Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 12
N
hững chiếc bàn dài được xếp đầy trong sảnh khiến Fin nhớ về những lần xảy ra chiến tranh, khi mà các cuộc hội họp như thế này diễn ra trong ngôi nhà anh đã sinh ra và lớn lên. Duncan và Todd ngồi bên phải anh, còn Logan bên trái. Cha anh ngồi với Lancaster, Brisbane cùng nhiều chủ gia đình và lãnh chúa các vùng cao nguyên khác. Những người phụ nữ duy nhất trong phòng phục vụ rượu và né tránh bàn tay của cánh đàn ông.
Với cái cách mời như vậy họ biết rằng cuộc họp mặt này không chỉ để dự lễ cưới.
“Năm ngoái tôi mất nhiều lính hơn trong trận cuối cùng”, Brisbane lên tiếng trước. “Những người đã có vợ thì không muốn tự ý bỏ đi.” Câu nói của ông khiến trong phòng rộ lên những tiếng xì xầm.
“Ông tìm thấy thi thể họ ở đâu”, ai đó hỏi.
“Không tìm thấy thi thể nào cả. Họ biến mất không để lại dấu vết gì. Tôi đã hy vọng có thể hỏi mọi người xem liệu người của tôi có gia nhập vào hàng ngũ của các ông không. Và liệu các ông có gặp vấn đề tương tự không.”
“Ở chỗ chúng tôi cũng có nhiều người làng bỏ đi.” Fin nhận ra người đàn ông đang nói là một người hàng xóm xa của nhà Lancaster. Đất ông ta nhỏ hơn so với các nơi khác, nhưng lính của ông khét tiếng là những kẻ khát máu nhất nhì trên chiến trường.”
“Hiệp sĩ của ông thì sao?” “Không.”
“Tôi có hai người mất tích.” Fin nghiêng người nói nhỏ vào tai Duncan. “Là Grainna.” “Hẳn rồi”, anh đáp.
Căn phòng rộ lên nhiều giọng nói cùng một lúc. Nhiều hiệp sĩ biến mất không manh mối. Một người đã tìm cách lẩn đi trong lần di chuyển gần đây. Số lượng nhiều hơn Fin mong đợi.
Người Anh ở phía nam nằm vào đối tượng bị tình nghi, nhưng theo lời nhiều người bạn của Brisbane, bên họ cũng mất người. Họ cần tập trung tất cả những người đàn ông trong phòng lại để giữ gìn hòa bình và tìm cách giải quyết vấn đề.
“Ngoài ra tôi còn lo một chuyện khác nữa”, Lancaster cất tiếng khiến mọi người im lặng. “Có những chuyện lạ lùng đã xảy đến khiến dân của tôi ăn ngủ không yên.”
Fin nín thở, biết cuộc nói chuyện sẽ đi tới đâu.
“Mùa thu năm ngoái nước ở suối chỗ tôi trở nên đục ngầu, nhiều dân làng bắt buộc phải đi tìm nguồn nước sạch. Một vài người không trở về, những người trở về báo lại là có một nhóm vài người đàn ông đã bắt cóc những người đi cùng đoàn khi họ bị tụt lại đằng sau.”
“Hai chuyện này có điểm chung gì?”, Lãnh chúa MacClain hỏi.
“Dân làng tin rằng dòng sông bị nhiễm độc.”
“Cả dòng sông luôn sao?”, nhiều người cười rộ lên. “Ông nghĩ sao, MacCoinnich? Đất của ông nằm ở phía nam đất của Lancaster, ông có để ý mùi vị gì khác lạ trong nguồn nước sử dụng hàng ngày không?”
Ian hít một hơi sâu và lựa lời đáp. “Không, nhưng chúng tôi có thấy một đàn quạ chết bất thường ở gần đó. Có lẽ chúng cũng là nạn nhân của nguồn nước bẩn mà Lancaster nói đến.”
Fin xoa xoa chỗ râu quai nón lởm chởm nơi cằm và xem xét lời cha. Họ không mất người, nhưng một vài dân làng đã bỏ đi vì những cuộc tấn công đầy ma thuật của Grainna.
Lancaster lại quay sang Ian. “Tôi nhớ những câu chuyện được ông nội kể lại về một trận dịch trên đất của ông. Nước không thể uống được, động vật chết, và dân làng biến mất. Một vài người nói chính một phù thủy đã gây nên chuyện đó.”
“Một phù thủy?”, Brisbane hỏi. “Làm gì có chuyện đó.” Fin ngồi bất động, Duncan đưa mắt nhìn em trai. “Đừng cười hay phủ nhận những điều ta không thể biết.” Lời cảnh báo đến từ người đàn ông duy nhất trong phòng mặc áo thầy tu. Linh mục tiếp tục. “Kinh Thánh không nói đến những phù thủy sao?”
“Xin thứ lỗi, thưa Cha, nhưng chúng ta không nói về thời Kinh Thánh. Chúng ta đang thảo luận về những chuyện đang xảy ra trong hiện tại.”
“Thế hiện giờ có ở đâu viết rằng không hề có phù thủy không nào? Có lẽ bọn họ đang ẩn mình trong số chúng ta, nhưng chẳng có lý do gì để không tin là bọn họ không có ở đây cả.”
Nhiều người tỏ vẻ không đồng tình với ý kiến của ông mục sư trong khi những người khác có vẻ như hơi xuôi tai.
“Dứt khoát không để phù thuỷ sống sót. Nếu có quỷ dữ ẩn náu bên trong một con người thì phận sự của chúng ta đối với Chúa là loại bỏ linh hồn đó.” Linh mục đưa mắt nhìn khắp lượt những người đàn ông trong phòng, thách thức họ lên tiếng.
Fin để ý thấy có nhiều phản ứng khác nhau, từ cười khẩy cho đến nghiêm túc. Một vài lãnh chúa trong phòng sáng sớm nào cũng đọc kinh với linh mục, nhiều người khác không có thói quen xa xỉ đó và cũng không muốn sáng sớm phải đọc kinh như thế. Một ít người chẳng nghĩ gì về những lời nói của linh mục mà chỉ nghĩ đến làm thế nào để giải quyết các vấn đề về chiến tranh và đổ máu. Fin không lo về những người tập trung sự chú ý của mình vào binh lính. Những người khác mới khiến anh bận tâm. Cho họ biết về Grainna là điều cần thiết. Nhưng tiết lộ danh tính mụ ta khác nào tự tiết lộ danh tính dòng họ MacCoinnichs. Mà chuyện này thì dứt khoát là không thể được.
“Phù thủy và linh hồn.” Logan nói đằng sau anh. “Tôi nghĩ ông linh mục chắc uống quá chén rồi.”
Fin cố bật cười và đồng tình ngay nhưng không nói gì. Trước khi họ tập trung lại, nhiều đàn ông đến từ những thị tộc xa xôi đồng ý do thám toàn bộ khu vực để tìm ra nguyên nhân khiến cho những người lính của Brisbane đổ máu. Họ sẽ lùng sục khu vực này trong suốt thời gian lễ cưới diễn ra và sẽ báo lại trước khi các lãnh chúa cùng phu nhân của họ lên đường về nhà.
* * *
Tara ngồi ôm con trai trong khi thì thầm những lời cảnh báo đối với những người còn lại. “Duncan bảo những người đàn ông đang nói về phù thủy và các linh hồn ma quỷ. Rõ ràng Lancaster không phải không biết những chiêu trò của Grainna như chúng ta tưởng.”
“Aye”, Lora xen vào. “Ian bảo mẹ không được sử dụng chút phép thuật nào dù đơn giản nhất trong khi còn ở đây.”
“Con nghĩ thế có nghĩa là con sẽ không sớm được cố thử biến thành một con sói.”
Liz không còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện đó. “Con có cảm giác rằng việc chúng ta đến đây là một ý tồi”, Tara nói, “nếu Grainna xuất hiện ngay lúc này, chúng ta buộc phải hành động để chống lại mụ và thế là danh tính của mình sẽ bị lộ”.
Xoa xoa cái bụng đã nhộn nhạo vì lo lắng, Liz góp chuyện. “Chắc chúng ta có thể làm gì đó, tìm cách nào đó để giữ mình tránh xa hết tất cả những người ở đây.”
Bên ngoài lều của họ có quá nhiều người đến nỗi không đếm xuể. Mặc kệ, Liz và những người khác đã phù phép tấm vải lều giúp ngăn những lời họ nói lọt ra bên ngoài rồi. Không ai có thể nghe lỏm được bất kỳ điều gì từ họ. Nhưng họ không thể nào ở rịt trong lều mãi được.
“Mẹ cũng không linh cảm được điều gì hết.” Lora xoa xoa gáy. “Hàng tháng nay không thấy gì.”
“Ước gì mình có thể triệu hồi được Elise.” Elise là một trong những người tổ tiên, người duy nhất có thể xuất hiện cho họ nhìn thấy. Bà xuất hiện trước cuộc chiến lần trước của họ với Grainna, cảnh báo cho họ về trận chiến sắp đến. Ngay cả khi bà không có tất cả những câu trả lời thì ít nhất bà cũng đã cho họ lời khuyên vừa đủ để bảo toàn mạng sống.
Không biết chuyện gì sẽ xảy đến mang lại cho Liz cảm giác nặng nề nhưng cô không muốn thừa nhận. Trong cuộc sống kia của cô, cuộc sống ở thế kỷ XXI hầu như không có chuyện gì phó mặc cho sự may rủi. Hóa đơn luôn được thanh toán đúng hạn, bảo dưỡng xe luôn đúng ngày. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Hoàn toàn trái ngược với cuộc sống cô đang phải trải qua ở đây lúc này.
“Ngay cả nếu như chúng ta có thể gọi tổ tiên đến đi nữa, thì làm thế nào giải thích được việc một con ma bay trong lều nếu có ai đó trông thấy?”
Amber nói đúng. Tổ tiên xuất hiện bay chờn vờn cũng nguy hiểm ngang bằng với sự xuất hiện của Grainna. Đám đông sẽ chống lại họ nếu họ nghĩ nhà MacCoinnichs bị ma ám, hay đó chính là nguyên nhân gây nên các vấn đề của họ.
“Thế nếu tổ tiên đến gần tất cả mọi người ở đây và bảo họ hãy đoàn kết lại thì sao?”
“Mẹ không nghĩ điều đó sẽ xảy ra”, Lora nói. “Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.”
“Đúng là thế, nhưng nếu nó xảy ra, chúng ta sẽ không còn đơn độc.” Ít nhất đó là điều Liz nghĩ. Cô thực sự muốn tổ tiên bước lên khỏi mộ và dang tay giúp đỡ nhiều hơn trước một chút.
Theo cô thấy thì dường như tổ tiên cũng đang lúng túng vì lúc trước đã không khiến cho lời nguyền của Grainna khó bị phá vỡ hơn.
“Cẩn thận đấy, mẹ”, Simon cảnh báo, rõ ràng là nó đọc được ý nghĩ của cô.
“Này con trai, tự ý đọc suy nghĩ của mẹ khi chưa được phép có thể gây nên những hậu quả nghiêm trọng nếu con không cẩn thận đấy.”
Simon cười tự mãn. “Mẹ sẽ làm gì nào, cấm con chơi game suốt tuần ư?”
Liz với lấy một cái gối ném về phía con trai. “Đúng thế đấy, Simon.”
“Con biết rồi”, cu cậu làu bàu.
* * *
Tatiana giấu đôi tay run rẩy vào nếp váy. Cô bé cụp mắt nhìn xuống đất bất cứ khi nào thấy có ai đó đưa mắt dòm về phía mình.
Grainna đã đưa cô đến đó như là một phép thử. Lòng trung thành và sự có ích của cô cần được chứng minh để được sống sót.
Mặc dù Tatiana ăn mặc giống như bất kỳ một vị khách nào khác, cô biết mình không thuộc về nơi này. Chắc chắn mọi người xung quanh sẽ phát hiện cô chính là kẻ lừa đảo.
Dựa vào những câu chuyện nghe lỏm được khi đến khu trại cô biết đám cưới đã diễn ra được hai ngày. Tatiana cần tìm ra một trong những người nhỏ tuổi nhất của nhà MacCoinnichs. Cian, Amber, hay thậm chí là Simon cũng được. Cô cần kết bạn với họ và đợi chỉ thị mới.
Cô biết mình sẽ tìm thấy một trong những người nhà MacConnichs. Vì cô đã thấy trước được tương lai là vậy. Điều khiến cô sợ nhất lúc này là không thể nào biết được Grainna sẽ yêu cầu cô làm gì kế tiếp.
Nỗi căm hận đối với thị tộc này làm mắt mụ tối sầm lại mỗi lần mụ nói về họ. Liệu mụ ta có yêu cầu Tatiana giết họ không? Quan trọng hơn cả là, cô có thể nào làm được chuyện như thế không?
Tatiana đưa mắt khắp lượt nhìn đám đông để tìm mục tiêu. Những miêu tả do Grainna cung cấp hiển hiện trong tâm trí cô như một bức tranh, nhưng cô không biết chính xác những người nhà MacCoinnichs trông như thế nào. Quai hàm đanh lại tuyệt vọng, cô quét mắt một lần nữa khắp đám đông hòng phát hiện một dấu hiệu quen thuộc.
Có tiếng ồn ào đằng sau khiến cô chú ý. Một tốp con trai đang khoác lác với nhau.
“Khả năng nhắm bắn của tôi tốt hơn bất kỳ người Scot nào.”
Một cậu tóc đen điển trai trạc tuổi cô, bước lên phía trước. “Đấy có phải là một thách thức không?”
“Đúng thế. Nếu cậu cao hứng, Scot.”
Tatiana cố lắng nghe mẩu đối đáp. Cậu người Scot mặc váy kẻ ô, trong khi cậu người Anh tóc vàng thì không.
“Tôi rất sẵn sàng đấu với những người giỏi như cậu.” Cậu tóc vàng bật cười vang với đám bạn của mình, và đi theo bọn họ vào vị trí chuẩn bị tư thế để đấu. Không nén nổi tò mò, Tatiana đi theo nhóm thiếu niên. Cậu mặc váy đưa mắt nhìn quanh quất, ánh nhìn cậu dừng lại nơi cô chỉ một giây. Nụ cười vô thức trên môi cô tắt ngóm khi cô vội nhìn lảng đi hướng sang. Khi cô ngước nhìn lên, cậu vẫn nhìn về hướng cô. Hai cặp mắt giao nhau, cậu khẽ mỉm cười.
Không nghĩ ngợi gì, Tatiana quay người đi, tính lỉnh đi chỗ khác nhưng lại đụng phải một nhóm thanh niên đằng sau mình, tất cả đều đổ dồn về hướng cuộc tỉ thí.
Ngay lúc cô đưa mắt về hướng cậu lần nữa, cậu cầm một cái ná trên tay và đứng quay mặt về phía khu đất rộng.
Trước cậu, một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn chạy tới đặt hai miếng trái cây trên một gốc cây đổ gần đó. “Thế này được chưa?”, cậu nhỏ hét lên.
Cậu Scot hất đầu về phía người thách đấu. “Cậu muốn thực hiện trước không?”
Thay vì trả lời, cậu tóc vàng giương cung, nhắm mục tiêu, và bắn.
Mũi tên đâm ngay chính giữa mẩu trái cây, và đám bạn hò reo vang dội.
Không nao núng, cậu Scot nhanh nhẹn gương cung và tách mẩu trái cây ra làm đôi.
Thế là đã xong một lượt, kéo theo đó là những tiếng xì xầm cá cược.
Cả hai cậu bước lùi về phía sau nhiều mét trong khi cậu nhỏ tuổi hơn lại đặt lên gốc cây hai miếng trái cây nữa.
Cứ mỗi lượt như vậy, mũi tên nào cũng trúng phóc mục tiêu, Tatiana thầm cổ vũ cho cậu tóc đen, có giọng nói giống với cô, thắng cuộc.
Hai vòng nữa và đám đông chen lấn xô đẩy nhau để xem trong khi hai cậu thi nhau bắn trúng mục tiêu.
Cô nín thở khi cậu người Anh quệt mồ hôi trên trán. Bàn tay cậu hơi do dự khi buông mũi tên ra khỏi dây cung. Trước khi mũi tên đến đích, Tatiana biết cậu đã mất điểm.
Đám bạn lặng đi.
Cậu mặc váy nhướng một bên mày và gục gặc đầu. “Xa quá mà”, cậu nói. “Khó mà trúng mục tiêu được.”
Người cô nóng ran lên và môi nở nụ cười.
Cậu người Scot nheo một bên mắt và nhắm mục tiêu. Khi mũi tên phóng đi, Tatiana trông thấy nó trúng vào chính giữa mẩu trái cây.
Mũi tên bắn vỡ mẩu trái cây tan tành và đám đông reo hò. Ngay sau đó người thắng cuộc bị khán giả vây quanh. “Cian. Anh thắng rồi”
Ngay giây phút đó, nụ cười trên môi Tatiana tắt ngóm và tim cô như vỡ làm đôi.
Cậu nhỏ tuổi hơn - cái cậu mà đã đặt hai mẩu trái cây lên gốc cây - chạy ào về phía bạn mình và vỗ lên lưng cậu ấy.
“Thế cậu đã từng nghi ngờ khả năng của tôi sao?” Tatiana đứng chết lặng đi. Người chiến thắng chắc chắn là Cian MacCoinnich. Cậu sử dụng từ ngữ rất giống người Anh, nhưng rõ ràng là một người Scotland. Cậu bên cạnh, bạn cậu, vẫn giữ giọng Anh.
Simon.
Đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn. Quay người lại, Tatiana len qua đám đông cho đến khi tìm thấy một chỗ trống đủ thoáng để thở. Mặt trời bên trên đốt cháy da thịt, khiến cô càng thấy khó chịu. Không được rồi. Cô đưa tay ra sau gáy và cố khiến nhịp tim chậm lại. Sự thôi thúc bỏ chạy khỏi nơi này dấy lên trong cô, chạy cật lực.
“Cô không sao chứ?”
Một giọng nói cất lên khiến cô giật mình quay phắt người lại và bắt gặp khuôn mặt của Cian, con trai út nhà MacCoinnichs.
“Aye, tôi ổn”, cô cố cất tiếng. Nhưng thực sự cô không hề ổn. Ở cô có cảm giác gì đó, nhưng không phải ổn.
“Tôi để ý thấy cô chạy ra khỏi đám đông. Tôi thắng khiến cô không vui à?”, Cian khom người lại gần cô hơn.
Nếu ý cậu muốn lấy nụ cười khiến cho cô thấy dễ chịu thì đúng là thế thật.
“Không. Anh đúng là một thiện xạ. Tôi chỉ thấy khát nước thôi.”
Cian lục tìm trong người lôi ra một cái chai bẹt, và đưa nó cho cô. “Cô uống đi này.”
Tatiana ngập ngừng đón lấy cái chai và đưa lên miệng. Cổ họng khô khốc của cô dịu mát hẳn. “Cảm ơn rất nhiều.”
Cian đậy nắp chai nước lại. “Tên tôi là Cian.” “Tôi là Tatiana.”
Cian cầm lấy tay cô từ tốn đưa lên môi.
Cô phải cố dằn lại tiếng thổn thức chực trào lên cổ họng. Chưa một ai từng chạm vào cô dịu dàng đến thế. Cô biết hai má mình đỏ ửng lên, nhưng không thể ngăn lại được và cũng không quên được lý do mình tìm đến đây.
“Mấy bữa nay tôi không thấy cô lần nào.” “Tôi vừa đến thôi.”
Cian đứng thẳng người, buông tay cô ra. “Vậy để tôi đưa cô đi tham quan một vòng nhé?”
Cô sững người há hốc miệng. Cô không hề mong đợi Cian tử tế đến vậy. Đẹp trai đến vậy. Cô từng muốn vùng ra và bỏ chạy khỏi nơi đây. Thay vì vậy, cô cứ đứng yên như thế, quá sửng sốt đến nỗi không nhúc nhích nổi.
May thay, một cô gái chạy về phía cậu, váy buông chấm gối. Cian quay người lại ôm chầm lấy cô. Nét mặt cậu lo âu. “Cian, về đi.”
“Chuyện gì thế, Amber?”
Cô gái ngước nhìn lên bầu trời, không thấy có người đứng trước mình. “Mụ ta đang ở đây.”
Không khí như đột ngột rút khỏi lồng ngực Tatiana. Cô xoay đầu về phía rừng cây, tìm kiếm.
Cian nắm lấy tay cô gái, nụ cười trên môi tắt ngóm. “Em chắc không?”
“Aye.”
Cậu đưa mắt về phía Tatiana. Ánh mắt cậu buồn rượi. “Tôi phải đi rồi.”
Tatiana gật đầu và dõi theo khi Cian nắm tay em gái chạy đi.
Bên trên, một con hải âu kêu rít lên.
Tatiana quay đầu về phía âm thanh phát ra và chậm rãi đi vào rừng cây.