Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: ngoc mai nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
uy Nam đã làm cho Phương và các bạn một phen lên ruột vì hồi hộp, nhưng chàng lớp trưởng này đã đoái công chuộc tội bằng một phong cách trình diễn quá tuyệt vời. Từ sau cánh gà sân khấu, Phương nhìn xuống hàng ghế khán giả, lòng tràn dâng hy vọng khi thấy những gương mặt lắng nghe, những ánh mắt chiêm ngưỡng hướng về Nam đang ôm đàn ghi ta cất cao tiếng ca trầm ấm… Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng em chở mùa hè của tôi đi đâu…
Tiết mục tam ca của nhóm Phương, Trang, Hà không hay bằng Nam nhưng cũng đủ làm cho cô Nhung nở mày nở mặt khi nghe tiếng vỗ tay, tiếng reo hò của các “fan” vang dội khắp sân trường. Nói chung, buổi trình diễn của lớp 10A1 rất thành công. Cô Nhung, cô Út và dì Mai đứng chờ ban Văn nghệ nơi cổng trường. Không có Nam. Phương chạy vào trong, gặp bác Chu đang khệ nệ vác cây Organ bước đến.
- Nam đâu rồi bác?
- À, nó hơi mệt, nhờ cháu xin phép cô giáo cho nó về trước. Nè, thằng nhỏ có năng khiếu à nghen. Tuyệt.
Cô Nhung nói:
- Chiều nay, chúng ta đi thăm Nam nhé.
Phương không chờ đến chiều, đạp xe đến nhà Nam ngay. Nắng trưa gay gắt càng nôn nóng lòng Phương. Mọi thắc mắc cần phải được giải đáp. Phương đoán già đoán non, hình như Nam bị té, xe đạp hư nên phải đi taxi. Ngoài cái chân cà nhắc, sức khỏe Nam chắc không sao, vì Nam vẫn đàn nhuyễn hát hay, đem lại hy vọng tràn trề cho lớp. Cửa nhà Nam mở rộng. Phòng khách vắng ngắt. Phương dựng xe vào tường, gọi nhỏ:
- Nam, Nam có nhà không?
Nam vén màn, ló đầu ra.
- Nam sao rồi?
- Yên chí. Hơi oải một chút thôi.
Nam đi rất chậm về phía salon, từ từ ngồi xuống. Phương ái ngại:
- Chân của Nam…
- Chung qui cũng tại thằng Phác.
- Nó… đánh Nam, à mà không, nó thuê người đánh Nam hả?
- Nó nhỏ xíu như vậy đánh Nam sao nổi. Còn thuê người ư? Nó đâu có khả năng. Để Nam kể Phương nghe. Sáng nay, Nam đạp xe ngang qua công viên, thấy khoảng ba, bốn đứa bặm trợn xúm vào đánh thằng Phác te tua. Chắc là nó ngựa quen đường cũ, bài bạc rồi quịt nợ người ta. Nam định lờ nhưng nghe nó kêu gào thống thiết quá “Nam ơi cứu mạng”, đành phải nhào vô can thiệp. Đúng là mãnh hổ nan địch quần hồ, Nam đánh không lại tụi đầu gấu, bị tụi nó phá hỏng chiếc xe, phải đi taxi mới kịp buổi trình diễn.
- Còn Phác?
- Nó chạy mất đất. Thằng này hết thuốc chữa rồi.
Chuông điện thoại reo.
- Mẹ Nam bận tay sau bếp, Phương nghe dùm Nam với.
Phương vào nhà trong, nhấc máy.
- A lô!
- Ơ… Phương… Phương hả? Nam… Nam đâu rồi? Nam có sao không?
Phương nhận ra tiếng Phác, nạt:
- Phác mà cũng biết quan tâm đến người khác à.
Giọng Phác khẩn thiết:
- Phương ơi, trả lời tui đi. Nam sao rồi? Cho tui nói chuyện với Nam một lát.
- Nam không khỏe. Nói gì để tui nhắn cho.
- Nói với Nam là tui ân hận lắm. Tui sẽ bỏ cờ bạc, tui sẽ trả nợ cho người ta. Phương ơi…
- Gì nữa đây?
- Lớp mình diễn có thành công không?
- Cám ơn. Không bị Phác quậy là hên lắm rồi.
Phương ra ghế ngồi.
- Thằng Phác nó ân hận, nó hỏi thăm Nam, quan tâm đến buổi văn nghệ lớp mình. Tức cười quá.
- Hy vọng là nó thật lòng.
- Nam à, chiều nay cô Nhung và các bạn đến thăm Nam đó.
- Vui quá. À, Phương đừng kể chuyện Phác cho ai nghe nhé. Hãy cho nó một cơ hội sửa mình. Về phần Nam, Nam sẽ nói với cô là Nam bị té xe.
- Phương ghét Phác lắm, nhưng Phương sẽ chiều Nam.
° ° °
Hai tiết mục của lớp 10A1 được lọt vào “top ten”, đặc biệt, bài Phượng Hồng đạt số điểm cao nhất. Giờ cô Nhung, học sinh bàn tán xôn xao, không ai buồn cầm viết chép bài và hình như cô cũng không muốn dạy, niềm tự hào trào dâng khiến mọi người ao ước được tự do cười nói, hò hét vang trời.
Thầy Tú bước vào, tươi cười nhìn cô Nhung:
- Chúc mừng cô chủ nhiệm và các em. Cả hai tiết mục của lớp đều được chọn trình diễn trong đêm văn nghệ tất niên của trường.
Tiếng vỗ tay rào rào tưởng chừng không bao giờ chấm dứt.
- Yên nghe thầy nói nè– Thầy nhìn xuống lớp – Các diễn viên của tiết mục Phượng Hồng đâu rồi? Ý thầy muốn nói là cậu ca sĩ và cô diễn viên múa minh họa ấy.
Nam và Hoa đứng lên.
- Còn người thiết kế sân khấu nữa, cho thầy xem mặt nào.
Sa ngập ngừng đứng dậy, nét mặt đầy xúc động. Thầy Tú bước đến, để tay lên vai Sa:
- Khá lắm. Trường đã quyết định đăng ký bài Phượng Hồng tham dự cuộc thi Văn Nghệ giữa các trường cấp ba trong thành phố do Sở Giáo Dục tổ chức. Ngay từ bây giờ, các em phải cố gắng tập dượt, gia cố thêm, sáng tạo thêm để cho bài hát được hay hơn, ấn tượng hơn… đem lại vinh dự cho trường chúng ta nhé.
Giờ ra chơi, ban Văn nghệ họp đột xuất dưới bóng mát tàng lá phượng. Phác từ đâu chạy đến:
- Phương ơi, Nam ơi… có gì sai bảo tui không? Tui sẽ làm hết mình.
Trang xô Phác ra. Hà nói:
- Phác không cặp đôi bậy bạ là tụi này mừng rồi. Đi chỗ khác chơi đi.
Nam nhìn Phác:
- Cậu ra đi, ở đây không có việc của cậu.
- Nam ơi, tui hối hận thiệt mà.
- Nói thì dễ. Quan trọng là cậu có làm được không?
- Được, chắc chắn được. Các bạn cho tui tham gia họp với nhé.
Không chờ “duyệt”, Phác chen vào ngồi cùng mọi người. Phương liếc nhưng không nói gì. Nam nói:
- Mặc xác nó – Rồi hỏi các bạn – Thầy Tú đã nói như vậy, các bạn có ý kiến gì không?
Hoa tỏ ra bức xúc:
- Hoa đã diễn hết mình rồi đó. Làm sao để múa hay hơn bây giờ?
Sa hăng hái:
- Sa sẽ thay đổi hình ảnh ngôi trường, sẽ…
Phương góp ý:
- Ngày thi của Sở còn xa, mà đêm Văn nghệ tất niên của trường sắp đến rồi. Trước mắt, hãy khoan thay đổi gì cả, cứ tập dượt cho thật nhuyễn hai tiết mục của lớp mình để cho cô chủ nhiệm được mát mày mát mặt. Các bạn đồng ý không?
Phác hí hửng:
- Tui sẽ mang con gấu bông thật to lên sân khấu tặng Phương nhé.
Phương nghiêm mặt:
- Tui cấm cái trò rởm đời ấy. Phác không nghe thì đừng có trách tui.
Nam ghé vào tai Phác:
- Nói chung là cậu theo các bạn cổ vũ cho lớp là tốt rồi. Không được bén mảng đến gần sân khấu. Nghe chưa?
Phác ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết cuối được nghỉ. Nam rủ Phương đến nhà bác Chu báo tin vui. Đôi bạn đạp xe bên nhau. Trời cao xanh ngắt, mây trắng gợn bay, hàng cây hai bên đường rì rào lời gió.
- Phương nghĩ, lần này Nam sẽ hát hay gấp bội lần.
- Tại sao?
- Hôm trước, Nam bị xi cà que mà còn thành công như vậy, huống chi bây giờ…
Nam cười sảng khoái:
- Có lý.
Nắng lọt qua kẽ lá, vẽ những đốm hoa vàng trên áo Nam và Phương.
Viết xong ngày 24 –10 –2005
THÙY AN
Đôi Bạn Đôi Bạn - Thuỳ An Đôi Bạn