Số lần đọc/download: 4098 / 15
Cập nhật: 2016-06-02 14:09:24 +0700
Chương 13 -
- N
ày, món ăn người ta đã đem đến rồi, sao anh không dùng, chuyện gì mà bí xị thế? - Uyên thắc mắc.
Trúc đáp, giọng hậm hực:
- Đúng ra không nên đưa em vào đây ăn trưa. Anh ngốc quá.
Uyên ngạc nhiên:
- Sao vậy anh?
- Lựa đâu không vào, lại vào đây.
Uyên nhìn quanh:
- Đây cũng tốt chứ sao. Một quán ăn Ý bình thường thôi mà.
Trúc trợn mắt:
- Sao lại bình thường? Cái quán này gần công sở, mấy tay doanh gia áo sơ mi trắng dài tay vào đây dùng bữa trưa. Cả quán chỉ có ba người khách là nữ, mà em xem, có lẽ họ cũng làm việc dữ lắm, mặt mày phờ phạc, khô khan.
Uyên vẫn chưa hiểu:
- Thì sao nào?
- Thì đó, trong khi em lại đẹp và dễ thương quá như vầy, mấy chục cặp mắt cứ chĩa vào em, hỏi làm sao anh ăn ngon miệng được đây?
Uyên ngớ ra rồi bật cười:
- Ôi trời, thôi ông tướng ơi, dẹp cơn ghen vô lý của ông lại đi. Món soup nghêu nguội hết rồi kìa.
Trúc ậm ừ, cầm muỗng lên và mời cô, Uyên chỉ mới nuốt được muỗng soup thứ nhất, lại ngạc nhiên khi bắt gặp anh đang ngừng muỗng nhìn cô đăm đăm.
- Hả?... Gì thế? - Cô quệt tay lên mặt - Mặt em dính lọ sao?
Trúc lắc đầu:
- Không phải. Chỉ là... sao hôm nay em trang điểm đẹp quá, anh cá là có ít nhất mười thằng cha trong quán lo ngó em mà ăn hết nổi.
Uyên buông ngay muỗng xuống, bực tức:
- Này thôi đi, anh lại giở trò gì vậy? Mời em ăn trưa để rồi kiếm chuyện với em à? Theo anh đi phố, trang điểm thì anh bảo làm nổi, người ta nhìn em anh chịu không được.
Cô rít giọng giận dữ:
- Người ta nhìn thì mặc người ta, em đi chơi với bồ thì phải trang điểm cho đẹp hơn, không trang điểm, ăn mặc lè phè, mất bồ sao? Hay là ai làm gì anh bực bội hôm nay mà lại...
- Suỵt!
Trúc đưa một ngón tay lên môi như cản lời Uyên. Anh hỏi, vẻ chăm chú:
- Khi nãy em vừa nói gì?
Uyên chựng lại cơn giận và nói vô thưởng vô phạt của mình:
- Nói gì?... Hôm nay có ai làm anh bực...
- Không, anh muốn nói câu trước đó kìa.
Uyên ngơ ngác. Trúc cười:
- Để anh nhắc, em mới nói là đi chơi với anh, em nhất định phải trang điểm, vì nếu không, em sợ mất bồ, bồ tức là anh.
Uyên ngờ ngợ, hình như khi nãy quạu quá, cô có nói cái gì gần như thế thật.
- Thì sao?
Trúc cười cười:
- Tại sao sợ mất anh?
Uyên ngượng quá, nói đại:
- Thì... em tèm lem anh lại để ý ngó cô khác sáng sủa hơn sao?
Anh búng tay cái chóc, cười toe:
- Trời ơi! Mát dạ ghê. Vậy là cũng yên tâm rồi. Em cũng sợ mất anh, giống như tâm trạng của anh vậy.
- Thì... sao? - Uyên liếc dài.
- Thì huề chứ sao. Anh tưởng chỉ có mình anh thót tim. Vậy là công bằng. Hai đứa thương nhau đều, ghen đều...
- Xì, ai thèm ghen.
Trúc hì hì, tỉnh bơ:
- Sợ mất nhau là tốt rồi. Thôi, ăn mừng nhé. Buổi trưa, em uống chút rượu được không?
Uyên gạt ngang:
- Dẹp đi, anh cứ nói lăng nhăng như trẻ nít ấy, hết ghen tuông rồi lại reo hò ăn mừng. Bây giờ có ăn soup không thì bảo?
Trúc gật đầu lia lịa:
- Ăn chứ! Ăn chứ!
Rồi lại hối cô:
- Ăn đi em, nguội hổng ngon đâu.
Uyên lừ mắt. Vậy cũng nói, nguội mất tiêu rồi còn đâu. Cô vừa húp muỗng súp nguội ngắt vừn phân vân lòng.
Đôi lúc cô thấy Trúc thật hấp dẫn và cô yêu anh từ cái táo bạo, phiêu lưu trẻ con đó, anh làm cô như trẻ ra, như trở lại thuở ngây thơ vô tư của mình ngày xưa mà cô đã sớm mất đi khi về với Minh.
Nhưng hiện tại vẫn là hiện tại. Thoát ra khỏi mơ mộng mật ngọt, cô lại là Trúc Uyên, phải quản lý quán Hoài Hương từ xa, phải nghiêm trang làm việc cho Hội Hỗ Trợ, phải bươn chải với đời...
Còn Trúc. Uyên nhìn anh, anh vẫn như một đứa trẻ chưa chịu lớn, chỉ ham rong chơi cợt đùa. Anh từ chối sự nghiêm túc, chững chạc mà thân hình vạm vỡ, mạnh khỏe của anh cần có.
Uyên chớp mắt, buồn buồn. Cô biết mình yêu anh, nhưng cô nhận thấy anh có đôi lúc không thể hòa hợp được.
Sao vậy nhỉ?
Uyên đã bao lần tự hỏi. Hai mươi bốn tuổi, hay là cuộc sống cô độc, nội tâm đã làm cô già cõi trước tuổi, mỏi mệt với đời?
Uyên dấu tiếng thở dài:
- Sao vậy em?
Uyên giật mình, ngẩng lên. Bàn tay Trúc ân cần vươn tới cầm lấy mấy ngón tay cô trên bàn.
- Công việc mệt à?
Uyên lắc đầu. Trúc trầm trầm nói:
- Xin lỗi, anh cứ tưng tửng giỡn, quên mất để ý em. Em có vướng mắc gì à? Nói anh nghe xem.
- Không có gì - Uyên lắc đầu - Em đang nghĩ về công việc thôi mà.
Nhìn ánh mắt chăm chú của Trúc, không hiểu sao Uyên lại muốn xóa đi những suy nghĩ khi nãy của mình.
Cô gượng cười, nói như lấp liếm:
- Ở quán Hoài Hương mới có một người nghỉ việc, dì Thuần làm không xuể.
Trúc nói chậm, mắt vẫn cứ muốn tìm hiểu qua ánh mắt của Uyên:
- Anh đã nói Uyên rồi. Tiền kiếm được cũng chỉ để tiêu xài thôi. Em cố sức làm việc hai, ba phần làm gì. Tại sao anh phụ em trong vấn đề chi tiêu sinh hoạt, em lại không chịu?
Uyên nhăn mặt:
- Đừng nói nữa anh. Em muốn đứng lên bằng đôi chân mình. Em là một người đàn bà độc lập. Em đã có việc làm, có thể kiếm tiền được.
- Nhưng anh không muốn em đày xác mình chỉ vì muốn kiếm tiền. - Trúc nói hơi to tiếng.
Uyên nhìn quanh. Thực khách các bàn gần đó lác đác quay lại nhìn về phía bàn cô.
Trúc thở dài, nhỏ nhẹ lại:
- Xin lỗi em. Chỉ có điều, dạo này em thật sự Ốm đi nhiều lắm, em có biết không? Và còn ít hẳn nụ cười.
Uyên ngước mắt nhìn anh. Có thật vậy không? Cô ốm đi, cô có biết, nhưng ít cười? Cô đưa tay xoa trán. Có lẽ thế thật. Mình làm việc quá sức chăng? Đến nỗi nụ cười cũng tắt dần?
Người phục vụ đã đưa món ăn chính ra thay chỗ mấy đĩa soup. Uyên cúi mặt suy nghĩ về những điều anh nói.
Trúc nhẹ nhàng nói:
- Thôi, em ăn đi.
Thấy cô ngoan ngoãn cầm dao nĩa lên, anh mỉm cười:
- Nếu cũng công nhận là anh nói đúng thì em phải hăng hái cầm "vũ khí" lên nạp nhiên liệu ngay. Nói cho em biết là anh đang có xu hướng thích mấy cô tròn tròn người đấy. Em ráng ăn nhiều nhé, sáu mươi ký là đúng tiêu chuẩn của anh.
Uyên bật cười. Cô trề môi:
- Ai thèm làm tiêu chuẩn gì của anh. Sáu mươi ký đâu còn eo iếc gì!
Mắt anh lấp lánh khi thấy cô đã cười trở lại. Anh giả ngây mè nheo cô cho anh ăn thử phần thịt gà sốt đậu trên đĩa cô, và bù lại anh cắt cho cô một miếng bít tết bé tẹo trên đầu nĩa. Uyên dễ bảo, ăn ngon lành miếng thịt anh đút, làm anh khoái chí với trò này dữ, mặt rạng rỡ tươi ơi là tươi.
Cuộc tranh cãi khi nãy dường như chẳng còn dấu tích gì. Họ lại cười vui khúc khích với nhau.
Điều này làm khối thực khách đàn ông thất vọng.
Trúc ăn đến cả nửa phần thịt gà, anh như quên mất khi nãy anh vừa khuyên cô phải ăn nhiều. Anh thoải mái đẩy cái đĩa trống ra, kéo khăn lau miệng rồi hỏi cô:
- Khi nãy em gọi món gì tráng miệng vậy cưng?
Uyên nhớ lại:
- Kem và bánh táo, còn anh?
- Anh gọi caphé thôi. Vậy thì hay quá, chút nữa dụ em ăn kem được rồi.
Uyên phải đối:
- Kem là món thích nhất của em mà, nếu anh thích, em nhường anh bánh táo.
Trúc lắc đầu quầy quậy:
- Không ăn bánh táo, anh ăn chung kem với em thôi.
- Vậy thì anh gọi ly khác đi. - Uyên nói.
Anh nhất định:
- Không kêu. Anh chỉ muốn dụ ăn ly kem của em kìa!
Uyên thắc mắc:
- Sao vậy, ly kem em bộ ngon hơn à?
Anh tỉnh bơ:
- Không phải ly kem ngon mà là cái muỗng ngon.
Uyên đỏ mặt khi nghe câu này. Mắt anh nhướng nhướng, miệng anh cười cười đầy ẩn ý. Cô thẹn quá, nhìn lảng chỗ khác
Ly kem sô cô la và đĩa bánh táo của cô được mang ra, cùng lúc với tách caphé thơm lừng của anh
Cô đẩy đĩa bánh táo, nhìn anh dò hỏi. Anh lắc đầu chê bai.
Cô cố nín cười, bắt đầu chú ý ly kem của mình. Cô ăn muỗng kem đầu tiên rồi đẩy về phía anh.
Trúc lại lắc đầu. Anh nhìn Uyên như chờ đợi. Ánh mắt vừa nài nỉ, vừa cười cợt của anh làm cô đang ngần ngừ, bỗng thành bạo dạn hẳn.
Cô kéo ly kem để giữa hai người, múc một muỗng to, mím miệng đưa lên cho anh.
Trúc hài lòng đớp ngay lấy. Vị ngọt và lạnh đến tê lưỡi, anh nhấm nháp nó và nhấm nháp cả sự ngọt ngào tình tứ mà cô vừa chìu ý anh bày tỏ trước đông người. Miếng kem này ngon nhất trong đời anh, Trúc thầm nghĩ vậy.
Anh ngắm cô đang chăm chỉ vào ly kem, sao mà dễ thương lạ. Ngẩng lên, cô nháy mắt với anh như ngầm bảo muỗng kem vừa rồi đút cho anh là quá đủ, bây giờ là phần của cô.
Anh buồn cười, chợt nghĩ ra trò mới để trêu cô. Anh chồm lên bàn:
- Hê! Nhỏ ơi! Anh mới có một phát hiện.
Thấy cô ngưng xúc kem, nhìn anh. Anh làm ra vẻ quan trọng:
- Một phát hiện về em. Anh đã để ý trong hơn chục lần em ăn kem trước mặt anh.
- Thì... sao? - Uyên ngạc nhiên.
- Người khác đâu có như vậy, mà em có mới kỳ, mới đáng gọi là phát hiện - Trúc cố nói dẳng dai.
- Phát hiện gì? - Uyên sốt ruột.
Trúc nói như bật mí:
- Thì khi em ăn kem đó, không hiểu tại sao, cái mũi em từ từ đỏ lựng lên, đỏ như là... như là...
Uyên trề môi, bác bỏ:
- Xạo ke! Có ai ăn kem mà đỏ mặt bao giờ?
- Anh không nói mặt mà là cái mũi.
Uyên nhìn anh kỳ dị:
- Thật không?
Anh quả quyết:
- Thật mà. Không tin em lấy gương ra xem.
Ai mà lấy gương ra xem trong bàn ăn bao giờ. Uyên cứ ngờ ngợ với lời anh.
- Vậy... có dị lắm không? - Cô rụt rè sờ tay lên mũi hỏi.
Trúc lắc đầu:
- Không sao đâu. Ngó thấy ngồ ngộ hơn thôi. Có điều...
Thấy cô chờ đợi, anh nói như đàng hoàng lắm:
- Có điều, nhân dịp này, anh thấy cần đặt cho em một cái tên mới mà chỉ mình anh, người có công phát hiện, biết để gọi em thôi. Một cái tên rất dễ thương.
Nghi đây là một trò đùa của Trúc, cô không hiểu sao cô vẫn tò mò hỏi:
- Tên gì?
Anh trịnh trọng:
- Đẹp lắm. "Nhỏ mũi cà chua".
Uyên nghệt mặt ra trong khi anh phá ra cười ha hả.
Cô vừa tức, vừa quê vì biết ngay mình sắp bị anh cho vào xiếc mà vẫn ngớ ngẩn đi theo. Nhưng rồi cô cũng bật cười.
Trò đùa vẫn là trò đùa thôi mà.
Cái quán đầy những vị doanh gia nghiêm túc, kiểu cách bị phá vỡ không khí sang trọng, tĩnh lặng. Mọi người nhìn về bàn cô. Đây đó có vài đôi lông mày cau lại.
Trúc lờ đi, cứ tỉnh bơ cười sảng khoái. Uyên vừa cười vừa lắc đầu. Ly kem của cô bị anh phá bĩnh đã tan mất rồi. Uổng quá! Lần sau, Uyên sẽ bắt anh đền cô hai ly mới được.
Đột nhiên, cô bỗng nhớ đến chuyện anh vừa nói. Có thật không nhỉ? Bộ cô ăn kem bị lạnh đến nỗi đỏ cái mũi?
Nếu thật vậy, làm sao cô còn dám ăn kem nữa. Tưởng tượng cái mũi tự dưng đỏ lựng trên mặt, chắc khó coi lắm.
Lại còn cái tên nữa.
"Nhỏ mũi cà chua"? Tên gì mà dung tục, gớm quá vậy.
"Nhỏ mũi cà chua"? Tên mới thấy mà ghê!