Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Chương 13
C
ả 2 ra đến nhà xe đã thấy Triệu Minh và Diệu Hiền đợi sẵn. Có cả anh chàng cảnh sát Quý Hải góp mặt ở đó.
Diệu Hiền vừa thấy 2 người, cô tinh nghịch nói:
- Gớm! Ta và anh Minh cứ tưởng nhỏ bị bắt cóc, định nhờ anh Hải đi báo công an. Thì ra nhỏ kéo theo cả chị Khánh.
Hoàng Trinh nheo mắt nhìn Diệu Hiền nói với Ngọc Khánh:
- Chị Khánh xem, có người nôn nóng nên chưa tới giờ hẹn đã nóng ruột tới sớm. Thật không biết xấu hổ.
Diệu Hiền trợn to mắt, cô hét nho nhỏ:
- Con nha đầu, mi vừa nói gì? Có phải mi đã nói gì cho chị Khánh biết rồi...
Hoàng Trinh bị hớ, cô vội xua tay lia lịa cướp lời bạn:
- Ê! Chỉ là sự trùng hợp thôi. Ta không có nói gì hết, có chị Khánh làm chứng cho ta. Mi đừng đổ oan cho người vô tội.
Diệu Hiền nắm tay Ngọc Khánh lắc lắc:
- Có thật nhỏ không nói gì với chị hết à? Chị nói thật đi, để em còn trị tội nhỏ.
Ngọc Khánh tủm tỉm nhìn cô, nói:
- Chuyện quan trọng như vậy, sớm muộn rồi ai cũng biết. Bộ em định giấu luôn cả chị hả cô em?
Diệu Hiền bị trêu, cô đỏ mặt ấp úng phân trần:
- Em định tí nữa mới nói cho mọi người nghe. Ai ngờ, chuyện của em mà con ranh này đã giành phần luôn rồi.
Cô dứ dứ nắm tay về phía Hoàng Trinh:
- Mi không còn đường nào chối nữa hả con bạn thân yêu?
Hoàng Trinh rên lên:
- Chị Khánh ơi! Chị vô tình hại chết em rồi. - Cô quay sang cầu cứu Quý Hải - Anh Hải! Bộ anh định đứng yên nhìn cô vợ tương lai của anh uy hiếp người khác sao hả?
Quý Hải cười hiền, anh đùa:
- Lỗi này do cô gây ra thì tự gánh hậu quả. Tôi không dám có ý kiến gì hết.
Hoàng Trinh bĩu môi, nhìn cả hai:
- Đúng là nồi nào úp vung nấy. Chị Khánh này! Họ đúng là trời sinh 1 cặp để đi ăn hiếp người cô thế.
Diệu Hiền định gân cổ cãi. Nhưng Triệu Minh đã ngăn cô lại:
- Thôi thôi. Các cô cho tôi xin. Đừng để mọi người trong công ty nhốn nháo vì những chuyện không đâu.
Ngọc Khánh cũng tiếp lời:
- Nào, lên xe đi 2 con nhóc. Chú Bảo mà thấy cả lũ trốn việc đi chơi thì bị chửi nữa bây giờ.
Diệu Hiền lườm Triệu Minh:
- Anh cũng biết cách bênh vực cho thư ký dữ há.
Hoàng Trinh chẳng những không mang ơn mà cô còn nói khích anh:
- Mi đừng nghe ảnh nói mà lầm chết nha Hiền. Ảnh không tốt gì với mình đâu. Nếu mi mà được nghe ảnh.... tâm tình với mấy cô nương trong máy điện thoại thì mi sẽ phải tôn ảnh lên làm sư phụ chứ chẳng chơi.
Triệu Minh thừa thông minh để nhận ra cô nàng định trả thù anh chuyện lúc nãy. Anh chỉ im lặng, vì anh mà lên tiếng thì coi như mọi mũi dùi của các cô sẽ chỉa về phía anh. 3 cái miệng xinh xắn ấy thì có hàng khối chuyện thắc mắc.
Triệu Minh đành làm lơ, anh nhún vai mở cửa xe:
- Nào, mời tất cả lên xe. Chúng ta đừng phí thời gian nữa, trưa rồi.
Mọi chuyện được gác lại. Cả bọn lục đục lên xe, khi thấy mọi người đã yên vị. Triệu Minh cho xe lướt êm ra cổng.
Anh nói với các cô:
- Bây giờ các tiểu thư tùy nghi lựa chọn điểm tới. Hôm nay coi như anh đãi tất cả.
Diệu Hiền vỗ tay reo lên:
- Anh Minh bữa nay xộp nha. Vậy phải kiếm chỗ nào sang 1 chút mới được. Chị Khánh thấy sao?
- Chị thì đi đâu cũng được. Em và Trinh cứ chọn chỗ nào vừa ý 2 đứa thì tới.
Cô nháy mắt với Hoàng Trinh rồi chồm người lên chỗ Triệu Minh.
- Tụi em quyết định chọn nhà hàng nổi. Ở đó rất thoáng mát và lịch sự, đồ ăn lại ngon. Anh Minh! Anh không có ý kiến gì chứ?
Hoàng Trinh kéo áo bạn:
- Nhỏ có lộn không vậy. Giá cả nơi đó đắc lắm, bộ nhỏ định để anh Minh phải méo mặt vét sạch hầu bao sao hả? Chúng ta chỉ ăn trưa thôi mà. Có cần vào chỗ sang như vậy không?
Diệu Hiền ngó cô ngạc nhiên. Nhỏ đâu có ăn chay mà hôm nay lại hiền ngang xương vậy kìa.
- Anh Minh không phản đối thì thôi. Bộ mi nóng ruột giùm ảnh hở?
Hoàng Trinh ngượng đỏ mặt, cô mắng bạn:
- Mi lại ăn nói bậy bạ gì thế hở con kia?
Triệu Minh vi lên tiếng:
- Thôi, được rồi. Nhà hàng nào cũng được. Các cô làm ơn đừng gây nữa. Hễ vắng nhau thì đi tìm, còn khi đến gần thì lại có chuyện. 2 cô thật khó hiểu quá.
Ngọc Khánh chen vào:
- Bởi vậy mới gọi họ là con gái. Anh không hiểu cũng đúng vì anh đâu phải là bê đê.
Cả bọn cười ngặt nghẽo vì câu nói dí dỏm của Ngọc Khánh. Quý Hải vỗ vai Triệu Minh:
- Mình không địch lại bọn họ đâu. Tốt nhất là nên im lặng khi họ nói. Nếu không mọi hậu quả bọn đàn ông đều lãnh đủ.
Triệu Minh gật gù:
- Cậu rút được kinh nghiệm xương máu từ khi quen nhỏ Hiền chứ gì?
Quý Hải thì thầm:
- Anh thử yêu 1 cô đi. Họ cũng ngoan ngoãn và rất đỗi dịu dàng như 1 con mèo ấy. Chứ không chằn như anh nghĩ đâu.
Triệu Minh đùa:
- Tôi sẽ nghe lời cậu, ráng yêu thử 1 cô xem sao.
Cả 2 bật cười vang. Các cô gái mãi lo bàn chuyện thời trang nên cũng không để ý đến những lời nói của 2 tên đàn ông.
Triệu Minh cho xe vào cổng nhà hàng. Người bảo vệ chạy đến ân cần chỉ cho xe vào nơi đổ. Rồi kính cẩn mời mọi người vào trong.
Cả bọn kép nhau lại chiếc bàn trải khăn trắng tinh. 1 bình bông thật đẹp được đặt giữa bàn.
Không gian nơi đây thật thoải mái cho những cuc bàn bạc làm ăn. Đối với Triệu Minh, nhà hàng này không lạ gì, vì anh vẫn thường lui tới tiếp khách với ông Đình Bảo, cha của Diệu Hiền mà cũng là chú của anh.
Và cũng rất ấm cúng và lãng mạn cho những đôi tình nhân. Trên những chiếc bàn riêng lẻ, được đặt 1 lọ hoa thủy tinh có cắm duy nhất 1 nhánh hồng. Như ngầm nói nơi này giành cho những đôi uyên ương.
Đến lúc gọi món ăn cũng không kém phần sôi nổi tranh cãi như khi vừa lên xe. Triệu Minh phải đồng ý cho mỗi cô chọn 1 món mình thích mới được yên thân.
Quý Hải khều vai Triệu Minh. Anh chỉ về phía 2 người khách vừa bước vào:
- Anh biết người đó không?
Triệu Minh nhìn theo Quý Hải:
- Chết cậu rồi. Đi với anh vợ tương lai mà còn dám dòm ngó cô khác. Cậu khai thật đi, làm sao cậu quen với cô gái đó?
Quý Hải nhăn mặt khi thấy Triệu Minh hiểu lầm. Anh gãi đầu:
- Anh đừng nghĩ lệch lạc, tôi nó cái gã đàn ông kìa. Dù tôi có 3 đầu 6 tay cũng không dám qua mặt cô em họ của anh đâu.
- Người đàn ông ấy b giống ti phạm à? Cậu đừng bị bệnh nghề nghiệp quá nhé.
Quý Hải trầm ngâm lắc đầu:
- Nếu tôi nhìn không lầm thì mấy năm về trước ông ấy hình như có dính dáng tới mấy vụ bê bối ở khách sạn Hoàng Kim mà báo chí đưa tin ầm ĩ đấy. Suýt chút nữa vào ở tù, nhưng nhờ quen biết và giỏi chạy nên không phải vào tù. Nghe đâu ông ấy hại người giám đốc khách sạn phải tán gia bại sản, gia đình tan nát hết.
Triệu Minh bật nắp lon bia, anh đổ vào ly rồi đẩy về phía Quý Hải:
- Ông ta ghê gớm nhỉ. Nhưng thôi, nếu biết chuyện ông ấy đang rắp tâm hại ba của Hoàng Trinh, thì chắc chắn anh không thốt ra những lời nói này.
Hoàng Trinh gắp con tôm bỏ vào chén Quý Hải:
- Xin chúc mừng người hùng đã can đảm trao cả cuộc đời tự do cho thục nữ Diệu Hiền nắm giữ.
Cả bọn bật cười trước lời trêu ghẹo của cô. Bữa ăn lại diễn ra ồn ào vui vẻ.
Trái với bầu không khí sôi nổi bên này. Ở bàn gần đó ông Phi Long và Mỹ Hằng cũng đang dùng bữa.
Gương mặt của 2 người rất căng thẳng. Họ đang bàn bạc 1 phi vụ làm ăn.
Giọng ông Phi Long rất nhỏ:
- Hằng suy nghĩ kỹ đi. Mất hợp đồng này ông ấy còn khối hợp đồng béo bở khác. Tuy mạo hiểm nhưng bù lại chúng ta sẽ có rất nhiều tiền.
Mỹ Hằng xoay ly rượu trong tay, cô ngập ngừng:
- Chú Long còn cách nào khác không? Chuyện quan trọng như vậy Hằng sợ mình không kham nổi.
Ông Long nhìn cô khuyến khích:
- 1 cô gái thông minh như Hằng thì chuyện này dễ như trở bàn tay. Chỉ cần Hằng lấy được bản phân loại giá cả các linh kiện điện tử. Còn mọi việc về sau để chú lo.
- Các hợp đồng quan trọng ông ấy thường bỏ trong két sắt ở phòng giám đốc. Hằng không có chìa khóa thì làm sao lấy được.
- Hằng yên tâm. Chú nghe thằng Nhật Huy nói ngày mai ông ấy đem bản hợp đồng ấy ra nghiên cứu thêm mới có quyết định chính thức. Chú sẽ tìm cách để ông ấy ra khỏi phòng, lúc đó Hằng chỉ việc phô tô 1 bộ rồi trả về vị trí cũ. Ông ấy không tài nào biết được.
Mỹ Hằng vẫn còn lo:
- Chuyện này mà vỡ lỡ ra chắc ông ấy giết Hằng mất.
Ông Long giọng chắc chắn:
- Hằng sợ gì? Không làm nơi đây thì xin chỗ khác. Chú Long bảo đảm với Hằng, nếu Hằng không muốn làm nữa thì chú sẽ giới thiệu vào chỗ ngon hơn ở đây nhiều.
Đôi mắt gian xảo và cái đầu quỷ quyệt của ông liên tục hoạt động. Ông biết cô rất ghét và cay cú đứa con gái của Hoàng Lâm. Ông đánh vào tâm lý cô:
- Hằng nghĩ đi, công sức của 2 mẹ con Hằng bỏ ra để giữ gìn tài sản cho ông Lâm đâu phải ít. Nhưng cuối cùng cả 2 sẽ được gì, hay là mọi tài sản sau này đều thuộc về con gái của ổng. Hằng không muốn mình là kẻ trắng tay chứ?
Nghe ông nhắc đến Hoàng Trinh, Mỹ Hằng nghiến răng căm tức:
- Ăn không được thì phá bỏ. Hằng không quen bị người khác xem thường. Con bé khờ khạo ấy không được hơn Hằng, dù là 1 cái gì rất nhỏ.
Ông Long khoái trá khi đã nhen nhóm được trong lòng cô sự căm tức tột cùng. Ông tiếp:
- Hằng còn chờ gì mà không tự kiếm cho mình 1 số vốn trong lúc chưa muộn. Chỉ cần lấy được bản hợp đồng đó Hằng sẽ nắm chắc trong tay cả trăm triệu đồng chứ bộ giỡn sao.
Mỹ Hằng lóa mắt với số tiền ông đưa ra. Cô run giọng:
- Chú Long không gạt Hằng chứ?
Ông nhếch mép cười gằn:
- Chỉ cần Hằng lấy được thì 2 ngày sau. Chỉ 2 ngày thôi, trong tài khoản của Hằng sẽ có số tiền đó.
Mỹ Hằng mơ màng, tưởng tượng đến số tiền đó được nằm yên trong túi cô. Mặc sức cho cô tiêu xài. Với cái tính hời hợt, nông cạn cô nghĩ, ông Lâm mất 1 hợp đồng nhỏ chắc cũng không ảnh hưởng gì quan trọng lắm.
Sau 1 hồi lưỡng lự, cô gật mạnh đầu quyết định.
- Được. Hằng đồng ý. Vậy ta cứ tiến hành theo kế hoạch của chú.
Ông Long thở phào mừng rỡ. Ông đưa cao ly rượu:
- Hằng thật sáng suốt khi quyết định như thế. Nào, ta hãy uống mừng cho sự lựa chọn đầy thông minh của Hằng.
Mặt cô đỏ hồng vì men rượu. Ông Phi Long kín đáo nhìn cô say đắm. Ông nuốt ực nước bọt.
Con bé thật đẫy đà hấp dẫn. Nó chịu làm người tình cho mình thì còn gì bằng. Ông không lo cô sẽ kháng cự, vì ông còn rất nhiều cơ hội để buộc cô mãi mãi thuộc về ông. Mặc tình cho ông vo tròn, bóp méo.
Ông Phi Long gọi bồi bàn tính tiền rồi cùng Mỹ Hằng đi ra chỗ để xe.
Vừa lúc đó nhóm Triệu Minh cũng ra tới. Diệu Hiền bấm tay Hoàng Trinh:
- Ê! Cô em bất đắc dĩ của nhỏ kìa.
Hoàng Trinh không ngạc nhiên khi thấy Mỹ Hằng và ông Phi Long. Cô định đi luôn nhưng vì cả 2 bên đều đã thấy nhau nên cô đành đứng lại, khi ông Phi Long vồn vã chào hỏi:
- Ồ! Hoàng Trinh! Cháu đi dùng bữa với bạn à? Vậy mà từ nãy giờ chú sơ ý không thấy cô gái cưng của ngài tổng giám đốc. Thật ngại quá.
Hoàng Trinh cười khẩy. Mắt mũi ông lo dòm người đẹp thì còn để ý ai nữa. Cô mỉa mai:
- Cháu ngồi ở bàn gần cửa đấy chứ. Chắc chú Long mãi lo săn sóc cho Mỹ Hằng nên không thấy thôi.
Ông Phi Long cười gượng:
- Cháu không trách chú chứ, cháu gái?
Hoàng Trinh nhún vai:
- Cháu chỉ nói chơi thôi, chú đừng bận tâm.
Mỹ Hằng nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng hách dịch:
- Cũng lại là chị, quả đất này coi vậy mà nhỏ quá - Có chút hơi men nên cô bạo dạn liếc mắt với Triệu Minh - Chị không giới thiệu mọi người với nhau à?
Hoàng Trinh hơi bực nhưng cô cũng lịch sự chỉ từng người:
- Đây là chú Phi Long trợ lý của ba Trinh. Mỹ Hằng con gái của dì, kiêm chức thư ký - Cô quay sang bên này - Còn đây là anh Triệu Minh phó giám đốc, anh Quý Hải, chị Ngọc Khánh và nhỏ Diệu Hiền.
Triệu Minh và Quý Hải lịch sự bắt tay ông Phi Long:
- Hân hạnh được biết ông trợ ký và cô đây.
Mỹ Hằng chẳng thèm nhìn ai, cô kênh kiệu bắt tay Triệu Minh giọng ngọt ngào:
- Phó giám đốc công ty địa ốc vừa địa vị vừa sang trọng. Thật sung sướng khi được làm quen với anh.
Câu khen tặng quá mức xã giao bình thường của cô không làm Triệu Minh lúng túng. Trại lại anh còn tỏ ra rất lịch sự:
- Cám ơn cô, tôi cũng bình thường thôi. Được 1 cô gái đẹp như cô chiếu cố cũng là vinh dự cho chúng tôi.
Mỹ Hằng chớp mắt làm duyên:
- Anh không ngại quen với 1 thư ký quèn à?
Triệu Minh lắc đầu, cười:
- Chỉ có người xấu chứ công việc không xâu. Cô đừng quá khiêm nhường.
Diệu Hiền nóng mũi trước vẻ lẳng lơ của Mỹ Hằng, cô xen vào:
- Trưa rồi về thôi, chiều còn phải đến công ty. Anh Minh! Anh chở bọn em đến chợ giùm.
Triệu Minh gật đầu nói:
- Xin phép ông và cô, còn 1 số việc cần giải quyết, chúng tôi phải đi trước.
Mỹ Hằng nở nụ cười thật đẹp. Cô không thèm chào hỏi ai ngoài Triệu Minh. Giọng cô đả đớt:
- Hẹn gặp lại chứ, ngài phó giám đốc đẹp trai.
Quý Hải bất mãn vọt miệng:
- Nếu ngày đó không bị áp thấp nhiệt đới, thưa cô.
Triệu Minh cho xe lăn bánh. Mỹ Hằng nhìn theo tiếc rẻ:
- Nếu gặp lại, ta phải kiếm cách tiếp cận anh chàng Triệu Minh đẹp trai phong đ như tài tử xi- nê này mới được.
Ông Phi Long khó chịu bóp còi xe. Lúc đó Mỹ Hằng mới nhớ là mình đang đứng giữa trưa nắng. Cô vi mở cửa xe chui vào và cười giả lả với ông.