Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2647 / 24
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 -
hi Tuấn Chi, Tử Kiên, Giang Vỹ và Bội Nhu vừa bước vào quán cafe Vân Thọ Đường thì Hiểu Nghiên và Vũ Thu đã có mặt ở đó ngồi chờ đợi. Mọi người đều ngồi vây quanh bàn tròn cười nói vui vẻ, không khí thật cởi mở và thông cảm. Chưa bao giờ Tuấn Chi cảm thấy những giây phút hạnh phúc quây quần bên nhau như thế này, ước gì Vũ Thu thay thế được vị trí của Uyển Lâm thì thú vị biết bao nhiêu. Ý nghĩ thoáng qua làm cho chàng bật cười thầm lặng một mình.
Lần đầu tiên qua sự giới thiệu của cha nàng, Bội Nhu rất ngạc nhiên vì không ngờ đối diện với một người đàn bà lịch thiệp dễ thương lại có tài và bao dung nữa thật là một mẫu người dễ thu hút đàn ông. Sáng nay Vũ Thu mặc một chiếc áo vàng nhạt, quần tây dài, một đóa hồng nhỏ bằng ngọc thạch gắn trên cổ áo làm điểm nét duyên cho khuôn mặt trắng hồng. Mái tóc buông thả lãng mạn. Vũ Thu thật trẻ ngoài tưởng tượng của Bội Nhu, hèn gì ba nàng không say đắm! Nhìn qua Hiểu Nghiên, có lẽ cũng bằng tuổi Bội Nhu nhưng ở hai khuôn mặt đều có nét duyên dáng xinh đẹp riêng biệt. Ở Hiểu Nghiên có vẻ hồn nhiên ngây thơ, ở Bội Nhu có vẻ trầm lặng e lệ... Riêng về cái nhìn thì Bội Nhu bén nhạy hơn. Vũ Thu yên lặng suy nghĩ và gật đầu như cố gắng gợi nhớ khi được giới thiệu đến cái tên Giang Vỹ, Thoáng một lúc Vũ Thu bỗng thích thú kêu lên làm mọi người ngỡ ngàng:
- À tôi nhớ ra rồi. Hình như cậu là nhà văn. Tôi có xem một câu chuyện tình cảm xã hội trong đó một câu đối thoại làm cho tôi thích thú vô cùng "Tôi có thể chịu đựng sự cô độc nhưng tôi không bao giờ chịu nổi sự cô đơn". Và nhân vật nằm trong truyện "Nỗi buồn, đừng mãi làm ta khổ đau?”.
Đang ngồi tư lự đủ chuyện bỗng nghe Vũ Thu nhắc đến tên mình nhất là đến truyện ngắn mà Giang Vỹ yêu thích nên làm cho chàng cảm động.
- Dì Thu nhận được tên tôi với câu chuyện thật là điều an ủi cho tôi, vì tôi cứ ngỡ chỉ có một mình Bội Nhu đọc chuyện của tôi thôi chứ! Nhất là...
- Cám ơn Giang Vỹ, tại vì qua nhân vật trong câu chuyện hợp với tôi, tôi hoàn toàn đồng ý với Giang Vỹ. Mình có thể chấp nhận sống một cuộc đời cô độc nhưng có thể mình sẽ đau khổ vì nỗi cô đơn dằn vặt, găm nhấm một cách ghê sợ cùng tận, nhất là người đó không có tri âm.
Tuấn Chi nhìn sửng vào Vũ Thu chàng liên tưởng đến những tháng ngày cô đơn của nàng, chàng nhớ lại đêm hạnh phúc với nàng... đôi môi như vẫn còn thơm mùi rượu nho ngọt lịm. Chính chàng cũng nằm trong tình trạng cô đơn triền miên trên hai mươi năm dài đăng đẳng. Tuấn Chi vẫn nhớ hoài kỷ niệm hạnh phúc bên Vũ Thu, ngôi nhà nhỏ nhưng đầy ấm cúng thơ mộng, bức tranh treo trên vách với những giòng thơ: Mạc đạo bắt tiêu hồn. Liêm quyển thu phong. Nhân tỷ hoàng hoa sấu... Chạnh lòng Tuấn Chi nhìn sững Vũ Thu như uống đầy đôi mắt đẹp mơ tình tứ của nàng.
Giang Vỹ ngồi bên cạnh Bội Nhu nhắc đến tên Vũ Thu nhiều lần nhưng Giang Vỹ không thể nào nhớ đến họa sĩ Vũ Thu một lần trên báo nên Giang Vỹ chơn chất hỏi Vũ Thu:
- Thưa dì, chắc dì đã có tranh triển lãm?
- Không, tôi chưa được cái hân hạnh đó. Tôi biết tên Vũ Thu nầy còn xa lạ đối với quần chúng - dĩ nhiên trong đó có cậu - đương nhiên cậu có quyền không biết đến tên tôi nhưng tên của cậu tôi đã quen thuộc qua những bài viết của cậu mà tôi đã đọc. Tôi rất thích cái thế giới văn chương lịch lãm của cậu. Tôi thành thật khuyên cậu nên tiếp tục con đường mình đã chọn và hãy chuẩn bị đối phó và chịu đựng những búa rìu dư luận. Chẳng có một người nghệ sĩ nổi tiếng nào mà không bị thiên hạ chửi...
Tuấn Chi ngắt lời Vũ Thu:
- À, Thu đọc bài vè nghe chửi cho cậu ấy nghe.
- Đó chỉ là một lối chơi chữ anh à, đọc lên e không hợp với mấy cháu ở đây.
Giang Vỹ thành khẩn hơn:
- Tôi vẫn nghĩ rằng những bài chửi đều mang một triết lý độc đóa, và mang những bài học nhân sinh quan hữu hiệu nhất. Tôi vẫn còn nhớ đến câu chuyện Đông Tây thuyết của ngài Ngãi Tử. Ngài có hai đệ tử, một đứa tên Chấp, một đứa tên Thông. Một hôm Ngài muốn thử thông minh cả hai đệ tử bèn gọi cả hai đi dạo núi cùng với Ngài, đi được một dặm đường ngài bảo khát nước quá, bèn sai Chấp đi xin nước uống. Chấp gặp một ông lão nhà quê, ông lão ra điều kiện: "Muốn lấy nước phải trả lời câu đố của ông.” Sau đó ông lão viết chữ "Chân" rồi hỏi Chấp là chữ gì? Chấp buồn cười quá và trả lời chữ Chân chứ gì? Ông lão đuổi Chấp đi và không cho nước. Chấp ngạc nhiên về thưa lại với thầy. Thầy Ngãi Tử sai Thông đi tiếp. Gặp ông lão cũng đố câu đó liền được Thông đáp: Đó là chữ Trực (chữ Chân viết bằng Hán Ngữ nên phân tích ra sẽ được cả hai ngữ Trực và bát) Nghe trả lời ông lão thích thú quá vỗ đùi đành đạch và chỉ chỗ cho Thông lấy nước mang về. Ngài Ngãi Tử bảo Chấp con phải học cách ứng biến mới thành công ở đời, thật thà chơn chất cục bột quá con sẽ còn nhận lãnh nhiều thất bại.
Bội Nhu nhìn Dì Thu cười nói:
- Câu chuyện chỉ có giá trị ở đời sống thôi nhé, có phải không dì?
- Nhưng dì thì muốn thành Chấp hơn dù sao đó vẫn là con người thực của mình... mặc dù sẽ thiệt thòi trong đời sống... Vũ Thu lại thở dài... Nhưng thôi cho dù Chấp hay Thông cũng đều không sợ thiếu nước uống vì Vân Thọ Đường lúc nào cũng có nước ngọt và cafe.
Cả bọn cùng cười vui thú. Nhưng Hiểu Nghiên cứ thắc mắc hoài về bài vè nghe chửi nên thúc dì Thu:
- Còn bài vè nghe chửi Dì chưa đọc cho nghe. Bộ dì không sợ người ta chửi sao?
Vũ Thu đọc lại mọi người nghe đều cười lăn. Giang Vỹ ngạc nhiên hỏi Dì Thu:
- Dì Thu hay thật, chắc dì không sợ người ta chửi đến mình?
Vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng Vũ Thu có vẻ ngẫm nghĩ về câu hỏi của Giang Vỹ.
- Có thể tạm gọi mình có chút tâm hồn nghệ sĩ, lúc nào cũng mong muốn làm đẹp cuộc đời bằng tác phẩm văn chương nghệ thuật của mình. Dĩ nhiên một nhà văn khi đã hình thành xong tác phẩm muốn có người đọc để cùng chia xẻ những tư tưởng của mình diễn đạt, cũng như người họa sĩ cũng thế, nếu không thì chúng ta cô đơn ghê gớm. Những lời bình phẩm khen chê đó là quyền của người thưởng ngoạn. Nhưng mấy ai trong giới văn nghệ sĩ được hoàn hảo, không có trên phương diện nghệ phẩm thì cũng ở đời tư, ở sở thích của mỗi người và như thế là đều bị phê phán một cách triệt để. thật tình tôi không sợ bị chửi và cũng không bao giờ muốn nghe chửi. Mặc dù trong chúng ta đa số thực tài thì đều xem bã hư danh tựa như mây thoảng nhưng khổ thay hư danh vốn dĩ là bản chất u mê của nhân loại... Vừa nói đôi mắt của Vũ Thu hiu hiu nhìn ra khung cửa sổ như để cho nguồn tư tưởng bay bổng xa ngoài thực tại.
Giang Vỹ gật đầu tán đồng nhận xét thâm túy của Vũ Thu.
- Nhưng thưa dì nếu tất cả những lời bình phẩm đều là những sự chê bai thì có phải vì ta thật sự không có tài?
- Chưa hẳn thế vì đôi khi ta đòi hỏi có sự bình phẩm của những nhà trí thức lỗi lạc ở trình độ cao nhưng họ quên rằng quần chúng cũng đóng một vai trò quan trọng, đa số những tác phẩm được lưu truyền từ đời này qua đời khác nhờ sự lưu ý nồng nhiệt của dân chúng. Cho đến bây giờ những tác phẩm được quần chúng yêu thích như Tam Quốc Chí, Tây Du Ký, Tây Sương Ký, Hồng Lâu Mộng... đều có một giá trị đặc biệt. Một bộ Kinh thi của Khổng Tử đều do công trình sáng tạo của nhân gian mà ông đã góp mặt và vẫn được xem là một tác phẩm tuyệt vời nhất. Như thế văn chương quần chúng không mang một giá trị nào chăng? Mỗi người một quan niệm, có người sáng tác cho chính họ, có người sáng tác theo khuynh hướng xã hội, quần chúng. theo tôi những danh xưng thi sĩ, văn sĩ, họa sĩ... không phải tự mình tạo nên mà quần chúng dành tặng cho người đó qua sự thẩm định giá trị ở những tác phẩm tạo thành qua thời gian...
Giang Vỹ nhìn Bội Nhu và trách yêu:
- Nếu được nghe những lời nầy trước đây vài năm thì thú vị biết mấy, sao Bội Nhu không giới thiệu dì Thu với anh sớm hơn?
- Chính em cũng có ý nghĩ như vậy, tại sao em không gặp dì Thu sớm hơn anh nhi?
Hiểu Nghiên tỏ vẻ sung sướng vì thấy mọi người đều thích dì Thu, nói chen vào:
- Quý vị có thể gặp dì Thu hơi muộn đấy nhưng không sao. Dì ấy có lắm tài sản hiếm quý lắm. Trái tim đựng nhiều ngăn kéo. Một ngăn chứa sự cảm thông, một ngăn chứa lòng nhiệt tình, một ngăn đựng tư tưởng và một ngăn đầy thi họa. Ai muốn xin ngăn nào dì đều rộng rãi ban cho không một điều kiện nào hết.
Vũ Thu liếc nhìn Hiểu Nghiên và hét lớn:
- Thôi xin cô im đi, quảng cáo vừa vừa thôi chứ. Tuy nói thế nhưng trong lòng Vũ Thu cũng cảm thấy sung sướng vì Hiểu Nghiên đã nói đúng con người thật của nàng. Và Vũ Thu không ngờ Hiểu Nghiên lại có nhận xét mới lạ và tế nhị đến như vậy...
Câu chuyện vui nổ dòn như bắp rang giữa người này với người kia trông có vẻ tâm đầu ý hiệp. Kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Điểm tâm xong, Tuấn Chi nhìn Bội Nhu.
- Nhu, bây giờ mọi chuyện đã qua, Ba đưa con về nhà nhé.
Đang vui nghe Tuấn Chi nói, Bội Nhu bỗng sa sầm nét mặt.
- Nhưng con không muốn nhìn mặt mẹ trong lúc này.
Tuấn Chi đứng dậy lại sau lưng Bội Nhu vuốt tóc con và nói:
- Dù sao vẫn là mẹ con, và mẹ con đã khóc suốt đêm qua vì hối hận. Cha bảo đảm với con chuyện giữa con và Giang Vỹ không có gì thay đổi, con an tâm. Và Tuấn Chi quay sang Giang Vỹ:
- Cậu phải hứa chờ cho đến khi Bội Nhu ra trường rồi mới tính chuyện hôn nhân?
Giang Vỹ cúi đầu đáp lại:
- Thưa Bác, cháu lúc nào cũng vâng lời dạy của Bác.
- Tốt lắm, và tôi mong cậu đừng để tâm đến chuyện đáng tiếc vừa xảy ra hôm qua. Ngay cả chính tôi hơn hai mươi năm qua vẫn còn chưa hiểu nhau được.
- Xin Bác an tâm, thực sự vì Bội Nhu cháu sẵn sàng quên hết.
Vũ Thu, Hiểu Nghiên vỗ tay hoan nghênh ý kiến giữa hai người.
- Sau cơn mưa trời lại sáng, chúng tôi mong như thế giữa Bội Nhu và Giang Vỹ. Bây giờ không còn lý do giữ chúng ta lại nữa. Thôi chúng ta chia tay ở đây. Tôi còn phải về nhà ngủ bù nữa chứ. Cậu Vỹ theo ý tôi cậu nên để Bội Nhu theo cha về nhà. Còn Hiểu Nghiên?
- Thưa Dì cho phép con cùng đi với Tử Kiên đến Shopping.
Vũ Thu đưa tay bắt tay Tuấn Chi và Giang Vỹ.
- Chào anh và Giang Vỹ hy vọng chúng ta còn nhiều cơ hội để nói chuyện về hội họa.
Còn lại một mình trên đường về Vũ Thu nghe lòng mình vương chút tái tê... Vũ Thu nghĩ đến những khuôn mặt yêu thương chợt đến chợt đi tất cả như những hoa sóng trên đại dương mênh mông. Và riêng ta cũng như con sóng nhỏ vỗ vào ghềnh đá hoang vu cứ thế cho đến mãi ngàn năm sau. Cuộc đời sao mà hiu quạnh buồn chán. Vũ Thu nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Cuộc tình của Tử Kiên và Hiểu Nghiên rồi đến tình yêu giữa Bội Nhu và Giang Vỹ. Tử Kiên và Bội Nhu vẫn dễ thương đấy chứ, nhưng tại sao chúng nó lại có một bà mẹ khó chịu bảo thủ gay gắt đến như thế vậy? Tại sao hơn hai mươi năm Tuấn Chi vẫn âm thầm sống bên cạnh và có gọi là hạnh phúc hay không? Vũ Thu chạnh thấy lòng buồn nhớ mông lung... nàng khẽ hát lại một khúc hát thuở xa xưa khi nàng mới bắt đầu yêu... Ánh trăng thê lương phủ kín cánh đồng hoa bát ngát... còn lại một mình em bên ghềnh đá tảng nghe từng đợt sóng vỗ vào bờ... Khúc nhạc u buồn nghe từ vạn cổ hoang vụ... Vũ Thu miên man theo về với những kỷ niệm êm đềm thời dỉ vãng... đến nhà lúc nào nàng cũng không hay. Sau khi tắm rửa Vũ Thu cố ý tìm một giấc ngủ nhưng những ý nghĩ như bầy ngựa nối đuôi nhau rong ruổi hoài trong trí tưởng. Như đang bị cuốn hút trong rừng ảo giác đê mê thì bỗng giật mình vì có tiếng chuông reo báo động có người đến. Vũ Thu choàng vội áo ngủ chạy ra mở cửa.
Bỗng Vũ Thu ngạc nhiên:
- Ồ, sao anh lại đến đây?
Tuấn Chi không đáp, lặng lẽ bước vào nhà:
- Anh đến em không vui sao?
Vũ Thu vừa quay đi định vào thay áo thì Tuấn Chi ôm lấy nàng hôn một cách say đắm. Với chiếc áo choàng khêu gợi, mái tóc buông thả bồng bềnh trên vai, đôi mắt ngái ngủ mơ hồ trông thật đẹp làm cho Tuấn Chi càng thêm ngây ngất. Tuấn Chi vừa hôn nàng vừa nói nhỏ trong hơi thở:
- Anh không thể sống một ngày không gặp mặt em. Anh tham lam quá muốn em ở hoài bên anh... anh yêu em quá... chính em mới là nguồn hạnh phúc đích thực của anh...
Vũ Thu nằm ngoan ngoãn như con mèo ướt trong vòng tay Tuấn Chi.
- Anh có mê sảng không? Sao hôm nay anh nói nhiều quá vậy?
- Anh lúc nào cũng sáng suốt và bình tĩnh nhất là những lúc ở bên em. Và anh sẽ tính chuyện ly dị để cưới em mà.
Vũ Thu cảm động rúc đầu trong ngực Tuấn Chi và ứa lệ. Bỗng Vũ Thu ngước lên nhìn Tuấn Chi.
- Anh đừng nói vậy, anh đừng tưởng phá vỡ một hạnh phúc nầy để xây nên một hạnh phúc khác? Có chắc như vậy không?
- Theo ý anh chắc lắm chứ vì đó là sự thật.
- Anh chỉ tưởng tượng đó thôi. Em chỉ là tình nhân của anh thôi, em không bao giờ hoàn thành một người vợ khuôn mẫu. Cha mẹ em đã từng hy vọng từ thuở nhỏ khi lớn lên chỉ mong cho em trở thành một người vợ bình thường biết săn sóc chồng và nuôi dậy con cái với một hạnh phúc đơn giản. Nhưng rồi họ đã thất vọng. Em như một loài ngựa rừng thích rong ruổi... và như anh đã biết mọi chuyện đã xảy ra. Ai mà đo được lòng người anh nhỉ, con người đều là giả dối ngay trong đời sống. Em biết khi em quyết định ly dị chồng để theo con đường em đã chọn em đã làm khổ nhiều người. Và bây giờ em không muốn thêm nhiều người sẽ đau khổ vì em nữa. Em đã quen với kiếp sống cô độc rồi. Em thành thật cám ơn anh đã mang đến cho em một tình yêu chân thật với những ngày tháng đầy kỷ niệm mộng mơ xinh đẹp, nhưng em không muốn phá vỡ niềm tin yêu của vợ anh, dù sao người đàn bà cũng đã sống với anh trên hai mươi năm rồi...
Tuấn Chi hôn như bão táp vào môi, mắt Vũ Thu và những giọt lệ trên má. Vũ Thu nhắm mắt đê mê tột cùng. Nàng như không còn thấy mình hiện hữu, nàng lơ lửng như mây và chỉ còn nghe thật xa tiếng nói êm như suối của Tuấn Chi... nàng thấy cả một đàn ngựa đang đuổi nàng chạy xa mãi mê giữa một cánh đồng hoa vàng cho đến khi nàng mệt nhoài ngã xuống trên bờ cỏ xanh thắm, mắt nàng vội mở ra thì làn môi của Tuấn Chi cũng vừa chạm tới say đắm... Bên khung cửa gió lùa vào lung lay tấm màn thêu hoàng yến, đêm đang dần phủ kín giang phòng và sự yên lặng cứ thế kéo dài ra mãi.
Hoa Biển Hoa Biển - Quỳnh Dao