A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3336 / 38
Cập nhật: 2015-11-28 04:51:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Nụ Hôn Người Máy
ưới chân là một bãi cát trắng mịn. Bầu trời trong xanh và nước biển vây quanh bãi cát. Cách bờ cát mấy kilomet là một cái cây lớn cao tới mấy chục mét vươn thẳng lên trời. Sau rừng cây, thấp thoáng mấy toà nhà cao tầng và tiếng máy móc chạy ầm ầm.
Minh Huy cởi giày, chân trần dẫm trên bãi cát vừa đi được vài bước liền có một người trẻ tuổi bước ra nghênh đón.
“Bọn họ là ai?” Người trẻ tuổi mặc quân trang màu xanh lục, trên ngực đeo một cái huy hiệu nhỏ hình chữ thập màu đỏ và hoa lan. Tướng mạo rất đẹp trai, vẻ mặt lại nghiêm túc.
Hứa Mộ Triều chú ý, ánh mắt anh cũng là màu đỏ.
Minh Huy bĩu môi: “An à,đây là khách của tướng quân Minh, thú tộc.”
Người trẻ tuổi gật đầu: “Tôi sẽ truyền lệnh đề phòng.” Anh lập tức xoay người chạy đi.
“Anh ta là ai vậy?” Hứa Mộ Triều hỏi.
Minh Huy nói bâng quơ: “Anh ta là sỹ quan cảnh vệ, đi thôi.”
Nhưng khi đám người Hứa Mộ Triều theo Minh Huy đi xuyên qua rừng cây, thế giới quỷ dị và khủng bố dần dần hiện ra trước mắt họ.
Đập vào mắt họ là những vùng mỏ tối đen âm u lởm chởm đá nhọn kéo dài không biết bao nhiêu km. Tại mỗi mỏ đều có rất nhiều bóng người tay cầm cuốc xẻng mỏ chim các loại đang chăm chỉ đào bới, động tác mạnh mẽ có lực. Cơ thể họ ánh lên màu trắng kim loại, dáng người rắn chắc. Khi đám Hứa Mộ Triều nhìn kỹ, có thể thấy rõ ràng trên cái đầu bằng kim loại là hai mắt màu đỏ đậm.
Còn có người máy màu đen to lớn, cao tới mười mét, có đủ thân đầu và tứ chi. Bọn họ nâng những cái thùng lớn đầy khoáng thạch do những người máy khác đãi và bỏ vào thùng, sau khi thùng đầy liền nặng nề bước đi, đặt thùng khoáng thạch lên dãy băng chuyền cách đó mấy mét.
Ngẫu nhiên cũng sẽ thấy mấy người có hình dạng con người đều mặc quân trang màu xanh đang đứng giám sát tình hình sản xuất người máy. Khi đám Hứa Mộ Triều nhìn họ, họ lại bừng tỉnh khôi phục thần sắc lạnh lùng.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại tại một toà nhà cao mười tầng. Toà nhà này là một chiếc hộp hình lập phương, khảm rất nhiều khối thuỷ tinh trong suốt làm cho toàn bộ toà nhà sáng lấp lánh.
“Đợi chút, tôi vào thông báo.” Minh Huy nói. Một vách tường kim loại mở ra, Minh Huy chạy vừa vào, vách tường kim loại nhanh chóng khép lại.
“Các anh nghĩ sao?” Hứa Mộ Triều quay đầu hỏi nhóm người Bán Thú.
Nhóm người Bán thú đã sớm hoảng kinh hồn vía, một binh sỹ lớn tuổi trầm tĩnh nói: “Bọn họ là người máy.” Hứa Mộ Triều nhận ra anh là người đầu tiên vọt tới bên cạnh binh sỹ bị thương, cũng là người đã lên tiếng cảnh báo cô khi Minh Huy ra tay đánh lén. Cô hỏi: “Anh tên gì?”
“Đại nhân, tôi tên Hắc Kiệt, binh sỹ bị thương là em trai tôi.” Binh sỹ Bán thú lai Báo thân hình vô cùng vạm vỡ cung kính đáp.
Hứa Mộ Triều gật đầu, nói với người thú: “Hoàn cảnh hiện tại rất mập mờ, tương lai chưa biết ra sao, chúng ta cần phải đồng lòng mới có thể an toàn thoát thân.”
Nhóm người thú vội vã gật đầu bao gồm cả mấy binh sỹ gây náo loạn tối qua.
Chỉ thấy sau lưng toà nhà là những dãy nhà xưởng dài hút tầm mắt, tiếng máy móc chạy ầm ĩ, những làn khói dày đặc bốc lên cho thấy quy trình sản xuất đang tiến hành trên quy mô lớn, những nhà xưởng đó đang sản xuất thứ gì?
Hứa Mộ Triều nhớ con chim máy, nhớ tới câu nói “bồi thường một con mắt” “đổi một đôi chân” của Minh Huy, nhớ tới đôi mắt màu đỏ đậm như san hô của Minh Huy, còn có những người có đôi mắt đỏ quạch họ gặp trên đường đi đều giống như người máy.
Nơi này thật ra không có ai là người sống sao?
Nhưng loại người máy hình dáng giống hệt như con người này cô chưa từng nghe nói đến. Theo thái độ của Touray đối với con người, nơi này khẳng định không thuộc về Cố Nguyên Soái; zombie càng không thể nắm giữ kỹ thuật tiên tiến như vậy.
Rốt cuộc là ai ở nơi này bí mật sử dụng những công nghệ cao như vậy?
“Là Tây Lạc Thanh Huy.” Một giọng nói trầm trầm vang lên. Hứa Mộ Triều nhìn về phía A Lệ. Đôi mắt đen như đá quý của cậu cũng nhìn về phía cô, nói: “Ba mươi năm trước, chuyên gia nghiên cứu chế tạo robot của con người – Tây Lạc Thanh Huy vì thành quả nghiên cứu không được Cố gia thừa nhận, đã rời bỏ vùng đất của con người, không biết đi đâu.”
“Sao tôi lại chưa từng nghe nói?” Hứa Mộ Triều có chút giật mình.
A Lệ tiếp tục nói: “Nghe nói trước khi anh ta bỏ đi, đã tuyên bố nhất định sẽ mang một đội quân robot hùng mạnh trở về. Anh ta tôn thờ chủ nghĩa máy móc tối cao.”
“Chủ nghĩa máy móc tối cao?”
“Những người tôn thờ chủ nghĩa máy móc tối cao nhìn nhận máy móc mới là hình thức cao nhất của sinh mệnh. Con người cuối cùng cũng tiến hoá theo hướng máy móc hoá.”
Nghe xong Hứa Mộ Triều chấn động, lặng lẽ hỏi lại: “Có vẻ cậu biết rất nhiều?”
“Khi tôi còn ở Đế đô…” Vẻ mặt tuấn tú của cậu, thần sắc thoáng tia mơ mịt, phức tạp, “Tôi đã từng hứng thú với phương diện đó.”
Đúng lúc này, vách tường kim loại trước mặt mọi người không một tiếng động tách ra, bên trong là một lối đi bằng kim loại sáng ngời nhưng không có một bóng người.
Hứa Mộ Triều gật đầu ra hiệu cho họ, cô là người đầu tiên bước vào. Mọi người cực kì cảnh giác theo sát cô.
Ánh sáng chiếu qua ngọn đèn thuỷ tinh cực lớn trên trần, đại sảnh rộng lớn bằng kim loại lạnh lẽo, mát mẻ và thoáng đãng. Trong đại sảnh không có vật dụng trang trí nào, chỉ có giá sách lớn màu đen chất đầy sách dựa vào tường. Trong góc phòng nơi ánh mặt trời có thể chiếu tới, một màn hình tinh thể lỏng màu xanh lam óng ánh lớn hơn 5m2 treo lơ lửng, bên cạnh là một người máy cao lớn.
Những người thú khác khiêng lễ vật bị giữ ở phòng ngoài; Hứa Mộ Triều chỉ dẫn theo Hắc Kiệt, A Lệ cùng khác ba gã binh sỹ Bán thú có thân thủ tốt theo Minh Huy tiến vào.
Sau khi đánh giá nhanh cách bài trí trong phòng, ánh mắt Hứa Mộ Triều hướng về phía cửa sổ xa đại sảnh nhất, nhìn về thân ảnh cao lớn đang đứng ở đó.
“Tướng quân, bọn họ đã tới.” Minh Huy thu lại vẻ hoạt bát, thận trọng nói với người đó.
Trong ánh nắng màu vàng kim thân hình cao lớn thon gầy trong bộ quân trang màu xanh lục từ từ quay lại. Dưới chiếc mũ quân nhân màu xanh đậm là vẻ ngoài sạch sẽ chỉn chu, khuôn mặt trắng nõn, hàng mi đen láy, điềm đạm như tranh thuỷ mặc. Khiến cho người ta cảm giác được trong vẻ tuấn tú của anh lộ ra sự nhã nhặn, lịch lãm. Khi nhìn đám người Hứa Mộ Triều, anh nở nụ cười ôn hoà.
Hứa Mộ Triều thật sự không nghĩ rằng tướng quân Minh Hoàng lại có dáng vẻ ôn hoà và một chút hương vị quân tử như vậy.
Khi anh hoàn toàn xoay người lại, mọi người trông thấy trong đôi mắt dài nhỏ của anh, hai tròng mắt đỏ đậm như máu.
“Tướng quân Minh, tôi là phó thống lĩnh quân đoàn người thú Hứa Mộ Triều, theo mệnh lệnh của thống lĩnh Touray tặng ngài mười tấn khoáng thạch.” Hứa Mộ Triều không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói.
“Đa tạ.” Minh Hoàng khoanh tay nhìn Hứa Mộ Triều, “Mớ khoáng thạch tôi đang thiếu may mà vùng đất của thú tộc lại có.” Anh nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh, “Minh Huy, chuẩn bị mớ vũ khí mới nhất của chúng ta làm quà đáp lễ cho Touray.”
Minh Huy cúi đầu bĩu môi: “Vâng!”
“Đa tạ tướng quân!” Hứa Mộ Triều vội vàng nói, cảm giác anh bình dị và gần gũi.
“Hứa Mộ Triều?” ánh mắt Minh Hoàng ôn hòa, hơi tò mò hỏi, “Là con người sao?”
Hứa Mộ Triều ngẩng đầu đang định trả lời, trong lòng bỗng nhiên kinh ngạc —— rõ ràng nửa giây trước Minh Hoàng còn đứng bên cửa sổ cách cô 20m, lúc này chỉ đứng cách cô không đến một mét! Tốc độ của anh không ngờ lại tương đương với cô!
Vì khoảng cách quá gần, đôi tròng mắt đỏ trên khuôn mặt tuấn tú của anh bỗng lộ ra vài phần yêu dị. Không đợi Hứa Mộ Triều trả lời, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô không phải là con người. Cậu ta mới là con người” Anh nhìn A Lệ.
Ánh mắt của anh quay lại trên người Hứa Mộ Triều: “Lần đầu tiên tôi mới trông thấy người thú hình dạng con người, cô rất đặc biệt.”
Nói nhiều cũng chả được tích sự gì, Hứa Mộ Triều dứt khoát không hé răng, nhàn nhạt lễ phép cười.
“Thú vị thật.” Minh Hoàng kết luận, quay đầu nhìn Minh Huy, “Sắp xếp phòng nghỉ cho họ.”
Hứa Mộ Triều vội nói: “Cám ơn ngài nhưng chúng tôi không tiện quấy rầy lâu, ngày mai liền cáo từ.”
Minh Hoàng lặng lẽ nhìn cô: “Ngày mai không kịp.”
Anh đang nói vũ khí đáp lễ cho Touray không kịp chuẩn bị sao? Hứa Mộ Triều gật đầu: “Vậy anh cần mấy ngày?”
Ánh mắt Minh Hoàng trong suốt: “41 người thú, một con người, cho tôi mười ngày đi.”
Hứa Mộ Triều nhận ra lời nói của anh có chút kì lạ, kinh ngạc nhìn anh: “Ý anh là?”
Giọng nói Minh Hoàng mát mẻ như dòng suối mùa hè, nhu hòa trầm thấp: “Trong vòng mười ngày, tôi có thể hoàn thành việc cải tạo cơ thể các người thành máy móc.”
Trong đại sảnh im ắng.
Hô hấp của Hứa Mộ Triều trở nên hỗn loạn.
“Cải tạo cơ thể sống thành máy móc… Ý anh là gì?” Có người Bán Thú nhịn không được thấp giọng nói, không biết đang hỏi Minh Hoàng hay hỏi Hứa Mộ Triều.
Minh Huy bỗng nhiên chen vào nói: “Tướng quân, cô ta rất lợi hại!” Cô hưng phấn nhìn chằm chằm Hứa Mộ Triều.
Minh Hoàng nhíu mày: “Thật vậy ư?” Anh dùng ánh mắt hứng thú đánh giá Hứa Mộ Triều, tim Hứa Mộ Triều run lên.
Trong mắt Minh Huy lộ ra vẻ hâm mộ: “Cô ta chỉ dùng một chiêu đã khống chế được tôi! Tướng quân, ngài dựa theo công năng của cô ta cải tạo cho tôi đi! Tôi cũng muốn trở nên lợi hại giống như cô ta!”
Minh Hoàng gật đầu: “Được. Đầu tiên phải xem cấu tạo và sức chiến đấu của cô ta đã.”
Vừa dứt lời, một ánh sáng chợt loé lên trước mắt Hứa Mộ Triều, thân ảnh màu xanh giống như một tia chớp đột nhiên đánh úp cô! Ý thức cô còn chưa kịp hồi phục, tế bào toàn thân đã căng lên, đôi cánh sau lưng tự động xoè ra, bay lùi về sau mấy bước, hung hiểm né tránh được chiêu công kích của Minh Hoàng.
Hứa Mộ Triều bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt anh lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nếu cô không dùng hết toàn lực, cô sẽ chết.”
Thời gian hai người giao đấu không đến một phút đồng hồ, trong mắt Minh Huy và các người thú khác chỉ có thể nhìn được hai thân ảnh một xanh một đen như tia sáng vụt qua vụt lại trong đại sảnh. Một lát sau, hai người đã đứng trước một cánh cửa sổ.
“Đại nhân!” các người Bán Thú hoảng hốt kêu ra tiếng.
Trong ánh sáng trắng chiếu qua khung cửa sổ thuỷ tinh, thân hình cao lớn của Minh Hoàng không một khe hở áp sát thân hình Hứa Mộ Triều đã biến thân, áp chặt cô trên tấm thủy tinh! Thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh mắt một xanh một đỏ ma quái, ở khoảng cách gần như vậy, cằm của anh thậm chí cọ lên cổ cô, cảm xúc lạnh lẽo mà tư thế lại vô cùng thân mật.
Một bên cánh của Hứa Mộ Triều bị dán trên tấm thủy tinh, cánh bên kia bị Minh Hoàng một tay bắt lấy, không thể động đậy. Nhưng cô cũng không yếu thế, tay phải đặt trước ngực Minh Hoàng, nắm ngay trái tim anh.
Nhìn như ngang tài ngang sức nhưng trên thực tế…
Giọng nói Minh Hoàng vẫn ẩn chứa nụ cười như cũ, giờ phút này lại làm cho người ta có dựng tóc gáy: “Đừng động đậy, để tôi nghiên cứu một chút.” Anh nhìn chằm chằm móng vuốt của Hứa Mộ Triều tùy lúc có thể đâm thủng ngực mình, chậm rì rì nói: “Kết cấu trong ngực tôi có thể thay đổi tuỳ ý; đôi cánh của cô nếu bị tôi giật đứt, người Bán thú xinh đẹp như vậy không bao giờ bay lên được nữa.”
Cả người Hứa Mộ Triều cứng đờ.
“Buông đại nhân ra!” đám người Hắc Kiệt hoảng hốt kêu, Minh Huy xoay người đứng trước mặt đám người thú, cười hì hì ngăn trở bọn họ.
Minh Hoàng căn bản không thèm nhìn tới đám người thú, anh hứng thú đánh giá dung mạo yêu mị của Hứa Mộ Triều, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở đôi tai thú vừa trắng vừa nhọn.
“Đôi tai thú đáng yêu thật.” Anh thở dài một tiếng, vì hai tay không rảnh, anh tự nhiên ngậm lấy vành tai trắng như tuyết của cô!
Răng nanh trắng ởn giống hệt như răng người, vừa nhẹ nhàng lại vừa thô bạo cắn mút khiến toàn thân cô gợn lên cảm giác tê dại lẫn hoảng sợ. Anh nhìn đôi tai trắng nõn dần dần đỏ lên, nhịn không được khen: “Đôi tai này hoàn hảo hơn lỗ tai máy! Xứng đáng cất giữ.”
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Đinh Mặc Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục