Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ào tháng sáu, Christianna và Parker đi nghỉ cuối tuần ở Massawa đúng như điều họ mơ ước. Sam và Max lại để cho nàng đi một lần nữa. Lần thứ hai này hai người đi chơi tốt đẹp như lần trước. Lần nào, chuyến hành trình của họ cũng rất lý tưởng, nhưng lần thứ hai này, Parker bắt đầu nói đến chuyện hôn nhân. Nếu ở trong hoàn cảnh khác, thế nào Christianna cũng sẽ rất vui. Nhưng với trường hợp của nàng, chuyện này không thể thực hiện được. Nàng cố tránh vấn đề này, nhưng cuối cùng nàng phải nói với chàng rằng nàng không thể rời khỏi cha được. Ông mong ngày nàng trở về, ở nhà làm công việc gia đình với ông. Trước kia nàng đã nói như thế với chàng rồi, nhưng lần này chàng tỏ ra rất bực tức, chán nản. Chàng thấy như thế thật quá vô lý, và ngay nàng cũng thấy thế. Nhưng nàng nghĩ rằng nàng phải tuân theo ước muốn của cha vì lịch sử và truyền thống của xứ nàng. Nàng đã được giáo dục ngay từ khi còn nhỏ rằng nàng phải hy sinh cho tổ quốc, cho nhân dân, phải tuân theo tất cả những ước muốn, mọi quyết định của cha như quyết định này. Nàng nghĩ rằng không nghe lời ông tức là phản bội, đối với ông là như thế và ngay cả đối với nàng cũng vậy. Nàng được nuôi dạy trong cảnh lầu son gác tía không phải để lớn lên muốn lấy ai thì lấy. Nếu nàng muốn lấy chàng, nàng phải cần có sự chấp thuận của cha, nhưng nàng biết không có cách gì để làm cho ông bằng lòng. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
- Trời ơi, Cricky, thế thì quá vớ vẩn. Ông ấy muốn em ở nhà để thành gái già, làm việc cho ông ấy à? - Nghe chàng hỏi, nàng cười. Thực ra, cha nàng muốn nàng lấy chồng, nhưng phải lấy người nào ông ưng ý, hay là do ông chọn. Lấy người nào môn đăng hộ đối với nàng. Parker xuất thân trong gia đình rất tốt, chàng có học. Anh và cha chàng đều làm bác sĩ. Mẹ chàng xuất thân trong giới thượng lưu, có lần chàng nói thế và chàng cười vì nghĩ nói như thế là quá ngớ ngẩn. Christianna là công chúa, còn ngớ ngẩn hơn. Nhưng đối với ông những danh xưng như thế không ngớ ngẩn. Nếu hai người lấy nhau thì đấy là chuyện bi thảm đối với ông.
- Ông ấy muốn em như thế đấy, - nàng đáp. - Em sẽ còn lâu nữa mới lấy chồng. Vả lại, em còn trẻ. - Nàng cố tìm lý do để thuyết phục ông đừng tìm cách thúc nàng lấy chồng. Vài tuần nữa, nàng sẽ tròn hai mươi bốn tuổi, như thế nếu lấy chồng cũng không phải là quá trẻ. Cha nàng bắt đầu làm rùm beng, yêu cầu nàng về nhà. Nàng đã đi gần sáu tháng rồi, ông cho như thế là quá lâu rồi. Parker có kế hoạch sẽ về trong tháng sáu. Và nếu có thể được, Christianna muốn ở trọn năm tại Senafe. Lần hai cha con nói chuyện với nhau mới đây, nàng đã hết sức đấu tranh với cha để đạt được nguyện vọng ấy và bây giờ mọi việc xem như đã dàn xếp xong. Ít ra là với ông. Nhưng Parer bắt đầu thúc ép nàng:
- Cricky, em có yêu anh không? - Chàng hỏi nàng, ánh mắt nôn nóng, bực bội. Chưa bao giờ chàng yêu ai như thế này, nàng cũng thế.
- Yêu chứ, - nàng nghiêm túc đáp. - Em rất yêu anh.
- Anh không đề nghị chúng ta làm đám cưới ở đây, hay vào tuần sau. Nhưng anh sắp về rồi, trước khi đi, anh muốn em hiểu anh rất nghiêm túc. Em nói em muốn đi học nữa. Tại sao em không đến Boston để học? Ở đấy có nhiều trường để cho em chọn. Harvard, Boston University, Tufts, Boston College. Cha em đã để cho em đi học ở Mỹ, tại sao em không đi học thêm nữa?
- Em nghĩ em đã dùng cái vé tàu cuối cùng đến đây rồi. Ông ấy muốn em học ở Paris cho gần nhà, nếu không thì ở nhà tại Vaduz.
- Boston chỉ cách châu Âu có sáu giờ bay. - Và chàng biết đối với họ, tiền bạc không đáng ngại. Điều kiện của cha chàng rất thoải mái. Parker luôn luôn có cuộc sống khá giả. Cha chàng thành công và anh trai chàng cũng thế, còn mẹ chàng khi mất đã để lại cho chàng một quỷ ủy thác nhỏ. Chàng có tiền để tự trả học phí cho mình. Chàng lại còn có một ngôi nhà nhỏ ở Cambridge, nếu họ lấy nhau, chàng có thể tạo cho nàng cuộc sống đầy đủ, dễ chịu. Nhưng nếu nàng cứ đóng vai người nữ hầu cho cha mình, để cho ông lái cuộc đời của nàng thì chàng chịu. Nghe chuyện ông ta lái cuộc đời nàng, chàng rất buồn. - Em có quyền sống theo ý của mình, - chàng nói tiếp.
- Không, em không có quyền, - nàng đáp. - Anh không hiểu đâu.
- Anh hiểu! Có lẽ nếu anh gặp ông ấy, ông ấy sẽ hiểu rằng anh là một bác sĩ đáng kính. Cricky, anh yêu em... Khi anh rời khỏi châu Phi, anh muốn biết ngày nào đó em sẽ là vợ anh. - Nghe chàng nói, hai hàng lệ chảy tràn xuống má nàng. Chuyện này thật khủng khiếp. Christianna nghĩ, đáng ra nàng không nên để chuyện như thế này xảy ra. Kết quả buồn như thế này là do nàng sơ ý từ lúc ban đầu. Nàng nghẹn ngào đáp:
- Em không thể làm thế.
- Tại sao? Có chuyện gì em giấu không nói cho anh biết phải không? Chuyện gì anh cũng không sợ. Anh yêu em, Cricky. Dù đó là chuyện gì đi nữa, thì chúng ta cũng sẽ giải quyết xong hết. - Nàng chỉ biết nhìn chàng và lắc đầu. - Anh muốn em nói cho anh biết.
- Chuyện gì cũng không thành vấn đề. Parker, tin em đi, em rất muốn điều anh đề nghị. Nhưng cha em sẽ không để em làm việc ấy. - Nàng nói với vẻ chắc chắn, khiến cho Parker cảm thấy não lòng.
- Ông ấy ghét người Mỹ à? Hay là ghét bác sĩ? Tại sao em quá tin là chúng ta không giải quyết được?
- Nàng nhìn chàng, im lặng một lát, vẻ vô vọng. Đã đến lúc rồi. Nàng nghĩ bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho Parker biết. Nàng thấy khó mở miệng để nói, nhưng cuối cùng nàng cũng thốt được nên lời.
- Ông ấy không ghét ai hết. Và chắc ông cũng không ghét anh đâu, thậm chí còn thích nữa là khác. Nhưng ông ấy sẽ không để cho em lấy anh. - Lời lẽ nghe có vẻ độc ác, và sự thật về hoàn cảnh của nàng quá phũ phàng. - Cha em là thái tử trị vì xứ Liechtenstein. - Parker nhìn nàng sửng sốt, hai người im lặng một lát, chàng bàng hoàng trước lời nàng vừa nói ra. Sự thật quá bất ngờ, khiến chàng ngồi lặng một hồi lâu, mặt có vẻ hoàn toàn vô cảm.
- Em hãy nói lại cho anh nghe - chàng bình tĩnh nói. Nàng lắc đầu.
- Anh đã nghe em lần đầu rồi. Chắc anh cho chuyện này vô nghĩa. Em hoàn toàn bị cha em, hiến pháp và tập quán của nước em ràng buộc, chi phối. Khi nào em muốn lấy chồng, cha em sẽ không để cho em lấy ai khác ngoài người trong hoàng tộc. Ở một vài nước khác, người ta đã thay đổi qui định này rồi, nhưng cha em không thay đổi. Ông ấy là người rất thủ cựu, cho nên dù em yêu anh đến mức nào đi nữa thì cha em và Hội đồng Gia tộc cũng không để cho em lấy anh. - Khi nói những lời cuối cùng, giọng nàng thì thào, khiến cho Parker nhìn nàng đăm đăm.
- Hội đồng Gia tộc mà quyết định việc này à? - Nàng gật đầu chán ngán.
- Em không quyết định được chuyện đời em. Mà cha em và họ quyết định. - Nàng đáp với vẻ bi thảm. Chàng nhìn nàng, vẻ bi đát trên mặt nàng làm cho chàng kinh ngạc. - Theo hiến pháp của nước em, Quốc hội phê chuẩn đám cưới của người trong hoàng tộc, để đất nước không bị mất uy tín và phải làm cho Công quốc Liechtenstein có lợi, được thế giới kính nể. Em tin là cha em và Hội đồng Gia tộc xem cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ có hại cho đất nước. - Ngay nàng cũng thấy chuyện này quá vô lý, còn đối với chàng thì hiến pháp phê chuẩn hôn nhân là điều quá vô nghĩa.
- Cricky, em là công chúa à? - Chàng sửng sốt nhìn nàng, giọng lạc đi, gần như nói không ra lời. Còn nàng vô cùng đau đớn. - Em là điện hạ ư? - Chàng nhìn nàng đăm đăm, hy vọng nàng nói không, nhưng nàng không nói gì hết.
Nàng cười buồn nhìn người yêu, lắc đầu ngán ngẩm - Đúng là công chúa. Nước em nhỏ bé. Mẹ em là điện hạ, là người Pháp dòng Bourbone. Dòng họ của cha em cũng thuộc hoàng tộc, nên em trở thành công chúa. - Nàng thích làm người dân bình thường chứ không phải dòng dõi vua chúa như thế này. Nhưng muốn cũng không được.
- Trời đất ơi, tại sao em không nói cho anh biết?
- Thật đúng như Fiona đã phản ứng khi cô ta biết sự thật về nàng. Parker phản ứng như thế là đúng. Nàng cũng có trách nhiệm trong việc này. Nàng đã lừa dối chàng, vì nàng biết mối tình của họ sẽ không đi đến đâu và cuối cùng sẽ làm cho hai người đau khổ. Nàng nhìn chàng, nước mắt trào ra, cảm thấy mình quá ích kỷ.
- Em xin lỗi... Em không muốn anh biết... em muốn được có anh gần gũi bên cạnh. Bây giờ em ân hận việc em đã làm. Em không có quyền làm thế với anh. - Chàng đứng dậy, đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn nàng. Nàng nhìn chàng khổ sở, rồi bỗng chàng đến ngồi xuống lại bên cạnh nàng, nắm hai bàn tay nàng.
- Anh biết có người khước từ những tước vị này, nhưng không biết kết quả ra sao. Quận công Windsor đã làm thế, ông ta từ bỏ ngôi vua để lấy bà Wallis Simpson. - Rồi bỗng trông Parker có vẻ lo lắng hơn khi chàng nói tiếp:- Em sẽ không lên làm nữ hoàng chứ? Hay sẽ không lên nối ngôi chứ? Thế thì tại sao cha em quá khắc nghiệt với em như thế? - Nàng cười và lắc đầu.
- Không, phụ nữ nước em không được cai trị đất nước. Họ hết sức thủ cựu, phụ nữ mới được đi bầu cách đây hai mươi cha năm. Ngày nào đó, anh của em sẽ cai trị đất nước, dù anh ấy có nghiêm túc hay không. Nhưng vì anh ấy vô trách nhiệm, nên cha em phải dựa vào em rất nhiều. Em không thể để cho ông thất vọng, Parker à. Em không thể khước từ tước vị để chạy trốn. Đây không phải là công việc làm ăn để em bỏ đi. Đây là công việc của gia đình, của dòng họ, của danh dự và của hàng ngàn năm lịch sử. Đây không phải là đồ vật mà người ta có thể lấy đi như cất cái mũ hay cái vương miện. Đây là vấn đề mình là ai, mình được sinh ra như thế nào, mình phải phục vụ đất nước và làm gương cho mọi người noi theo. Đây là bổn phận, chứ không phải là tình yêu. Tình yêu phải đứng sau bổn phận và trách nhiệm. Vì bổn phận và danh dự mà em phải can đảm, phải gạt tình yêu sang một bên.
- Lạy Chúa, nghe em nói quá ngán, - chàng đáp, vẻ tức giận. - Vậy cha em muốn em sống như thế à? Ông muốn vứt bỏ quyền tự do yêu thương của em à?
- Em không còn sự lựa chọn nào khác, - nàng nói, như thể tuyên bố bản án tử hình của mình. - Tệ hơn nữa, ông ấy đã hứa với mẹ em rằng em sẽ lấy người trong hoàng tộc. Hai ông bà đều rất nệ cổ và hiện ông vẫn còn thế. Ông ấy tin rằng bổn phận phải đi trước tình yêu. Ngay cả ông ấy cũng phải thế. Ông ấy dựa vào em để duy trì bản sắc dân tộc, muốn em thực hiện những điều quy định theo truyền thống, vì rất có thể anh trai em sẽ không làm tròn sứ mệnh ấy. Parker, em không thể để cho cha em thất vọng. Ông mong đợi vào em, yêu cầu em, ông muốn em phải hy sinh cho tổ quốc, cho mẹ em và cho ông.
- Sau khi rời khỏi đây chúng ta có gặp lại nhau nữa không? - Chàng hỏi, vẻ thất vọng. Chàng cảm thấy chua xót trước điều nàng vừa nói. Theo lời nàng thì tình hình hoàn toàn vô vọng. Chàng bỗng nhận thấy hiện ra trước mắt cảnh tượng khủng khiếp vì nàng là công chúa. Cảnh nàng chuẩn bị hiến thân cho đất nước, cho ý muốn của vị thái tử đang trị vì và chàng phải mất nàng. Parker không quan tâm đến việc nàng là công chúa. Chàng chỉ quan tâm đến người yêu thôi. Chàng đã dâng trọn trái tim cho nàng, bây giờ nàng trao lại trái tim ấy cho chàng, vì nàng đã mang trên mình số phận của cô công chúa.
- Em không biết, - nàng đáp, hoàn toàn thành thật với chàng. - Em không biết có gặp được anh hay không. - Nàng tin là Max và Samuel có thể giúp nàng gặp được chàng, ít ra là một lần, nhưng nhiều hơn thì có lẽ rất khó. Nếu họ giúp nhiều lần, thế nào cũng xảy ra tai tiếng không hay. Trong gia đình có một con cừu đen là đủ rồi. Freddy đã đóng vai trò ấy. Nếu bây giờ nàng làm như vậy, cha nàng sẽ tan nát cõi lòng. Nàng không thể để xảy ra việc đó. - Chúng ta có thể gặp nhau đâu đó một lần. Cha em chắc không để cho em đi Mỹ đâu, vì em mới ở đấy trở về vào năm ngoái, rồi bây giờ ở châu Phi nhiều tháng trời. Sau chuyến đi này, ông ấy muốn em ở nhà, hay không đi đâu xa hơn Paris và London.
- Anh có thể gặp em ở Paris được không? - Chàng có vẻ rất buồn, y như là nàng đang buồn vậy. Nàng cảm thấy như mình đã đâm vào tim chàng và vào tim mình.
- Em không hứa, nhưng em sẽ cố gắng. - Nàng có vẻ lo âu và bất định. Nàng có cảm giác thế nào cha nàng cũng muốn nàng ở gần nhà khi nàng trở về. Nghĩ cuối tuần ở Paris có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Hay nàng có thể đi London để ở chơi với Victoria, rồi gặp chàng ở đấy. Nhưng báo chí thường vây quanh Victoria như bầy kên kên bu quanh xác người, điều này sẽ rất nguy hiểm cho họ. Paris có lẽ là nơi dễ hơn. - Em sẽ làm cái gì có thể làm được.
- Rồi sau đó? - Chàng hỏi, nước mắt rưng rưng. Chàng nghĩ sau đó chắc sẽ không có tin vui cho chàng cũng như cho nàng. Nhưng đối với nàng tin này cũ rồi, có mới chăng là mới cho chàng thôi.
- Sau đó thì anh trở về với cuộc đời của anh, em trở về với cuộc đời của em. Chúng ta sẽ nhớ mãi cuộc sống hai ta ở đây, nhớ một kỷ niệm hạnh phúc... anh mãi mãi ở trong trái tim em. - Nàng không mơ đến chuyện lấy ai làm chồng. Chỉ mơ lấy chàng thôi.
- Đây là chuyện quá bậy mà anh chưa từng nghe. - Chàng không giận nàng. Giận để làm gì? Chàng chỉ đau đớn tận tâm can. - Cricky, anh yêu em. Rồi em sẽ yêu cầu cha em về chuyện đôi ta chứ? - Nàng suy nghĩ về câu hỏi của chàng một hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. Nàng sẽ cố gắng. Nhưng khi nàng yêu cầu, thế nào cha nàng cũng nói nàng hãy chấm dứt việc gặp gỡ Parker. Ông không tin là họ sẽ có cơ may gặp nhau ít ra là một lần. Nàng không muốn từ bỏ cơ may này. Bây giờ con đường của họ hoàn toàn bí mật, nàng nói với chàng như thế. Lần này chàng đồng ý với nàng. Chàng nghĩ nàng sẽ có cách để họ gặp nhau và chàng hoàn toàn tin tưởng vào biện pháp của nàng. Sự éo le của số phận khiến chàng chán ngán và thất vọng.
Sau đó, họ ngồi ôm lấy nhau, suy nghĩ về điều nàng vừa nói, cố thông cảm, chấp nhận sự thật trước mắt, nhận thấy ý nghĩa của việc đó. Số phận rất tàn nhẫn đối với họ, bởi nàng phải mang số phận nàng công chúa suốt đời. Và chàng mang số phận chàng bác sĩ với trái tim tan nát. Chàng không thích mối tình của họ có kết cuộc như thế này. Đối với họ, rõ ràng chuyện tình của họ sẽ kết thúc “không có hậu”.
Sau đó, họ đi về trại, cả hai đều có vẻ buồn bã. Họ nói rất ít. Chàng chỉ quàng tay ôm quanh vai nàng, kéo nàng sát vào chàng, và Fiona thấy họ đi như thế về trại. Cả hai trông như hai bóng ma, cô ta tự hỏi tại sao họ như vậy. Parker không lên tiếng chào cô, rất hiếm khi như thế. Chàng hôn Cricky, không nói một lời và đi vào lều mình.
- Có chuyện gì thế? - Fiona hỏi nàng, vẻ lo lắng.
- Tôi đã nói cho anh ấy biết, - Christianna đáp, vẻ thất thần.
- Về chuyện cô phải không? - Fiona nói nhỏ và Cricky gật đầu. - Ôi chán thật! Anh ấy phản ứng ra sao?
- Anh ấy rất tuyệt. Nhưng tình thế thật khốn kiếp.
Fiona cười khi nghe nàng chọn từ để nói.
- Phải, tình thế khó khăn thật. Anh ấy có tức giận không? - Chàng không có vẻ tức giận. Chỉ có vẻ đau đớn thôi, nhưng như thế còn tệ hơn là tức giận.
- Không. Chỉ buồn thôi. Tôi cũng vậy.
- Có lẽ hai người phải nghĩ ra cách giải quyết.
- Chúng tôi sẽ gặp nhau ở Paris sau khi tôi trở về nhà. Nhưng làm thế chẳng thay đổi được gì, mà chỉ kéo dài chuyện buồn thêm. Cuối cùng, anh ấy phải về Boston, sống cuộc đời của mình và tôi phải ở tại Vaduz với cha tôi, làm những công việc mà số phận đã an bài suốt đời.
- Phải tìm ra cách gì chứ.
- Không có cách gì. Chị không biết cha tôi đâu.
- Ông ấy đã để cho cô đến đây mà!
- Đây là chuyện khác. Ông ấy biết tôi sẽ trở về. Họ biết tôi sẽ không lấy ai ở đây. Chuyện tôi đến đây như là sự nghỉ ngơi để đi dự lễ. Tôi đã hứa với cha tôi là sau khi đi về tôi sẽ làm tròn nhiệm vụ. Ông sẽ không để tôi lấy bác sĩ Mỹ làm chồng, chàng là người dân thường và sống ở Boston. Chuyện như thế sẽ không xảy ra, - nàng nói với vẻ khổ sở và Fiona thấy tình hình thật vô vọng, ngay cả với cô.
- Hãy nói với cha cô. Có lẽ ông sẽ thông cảm. Đây là tình yêu chân chính mà. - Cô chưa bao giờ thấy cặp nào yêu nhau và hạnh phúc như Cricky và Parker. Mối tình của họ mà kết thúc một cách vô nghĩa như thế này thật là bi đát, không ai đang tâm làm ngơ được.
- Thế nào tôi cũng sẽ nói với ông ấy. Nhưng tôi nghĩ sẽ không đi đến đâu. - Fiona gật đầu, lặng lẽ đi với nàng vào lều. Không có gì để nói nữa, cô ta buồn cho số phận của hai người. Thật là một câu chuyện buồn, không hạnh phúc.
Đêm đó, Parker và Cricky ngồi bên nhau và suốt mấy tuần tiếp theo, họ gần gũi bên nhau nhiều hơn bao giờ hết. Điều đáng nói chăng là việc nàng đã nói cho chàng biết, kết quả bi thương do chuyện này mang lại chỉ làm cho tình yêu của họ tăng thêm. Họ không rời nhau mãi cho đến cuối tháng bảy. Rồi rào cản đầu tiên phân chia họ đã đến. Chàng phải trở về, trường không gia hạn cho chàng thêm nữa. Giám đốc chương trình nghiên cứu yêu cầu chàng phải về vào đầu tháng tám. Những ngày cuối cùng của họ thật chua xót và đêm cuối cùng hết sức bi thương. Christianna nghĩ rằng đây là đêm buồn nhất trong đời nàng. Họ ngồi ngoài lều suốt đêm, chàng ôm nàng trong vòng tay. Tối đó trại tổ chức buổi tiệc chia tay cho chàng, lúc nào trông Parker và Cricky cũng như muốn khóc. Những người trong trại không hiểu tại sao họ có vẻ buồn thảm như vậy, nhưng họ đều nghĩ rằng đã có chuyện gì đấy khó khăn xảy ra cho hai người và đây là lúc rất khó giải quyết cho họ.
Nhiều người đã được chàng điều trị mang quà đến tặng trước khi chàng đi, họ mang những vật điêu khắc, tượng, bát đĩa, hạt và những thứ xinh đẹp mà họ tự tay làm để tặng chàng. Chàng cám ơn họ, nước mắt chảy ra mỗi khi nhận quà của họ. Bệnh nhân AIDS mà chàng chữa trị đã làm cho lòng chàng xúc động vô cùng.
Chàng và Cricky ngồi bên nhau suốt đêm, cùng nhau nhìn mặt trời mọc. Họ đi dạo trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm tinh mơ, dưới bầu trời châu Phi rực rỡ. Khi đi với chàng, nàng nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ quên giây phút này, hay quên giai đoạn này của đời nàng. Nàng muốn thời gian ngừng trôi và ở đây mãi mãi với chàng.
Trước khi quay về, chàng hỏi:- Em có biết anh yêu em dường nào không?
- Có lẽ mới bằng nửa em yêu anh, - nàng trêu chàng, nhưng không có gì làm cho họ vui và thoải mái hết.
Khi họ về, mọi người đã dậy, đi quanh trại. Akuba và Yaw bận bịu công việc. Những người khác đang ăn sáng. Cricky và Parker vào với họ, nhưng không ăn gì hết, họ chỉ uống cà phê, ngồi nắm tay nhau. Ngay cả Max và Sam cũng có vẻ buồn. Họ biết rõ hơn ai hết rằng cuộc sống trước mắt nàng sẽ như thế nào khi không có người đàn ông dễ thương này. Chàng là người tốt, nhưng sẽ không đem hạnh phúc đến cho nàng được. Cha nàng sẽ không cho phép nàng lấy chàng làm chồng. Khi chàng rời khỏi Senafe mối tình của họ sẽ phải chấm dứt ngay. Không ai biết rõ điều ấy hơn hai người vệ sĩ của nàng.
Geoff sẽ lái xe của trại để đưa Parker đi Asmara và ông mời Christianna đi theo. Mối tình của họ không còn bí mật nữa, mọi người đều sung sướng thấy họ yêu nhau. Nhưng không hiểu sao mà mọi người đều nghĩ rằng có lẽ khi về nhà rồi, Cricky sẽ không tiếp tục mối tình này nữa. Căn cứ vào điều nàng nói thì họ đoán rằng cha nàng là người độc đoán, sẽ không cho phép họ lấy nhau, muốn nàng ở nhà để hầu hạ ông. Họ xem vấn đề này không phải không thể vượt qua, mà có lẽ chỉ là khó khăn thôi. Chỉ có Fiona, Geoff, Max và Sam mới biết sự thật và đôi tình nhân trong cuộc. Còn những người khác nghĩ rằng họ vẫn còn hy vọng. Những người biết nàng là ai mới thấy rõ được tình thế, họ thấy rằng hết hy vọng cho hai người, trừ phi nàng quyết định không nghe theo lời cha, khước từ địa vị của mình. Nhưng những ai biết rõ nàng đều nghĩ rằng đây là chuyện có lẽ không thể xảy ra.
Khi Parker ra đi, mọi người ôm hôn chàng nồng nhiệt. Đặc biệt Mary cám ơn chàng đã tận tình giúp đỡ bà, còn chàng cám ơn bà đã giúp chàng nghiên cứu. Chàng vào phòng bệnh từ biệt lần cuối những bệnh nhân ở đấy. Tim chàng thắt lại khi chia tay họ. Chàng và Cricky bước lên xe với Geoff để bắt đầu chuyến hành trình dài đến Asmara. Cricky biết khi trở về không có chàng, chuyến hành trình sẽ lâu hơn chuyến đi. Bây giờ nàng có thể đụng chạm chàng thoải mái, tự do nói chuyện, nhìn chàng và cảm thấy chàng ở gần bên mình. Chưa bao giờ chàng thấy buồn như thế này. Sau cùng, họ không có gì để nói nữa, chỉ ngồi nắm tay nhau. Geoff lặng lẽ lái xe, nhưng qua những mẩu chuyện rời rạc họ nói với nhau, ông biết Parker đã biết nàng là ai, nhưng ông không hỏi. Ông đã hứa với nàng sẽ giữ chuyện bí mật trong thời gian nàng ở đây. Nếu nàng muốn nói cho ai biết sự thật thì đấy là quyền của nàng. Còn ông, ông vẫn giữ bí mật.
Họ đến Asmara trước khi chuyến bay của Parker cất cánh một giờ. Chuẩn bị xong, họ đứng đợi máy bay hạ cánh và trong thời gian này, tim nàng càng đau đớn hơn trước. Nàng cứ hy vọng máy bay đến trễ để cho họ ở bên nhau lâu hơn. Thì giờ bây giờ quí hơn vàng bạc và nàng ước sao nàng có thể đi theo chàng, vĩnh viễn biến mất cùng chàng. Chưa bao giờ nàng muốn chạy theo chàng như bây giờ, nhưng nàng biết cha nàng sẽ tan nát khi biết chuyện ấy. Nàng bị hai người nàng yêu thương chi phối, người nào cũng cần có nàng.
Sau khi máy bay hạ cánh, họ còn nửa giờ để chuẩn bị hành lý. Mọi người sắp hàng để ra phi trường, nàng và Parker đứng riêng sang một bên, nắm tay nhau, còn Geoff đứng khuất một nơi cách đấy một khoảng, thương xót cho họ. Biết sự thật về nàng, nên ông hiểu rõ tâm trạng của nàng vào lúc này.
Rồi giây phút chia tay đến. Giây phút cuối cùng để hai người hôn nhau lần cuối, họ ôm chầm lấy nhau.
- Em rất yêu anh, - nàng thì thào nói, cả hai cố giữ nước mắt khỏi trào ra.
- Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, - chàng đáp, lòng ước sao được như thế. Nàng biết tình thế rõ hơn nhưng không nói gì. - Khi em về nhà, anh sẽ có mặt ở Paris. Hãy cố giữ mình. Chàng cười nhìn nàng. Đây là lần cuối cùng nàng là của chàng và có lẽ không bao giờ chàng có lại nàng nữa. Đối với cả hai, đây là chuyện ngoài sự chịu đựng của họ. - Và nhớ coi chừng rắn đấy! - Chàng đùa.
Họ hôn nhau lần cuối, rồi chàng đi ra đường băng, bước về phía chiếc máy bay. Nàng đứng yên nhìn theo chàng cho đến khi chàng bước lên cầu thang máy bay. Chàng dừng lại, nhìn nàng một hồi lâu. Mắt nàng dán chặt vào chàng Nàng hôn gió rồi vẫy tay chào chàng. Chàng đặt tay lên ngực mình rồi chỉ tay về phía nàng, miệng mỉm cười, rồi đi vào trong máy bay. Nàng đứng yên, nước mắt chảy xuống mặt. Geoff vẫn đứng yên tại chỗ khuất cách nàng một khoảng, ông muốn để yên nàng một mình với nỗi sầu muộn riêng, với sự thật mà hai người phải đương đầu.
Họ nhìn máy bay cất cánh lượn quanh một vòng trên cao để bay theo hướng về Cairo, Rome rồi Boston. Nàng lặng lẽ theo Geoff về xe, không ai nói một tiếng trong suốt chặng đường dài.
- Cô khỏe chứ? - Ông hỏi, và nàng gật đầu. Nàng cảm thấy như thể có người đã đưa tay móc trái tim nàng ra và xé nát nó đi. Suốt đường về, nàng ít nói, không ngủ. Nàng chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh vật châu Phi đang giật lùi phía ngoài. Bây giờ không có chàng, cảnh vật trông khác trước. Mọi vật tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi. Chàng đã bay khỏi bầu trời ở đây. Họ sẽ không cùng nhau chiêm ngưỡng cảnh vật mà họ đã chia sẻ trong sáu tháng qua. Đây là món quà vô giá và nàng sẽ nâng niu món quà này suốt đời. Những ngày họ chung sống ở Senafe quí giá vô cùng. Khi nàng về trại, Fiona đang đợi nàng. Cô ta thấy mặt nàng có vẻ thẫn thờ, nàng không nói gì với bạn. Fiona quàng tay ôm quanh nàng, dìu nàng về lều, để nàng nằm lên giường. Nàng ngước nhìn cô với cặp mắt đau khổ của đứa bé. Bốn mắt nhìn nhau, Fiona vuốt tóc nàng trên gối, bảo nàng nhắm mắt để ngủ. Christianna làm theo lời Fiona, cô ngồi nhìn nàng một lát để biết chắc nàng yên ổn. Lát sau, Mary đi vào, thì thào hỏi Fiona:
- Cô ấy không sao chứ?
- Không. Cô ta sẽ bất ổn trong một thời gian. - Mary gật đầu rồi đi về giường mình. Không ai hiểu hết sự thật, nhưng mọi người đều biết đã có chuyện buồn xảy ra, buồn hơn chuyện Parker ra về. Còn nàng dĩ nhiên khi đã về Liechtenstein một mình, nàng sẽ nhận bản án “tù chung thân” ở đấy.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)