Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 13
Mình là một con cáo.
Mình là một con cáo.
Kristy chặn lòng bàn tay lên ngực, phần chỉ được che vừa đủ bằng một cái áo yếm nhỏ xíu màu xanh nhạt được nhét vào bên trong một chiếc quần jean trắng bó chặt đến mức nó hẳn là để hằn lên vết của chiếc quần lót nếu như cô không mặc một thứ được gọi là một cái thong giúp không để lại vết lằn, nhưng nó lại để lại một cái rãnh.
(thong: một loại quần lót dây, tương tự kiểu G-string.)
Khi đã ngồi yên vị phía sau chiếc bàn được xếp ngay ngắn trong văn phòng làm việc của mình, trái tim cô đập thình thịch đến mức cô có thể cảm thấy nó ở trên cổ họng, nhưng cô không thể cảm thấy nó bên dưới lòng bàn tay của mình bởi vì bộ ngực của cô đang chắn ngang đường, một bộ ngực đồ sộ được đôn lên cân xứng ở chính giữa bởi một chiếc áo ngực Wonderbra mà người bán hàng trong cái cửa hàng quần áo ở Asheville bảo cô là tuyệt đối phải mua, cùng với vài tá thứ đồ cần thiết khác đã ngốn mất một đống trong số tiền tiết kiệm mà cô đã để dành để sắm sửa trang bị cho phòng ngủ trong căn condo mới của mình.
Cô đã suy nghĩ cân nhắc mãi trong hai tuần, kể từ cái đêm mà cô kể cho Rachel về cảm giác của mình dành cho Ethan. Bốn ngày nữa cô sẽ chuyển về căn condo của mình. Đó chính là lúc dành cho một sự khởi đầu mới.
Cơn gió nhẹ thổi vào từ khung cửa sổ để mở thổi tung một lọn tóc sẫm màu trên mái tóc búp bê của cô. Giờ nó đã được cắt ngắn và làm cho xù bông. Đó là những gì người thợ cắt tóc đã nói: Chúng ta sẽ làm nó xù bông – xù bông theo một cách đại loại là đơn giản, nhưng lại rất quan trọng.
(feathered haired: một kiểu tóc rất thịnh hành vào giai đoạn thập niên 60-70s ở cả nam và nữ. Thường là với những mái tóc dài phủ quá tai hoặc có thể dài qua vai và được làm cho bông lên. Ví dụ như ban nhạc ABBA có cả bốn ca sĩ cùng để kiểu tóc này.)
Giờ mái tóc đơn giản nhưng rất quan trọng đó châm vào má và cọ vào phía sau cổ cô. Vài sợi tóc bông bay phất phơ trên lông mày và quét qua mắt. Tóc bông vỗ vào đôi hoa tai hình khối một cara đung đưa trên dái tai cô. Tóc bông, tóc bông, tóc bông, cho đến khi cô cảm thấy mình như một con chim hoàng yến. Thật là quá mức lộn xộn.
Khi cô bước vào ngôi nhà nhỏ sau cuộc đại tu ngày hôm qua và nhìn thấy quai hàm của Rachel trễ xuống với vẻ kinh ngạc, cô liền oà lên khóc. Tuy nhiên, Rachel lại phá lên cười với vẻ thích thú. “Kristy, chị trông giống một kẻ lang thang có phong cách thực thụ! Và tôi nói điều đó theo ý nghĩa tích cực nhất đấy.”
Rachel đã ôm chầm lấy cô, rối rít nhặng xị lên với cô và ra lệnh cho cô bày ra tất cả những thứ mà cô đã mua: quần áo, đồ lót, bộ trang điểm mới xa hoa và loại nước hoa gợi cảm đắt tiền trị giá cả triệu triệu đô la một ounce đã làm Edward nhăn hết cả mũi lại và nói với Kristy rằng cô có mùi như một tờ tạp chí ấy.
Sau khi trầm trồ trước tất cả những thứ mà Kristy đã mua, Rachel đã bảo với cô rằng cô thật xinh đẹp, rồi gườm gườm nhìn cô với cái kiểu đe doạ mà Rachel có. “Chị làm việc này vì chính bản thân mình, đúng không Kristy? Chị sẽ làm thế bởi vì chính chị muốn thế, chứ không chỉ bởi vì chị đang cố gắng lôi kéo sự chú ý của cái gã Ethan Bonner vô giá trị đó.”
“Tôi sẽ làm việc này vì bản thân mình.” Kristy đã lặp lại, mặc dù cả hai người họ đều biết rằng đó là một lời nói dối. Nếu cô làm theo cách của mình thì cô sẽ chọn lại mái tóc dài cũ kỹ quê mùa, quần áo cũ kỹ quê mùa, gương mặt cũ kỹ quê mùa được cọ rửa sạch sẽ không một vết trang điểm nào ngoài một chút son môi. Nếu cô làm chuyện này cho bản thân cô, cô sẽ lại trở lại là một người vô hình, bởi vì cô thích được vô hình. Cô khao khát được vô hình. Cô được sinh ra để trở thành người vô hình.
Nhưng vô hình thì sẽ không thu hút được sự chú ý của nhà truyền giáo vô cùng đẹp trai và quyến rũ đó.
Máu trong người cô đông cứng lại khi cô nghe thấy tiếng bước chân tự tin của anh trong hành lang. Nhà thờ đóng cửa vào ngày thứ Hai, vì thế có rất nhiều việc họ cần phải làm để bắt kịp trong ngày hôm nay. Lạy Chúa tôi, làm ơn hãy để anh ấy bị đánh bại bởi nỗi ham muốn một cách nhanh chóng bởi vì con không biết liệu con có thể chịu đựng việc này được lâu nữa hay không.
“Chào.” Anh lướt vào trong văn phòng. “Đem cho tôi bản báo cáo từ Ban truyền giáo nhé, để tôi xem qua một chút. Và hãy xem xem liệu chúng ta có thể chốt lịch cho tháng Bảy được không.” Anh lướt qua bàn làm việc của cô vào trong văn phòng của mình mà không hề liếc về phía cô.
Kristy Brown già nua hoàn toàn vô hình.
Cô chụp lấy túi xách của mình, lôi ra một nhai nước hoa nhỏ xíu, và xịt một lượng trị giá mười đô la vào trong khoảng mở trên cổ áo mình. Cô kiểm tra qua vẻ bề ngoài của mình trong chiếc gương của hộp phấn mới: lớp nền sáng, cặp lông mày cong vút tinh tế, lông mi dày màu nâu khói, má hồng nhạt, và một cái miệng đỏ thẫm của một gái làng chơi.
Ôi, Chúa ơi. Cái miệng đó. Nhưng cô nàng bán hàng trang điểm cứ khăng khăng và Kristy nhớ lại những gì Rachel đã nói sáng hôm đó. Nhìn vào đôi môi chị xem, Kristy, và vị Mục sư Đầu đất chắc chắn sẽ có vài suy nghĩ cực kỳ xấu xa đấy. Không có nghĩa là chị quan tâm đến điều đó, bởi vì chị mua thỏi son đó là vì chính bản thân chị.
Kristy túm lấy đám giấy tờ được sắp xếp ngăn nắp mà cô cần, rồi ngay lập tức đánh rơi chúng. Khi cúi xuống để nhặt chúng lên, cô nhìn thấy những móng chân được sơn màu đỏ tươi bóng loáng thập thò qua đám dây dợ của đôi sandal màu vàng mảnh khảnh, và cô có cảm giác như thể cô đang nhìn vào chân của một người nào đó khác vậy.
Mình là một con cáo. Mình là một con cáo. Mình là một con cáo ngốc nghếch phủ đầy lông.
Ethan đang cắm mặt vào một bản liệt kê chương trình thuyết giảng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng với những sọc nhỏ màu hạt dẻ và một chiếc quần thụng màu xanh nhạt. Những ngón tay thon thon dài đang chơi đùa với mép của bản liệt kê, và cô nghĩ đến chính những ngón tay đó – đang chơi đùa với mấy cái móc trên chiếc Wonderbra của cô.
Tim đập thình thịch, cô đặt bản báo cáo của Ban truyền giáo lên bàn làm việc, tự động vuốt phẳng một chồng thư từ, rồi ngồi xuống trên vị trí quen thuộc của mình đối diện với anh. Khi cô bắt chéo hai chân, chiếc quần jean trắng bó chặt cần như cắt lìa sự tuần hoàn máu của cô, nhưng cô phớt lờ sự không thoải mái đó.
Ethan nghiên cứu bản báo cáo. “Ước gì tôi biết làm thế nào để thắp một ngọn lửa bên dưới họ. Tôi muốn Chiến dịch Lòng thương năm nay sẽ là chiến dịch hoành tráng nhất của chúng ta, nhưng ý tưởng thú vị nhất của Ban truyền giáo cho đến giờ là đặt một tấm áp phích nhiệt kế về tài chính ở trong hành lang nhà thờ.”
“Tại sao chúng ta không ghép lớp học giáo dục người trưởng thành vào trong kế hoạch này? Họ rất nhiệt tình với sứ mệnh đó.” Hãy ngẩng lên nhìn em đi! Hãy để em hạ nốc ao anh!
“Ừm. Ý kiến hay. Gọi Mary Lou và thử thăm dò ý kiến của bà ta xem thế nào.”
Hãy thưởng thức em đi nào! Ý nghĩ đó làm mặt cô đỏ ửng. Cô cựa quậy và làm toả ra một luồng hương thơm của mùi nước hoa.
Ethan khụt khịt, nhưng không ngẩng đầu lên.
Cô trượt tờ lịch tháng Bảy ngang qua bàn cho anh. Chắc chắn là anh nhận ra cô đeo sáu chiếc nhẫn trên bàn tay đó, những chiếc nhẫn vàng và bạc nhỏ nhắn quyến rũ áp sát vào nhau như bàn tay của hai người yêu nhau.
Anh không nhận thấy. “Chúng ta bị trùng kế hoạch trong ngày 10. Tôi có một cuộc họp với hội đồng lập pháp của thị trấn. Hoặc là chúng ta phải lên kế hoạch lại cho buổi picnic của trường Vacation Bible hoặc là họ phải tổ chức nó mà không có mặt tôi.”
Cô muốn bỏ chạy khỏi văn phòng, nhưng nếu bỏ chạy lúc này, cô sẽ không bao giờ có thể làm điều này lại một lần nữa. Cô ép mình đứng dậy rồi bước vòng quanh bàn của anh cho đến khi cô đứng bên cạnh anh. “Bọn trẻ con sẽ rất thất vọng nếu anh không có mặt ở đó. Sao không để tôi bảo họ dời buổi picnic sang thứ Năm?”
Anh hắt hơi. Cô đưa cho anh một miếng khăn giấy từ cái hộp đặt trên tủ sách, và anh lau chiếc mũi hoàn hảo của mình. “Đó không phải là ngày chúng ta sẽ mời các phụ huynh ăn trưa hay sao?”
“Không thành vấn đề.” Cô áp hông vào gần anh hơn. “Chúng ta sẽ chuyển buổi đó lên sớm hơn trong tuần.”
“Okay.” Anh quăng miếng khăn giấy vào trong giỏ rác. “Hãy đảm bảo là tôi ở đó.”
Cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Chỉ vào quyển lịch, cô cúi xuống và phơi bày ra một bên ngực nhô cao của mình ngay trước mắt anh. “Ngày 23 sẽ là ngày hoàn hảo cho Lễ rước Những người bạn và Jesus.”
Im lặng. Một sự im lặng quằn quại kéo dài.
Những thớ thịt phía sau cái cổ thanh thoát của anh căng cứng lại. Những ngón tay thon gầy của anh duỗi thẳng trên mặt bàn, và toàn bộ cuộc đời của cô dường như trôi vùn vụt qua trước mắt cô, tất cả ba mươi năm nhàm chán, và cô chờ anh ngước lên từ bộ ngực của cô.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, di chuyển từng inch một, nhưng khả năng lên tiếng của anh dường như đã rời bỏ anh vào giây phút ánh mắt anh bắt gặp gương mặt cô. Cuối cùng, những thớ thịt trên cổ họng anh bắt đầu làm việc khi anh nuốt xuống. “Kristy?”
Cô tự nhủ với bản thân phải giả vờ cô là Rachel. Rachel sẽ làm gì trong tình huống này? Cô hất cằm lên và chống một bàn tay run lẩy bẩy lên hông. “Hử?” Khi lời nói đó buột ra, cô gần như chết nghẹn. Trong cuộc đời mình cô chưa bao giờ trả lời bất kỳ ai bằng cách nói Hử.
Anh nhìn cô trân trối. “Mới … uh … áo - ờ - yếm mới?”
Cô gật đầu và cố tỏ ra trông có vẻ chán chường, nhưng điều đó thật khó bởi vì theo những gì cô có thể nhớ thì đây là lần đầu tiên mà Ethan Bonner dành toàn bộ sự chú ý cho cô. Cô bắt đầu đổ mồ hôi và hi vọng nó sẽ không hiện ra một cách lồ lộ.
Anh không cố ý nhìn chằm chằm, cô biết thế. Thực ra, dường như là anh đã đánh mất đường đi của ánh mắt. Anh nhìn mái tóc của cô, lớp trang điểm của cô, cái miệng đỏ tươi của cô, bộ ngực và bộ quần áo của cô, rồi quay trở lại bộ ngực của cô.
Anh bắt đầu từ từ tỉnh lại. Hai hàng lông mày của anh nhíu lại với nhau, và có một vẻ thô lỗ cục cằn trong giọng nói của anh mà nghe không có vẻ gì là cô đã làm anh điên lên vì ham muốn. “Cô đã làm gì với bản thân cô thế?”
Cô muốn khóc oà lên, nhưng Rachel sẽ giết cô nếu như cô sụp đổ. “Tôi – tôi thấy chán. Đã đến l-lúc thay đổi một chút.”
“Thay đổi! Cô trông giống như … như …” Một lần nữa, ánh mắt anh lại lạc đến bộ ngực của cô, rồi anh hít vào một hơi thật sâu. “Cô có thể mặc bất cứ thứ gì cô thích khi cô không làm việc, nhưng như thế này không phù hợp với công việc ở đây.”
“Cái gì không phù hợp?”
“Ờ, chiếc quần jean đó, ví dụ thế …”
“Anh luôn mặc quần jean đi làm. Billie Lake mặc quần jean khi cô ta làm thay tôi.”
“Đúng thế, nhưng … Thôi được, được rồi, quần jean thì được. Dĩ nhiên, nó thì được, nhưng …” Mắt anh lại quay trở lại với bộ ngực của cô. “Cô … uh, son môi hơi một chút … Ờ, nó hơi chói quá.”
Đột nhiên cô cảm thấy giận dữ. Anh chảy nước dãi trước Laura Delapino với màu son môi đỏ chót của cô ta, nhưng bởi vì cô là Kristy Brown già nua đáng tin cậy và hiệu quả, nên anh chỉ muốn chỉ trích. Cô không thể hình dung ra Rachel đứng lặng câm và để một người đàn ông làm điều này với mình.
“Anh không thích màu son của tôi.” Cô nói thẳng băng.
“Tôi không nói thế. Tôi không có quyền gì để mà thích hay không. Tôi chỉ nghĩ rằng với một công việc trong nhà thờ …”
Rachel sẽ không bao giờ chịu đựng chuyện này. Không trong cả triệu năm. Và cô cũng thế.
“Nếu anh không thích điều đó, anh có thể sa thải tôi.”
Anh dường như bị sốc thực sự. “Kristy!”
Cô phải ra khỏi đây ngay trước khi cô bật khóc.
“Nào, không cần phải bực mình thế.” Anh hắng giọng. “Tôi chắc rằng một khi cô đã có cơ hội để suy nghĩ thấu đáo …”
“Tôi đã nghĩ rồi, và tôi nghỉ!”
Cô lao ra khỏi văn phòng, tóc bông bay phấp phới, rồi giật phắt lấy chiếc túi xách và chạy ra ngoài về phía xe của mình, ở đó cô ngay lập tức đổ sập vào vô lăng và oà lên khóc. Cô đã thực sự trông chờ anh yêu cô chỉ bởi vì cô chìa bộ ngực của mình ra trước mặt anh sao? Cô vẫn là một người đàn bà ngu đần, thảm hại, một người đã sống hầu hết cuộc đời của mình thơ thẩn nghĩ về một người đàn ông sẽ không bao giờ để mắt đến cô trong cả triệu năm nữa. Ngoại trừ việc giờ cô cũng đã trở thành kẻ thất nghiệp.
Qua làn nước mắt, cô nhìn thấy cửa sau của văn phòng bật mở và Ethan chạy ào ra. Cô không thể để anh nhìn thấy cô như thế này, một kẻ thua cuộc thảm hại khóc lóc trước cuộc đời đau khổ của mình. Cô giật lấy chùm chìa khoá từ trong túi xách và thọc vào ổ khoá.
“Kristy!”
Động cơ gầm rú lên. Anh chạy về phía cô. Cô phóng ra khỏi bãi đỗ xe.
Anh lao về phía cửa xe của cô. “Dừng lại, Kristy! Cô đang phản ứng thái quá đấy! Dừng lại nói chuyện đã.”
Đó là lúc mà cô làm một điều không thể nghĩ đến. Cô hạ cửa sổ xe xuống, thọc tay ra ngoài, và xỉa ngón giữa lên trời về phía Mục sư Ethan Bonner.
(Xỉa ngón tay giữa về phía một người, gọi là “the bird”, là một cách sỉ nhục, lăng mạ đối phương một cách vô cùng tục tĩu.)
***
Hai ngày đã trôi qua kể từ khi Kristy xuất hiện tại nhà thờ ăn mặc như một gái làng chơi hạng nhất, và Ethan vẫn chưa vượt qua được cơn sốc đó. “Nhìn cái cách cô ta đang kích động kìa!” Ánh mắt của anh gườm gườm nhìn về phía sàn nhảy trông như chiếc tem thư của The Mountaineer, nơi Kristy Brown đang nhảy với Andy Miels, một thằng nhóc thua cô đến gần mười tuổi.
Chuyển động của cô hơi có chút ngượng ngập, nhưng không ai trong số những người đang ngồi tại những chiếc bàn gỗ thông mộc mạc ở chỗ quầy bar có vẻ nhận ra điều đó.
Kristy đã xuất hiện ở The Mountaineer trong một chiếc váy màu đen chật ních dài đến giữa đùi và một chiếc áo màu vàng chanh bó sát, cắt sâu phô bày đầy đủ một bộ ngực mà chưa một ai từng nghĩ rằng cô có thể sở hữu chúng. Cô trang hoàng cùng với bộ cánh đó bằng một chuỗi vòng cổ hình chữ Y vàng-đen lấp lánh mà đầu đỉnh của nó nép vào phần trên cùng của chiếc cổ áo hở rộng của cô. Đôi hoa tai giả kim cương sáng lấp lánh xuyên qua mái tóc màu nâu sẫm dập dờn quanh gương mặt khi cô khiêu vũ.
Trước khi Kristy bước vào thì Ethan đang ăn một chiếc hamburger và cố gắng moi móc thông tin từ Gabe về mối quan hệ của anh với cô nàng goá phụ đen tối. Tuần trước khi Ethan bắt được Rachel đang cố gắng ăn cắp cái hộp chứa đĩa vi tính của Jane, anh đã tự hỏi liệu anh trai của anh và Rachel có thể có điều gì đó đang xảy ra hơn là mối quan hệ công việc hay không. Khả năng đó làm anh sợ muốn chết. Cho đến giờ, Rachel hẳn là đã biết Gabe rất giàu có. Anh trai anh đã luôn vô tâm với tiền bạc của mình, và cô ta là loại người cơ hội tồi tệ nhất. Mỗi lần cô ta nhìn vào Gabe, cô ta hẳn là phải thấy một cái máy rút tiền mặt biết đi và biết nói.
Nhưng nỗ lực thọc mạch của anh vào đời sống riêng tư của Gabe đã kết thúc một cách đột ngột khi Kristy xuất hiện. “Cô ta đến đây một mình!” Ethan kêu toáng lên. “Cô ta thậm chí còn không đủ đứng đắn để mà đem theo một người bạn gái nữa.” Anh trừng mắt nhìn người bạn nhảy của Kristy. “Và em thề, Gabe, cô ta đã từng làm bảo mẫu cho Andy Miels!”
“Trông có vẻ không ai trong số họ đang nghĩ đến điều đó vào lúc này.” Gabe nói.
Kristy không phải là người lạ đối với The Mountaineer. Bởi vì người dân toàn Hạt vẫn còn nghèo khổ nên những dân cư trong vùng đã trả một mức phí thành viên tối thiểu để được thuộc về những “câu lạc bộ chai lọ” tư nhân. The Mountaineer cũng có một nhà hàng nhỏ quay về phía trước cung cấp các loại đồ ăn ngon nhất trong thị trấn và một quán bar sống động ở phía sau thường xuyên phục vụ như là một nơi gặp mặt của mọi người trong thị trấn.
The Mountaineer hoàn toàn đáng tôn trọng, và qua nhiều năm, Kristy thường ăn trưa ở đây và hay dùng những bữa tối trong một phòng ăn kiểu cổ với gia đình hay bạn bè, nhưng chưa một ai đã từng nhìn thấy cô như thế này. Một mình. Trong quán bar. Vào ban đêm. Và ăn mặc như thế này.
Ethan gần như không thể kìm chế được bản thân mình. “Anh có biết cô ta làm gì hôm thứ Ba trong bãi đỗ xe sau khi cô ta bỏ chạy khỏi văn phòng em không? Cô ta đã xỉa ngón tay giữa lên để chào em theo kiểu cũ. Kristy Brown đấy!”
“Anh tin rằng em đã kể chuyện đó rồi.” Gabe nói. “Ba lần.”
“Cô ta sẽ chuyển về căn condo của mình vào cuối tuần này. Anh không nghĩ rằng một người có thể là đã mất cả ngày đóng gói đồ đạc phải quá mệt mỏi cho chuyện tiệc tùng sao?”
“Cô ấy trông không có vẻ gì là mệt mỏi thực sự.”
Kristy cười phá lên trước một điều gì đó mà Andy nói và để anh ta dẫn cô quay trở lại bàn mà anh ta đang ngồi cùng với vài người bạn học cùng đại học đang đến đây thăm anh ta. Họ trông giống một băng những kẻ lười biếng đối với Ethan. Mũ lưỡi trai quay ngược ra sau, khuyên tai, chòm râu dê xộc xệch cắm vào cằm như thể những miếng nùi cọ nồi Brillo xơ xác.
Tuy vậy, đó là những kẻ lười biếng cường tráng. Andy chơi bóng bầu dục cho bang Bắc Carolina, và kích thước của những người còn lại ngồi cùng bàn làm Ethan ngờ rằng họ là đồng đội của anh ta.
“Tất cả chuyện này là do Rachel Snopes.”
Những ngón tay của Gabe siết chặt lại quanh chiếc ly soda của mình. “Tên cô ấy là Stone. Rachel Stone.”
“Cô ta biến Kristy thành một – một gái làng chơi.”
“Ăn nói cẩn thận, Eth.”
“Quần áo của cô ta quá chặt đến mức thật thần kỳ là cô ta có thể cử động được.”
“Nhưng cô ấy vẫn cử động được tốt. Nhìn mà xem.” Kristy vừa mới chống hai tay lên bàn và chồm người về phía trước để nghe điều gì đó mà một trong những cầu thủ bóng bầu dục đang nói.
“Cô ta – cô ta dán chặt người mình vào mặt họ!”
“Thật khó để mà tin rằng em chưa bao giờ nhận ra bộ ngực đó cho đến tận bây giờ.”
“Anh cũng có nhận thấy đâu.”
“Anh không làm việc với cô ấy gần như mỗi ngày trong suốt tám năm qua.”
Cơn thịnh nộ của Ethan sôi lên sùng sục. “Thật tốt là cô ta đã nghỉ làm bởi vì nếu không em sẽ phải sa thải cô ta. Làm thế nào em có thể để thư ký nhà thờ của em cư xử như thế chứ?”
Gabe nhẹ nhàng nói. “Cô ấy ăn mặc không khác nhiều so với Laura Delapino hay Amy Majors, và dường như em ngưỡng mộ họ.”
“Họ không phải là Kristy, và em không biết vì sao anh lại ngu ngốc như thế về chuyện này. Cô ta hoàn toàn ổn cả cho đến khi góa phụ Snopes chuyển đến ở với cô ta. Rõ ràng là sự hư hỏng mà Kristy đang mắc phải chỉ là một phần trong cái kế hoạch của Rachel muốn quấy phá cái thị trấn này.”
“Em nghĩ rằng cô ấy có một kế hoạch à?”
Ethan nhún vai.
Gabe gằn từng từ. “Em nghe anh nói đây, Eth. Rachel phải mất từng ounce sức mạnh một để giữ cho đầu cô ấy nổi được trên mặt nước. Cô ấy bị tẩy chay, lốp xe của cô ấy bị rạch nát, ngôi nhà của Annie bị phá hoại. Đừng có nói với anh về cái kế hoạch của cô ấy muốn quấy phá cái thị trấn này.”
Gabe nói đúng, nhưng thoáng cảm giác tội lỗi của Ethan biến mất khi anh nhìn thấy Andy nghiêng vại bia của mình vào môi Kristy. Anh bật đứng dậy. “Thế đấy! Em sẽ lôi cô ta ra khỏi đây!”
Phía bên kia quầy bar, Kristy nhìn thấy Ethan hùng hồn xông về phía cô. Anh lại là phẳng chiếc áo T-shirt của anh nữa, cô nhận thấy điều đó. Đó là một chiếc Grateful Dead màu rượu vang rất cũ kỹ, nhưng là một trong những cái áo anh ưa thích, và anh chăm sóc nó rất cẩn thận.
Quần áo của Ethan luôn gọn gàng ngăn nắp. Anh thậm chí còn là cả chiếc quần jean bạc màu hoàn hảo của mình nữa. Mái tóc vàng của anh được cắt tỉa cẩn thận và chải gọn đúng vị trí, mắt anh ánh lên màu xanh dương. Có một lần mẹ anh đã nói với Kristy rằng nhà Bonner có một bí mật vĩ đại được giấu kín. Mặc dù chưa có ai từng nói điều đó to lên, nhưng tất cả bọn họ đều yêu quý Ethan nhất.
Ừm, không phải Kristy. Cô không yêu anh nhất. Anh đã phản bội cô, và giờ cô được miễn dịch khỏi con chuột xấu xa nói những lời của Chúa, thuyết giảng sách Phúc âm đó.
“Kristy, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Tuyệt.” Cô cố gắng lên tiếng, cố gắng nghe có vẻ ngỗ ngược như bất cứ điều gì mà Rachel sẽ nghĩ ra. Để tăng thêm hiệu quả, cô thêm vào một cái hất đầu làm những sợi tóc bông nhỏ bay phấp phới.
Cô sẽ không để cho anh thấy thái độ của anh buổi sáng hôm thứ Ba đã làm cô đau đớn đến mức nào. Sau đó, cô đã lao về ngôi nhà trên núi và thu gom lại tất cả đám quần áo mới của mình để quăng bỏ đi. Nhưng rồi hình ảnh phản chiếu của cô trong chiếc gương màu anh đào nhỏ phía trên chiếc tủ đã làm cô dừng lại.
Khi cô nhìn trân trân vào mình trong gương, cuối cùng cô cũng đã hiểu những gì Rachel đã cố gắng nói với cô từ đầu. Nếu cô định làm điều này, thì cô sẽ phải làm vì chính bản thân mình, chứ không phải để cô có thể thu hút một cậu bé sáng loáng bốc mùi trong lốt một người thuyết giảng với sự trưởng thành về mặt tình cảm của một cậu bé mười sáu tuổi đầu. Đó là lúc cô quyết định cô nợ điều này với chính bản thân mình, cô phải cho cái hình ảnh mới của mình một cuộc thử nghiệm công bằng và xem xem cô thích nó đến thế nào.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Anh muốn thuyết giảng cô. Không hề nghĩ ngợi gì, cô cầm lên một cái khăn ăn và bắt đầu chấm nhẹ vào các vòng nước. Cô đã phải vận dụng hết sự can đảm để bước vào đây một mình tối nay, và cô không sẵn sàng để bị quát thét vào mặt. Cô lắc đầu.
Giọng anh trở nên nghiêm khắc hơn. “Ngay bây giờ, Kristy.”
“Không.”
“Cút mẹ mày đi, đồ khốn.”
Bạn cùng phòng của Andy lên tiếng, và Kristy trố mắt nhìn anh ta, vô cùng sửng sốt. Không ai nói với Ethan như thế. Và rồi cô nhớ ra rằng Jason đến từ Charlotte và không biết Ethan là ai.
Andy thúc vào tay bạn mình. “Uh – xin lỗi về chuyện đó, Mục sư Ethan. Jason không sống ở quanh đây.”
Ethan trao cho cả hai người họ một ánh mắt trừng trừng có thể đe dọa được cả cõi âm ti vĩnh hằng, rồi chuyển ánh mắt Elmer Gantry quay trở lại với cô. “Kristina, đi với tôi ngay lập tức.”
Máy hát tự động chuyển sang bài ‘Tôi không thuộc về anh.’
Dạ dày Kristy xoắn lại vì căng thẳng. Cô thu gom lại chiếc khăn ăn cocktail nhăn nhúm, tờ giấy bóng kính từ một gói thuốc lá, và chuyển ca bia ra giữa bàn sao cho mọi người có thể với được nó một cách dễ dàng hơn.
Anh chồm về phía trước và nói một cách êm ái sao cho chỉ mình cô mới nghe được. “Nếu cô không làm như những gì tôi nói, tôi sẽ vác cô lên và mang cô ra khỏi đây đấy.”
Anh trông không giống Mục sư Ethan - người bạn của tất cả mọi người - một chút nào cả, và thật muộn màng Kristy nhớ ra rằng anh cũng là người nóng tính. Anh không thể hiện điều đó ra thường xuyên lắm, và anh luôn tỏ ra ăn năn sau đó, nhưng đây không phải là sau đó, đây là bây giờ, và cô quyết định không mạo hiểm thêm nữa.
Đứng dậy với vẻ tự trọng cao nhất mà cô có thể tập hợp, cô gật đầu. “Tốt lắm. Tôi cho rằng tôi có thể dành cho anh vài phút.”
Ethan không hề lịch thiệp chút nào trước chiến thắng. “Rõ là cô có thể rồi.”
Anh siết chặt lấy cánh tay cô, nhưng khi bước về phía trước, cô cảm thấy sự căng thẳng của mình dịu bớt đi. Một lớp sương mù màu hồng đã bao bọc xung quanh cô, kèm theo nó là một cảm giác dễ chịu. Cô không quen uống rượu, và mặc dù cô vẫn chưa uống hết hai cốc bia nhưng cô vẫn nhận ra rằng nó đủ làm cô hơi váng vất một chút. Cảm giác thật tuyệt, và cô quyết định rằng Ethan có thể thuyết giảng cô tất cả những gì anh muốn, và điều đó sẽ không làm cô bận tâm một chút nào.
Ethan dẫn cô về phía xe ô tô của anh. Khi họ đến gần, anh sử dụng bàn tay còn lại của mình – bàn tay mà không siết chặt trên cánh tay cô - để vỗ vào túi trước của chiếc quần jean của mình. Không tìm thấy thứ mà anh muốn, anh liền tìm ở túi bên kia, và rồi với ra túi sau.
Anh lại quên mất chìa khoá của mình. Không nghi ngờ gì là chúng đang nằm trên mặt bàn ở phía trong, đó là lý do vì sao cô luôn giữ một chùm dự phòng trong túi xách.
Cô tự động với tay tìm, rồi nhận ra rằng cô không mang theo cái túi xách cũ nhiều ngăn của mình, mà chỉ có một chiếc nhỏ nhắn may chần hợp thời trang có sợi dây xích màu vàng. Cô cũng nhớ rằng Rachel đã bảo cô dừng cái việc chăm bẵm anh lại.
“Tôi để quên chìa khoá bên trong.” Anh giơ tay ra. “Tôi cần chùm dự phòng.”
Kristy Brown già nua đáng tin cậy và tốt bụng. Sự chắc chắn tuyệt đối của anh về chuyện cô sẽ mang theo chìa khoá dự phòng của anh - mặc dù cô không còn làm việc cho anh nữa – đã chọc thủng một lỗ lớn trên màn sương mù màu hồng của cô, và cô nhận ra rằng cô gần như không say như là cô muốn. “Thật không may.”
Anh thả cánh tay cô ra. Quăng cho cô một cái nhìn bực tức, anh móc lấy sợi dây đeo của chiếc túi xách của cô và kéo tuột nó khỏi vai cô. Cô im lặng đứng nhìn khi anh lục soát các thứ bên trong.
“Nó không ở đây.”
“Tôi không còn làm việc cho anh nữa, nhớ không? Tôi không phải mang theo chìa khoá của anh nữa.”
“Dĩ nhiên là cô vẫn còn làm việc cho …” Anh đông cứng lại. Một cách từ từ, tay anh hiện ra từ trong chiếc túi xách với một túi thiếc hình vuông nhỏ. “Cái gì đây?”
Cô cảm thấy nhục nhã. Mặt cô đỏ bừng, và điều đó thậm chí còn làm cô xấu hổ hơn nữa, cho đến khi cô nhận ra là trời quá tối trong bãi đỗ xe để anh có thể nhìn thấy cô. Cô hít vào một hơi thật sâu và đấu tranh để lên tiếng với vẻ bình thản. “Đó là bao cao su, Ethan. Tôi ngạc nhiên là anh chưa từng nhìn thấy.”
“Dĩ nhiên là tôi từng nhìn thấy rồi!”
“Vậy tại sao anh còn hỏi?”
“Bởi vì tôi muốn biết nó làm gì ở trong túi xách của cô.”
Cảm giác xấu hổ của cô biến mất, thay vào đó là sự tức giận. “Đó không phải việc của anh.” Cô giật nó khỏi tay anh, tuồn nó trở lại vào trong túi xách, rồi đeo chiếc túi trở lại lên vai.
Hai cặp đôi, một trong số đó thuộc về giáo đoàn của Ethan, bước ra khỏi The Mountaineer. Ethan lại túm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía xe của mình chỉ để khựng lại khi anh nhớ ra rằng anh không thể vào xe. Anh liếc về phía những người mới xuất hiện, lúc này chỉ mới chuẩn bị bước ra khỏi cổng vòm, và cô biết rằng anh muốn chuồn đi khỏi trước khi bị người khác nhìn thấy.
The Mountaineer được xây dựng trên một con phố cụt yên tĩnh nằm giữa một cửa hàng bán đồ trẻ em và một cửa hàng lưu niệm, cả hai cửa hàng đó đều đóng cửa vào ban đêm. Phía bên kia con phố là một công viên nhỏ đầy cây cối với vài chiếc bàn picnic và các trang thiết bị vui chơi. Ethan rõ ràng đã quyết định công viên là lối thoát gần nhất bởi vì anh xoay cô về phía con phố, và, túm lấy cô với một vẻ không nhẹ nhàng gì lắm, anh dẫn cô về phía công viên.
Trong những ngày đẹp trời, các doanh nhân trong vùng ăn bữa trưa trên những chiếc bàn picnic được đặt rải rác bên dưới những gốc cây đó. Nhờ vào ánh đèn đường để giúp mình tránh bị vấp chân, Ethan dẫn cô về phía chiếc bàn xa xôi hẻo lánh nhất.
“Ngồi xuống.”
Cô không cảm kích gì kiểu cách ông chủ của anh, vì thế thay vì ngồi xuống trên băng ghế mà anh chỉ, cô lại bước lên nó và ngồi xuống mặt bàn. Anh không có ý định từ bỏ quyền lực của mình bằng cách ngồi thấp hơn cô, vì thế anh chiếm một chỗ ngay bên cạnh cô.
Chân anh dài hơn chân cô, và nó gập lại thành một góc nhọn hơn. Khi cô liếc sang nhìn anh, cô nghĩ rằng cô đã nhìn thấy anh đang nhìn xuống chiếc áo của mình, nhưng khi cô nghe thấy thông điệp nghèn nghẹt trong giọng nói của anh, cô kết luận rằng mình đã sai.
“Tôi là mục sư của cô, và cái thực tế rằng một người phụ nữ độc thân trong giáo đoàn của tôi đang đem theo bao cao su khi khắp nơi rõ ràng là việc liên quan đến tôi.”
Tại sao anh lại xử sự như thế này? Ethan luôn tôn trọng sự lựa chọn của người khác, ngay cả khi anh không đồng ý với họ, và cô đã nghe những bài thuyết giảng về nghĩa vụ tình dục mà anh dành cho các nhóm thanh thiếu niên. Anh ủng hộ việc kiêng khem một cách mãnh liệt, nhưng anh cũng rất thẳng thắn về các biện pháp tránh thai và phòng chống AIDS.
“Những người phụ nữ độc thân trong giáo đoàn của anh mà chủ động trong quan hệ tình dục của mình thì tốt hơn hết nên đem những thứ này theo mình.” Cô phản kháng.
“Ý cô là gì, chủ động trong quan hệ tình dục? Cô là ai – Ý tôi là – Nhưng – Làm thế nào –”
Ethan Bonner, nổi tiếng với những bài nói chuyện thẳng thắn về tình dục, lúc này đang lắp ba lắp bắp. Cuối cùng anh cũng tập hợp bản thân mình lại được. “Tôi không biết là cô có người đàn ông nào đó trong đời mình.”
Những mảng cuối cùng trong lớp sương mù màu hồng biến mất, và một loại can đảm tuyệt vọng nào đó đã thay thế vào đó. Rút cục thì cô sẽ phải mất cái gì chứ? “Làm sao anh biết được? Anh không biết cái quái gì về cuộc đời tôi cả.”
Anh dường như bị sốc thực sự. “Chúng ta biết nhau từ hồi còn học tiểu học. Cô là một trong những người bạn lâu năm nhất của tôi.”
“Đó là cái cách anh nhìn nhận tôi sao?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Anh nói đúng, tôi là bạn của anh.” Cô nuốt xuống, cố tập trung lại can đảm của mình. “Nhưng anh không phải bạn tôi, Ethan. Bạn bè biết các thứ về nhau, nhưng anh không biết gì về tôi cả.”
“Ý cô là gì? Tôi biết rất nhiều về cô.”
“Ví dụ?”
“Tôi biết bố mẹ cô, ngôi nhà nơi cô lớn lên. Tôi biết cô bị gãy tay hai năm về trước. Tôi biết rất nhiều thứ.”
“Hàng trăm người biết nhiều thứ. Nhưng họ không biết tôi. Con người tôi.”
“Cô là một người theo đạo Cơ đốc đứng đắn, chăm chỉ, chính cô đấy.”
“Chả có nghĩa lý gì.” Cô đã cố gắng trung thực với anh, nhưng anh sẽ không nghe. Cô dợm đứng dậy trên băng ghế. “Tôi phải đi rồi.”
“Không!” Anh kéo cô ngồi xuống trở lại. Trong quá trình đó, ngực cô cọ vào cánh tay anh. Anh rụt ngay lại như thể anh vừa chạm vào rác phóng xạ vậy.
“Nghe này, tôi - tôi không có ý định xúc phạm cô. Cuộc sống tình dục của cô là chuyện của cô, không phải của tôi, nhưng, là mục sư của cô, tôi có mặt ở đây để khuyên bảo cô.”
Cô hiếm khi nổi giận, nhưng điều này làm cô phát điên. “Tôi không hỏi xin lời khuyên bảo của anh, Ethan, bởi vì tôi đã quyết định rồi! Cái bao cao su đó ở trong túi xách của tôi bởi vì tôi sẽ thực hiện một số thay đổi trong cuộc đời tôi, và tôi muốn sẵn sàng cho chuyện đó.”
“Quan hệ tình dục trước hôn nhân là tội lỗi.” Anh nghe không giống anh một chút nào cả. Cựa quậy với vẻ không thoải mái bên cạnh cô, như thể anh nhận ra rằng anh đang sáo rỗng một cách không thể chịu đựng nổi. Một lần nữa, ánh mắt anh dường như nấn ná lại trên ngực cô. Anh quay đi.
Cô nói một cách mạnh mẽ. “Tôi cũng tin rằng đó là tội lỗi. Nhưng tôi cũng tin là có thứ bậc phân chia trong danh sách những tội lỗi. Đừng cố bảo tôi là giết người và quấy rối tình dục không xếp hạng cao hơn nhiều trong bản danh sách đó so với chuyện một người phụ nữ độc thân ba mươi tuổi đầu cuối cùng cũng quyết định là cô ta đã làm gái trinh đủ lâu rồi.”
Cô chờ anh bày tỏ một chút ngạc nhiên trước tình trạng lãnh cảm của cô, nhưng anh không thể hiện gì cả, và tinh thần của cô chùng xuống thậm chí còn thấp hơn khi cô nhận ra rằng anh đã cho rằng cô vẫn còn trinh.
“Cô định làm điều đó với ai?”
“Tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi đang tìm kiếm. Rõ ràng là anh ta phải còn độc thân và thông minh. Và nhạy cảm.” Cô nhấn mạnh từ cuối cùng, để anh hiểu rằng đó là một phẩm chất mà anh không bao giờ có trong hàng nghìn năm nữa.
Anh xù lông lên như một con nhím. “Tôi không thể tin được là cô sẵn sàng quăng bỏ cả một đời đứng đắn chỉ vì vài cơn kích động trần trục.”
Anh đang trở nên cùn hơn theo từng phút. “Cuộc sống đứng đắn đã đem lại cho tôi được cái gì? Tôi không có một thứ gì quan trọng với mình. Không chồng, không con. Tôi thậm chí còn không có cả một công việc mà tôi yêu thích.”
“Cô không thích công việc của mình sao?” Anh nghe có vẻ vừa tổn thương vừa hoang mang.
“Không, Ethan. Tôi không thích công việc đó.”
“Tại sao cô chưa bao giờ nói gì cả?”
“Bởi vì tôi là một người yếu đuối. Tôi cảm thấy an toàn khi tự phiền muộn về cuộc đời của tôi hơn là thực hiện một số thay đổi.”
“Vậy tại sao cô ở lại trong suốt những năm qua?”
Đó là một câu hỏi mà cô không thể nào trả lời một cách trung thực. Dù sao thì cũng có thể anh đã biết rằng cô ở lại bởi vì cô yêu anh. “Sợ thay đổi. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa.”
“Rachel chịu trách nhiệm cho chuyện này, đúng không?”
“Tại sao anh lại ghét cô ấy đến mức thế?”
“Bởi vì cô ta đang lợi dụng Gabe.”
Kristy không hề tin điều đó, nhưng Ethan lúc này đang không có tâm trạng đâu để mà nói lý lẽ. “Anh nói đúng. Rachel đúng là chịu trách nhiệm bởi vì cô ấy đã làm cho tôi có can đảm. Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ hơn cô ấy. Cô ấy sống một cuộc đời đứng trên bờ vực của những tai ương, nhưng cô ấy không bao giờ phàn nàn, và cô ấy làm việc nặng nhọc hơn bất kỳ một ai mà tôi biết.”
“Gabe đã làm nó dễ dàng hơn cho cô ta. Anh ấy đã cho cô ta một công việc và xe ô tô. Anh ấy để cô ta sống trong ngôi nhà của Annie và trả chi phí ở nhà trẻ cho Edward.”
“Chuyện đó là bí mật. Và Rachel đã đem lại cho Gabe hơn gấp trăm lần những gì anh ấy đem lại cho cô ấy. Như thể là anh ấy đã sống lại kể từ khi cô ấy đến đây. Đôi khi anh ấy thậm chí còn cười nữa.”
“Sự đau buồn của anh ấy đã đi hết con đường, thế thôi. Không có gì liên quan đến cô ta cả. Không có gì!”
Tranh cãi với anh về chuyện này thật vô vọng. Vì một lý do nào đó, anh đã quyết tâm nhắm mắt và bướng bỉnh với những chuyện liên quan đến Rachel.
Miệng anh siết lại thành một đường bướng bỉnh. “Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô chí ít cũng đủ lịch sự để cho tôi hai tuần thông báo thay vì bỏ tôi lại trong nhà thờ.”
Anh nói có lý. Bỏ đi như thế là không đúng, cho dù anh đã làm gì đi chăng nữa. Cô nghĩ đến chuyện sẽ khó khăn đến thế nào khi gặp anh hằng ngày trong hai tuần tới. Tuy vậy, cô đã làm việc đó tám năm rồi. Thêm hai tuần nữa thì có gì khác biệt chứ? Và cũng thật tốt khi cô vẫn có lương trong khi tìm một công việc mới. “Thôi được. Nhưng chỉ trong trường hợp anh không chĩa mũi vào đời sống riêng tư của tôi. Và tủ quần áo của tôi nữa.”
“Tôi không có ý làm tổn thương cô, Kristy. Nhưng thật là sốc khi cô trông quá khác biệt như thế.”
Cô đứng lên từ chiếc bàn. “Tôi lạnh. Tôi phải vào bên trong đây.”
“Tôi ước gì cô không làm như thế.”
“Quên hai tuần thông báo đi.”
“Thôi được. Xin lỗi. Vào trong đi. Cô có thể ngồi cùng Gabe và tôi.”
“Không, tôi muốn khiêu vũ.”
“Tôi sẽ nhảy với cô.”
“Thật là một niềm vinh hạnh lớn.” Rõ ràng anh nghĩ rằng cách duy nhất anh có thể cứu thoát cô khỏi tội lỗi là ép mình phải nhảy với cô.
“Tại sao cô lại quá khó khăn như thế?”
“Bởi vì tôi thích thế!” Tim cô đập thình thịch. Cô chưa bao giờ thô lỗ, nhưng cô dường như không dừng lại được, và những lời nói cứ thế tuôn ra. “Bởi vì tôi đã mệt khi cứ phải xoắn cuộc đời của tôi theo mười hướng chỉ để làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn cho những người khác rồi.”
“Ý cô là dễ dàng hơn cho tôi.”
“Tôi không muốn nói chuyện nữa.”
Cô lướt qua anh và quay về phía The Mountaineer, mặc dù tất cả những gì cô muốn lúc này là về nhà và được ở một mình.
Khi Ethan ngồi nhìn cô biến mất, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong anh ngay cả khi anh tự nhủ với bản thân rằng anh không có gì phải cảm thấy tội lỗi cả. “Cô có một cuộc sống tuyệt vời!” Anh gọi với theo sau cô. “Cô giành được sự tôn trọng của tất cả mọi người trong cộng đồng này!”
“Hay đấy, và đó không phải là thứ gì đó ấm áp để có thể ôm ấp nâng niu trong một đêm đông giá lạnh.” Khi quăng câu nói đó qua vai mình, cô bước vào một vùng ánh sáng rực rỡ từ những chiếc đèn đường. Nó soi sáng hình dáng của cô theo một cách làm cho lòng bàn tay anh toát mồ hôi hột.
Toàn bộ thế giới này đã trở nên điên cuồng hết rồi, anh kết luận. Ngay trước mắt anh, Kristy Brown đã biến thành một cô gái dễ thương. Khi ánh sáng bao trùm lên cô, mái tóc sẫm màu của cô dường như có những con đom đóm đang nhảy múa trên đó. Cô không xinh đẹp; các nét của cô quá bình thường để có thể nói thế. Mặc dù chúng rất ưa nhìn, nhưng chúng khó có thể nói là đặc biệt. Thay vào đó, cô rất … quyến rũ.
Anh cảm thấy bực bội khi nghĩ rằng Kristy quyến rũ. Có điều gì đó không bình thường về chuyện đó, như thể ném những cái nhìn dâm đãng về phía một người em gái vậy. Nhưng kể từ buổi sáng thứ Ba đến giờ anh cứ nghĩ mãi về bộ ngực đó.
Đồ ngu, Oprah nói. Kristy Brown có nhiều thứ để nói hơn rất nhiều ngoài một bộ ngực bự.
Tôi biết điều đó! Anh vặc lại. Đó là trọn gói: chiếc eo nhỏ nhắn và cặp hông đầy đặn, đôi chân thanh mảnh, kiểu tóc bồng bềnh đó, và một sự yếu đuối mới lạ - có lẽ đó là thứ quyến rũ nhất trong tất cả mọi thứ. Kristy không còn có vẻ hoàn hảo một cách tột bậc nữa (so supremely competent), mà giống như một người bình thường và có những cảm giác bấp bênh giống như những người khác.
Anh thọc tay vào trong túi quần jean và cố gắng hình dung ra vì sao anh lại buồn bực đến mức đó với những thay đổi của cô. Bởi vì anh sắp mất một thư ký cực hiệu quả, đó là lý do.
Sai rồi, Oprah nói. Con quá sai lầm rồi.
Thôi được! Có quá nhiều sự thật trong những gì mà Kristy đã nói tối nay. Anh thực sự coi cô là một trong những người bạn lâu năm nhất của mình, nhưng cho đến nay, anh vẫn không hề nhận ra rằng tình bạn đó đã ích kỷ đến mức nào.
Cô nói đúng. Tất cả mọi thứ đều là từ một phía. Anh biết những sự kiện xảy ra trong đời cô, nhưng không gì hơn nữa. Anh không biết cô làm gì trong thời gian rảnh rỗi, điều gì làm cô hạnh phúc, điều gì làm cô buồn. Anh cố nhớ lại cô thích ăn gì, nhưng tất cả những gì anh có thể nhớ là cái cách cô đảm bảo luôn có nguồn cung cấp món mù tạt nâu cay xè trong tủ lạnh của nhà thờ cho món sandwich của anh.
Khi nghĩ về Kristy, anh nghĩ đến một …
Anh chùn bước nao núng.
Anh nghĩ đến một tấm thảm chùi chân hiệu quả. Luôn luôn ở đó, luôn luôn sẵn lòng giơ thân mình ra để giúp đỡ. Không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì cho bản thân, mà chỉ vì người khác.
Anh nhìn chằm chằm vào trong bóng đêm. Anh thật dởm dít biết bao, tự gọi mình là một mục sư. Đây lại thêm một ví dụ nữa về sự không hoàn thiện của anh và là lý do vì sao anh cần tìm cho mình một nghề nghiệp khác.
Kristy là một người tốt, một người bạn tốt, và anh đã làm cô tổn thương. Điều đó có nghĩa là anh phải sửa chữa. Và anh chỉ có hai tuần để làm điều đó trước khi cô biến mất khỏi cuộc đời anh.