Số lần đọc/download: 164 / 25
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:43 +0700
Chương 14 - Lo Âu
D
ạy hết buổi, nhìn xuống Bản Ngò, không còn thấy cái cột cờ, Thiêm bỗng sốt ruột lạ. Đã hơn hai tuần qua, kể từ sau hôm trời giáng hoạ mưa đá, Thiêm không xuống dưới đó và Thúy cũng bặt tin luôn.
Sau cái lần Thúy kéo chiếc áo con lên ngọn cờ gọi Thiêm xuống, cô giữ đúng lời nguyền, không bao giờ lặp lại một tín hiệu kêu cầu. Gặp nhau thì vẫn gặp đấy, nhưng là gượng gạo, bó buộc. Riêng Thúy có lúc ánh mắt dậy lên nỗi nao nao tủi phận và đợi chờ; nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Cô lầm lầm giận dỗi, ít lâu nay thì lạnh nhạt hẳn, nhiều tuần đến ngày hẹn họp không lên, hoặc có lên họp thì quấy quá vài câu rồi lại vội vã trở về Bản Ngò.
Thiêm lo lắm và đang kiệt lực để giữ cân bằng giữa ao ước và thực tại. Canh cánh bên lòng anh ngoài nỗi lo chung còn là nỗi băn khoăn, bối rối về quan hệ của anh với Thúy và tình cảnh của cô.
Thôn xóm đang có những biến động bất thường, nhất là từ khi ông phái viên hạ lệnh thu hết súng đạn, vũ khí cá nhân của tất cả mọi người. Trung tâm quy tụ thôn bản u oải mơ hồ như một linh hồn ốm o. Trong đáy sâu tâm cảm con người, có cái gì đó đang rã rời, xộc xệch và tan vỡ không phương hàn gắn. Thêm hai chục gia đình nữa, nửa đêm lẳng lặng dắt díu nhau rời thôn Bãi Đá, xuống huyện vùng thấp Bảo Thắng, tìm nơi cư ngụ mới. Năm lớp học của Thiêm, Thiêm vẫn cố duy trì. Nhưng rõ ràng nó vật vờ thiếu hẳn cái thần tướng sinh động. Số học sinh sút xuống còn hơn một nửa. Bên bếp lửa xì xầm tin đồn: nửa đêm về sáng ở xã bên có chiếc máy bay ở đâu đó bay về, thả xuống mấy cái dù đỏ. Lại nghe thấy lời người nọ truyền tai người kia: tích trữ nhiều muối, dè sẻn dầu thắp, không đi làm, ở nhà nghe ba tiếng nổ lớn ở trên trời thì ra đón vua. Hố pẩu mặt đẫm lo âu hỏi Thiêm, Thiêm cũng lúng túng chưa biết xử trí thế nào, liền đi tìm ông Quốc Thanh. Nhưng, tìm gặp được ông phái viên hồi này không dễ. Sau khi cho năm con ngựa thồ súng đạn cung nỏ thu được của dân La Pan Tẩn ra huyện, ông rút về đóng đại bản doanh ở Bản Ngò cả tuần, cả tuần ông chỉ đáo qua Bãi Đá tí chút, hỏi han tình hình qua ba ông Sùng, Lở, Chẩn, rồi lại vội vàng lẩn về Bản Ngò. Dư luận từ Bản Ngò đưa lên cho hay: ông ăn ở với cô giáo Thúy công khai, hàng ngày.
Nghĩ đến Thúy, Thiêm thật sự thương mến cô và ái ngại cho cô. Anh không giận Thúy, cũng chẳng bỉ bai cô. Con gái có thì. Hạnh phúc lâu bền của người phụ nữ đặt trên nền tảng một gia đình ổn định. Thúy phải được yêu. Thúy phải có chồng. Gạt đi các tính khí đôi khi hơi dị thường thì vẫn có thể nói Thúy đáng được yêu và làm vợ ai, Thúy sẽ đem lại hạnh phúc cho người đó. Ngặt cái hoàn cảnh éo le quá! Đàn ông người cùng dân tộc Kinh, dễ thông cảm, ở đây, ngoài Thiêm chỉ còn ông Quốc Thanh. Ông Quốc Thanh thì đã bốn mươi lăm tuổi, lại đã có vợ rồi. Thiêm thì còn lắm dự định, luôn căng thẳng vì xung đột nội tâm giữa mong muốn và bên kia là yêu sách bao la của cuộc sống, đời lại chông chênh, chưa biết số phận ra sao, còn trôi dạt đến đâu, lại cũng chưa muốn bấn bíu vào chuyện gia đình. Vả, anh cũng không phải là mẫu người Thúy có thể lấy làm chồng. Người ta không yêu người nào yêu mình quá như Thúy nói ư? Thúy rất yêu anh, nhưng anh không đáp ứng được tình yêu của cô, mặt nào đó có thể nói: anh đã phụ cô? Nghĩ vậy, anh càng thương cô. Không hiểu rồi đây đời cô sẽ ra sao? Liệu cô có gặp được người đàn ông tử tế thực sự yêu thương cô? Hay cô lại gặp phải đứa Sở Khanh, nó lợi dụng hoàn cảnh cô, thoả dục xong là vỗ nợ ái ân, bỏ rơi cô thì lỡ dở cả một kiếp người?
Đời người phụ nữ bấp bênh quá. Ngay như Seo Mùa cũng vậy. Rõ ràng là có chồng rồi mà người phụ nữ Mèo xinh đẹp, đảm đang này có hạnh phúc đâu. Seo Mùa đã yêu anh và anh thật sự yêu cô. Một tình yêu thầm kín, giống như hoa nở lặng yên giữa rừng, trở nên sâu sắc trong đau thương được chia sẻ, toả hương sắc tự nhiên, chống lại cái khoảng khắc trống vắng nhạt nhẽo thê thảm của đoạn đời làm vợ mà không có tình yêu của cô. Cô là nạn nhân của tục cướp vợ, của một cuộc hôn thú man rợ. Số phận cô rồi đây sẽ ra sao? Bức tranh đã xám xịt giờ đây lại thêm rối rắm vì có thêm ông Quốc Thanh. Họp chi bộ đêm ấy xong, ông bảo Seo Mùa làm bữa síu dề cho các đồng chí ăn đêm. Ăn bữa đêm xong, ông bảo cô ở lại. Bất ngờ ông ôm cứng lấy cô, đẩy cô vào buồng, Cư ngô tí ti. Cho anh một tí. Cư ngô tí ti. Cho anh một tí. Ông vừa rối rít cầu xin vừa dùng sức vật cô ngã trên giường. Cô van lạy ông, rồi cô dãy dụa, quẫy đạp. May, ông Sùng tắt đuốc quay trở lại bếp châm lại lửa, Quốc Thanh buông vội cô, cô mới thoát.
Chuyện đến tai Tếnh. Tếnh vác con dao phát đi tìm ông phái viên, không thấy, bập một phát vào cột nhà: “Tao làm dấu ở đây! Tội Quốc Thanh thu súng, tao xin nó cái đầu thứ nhất. Còn nó định ăn nấm con Seo Mùa vợ tao, tao sẽ cắt cái đầu thứ hai của nó!” Nói rồi, Tếnh biến đi luôn, mất hút cả tuần nay.
“Nó đi xuống hạ huyện.” Hố pẩu nói trong hơi thở lạnh. Hạ huyện, nơi máy bay lạ hay bay về thả dù đêm đêm, nơi từ đó phát đi tin vua Mèo sắp ra và các tin đồn mờ mờ tỏ tỏ những lo âu, hãi hùng.
Nhớ lại cuộc trò chuyện rất khó xác định là hư hay là thực giữa mình và linh hồn người Quốc dân đảng đêm mưa đá nọ, Thiêm thật sự lo ngại khi nghĩ đến tính bất ngờ của lịch sử. Lịch sử luôn có những khúc ngoặt. Sau tĩnh là động. Ông nội có lần cũng nói vậy. Sau cái được là cái mất. Và dẫu là cuộc sống đã trở nên rối ren vì sự tuỳ tiện kém cỏi, bất cập của ông Quốc Thanh, nhưng chả lẽ lúc này đây, một thời kỳ đen tối lại sẽ đến thay thế những năm tháng tươi sáng, yên bình? Và cái Toà lâu đài văn hoá La Pan Tẩn anh đã phác thảo, đang xây cất dở chừng, đã nhìn thấy hình tướng, lại hoá ra chỉ là ảo vọng?
Đã vào mùa khô kiệt. Trời hanh hao. Gianh đồi vàng ngàn ngạt. Tiếng con bìm bịp trầm trầm một góc núi. Khoảng xanh rừng vầu phai bợt sắc độ, chỗ thẫm, nơi nhạt, loang lổ nghịch mắt. Suối lớn dưới chân núi thu hẹp lòng, chẽ đôi ba luồng, le te chảy, róc rách một nỗi buồn cô quả.
Theo những lát đá đặt thành lối, cách từng bước chân, Thiêm đã sang tới bờ bên này thôn Bản Ngò. Quay lại nhìn con suối cạn, Thiêm bỗng như hẫng một nhịp tim. Đâu như mới chỉ là hôm qua khi con suối đang lúc nước cường và anh phải vật lộn mãi với nó mới qua được để đến với Thúy. Thế là một đoạn đời đầy thương nhớ, buồn vui đã ra đi, chẳng còn bao giờ gặp lại được nữa.
Vẩn vơ trong hoài cảm, đưa mắt nhìn quanh, Thiêm bỗng thấy một đống quần áo ướt chất chồng ú ụ trên mặt một phiến đá xanh ngay cạnh chân mình. Nhìn kỹ, anh nhận ra trong đống quần áo nọ có cả cái áo con màu trắng quen thuộc của Thúy và bộ quân phục cũ xanh bợt, dầy cộm của ông Quốc Thanh.
Kìm nén chút xao xuyến vừa trỗi dậy khiến tim đập dồn, Thiêm leo qua bờ dốc, theo con đường mòn đi lên. Trong thôn vẳng lại tang tang tiếng chó sủa như điểm giờ. Đường vào trường, cỏ ba chẽ cao vổng tới đầu gối. Nhiều đoạn, cỏ gianh vàng ánh loi thoi như mạ ba lá mọc lấn cả ra mặt đường. Hoang vắng in dấu cả ở hai cánh cổng trường bằng vầu đan khép kín và cỏ non lên mơ mởn um tùm dưới chân cổng, chứng tỏ lâu lắm rồi trẻ con không qua lại.
Vượt qua cái sân trường in đôi ba dấu đế giày của ông Quốc Thanh, Thiêm bước thẳng đến buồng Thúy. Buồng Thúy không cài then trong, hé mở một bên cánh. Đứng lại trước ngưỡng cửa, Thiêm định cất tiếng gọi, liền bịt miệng và ngây đờ ngay tại chỗ.
Trời! Mặt Thiêm đã đỏ hực ngay lên vì xấu hổ, vì không sao có thể tưởng tượng người ta có thể ăn nằm với nhau một cách thô lỗ và khinh suất đến như thế!
Ông Quốc Thanh và Thúy đã quá nôn nả, đã khuấy quên cả việc phải cửa đóng then cài cho kín đáo. Nên, thực tình là cánh cửa gần như bỏ ngỏ, căn buồng sáng như có ánh đèn thắp. Và Thiêm trong giây phút vô tình đã có thể thu vào ánh mắt mình toàn bộ cảnh tượng đang diễn ra. Ở giữa cái giường cá nhân của Thúy, ông Quốc Thanh mình trần trụi đang hấp hổm trên Thúy trắng lốp không mảnh vải che thân.
Ôi, ông phái viên! Ông đang sôi cuồng trong cơn hứng tình. Có điều lạ là ở ông như có sự lại giống. Người ông lắm lông quá. Lông ở ngực, ở bụng, ở hai cánh tay, ở cẳng chân. Chỗ mượt dày, chỗ lởm nhởm. Chỉ thấy một bên chân ông thôi vì bên kia ông vẫn để nó trong ống quần.
Trần trụi mới thấy ông Quốc Thanh vập vạp, to con. Ở hành vi này mới thấy ông là một gã cao thủ lành nghề trong giới giang hồ ma cô đĩ bợm. Ông dún dẩy trên Thúy, vừa cười khề khề vừa nịnh nọt cô. Ông khuấy động mỗi ngõ ngách thân thể cô. Đang dằn ngửa cô ông lại xoay chiều lật úp cô xuống. Rồi pắp cái ông dựng cô dậy, ẵm cô lên lòng. Và lưỡi ông như con quái vật bắt đầu sục sạo la liếm khuôn ngực đầy ụ mụp mạp của cô. Rồi ông cùng cô nhập làm một, biến thành một con vật hai đầu, bốn tay, bốn chân. Bị kích động, thoạt đầu Thúy tru lên từng hồi điên dại, sau cùng lại kinh hãi vì tính bạo liệt của ông, vập răng vào vai ông, nhay nhả liên hồi. Ông đè sấn cô xuống, thét toang toang: “Ta yêu nàng, ta phải xé rách nàng ra!”
- Nỡm lắm nữa! Học đâu cái thói lừa người thế, hả!
Đẩy khuôn mặt nặng trịch của ông Quốc Thanh lên cao, Thúy nhấm nhẳng:
- Người ta đang giặt quần áo cho, giữa ban ngày ban mặt mà cũng lôi về bằng được. Mới hôm kia, chứ lâu la gì. Thèm quá à! Chứ ai người ta bảo nhức đầu nhức đuôi gì như hồi nào mà cứ đòi đè ra chữa hộ. Mà chữa kiểu gì ăn người thế. Rõ dơ! Này, có thôi không em kêu bây giờ đấy!
- Đếch thôi làm gì thì làm nào!
- Chơi bài cùn của bọn lưu manh hả? Ối bà con ơi!
- Ối bà con ơi, cô giáo Thúy cô ấy hiếp đồng chí phái viên Quốc Thanh!
- Nào xem cái mặt ngài phái viên nào. Đẹp chưa?
– Đẹp hẳn chứ! Phải tranh thủ ăn thịt em khi anh còn răng chứ! Há! Cứ ngô tí ti. Cho anh một tí thôi mà! Ngoan nào!
- Khiếp quá! Thế đã ăn thịt con đàn bà goá ở thôn Ngải Chồ mấy chục lần rồi? Này, không khéo lại đổ vỏ cho lão sơn tràng chột đấy. Ái! Đồ chó! Cắn người ta thật à!
- Thịt ngon thế này không ăn để ai ăn. Này, sao cái hôm trên đường về đây, ở bờ suối, đạp anh một phát khoẻ thế.
- Đồ ăn thịt người! Bỏ ra! Nhả ra!
- Không bỏ, không nhả, đồng cô nó vừa vừa chứ!
- Này, mồm con nhà đồng thiêng lắm đấy! Vong ân bạc nghĩa, bội thiên, bội địa, bội lý, nghịch thường thì thế nào cũng gặp kẻ bất trung, bất hiếu, bất từ đấy. À này, anh Quốc Thanh em hỏi thật anh nhé. Anh có phải là đảng viên không?
- Sao em lại hỏi thế?
- Em thấy người đảng viên thật họ không như anh đâu! Như anh Thiêm ấy, anh ấy giá tự xưng là đảng viên thì em tin ngay.
- Lắm chuyện!
- Thật đấy. Mà này, đảng gì cái lão Lở, Lão Chẩn, lão Sùng! Chủ tịch với lại chủ nhiệm, quá bù nhìn giữ dưa cho ông! Bằng ông đánh đố họ. Chứ ông tưởng được phong chức thế họ sung sướng à, họ chán ông thì có!
- Thôi đi, đây không phải chuyện đàn bà, con gái. Này, thế cái này, tiếng Mèo gọi là gì!
- Ơ kìa, buồn!
Đột ngột, cả hai đang trong nhịp nhún nhẩy bỗng hẫng một nhịp và nghe thấy một tiếng gẫy rắc. Họ cùng bật cười vì nhận ra do ba cái thang giường gẫy cùng một lúc nên cả họ cùng cái dát giường đã tụt xuống sát đất. Bây giờ Thúy mới biết cái quần dài vẫn còn lùng nhùng trong một cẳng chân ông Quốc Thanh.
- Này, cởi hẳn ra đi, vướng lắm.
- Kệ nó!
- Sao lại thế? Mấy lần trước cũng vậy. Dáng chừng bị bắt quả tang nhiều bận rồi nên phòng bị sẵn để tẩu thoát cho tiện, hả! Này… có lẽ em bị rồi đấy!
- Chửa thì đẻ chứ ghẻ đâu mà lo.
- Nói như thế với những ai rồi? Này, em bảo, cẩn thận không là ăn đạn của thằng Tếnh chồng con Seo Mùa đấy. Mà con Seo Mùa nó có phần của nó rồi, anh đừng có hòng. Anh Thanh ơi, em yêu anh ghê cơ mà anh chả lo gì cho em sất cả!
- Thế em còn muốn gì nữa?
- Tất nhiên là đi đăng ký kết hôn đàng hoàng. Sau đó anh bảo lão Đổng cho em chuyển ra dạy ở thị trấn huyện lỵ.
- Dĩ nhiên là vậy, nhưng cũng phải từ từ, anh đâu muốn ở cái đất chết tiệt này làm gì.
- Từ từ là thế nào! Là không yêu. Là định đánh bài chuồn chứ gì!
- Sao lại không yêu mà là còn làm xong thủ tục ly dị với con vợ anh đã.
- Hay là sợ lão Đường Xuân Ân nó kiểm điểm? Này thằng cha không có con, nhưng cũng hiếu sắc lắm.
- Nói chuyện kiểm điểm lại buồn cười hôm rồi kiểm điểm đồng chí Sùng hủ hoá với bà goá hàng xóm, kiểm điểm xong đồng chí Lở nói: cái của này ăn không ăn được, cúng không cúng được, mà cho nhau thì lại bị kiểm điểm là làm sao!
- Hay là kiểm điểm chính ngài đấy, ngài phái viên.
- Bậy nào!
- Lại còn cãi. Ở huyện, lão Đổng nó bảo…
- À cũng có một lần anh nhờ cô cấp dưỡng cơ quan huyện uỷ vá hộ cái áo thế là lão Đổng nó lôi anh ra bắt kiểm điểm, nó bảo: đồng chí Quốc Thanh từ tư tưởng đến quan điểm đều là của nhân dân chỉ còn mỗi cái của nợ nọ là giống bọn đế quốc!
- Ối giời ơi, tôi sợ cái của nợ giống thằng đế quốc này lắm rồi, bà con ơi!
Thúy đẩy ông Quốc Thanh xuống đất, co chân, vật nghiêng người, cười sằng sặc như lên cơn ngộ và ngồi dậy rũ rượi ho hàng tràng dài.
Thiêm lầm lẫn hết cả đường. Anh lội ào ào qua con suối, ngã lên ngã xuống mấy lần, người ướt đầm, rồi như mê man, cứ đường tắt dốc ngược chạy về Bãi Đá, hớt hải sợ hãi như một kẻ bị săn đuổi.
Chạng vạng, Thiêm nhìn thấy ngôi trường; lử khử đi đến phiến đá vẫn ngủ những đêm ông Quốc Thanh họp chi bộ, anh nằm vật xuống. Trời tím hoa mua lấp láy những chấm sao như mắt nhện rừng ăn đèn đêm, buồn thiêm thiếp.