của anh lay động, đầu óc anh ngập tràn cảm giác tự khinh bỉ và nuối tiếc. Cảm giác bị đánh bại. Nó bắt đầu từ những rạn nứt bên trong lòng kiêu hãnh của anh và nhanh chóng di chuyển chiếm cứ lấy khối óc và con tim anh. Nó châm chích vào da thịt anh và khiến anh run lên vì xấu hổ và giận dữ. Nó làm mắt anh cháy bùng lên nhục nhã và dường như rút cạn mọi sinh lực trong anh.
Một người đàn ông như anh hiển nhiên là không cảm xúc. Tự hào và mạnh mẽ. Là chiến binh. Người đàn ông phải là như thế.
Lúc ấy cô đi vào trong lều, giữa ngay giây phút tệ hại nhất.
“Buổi sáng tốt lành, Người Anh.” Cô dừng lại và nhìn anh bằng con mắt còn lành, dáng điệu kẻ cả, một tay chống hông. “Tôi thấy ngài vẫn nằm đó.”
Anh không làm gì, chỉ nhìn cô đứng đó, mới ở trong ngưỡng cửa, giọng cô vui vẻ và tươi tỉnh trong khi những tàm dư của cảm giác ảm đạm vài giây trước vẫn còn lơ lửng trong anh. Con lợn theo vào trong và khịt khịt mũi ngửi gót chân cô. Cô xuỵt nó đi bằng một đầu gậy cầm trong tay còn lại.
“Tôi mang cho ngài cái này.” Cô giơ chiếc gậy ra.
Khi ấy anh nhận thấy nó không phải là cây chĩa. Nó trông giống một cành đu dài và cứng cáp với một chữ V ở đầu nơi các nhánh bắt đầu chia cành.
“Một cái nạng,” cô giải thích như thể anh không có lấy chút trí khôn nào để nhận ra nó.
“Đừng có quắc mắt nhìn tôi như thể ngài muốn đem tôi đi chiên thế, Người Anh. Ngài không nói được, nên tôi không rõ liệu ngài có hiểu ý tôi không. Nếu ngài không muốn tôi giải thích ý định và hành động của tôi với ngài, thì hãy gật đầu, giơ tay lên, hay đại loại như vậy để tôi còn biết là ngài hiểu ý tôi.”
Cô ta đúng là một ả phù thủy nhỏ con lắm mồm và cả gan nếu xét giờ cô ta không có lấy chiếc chĩa nào để vung vẩy dưới mũi anh. Cái phần ngang bướng trong anh tự hỏi cô ta sẽ làm gì nếu anh bật dậy trên bốn chi và gầm vào mặt cô ta.
Cô nói khi anh không cử động gì để cầm lấy cây nạng, “Ngày hôm nay ấm áp và nắng vàng rực bên ngoài. Ngài nên ra.”
Anh không vội phản ứng, nhưng cuối cùng anh lắc đầu.
Cô cắn môi suy nghĩ trong một thoáng chốc, sự gan dạ của cô tuột mất.
Anh tự hỏi cô có nhận ra điều đó không, đột nhiên trông người đàn bà này không dũng cảm như những lời cô ta nói.
“Nếu ngài muốn ra ngoài, ngài sẽ cần nó. Tôi không thể bắt ngài dùng nên tôi sẽ để nó ở đây.” Cô dựa cây nạng lên tường, quăng cho anh một cái nhìn mang đầy vẻ đáng ghét của lòng thương hại, rồi cô quay đi, con lợn sốt ruột khịt khịt mũi vào váy cô khi cô bước ra ngoài cánh cửa để mở.
Anh không biết mình ngồi đó bao lâu, đăm đăm nhìn cây nạng, không biết liệu mình muốn bẻ gãy hay là dùng nó. Anh lại nhìn ra chỗ khác, nói tóm lại nhìn cái gì cũng thấy bực bội. Anh dựa lưng vào tường và đặt hai tay lên hai đầu gối đang nhô lên, rồi nhăn nhó và duỗi cái chân bị thương thẳng ra trước mặt.
Anh lại quay người và xem xét cây nạng. Nó không có tiếng nói, nhưng trong đầu anh có thể thề là anh đã nghe thấy nó gọi anh, nói rằng nhát gan… nhát gan… nhát gan…
Anh là một thằng khờ. Nó chỉ là một mẩu gỗ.
Anh cố gắng làm điều gì khác – nguyền rủa bằng mọi từ chửi thề gớm guốc mà anh có thể nghĩ ra, nhưng với tai anh nó chỉ như tiếng rên rỉ yếu ớt và cầu xin khẩn thiết thay cho những từ thô tục và lôi đầu các vị thánh ra chửi.
Anh quay đi, mặt anh đanh lại, hàm anh bạnh ra, hai nắm tay anh đặt lên hai khớp đầu gối nhưng vẫn siết chặt. Rồi anh thấy cái nhìn của mình lại quay lại chỗ cũ.
Một cái que dựa bên tường đang nhìn anh chằm chằm.
Khi anh không thể chịu đựng nó hơn nữa, anh bò về phía cái nạng.
o O o
Bắp cải được trồng thành những hàng thẳng tắp, ngay ngắn ở phía tây căn lều, nơi chúng đón nhiều ánh mặt trời nhất. Teleri ngồi xổm xuống để xem xét chúng. Một lúc sau Lợn chạy lon ton từ bờ suối qua chỗ cô và giẫm lên luống bắp cải, khụt khịt mũi và biến thành một loài phá hại.
“Cút ngay! Đi ngay!” Cô xuỵt nó đi ra và nhặt những chiếc lá bị dập nát lên, vỗ nhẹ đất ra khỏi ngọn những cây bắp cải mà nó đã dậm lên.
Bắp cải của cô đã lớn, lớn nhiều đến mức lá của chúng bắt đầu giống bàn tay những cô bé nhảy múa quanh cây nêu lễ hội tháng năm.
Bây giờ tất cả những gì cô cần là giữ cho lợn khỏi phá hoại khu vườn của mình. Cô quay người nhìn nó. Nó đang ngồi bên kia sân, móng vươn thẳng ra đằng trước mặt và cái mõm tì lên đó. Mắt nó nhắm lại.
Chắc nó đang mơ, không phải chuyện này chuyện nọ mà là về bắp cải và củ cải. Cô lắc đầu và dõi tia nhìn đi qua con suối.
Ở đồng cỏ phía trên, Ngựa đang nhai cỏ tóp tép trong khi Ó đậu trên lưng nó, cánh xòe ra như đang định bay, điều nó chưa bao giờ làm, vì Ó không bay.
Cô tìm thấy con Ó với Ngựa bị thương và đã mang con chim về lại với họ. Ó ở lại từ đó tới giờ, hòa thuận dễ dàng với các con vật khác của cô, những loài có thể là con mồi tự nhiên của nó. Nhưng Ó dành hầu hết thời gian trên lưng Ngựa hoặc Lợn, hoặc đeo với bờm hay đuôi Ngựa. Con chim gàn dở thích đu qua đu lại.
Lắc đầu, cô nhổ một cây bắp cải bự chảng để nấu ăn và đặt nó sang bên, rồi nghiêng một xô nước và tưới ít một lên nền đất đen xốp quanh bắp cải. Vì đã quỳ gối sẵn rồi, cô cứ thế bò sang luống bên cạnh và nhổ vài cây củ cải và cà rốt lên, giũ sạch đất bám, rồi quay lại đặt chúng và cây bắp cải vào chiếc giỏ liễu đã đầy những trái dâu tròn ủng, rau ăn lá và những cành thảo mộc vừa mới cắt.
Rồi cô đứng lên, cúi xuống và phủi sạch chỗ váy có những dấu đất ẩm tạo thành các vòng tròn màu nâu ươn ướt theo hình đầu gối. Xoay xoay cổ chân một chút, cô nhấc váy lên và ngó hai bàn chân trần.
Bùn bám giữa những ngón chân và lên tới tận mắt cá chân cô. Cô thả váy xuống và dùng mu bàn tay vén lại lọn tóc xoăn rơi xuống trước mặt. Tay cô cũng bị dính đầy bùn. Cô dùng chiếc tạp dề ngắn để chùi và loay hoay thế nào mà dây đắt và bùn cùng khắp.
Cô nhìn xuống hai lòng bàn tay bẩn, rồi kéo một phần tóc bù xù xuống mặt, ngửi và nhăn mũi. Cô cần phải gội đầu và tắm. Con suối ở rất gần đây và nắng đã đủ ấm.
Cô nhìn về phía cửa sổ căn lều và lắng nghe, chăm chú, tự hỏi gã Người Anh còn nằm ở đó không. Không nghe thấy tiếng động, nên cô bước vài bước quanh những cây bắp cải tròn ủng và đặt lòng bàn tay lên vách tường đất và phên liếp, rồi rất chậm rãi, cô liếc trộm vào trong lều.
Anh gục xuống cả bốn chi, chiếc nạng nằm bên cạnh.
Cô nín thở.
Anh co đầu gối dậy, rồi chộp lấy cây nạng và dùng nó để đỡ mình đứng thẳng.
Ngài làm được rồi!
Cô thụp nhanh đầu xuống, sợ rằng mình nói quá to. Cô ngồi xuống phía dưới cửa sổ một lúc, tay che lấy miệng. Cô đã dành gần suốt buổi sáng để làm cây nạng đó. Cô muốn nó giúp được anh.
Có tiếng ngã uỵch khẽ. Cô nghe tiếng anh gầm gừ. Cô từ từ nâng đầu lên sao cho mắt ngang với bậu cửa sổ. Anh đang ngồi bệt, cây nạng rơi xuống bên cạnh và anh trừng mắt nhìn nó với cùng cái nhìn đen tối mà cô đã cự tuyệt không muốn rụt rè khuất phục.
Anh lại cố lần nữa, gương mặt quả quyết và dữ tợn đến mức cô ngạc nhiên sao anh chưa phun ra lửa. Đầu gối anh lên trước, rồi đứng dậy.
Anh làm được rồi! Cô thở ra và nhe răng cười.
Anh không mỉm cười như cô, không hò reo chiến thắng mà thay vì vậy, anh đứng đó, thẳng hơn trước một chút, với bộ ngực phập phồng như Ó làm khi nó vui vẻ.
Người Anh ngạo mạn.
Nhưng cô mỉm cười tự hào khi nghĩ về điều ấy.
o O o
Roger quay lại và khập khiễng đầy giận dữ ra phía cửa, ở chỗ đó anh phải cúi xuống dưới khung cửa trước khi tập tễnh ra đến bên ngoài. Anh vẫn giận dữ, giận dữ bởi anh thấy cứ như mình lấy lại cuộc sống nhưng mất đi khả năng nói được mãi mãi, nhưng ít ra còn hơn là tiếng ồm ộp khàn khàn.
Anh đứng bên ngoài một lúc, không nhận ra cho mãi tới lúc ấy là mình thực sự cần không khí trong lành, và hơn cả thế, anh nghĩ, cần sự riêng tư. Anh nhìn quanh tới hướng gần nhất đến mấy bụi cây- những bụi cây rậm rạp nhất nơi anh có thể giải tỏa bản thân.
Anh bắt đầu đi lên phía trước, cây nạng của anh trượt trên nền đất mềm. Anh chật vật với nó, rồi di chuyển dễ dàng hơn vì càng lại gần bụi cây đất càng cứng hơn.
Phải mất một lúc anh mới phát hiện ra cô đi cùng với anh, bước hai bước nhỏ theo sải chân khập khiễng của anh.
Anh thoáng nhìn xuống cô, đăm đăm nhìn đỉnh đầu cô khi anh bước thêm hai bước nữa.
Cô đi lại gần anh.
Anh dừng lại và cau mày nhìn xuống cô. Chắc chắn là cô không nghĩ mình đi cùng anh đấy chứ?
Anh bước hai bước.
Cô bước hai bước.
Anh không di chuyển, mà nhìn xuống cô. Khi cô đáp lại cái nhìn của anh, anh lắc đầu.
Mất một lúc cô cứ chằm chằm nhìn anh như thể bối rối. Rồi con mắt lành lặn của cô mở to và quá vui vẻ không hợp ý anh chút nào. Cô không thể giấu nụ cười xòa đầy hiểu biết với anh dù cô đủ thông minh để cố gắng.
Trừng mắt nhìn, anh quay đi và bắt đầu tập tễnh tiếp.
“Đau phải tôi chưa từng nhìn thấy cái đó, Người Anh à.” cô nói, lại bước đi bên cạnh anh.
Anh cắm cây nạng xuống đất với tốc độ hết lực. Bực mình. Dù anh không rõ cái gì làm phiền anh hơn, việc cô ta cố gắng đi theo hay việc cô ta tuyên bố hiểu rõ chuyện kín đáo của đàn ông như vậy. Chuyện mà lý trí bảo rằng chẳng mắc mớ gì tới anh.
“Người Anh!”
Anh dừng lại, bàn tay nắm chặt cây nạng, và anh từ từ quay lại nhìn cô.
Cô đứng sau anh vài bước chân, hai bàn tay đặt lên hai hông và cằm cô hếch cao. “Ngài nghĩ ai đã chăm sóc cho ngài khi ngài bị ốm thế?”
Anh không thừa nhận cô, nhưng quay đi và khập khiễng bước nhanh vì anh không thích cảm giác mặt đang đỏ bừng chút nào.
Anh là một hiệp sĩ. Không phải mấy thằng nhóc miệng còn hơi sữa đỏ mặt mỗi khi gần một người đàn bà. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy ngượng ngùng, trừ phi vụ treo cổ đã tước mất người đàn ông ngày trước trong anh.
Đã có khối đàn bà trông thấy anh. Anh có thể nói thoải mái về chim cò. Đó là chuyện thường tình của đàn ông.
“Thật vậy đấy, Người Anh, cái của ngài chẳng khác gì so với những cái khác tôi đã thấy,” côi nói như thể có vô khối kinh nghiệm với những gã đàn ông trước đó.
Anh tiếp tục di chuyển.
“Nhưng mà, tôi đoán, chúng khác nhau chút ít,” cô nói to.
Khác nhau ư?
Anh bỏ lơ cô và hướng về phía những lùm cây.
“Nó nhỏ hơn hầu hết mấy cái khác.”
Anh khựng lại như thể đột nhiên bị mọc rễ xuống đất. Anh chầm chậm quay đầu lại.
Cô không mỉm cười. Anh có thể thấy từ mặt cô rằng cô hoàn toàn nghiêm túc.
Nhỏ hơn ư?
Hai mắt anh nheo lại và hơi thở anh phì ra như tiếng xuỵt.
Trông cô đầy nghĩ ngợi khi thêm vào, “Ngựa to hơn nhiều.”
Anh giật nảy người. Anh không rõ điều ấy có ve vuốt lòng kiêu hãnh của anh không khi mà cô so anh với ngựa. Không có người đàn ông nào thích bị nói rằng anh ta nhỏ.
Tuy nhiên chẳng có gì là quan trọng cả, bởi vì cô sẽ không đi cùng với anh vào rừng. Anh đưa một tay ra chỉ về phía đồng cỏ.
Cô chằm chằm nhìn anh, theo ngón tay anh, và nhìn vào gương mặt anh lần nữa. “Ngài muốn tôi đi.”
Anh gật đầu.
“Ngài có chắc chắn không cần tôi không?”
Anh không nói gì, chỉ nheo mắt lại nhìn cô, cảnh cáo rằng cô nên biến nhanh đi.
“Tốt thôi.” Cô thở dài rồi thêm vào với một cái búng tay. “Ngài cứ đi đi. Chỗ đi tiểu ở sau những cái cây kia. Đằng đó đó. Sau khi ngài vào bụi cây thì cứ đi thẳng vào rừng.”
Lúc ấy anh quay đi, một vài từ chửi thề tắc lại nơi cổ họng, nhưng chúng thoát ra giần giật và thô ráp giống tiếng gầm gừ hơn.
“Tôi sẽ ở trên cánh đồng này nếu ngài cần,” cô gọi anh bằng giọng điệu vui vẻ chẳng giúp gì cho tâm trạng khó khăn của anh.
Cần cô ư? Anh tập tễnh bước đi thật nhanh tới một nơi trong rừng nơi những lùm cây và bụi rậm dày đặc nhất.
Anh không phải con ngựa, nhưng anh chưa bao giờ bị phàn nàn. Hầu hết đàn bà đều há miệng ngạc nhiên lúc đầu, anh nhớ lại với niềm tự hào, khập khiễng bước qua mấy lùm cây và bụi rậm với tốc độ khá nhanh.
Bất cứ người nào có kinh nghiệm đều biết vấn đề không phải kích cỡ, mà là sử dụng nó như thế nào. Và anh là một người đàn ông biết cách sử dụng cả hai thanh kiếm của mình.
“Người Anh!” cô gọi to. “Ngài nghĩ sẽ ở đó bao lâu?”
Cô ta bị ngớ ngẩn à? Anh không thể hét lên với cô. Anh nhanh chóng buộc lại dây quần – trước khi cô quyết định tới chỗ anh – và anh quay lại trật vuột đi qua rừng cho tới khi nhô đầu khỏi bụi rậm.
“Ôi.” Cái từ độc nhất ấy chứa đầy ý nghĩa. “Ngài không thể trả lời tôi được mà, phải không nhỉ?”
Anh chỉ nhìn cô trừng trừng.
“Ôi,” cô lại nói khi nhìn anh với dấu hiệu ngượng ngùng đầu tiên mà anh thấy được. “Thế thì tôi sẽ để ngài lại một mình.” Rốt cuộc cô quay đi và bước về phía cây cầu đá.
Anh gầm gừ không ra hơi trong suốt thời gian quay lại và kết thúc công chuyện, bực mình vì anh lại rơi vào chuyện ngớ ngẩn như vậy.
Nhỏ hơn ư? Anh còn to hơn cả tay mình ấy chứ. Trong vài phút sau, anh đứng đó… nhìn xuống.
o O o
Teleri đi qua cánh đồng, bật cười vì Ngựa dụi mõm vào cô. Đó là trò họ hay chơi vào những ngày nắng rực rỡ như hôm nay. Nó theo đuôi cô như con chó con, từng bước một, di chuyển mỗi khi cô đi, và khi cô dừng lại, nó đâm sầm vào cô từ đằng mõm và đẩy cô đi phía trước rồi rung rung đầu và bờm như thể nó đang cười cô.
Đôi khi nó chán trò chơi này và lon ton chạy ra nhai mấy ngọn cỏ cao trông hấp dẫn hơn. Con vật không giống con người. Con vật sống cuộc sống của chúng mỗi thời điểm chỉ có một nhu cầu. Chúng không cần mọi thứ ngay môt lần, chỉ cần cái chúng cần trong mỗi thời điểm.
Teleri bước đi qua đám cỏ, cảm thấy cái lạnh của nó ở gan bàn chân. Ngay lúc ấy, cô bắt đầu đi hái hoa dại mùa thu để trang trí trên bàn và hai tay cô nhanh chóng đầy những bông hoa campion và cornflowers màu trắng và xanh lam, những bông fairy flax và chicory màu hồng và vàng.[7]
Rồi cô quay lại và thấy chúng, con hoẵng cái và hai con nhỏ sinh cùng lứa. Cô biết chúng rất rõ. Đôi hoẵng con mới được sinh trong mùa xuân này và giờ chúng lớn hơn, mấy chân đỡ lêu đêu hơn. Cô ngồi thụp xuống đồng cỏ và lặng yên.
Cũng không lâu lắm. Con hoẵng đi ra khỏi chỗ náu dưới tán cây và đi lại phía cô, chạy lon ton vài feet, rồi dừng lại, do dự, giống kiểu những người bạn hay trong gia đình khi lâu quá rồi họ chưa gặp nhau.
Teleri giơ một cành cornflower ra. Hai con hoẵng con bước vài bước nhỏ ra khỏi chỗ náu, tai chúng vểnh lên, đôi mắt sáng dõi theo hoẵng mẹ. Chúng nhìn đầy hăm hở khi hoẵng mẹ ăn những bông hoa Teleri đưa cho. Rồi hoẵng mẹ quay lại và cất tiếng kêu ríu rít gọi lũ con.
Trong lúc Teleri với qua chiếc giỏ để gần và lấy vài quả dâu ngọt vừa mới hái. Cô giơ hai tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, đầy những trái lý gai mập mạp. Đôi hoẵng theo sau mẹ và nhanh chóng ngoạm những quả dâu ngay từ tay cô.
Cô bật cười, bởi hơi nhồn nhột và bởi vì cô thích nhìn những con vật với bộ lông mượt như tơ và những đường nét thanh tú này, đôi mắt màu nâu mở to của chúng và vẻ mặt hiền lành, những thứ dường như tượng trưng cho sự tốt đẹp nguyên sơ của thế giới.
Cô ngồi xuống đám cỏ mơn mởn và con hoẵng co chân lại ngồi cùng với cô, không sợ sệt, còn một trong đôi hoẵng con thì ngả đầu vào lòng cô với tiếng thở dài nhè nhẹ. Cô vuốt ve nó một lúc.
Cô ngả lưng xuống với hai tay duỗi ra đất và ngửa mặt lên hưởng những tia nắng ấm. Cô giữ nguyên như thế một lúc lâu, lâu đến mức hai má nóng bừng. Rồi con hoẵng chuyển động và đột ngột ngước lên, vểnh hai tai.
Teleri nhìn theo cái nhìn chăm chú của con hoẵng.
Người Anh đang đứng bên kia cánh đồng nơi bìa rừng, tay anh dựa vào một cây độc cần già. Anh cứ nhìn cô, nét mặt thật khó đoán.
Cô không biết anh đứng đó quan sát đã bao lâu. Một phần trong cô ước gì mình có thể quay đi và vờ như anh không ở đó, vờ như không có ai trong họ để ý đến nhau. Nhưng cô không thể.
Anh không định đứng đó nhìn cô. Anh quay người và tập tễnh về căn lều, để lại cô vẫn với sự xao động lạ lùng trong thâm tâm, thứ cô đã nghĩ là sợ hãi, nhưng giờ thì nhận ra còn điều gì khác nữa, điều gì đó cô chưa bao giờ, chưa từng cảm thấy khi trước.