Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Thất
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1726 / 8
Cập nhật: 2016-01-24 12:27:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ừ ga xe lửa, tôi cuốc bộ đến mướn một phòng ở khách sạn Hoàng Anh đầu đường Trần Quý Cáp. Tắm rửa xong, tôi leo lên giường cố gắng ngủ bù cho tỉnh táo, tươi tắn trước khi đi gặp Hồng. Suốt đêm qua tôi cứ nôn nao chập chờn trên xe lửa. Cái lắc lư của xe không ru ngủ như cái lắc lư của tàu. Tôi cứ băn khoăn không biết có gặp được Hồng không. Theo hoạch định thì Hồng đang theo học đại học Huế, chỉ còn hy vọng nàng về sum họp gia đình nhân tuần lễ giáng sinh- năm mới.
Cũng như đêm qua, mắt nhắm kín mà đầu không ngưng nghỉ. Chiếc giường đôi với cặp gối thêu gợi tôi hình ảnh đêm mặn nồng với Tuyết và gợi nhớ những dòng chữ vĩnh biệt của nàng. Nửa mảnh giấy học trò lúc nào cũng nằm trong ngăn bóp của tôi như vật bất ly thân. Mỗi lần nhớ đến nàng là tôi lại lấy bức thư đó ra xem. Hơn một năm qua, từng nét bút, từng chữ, từng dòng đã nằm trong tâm thức:
"Anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại em và đừng tìm em vô ích. Cám ơn anh đã yêu em hết mình và đã cho em những giờ phút thần tiên. Em đành lòng trả anh về với Hồng vì quả Hồng xứng đáng được như thế. Em từ bỏ ý định tham lam chiếm giữ một phần đời của anh. Em sẽ rất hạnh phúc nhưng anh không hoàn toàn hạnh phúc. Mà nếu anh có phần nào đau khổ thì lại là điều em không muốn thấy. Em có biết Hồng và gia đình Hồng. Đó là một gia đình thế tộc, đạo đức. Bản thân Hồng cũng không có một lời ra tiếng vào từ lũ con trai trời ơi đất hởi của trường chúng mình. Hồng xứng đáng hưởng anh trọn vẹn! Và em ước mong anh cưới Hồng càng sớm càng hay. Em từng chờ đợi nên rất hiểu cái khổ của đợi chờ… Một đêm với anh là đủ cho em hạnh phúc suốt đời. Một đêm với anh cũng là mở đường cho tương lai của em. Vĩnh biệt!"
Tuyết nói "vĩnh biệt" từ một năm trước nhưng mới tuần rồi lại dành cho tôi một ngạc nhiên lớn. Sự việc khởi đầu bằng một lá thư nhận được bất ngờ mà tôi cũng đã thuộc lòng:
Anh Bằng,
Đừng ngạc nhiên vì sao em biết địa chỉ của anh. Rất giản dị: Em xin anh Tâm địa chỉ rồi thay tên anh Tâm bằng tên anh. Giản dị như ngày xưa em thay hình ảnh anh Tâm bằng hình ảnh của anh. Em có phần gian trá nhưng biết sao hơn khi rất muốn viết cho anh mấy dòng.
Suốt năm qua em đã giữ lời hứa "vĩnh biệt" cho dù hai lần anh đến tìm em, em đều có mặt trong nhà. Nếu anh biết em đã rơi nước mắt để tự ngăn mình không mở cửa. Nhưng chừ em mong anh đến. Rất mong!
Và rất thương,
Tuyết
Lá thư ngắn, mơ hồ khiến tôi hăm hở phóng đến nhà Tuyết ngay chiều hôm đó. Tôi nhấn chuông đến lần thứ ba thì bà hàng xóm nhô đầu khỏi cửa nhà bà, hỏi bằng giọng thân thiện:
- Cậu muốn tìm ai?
- Dạ, cháu tìm cô Tuyết.
- Cậu tên gì?
Tôi ngạc nhiên, nhăn mặt nhìn bà. Bà vui vẻ giải thích:
- Cô Tuyết dặn là phải hỏi tên. Tôi cười:
- Bác có thể cho biết lý do hỏi tên?
- Cô nhờ tôi trao một vật mà phải nói đúng tên mới giao. Cô có tả hình dáng, thì đúng cậu rồi nhưng cậu vẫn phải nói tên cho tôi yên trí.
Tôi dọ hỏi:
- Cô Tuyết đi đâu vậy bác?
- Cô không nói…
- Cô ấy có nói chừng nào về?
- Không!
- Dạ, cháu tên Bằng.
- Họ?
- Dạ, họ Võ.
Bà đưa tay ngoắc:
- Cậu lại đây.
Tôi đến trước cửa nhà bà thì cửa đã đóng. Chờ một lúc bà mới lại xuất hiện và đưa tôi một chìa khóa:
- Cô Tuyết dặn tôi giao chìa khóa cho cậu và bảo cậu cứ vào nhà…
Tôi cầm chìa khóa, nói lời cảm tạ. Tôi mở cửa nhà Tuyết và nhìn sâu vào tận bếp tối om om. Tôi bật núm điện và khép cửa lại. Mọi thứ vẫn như lần tôi đến đây. Vẫn bộ xa lông êm ái. Vẫn ba bức tranh bờ biển Nha Trang. Vẫn cái bếp gọn gàng với bộ bàn ăn bốn chỗ ngồi….
Tôi ngồi vào chỗ cũ, cạnh chiếc ghế tựa Tuyết ngồi tiếp tôi ngày tái ngộ. Tôi như còn thấy Tuyết đang đùa giỡn với tôi và Tâm. Mới đó mà đã một năm rưởi trôi qua. Còn như kể từ cái đêm "vĩnh biệt" thì cũng gần mười bốn tháng. Nhưng lần trở lại này tôi ngồi một mình. Điều vô lý là Tuyết thiết tha mời đến mà không tiếp đón.
Mới đây vài tháng, tôi có dịp gặp lại Tâm nhân hai tàu cặp cạnh nhau. Tôi hỏi thăm về "tình hình" của hai người. Tâm bảo thỉnh thoảng vẫn đến chơi tối thứ ba nhưng gần đây Tuyết bảo đừng đến nữa vì sắp dời đi nơi khác. Tâm có hỏi đi đâu nhưng Tuyết không nói và từ đó Tâm không đến nữa. Tâm cho là Tuyết không còn muốn gặp…
Hút hết điếu thuốc, tôi bắt đầu sốt ruột. Chừng nào Tuyết mới về? Tôi phải chờ đến bao giờ? Tôi tìm một tờ báo, một quyển sách. Các mặt bàn đều trống trơn. Tôi bước tới mở máy truyền hình. Băng tần 9 đài Sài Gòn đang phát tin chiến sự. Nhiều cuộc đụng độ lớn nhỏ khắp bốn vùng. Sau phần tin tức là một vở kịch. Tôi tắt máy và cảm thấy bực mình, chán nản. Tôi đứng lên, muốn ra về nhưng lại ngại gõ cửa bà hàng xóm trả lại chìa khóa.
Tôi bước tới bước lui từ bếp ra cửa, hít thuốc liên hồi. Tuyết bảo đến mà không nói đến ngày nào, lúc nào, dù vậy tôi đã cẩn thận đến ngay hôm nay là chiều thứ ba, là ngày Tuyết dành hẹn với Tâm, tưởng chắc là có mặt ở nhà. Tuyết đi đâu mà suốt hai tiếng vẫn chưa về. Bụng tôi bắt đầu cồn cào đòi ăn và uống. Trước khi đến, tôi đã dành bụng trống để mời Tuyết đi nhà hàng Catina. Thật ra thì hẳn ai cũng đều làm như tôi. Chính Tuyết đã chọn nhà hàng đó rồi đưa tôi vào mê hồn trận. Mười tám tháng qua, tôi vẫn còn vương vấn mê hồn hương từ Tuyết. Tôi hy vọng ngửi lại được mùi ngây ngất đó tối nay…
Tôi mở tủ lạnh tìm chai bia. Khi trở lui, ngang qua bàn ăn, tôi chợt để ý một bao thơ đặt tựa vào chiếc lọ cắm hai nhánh hoa lay ơn đỏ rực. Tôi không biết lay ơn biểu lộ ý nghĩa gì nhưng màu đỏ rực chắc chắn là gửi gắm niềm say đắm. Lá thư say đắm, Tuyết gửi ai đây? Tò mò, tôi cúi nhìn hàng chữ viết tay nhỏ nhắn: "Gửi anh Võ Bằng". Tôi ngạc nhiên nhìn lại lần nữa. Đúng là tên tôi. Hẳn Tuyết có chuyện bất thường phải rời nhà nên để lại vài lời cáo lỗi? Tôi xé toạt bao thơ, mở toang mảnh giấy, đọc vội:
Anh Bằng,
Nói thật lòng, sau "cái đêm hôm ấy đêm gì" em đã cố hết sức để dừng gặp lại anh. Gặp lại anh thì không tài nào có thể rứt áo ra đi. Mà đeo dính anh, thì…tội nghiệp cho Hồng. Em dân Huế nên hiểu lòng gái Huế. Yêu đắm say mà đau khổ cũng tận cùng. Hồng chưa từng đau khổ, còn em thì đã … quá quen. Thêm một lần khổ nữa không chừng lại thấy vui. Cuối cùng, em vui thật.
Sáng mai, anh ấy về xứ và mang theo người vợ anh hết lòng thương yêu. Anh ấy là ai, em đã có lần kể với anh. Là bạn thân ông chồng quá cố của em đấy mà. Em vui vì quyết định của em chắc chắn mang niềm vui đến mọi người.
Nhưng ra đi mà bỏ anh côi cút năm năm nữa thì cũng không đành. Mà có tha thiết ước mong anh cưới Hồng thật sớm thì cũng không rút ngắn được thời gian. Em từng chờ đợi nên rất hiểu cái khổ đợi chờ. Vì vậy hãy để em lo cho anh một lần, cho em yên tâm hưởng hạnh phúc và cho anh cũng sớm hưởng hạnh phúc như em. Chẳng hạnh phúc sao khi em sống êm ấm bên chồng và thấy người mình thương cũng mặn nồngbên vợ….
Đây là phương tiện giúp cho ước mong của em sớm thành hiện thực. Căn nhà của em, bây giờ đã là của anh. Em cũng để lại cho anh hai chục ngàn đô la, thừa để anh chi tiêu tiệc cưới và đủ để phòng bị khi gặp khó khăn.
Tiền và giấy tờ địa ốc được dấu dưới nệm ở cuối giường.Tuy bằng khoán nhà còn mang tên em nhưng em cũng đã lập sẵn một giấy ủy quyền cho anh toàn quyền sử dụng. Thực lòng, em muốn sang tên cho anh nhưng thủ tục sang tên cần anh hiện diện. Mà em biết tính anh, nên chỉ còn cách phải đặt anh vào… sự đã rồi!
Một ngày nào đó, sau khi biết chắc anh và Hồng hạnh phúc trong căn nhà này, em sẽ cho anh địa chỉ của em phòng khi có ngày anh đi Mỹ du học hoặc lãnh tàu. Anh còn độc thân thì khó mà tin rằng anh cũng dứt khoát như em là biến"người thương yêu" thành "người bạn tốt"…
Chúc anh và Hồng trọn đời hạnh phúc.
Rất thương,
Tuyết
Khi tôi tỉnh giấc, chiếc đồng hồ trên tường chỉ đúng một giờ mười phút. Bụng tôi cồn cào. Lòng tôi nôn nao. Tôi phải gặp ngay Hồng để hân hoan thông báo, rằng nàng muốn làm vợ tôi ngày nào là… tùy nàng. Còn với tôi, càng sớm càng hay. Tôi rửa mặt, thay bộ đồ bảnh nhất. Tôi duyệt lại mấy món quà. Trên đường đến nhà Hồng, tôi dừng lại tiệm phở nổi danh gần rạp Tân Tiến. Tôi khoan khoái thưởng thức tô phở còn nguyên hương vị hai năm trước. Rồi tôi nhâm nhi ly cà phê phin đậm đặc ưa thích ngày nào. Tôi ôn lại những lời ba tôi căn dặn và nhờ chuyển đến ba mạ Hồng. Tôi sắp xếp ý tưởng trình bày việc cưới xin. Tôi thử đoán Hồng sẽ đặt ra những câu hỏi gì và lựa câu trả lời thật vui thật đẹp. Chắc chắn là nàng không thể không nêu thắc mắc là do đâu mà tôi có khả năng cưới nàng mau mắn đến thế! Tôi không có chọn lựa nào khác là sẽ phải nói láo đôi chút. Tôi sẽ khoe là có người bạn khá giàu đi du học nhiều năm và có thể ở luôn bên Mỹ, nhờ tôi trông coi nhà dùm, nên chuyện nhà cửa khôngcòn thành vấnđề. Riêng chi tiêu cho lễ hỏi, lễ cưới là phần lo liệu của ba tôi…
Càng gần đến nhà Hồng, tôi càng chậm bước và càng hồi hộp. Nếu Hồng vẫn còn ở Huế, không về nhà dịp Giáng Sinh thì sao? Nếu nàng về, liệu nàng sẽ thực sự vui hay chỉ ngạc nhiên rồi bảo chờ tốt nghiệp đại học? Hoặc giả chính ba mẹ nàng từ chối? Tôi bi quan quá chăng?
Tôi dừng trước chiếc cổng quen thuộc và nhấn chuông. Người mở cửa là mẹ Hồng. Bà quay lui như để thông tin người bấm chuông là ai rồi hối hả ra mở cổng. Bà dịu dàng trách:
- Đi mô mà biệt xứ rứa? Vô nhà đi cháu.
Tôi bước qua cổng vừa lúc ba Hồng vui vẻ đi tới. Ông đưa tay cho tôi bắt và nồng nhiệt đón mừng:
- Bác nhớ cháu và rất mong gặp cháu. Hai bác có nhận quà lần trước. Cám ơn cháu lắm. Trà thật ngon.
Tôi nói bằng giọng xúc động:
- Cháu có mang thêm. Cả bác gái nữa…
Mạ Hồng xua tay:
- Lần ni thì bác nhận nhưng nhất định không lần sau.
Khi ngồi ở ghế sa lông, tôi trao quà cho ông bà. Mạ Hồng mang quà vào trong, nói để pha trà. Ba Hồng thân mật hỏi:
- Cháu chưa ghét Hải quân chớ?
Tôi xăng xái lắc đầu:
- Dạ, cháu thích lắm.
- Rất tốt! Phải thích mới trở thành Hạm trưởng giỏi. Cho bác biết đôi điều về ông tân Tư lệnh Hải quân?
- Cháu chỉ nghe nói tốt nghiệp trường sĩ quan hải quân Pháp, chắc giỏi.
- Tình hình Sài Gòn ra răng?
Tôi e ngại, lắc đầu:
- Cháu thường đi công tác nên không theo dõi thường xuyên. Có vẻ như ông Quốc trưởng và ông thủ tướng không thuận nhau. Có vẻ như trong hậu trường các tướng còn tranh chấp…
Nhưng dường như ông hỏi chỉ cốt để làm đà cho ông thao thao bất tuyệt. Hoặc giả lâu nay ông ghiền nói mà không có người nghe. Ông luận về sự rối ren của tình hình nước nhà và tình hình thế giới. Ông phân tích về sự sai lầm của Mỹ khi ủng hộ việc lật đổ và giết Tổng thống Diệm. Ông bàn về luật nhân quả của nhà Phật với cái chết liền sau đó của Tổng thống Kennedy. Tôi tỏ vẻ lắng nghe nhưng mắt dáo dát nhìn quanh. Hồng ở đâu mà không xuất hiện? Hay đúng là nàng còn ở Huế? Tôi nghe thất vọng đến nghèn nghẹn. Cuối cùng, tôi buộc phải lên tiếng giữa lúc ông tạm dừng để nhận bình trà từ tay vợ:
- Thưa hai bác, trước đây khi cháu còn là sinh viên sĩ quan, hai bác thường cho cháu đi ăn nhà hàng cuối tuần. Nay nhân gặp lại hai bác, cháu xin được hân hạnh mời hai bác và Hồng một bữa ăn tối, ngày nào thuận tiện cho hai bác.
Ông cười sảng khoái:
- Hai bác nhận lời. Tối mai hỉ?
- Dạ, tối mai. Bảy giờ cháu sẽ đến đây để cùng hai bác đến La Frégate. Thưa hai bác, Hồng chắc đi vắng?
Ông nhìn sang bà. Mạ Hồng mỉm cười:
- Nó không còn ở đây nữa cháu ạ. Nó về nhà riêng mấy tháng rồi! Nhưng nó có dặn hai bác là khi nào cháu về đây thì chỉ nhà cho cháu đến chơi.
Tôi ngạc nhiên kêu lên:
- Hồng có nhà riêng? Ở một mình?
Mạ Hồng lắc đầu, tỏ vẻ lúng túng:
- Nó cũng dặn hai bác là đừng nói chi hết. Nó muốn đích thân nói chuyện với cháu…
Tôi nôn nóng đứng bật dậy:
- Cháu xin phép đi gặp Hồng ngay.
Ba Hồng chặc lưỡi:
- Ở chơi thêm tỵ nữa, bác đã kịp hỏi han chi mô! Về Nha Trang lần ni, tàu cháu có mở dạ tiệc không, cho hai bác dự với? Lần rồi, nghe Hồng kể lại, hai bác rất thích. Không hiểu sao bác ưa Hải quân chi lạ!
Tôi cho đó là một gợi ý nên không còn e dè:
- Thưa hai bác, tàu cháu còn đậu bến ở Sài Gòn. Cháu xin nghỉ phép bảy ngày để xúc tiến việc… của tụi cháu.
Mạ Hồng mở to mắt nhìn tôi. Ba Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Việc của tụi cháu? Việc của tụi cháu là việc chi?
- Thưa hai bác, năm ngoái cháu có ghé thăm hai bác nhưng nhằm lúc hai bác đi Huế. Cháu có bàn với Hồng về dự định đám cưới…
Ba Hồng gật đầu, mỉm cười ngắt lời:
- À, việc nớ! Việc nớ Hồng có nói lại. Dự tính là năm năm, phải không? Kể đến bữa ni thì còn bốn năm nữa. Phải nói là hai bác đã rất hài lòng khi nghe cháu bàn chuyện nghiêm túc. Bác gái thường khen bác có tài thoáng nhìn là biết người tốt xấu.
Tôi nóng nảy tiếp lời:
- Thưa hai bác, cháu biết năm năm là quá lâu nên hai hôm trước, cháu đã gặp ba cháu để trình sự việc là cháu muốn cưới Hồng trong vài tháng tới. Ba cháu tán thành và mong sớm được hai bác cho phép gặp gỡ để chính thức bàn về lễ hỏi và lễ cưới…
Mạ Hồng kêu lên:
- Ô! Việc nớ thì…
Ba Hồng nhìn bà, chận lời:
- Việc nớ thì… Hồng sẽ nói chuyện với cháu. Chừ thì cháu có thể đi gặp Hồng. Nhớ là tối mai hai bác chờ đi ăn tối. Dĩ nhiên nếu có Hồng cùng đi, thì không còn chi vui bằng…
Theo địa chỉ ba Hồng vẻ cho, tôi hối hả gọi xích lô. Đó là khu nhà mới cất cuối đường Trần Nguyên Hãn. Tôi nhìn lại số nhà và gõ cửa. Hồng mở cửa, reo vui:
- Ồ! Anh Bằng! Linh tính em hay thật. Mấy bữa ni em có ý chờ anh. Anh vào đi.
Nhìn căn nhà mới tinh, tươm tất, tôi lột đôi giày. Hồng la lên:
- Anh cứ mang vào nhà.
Nhưng tôi vẫn để đôi giày ở cạnh cửa. Sàn nhà lót gạch bông màu hồng phơn phớt trông mát mắt. Tất cả mọi thứ đều có sắc dịu nhẹ, thanh nhã. Hồng mời tôi ngồi lên chiếc ghế tựa đôi bọc da trắng tinh. Một ghế tựa đơn tạo thành góc vuông với một chiếc nôi đặt cạnh. Tôi đặt hộp quà tặng lên bàn trước khi an vị. Hồng vẫn đứng, hướng mặt lên thang lầu, gọi lớn:
- Anh Luận ơi! Có anh Bằng đến.
Tôi nghe tiếng vọng:
- Ai? Anh xuống ngay!
GiọngHồng sôi nổi:
- Xuống ngay làm quen anh Bằng!
Tiếng khóc ré từ chiếc nôi. Hồng bước tới vỗ về:
- Mạ xin lỗi to tiếng. Ngủ đi con. Ngủ đi con trai cưng của mạ.
Tôi ngẩn người đứng lên bước đến chiếc nôi. Một đứa trẻ sơ sinh da mặt còn đỏ hỏn, mắt nhắm nghiền được bọc kín trong khăn vải. Đứa trẻ trở về giấc ngủ dễ dàng. Tôi nghe tiếng bước chân và ngoảnh nhìn. Một thanh niên tuổi khoảng ba mươi, ăn mặc tề chỉnh, vừa bước xuống bậc thang vừa nhìn tôi đăm đăm. Hồng giới thiệu vui vẻ, nồng nhiệt:
- Anh Luận, chồng em.
Quay sang tôi, giọng cợt đùa:
- Còn đây là anh Bằng. Là ai, ông chồng tôi quá biết!
Luận đưa tay bắt, ngắm nghía tôi và cười cợt một cách thân tình:
- Anh đẹp trai hơn nhưng tôi là người may mắn.
Ruột gan tôi rối bời nhưng cũng cố buông lời bông đùa:
- Quả đúng vậy! Anh quá may mắn!
Cả ba chúng tôi cười vang. Tôi đã lấy lại sự bình tâm. Chiến trường còn chưa run thì tình trường có gì phải lúng túng. Luận cùng ngồi chung ghế với tôi:
- Tàu anh cặp Cầu Đá?
- Không! Tôi đi xe lửa ra đây.
- Để thăm Hồng?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Luận, trả lời cũng thẳng thừng như câu hỏi:
- Dĩ nhiên là để thăm Hồng. Nhưng cũng để bất ngờ… quen anh!
Luận cười:
- Ban đầu thì quen, sau tiến tới biết. Bởi rứa, tôi xin tự giới thiệu: Tôi là giáo sư triết của Võ Tánh, và là thầy của Hồng, một năm về trước.
Hồng vừa ngồi xuống chiếc ghế đơn vừa tiếp lời:
- Một năm về trước là thầy, sau đó là… chồng. Chuyện cũng giản dị. Năm ngoái, vài tuần sau khi em chia tay anh, thầy Luận nhờ người mai mối đến xin ba mạ cho thầy cưới em. Ba mạ để tùy em quyết định. Em gặp thầy và nói thẳng với thầy rằng em rất tiếc đã có người yêu. Thầy bảo thầy không tin. Em đưa thư anh cho thầy đọc. Thầy bảo "yêu hải quân" thì cần xét lại: Liệu em có đủ can đảm đợi chờ, có tràn đầy hạnh phúc với ông chồng nhiều ngày ở biển, nhiều ngày ở bến lạ hơn là ở bến … trông chồng! Nếu làm vợ thầy, lúc nào em cũng có thầy bên cạnh. Em bảo chắc chắn em sẽ không bao giờ quên anh và một người như vậy thầy không nên cưới. Thầy bảo cứ làm vợ thầy và cứ… yêu anh, không thành vấn đề! Nếu anh Bằng là em, anh có từ chối không?
Những lời thẳng thắn, tự nhiên của Hồng tác động vào phần tâm não nào đó làm méo mó nụ cười tôi cố giữ vui tươi. Tôi nghĩ Luận dạy về tâm lý học sẽ thành công hơn là triết. Tôi trả lời:
- Anh không phải là em nên khó trả lời. Nhưng anh xin đưa một gợi ý, rằng Hải quân thường lênh đênh xa bến nhưng chưa từng có ai ế vợ. Hơn nữa, bất cứ bà vợ Hải quân nào, bất kỳ lúc nào, cũng đều vui vẻ… làm vợ! Nên viện lý do khác chí lý hơn.
Hồng liếc xéo tôi trong lúc Luận gục gặc đầu:
- Ngay từ đầu, tôi đã nhận tôi là người may mắn. Cho nên tôi chỉ biết cầu chúc anh Bằng sớm gặp may mắn…như tôi.
- Thật ra, may mắn chỉ là một cách nói. Có lẽ tôi phải oán trách quân trưởng Hải quân không dạy môn tâm lý học để ngày nay không có lời thuyết phục Hồng hiệu quả bằng anh!
Luận cười khoái trá. Hồng lại liếc xéo tôi. Tôi thấy "đối đáp" thế là đủ. Có còn gì để cay đắng, xót xa! Tốt hơn là giúp Hồng vui trọn vẹn. Tôi cất tiếng cười dòn hòa điệu:
- Chắc thầy Luận cũng không hẹp hòi gì mà không giới thiệu cho tôi một cô học trò thay thế!
- Rất sẵn lòng, nhưng anh ở xa quá và ít ghé nơi ni. Có giới thiệu rồi anh cũng lại thiếu may mắn mà thôi! Tôi đề nghị anh làm quen một cô sinh viên văn khoa Sài Gòn bằng cách ghi tên học lớp triết. Khoa triết thường mang đến nhiều may mắn!
Tôi gật đầu:
- Tôi đã có ý định đó từ lâu mà bị kẹt… một người. Giờ thì hết kẹt rồi, nhất định theo lời anh khuyên.
Luận cười hể hả. Tôi cũng hỉ hả cười theo. Hồng lại liếc xéo tôi, điểm chút mím môi kiêu kỳ. Sực nhớ ra, tôi đổi giọng nghiêm trang:
- Tôi vừa mời hai bác dùng cơm tối và hai bác đã nhận lời. Tôi đến đây, trước để thăm, sau để mời Hồng và anh Luận một bữa ăn hội ngộ.
Luận sửa:
- Tái ngộ chứ?
Tôi gật:
- Tái ngộ và cả hội ngộ.
Hồng vùng vằng:
- Các anh cứ chơi chữ! Mệt dễ sợ! Chúng em nhận lời. Anh Luận coi chừng con, em đi thay quần áo!
Luận nhìn vợ, âu yếm:
- Coi bộ em rối lên, quên cả đêm nay là Giáng sinh La Frégate đóng cửa. Tối mai đi. Còn tối nay, với tư cách gia chủ, mình nên mời khách quý từ xa tới thăm. Anh sẽ ghé mời ba mạ rồi chạy kiếm vài món ăn ở các tiệm còn mở cửa. Anh Bằng ở chơi, không lâu đâu.
Luận đứng lên. Tôi nói vội:
- Tôi đinh ninh mọi sự bình thường nên trót mua quà tặng Hồng. Món quà không khác lần trước nhưng giờ đây xem ra không còn thích hợp. Tuy nhiên, không lẽ mang về. Mong Hồng nhận cho và nếu anh cho phép!
Luận cười, nói một câu mà tôi biết Hồng có khoe món quà lần trước:
- Nhận đi em, ngày mai em mặc đi ăn tối cho anh Bằng vui.
Nói xong Luận tỉnh bơ ra cửa. Hồng dặn vói:
- Anh Luận, xin ba một chai rượu chát. Ba biết anh Bằng thích loại nào.
Luận bắt chước giọng nhà binh, nói qua khe cửa trước khi đóng kín:
- Nhận năm trên năm!
Chúng tôi ngồi nhìn nhau bằng ánh mắt thân tình. Hồng cúi đầu nói nhỏ:
- Một người chồng như vậy, đáng yêu quá phải không anh? Thú thật là em rất yêu anh Luận. Nhưng cũng thú thật là em vẫn chưa quên anh. Hai tuần trước, em mơ thấy anh về và thất tha thất thểu đi tìm em. Em nằm mơ có thể là từ ước muốn thiết tha được gặp anh. Em muốn gặp anh để nói một sự việc rất quan trọng mà em tin là khi anh biết, anh sẽ không còn giận em sớm lấy chồng, lại cũng không thông báo… Làm sao em có can đảm báo tin cho anh?
Tôi lắc đầu:
- Có gì mà giận, chẳng qua không nợ không duyên. Thì nay, tuy biết tin muộn, anh cũng xin chúc mừng em. Chúc mừng em lấy được người chồng vui tính. Chúc mừng em có đứa con đầu lòng đẹp trai. Nó được mấy tháng?
Hồng nheo mắt:
- Chi mà mấy tháng? Mới hơn ba tuần! Nếu anh đến hai tuần trước, anh sẽ gặp em còn nằm bèo nhèo trong nhà bảo sanh. Em sanh khó lắm anh ạ. Thập tử nhất sinh. Đến độ rằng bác sĩ dứt khoát không cho em sinh đẻ nữa.
Hồng nhìn chiếc nôi:
- Anh lại nhìn thằng bé xem. Nó giống anh … dễ sợ.
Tôi không nhìn đứa bé mà trợn mắt nhìn Hồng. Nàng cười tươi:
- Dĩ nhiên nó chẳng dính dáng chi với anh. Nhưng với em, nó là con của anh. Đây là điều em mong gặp anh để kể cho anh biết. Mọi chuyện giữa anh và em, em đều kể hết cho anh Luận, chỉ riêng chuyện này là em dấu kín. Như em nói, em gặp ca sinh khó. Trong những giây phút cận kề cái chết, em chỉ nghĩ đến anh, chỉ thầm kêu tên anh, chỉ sợ anh… buồn khi nghe tin em chết! Và vì vậy em cố vùng vẫy, cố hít thở, cố bám víu vào khuôn mặt dễ thương của anh…
Tôi không kềm được tiếng gọi tha thiết:
- Hồng!
- Cuối cùng em thoát chết. Và con em cũng khỏe mạnh! Cho nên em xem nó là con anh. Lúc nào nhìn nó là em thấy anh, là em thấy hạnh phúc!
Tôi nghẹn lời. Hồng có những ý tưởng lạ lùng. Yêu một người, lấy một người. Có con với chồng, lại coi là con người yêu. Bỏ đi lấy chồng không sợ người yêu buồn, lại sợ chết đi người yêu sẽ khổ! Tôi phải nói gì đây? Có cần khuyên lơn gì không? Không! Không cần! Mọi sự rồi sẽ tốt đẹp. Bên người chồng như Luận, Hồng sẽ yêu chồng hơn nữa. Và với thần dược thời gian, tôi sớm biến mất khỏi đời Hồng. Nhưng hiện tại, tôi thấy cần phải đáp lại cái nhiệt tình Hồng dành cho tôi.Tôi ngập ngừng:
- Nếu điều đó thực sự mang đến em hạnh phúc thì em cứ tiếp tục. Nhưng hãy cho anh thực sự là cha đứa bé. Hãy cho anh là cha đỡ đầu của con em.
Hồng để nước mắt tuôn rơi:
- Cám ơn anh. Cám ơn anh. Đó là điều em mong ước. Em sẽ tuyên bố ngay buổi họp mặt tối nay.
Tôi nhắc:
- Em nên bàn với Luận.
- Tuần rồi em đã bàn và anh Luận tán thành ngay.
Tôi cười, hân hoan:
- Thấy em lấy chồng, anh tưởng đau khổ lắm, hóa ra lại là vui mừng!
Mặt Hồng tươi tắn mà giọng ngậm ngùi:
- Phải chi anh đừng là Hải quân mà là giáo sư triết…
- Phải chi em đừng vội lấy… giáo sư triết!
Hồng xua tay phân bua:
- Không! Em không vội! Em đã đắn đo dễ sợ lắm, không đơn giản như em vừa kể. Chờ đợi khi chồng đi công tác là bổn phận, em không có gì than phiền. Cái em sợ là, mỗi khi anh đi công tác, em đâu dám ở nhà một mình. Em sẽ bay về Nha Trang. Rồi lại bay trở vào khi anh về bến. Tốn kém quá, gian nan quá. Đó là chưa kể lúc ba mạ đau yếu. Em có xin ba mạ về Sài Gòn sống. Mạ đồng ý nhưng ba thì không. Ông thù ghét Sài Gòn là nơi có những người đã tàn bạo giết vị lãnh đạo ông tôn kính.
Cái lý do Hồng đưa ra hoàn toàn hợp với những gì ba tôi vin vào để thoạt đầu ông không tán thành. Nhưng tôi cứ năn nỉ ông. Nay ông biết tin đám cưới bất thành hẳn ông mừng lắm. Bây giờ tôi mới thấy ông có lý. Và Hồng có lý. Tôi nói:
- Em đã có một quyết định tuyệt vời. Anh nói thật đó.
Hồng chớp đôi mắt tỏ vẻ biết ơn. Tôi đứng lên, bước lại chiếc nôi nhìn đứa bé. Nó vẫn ngủ say sưa. Khuôn mặt chữ điền bụ bẫm, dễ thương. Chiếc mũi cao và miệng rộng. Nó giống Luận…
Giọng Hồng đều đều, pha chút tiếc rẻ:
- Lẽ ra nó là con ruột của anh.
- Đúng là vậy, nếu em chờ anh đến hôm nay…
Hồng nghiêng mặt, đợi thêm lời giải thích. Tôi nói chậm rãi:
- Ba mạ em sẽ nói rõ vì sao…
- Em muốn nghe ngay chừ.
Tôi nghe tiếng mở cửa. Ba mạ Hồng vào trước, Luận đi sau cùng….
Bữa ăn tái ngộ và hội ngộ không ngờ là thật hồn nhiên, vui vẻ và thân tình…
Nhưng việc Hồng lấy chồng đã khiến tôi rút ngắn ngày phép ở Nha Trang. Sau bữa ăn tối thứ bảy do tôi khoản đãi, sau gần suốt ngày chủ nhật ở chơi với vợ chồng Hồng và thằng con đỡ đầu, đến năm giờ chiều tôi ngỏ lời chia tay. Hồng mong tôi ở lại thêm ngày nữa theo chương trình nhưng tôi nhất quyết cám ơn. Ở lại, sáng thứ hai thầy Luận đi dạy, hai "cố nhân" suốt ngày ở cùng nhà tránh sao khỏi tiếng thị phi, xầm xì…
Về đến Sài Gòn, tôi đến ngay nhà Dũng. Cả nhà đều mừng tôi dành cho một ngày đoàn tụ sau hơn một năm tôi "quên" về. Nhưng nhằm thứ hai nên Dũng và Hiền đều phải đi học. Dũng bảo nội buổi tối là đủ cho đờn ca xướng hát mệt nghỉ! Việc Dũng đi học, lại là điều hay giúp tôi có thì giờ ngủ lấy sức cho ngày mai trở lại tàu.
Tôi tắm rửa và thay bộ đồ dạo phố duy nhất còn sạch. Tôi móc bóp, thuốc lá, hột quẹt từ bộ đồ đi đường để lên bàn rồi nhét bộ dơ bẩn vào bị xách. Cái bị bây giờ chứa tổng cộng bốn bộ đồ dơ, chưa kể bộ pyjama mặc từ đêm về quê thăm cha. Đó là là tất cả tài sản thường phục của tôi. Ngày mai về tàu, tôi sẽ nhờ đệ tử mang đi bỏ giặt. Tôi nằm ngửa trên tấm phản, cảm thấy mọi sợi dây thần kinh như chùng hẳn đi…
Khi tỉnh dậy, tôi bắt gặp Hiền đang ngồi vắt vẻo trên lan can, hướng mặt về khu phố ngập nắng. Gió thoảng đưa lời bài hát "tình ngỡ đã quên đi như lòng cố lạnh lùng. Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang"…Trên nền trời xanh thẳm, những đám mây trắng chầm chậm lang thang.
Hiền chợt quay về phía tôi, bắt gặp tôi đang ngắm nàng. Nàng mỉm cười hiền hòa, đôi mắt to và đẹp như chứa nỗi buồn xa xôi. Tôi có cảm tưởng Hiền hoàn toàn mới lạ, một giai nhân gặp lần đầu. Tôi trở mình về phía ngược lại, tâm hồn xao xuyến. Tôi cảm thấy đuối sức. Tuyết lấy chồng. Hồng lấy chồng. Rốt cuộc, tôi lại về bến cũ, bến cuối cùng. Mong rằng Hiền không còn gây thêm phiền muộn.
Những tia nắng xuyên qua kẻ lá rung rinh từ cây cổ thụ. Tôi đoán giờ chừng mười một giờ. Chưa tới giờ cơm mà Dũng thì còn lâu mới về. Tôi lại nhắm mắt, mơ hồ tơ tưởng đến Tuyết. Em đã hết cơn bĩ cực mà anh chưa tới hồi thới lai. Căn nhà em "cho" bây giờ trở nên trơ trẻn. Anh chưa từng qua đêm ở đó và chắc còn lâu lắm. Ngủ ở đó, nằm một mình trong buồng ngủ em từng nằm, chỉ làm anh thêm khó ngủ chứ ích gì!
- Anh Bằng!
Tôi vờ không nghe. Bức vách đã tróc nhiều mảng cần sơn phết lại. Trong những ngày tôi không đến đây, Thanh có đến thường không, Hiền có xa lánh như nàng nói không? Thanh và Hiền còn hôn nhau bao nhiêu lần nữa? Tôi mắng thầm mình. Mi có tử tế gì mà cứ ghen tức mãi. Mi thậm chí còn ôm ấp Tuyết cả đêm…
- Anh Bằng!
Tôi chầm chậm xoay lại đúng lúc Hiền ngồi lên bộ phản, sát bụng tôi. Nàng thong thả cuốn chân mùng vắt lên nóc. Tôi chăm chú theo dõi cử chỉ của nàng rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng. Thùy đẹp, thật đẹp, có thể một phần do những người đẹp kia không còn thuộc tôi nữa. Tôi thấy lòng rung động, mềm yếu. Tiếng Hiền dịu dàng:
- Anh nhìn chi mà ghê thế? Khuôn mặt của em vẫn là khuôn mặt của thuở mười ba…
Tôi nói để ngăn tiếng thở dài:
- Nếu đúng là vậy thì anh đâu có phải cố tìm xem Hiền xấu ở điểm nào…
Đôi mắt Hiền chớp nhanh:
- Lời tán của anh làm em rung động. Anh còn thấy em đẹp sao?
Tôi xua tay, chán nản:
- Anh không có ý tán tỉnh! Anh chỉ muốn tìm xem Hiền xấu ở điểm nào để khi gặp Hiền anh chỉ nhìn nơi đó. Anh muốn thấy Hiền xấu để anh không còn yêu, còn khốn khổ!
- Anh tìm thấy không?
- Không! Ngoại trừ…
Môi Hiền bịt tắt tiếng nói của tôi. Hiền hôn tôi nồng nàn với tất cả thèm khát. Sự tiếp xúc gây cho tôi cảm giác ngột ngạt. Tôi muốn ôm xiết Hiền, xiết thật chặt, thật lâu để Hiền không còn sống nữa. Tôi cố chống chỏi. Còn mặt mũi nào đến đây nhỡ ra ba má Hiền và Dũng bắt gặp. Tôi cố đẩy Hiền ngồi thẳng lên. Hiền vẫn say đắm nhìn tôi. Tôi tránh né đôi mắt đam mê đó. Một quyển sách trên nóc mùng đang đè trũng xuống. Tôi đưa tay đấm mạnh. Quyển sách rơi xuống nền gạch tạo ra một âm thanh ngắn ngủn, nặng nề. Qua động tác đó, ngực tôi va vào bộ ngực chỉ một lớp vải mong manh che đậy. Tôi bắt đầu có cảm giác như khi gần Tuyết. Hiền nằm hẳn lên người tôi thì thầm:
- Em yêu anh. Em yêu anh vô cùng…
Tôi không cần biết điều đó. Tôi chỉ biết hiện tại Hiền nằm đè trên tôi và tôi đang khép vòng tay qua lưng Hiền. Nhưng bất chợt hình ảnh Thanh lướt qua trong trí tôi. Tôi hỏi nhỏ:
- Hiền nằm như vầy với Thanh bao nhiêu lần rồi?
Bằng một cử chỉ giận dỗi, Hiền ngồi bật dậy, rời khỏi tấm phản đi về phía lan can. Hai tay nàng nắm chặt thanh sắt, đầu cúi thấp rồi đột ngột quay người lại. Nàng gằn giọng:
- Em cũng vừa bắt chước anh nhìn xuống xem khoảng cách có đủ cao để giết chết em ngay không! Anh Bằng, sao anh khinh Hiền đến như thế? Ngoài cái chết, em phải làm gì để anh tin là em yêu anh? Để anh tin em coi anh Thanh như một… bóng mờ?
Tôi không trả lời, ngồi bỏ chân ra ngoài phản, xỏ vào đôi giày. Tôi lặng lẽ gom góp mọi thứ trên bàn nhét vào túi rồi nhấc cái bị xách thong thả bước đến thang lầu. Cả người tôi bất ngờ bị Hiền ghì chặt từ phía sau suýt đẩy tôi ngã xuống cầu thang. Tôi nói như năn nỉ:
- Anh cần về tàu.
Hiền hôn lấy hôn để vào vai vào cổ tôi. Tôi xoay người, đẩy Hiền ra, nói khẻ:
- Coi chừng! Sao liều quá vậy?
Hiền vẫn bám cứng:
- Cả nhà đi vắng hết rồi! Em muốn được hưởng những gì chị Tuyết đã hưởng. Em muốn anh cưới em chớ không cưới chị Hồng….
Ngày xưa, tôi từng có những giờ phút gần gụi riêng một mình Hiền như thế này nhưng có bao giờ được Hiền đoái hoài. Bây giờ, cơ hội đến nhưng tôi lại muốn thoát khỏi tay Hiền. Hiền đang cho nhiều hơn là tôi ước muốn. Mà lòng tôi thì lúc nào cũng mang nặng ơn huệ từ ba mẹ Hiền. Tôi chỉ muốn Hiền yêu tôi bằng cuộc tình lãng mạn, quan tâm riêng tôi bằng những nụ hôn học trò. Tôi lại năn nỉ:
- Hiền nên để anh về tàu.
- Không! Anh phải ở đây với Hiền. Anh phải là của riêng Hiền.
Tôi tìm cách thoát thân:
- Ít nhất Hiền cũng cho anh đi rửa mặt.
Hiền quét tia nhìn ngờ vực, nới lỏng vòng tay:
- Hiền chờ ngay cửa phòng rửa mặt.
Tôi bước xuống cầu thang, tạt qua phòng tắm của Dũng. Hiền lửng thửng theo sau và đứng trước buồng riêng nhìn theo tận khi tôi đóng cửa lại. Nước mát rượi giúp tôi tỉnh táo hơn. Tôi cầm cây lược của Dũng vuốt lại mái tóc. Bộ mặt tôi già hẳn đi sau nhiều ngày di hành mệt nhọc, nhiều đêm thức trắng. Tôi cạo sạch lớp râu bắt đầu thành dạng. Nhưng rồi trông cũng không khá hơn gì. Phải về tàu ngủ thì ngày mai mới làm việc hiệu quả.
Tôi mở cửa phòng tắm và mừng là không thấy bóng dángHiền. Khi đến đầu cầu thang, sắp bước xuống thì nghe tiếng Hiền từ phòng riêng:
- Anh về đấy à?
Tôi không trả lời, tiếp tục bước xuống. Tiếng Hiền lớn hơn:
- Vào lấy hai lá thư rồi hãy về.
Tôi bước xuống thêm mấy bước nữa và nghe tiếng Hiền vọng xuống:
- Nhìn lên xem hai lá thư của ai?
Hiền quơ quơ hai tờ giấy có dấu xếp tư quen thuộc đã thành một phần đời của tôi. Tôi chợt hiểu tại sao Hiền biết tên Hồng, biết chuyện tôi định cưới Hồng. Tôi phóng vọt trở lên và Hiền nhanh nhẹ chạy vào buồng. Khi tôi đến dừng ở cửa, Hiền đang ngồi trên giường tận cuối góc. Tôi nói cộc lốc:
- Hiền bậy quá, sao lại lục lạo bóp anh. Đưa lại anh đi.
Hiền cười, bỡn cợt:
- Leo lên đây mà lấy.
Tôi phát một cử chỉ nổi sùng:
- Anh không thích đùa. Trả lại cho anh.
Hiền nhướng mày:
- Chị Tuyết viết mùi mẫn quá. Hai anh chị mùi mẫn quá. Còn Hồng là ai vậy? Có nhà rồi, có tiền rồi chừng nào anh cưới người ta? Thảo nào anh không còn yêu em.
Tôi gằn giọng:
- Không yêu đương gì cả. Trả lại anh rồi nói gì thì nói. Nếu không thì…
- Thì anh về hả? Về đi…
Hiền làm như không có tôi, thản nhiên đọc:
- "Cám ơn anh đã yêu em hết mình và đã cho em những giờ phút thần tiên. Em đành lòng trả anh về với Hồng vì quả Hồng xứng đáng được như thế".
Tôi bước tới, chồm lên giường định giựt lấy. Hiền ném thư vào vách, nằm dài đè lên:
- Có giỏi cứ lấy!
Tận cùng khoảng drap mênh mông đầy hoa màu xanh nhạt, thế nằm của Hiền tênh hênh, khêu gợi. Trong một thoáng, tôi quên mất là tôi đang muốn làm gì. Tim tôi đập mạnh và đầu óc bấn loạn. Giọng Hiền êm ái, mơ hồ:
- Nằm xuống với em đi anh. Ôm em đi anh yêu. Hãy cho em… những giờ phút thần tiên! Và em sẽ chứng minh cho anh thấy là em hơn hẳn họ….
Hiền nắm chặt tay tôi kéo mạnh. Người tôi ngã dài lên nệm, đầu rơi xuống ngực nàng. Nụ cười của Hiền đẹp lạ thường. Đôi mắt long lanh và đôi môi gợi cảm. Môi tôi tìm môi của Tuyết. Tôi vùi mặt vào mái tóc thom tho man dại của nàng. Tôi nắn nót đôi gò bồng đảo nhô cao…
- Ôm em đi, anh Bằng!
Không, không phải Tuyết. Trong phút đắm say Tuyết không nói, chỉ ậm ừ, u ơ. Tôi bừng tỉnh, lòm còm ngồi thẳng lên. Hiền cũng bật người, tay bá lấy cổ tôi ghị xuống. Môi Hiền lại gắn chặt môi tôi. Cả thân thể Hiền như dính keo vào tôi. Người tôi như hừng hực bùng cháy. Hiền thì thào:
- Anh khóa chốt cửa buồng, kéo kín rèm cửa sổ.
Tôi ngơ ngẩn làm theo lời nàng. Căn phòng như tối sầm lại nhưng còn đủ ánh sáng soi rõ thân hình ngà ngọc vừa phơi bày. Tôi cũng lột phăng quần áo, ngã ập lên người Hiền. Tuyết đã dứt dạt theo chồng. Hồng cũng yên vui làm vợ làm mẹ. Chỉ còn Hiền là của tôi, đang nằm đây, trần truồng, chờ đợi. Thì trước hay sau, nàng cũng sẽ là vợ…
Chúng tôi quấn quít ôm ấp. Bàn tay nâng niu ân cần từng phân da thịt. Tôi nhắm mắt tận hưởng. Rồi bỗng dưng hiện lên trong tâm trí tôi hình dáng con thằn lằn bám ở góc trần nhà. Nó cũng đang rình con thiêu thân.
Rồi tôi cũng thấy con thằn lằn cong người phóng tới con thiêu thân…
Đời Thủy Thủ Đời Thủy Thủ - Vũ Thất Đời Thủy Thủ