When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tâm Tít Tắp
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1480 / 8
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Em Sẽ Mãi Mãi Yêu Anh
ả đêm tôi đều muốn anh.
Hôm sau, ở trong cửa hàng nội y, tôi hoàn toàn không có tí sức lực nào để làm việc, tôi nhớ anh điên cuồng. Anh tình cờ đi qua cửa sổ nhà tôi, đó chính là duyên phận, tại sao tôi phải tự lừa gạt mình?
Buổi chiều có một cô gái gọi điện thoại cho tôi, tự giới thiệu là quản lí Lý ở nông thôn xanh, nói: “Cô là cô Chu có phải không? Tôi đặc biệt thông báo với cô, con bò mà cô nhận nuôi đã được sinh ra rồi.”
Tôi nhận nuôi bò con?
“Tôi không nhận nuôi bò con.” Tôi nói với cô ấy.
“Cô biết anh Đường Văn Sâm không? Là anh ấy giúp cô nhận nuôi.”
Tôi quyết định đến nông thông xanh để xem, nơi đó ở Hạc Sổ, sáng hôm sau, tôi ngồi xe lửa, đó là một nơi rất xa. Vì sao Sâm lại giúp tôi nhận nuôi một con bò?
Đến nông thôn xanh, cô Lý kia dẫn tôi đi thăm quan, ở đó có rất nhiều bò, con bò của tôi mới sinh vẫn đang bú sữa.
“Cô có thể đặt cho nó một cái tên.” Cô ấy nói.
“Rốt cục là có chuyện gì?” Tôi hỏi cô ấy.
“Anh Đường không nói với cô sao? Tân Giới có rất nhiều bò, già rồi nên không ai muốn nuôi, lang thang trên đường cái, thường xuyên bị ô tô đâm, chúng tôi mua lại từ những người nông dân, cho chúng cày ruộng. Nhưng mà có vài con bò không cày được ruộng, để nuôi được chúng, chúng tôi để cho người dân trong thành phố nuôi giúp, bò cũng không phải lang thang nữa. Sau khi kế hoạch này được thực hiện, phản ứng khá tốt, muốn nuôi bò cũng phải xếp hàng chờ, tháng mười năm trước, anh Đường đã nhận nuôi một con nghé con màu vàng. Bởi vì tất cả các con bò khác đều đã được nhận nuôi nên anh ấy đặt trước nghé con trong bụng con bò cái. Anh ấy nói đây là quà sinh nhật cho bạn gái, ngày 3 tháng 11 muốn dẫn cô ấy đi xem con bò cái đang mang thai, nhưng đến tận hôm nay hai người vẫn chưa đến, sau đó anh Đường đã gọi điện thoại tới, nói khi nào nghé con ra đời thì báo tin cho cô.”
Hóa ra món quà sinh nhật mà Sâm muốn tặng tôi là một con nghé con, bảo sao ngày đó anh nói muốn tôi đi xem. Tôi đột nhiên có cảm tình với con nghé con đang bú sữa này, ngồi xổm xuống, dùng tay vuốt ve cái bụng của nó.
“Còn nữa mảnh đất kia cũng là của cô.” Cô Lý chỉ vào một mảnh đất phía trước mặt có hàng rào trúc bảo vệ xung quanh, “Có thể trồng rau.”
“Tại sao anh ấy lại mua nó cho tôi?”
“Anh ấy nói một tặng cô một món quà đặc biệt, món quà này quả thật đặc biệt. Miếng đất kia rất thích hợp để trồng rau dưa, anh Đường nói hai người muốn mở một nhà hàng Pháp, thức ăn do chính mình trồng lấy không phải rất tuyệt sao?”
Vậy nên tôi đặt tên con nghé là Tuyết Bảo (Cherbourg).
Yêu một người là phải hận người đó một ít, hận người đó bảo mình không thể rời xa người đó, Sâm chính là người mà tôi hận.
Rời khỏi nông thôn xanh, thời tiết vẫn tiếp tục rét lạnh, nhưng ánh nắng rực rỡ, lòng tôi rất ấm. Sâm thật sự muốn cùng tôi mở một nhà hàng ăn Pháp. Tôi ngồi trên xe lửa, tính xem chúng tôi nên cày cấy loại rau gì trên đó, có thể là củ cải đỏ, như vậy thì dù nhà hàng của chúng tôi chưa khai trương, cũng có thể bán cho Quách Duẩn làm bánh ngọt củ cải đỏ.
Trở lại cửa hàng nội y đã là 3h30, tôi rất nhớ Sâm, tôi không cần phải phủ nhận tình yêu của tôi dành cho anh, sẽ có một ngày nào đó, anh cho tôi danh phận, cho dù tôi không đợi được, vậy thì sao? Tôi muốn nói với anh, về câu hỏi của anh, tôi có đáp án rồi, tôi trước đây, bây giờ, sau này cũng vẫn yêu anh.
Tôi tràn đầy dũng khí gọi điện cho anh, anh không nhận điện thoại của tôi, ba mươi phút, một tiếng, hai tiếng trôi qua, tôi gọi cho anh ba lần, anh vẫn không nghe điện, điện thoại ở văn phòng cũng không có người nhận.
Vì sao anh không gọi điện cho tôi? Có phải anh không còn quan tâm đến tôi? Anh cho rằng tôi không yêu anh. Không, anh sẽ không đâu.
Hết giờ làm, về đến nhà, tôi ngồi bên cửa sổ, nghĩ, có lẽ anh sẽ xuất hiện bất ngờ. Ngoài cửa sổ càng lúc càng im ắng, đã hơn 11 giờ đêm, tôi gọi cho anh một lần nữa, anh vẫn không quan tâm tôi. Anh không muốn quan tâm tôi một lần nữa rồi.
Cả đêm tôi không ngủ được, sáng hôm sau, anh không gọi cho tôi, nếu như điện thoại hỏng, anh cũng nên gọi điện đến tổng đài để xem sao chứ.
Hết giờ làm, tôi gọi điện đến công ty tìm anh, một người đàn ông nghe điện thoại.
“Tôi muốn tìm anh Đường Văn Sâm.” Tôi nói.
“Tìm anh ấy?” Giọng nói người ấy hơi lạc đi, “Xin hỏi cô là ai?”
“Tôi họ Chu.” Tôi nói.
“Cô Chu sao? Tôi họ Tưởng, là đồng nghiệp của cậu Đường, chúng ta hẹn gặp mặt ở nơi nào đó được không?”
“Có chuyện gì sao?” Tôi cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, “Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì không?”
“Gặp nhau rồi nói được không? Tôi đợi ở nhà ăn dưới công ty tôi, bao giờ cô đến?” Người họ Tưởng hỏi tôi.
“Năm phút nữa tôi đến.” Tôi nói
Tôi đặt điện thoại xuống, vội vàng đóng cửa hàng, rốt cục Sâm đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã từng nghe anh nói đến người họ Tưởng kia, tên là Tưởng Gia Thông, là đồng nghiệp cũng là bạn tốt của anh.
Tôi vội vàng chạy đến nhà ăn, một người đàn ông vẫy tay với tôi.
“Cô là cô Chu?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Mời ngồi.” Anh nói.
“Đường Văn Sâm đâu? Có chuyện gì thế?”
Anh ta muốn nói lại thôi.
“Rốt cục là có chuyện gì?”
“A Đường cậu ta chết rồi.”
Tôi không tin tôi đã nghe thấy câu nói vừa rồi.
“Sau bữa trưa hôm qua cậu ấy còn về văn phòng làm việc như thường, khoảng hơn 3h, tôi thấy cậu ta gục trên bàn, cho rằng cậu ta ngủ gà ngủ gật, đến hơn 4h, tôi thấy cậu ấy vẫn gục trên bàn, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy thì thấy cậu ấy đã hôn mê, tôi gọi cấp cứu, xe cấp cứu chở cậu ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói cậu ấy mắc bệnh động mạch vành, bệnh này đột phát, không có bất cứ biểu hiện nào trước đó. Trên đường đến bệnh viện cậu ấy đã tử vong.”
“Không đâu, là anh ấy bảo anh lừa gạt tôi, anh ấy sợ tôi cứ quấn lấy anh ấy! Có phải vợ anh ấy bảo anh đến? Tôi biết anh ấy không bị bệnh tim.” Tôi mắng anh ta.
“Cậu ấy đột tử.”
“Không thể.” Tôi từ chối việc tin tưởng.
“Tôi cũng hi vọng đây không phải sự thật, nhưng tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy bị khiêng ra ngoài, lúc cậu ấy được khiêng ra ngoài, điện thoại trên người không ngừng reo, làm công việc của chúng tôi, áp lực tâm lý nhiều hơn rất nhiều so với các nghề khác, 40 tuổi nên rút lui rồi.” Anh ta ngán ngẩm.
“Tôi không tin anh!” Tôi vừa khóc vừa nói.
“Hôm nay báo chí cũng đăng tin, có thể cô không chú ý.”
“Báo chí đâu?”
Anh ta đưa cho tôi một tờ nhật báo: “Tôi biết cô sẽ không tin.”
Ở một vị trí không bắt mắt trên tờ tin tức, là bức ảnh một người đàn ông nằm trên cáng được nhân viên cấp cứu đưa ra ngoài, nhân viên cao cấp làm việc tại ngân hàng ngoại hối đột tử, người chết tên Đường Văn Sâm---
Tôi không hề chảy một giọt nước mắt.
“A Đường đã nói qua chuyện của cậu ấy và cô, trước kia cậu ấy đã nói, nếu như cậu ấy có chuyện gì, nhờ tôi thông báo với cô, cậu ấy sợ cô không biết. Cậu ấy là người tốt.” Tưởng Gia Thông nghẹn ngào.
Tôi không khóc nổi, Sâm của tôi chết rồi, không thể, vì sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi nhìn thấy anh đứng ngoài cửa sổ, anh gõ cửa sổ nhà tôi, đứng trong gió lạnh gõ cửa sổ nhà tôi chỉ là chuyện một ngày trước. Lúc anh đi, cũng đi qua cửa sổ nhà tôi, anh sống sờ sờ đi qua cơ mà.
“Cô Chu, tôi đưa cô về nhé?” Tưởng Gia Thông hỏi tôi.
“Không cần đâu!” Tôi muốn đứng lên lại ngã ngồi xuống đất.
“Cô không sao chứ?” Anh ta nâng tôi dậy.
“Tôi muốn về nhà.”
“Tôi đưa cô về.”
Tôi không biết mình đã về nhà như thế nào.
“Đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cứ tìm tôi.” Tưởng Gia Thông đặt danh thiếp của anh ta xuống. “Cần tôi giúp cô gọi bạn đến không?”
Tôi lắc đầu.
Sâm chết rồi, câu cuối cùng anh nói với tôi trước khi chết là “Em còn yêu anh không?” Anh chờ mong tôi nói yêu anh, tôi lại lạnh lùng không đáp, tôi muốn trả thù anh, tôi muốn anh lại cầu xin tôi, tôi muốn anh đồng ý vì tôi mà li hôn, tôi cho rằng còn cơ hội, cho rằng anh sẽ tìm tôi. Tôi cho rằng còn có ngày mai, ngày mai không đến, còn có ngày mai ngày mai.... Tôi thật sự căm ghét chính bản thân mình, vì sao tôi lại lạnh lùng với anh như vậy? Anh cho rằng tôi không còn yêu anh, lúc chết anh vẫn cho rằng tôi không yêu anh, tôi đã quá tàn nhẫn, vì sao tôi không ở bên anh? Lúc anh được người ta khiêng ra ngoài, điện thoại không ngừng reo, đó là tôi, là tôi gọi anh. Tôi không muốn chúng tôi chia tay như vậy. Chúng ta không thể chia tay như vậy, anh ấy đang muốn quay về bên tôi...
Đêm khuya, điện thoại trog nhà reo, tôi cầm ống nghe.
“Alo--- Ai thế?”
Ống nghe không truyền đến âm thanh nào.
“Ai thế?”
Đối phương không trả lời.”
“Ai thế?” Tôi hỏi.
Tôi có cảm giác là Sâm, anh ở một nơi nào đó gọi điện cho tôi.
“Em yêu anh.” Tôi nói ra những lời mà tôi chưa kịp nói với anh.
Người kia cúp máy.
Tôi đang nằm mơ Sâm ở một nơi nào đó gọi điện cho tôi?
Tôi ôm điện thoại, điện thoại không vang lên một lần nào nữa.
Sáng sớm, tôi gọi cho Tưởng Gia Thông.
“Tôi muốn nhìn thấy anh ấy.” Tôi nói.
“Điều này hơi khó, thi thể đang được liệm trong phòng.
Lần đầu tôi nghe thấy có người dùng từ ‘thi thể’ để miêu tả Sâm, là ‘thi thể’, trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã biến thành ‘thi thể’.
“Tôi cần gặp anh ấy, tối qua anh ấy gọi cho tôi.” Tôi nói.
“Không phải chứ?” Anh ta giật nảy.
“Xin anh hãy nghĩ cách.” Tôi cầu xin anh ta.
“Người nhà cậu ấy chuẩn bị đưa tang vào thứ tư.”
“Ở đâu?”
“Vợ cậu ấy sẽ có mặt, nếu như cô xuất hiện ở linh đường, không tiện lắm đâu.”
“Tôi cần phải đi.” Tôi nói.
“Như vậy đi”, họ Tưởng nói, “Đêm trước khi đưa tang, tôi tìm một cơ hội nào đó, để cô gặp mặt Đường Văn Sâm lần cuối, được không?”
Tôi còn sự lựa chọn nào khác sao?
Buổi chiều thứ ba sau đó, tôi gọi cho Tưởng Gia Thông.
“Có thể sắp xếp cho tôi gặp Sâm một lần không?” Tôi hỏi anh ta.
“Tám giờ tối, tôi đợi cô ở dưới công ty tôi, được không?” Anh ta nói.
7h15 tôi đã đến, tôi muốn nhìn thấy Sâm sớm nhất, tôi từng đứng ở đây chờ anh, đợi anh đi ra, anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Tưởng Gia Thông tám giờ ra ngoài.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi đã.” Anh ta nói.
“Vì sao? Không phải bây giờ phải đi sao?”
Anh ta trầm ngâm một lúc.
“Anh không thể đánh lạc hướng vợ anh ấy, phải không?”
“Xin lỗi, hôm qua đã đưa tang A Đường rồi.”
Tôi thực sự không tin được.
“Là anh nói ngày mai!”
“Đột nhiên thay đổi sớm hơn”
“Vì sao anh không nói với tôi?”
“Cô Chu, vợ A Đường không rời khỏi linh đường, người nhà cậu ấy cũng ở đó, cô việc gì phải đi? Cô sẽ không chịu nổi đâu.”
“Hóa ra anh cố tình gạt tôi! Tôi không nên tin anh!”
Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực như vậy, tôi không thể nhìn mặt anh lần cuối. Ngay cả cái quyền lợi này tôi cũng không có, tôi là một người phụ nữ đã ngủ cùng anh năm năm!
“Vì sao anh muốn gạt tôi?” Tôi nắm áo khoác Tưởng Gia Thông, tôi hận anh ta đến chết mất.
“Cô Chu, tôi chỉ không muốn cô khó chịu, A Đường chắc cũng muốn như thế chứ? Người chết đã chết rồi, có nhìn thấy hay không cũng vậy thôi, nếu xảy ra chuyện gì ở linh đường, A Đường ra đi sẽ thanh thản được sao?”
“Mộ anh ấy ở đâu? Tôi xin anh hãy nói với tôi.” Tôi cầu xin Tưởng Gia Thông, anh ta là người duy nhất có thể giúp tôi.
“Cậu ấy được hỏa táng.” Anh ta nói.
“Hỏa táng? Vì sao phải hỏa táng?”
Ngay cả thi thể bọn họ cũng không để cho tôi
“Tro cốt đâu? Tro cốt anh ấy đâu?” Tôi hỏi Tưởng Gia Thông.
“Để trong nhà.” Tưởng Gia Thông nói.
Để trong nhà? Chẳng phải thế thì vĩnh viễn tôi không thể thấy Sâm? Không được gặp lần cuối, không được nhìn thấy thi thể, cũng không được thấy tro cốt. Anh cứ vậy mà tan thành mây khói, không cho tôi nhìn.
“Xin lỗi.” Tưởng Gia Thông nói với tôi.
Tôi không để ý đến anh ta, tôi không nên tin tưởng anh ta ngay từ đầu, nếu như Sâm ở đây, biết có người bắt nạt tôi như vậy, nhất định anh ấy sẽ ra mặt thay tôi.
Tôi trở về căn nhà trước đây.
Quách Duẩn mở cửa.
“Em Chu, là em sao? Em không sao chứ? Sắc mặt em rất kém.”
“Em có thể vào không?”
“Đương nhiên có thể.”
Tôi đi vào trong nhà, nơi này vẫn được bày trí như trước, giường ngủ của tôi và Sâm vẫn ở nơi đó, tôi ngã xuống giường, leo đến chỗ mà anh hay nằm, muốn cảm nhận được hơi ấm của anh.
“Có thể bán lại căn nhà này cho em không? Em muốn ở đây...” Tôi nói.
“Điều này....”
“Chị muốn bán bao nhiêu tiền? Em có thể trả giá tốt hơn, cầu xin chị đấy!” Tôi cầu xin chị ấy.
“Vì sao em phải làm như vậy?”
“Em hối hận đã bán căn nhà này đi.”
“Nếu em thật sự muốn làm thế, không có vấn đề gì.”
“Thật chứ?”
“Chị nghĩ nhất định em có một nguyên nhân nào đó.”
“Ngày mai em rút tiền trả chị. Tối nay em có thể ngủ ở đây chứ?”
“Đương nhiên có thể, dù sao cũng chỉ mình chị ngủ...”
Sáng hôm sau, tôi ra ngân hàng kiểm tra tài khoản có bao nhiêu tiền, trong tài khoản của tôi chỉ có 300 đồng. 280 vạn kia đâu? Sâm đã giao dịch tấm chi phiếu kia? Tôi đi kiểm tra, tấm chi phiếu đó được giao dịch ngày hôm qua.
Sâm không thể nào chết rồi lại còn có thể thực hiện tấm chi phiếu đó, là ai trong hộ khẩu nhà anh đem tấm chi phiếu đó đi? Ngoài vợ Sâm ra, tôi không nghĩ còn ai khác. Chị ta đợi sau khi Sâm chết rồi đem tấm chi phiếu đi giao dịch.
“Em không có tiền, em không thể mua lại căn nhà này.” Tôi gọi điện nói với Quách Duẩn.
Tôi không còn cái gì hết, trừ mảnh đất và con nghé con Tuyết Bảo.
Tôi đến nông thông xanh thăm Tuyết Bảo.
“Cô đã nghĩ sẽ trồng rau gì chưa?” Cô Lý hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Mùa xuân cần gieo trồng rồi.” Cô ấy nói.
Mùa xuân? Mùa xuân dường như rất xa xôi. Tôi ôm Tuyết Bảo, nó sinh ra vào đêm trước khi Sâm chết. Từ lúc nó còn trong bụng mẹ Sâm đã muốn giữ nó cho tôi, khi nó ra khỏi bụng mẹ, anh đã biến thành tro bụi không còn trên đời nữa.
Tôi ôm chặt nó vào lòng, nó là sinh mệnh mà Sâm để lại cho tôi, là sự sống, vừa mới đến thế giới này. Vào sinh nhật hôm đó của tôi, anh tặng tôi một món quà sinh mệnh. Sinh ra và chết đi, vì sao thoáng cái đều đến cùng nhau?
Điện thoại trên người tôi reo, Tuyết Bảo giật mình, là Du Toánh và Từ Ngọc thay nhau gọi tôi, tôi bỏ Tuyết Bảo xuống, gọi cho Du Toánh.
“Xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay mày không đi làm, không ở nhà, gọi điện thoại mày không nghe máy, còn tưởng mày mất tích, bọn tao rất lo cho mày.” Du Toánh nói.
“Sâm chết rồi.” Tôi nói.
“Làm sao lại chết?” Nó không thể tin được.
“Đã hỏa táng rồi, tao không thấy mặt anh ấy lần cuối.”
“Bây giờ mày ở đâu?”
“Tao ở Hạc Sổ.”
“Đó là ở đâu? Mày không được đi đâu, tao đến tìm mày ngay giờ đây.”
Tôi ôm Tuyết Bảo ngồi bên bờ ruộng, trời đã tối, tôi nhìn thấy hai bóng đen đi về hướng tôi, là Du Toánh và Từ Ngọc, kẻ trước người sau đi đến.
“Nơi này khó tìm quá.” Từ Ngọc nói.
“Vì sao Đường Văn Sâm lại chết?” Du Toánh hỏi tôi.
Tôi gục xuống vai Du Toánh.
Tôi hận Đường Văn Sâm, anh đã nói sẽ mãi mãi không rời xa tôi, anh nói dối. Đến giờ tôi vẫn chưa rơi một giọt nước mắt, tôi hận anh, anh nói dối.
Hai tuần sau, tôi trở lại cửa hàng nội y, Jenny và Anna không biết tôi xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi. Quá nhiều chuyện xảy ra. Từ Ngọc và Du Toánh còn khóc lóc thảm thiết hơn cả tôi. Còn tôi, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống được. Du Toánh bảo tôi đi du lịch, nó bảo, ba đứa mình cùng đi du lịch. Tôi không muốn đi, bọn nó thất tình còn tôi mất tình, là vĩnh viễn không thể nào trở về. Tôi không thể rời khỏi đây, không được rời khỏi nơi có tro cốt của anh.
Gần lúc đóng cửa, một người phụ nữ đến cửa hàng, ước chừng 37 tuổi, dáng người hơi béo, mặc một bộ quần áo màu đen, một áo khoác dài màu đen, ăn mặc rất đoan trang, khuôn mặt trang điểm rất trắng nhưng không thể nào giấu được vẻ tiều tụy.
“Cô cứ xem tự nhiên.” Tôi nói với chị ta.
Chị ta chọn được một chiếc áo ngực màu đen.
“Có muốn thử nó không?” Tôi hỏi.
“Cô là quản lý ở đây sao?” Chị ta hỏi tôi.
“Đúng, tôi họ Chu.” Tôi nói.
“Tôi thử cái này.”
“Size nào?” Tôi hỏi chị ta.
“Cái này được rồi.”
“Phòng thử đồ ở đây.” Tôi dẫn chị ta vào phòng thử đồ.
“Hết giờ rồi, hai người về trước đi.” Tôi nói với Anna và Jenny.
“Áo ngực đó vừa với cô chứ?” Tôi đứng ngoài phòng thử đồ hỏi.
“Cô có thể vào giúp không?” Chị ta hỏi tôi,
Tôi vào phòng thử đồ, chị ta vẫn mặc quần áo trên người, căn bản chưa thử cái áo ngực kia.
“Tôi là vợ của Đường Văn Sâm.” Chị ta nói cho tôi biết.
Tôi muốn rời khỏi phòng thử đồ ngay lập tức, chị ta đóng cửa lại, dùng cơ thể chặn trước cửa.
“Cô chính là người đàn bà của chồng tôi?” Chị ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhìn qua chị ta, nếu như Sâm không chết, có lẽ tôi sẽ rất sợ phải đối mặt với người này, nhưng mà Sâm chết rồi, tôi không còn sợ gì nữa. Người đàn bà này không cho tôi nhìn mặt Sâm lần cuối, tôi ghét chị ta.
“Tôi vẫn muốn biết Đường Sâm ngoại tình với dạng phụ nữ như thế nào, hóa ra chỉ là một ả bán áo ngực.” Chị ta khinh thường cười nói.
Tôi không có ý định tranh luận với chị ta.
“Sâm là thằng ngốc, gặp dịp thì chơi phụ nữ thôi, vậy mà cầm 200 vạn đi mua nhà cho ả.” Chị ta lắc đầu thở dài.
Chị ta làm sao hiểu được.
“Trong tài khoản của anh ta bị hụt đi 200 vạn, cho rằng tôi không biết sao? Tôi đã biết từ sớm.” Chị ta dựa vào cửa.
“Chị muốn thế nào?” Tôi hỏi chị ta.
“May mà tôi phát hiện ra tấm chi phiếu cô viết cho anh ta để ở trong ví, nói cho cô biết, là tôi đem đi giao dịch, tiền đó vốn là của anh ta, nhưng tương lai là của tôi.” Chị ta biểu diễn nụ cười thắng lợi.
Tôi đã sớm đoán là chị ta, Sâm nói anh luôn để chi phiếu trong ví tiền, là chị ta sau khi Sâm chết đã lục ví tiền của anh.
“Cô biết vì sao tôi hỏa táng Sâm không?” Chị ta hỏi tôi.
“Tôi không muốn đắp mộ cho anh ta, tro cốt vốn nên đặt trong chùa, tôi phớt lờ tất cả lời phản đối của mọi người, mang về đặt trong nhà, không phải tôi không bỏ được anh ta. Cô biết nguyên nhân vì sao không?” Chị ta bước đến trước mặt tôi, thân thể gần như dán sát vào tôi, nhìn tôi nói: “Tôi không cho cô một cơ hội nào có thể thờ cúng anh ta, anh ta là chồng tôi, chết rồi vẫn là của tôi.”
Chị ta tràn đầy căm thù, cười lạnh nhìn tôi.
“Chị rất tàn nhẫn.” Tôi nói.
“Tàn nhẫn?” Chị ta cười lạnh vài tiếng, “Là ai đối với ai tàn nhẫn? Anh ta chết rồi, tôi mới có được anh ta.”
“Chị cho rằng điều đó có đúng không?” Tôi hỏi ngược lại.
Đột nhiên chị ta cởi áo và váy, trên người chỉ còn chiếc áo ngực màu đen và quần lót, gần như khỏa thân đứng trước mặt tôi.
Ngực chị ta rất nhỏ, bắp thịt ở cánh tay nhão, có bụng dưới, bắp đùi rất to, vóc dáng chị ta một điểm hấp dẫn cũng không có, tôi không ngờ vợ Sâm sẽ có vóc dáng như thế này.
“Có phải tôi thua kém cô không?” Chị ta hỏi tôi.
Tôi không trả lời.
“Vì cô, anh ta muốn li hôn với tôi. Tôi ở bên anh ta mười tám năm rồi, chúng tôi là mối tình đầu của nhau, lúc anh ta theo đuổi tôi, từng đứng trong mưa đợi tôi ba tiếng, anh ta đã từng yêu tôi, giờ anh ta không yêu tôi nữa, tất cả là tại cô.” Chị ta kéo áo khoác của tôi.
Tôi bắt được tay chị ta, hỏi: “Chị muốn làm gì?”
“Cô cởi sạch quần áo ra, cô cởi hết rồi, tôi sẽ trả 280 vạn đó cho cô! Cô muốn đi đâu?” Chị ta dùng tay kia kéo áo tôi, nói: “Tôi muốn nhìn xem cô dựa vào cái gì mà hấp dẫn được Sâm, cởi ra đi!”
Tôi cởi áo, váy và tất, trên người chỉ còn chiếc áo ngực màu trắng và quần lót, đứng trước mặt chị ta.
Chị ta nhìn ngực tôi, không nói lên lời, tôi đã hạ thấp chị ta xuống rồi.
“Chồng tôi bất quá cũng chỉ là ham mê dáng người cô! Anh ta chỉ là có nhu cầu thôi, trước sau gì anh ta cũng là đàn ông.” Chị ta làm nhục tôi.
“Nếu như chỉ là nhu cầu, anh ấy sẽ không ở bên tôi năm năm, anh ấy yêu chị, nhưng trước khi chết anh ấy yêu tôi, một ngày trước khi chết anh ấy vẫn hỏi tôi có yêu anh ấy không.” Tôi nói với chị ta.
Đột nhiên chị ta cười to: “Đáng tiếc anh ta nhìn lầm người rồi, cô vì 280 vạn đã cởi sạch quần áo, cô cũng chỉ vì thích tiền của anh ta thôi! Được, bây giờ tôi viết chi phiếu cho cô, coi như là chi phí bồi thường năm năm cô ngủ cùng chồng tôi.” Chị ta cầm túi lên.
“Tôi không định nhận 280 vạn này, tôi làm vậy để trừng phạt cô không cho tôi bái tế Sâm.” Tôi mặc quần áo, “Nếu như anh ấy có thể sống lại, tôi tình nguyện tặng anh ấy cho chị, yêu một người, không phải là chiếm lấy, anh ấy là một người đàn ông tốt rất tốt, đáng tiếc, anh ấy không thể nào quay về đây được nữa.”
Đột nhiên chị ta oa một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Cơ thể chị ta đang run rẩy. Tôi thấy mềm lòng, cầm áo khoác, phủ lên người chị ta.
Chị ta cũng là người bị hại.
Tôi ra khỏi phòng thử đồ. Vì sao tôi có thể kiên cường như vậy? Nếu như Sâm còn ở bên cạnh tôi, chuyện hôm nay đã không xảy ra mà tôi cũng nhất định không chống đỡ nổi. Anh không ở đây, sẽ không có người bảo vệ tôi giống như anh, cưng chiều tôi, tôi biết tôi cần kiên cường.
Chị ta mặc xong quần áo bước ra từ phòng thử đồ, ngẩng đầu ưỡn ngực, không quay đầu nhìn lại cửa hàng nội y, tôi nhìn bóng lưng chị ta biến mất trên hàng lang.
Tôi vào phòng thử đồ, ngồi trên mặt đất, nhặt chiếc áo ngực chưa được mặc thử đang nằm trên đó. Lòng tôi mỏi mệt, hai tay hai chân cũng mỏi mệt không thể nào động đậy, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Từ sau khi Sâm đi, tôi chưa khóc một trận nào cho đã đời, tôi cho rằng lúc người ta đau lòng nhất sẽ khóc, hóa ra lúc đau lòng nhất sẽ không khóc. Anh đi quá đột ngột, lòng tôi đau biến thành hận, hận anh bỏ rơi tôi, tôi nói với chính mình, như vậy có lẽ anh không yêu tôi, tôi không nên đau lòng vì anh. Nhưng hôm nay, chính miệng vợ anh đã nói với tôi, anh ấy nói muốn li hôn, anh ấy quả nhiên muốn sống bên tôi, hơn nữa còn muốn sống cả đời. Tôi chưa bao giờ tin anh, tôi cho rằng anh đang lần nữa dây dưa kéo dài, tôi không tin anh có dũng khí li hôn, tôi hiểu lầm anh rồi. Người đàn ông này sẵn sàng vì tôi mà trả giá quá lớn. Nếu như có thể đổi anh quay về, tôi tình nguyện để anh sống mà không yêu tôi như vậy.
Tôi khóc nức nở, anh nghe thấy không? Anh có biết tôi ân hận vì không trả lời câu hỏi của anh không? Vừa rồi tôi không nên làm thế với vợ anh, tôi nên cầu xin chị ta cho tôi một lần được nhìn thấy tro cốt anh. Vì sao tôi cần phô trương? Anh từng nói đùa rằng vợ anh sẽ băm anh thành đống thịt vụn, chị ta không làm thế, chị ta chỉ biến anh thành tro. Tình yêu của anh dành cho tôi đã sớm biến thành tro bụi trong trời đất này.
Mỗi chủ nhật, tôi đều đến Hạc Sổ thăm Tuyết Bảo, nó lớn lên rất nhanh, không cần bú sữa nữa, dường như nó có nhận thức, nó nhận ra tôi.
Chủ nhật này, Du Toánh và Từ Ngọc cùng tôi đế thăm nó.
“Thường Đại Hải về rồi.” Du Toánh nói.
“Thật không?” Tôi vui thay cho Du Toánh.
“Tối qua anh ấy về, nói còn mấy bộ quần áo chưa mang đi, sau đó dựa vào đó không đi nữa.” Du Toánh nói.
“Mày không nghĩ mà nói, làm thế nào mà anh ta dựa vào đó không đi?” Từ Ngọc trêu chọc nó.
“Anh ta và mày nói gì?” Tôi hỏi Du Toánh.
“Anh ấy không nói gì với tao, là tao nói với anh ấy.”
“Mày nói gì với anh ta?”
“Tao nói với anh ấy tao yêu anh ấy.” Du Toánh đỏ mặt nói.
“Mày vậy mà nói được câu này?” Tôi không thể tin được.
“Là tao yêu anh ấy, sao phải che giấu?”
“Có phải Thường Đại Hải rất cảm động.” Tôi cười nói.
“Cho nên anh ấy mới dựa vào đó không đi nữa.” Du Toánh nói.
“Anh ta với cô nàng dẫn chương trình kia sao rồi?” Từ Ngọc hỏi Du Toánh.
“Anh ấy nói kết thúc rồi. Thực ra, tao cũng có trách nhiệm, tao chưa từng thử tìm hiểu thế giới nội tâm của anh ấy. Tao cho rằng tao hiểu anh ấy, nhưng không phải. Anh ấy yêu tao nhiều hơn tao yêu anh ấy nữa. Nếu như không phải có chuyện của Đường Văn Sâm, có lẽ tao sẽ không chịu nói với Thường Đại Hải rằng tao yêu anh ấy, hóa ra yêu một người thì nên cho người ấy biết vì biết đâu có một ngày sẽ mất người đó mãi mãi.” Du Toánh nói.
“Đúng vậy.” Tôi nói.
“Xin lỗi, tao không nên nhắc lại chuyện này.” Du Toánh nói.
“Không sao, điều duy nhất khiến tao oán giận, là trời cao chỉ cho bọn tao năm năm, thật sự quá ngắn, tao sẵn lòng vì anh mà phí thời gian cả quãng đời này.”
“Có đàn ông tốt như vậy, tao cũng sẵn lòng.” Từ Ngọc nói.
“Vì anh ta, mày cần chăm sóc bản thân thật tốt.” Du Toánh nói với tôi.
“Tao có thể mà” Tôi nói, “Anh ấy sẽ bảo vệ tao.”
“Bây giờ mày có thể suy nghĩ đến Trần Định Lương một lần nữa không?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Rất lâu rồi tao không gặp Trần Định Lương, anh ấy chưa bao giờ là dự bị.” Tôi nói.
Tìm Trần Định Lương để thay thế Sâm, đó là không thể, không có bất cứ người đàn ông nào có thể thay thế Sâm.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi chúng tôi nói về Trần Định Lương, tôi gặp lại anh ấy ở quầy bán rượu ở Trung Hoàn. Anh mua rượu vang, tôi chào hỏi anh.
“Chu Nhị, đã lâu không gặp.” Anh nói với tôi.
“Thật khéo, gặp được anh ở đây.” Tôi nói.
“Xác suất 1/133225 mà chúng ta đã có thể gặp nhau rồi, gặp ở chỗ này không có gì là đặc biệt.” Anh vẫn không quên duyên phận có 1/133225.
“A, đúng vậy.” Tôi nói.
“Chuyện của em, anh đã nghe qua, thật đáng tiếc.” Trần Định Lương nói với tôi.
“Từ Ngọc nói với anh à?”
Trần Định Lương gật đầu.
“Em rất yêu anh ấy.” Tôi nói.
“Anh có thể thấy được.” Trần Định Lương nói, “Mỗi người chúng ta đều bị tình yêu hành hạ.”
Anh thấy tôi cầm chai rượu vang năm 1990.
“Em cũng thích uống rượu sao?” Anh hỏi tôi.
“Em thích mua rượu vang năm 1990, em quen anh ấy vào năm này.” Tôi nói.
Từ sau khi Sâm chết, tôi bắt đầu mua rượu năm này, dần dần biến thành thứ nuôi dưỡng tinh thần. Bây giờ, sở thích thứ ba là mua rượu.
“1990 là một năm tốt.” Trần Định Lương nói với tôi, “Rượu nho sản xuất vào năm này rất đáng được sưu tầm, là trong sách có nói.”
“Vậy em đúng là may mắn.” Tôi nói.
Tổng cộng tôi đã sưu tầm được 11 chai rượu vang Pháp 1990. Trần Định Lương nói đúng, 1990 là một năm tốt, nho bội thu, rượu vang năm này không ngừng tăng giá, nhanh đến mức tôi không mua nổi, chỉ có thể cố gắng một tháng mua một chai.
Mùa xuân qua đi, tôi trồng cà chua trên mảnh đất Sâm mua cho tôi. Tuyết Bảo cày ruộng, nó đã một tuổi rồi, thân thể mạnh khỏe. Tôi gieo hạt, đã thu hoạch được hai vụ, cà chua lớn lại chín đỏ, tôi cho Từ Ngọc và Du Toánh rất nhiều, Anna và Jenny cũng có phần. Ăn cà chua do chính mình trồng dường như đặc biệt ngon, Thường Đại Hải và Du Toánh la hét cũng muốn mua một mảnh đất ở đó tự trồng rau củ.
Một ngày, Từ Ngọc tới tìm tôi, nó nói có thứ cần giao cho tôi. Nó dùng giấy dai bọc lại đồ vật đó.
“Là gì thế?” Tôi hỏi nó.
“Mày mở ra xem đi.” Ó nói.
Tôi mở giấy dai ra, bên trong là một chiếc hộp, bên trong hộp là một con giống như con ong, nhưng lại không giống lắm, nó có chân, hai cánh giống như đá quý, màu sắc rực rỡ.
“Đây là tiêu bản của chim ruồi, không phải mày nói muốn có nó sao?
Đó đã là chuyện lâu thật lâu trước đây.
“Tìm được ở đâu thế?
“Là Vũ Vô Quá cho tao.”
“Mày và anh ta tái hợp rồi à?”
“Tao và anh ấy không thể ở bên nhau nữa, nhưng mà có thể tình cờ gặp mặt.” Từ Ngọc nói.
Tôi cẩn thận nhìn con chim kia đã chết từ lâu, bị biến thành tiêu bản chim ruồi, nó là loài chim duy nhất có thể bay lùi, nếu như chuyện cũ cũng có thể lùi lại thì thật tốt, Sâm sẽ quay lại bên cạnh tôi, sẽ lại quay về trong lòng tôi, cho tôi ấm áp. Tình yêu của bọn tôi giống như loài chim ruồi, là duy nhất trong trần thế.
Tôi mang tiêu bản chim ruồi về nhà, hơn nữa mua được 12 bình rượu vang năm 1990. Ngày mai bắt đầu là ngày lạnh nhất trong mùa đông, chỉ có 6 độ. Tôi cuốn trong ổ chăn, nghe ‘I will wait for you’. Rất lâu rồi tôi không dám nghe bài này, sau khi Sâm chết, đây là lần đầu tiên tôi nghhe lại.
“Cốc cốc...” Có người gõ ngoài cửa sổ nhà tôi, tôi chuyển bức ghép hình ‘Cherbourg là bầu trời bao la’ khỏi cửa sổ, bên ngoài không có người. Tôi mở cửa sổ, gió lạnh thấu xương, bên ngoài không có ai hết, tôi nhớ Sâm thường nói với tôi, “Anh sẽ mãi mãi không rời xa em.” Lần cuối cùng gặp anh, cũng là một buổi tối rét buốt như vậy, ở ngoài cửa sổ này.
Hoàn.
Đời Em Từng Có Anh Đời Em Từng Có Anh - Trương Tiểu Nhàn Đời Em Từng Có Anh