Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Rachel Gibson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2007 / 34
Cập nhật: 2015-07-28 09:53:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
adie tìm thấy vài đôi tất ma sát in hình móng ngựa trong một trung tâm Target ở Amarillo. Cha cô vẫn càu nhàu và gắt gỏng nói rằng mình không cần gì hết, nhưng cô nhận thấy ông luôn đi những đôi tất xù mà cô mua cho ông. Cô cũng đã vào cửa hàng Victoria's Secret trong trung tâm mua sắm mua một chiếc áo lót ren màu đen và quần lót đồng bộ. Tối qua Vince dường như không thấy chán - còn chưa. Và cô... cô đang đi trên một ranh giới mong manh giữa việc thích anh và quá mức thích anh. Giữa việc quan hệ với anh và nhầm lẫn nó thành một điều gì hơn thế nữa. Không chỉ là da thịt ấm áp ép vào nhau ở đúng chỗ. Không chỉ là anh biết phải chạm vào đâu mà không cần hỏi. Không chỉ là thèm muốn và khao khát được anh chạm vào cho tới khi cả hai không còn ham muốn nữa. Tối qua cô đã nhìn anh ở bên kia phòng tắm, ngồi trên mép bồn, quan sát cô, và cô suýt nữa đã nghĩ đến hơn thế nữa. Mắt anh, nóng rực và đầy hứng thú với đôi tay cô đang thoa kem lên cơ thể mình. Họ yêu nhau hai lần và anh lại muốn nữa. Khi ấy cô không hề có ý định đề cập tới việc anh rên “hooyah”. Cô đang nói đến một chuyện hoàn toàn khác.
Cô thậm chí cũng không nhớ là mình đang huyên thuyên cái gì, nhưng cái cách anh nhìn cô đã khiến não cô nhũn ra và khiến cô cũng muốn thêm. Khiến cô ra ngoài và mua đồ lót mới. Dù không phải là cô sẽ mặc bộ đồ lót mới này trong bốn ngày tới. Sáng nay cô đã bắt đầu tới kỳ, một thứ luôn đến cùng cảm giác hoặc nhẹ nhõm hoặc tức tối, phụ thuộc vào đời sống tình dục của cô, bất kể cô tận tâm dùng bao cao su đến mức nào.
Cô không dám quả quyết rằng Vince sẽ thấy bộ đồ lót mới. Cô hy vọng như vậy. Cô thích anh, nhưng đời chẳng có gì đảm bảo. Đặc biệt là khi cuộc đời cô quá mông lung. Sống lâu dài ở Lovett không nằm trong dự định tương lai của cô, ít nhất cũng là trong thời gian tới. Theo như cô biết, nó cũng không nằm trong tương lai của anh. Họ chỉ là hai con người tận hưởng nhau đến khi mối quan hệ giữa họ kết thúc.
Khi cô bước vào bệnh viện phục hồi chức năng vào cuối buổi sáng hôm đó, cha cô đang ngủ say. Bây giờ mới mười một giờ sáng và cô quay ngược bước chân đi về khu y tá. Người ta bảo cô rằng ông hơi sốt. Họ đang theo dõi nhưng không có vẻ lo lắng. Từ sau vụ tai nạn, ông có chất lỏng trong phổi, điều đó mới đáng lo ngại. Cô hỏi về nó và người ta bảo phổi ông không có tiếng gì lạ.
Cô ngồi trên ghế cạnh giường ông và ngả ra sau để xem một chương trình ti-vi ban ngày nào đó. Trước lúc xảy ra vụ tai nạn của cha mình, cô chỉ biết sơ qua về các chương trình ban ngày, nhưng chương trình The Court[1] này thu hút cô, và cô theo dõi cuộc sống thảm hại của những người khác. Những mảnh đòi còn thảm hại hơn cả cô.
[1] Tòa án: Một chương trình tivi của Mỹ lấy bối cảnh là các phiên tòa.
Di động trong túi cô reo lên, và đã lâu lắm rồi nó mới reo, cô rút di động ra, nhìn chằm chằm vào đấy một lúc. Cô không nhận ra số điện thoại, và cô ấn nút mở hộp thư đến bằng ngón cái. Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ hai từ: Chán chưa?
Chân mày cô nhíu lại. Vince. Nhất định là thế. Còn ai khác hỏi xem liệu cô có chán hay không nữa chứ, nhưng làm sao anh có số di động của cô? Cô không hề đưa cho anh và anh chắc chắn là chưa bao giờ hỏi. Ai đấy? cô nhắn lại, rồi đặt di động lên chiếc tủ đầu giường cạnh những bông cúc vàng. Cô nhìn cha mình. Ông không có vẻ khác lạ, nhưng thường thì đến giờ này ông đã dậy và gắt gỏng rồi. Cô nghĩ đến việc sờ trán ông nhưng không muốn làm ông thức giấc và la mắng cô.
Cô tập trung chú ý vào Divorce Court[2] và lắc đầu trước sự ngu ngốc của một số phụ nữ. Nếu bạn mới gặp một người đàn ông lần đầu mà xe tải chở container của anh ta đang đỗ ở sân trước nhà anh ta, thì anh ta chắc hẳn sẽ không trở thành người chồng tuyệt vời. Có những dấu hiệu nhất định mà một người đàn ông buộc phải có. Lốp xe tải nằm dưới đường biên tiêu chuẩn của những dấu hiệu đó.
[2] Một chương trình truyền hình dài tập của Mỹ với bối cảnh là tòa án dành cho các cặp đôi ly dị.
Di động lại reo lên và cô mở tin nhắn ra đọc: Em có bao nhiêu người đàn ông bảo đảm rằng em sẽ không thấy buồn chán vào buổi tối?
Cô bật cười và liếc nhìn cha mình để bảo đảm ông không tỉnh dậy. Cô lờ đi cảm giác ướt át trong dạ dày trước ý nghĩ Vince và đôi mắt màu lục của anh ngắm nhìn mình. Vào lúc này... một. Cô ấn nút gửi và anh nhắn lại. Nếu một anh chàng có thứ cần phải có, thì em chỉ cần một mà thôi.
Cô mỉm cười. Cô thật sự thích anh, và viết, Hooyah. Cha cô cựa mình trong giấc ngủ và cô ngước lên nhìn ông. Ông gãi những gốc râu bạc mảnh trên má khi di động của cô kêu bíp một tiếng.
Bây giờ có thấy chán không? Cô đọc.
Xin lỗi. Bất lực trong vài ngày tới. Cô hy vọng anh hiểu ý mình và cô không cần kể chi tiết.
Vài phút sau anh nhắn lại, Quai hàm của em có bất lực không?
Cô hít mạnh vào một hơi và ngón cái của cô lướt như bay trên bàn phím nhỏ xíu giận dữ nhắn tin. Nghiêm túc đấy hả? cô viết. Đúng là một tên khốn. Tôi sẽ không làm thế cho anh chỉ bởi vì tôi tới tháng đâu. Một tên tồi. Vậy mà cô cũng từng thích anh ta cơ đấy. Cứ nghĩ anh ta thực sự chín chắn rồi.
Sau vài phút anh viết lại. Anh định hỏi liệu em có muốn ăn trưa cùng không. Em đã chơi bời cùng loại đàn ông nào vậy?
Ôi. Giờ thì cô cảm thấy mình thật tệ và nhắn lại, Xin lỗi. Em đang cáu kỉnh và bị chuột rút. Điều ấy không phải sự thật. Cô luôn may mắn có những kỳ kinh nguyệt nhẹ nhàng với rất ít triệu chứng. Cha cô lại cử động và cô nhắn tin lần cuối trước khi cất máy. Bữa trưa không được rồi. Em sẽ nhắn tin sau.
Cô nắm lấy tay cha bên thành giường. Nó ấm hơn và khô rang. Chà, khô hơn bình thường đối với một người đàn ông đã sống cả đời ở vùng cán xoong Texas. Mắt ông mở ra. “Chào cha. Cha thấy thế nào?”
“Ổn,” ông trả lời như thường lệ. Cho dù có bị chảy máu động mạch ở cổ họng thì ông cũng vẫn cứ nói mình ổn. “Con lại ở đây rồi,” ông nói.
“Như mọi ngày.” Và cũng như mọi ngày cô hỏi, “Con còn ở đâu nữa được chứ?”
“Sống cuộc đời của con,” ông trả lời như thường lệ. Nhưng khác với mọi lần, ông nói thêm, “Cha không bao giờ muốn cuộc đời con lại như thế này, Sadie Jo. Con không hợp với nó.”
Cuối cùng ông cũng nói ra. Ông nghĩ cô không thể thích nghi. Tim cô nhói lên và cô nhìn xuống những hoa văn hình xoáy trên nền gạch.
“Con luôn muốn làm việc khác. Bất cứ việc gì trừ chăn gia súc.”
Thật vậy. Có lẽ vẫn là thế. Cô đã ở thị trấn được một tháng rưỡi nhưng vẫn chưa hề đảm trách vị trí của cha mình và đảm nhận bất kỳ công việc gì ở JH.
“Con giống cha.”
Cô ngước lên. “Cha yêu JH.”
“Cha là người nhà Hollowell.” Ông ho và tiếng ho nghe khàn khàn khi ông ôm lấy lườn, và cô tự hỏi mình có nên gọi y tá đến không. “Nhưng cha ghét lũ gia súc phải gió đó.”
Cô quên bẵng về cơn ho của ông và việc gọi y tá. Mọi thứ trong cô đông cứng lại như thể ông vừa bảo cô rằng trái đất phẳng và cô vừa rơi xuống một cõi hư vô nào đó gần Trung Quốc. Giống như ông ghét Texas. Giống như ông bị mất trí. Cô thở dốc và ôm lấy ngực. “Gì ạ?”
“Lũ động vật hôi hám ngu ngốc. Không giống ngựa. Gia súc chỉ để nướng là tuyệt thôi.” Ông hắng giọng và thở dài. “Cha thích ăn thịt nướng.” “Cả làm giày nữa,” cô cố nói. Trông ông giống cha cô. Cùng mái tóc bạc, chiếc mũi dài và đôi mắt xanh dương. Nhưng ông đang nói những chuyện điên rồ. “Và làm ra những cái túi rất đẹp.”
“Còn bốt nữa.”
Cô giơ đôi tất lên. “Con mua mấy thứ cho cha này,” cô nói trong khi tâm trí vẫn đang mịt mùng.
“Cha không cần gì hết.”
“Con biết.” Cô đưa ông đôi tất.
Ông cau mày và chạm vào phần đế ma sát. “Cha đoán là mình cũng có thể dùng đến mấy thứ này.”
“Cha à?” Cô nhìn ông, thật sự cảm thấy như thể trái đất đột ngột phẳng bẹt và mình đang ngã xuống. “Nếu ghét gia súc thì sao cha con lại trở thành người chăn gia súc?”
“Cha là người nhà Hollowell. Cũng như cha cha, ông cha và cụ cha. Đàn ông nhà Hollowell luôn chăn gia súc kể từ khi John Hays Hollowell mua con bò Hereford đầu tiên.”
Những điều ấy cô đều biết, và cô cho rằng mình cũng biết câu trả lời cho câu hỏi kế tiếp. Dẫu sao cô vẫn hỏi, “Cha đã bao giờ nghĩ đến việc làm gì khác chưa?”
Vẻ cau có của ông biến thành nét quàu quạu khó chịu, và hẳn cô sẽ không ngạc nhiên nếu ông không trả lời hoặc đổi chủ đề như ông vẫn luôn làm mỗi khi cô cố gắng trò chuyện với ông về bất kỳ điều gì có thể khiến ông không thoải mái. Thay vào đó ông hỏi, “Như việc gì nào, con gái?”
Cô nhún vai và vuốt tóc ra sau tai. “Con không biết. Nếu không sinh ra trong nhà Hollowell, cha sẽ làm gì?”
Giọng nói khàn khàn, cộc lốc của ông trở nên trầm ngâm. “Cha luôn mơ được lái xe tải.”
Tay cô rơi xuống đùi. Cô không biết mình mong đợi ông trả lời thế nào nhưng không phải điều đó. “Một người lái xe tải ư?”
“Vua xa lộ,” ông sửa lời cô như thể đang sống lại giấc mơ trong đầu. “Cha sẽ du lịch khắp đất nước. Nhìn ngắm vô vàn thứ khác nhau. Sống những kiểu khác nhau.” Ông quay đầu lại và nhìn cô. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy dường như mình có được mối liên kết với người đàn ông đã sinh ra và nuôi nấng cô. Chỉ là một khoảnh khắc ngấn ngủi và rồi nó biến mất.
“Dù vậy cha vẫn sẽ quay về đây.” Giọng ông trở lại cộc cằn như thường ngày. “Cha là người Texas. Gốc rễ của cha là ở đây. Và nếu cha đi khắp đất nước, cha sẽ không tạo ra được chừng ấy ngựa hoang xinh đẹp.
Và Chúa biết ông yêu lũ ngựa của mình.
“Một ngày nào đó con sẽ hiểu.”
Cô nghĩ mình hiểu ý ông, nhưng hôm nay ông có nhiều bất ngờ. “Gì ạ?”
“Rằng chuyện rong chơi sẽ rất dễ dàng nếu con mỏ neo.”
Thỉnh thoảng mỏ neo là một gánh nặng, kéo người ta xuống.
Ông ấn nút trên giường và nâng đầu giường lên một chút. “Bây giờ là mùa sinh sản cho ngựa và gia súc, thế mà cha lại kẹt ở đây.”
“Bác sĩ có nói khi nào cha có thể về nhà không?” Khi ông được về, cô sẽ thuê một người chăm sóc tại nhà để chăm ông.
“Họ không nói. Bộ xương già của cha không lành nhanh bằng lúc cha còn trẻ.”
Phải. Cô biết điều đó. “Bác sĩ nói gì về nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường của cha? Ngoài việc rõ ràng là cha bị mệt.”
Ông nhún vai. “Cha già rồi, Sadie Jo.”
“Nhưng cha dẻo dai như da một đôi bốt cũ vậy.”
Một khóe môi ông hơi nhếch lên. “Phải, nhưng cha không còn được như xưa nữa. Thậm chí trước vụ tai nạn, xương cha cũng đã đau nhức rồi.”
“Vậy thì hãy đón nhận mọi việc nhẹ nhàng hơn. Khi cha ra khỏi đây, chúng ta nên đi nghỉ.” Cô không nhớ nổi một lần nào họ đi nghỉ cùng nhau. Khi còn bé ông luôn đẩy cô đi cùng họ hàng bên ngoại hoặc đi cắm trại. Cô nghĩ ông chẳng bao giờ rời JH trừ phi là vì chuyện công việc. “Cha nói cha muốn du lịch khắp đất nước. Chúng ta có thể tới Hawaii.” Mặc dù cô chẳng bao giờ tưởng tượng nổi cảnh cha mình mặc một cái áo hoa hoét uống những cốc đồ uống cắm ô trên bãi biển và đi bốt. “Hoặc cha có thể đến sống cùng con ở Phoenix. Có nhiều thành phố dành cho người về hưu ở Arizona.” Những người già cực kỳ thích Arizona. “JH vẫn sẽ tiếp tục tồn tại mà không có cha trong vài tuần.”
“Trang trại sẽ trụ vững rất lâu sau khi cha đã ra đi.” Ông nhìn cô, tròng mắt trắng của ông có màu be đục. “Nó được thiết lập như thế rồi, Sadie Jo. Chúng ta chưa từng nói về chuyện đó vì cha nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian hơn và con sẽ tự quay trở về. Cha...”
“Cha, con...” cô cố gắng ngắt lời.
“... đã bổ nhiệm những con người tử tế lo liệu tất cả mọi thứ.” Ông không để cô nói. “Con không phải làm bất kỳ điều gì ngoài việc sống cuộc sống của con, và một ngày nào đó, khi con đã sẵn sàng, trang trại sẽ vẫn chờ đợi con.”
Lời ông đập thẳng vào ngực cô. Chưa khi nào ông nói chuyện như thế này. Chưa một lần nói chuyện kinh doanh, trang trại hay về một ngày nào đó ông không còn trên đời. “Cha.”
“Nhưng con không bao giờ được bán mảnh đất của chúng ta.”
“Con sẽ không. Không bao giờ. Con thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó,” cô nói, nhưng cô không thể nói dối bản thân mình. Cô từng nghĩ đến việc ấy. Không chỉ một lần, nhưng ngay khi nói ra những lời đó, cô biết chúng là sự thật. Cô sẽ không bao giờ bán đi mảnh đất của cha mình. “Con là người nhà Hollowell. Cũng giống cha con, ông nội con và cụ con.” Cô là người Texas và điều đó có nghĩa là gốc rễ cắm sâu. Bất kể người đó có sống ở đâu. “Tất cả những mỏ neo của con.”
Ông Clive vỗ vỗ tay cô một cái. Hai cái. Cái thứ ba hiếm hoi. Đó là hết mức trìu mến mà ông có thể. Cũng giống như một cái ôm thật chặt từ những người cha khác.
Sadie mỉm cười. “Thật đáng tiếc là con không biết ông nội.” Đến khi cô được sinh ra, cả ông bà của cô đều đã qua đời.
“Ông con tính tình không tốt lắm. Cha mừng là con chưa bao giờ biết đến ông.” Ông rút tay khỏi tay cô. “Ông sẽ đánh cha nhừ tử vì dám liếc ngang ngó dọc.”
Cô từng nghe vài tin đồn này nọ rằng ông cụ Clive tính khí thất thường, nhưng giống như đa số các tin đồn liên quan đến gia đình mình, hầu hết cô lờ tịt chúng đi. Cô nhớ mang máng vài quan điểm của mẹ đối với ông cô, nhưng cha cô chưa từng thốt ra một lời nào. Tất nhiên là ông không hề nói. Sẽ không nói. Cô nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cha mình. Khép kín và khắc nghiệt, và cô cảm giác như có một tấm rèm mỏng vừa được kéo sang bên trong chốc lát, cùng lúc đó, những xúc cảm yêu thương, khao khát và thất vọng rối rắm của cuộc đời cô trở nên rõ ràng hơn. Cô luôn biết ông không biết cách để trở thành một người cha, nhưng cô cho là do mình là con gái. Cô không hề biết đó là vì ông có một hình mẫu tệ hại. “Chà, con mừng vì cha là mỏ neo của con.”
“Phải.” Ông hắng giọng, rồi rống lên, “Tên Snooks chết tiệt đâu rồi? Đáng ra ông ta phải ở đây từ một tiếng trước.”
Điển hình. Khi mọi chuyện dần có chút sướt mướt, ông Clive sẽ trở nên cáu bẳn. Sadie mỉm cười. Mối quan hệ của họ có thể luôn vấp phải khó khăn, nhưng ít nhất cô hiểu cha mình hơn trước một chút. Ông là một người đàn ông khắc nghiệt. Được nuôi dạy bởi một người đàn ông còn hà khắc hơn.
Chiều hôm đó, sau khi rời bệnh viện phục hồi chức năng, cô nghĩ đến cha mình và mối quan hệ của họ. Ông sẽ không bao giờ trở thành ứng viên người cha của năm, nhưng có lẽ thế cũng ổn.
Cô cũng nghĩ đến việc nhắn tin cho Vince. Cô muốn vậy, nhưng cô không làm. Cô muốn nhìn đôi mắt xanh lục của anh khi anh nghiêng đầu sang một bên và nghe cô nói chuyện. Cô muốn nhìn nụ cười và âm rung rung trong tiếng cười của anh, nhưng cô không muốn mình muốn thêm quá nhiều.
Thay vào đó, cô về nhà, ăn bữa tối trong nhà ngủ tập thể cùng những người chăn gia súc và về giường sớm. Cô và Vince Haven chẳng là gì ngoài những người bạn tiện lợi. Đó là điều cả hai bọn họ mong muốn. Trước đây cô chưa bao giờ có một mối quan hệ FWB[3] nào cả. Cô từng có vài bạn trai và vài chuyện tình một đêm. Và cô thật sự không biết mình có thể gọi Vince là bạn hay không. Cô thích anh, nhưng vào lúc này, anh mang đến nhiều tiện lợi chứ chưa hẳn là bạn bè, và điều cuối cùng cô muốn là yêu anh chàng tiện lợi của mình.
[3] Friends with benefits: chỉ những người có quan hệ tình dục với nhau nhưng không phải là người yêu mà có mối quan hệ bạn bè.p>
Vince đỗ xe trước nhà chính và đi vòng qua bên. Trong ánh sáng ban ngày, trang trại JH trông sống động với nhiều hoạt động. Giống một khu cắm trại, chỉ có điều có nhiều động vật hơn và ít bụi hơn một chút. Và giống một khu cắm trại nhìn qua thì thấy hỗn loạn, nhưng là sự hỗn loạn có tổ chức và được sắp xếp cẩn thận.
Bên trái anh, từng con bê một được lùa vào trong một cái máy giữ động vật bằng kim loại. Tiếng kim loại nặng va đập vào nhau vang lên từ xa. Anh không thể nhìn xem người ta đang làm gì hay nghe xem liệu lũ bê có phản đối hay không.
Lúc này là bốn rưỡi hơn, và cả ngày nay anh đã lật hết chỗ gạch lát sàn cũ trong cửa hàng Gas & Go. Khoảng một tiếng trước, cuối cùng Sadie cũng nhắn tin cho anh. Anh đã không gặp hay nghe tin gì từ cô bốn ngày rồi. Kể từ buổi sáng cô buộc tội anh muốn được yêu bằng miệng. Anh sẽ không giả vờ là điều đó không khiến anh tức giận. Anh không phải cái loại đàn ông ngu ngốc đó, nhưng anh cũng không thuộc loại ngu đần ngồi không chờ một người phụ nữ nói rằng cô ta sẽ liên lạc với anh và không hề liên lạc gì. Anh đã làm việc chăm chỉ mấy ngày vừa rồi, dỡ đồ trong cửa hàng và đổ đầy rác vào thùng Dumpster[4]. Buổi tối, anh đến vài quán bar trong thị trấn. Anh đã uống một chai Lone Star ở Slim Clem's và nốc tequila ở Road Kill, và cả hai tối anh đều về nhà trước nửa đêm. Một mình. Nếu ở lại đủ lâu, anh sẽ đưa được ai đó về cùng, nhưng cũng như việc vô cùng ghét phải thú nhận điều này, anh đã mệt mỏi sau nhiều giờ lao động thể chất cực nhọc. Từng có thời anh có thể chịu nổi cảnh chẳng hề ngủ nghê hoặc ngủ rất ít trong nhiều ngày liên tục. Khi ấy anh leo núi, chạy bộ hoặc bơi ngược dòng nhiều dặm liền trong cái nóng cháy sém hoặc cái lạnh cóng xương, thường mang theo từ hai lăm tới bốn lăm cân thiết bị, nhưng dạo này thể lực của anh không còn tốt như vậy nữa, và dù vô cùng ghét phải thừa nhận, nhưng nhiều năm trời ép buộc cơ thể mình vượt quá giới hạn chịu đựng đã để lại hậu quả. Ngày nay thuốc giảm đau của anh không còn là rượu tequila nữa. Mà là Advil.
[4] Tên một nhãn hiệu thùng rác rất được ưa chuộng ở Mỹ.
Sau bốn ngày không nghe tin tức gì từ Sadie, cô nhắn tin cho anh và mời anh đến JH. Rõ ràng là cô chỉ muốn lên giường với anh. Thế thôi. Anh chưa từng quen người phụ nữ nào chỉ muốn lên giường và không gì hơn. Không phải sau khi anh đã ở cùng người đó vài lần. Anh không nghĩ mình đang tỏ ra tự cao. Anh thích vượt trội. Là người giỏi nhất. Không có chuyện từ bỏ khi việc chưa xong. Phụ nữ đánh giá cao điều đó và luôn muốn nhiều hơn. Nhưng Sadie thì khác. Cô không muốn gì thêm, và anh không biết mình thấy sao về việc đó. Anh nên thấy phấn khích. Mọi chuyện thật hoàn hảo. Cô tuyệt đẹp. Thú vị. Giỏi chuyện giường chiếu, và chỉ muốn cùng anh vui vẻ. Tuyệt.
Vậy thì vì sao anh lại hơi bực mình? Và nếu tất cả những gì cô muốn làm là lên giường, thì anh đang làm gì ở đây vào lúc ban ngày ban mặt thế này? Với cả đống chăn gia súc xung quanh? Vì sao cô không bảo anh đến vào tối nay?
Có rất việc nhiều anh có thể làm vào lúc này. Rất nhiều việc trước khi anh bạn thân Blake Junger của anh làm xong công chuyện của cậu ta và lê thân đến Lovett. Blake thành thạo rất nhiều ngành nghề. Bắn tỉa chuẩn xác và nghề thợ mộc có giấy phép chỉ là hai trong số đó.
“Vince!”
Anh chuyển sự chú ý sang bên phải và thấy Sadie đang đứng cạnh một bãi quây súc vật nối liền một chuồng gia súc lớn. Cô mặc quần jeans và áo phông đen có in hình gì đó trên thân áo và đi bốt. Đuôi tóc vàng được túm lại sau gáy, trên đầu cô là chiếc mũ cao bồi mà cô đã đội buổi tối ngày Thành lập Thị trấn hôm trước. Đã bốn ngày rồi anh không gặp cô. Chết tiệt, trông cô thật xinh đẹp. Dù là cô chỉ đứng đấy như một nữ hoàng sắc đẹp, và vì một lý do nào đó, điều này chỉ càng khiến anh thêm bực mình.
Dù vậy không bực mình đến mức khiến anh phải quay gót và rời đi. Có điều gì đó ở Mercedes Jo Hallowell. Không chỉ là vẻ ngoài của cô. Một điều gì đó khiến anh thả ngay thanh nạy gạch xuống khi cô nhắn tin cho anh. Anh không dám chắc cô có gì. Có lẽ chẳng là gì hơn ngoài lý do anh vẫn chưa xong việc với cô.
Vẫn chưa.
“Chào Vince.” Đứng cạnh Sadie là một người đàn ông cao, gầy mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc trắng xanh dương và đội một chiếc mũ Stetson rộng. Ông ta là một cao bồi. Một cao bồi thực thụ. Da cháy nắng và được cuộc đời trui rèn trở nên mạnh mẽ. Trông ông ta vào tầm năm mươi tuổi và tên ông ta là Tyrus Patt.
“Tyrus là quản đốc trông coi ngựa của bọn em.” Sadie giới thiệu hai người.
“Rất vinh hạnh được gặp ông.” Vince bắt tay ông ta. Cái bắt tay và ánh mắt phát ra từ đôi mắt nâu kia cũng mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Vince đã từng đọ mắt thắng nhiều sĩ quan huấn luyện và biết khi nào mình đang bị đánh giá.
“Vince là cháu trai bà Luraleen Jinks.”
Vẻ khắc nghiệt quanh mắt ông Tyrus dịu xuống. “Chủ mới của cửa hàng Gas & Go à?”
“Vâng.” Anh không ngạc nhiên khi người quản đốc này biết chuyện đó. Anh đã ở trong thị trấn này đủ lâu để biết tin tức lan đi rất nhanh.
“Cậu từng là thành viên trong đội SEAL của Hải quân.”
À lần này thì anh kinh ngạc. “Vâng. Đội trưởng đội một, Alpha Platoon.”
“Cảm ơn vì sự phục vụ của cậu.”
Anh luôn thấy ngột ngạt khi nghe nói vậy. Có rất nhiều người đàn ông giống anh phục vụ quân đội vì tình yêu với đất nước, không phải vì ánh hào quang. Những người đàn ông không biết đến từ “bỏ cuộc” vì họ cảm thấy mình có một mục tiêu, chứ không phải để thế giới cảm ơn họ. “Không có gì.”
Ông Tyrus thả tay xuống. “Cậu có tham gia cuộc đột kích Bin Laden không?”
Vince mỉm cười. “Không, nhưng cháu rất muốn được có mặt ở đó.”
“Ông Tyrus vừa đưa Maribell về nhà,” Sadie nói và chỉ vào một con ngựa đen đứng cạnh hàng rào. “Nó đã ở Laredo phối giống với Diamond Dan. Con ngựa đã đá vào sườn cha em.”
“Ông sao rồi?” Vince hỏi.
Cô lắc đầu, bóng vành mũ trượt ngang miệng cô. “Ông đang bị sốt cao, triệu chứng của việc nhiễm trùng, nhưng phổi ông vẫn như cũ. Để đề phòng, họ cho ông dùng thuốc kháng sinh liều cao hơn, và hôm nay ông có vẻ bình thường hơn. Tức là lại cáu gắt và khó chiều. Nhưng em vẫn thấy lo.”
“Ông ấy rất dẻo dai,” ông Tyrus trấn an cô. “Ông sẽ khỏe lại thôi.” Ông chuyển sự chú ý về với Vince. “Rất vui được gặp cậu. Chúc may mắn với cửa hàng Gas & Go, và chào bà Luraleen hộ tôi khi bà ấy từ Vegas về nhé.”
“Cháu sẽ chuyển lời, cảm ơn bác.” Anh hơi xoay người và nhìn ông Tyrus đi vào chuồng gia súc. “Các lực lượng đặc biệt chả dính dáng gì tới thị trấn này hết. Các em có trung tâm CENTCOM[5] nào của riêng Lovett hoạt động trong tầng hầm thư viện thị trấn không thế?”
[5] Central Command: bộ chỉ huy quân sự của Mỹ.
Sadie cười, và anh hiểu cô đủ rõ để biết đấy là tiếng cười giả tạo cô hay dùng khi không nghĩ một chuyện nào đó có gì hài hước. “Em nghĩ cũng có gì đó đấy, nhưng bọn họ đơn độc ở ngoài này, nên cha em và em bỏ lỡ mọi tin đồn. Dẫu sao bọn em cũng chẳng thích chúng.” Cô phóng tầm mắt ra vùng Texas bằng phẳng và Vince hạ mắt xuống dòng chữ “Mông Các Anh Chàng Cao Bồi Làm Tôi Phát Điên” trên áo phông của cô. “Cảm giác quay trở về thật kỳ cục. Theo một cách nào đó, em thấy mình như chưa từng rời đi, và cùng lúc ấy, em cảm giác như thể mình đã xa nơi này cả đời. Em không biết nhiều về những chuyện diễn ra dạo này ở quanh đây nữa.”
Anh chỉ vào đàn bê. “Ở đằng đó có chuyện gì thế?”
“Chỉ là một trong hàng trăm việc phải làm thường xuyên.” Cô chỉnh lại vành mũ. “Những người chăn gia súc lùa từng con bê một vào máy giữ động vật, gắn thẻ vào tai chúng và cân từng con một. Rồi họ nhập thông tin vào máy tính để có thể theo dõi và bảo đảm rằng chúng khỏe mạnh.”
“Em vừa nói là em không biết chuyện gì diễn ra quanh đây đấy.”
Cô nhún vai. “Em đã từng sống ở JH mười tám năm. Em cũng học được một hai điều chứ.” Chân mày cô nhíu lại khi cô nhìn khắp mảnh đất. “Giờ đây em đã quay về, và em không biết khi nào thì cha em đủ khỏe để em lại rời đi. Em đã lừa mình nghĩ rằng sẽ chỉ mất vài tuần. Có lẽ là một tháng và em sẽ quay lại với cuộc sống thực của mình. Bán nhà, đi chơi với bạn bè, tưới nước cho cây cối hoa cỏ. Giờ thì em chẳng có việc làm. Mọi kế hoạch của em đều đã xong đời và em sẽ mắc kẹt lại đây đến hết tháng Sáu. Ít nhất là vậy. Tháng Sáu là mùa thiến.” Khóe miệng cô trĩu xuống và cô rùng mình. “Chúa ơi, em ghét thiến.”
“Thật tốt khi biết điều đó.”
Cô bật cười khi con ngựa vắt đầu qua thanh rào trên cùng. Lần này là tiếng cười thật sự. Loại tiếng cười lan tràn khắp da anh và khiến anh muốn hôn lên cổ cô. Ngay tại đó trước mặt nửa tá cao bồi. Trong ánh sáng ban ngày. Khi mà anh vẫn hơi bực mình mà chẳng vì lý do gì.
“Chẳng có gì phải lo hết, anh chàng lính thủy ạ. Em thích bi của anh.”
Anh nhìn vào mặt cô. Nhìn khóe đôi môi hồng vểnh lên và hai má mịn màng. Anh không nhớ nổi trước đây mình đã bao giờ thực sự chú ý đến hai má mịn màng của một phụ nữ hay chưa. Ít nhất cũng không phải hai má trên mặt cô ta. Anh cũng không nhớ lý do mình lại bực mình với cô nữa. “Anh cũng thích đôi thứ ở em đấy.”
Một hàng chân mày vàng nhướn lên tận trán và cô quay về phía bãi quây gia súc. “Thứ nào cơ?”
Hai thứ lấp đầy tay anh và nảy lên nảy xuống một cách xinh đẹp khi cô ngồi trên lòng anh. Anh mỉm cười. “Đôi mắt xanh dương của em.”
“Ừ hữ.” Sadie giơ tay gãi bên đầu Maribell ở dưới chiếc dây cương màu xanh dương. “Ông Tyrus nói mày sẽ lại làm mẹ. Mày ổn chứ, Maribell?”
Con ngựa gật đầu như trả lời.
“Diamond Dan là một gã thô bạo. Chúng ta ghét hắn, phải không?” Con ngựa không gật đầu và Sadie vỗ mũi nó.
Vince tựa hông vào hàng rào và khoanh tay ngang chiếc áo phông trên ngực. “Anh không biết gì về việc phối giống cho ngựa, nhưng không phải nên có một biện pháp phòng nào đó ư. Sao cha em lại đứng gần đến mức bị đá?”
“Bởi vì ông làm theo cách của riêng mình.” Sadie bỏ kính râm ra và đặt chúng lên vành mũ. “Anh đã bao giờ xem ngựa phối giống - kiểu cổ chưa?”
“Không phải tận mắt. Có lẽ trên một chương trình về thế giới tự nhiên khi anh còn bé.”
“Nó rất thô bạo. Ngựa cái bị buộc lại và dây thừng dẫn thì buộc ngựa đực. Nó cưỡi lên ngựa cái từ sau tới, chúng thường xuyên hí lên và lồng người.”
Nghe giống vài phụ nữ mà anh biết. Anh nhìn đôi mắt đen to tròn trên chiếc đầu đen bóng mượt của con ngựa. Nó không có vẻ đã phải chịu khổ. “Có lẽ nó thích việc giao phối hơi thô bạo.” Trong tự nhiên ngựa cũng giao phối chứ. Việc đó nhất định là không quá khủng khiếp với ngựa cái, không thì chúng đã bỏ chạy rồi. Không đời nào có chuyện một con ngựa giống có thể cưỡi được một mục tiêu đang di chuyển.
Sadie lắc đầu và đuôi tóc cô lắc qua lắc lại trên vai. “Nó ghét việc đó.”
“Cá là anh có thể khiến em hét lên nếu anh trói em lại.” Anh nhướn một bên mày. “Em cũng sẽ không ghét việc đó.”
Cô ngước lên nhìn anh từ dưới bóng mũ. “Lối nói đó có thường giúp anh được việc không?”
Anh nhún vai. “Lần cuối cùng anh dùng thì có.”
Cô quay đầu sang một bên và cắn môi để khỏi mỉm cười. “Em cho rằng vì anh là lính, anh có thể bắn liền mạch.”
“Em đang nói đến vũ khí à?” Anh tinh thông nhiều loại vũ khí phù hợp với nhiều tình huống khác nhau, nhưng loại anh thích là một khẩu Colt tự động. Khẩu Colt tự động chính xác đến từng li ở khoảng cách hai mươi hai mét và có tám viên đạn gây chết người.
“Súng săn. Em nghĩ chúng ta có thể bắn đĩa.”
Anh nghiêng đầu sang một bên để bảo đảm mình nghe rõ cô nói gì và hạ mắt xuống nhìn miệng cô. “Em bắn à?” Khẩu súng săn gần đây nhất anh cầm là một khẩu ngắn với cò kiểu súng ngắn.
“Mông của ếch có chống thấm nước không?” cô đảo mắt. “Em là người Texas và em lớn lên trong một trang trại.” Cô đẩy kính xuống mặt. “Bắn đĩa và bắn bồ câu bằng đất sét là hai việc mà cha con em đã cùng làm.”
Một người phụ nữ xinh đẹp giỏi chuyện chăn gối và chẳng muốn gì hơn từ anh ngoài chuyện ấy? Một người phụ nữ có thể lên đạn, bắn và có cơ thể mềm mại? Anh đã chết và lên thiên đàng sao?
“Em cho rằng vì phần tiện lợi trong mối quan hệ bạn bè tiện lợi của chúng ta cũng khá ổn...” Cô đặt một tay lên dòng chữ trên áo phông. “Ít nhất em nghĩ là ổn. Em nghĩ chúng ta có thể thử phần bạn bè.”
Họ là thế sao? Những người bạn tiện lợi. “Em muốn làm bạn bè hả?”
“Chắc chắn rồi. Vì sao lại không chứ?”
“Từng có bạn nam chưa?”
“Rồi.” Cô nâng mắt lên nhìn trời như thể đang đếm. “Chà, không. Không hẳn là vậy.” Cô quay lại nhìn anh. “Còn anh? Ý em là anh có bạn nữ bao giờ chưa?”
“Chưa.” Anh trượt tay xuống eo cô và kéo cô lại gần hơn. Anh không tin việc đó thực sự khả thi, nhưng anh thích tiêu phí thời gian cùng cô hơn bất kỳ người nào khác trong thị trấn. Vậy nên, thì có sao? “Có lẽ anh có thể để em thử.”
Hãy Cứu Em Hãy Cứu Em - Rachel Gibson Hãy Cứu Em