Số lần đọc/download: 2082 / 55
Cập nhật: 2015-06-01 18:22:13 +0700
12
H
ừng đông trên nền trời im gió xám ngắt. Không khí nóng bức đã đầy hơi ẩm cơn mưa. Con tôi không nằm yên chỗ, mặc dù tôi chẳng thấy dấu hiệu gì nó đau yếu cả.
Từ nhà mẹ tôi trở về, tên gia nhân cho biết cha tôi đã về tới nhà. Hình như vú Vương đã cả gan nhờ ông thầy đồ ngồi trước cổng chùa viết giùm lá thư cho cha tôi. Vú khẩn nài cha tôi về nhà gấp vì bệnh tình của mẹ tôi không giảm, ngày này qua ngày khác bà nằm trong phòng, chẳng ăn uống gì cả. Nhận được thư, cha tôi trở về, ở lại nhà bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Tôi quyết định đi thăm cha tôi. Tôi mặc quần áo đỏ cho con tôi. Đây là lần thứ nhất nó đến thăm ông ngọai.
Tôi gặp cha tôi bên hồ thả cá vàng trong sân. Vì trời nóng bức và cha tôi ngày càng béo phệ, người chỉ mặc áo cánh và quần lụa mỏng màu xanh đậm như nước hồ dưới bóng liễu. Cha tôi bắt bà thiếp thứi nhất đứng hầu quạt một bên. Bà thiếp không quem al2m công việc này, đổ mồ hôi nhễ nhại. Cha tôi đặt trên đùi mình đứa con của bà thiếp; thằng bé mặc quần áo sang trọng mừng cha về.
Khi tôi bước vào trong sân, cha tôi vỗ tay nói lớn:
"Kìa, mẹ con nó tới kìa!"
Cha tôi đặt đứa nhỏ kia xuống đất và ngoắt con tôi đến gần, kéo con tôi vào lòng mà cười cười nói nói. Tôi cúi đầu thật thấp thi lễ trước cha tôi. Cha tôi gật đầu, nhưng mắt vẫn nhìn con tôi. Tôi bèn khoanh tay con tôi lại, dạy nó cúi lạy ông ngoại. Cha tôi hân hoan. Người bồng con tôi đặt lên đùi và vỗ về đôi tay đôi chân bụ bẫm của nó, hài lòng về đôi mắt ngạc nhiên mớ lớn của con tôi. Cha tôi hoan hỉ nói lớn:
"Cháu của ông kháu khỉnh qúa! Có đứa nào đó không, lấy kẹo hồng ra cho nó ăn xem nào".
Tôi ngạc nhiên. Con tôi mới có chưa đầy mười cái răng, làm sao ăn kẹo hồng được? Tôi van nài:
"Thưa cha, cháu còn nhỏ quá, chưa quen ăn loại thức ăn cứng như vậy bao giờ".
Cha tôi ngoắt tay ra lệnh cho tôi im, và nói chuyện bi bô với con tôi. Tôi đành phải tuân theo ý cha.
"Thằng bé lớn đại rồi mà vẫn còn bú vú mẹ à? Con à, đừng có nuông chiều nó quá, cai sữa cho nó được rồi"
Cha tôi cười, tiếp:
"Phải chi thằng anh của con nó chịu cưới con gái nàh họ Lý, có phải bây giờ cha đã có đứa cháu nội ẵm bồng rồi không!"
Nhân cha tôi nhắc đến anh tôi, tôi mạnh dạn nói:
"Thưa cha, nếu anh con lại lấy đàn bà ngoại quốc thì sao? Chính vì sợ như vậy mà mẹ con lâm bệnh ngày càng yếu đi"
Cha tôi nói:
"Đâu có chuyện đó được! Cha không ưng thuận, làm sao anh con cưới vợ cho được? Như thế là không hợp pháp. Mẹ con chỉ cuống cuồng vô ích mà thôi. Mới hồi sáng này, cha có bảo mẹ con: "Bà đừng uổng công lo sợ. Cứ để cho nó vui chơi với con nhỏ ngoại quốc đó đi. Nó hai mươi bốn tuổi rồi chứ bé bỏng gì. Không sao đâu. Lúc bằng tuổi nó, tôi đã dan díu với ba bốn con hát rồi kìa! Cứ kệ cho nó vui chơi. Đến chừng nó chán rồi – trong vòng một hai tháng nữa thôi, hoặc bốn năm tháng là cùng, nếu ả nọ thật đẹp – nhưng theo tôi nghĩ không đến nỗi như vậy đâu, – nó sẽ càng vui vẻ cưới vợ đàng hoàng tử tế cho mà xem. Làm sao bắt nó sống như thầy tu suốt bốn năm ròng dù là ở nước ngoài cho được? Ở bên đó, đàn bà cũng là đàn bà chứ có khác gì".
"Nhưng mẹ của con vẫn không chịu hiểu. Ngay thưở ban đầu, cha đã thấy mẹ con có nhiều định kiến. Không, cha không phiền trách gì mẹ con đâu. Mẹ con là bậc vợ hiền, tiền bạc của cha, mẹ con thu vén chứ không hề hoang phí. Mẹ con lại không phải là người đàn bà hàm hồ lắm điều. thật tình mà nói, có khi cha lại muốn mẹ con nói nhiều nữa kìa, còn hơn là mẹ con cứ suốt ngày nín thinh, ngay cả từ thưở mới về ở với cha. Nhưng lần này đây chỉ là tầm phào không qua trọng. Thật không sao hiểu được tâm tánh đàn bà! Ngay từ thời niên thiếu, mẹ con đã có khuyết điểm này: quá trang nghiêm đến nỗi làm cho cuộc sống hàng ngày mất phần thoải mái. Mẹ con cứ bám chặt lấy một ý nghĩ, một bổn phận tưởng tượng nào đó, rồi chỉ biết sống theo ý nghĩ đó mà htoi6. Như thế cực thân lắm…"
Cha tôi ngưng nói. Chưa bao giờ tôi thấy người bực bội đến như vậy. Cha tôi cầm lấy cái quạt trong tay bà thiếp thứ nhất mà quạt lia lịa. Người đặt con tôi xuống đất, nói tiếp với giọng gần như giận dữ:
"Còn bây giờ thì mẹ con chỉ nghĩ đến người đàn bà ngoại quốc đó mà thôi, làm như đứa cháu nội đầu lòng cứ nhất thiết phải là kết quả của sự kết hợp lần đầu tiên của anh con với một người đàn bà thì mới hạp với lòng Trời không bằng. Mê tín đến thế là cùng! Ôi chao! Đàn bà sao mà cố chấp quá! Cả những người đàn bà hiền thục nhất cũng dốt nát, cấm cung trong nhà, tách biệt hẳn với cuộc sống chung quanh".
Cha tôi nhắm mắt lại và im lặng quạt mát một lát. Sự bực bội mất đi, gương mặt cha tôi vui vẻ, hiền dịu trở lại. Người mở mắt ra, cho con tôi đầy hai tay kẹo, và nói:
"Ăn đi, cháu. Không việc gì phải lo ngại, con à. Phận làm con đâu dám cãi lời cha mẹ mà sống được. Cha chẳng lo gì hết"
Dầu vậy, tôi vẫn không yên tâm, và sau một lúc im lặng tôi lại nói với cha tôi:
"Cha thử nghĩ xem, nếu anh con không chịu cưới người con gái họ Lý làm vợ thì thật là rắc rối. Con nghe nói rằng thời buổi tân tiến bây giờ …"
Nhưng cha tôi không cần biết gì thêm nữa. Người lắc bàn tay và cười.
"không chịu! Cha chẳng thấy đứa con trai nào dám nói không chịu với cha mình cả. Con cứ yên tâm. Trong vòng một năm nữa, con gái nhà họ Lý sẽ hạ sanh một đứa con trai theo đúng phép nhà. Thằng bé rồi cũng lại giống như thằng cháu ngoại của ông đây thôi"
Nói rồi, người nựng vào má con tôi.
° ° °
Tôi lặp lại cho chồng tôi nghe lời lẽ của cha tôi. Chàng tư lự đáp:
"Có điều rắc rối là người đàn bà ngoại quốc nọ sẽ không chịu phận làm thê thiếp đâu. Tại xứ người ta không có lệ đàn ông lấy vợ bé"
Tôi chưng hửng, không biết trả lời ra sao. Tôi chẳng hề nghĩ đến người đàn bà ngoại quốc nọ, cũng chẳng hề bận tâm chút nào về việc cô ta nghĩ gì về phong tục tập quán chúng tôi. Tôi chỉ biết cô ta đã làm cho anh tôi say mê, thế là đủ rồi. Tôi chỉ lo nghĩ đến anh tôi, đến bổn phẩn của anh tôi với cha mẹ mà thôi.
Tôi hỏi:
" Có phải mình muốn nói cô ta đinh ninh suốt đời làm bà vợ duy nhất của anh tôi chăng?"
Tôi bất bình sao cô ta lại dám cả gan cấm cản đei62u thuộc quyền riêng của anh tôi, đúng theo luật lệ nước tôi cho được? Mẹ tôi đâu dám đòi hỏi cha tôi dữ vậy. Tôi nói như vậy với chồng tôi rồi kết luận:
"Em thấy việc này giản dị lắm. Nếu cô ta ưng làm vợ một người Trung Hoa chúng ta thì cô ta phải ưng thuận quyền tự do thông thường xưa nay của chồng. Cô ta đâu có được phép đem thói tục ngoại quốc của cô ta sang đây bắt chúng ta theo được"
Chồng tôi nhìn tôi với nụ cười đầy ý nghĩa. Cuối cùng chàng nói:
"Giả tỉ như tôi nói rằng tôi sắp đi lấy vợ bé – hoặc tôi có ý muốn lấy vợ bé thì sao?"
Tim tôi tự nhiên đau nhói lên. Tôi nói nhỏ:
"Đâu được nào! Mình đừng có làm như vậy... Em đã sanh cho mình đứa con trai rồi!"
Chàng nhảy dựng lên, choàng lấy vai tôi, nói nhỏ:
"Tôi muốn giả tỉ vậy thôi, tôi không hề có ý muốn đó"
Nhưng lời chàng nói ra đột ngột quá, Lời lẽ ấy, đàn bà nào cũng e sợ cả, tuy biết rằng rất có thể xảy ra. Nhưng riêng tôi, tôi không nghĩ đến chuyện đó, bởi vì chàng yêu tôi. V6a5y mà giờ đây, đùng một cái, chàng đâm mạnh vào tim tôi tất cả nỗi lo buồn mẹ tôi phải chịu đựng bấy lâu nay, nỗi khổ tâm của hàng trăm thế hệ phụ nữ xưa nay một lòng một dạ với chồng mà vẫn bị chồng hắt hủi. Tôi òa khóc nức nở:
Chồng tôi dỗ dành tôi, cầm lấy tay tôi, nói nhỏ vào tai tôi... Chị ơi, tôi không dám thuật lại lời chàng nói với tôi, dù là thuật lại riêng cho chị em mình nghe thôi, vì những lời lẽ ấy làm cho tôi đỏ mặt lên. Bây giờ nghĩ đến tôi vẫn còn thấy ngượng: đó là ngôn ngữ của tình yêu khiến nước mắt tôi cạn đi vì được an ủi.
Sau một hồi im lặng, chàng hỏi tôi:
"Tại sao em khóc?"
Tôi lại cảm thấy mình đỏ mặt lên. Tôi cúi đầu xuống. Chàng đỡ cằn tôi lên, nài nỉ:
"Tại sao, tại sao, em nói thử coi?"
Và bao giờ cũng vậy, khi trả lời các câu hỏi của chàng, sự thật vẫn cứ vọt ra khỏi miệng tôi:
"Bởi vì em chỉ nghĩ đến chồng em àm thôi, và em muốn..."
Tự nhiên tôi nín bặt. Chàng nhìn tôi trìu mến đoạn nói rất nhỏ, rất trìu mến:
"Thế nếu cô gái ngoại quốc nọ cũng yêu ông anh của em như vậy thì sao? Đâu có phải vì sanh ra ở bên bờ biển phương Tây mà bản chất đàn bà của cô ta khác bản chất của người đàn bà khác đâu? Em với cô ta, đều là hai người đàn bà giống hệt nhau trong tâm hồn cũng như trong mơ ước".
Tôi không hề nghĩ đến cô ta như thế. Tôi chợt nhận ra tôi chẳng hiểu biết gì cả. Luôn luôn chồng tôi dạy khôn cho tôi.
Ôi! Tôi sợ quá! Tôi sợ quá! Tôi bắt đầu nhìn rõ hơn vào sự việc. Nếu mối tình như thế nảy nở giữa anh tôi và người con gái ngoại quốc nọ, thì gia đình tôi sẽ ra sao đây?