Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Chương 12
T
ay ôm đầu gối, Jessica ngồi co ro trên ghế sofa. Đã ba tuần kể từ ngày Brodie bỏ cô ngay trước chung cư này; ba tuần đau khổ và nhớ nhung. Cô đã sụt cân và quầng thâm ở mắt cô đã cho thấy những đêm dài mất ngủ.
Ngày nào cô cũng nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Cô đã hy vọng có được gì? Có phải cô đã nghĩ rằng nếu mình từ chối Brodie thì anh sẽ muốn cô hơn và sẽ chấp nhận kết hôn không? Nếu đó là kế hoạch có chủ tâm của mình, thì cô đã chịu hậu quả ngược lại rồi.
Chuông điện thoại reo và cô lấy tay bịt tai lại. Cô không muốn nói chuyện với ai cả. Trong đời mình, cô đã nhận đủ những lời khuyên rồi. Bị kìm kẹp giữa người tiếp tân, Ann, với những lời nói tẻ nhạt và chú cô, người luôn dùng sự tức giận để cố gắng kéo cháu gái mình ra khỏi sự thất vọng, chán nản, cô cảm thấy như mình chẳng có một chút trí tuệ nào cả. Họ thậm chí còn chẳng có ích bằng chuỗi ngọc trai mà Brodie đã tặng cô. Mọi người quen biết đều bình luận về cô cho đến khi cô phải tự nhốt mình trong nhà và không bao giờ bước chân ra ngoài đường nữa.
Chuông điện thoại vẫn cứ vang lên từng hồi réo rắt. Jessica cố gắng phớt lờ nó lâu đến mức mình có thể, nhưng đến hồi chuông thứ bảy, cô cũng với tay nhấc nó lên.
"Xin chào". Giọng nói của cô thật ủ rũ và thiếu sức sống. Không có ai lên tiếng cả, nhưng cô cảm giác có một ai đó ở đầu dây bên kia. "Xin chào?", cô kiên nhẫn chào thêm một lần nữa.
"Ai vậy?". Đầu dây bên kia lên tiếng.
"Là Jessica Thor...", rồi giọng cô như nghẹn lại, tim cô đập nhanh. "Có phải Brodie không?", cô nói thầm và nắm chặt điện thoại bằng hai tay như thể cô đang ôm anh và sẽ không để anh đi đâu hết.
"Xin lỗi. Tôi nhầm số". Giọng nói không tiết lộ được người gọi là ai, nhưng Jessica biết đó là anh, như thể cô biết rõ tên của mình vậy.
"Brodie, làm ơn!". Nhưng đầu dây bên kia đã gác máy và cô chỉ nghe thấy tiếng tút... tút... liên hồi.
Cô cứ ngồi đó giữ điện thoại trên tay. Dường như việc đặt nó xuống sẽ hủy hoại sự sống của cô vậy. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rồi hai giọt, ba giọt. Khi đặt điện thoại xuống, cả một đại dương nước mắt đang tuôn trào xuống má cô. Đó là lần đầu tiên cô thật sự khóc. Không thể nào đếm xuể hết những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy của cô. Cả đêm hôm ấy, cô cũng không màng đến việc chăm sóc làn da của mình nữa.
Mặt Jessica ướt đẫm mồ hôi. Chiếc áo vải cotton đang mặc dính vào làn da nhờn của cô. Mùa hè đã đến với cái nóng oi bức. Cô dùng tấm bìa cứng làm quạt, cố gắng xua tan đi bầu không khí nóng nực trong phòng mình, nhưng nó chỉ có tác dụng tạm thời.
Mất hết kiên nhẫn, cô đứng lên và bước ra khu vực lễ tân. "Ann, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Khi nào người đàn ông ấy mới đến để sửa máy lạnh đây? Văn phòng tôi giống như một cái lò sưởi rồi đấy!".
"Anh ta đã hứa sẽ đến đây vào trưa nay", người tiếp tân trả lời.
Jessica liếc nhìn đồng hồ. "Anh ta không đến trễ phải không?", cô mỉa mai bắt bẻ. "12 giờ kém 20 phút rồi đấy".
"Chị có muốn tôi gọi lại cho anh ta không?", Ann ngước lên nhìn Jessica lưỡng lự.
"Có. Chị gọi và nói nếu anh ta không đến ngay, thì anh ta...". Giọng cô đột nhiên to hơn vì sự mất kiên nhẫn đã chuyển sang thành tức giận.
Một giọng nói đàn ông cắt ngang, "Thì tốt hơn hết anh ta hãy đến vào chiều nay". Sự đe dọa của cô đã được tiếp nối bởi chú mình. "Cháu đang cảm thấy nóng nực lắm phải không, Jessie?", chú cô cười lớn.
"Thật buồn cười!". Jessica cáu gắt, không hề nở lấy một nụ cười.
"Tính hài hước của cháu đâu rồi, Jessie?", ông nhắc nhở cô.
"Nó đã bị tan chảy trong văn phòng của cháu rồi. Cháu phải nhờ phòng thiết kế làm một biểu tượng có thể diễn tả được hết ý nghĩa của nó để treo trước cửa phòng mới được - một phòng giam nhỏ hẹp", cô khăng khăng và Ralph Dane cười lớn, nhưng cũng chẳng xoa dịu được tâm trạng của cô. "Chú có thể cười dễ dàng rồi. Phòng chú có một cây quạt điện rất lớn mà".
"Đương nhiên, đay là công ty của chú mà", ông cười.
Đột nhiên, Jessica gần như bật khóc. "Vậy thì chú có thể lấy công ty, cái quạt điện, cái phòng giam nhỏ hẹp của mình và chú có thể...".
"Cẩn thận, cẩn thận, cháu yêu". Ông vội vàng đứng cạnh cô, giọng nói của ông làm cô dịu lại, cánh tay ông khoác quanh vai cô an ủi. "Chú phát hiện ra một chứng bệnh cáu gắt do thời tiết nóng bức gây ra. Và phương thuốc điều trị của chú là cháu nên đi ăn trưa trong một nhà hàng có máy lạnh mát mẻ, đặc biệt là đi cùng với một người đàn ông tốt bụng, đẹp trai như chú đây".
Jessica cuối cùng đã thành công trong việc ngăn những giọt nước mắt không rơi ra khỏi mắt và nguôi giận. Bây giờ thì cô đã bật cười và hơi xấu hổ. "Nếu chú nghĩ cháu sẽ từ chối, thì chú đã lầm rồi. Cháu đã có một nhân chứng cho lời mời này nên chí không thể nuốt lời được đâu".
"Chú sẽ không nuốt lời đâu". Chú cô quay sang người tiếp tân. "Nếu có ai gọi, nói rằng tôi đang ăn trưa với một người đẹp tóc vàng nhé. Nhưng nếu vợ tôi gọi, hãy nói rằng tôi đi ăn trưa cùng Jessie đấy".
"Để cháu lấy giỏ xách đã". Jessica chạy vào phòng và nhanh chóng quay ra.
Khoác tay chú, cô cùng ông đi ra cửa. Ra ngoài, ông giúp cô vào xe ngồi.
"Cháu muốn đi ăn ở đâu?", ông quay đầu ra sau hỏi cô.
"Đâu cũng được, miễn là có máy lạnh".
Jessica hạ tấm kính cửa sổ xe xuống để gió thổi vào mặt mình cho đến khi máy lạnh trong xe được mở lên.
"Chú rất hãnh diện về cháu, Jessica ạ".
Cả câu nói lẫn việc dùng tên đầy đủ của Dane đã lôi kéo sự chú ý của cô ra khỏi cảnh vật bên ngoài. "Thật à? Nhưng cháu nhớ là mình đâu có làm được gì cho công ty trong một vài tuần qua để nhận được lời khen này đâu".
"Chú không nói về công ty. Chú muốn nói rằng chú hãnh diện về cách cháu cố gắng lấy lại được tinh thần của mình. Chú biết một, hai tháng trước cháu đã phải đối đầu với một chuyện buồn khiến mình bị suy sụp", chú cô nói.
Nỗi đau lại xuất hiện trên khuôn mặt cô. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay ấn vào miệng để che đi cái cằm đang run rẩy. Bất cứ sự đề cập không mong muốn nào tới Brodie đều có thể bóp vỡ lớp vỏ bọc mạnh mẽ mong manh bên ngoài của cô.
"Thời gian là liều thuốc làm lành mọi vết thương", cô nói dối. Vết thương lòng của cô vẫn đang ứa máu.
"Chú biết đó là cách mọi người thường nói, nhưng cả hai chú cháu ta đều biết rõ điều đó không đúng hoàn toàn. Đôi lần chú đã quá khắt khe với cháu, nhưng thật sự chú làm như vậy vì muốn tốt cho cháu thôi. Chú xin lỗi nếu cháu đã nghĩ chú quá vô tâm".
"Cháu hiểu và cháu biết ơn những cố gắng cũng như tình cảm của chú dành cho cháu", Jessica trấn an chú mình, mặc dù cô đang nhớ lại một lần ông đã thật sự làm mình rất buồn.
Nghĩ lại, cô nhận ra mình rằng mình đã làm việc kém hiệu quả thế nào trong suốt hai tháng sau khi cô và Brodie chia tay. Một buổi sáng, Ralph Dane gọi cô vào phòng và nói rằng cô phải làm lành lại với Brodie dù hai người đã cãi nhau về chuyện gì đi nữa. Vì không hề kể cho ông nghe lý do họ chia tay, nên cô chỉ biết đứng đờ ra nghe ông nói. Khi cô lặng lẽ nhìn ông đau khổ, thì ông sửa lại câu nói của mình. Ông nói với cô rằng cô có hai sự lựa chọn - làm lành lại với anh ta hoặc chấp nhận mọi thứ đã kết thúc.
Đó là một kỷ niệm thật buồn, nhưng lại là lời khuyên tốt nhất mà cô đã nhận được. Nó vang lên trong tai cô mỗi khi cô thấy mình đang đắm chìm trong cảm giác tự xót xa cho bản thân. Cô vẫn còn cảm thấy đau khổ, nhưng cô đã học được cách sống với nó và che giấu nó với người khác.
"Chúng ta đến rồi", chú cô thông báo.
Jessica thoát khỏi quá khứ trở về hiện thực để quan sát nơi đến của mình. Lạy Chúa! Không, trái tim cô đang khóc lóc thảm thiết. Đây chính là cổng nhà ga nơi Brodie đã dẫn cô đến ăn trưa. Sự thôi thúc đầu tiên của cô là nói Ralph Dane dẫn mình đến nơi khác, nhưng sự bình tĩnh đã đánh bại nó. Cô không thể cứ tiếp tục tránh đến những nơi đơn giản chỉ vì cô đã từng ở đó với Brodie.
Có phải cô vẫn chưa học được cách bước đi trên đường và không còn tự hỏi khi nào hoặc liệu mình có gặp lại anh không? Có phải cô vẫn chưa học được cách không nhìn vào những người ngồi trên những chiếc xe hơi đắt tiền, tự hỏi liệu Brodie có còn ở đây không?
Chân cô vẫn còn run rẩy khi bước ra khỏi xe và đi cùng chú về hướng đường ray đang được sửa chữa và nhà hàng bên trong.
"Ralph", một giọng nói gọi tên chú cô. "Chào, anh có khỏe không?".
Một người đàn ông xuất hiện từ cái bàn gần cửa sổ để chào họ. Chỉ mất một giây thôi là Jessica đã nhận ra đó là Carl Janson. Cô đã cố gắng tự làm cho mình bận rộn trong những lần hiếm hoi ông ghé qua công ty vì công việc. Hầu như mọi lần, đều có một người khác trong công ty ra tiếp ông.
"Chào Carl. Công việc kinh doanh thế nào?". Chú cô chìa tay ra để đón nhận cái bắt tay thân thiện.
"Tốt, mọi việc tiến triển rất tốt", Carl Janson trả lời và quay sang nhìn Jessica. "Jessica, mỗi lần chú gặp cháu là cháu càng đẹp hơn đấy". Ông nắm lấy tay cô.
"Cám ơn chú". Bên trong cô đang cầu nguyện. Lạy Chúa, con cầu xin người, làm ơn đừng để ông ấy nhắc đến Brodie!
"Cháu làm chú ước gì mình trẻ lại 10 tuổi - không, có thể là 20 tuổi", Carl nháy mắt với chú cô khi ông nói đùa. "Chú đang muốn nói Brodie mời cháu cùng đi ăn tối nay". Câu nói của Janson khiến Jessica mất hết bình tĩnh. Có nghĩa là Brodie đang ở thành phố này và cô không muốn biết được điều đó. "Vì cháu ở đây, nên chú mời cháu trước. Cô Emily và chú sẽ rất vui khi cháu đến".
"Cảm ơn chú, nhưng cháu e rằng điều đó là không thể ạ". Jessica đang cố gắng tìm ra một cách khéo léo để nói cho Janson biết cô và Brodie không còn gặp nhau nữa.
Nhưng ông lại hiểu nhầm lời nói của cô. "Vì vậy nên chú mới mời cháu trước. Brodie rất cố chấp. Chú biết rõ anh ta chỉ muốn ở bên cạnh cháu thôi, nhưng nếu có bất kì ai thuyết phục được anh ta chấp nhận lời mời, thì người đó chính là cháu".
"Nhưng...".
"Anh ta đây rồi. Cả hai ta sẽ thuyết phục Brodie", Carl Janson nói, mỉm cười với cô rồi chỉ ra phía sau cô.
Tim cô như ngừng đập và mặt cô tái xanh. Đó chính là Brodie, đang đi vào phía những cái bàn đặt ngay cửa sổ. Cao ráo, lạnh lùng, anh còn đẹp trai hơn lúc cô và anh còn quen nhau. Vẫn còn đó mái tóc đen nháy, làn da rám nắng, đôi mắt sắc lạnh và những bước đi uyển chuyển như sói, tất cả đều đánh trúng và bóp nghẹt trái tim đang rỉ máu của cô.
Cô vẫn chưa sẵn sàng để gặp lại anh. Cô vẫn chưa chuẩn bị. Tại sao anh lại xuất hiện khi cô bắt đầu quay trở lại với cuộc sống bình lặng của mình? Cô muốn chạy, nhưng không thể rời mắt khỏi anh.
Anh đang nghĩ gì? Anh đang cảm thấy như thế nào? Cô cố gắng lục lọi câu trả lời trên khuôn mặt anh. Chẳng có gì ngoài sự lạnh lùng. Anh có nhìn thấy cô không? Anh đang nhìn thẳng về phía cô. Nỗi đau bóp nghẹt trái tim cô khi nhận ra anh đang nhìn khắp người mình.
"Chào Brodie", Carl Janson chào anh. "Nhìn xem tôi đang dẫn ai lại...".
"Chào Carl". Brodie đi ngang qua cô như thể cô không hề có mặt ở đó vậy. "Xin lỗi, chúng tôi đến trễ. Chúng tôi bị kẹt ở Baltimore".
"Tôi cũng không đợi lâu lắm". Carl Janson ngạc nhiên nhìn Brodie rồi chuyển sang Jessica, đôi mắt xanh của cô tròn xoe với sự đau khổ, vẫn hoài nghi nhìn Brodie. "Tôi đang muốn nói với Jessica là...".
"Drew và tôi đã có cơ hội xem qua những bản quyết toán trên máy bay", Brodie một lần nữa lại cắt ngang. Jessica chỉ có thể thấy lờ mờ người đàn ông đi cùng Brodie. Sự kinh ngạc vẫn chạy dọc cơ thể cô khi Brodie bình thản ngồi xuống chiếc bàn Janson chỉ. Anh phớt lờ những lời đề cập đến cô, đối xử với cô như thể cô không hề tồn tại vậy.
"Tôi không thích những con số ấy. Có vấn đề gì vậy? Có phải các anh đang gặp rắc rối về nhân công không?".
Cô không nhận ra cái nhìn khó hiểu Brodie nhận được từ Drew và Janson. Cô cũng không chú ý đến vẻ mặt phẫn nộ của chú mình. Đau khổ, bẽ mặt và tức giận đang sôi sục trong cô. Cô sẽ không chịu ngồi yên để bị làm mất mặt như thế này đâu.
Bản năng và quyết tâm trả đũa đã đưa đường dẫn lối cho Jessica. Một ly nước đá đang ở trên bàn. Cô cầm lên và hất vào mặt Brodie. Cô không đợi để nhìn thấy hậu quả. Đứng dậy bước đi, cô nghe thấy sau lưng câu rủa thầm và ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh. Điều duy nhất cô muốn làm là tránh khỏi anh càng xa và càng nhanh càng tốt. Đôi chân kéo cả cơ thể cô len lỏi qua lối đi giữa những dãy bàn ghế để đến lối ra. Những cái đầu ngoái nhìn sự rút lui vội vã, những giọng nói xì xào sau lưng cô.
Con đường giúp cô thoát khỏi đau khổ và sự bẽ mặt dường như không còn xa cho đến khi một bàn tay mạnh như thép nắm ghì lấy tay cô và kéo lại. Hung dữ, nó kéo giật mạnh khiến người cô quay vòng và Jessica nhận ra mình đang đối mặt với Brodie. Khuôn mặt ướt đẫm của anh đang căng ra vì tức giận. Cái siết tay mạnh của anh khiến cánh tay cô thâm tím lại.
"Để tôi đi!", cô nghiến răng rít lên.
"Im miệng!", anh gầm gừ, hai hàm răng nghiến lại giống như khuôn mặt của một con sói đang điên cuồng.
Jessica gồng người lại, nhưng cô không vùng vẫy, "Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ nói người quản lý gọi cảnh sát bây giờ", cô đe dọa bằng một giọng yếu ớt. Đâu đó trong cô vẫn đang run rẩy nỗi sợ hãi bởi ánh mắt hung dữ của anh.
Câu trả lời của anh là kéo cô kiễng người lên và buộc cô im lặng bằng nụ hôn tức giận của mình. Nó không chỉ giết chết đi giọng nói mà còn cả ý chí kháng cự của cô nữa. Tâm trí cô hỗn loạn bởi những cảm giác của nỗi sợ hãi. Cô không cảm thấy gì khác ngoài sự rắn chắc của bắp đùi và bờ ngực vạm vỡ cùng với nụ hôn trừng phạt của anh.
Brodie kết thúc nụ hôn của mình cũng bất ngờ như khi anh bắt đầu nó. Tuyệt vọng, Jessica chờ đợi xem điều gì sẽ diễn ra kế tiếp. Anh xoay người và đẩy cô về phía lối ra, vẫn không buông tay ra khỏi người cô. Họ gần như đến được lối ra thì anh bị chặn lại.
"Brodie, lạy Chúa, anh đang làm cái quái gì thế?".
Drew đang ở đó, khuôn mặt anh tím đi vì tức giận và lo lắng.
"Tránh ra!". Brodie gằn giọng và cố gắng chen vai bước ngang qua luật sư của mình, nhưng Drew không thèm nghe theo.
"Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra với anh thế? Anh đáng bị tạt ly nước đó vào mặt. Khốn kiếp, anh không thể đối xử với người khác như thế!". Drew lo lắng nhìn Jessica. "Buông cô ấy ra!".
"Tôi đã bảo là tránh ra mà!".
"Tránh ra?", Drew lặp lại, mắt anh bùng lên ngọn lửa tức giận. "Anh muốn tôi tránh ra bao xa đây? Có lẽ là tránh xa vĩnh viễn phải không? Anh muốn nhận được đơn từ chức của tôi chứ gì? Đó có phải là những gì anh muốn tôi làm trong vài tháng nay không?".
"Nghe này, Drew, tôi không quan tâm". Lần này, Brodie đẩy Drew qua một bên rồi kéo Jessica ra cửa với mình.
"Chúng ta đi đâu đây?", Jessica hỏi trong khi cố gắng bắt kịp những sải chân dài của anh.
Câu hỏi của cô được đáp lại bằng câu trả lời giống y chang như lúc trước, "Im miệng!".
Anh tiếp tục kéo cô ra xe, mở cửa, đẩy cô vào và đóng sập cửa lại. Jessica xoa vào những chỗ ửng đỏ trên cánh tay mình. Sự hồi hộp xen lẫn sợ hãi khi anh kéo cô đi theo mình một cách thô bạo.
Bị đe dọa bởi sự hung dữ của anh, Jessica ngồi im lặng khi Brodie lái xe ra khỏi bãi đậu. Cô không thắc mắc anh sẽ chở mình đi đâu. Cô sẽ sớm đoán được - đó chính là căn hộ của cô.
Đậu trước chung cư, Brodie bước ra khỏi xe, mở cửa, không để cô có cơ hội bước ra, anh lôi cô ra ngoài. Jessica mím môi lại và để anh đẩy mình đi. Khi đến cửa, anh giật chìa khóa khỏi tay cô, mở cửa và đẩy cô vào trong nhà.
Với nền nhà quen thuộc dưới chân, Jessica đứng thẳng, nhìn vào mặt anh. "Tiếp theo là gì đây, Brodie? Cưỡng bức à?". Cô cố gắng làm ra vẻ can đảm.
Quai hàm anh nghiến lại, bạnh ra. Anh quay lại, dùng các ngón tay vuốt mạnh tóc mình tức giận. "Em là đồ chết tiệt, Jessica", anh gằn giọng.
"Em à?". Tiếng cười khẩy kết thúc bằng một giọng nghẹn ngào. "Anh mới là đồ chết tiệt vì đã phớt lờ em như thể em không có mặt ở đó!". Ánh mắt anh bảo với cô rằng cô nên sợ anh, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa. "Em biết anh đã nghĩ gì không?", Brodie cất giọng trầm ngâm, "Anh nghĩ mình thà chết còn hơn".
"Tại sao?". Cảm xúc đang áp đảo chỉ cho phép cô thốt lên duy nhất một từ. "Anh đã cố quên em, cố xóa sạch đi tất cả kỷ niệm, cố quên đi mùi vị và cảm giác ngọt ngào mà em đã đem lại cho anh. Nhưng càng cố quên, anh lại càng nhớ em nhiều hơn - qủy tha ma bắt em đi!", anh nguyền rủa. "Và quỷ tha ma bắt cái ký ức quỷ quái cứ dằn vặt anh với nỗi nhớ em da diết!".
Miệng anh cúi xuống và bao phủ môi cô, trừng phạt cô bằng nụ hôn mạnh mẽ. Ẩn trong nụ hôn chiếm hữu hung dữ, Jessica cảm nhận được sự ham muốn trong anh. Sự khao khát mà cô đang cảm thấy cũng dữ dội không kém. Cô bắt đầu đáp trả lại nụ hôn khi cánh tay anh ôm sát cô vào cơ thể mình. Jessica ôm cổ anh, run rẩy bởi khao khát mãnh liệt của anh.
"Có phải em mới thật sự là người anh muốn không?", cô thì thầm.
"Thề có Chúa", Brodie thở hắt ra. "Anh không hề có bất cứ ai khác kể từ ngày anh gặp em. Em đã đánh cắp trái tim cũng như niềm kiêu hãnh của anh".
"Thật à?". Cô cố gắng vùng vẫy. Vòng tay ôm chắc chắn của anh khiến các giác quan của cô la hét ầm ĩ đến nỗi không thể nghe thấy những ý nghĩ của mình nữa. Cô cần phải nghĩ và phân tích những từ cuối cùng.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, giữ nó đứng im, đôi mắt xanh thẳm da diết của anh nhìn sâu vào mắt cô. "Em là một kẻ ác độc. Em đã không đáp lại trái tim, tình yêu và sự chân thành của anh".
"Brodie, anh có yêu em không?", giọng cô nghẹn ngào. "Anh có thật sự yêu em không?".
"Đừng giả vờ như em không biết điều đó!", anh mỉa mai. "Anh dành thời gian bay đi bay về chỉ để gặp em còn nhiều hơn bất kỳ dự án nào của mình. Một người đàn ông không làm như thế chỉ vì ham muốn".
"Nhưng em đã nghĩ... Jordanna...", Jessica quá bối rối đến nỗi cô không biết mình đang nghĩ gì nữa.
"Chị của em à?", Brodie nhíu mày khó hiểu vì Jordanna chẳng liên quan gì đến chuyện của họ cả.
"Em đã nghĩ anh chỉ muốn em vì chị ấy", cô thành thật.
"Ý em là vì ngày xưa anh đã từng thích cô ấy à?", anh hỏi.
"Chính anh đã nói em làm anh nhớ lại chị ấy mà", Jessica nói. "Khi anh... tối hôm chị ấy ở đây, anh hiếm khi rời mắt khỏi chị ấy", cô kết tội.
"Tối hôm đó, anh quá đau khổ vì tưởng rằng em không muốn mình ở đó. Anh cũng không biết mình đang nhìn đi đâu nữa. Nếu anh nhìn Jordanna, có lẽ là đang cố gắng phát hiện ra những gì mình đã nhìn thấy ở cô ấy", Brodie tức giận giải thích trước khi những nếp nhăn ngạc nhiên xuất hiện trên trán anh. "Có phải tối đó em đã ghen không?".
"Ghen phát điên lên", cô thừa nhận với một nụ cười nhẹ nhõm.
"Trời ơi!", anh thở mạnh. "Vậy mà anh đã nghĩ... em cho rằng anh không xứng đáng để trò chuyện với những người trong gia đình em".
"Brodie, không đâu!". Jessica lấy tay che miệng anh lại và phủ nhận. "Làm sao mà anh có thể nghĩ như thế được chứ?".
Miệng anh nở một nụ cười hạnh phúc. "Thì ra đó là do cảm giác tự ti của một chàng trai lớn lên từ một tầng lớp thấp kém trong xã hội".
"Phải, vì Jordanna. Anh đã từng muốn hẹn hò với em vì cô ấy. Cái viễn cảnh lên giường cùng em làm anh thỏa mãn khao khát trả thù sự cự tuyệt bởi một người nhà Thorne. Nhưng sau khi đã gặp em được ba, bốn lần, những cảm giác em đem lại cho anh chẳng còn liên quan gì đến ý định trả thù nữa".
Tim cô đập rộn ràng, cô xích lại gần anh hơn sau khi nghe anh giải thích. "Brodie, em yêu anh", cô thầm thì vào tai anh.
Tay anh ôm chặt lấy cô như thể bất chấp những rào cản trên cơ thể họ để hòa quyện vào nhau. Miệng anh hôn tới tấp lên tóc cô.
"Nếu em yêu anh, tại sao em lại đẩy chúng ta vào hoàn cảnh tồi tệ này?", Brodie hỏi, giọng nói anh run run. "Tại sao em lại cự tuyệt anh?".
"Bởi vì... em đã nghĩ, em đã hy vọng nếu không để anh làm chuyện ấy với mình, anh sẽ cưới em", Jessica thành thật. "Em muốn làm vợ anh, Brodie. Em muốn chia sẻ cuộc sống cùng anh, chứ không phải chỉ làm người tình không thôi".
"Em sẽ có được điều em muốn", cuối cùng anh cũng nói điều ấy với cô. "Nếu đó là cách duy nhất để có được em, vậy thì anh sẽ cưới em".
"Tại sao vậy, Brodie?". Cô ngước đầu lên nhìn anh khó hiểu. "Tại sao anh không muốn kết hôn với em?".
"Bởi vì - nhìn xung quanh em đi. Em có tất cả. Em luôn luôn có mọi thứ - quần áo đẹp, việc làm tốt, một căn nhà đẹp. Mọi thứ mà em mong muốn". Anh trầm ngâm.
"Tiền phải không? Đó có phải là lý do của anh không?", Jessica cau mày. "Điều đó thì có nghĩa gì chứ? Anh giàu có và thành đạt. Và sự thật chính anh là người đã kéo em vào một lối sống giàu sang mà em không quen kia mà".
"Phải, hôm nay anh có tiền", anh thở dài. "Nhưng anh không phải là thằng ngốc mù quáng. Anh không thể cứ luôn là người chiến thắng trong trò chơi may rủi của thương trường. Ngày mai anh có thể mất tất cả".
"Tiền chẳng có ý nghĩa gì đối với em cả. Em không quan tâm anh có tiền hay không. Em yêu anh", cô tranh cãi.
"Toàn những lời văn vẻ", Brodie mỉa mai nói. "Nhưng em không biết cái cảnh khi không có gì sẽ như thế nào đâu. Khi cái ngày của thực tế nghiệt ngã đó tới, em sẽ nhận ra rằng chỉ tình yêu thôi sẽ không đủ".
"Đủ mà!", Jessica cố gắng tìm cách để chứng minh cho anh thấy quan điểm của mình. "Tình yêu không phải là tất cả, nhưng nó đủ để giúp chúng ta vượt qua mọi trở ngại. Thời gian chúng ta xa nhau, em có tất cả những món quà đắt tiền anh tặng, nhưng chúng chẳng có ý nghĩa gì vì em không có anh. Chính anh đã từng nói, Brodie - tiền sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu anh không thể chia sẻ nó với người mình quan tâm. Không có tiền, ít ra anh cũng sẽ biết được tình yêu là có thật. Và...".
Cô muốn nói tiếp, nhưng Brodie đã bị thuyết phục. Và anh ngăn cô lại bằng nụ hôn nồng nàn.
HẾT