Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 13
C
ánh cửa có ghi chữ Rađa đóng mạnh lại sau lưng Jack. Trên conphố nhỏ phủ đầy tuyết, thứ tiếng đó nghe cứ như tiếng súng. Jack nhìn lui lại và thấy Carver Hampton đang hạ bức mành sáo xuống sau ô cửa kính. Trên bức sáo có ghi chữ: Đóng cửa. Rồi ánh đèn cửa tiệm cũng tắt theo. Tuyết vẫn đang rơi trên bầu trời càng lúc càng âm u, Jack đi về phía chiếc xe cảnh sát đang đợi anh. Thế rồi chưa đi được ba bước, anh bỗng ngừng lại, ngạc nhiên vì một âm thanh nghe rất khó chịu trong khu phố giá rét này: tiếng chuông điện thoại. Trong sự tĩnh mịch của tuyết, tiếng chuông nghe sao mà chối tai, cứ như nó đang rung lên ngay bên cạnh anh.
Jack chưng hửng nhìn cái máy điện thoại công cộng gắn nơi cái trụ. Nhiều khi anh vẫn hay đi ngang qua những chiếc điện thoại đang reo lên như vậy, và không bao giờ quan tâm đến, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện nhấc máy để xem là ai gọi vì điều đó không liến quan đến anh. Cũng như hôm nay vậy. Nhưng mà, lần này ... có hơi khác. Tiếng chuông buông ra như một sợi dây thừng, níu kéo, trói buộc anh.
Reng ... Reng ...
Tiếng chuông dai dẳng.
Gọi Jack.
Reng ...
Anh bị thu hút phải bước đến. Anh cố cưỡng lại, nhưng ...
Reng ...
Anh bỗng dưng nhận ra anh đã bước một bước về phía tủ máy điện thoại công cộng.
Và thêm một bước nữa.
Rồi lại thêm bước nữa.
Anh thấy mình như đang trôi bềnh bồng .
Reng ...
Anh bước đến, như trong một giấc mơ mụ mị.
Thêm một bước nữa.
Anh muốn dừng lại mà không được.
Anh muốn đi tiếp về chiếc xe cảnh sát mà không được.
Tim anh đập mạnh.
Tuy trời rét nhưng mồ hôi lại đang chảy dọc lưng anh.
Anh biết có ai đó đang gọi điện cho mình. Anh biết thế nhưng không hiểu vì sao mình lại chắc như vậy. Anh nhấc máy:
- Alô!
- Xin chào thanh tra Jack Dawson! Tôi rất vui sướng khi có dịp được nói chuyện cùng anh. Anh bạn à, quả là hơi muộn khi giờ này chúng ta mới nói chuyện với nhau.
Giọng nói nghe khá lịch sự, trầm và không có vẻ trịnh thượng chút nào.
Jack hỏi:
- Lavelle?
- Đương nhiên rồi! Còn ai khác nữa chứ?
- Nhưng làm sao anh ...
- Làm sao tôi biết anh đang ở đâu hả? này anh bạn, thật tình mà nói thì, anh vẫn luôn ở trong tầm mắt của tôi mà!
- Anh đang ở gần chỗ tôi à? Anh đang ở trong khu phố này hoặc anh đang ở trong một căn hộ nào gần đây đúng không?
- Không phải đâu! Tôi đang ở khá xa chỗ anh, vì tôi không mấy ưa thích khu Harlem.
- Tôi muốn được nói chuyện với anh.
- Thì chúng ta đang nói chuyện đây còn gì!
- Mặt đối mặt!
- Tôi nghĩ điều đó không cần thiết đâu.
- Tôi sẽ không bắt giữ anh.
- Anh đâu cách nào bắt giữ tôi. Anh không có chứng cớ!
- Vậy thì ...
- Nhưng anh sẽ viện một lý do nào đó để giữ tôi ở lại một hoặc hai ngày.
- Không đâu.
- Và tôi thì không muốn bị giam giữ vì tôi phải hoàn tất một số việc.
- Tôi có thể hứa danh dự với anh, chúng tôi sẽ không bắt giữ anh quá một hay hai tiếng đồng hồ đâu. Chúng tôi chỉ muốn hỏi anh một vài chuyện thôi mà.
- Vậy sao?
- Anh hãy tin tôi. Tôi sẽ không nuốt lời.
- Điều đó kể ra cũng lạ! Nhưng tôi biết anh đang nói thật.
- Vậy thì vì sao chúng ta không gặp mặt nhau, trả lời một số câu hỏi để xua đi những nghi ngờ mà chúng tôi có về anh nhỉ?
Lavelle cười phá lên:
- Thú thật, tôi e là mình không cách nào có thể xua đi những nghi ngờ của các vị vì thủ phạm đích thật là tôi mà!
- Anh muốn nói chính anh đã nhúng tay vào những án mạng đó sao?
- Đương nhiên. Bộ thiên hạ không có nói cho anh biết sao?
- Vậy là anh gọi điện thoại cho tôi để tự thú à?
Lavelle lại một lần nữa bật cười:
- Không hề. Tôi chỉ muốn cho anh một vài lời khuyên thôi.
- Lời khuyên sao?
- Anh hãy ghi nhận chúng như cảnh sát của nước tôi đã từng ghi nhận ấy.
- Họ ghi nhận ra sao?
- Họ không chống đối một Boko có quyền năng như tôi.
- Không ư?
- Đúng vậy! Họ không dám.
- Anh hãy nhớ rằng chúng ta đang ở New York chứ không phải Haiti đâu đấy! Trường cảnh sát không có dạy chúng tôi mê tín dị đoan.
Jack cố giữ giọng trầm tĩnh, tuy vậy tim chàng vẫn đập mạnh trong lồng ngực.
Lavelle nói:
- Ở Haiti, cảnh sát không hề cản trở những kế hoạch của một Boko, nhất là khi nhằm xóa sạch thứ rác rưởi như nhà Carramazza. Trung úy à, anh không nên xem tôi là kẻ sát nhân mới phải chứ. Anh hãy cứ xem tôi là kẻ hủy diệt đi! Tôi đang ra tay giúp ích cho xã hội này mà! Ở Haiti, người ta nhìn nhận vấn đề như thế đó.
- Chúng tôi thì khác.
- Rất tiếc phải nghe anh nói như vậy.
- Chúng tôi nghĩ rằng giết người là tội ác, dù cho người bị hại có là kẻ xấu xa đến mức nào chăng nữa.
- Xu hướng bắt chước nguyên thủy!
- Chúng tôi tin rằng mạng sống con người là linh thiêng.
- Thật bậy bạ! Nếu gia đình Carramazza chết đi, thì thế giới này có mất mát gì nào? Bọn chúng chỉ là những tên sát nhân, trộm cướp, ma cô. Rồi những tên sát nhân, trộm cướp, ma cô khác sẽ thay thế chúng thôi. Nhưng tôi thì không! Anh hiểu chứ? Anh có thể nghĩ rằng tôi cũng là tên sát nhân tầm thường như chúng, nhưng tôi không phải hạnh người đó đâu. Tôi là một tu sỹ. Mục tiêu của tôi không phải làm chủ thị trường mua túy của New York. Tôi chỉ muốn tước lấy cái thị trường này từ tay Gennero Carramazza mà thôi. Đó chỉ là một phần của hình phạt dành cho y. Tôi muốn làm y phá sản, phải chịu nhục nhã, phải mất đi gia đình, bạn hữu. Tôi muốn giết những người thân của Gennaro, cho lão biết thế nào buồn khổ. Một khi những điều đó đã được thực hiện, một khi lão ta đã bị cô lập, cô đơn, khiếp đảm, ê chề, khi lão đã rơi xuống đáy sâu đen tối của tuyệt vọng, thì tôi sẽ xuống tay, nhưng chậm thôi, để lão nếm mùi cực hình. Sau đó, tôi sẽ ra đi, trở về Đảo và sẽ không bao giờ gây phiền hà cho anh nữa. Trung úy Jack Dawson à, tôi chỉ là công cụ của công lý mà thôi.
- Công lý đòi hỏi phải giết hại những đứa cháu của Carramazza à?
- Đúng vậy.
- Giết những đứa trẻ vô tội đó ư?
- Chúng không hề vô tội, vì chúng mang dòng máu của Carramazza!
Jack thầm nghĩ, Carver Hampton nói không sai: Lavelle đúng là một tên loạn trí!
Lavelle nói:
- Tôi hiểu anh sẽ bị cấp trên quở trách nếu không tóm được thủ phạm để đưa ra xét xử. Ngoài ra, ngành cảnh sát sẽ bị báo chí chỉ trích đủ điều. Tôi hiểu rõ chứ! Vì vậy, nếu anh muốn, tôi có thể thu xếp để tạo ra một loạt chứng cứ để nhằm buộc tội một đai gia khác của Mafia. Anh có thể kết tội chúng đã gây ra những chết chóc cho gia đình Carramazza, bắt nhốt chúng và như thế có thể loại bỏ được những tên trùm đang làm anh phải bận tâm. Tôi rất hài lòng khi được giúp anh bằng cách đó.
Jack thầm nghĩ, cuộc nói chuyện này xem chừng không thực, không thể nào tin nổi.
Anh hỏi:
- Bộ anh thật sự tin rằng tôi có thể chấp nhận một sự giúp đỡ như vậy sao?
- Tôi sẽ tạo ra những chứng cứ không thể bác bỏ được và anh sẽ không phải lo lắng gì đâu!
Jack nói:
- Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Ý tôi muốn nỏi, có phải anh thật sự tin rằng tôi sẽ nghe theo anh để cáo buộc những người vô tội sao?
- Bọn chúng có vô tội đâu. Đó là điều chắc chắn! Những kẻ bị kết án sẽ là những tên sát nhânm trộm cướp và ma cô.
- Nhưng với những vụ án vừa xảy ra thì chúng vô can.
- Chuyện nhỏ mà.
- Tôi không nghĩ vậy.
Sau một thoáng im lặng, Lavelle nói:
- Trung úy à, anh là một người khá lạ lùng đấy nhỉ. Ngờ nghệch, ngu xuẩn nhưng đáng để tôi quan tâm đó.
- Gennaro Carramazza cho chúng tôi biết vì muốn trả thù nên anh đã gây án.
- Đúng vậy.
- Vì sao?
- Lão ta không nói sao?
- Không. Chuyện gì đã làm anh phải gây ra tất cả những chuyện này?
Lặng im, Jack chờ đợi. Khi anh định nhắc lại câu hỏi thì Lavelle trả lời, giọng đanh thép, hung dữ:
- Tôi có một đứa em út tên Gregory Pontrain. Đúng hơn là người em cùng mẹ khác cha. Gregory không quan tâm đến đạo Vaudou, né tránh những chuyện bùa chú, ma thuật. Nó có một tâm hồn rất hiện đại, sự bén nhạy của kỷ nguyên điện tử. Nó rất tin ở khoa học chứ không tin ma thuật. Nó đặt tất cả niềm tin vào sự tiến bộ, vào khoa học kỹ thuật và không tin rằng tôi có thể mang lại hạnh phúc cho bất cứ ai. Nó nghĩ rằng tôi chỉ là một người chân chất vô hại. Tuy nhiên, dù với những suy nghĩ sai trái của nó, anh em chúng tôi rất thương yêu nhau. Vì nó, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bằng giọng nghĩ ngợi, Jack nói:
- Gregory Pontrain à ... cái tên sao mà nghe quen quen ...
- Cách đây nhiều năm, Gregory đã nhập cư vào Hoa Kỳ, nhập cư hợp pháp. Nó đã làm việc cật lực, vào đại học và còn được học bổng nữa. Nó có tài viết lách ngay từ nhỏ nên đã chọn hướng đi đúng theo khả năng của mình. Nó đỗ đầu trong kỳ thi tốt nghiệp khoa báo chí trường đại học Columbia và vào làm việc cho tờ New York Times. Suốt một năm sau đó, nó không viết lách gì mà chỉ biên tập những bài viết do các phóng viên gửi về. Rồi nó bắt đầu viết nhiều bài phóng sự. Bình thường thôi. Nhưng bài viết không gây ấn tượng lắm, những bài mà các vị hay gọi là “có tính quan tâm đến con người”. Và rồi ...
Jack nói:
- À, tôi nhớ ra rồi! Gregory là nhà báo viết về những vụ trọng án.
- Lúc đầu, Pontrain được yêu cầu viết những bài phóng sự điều tra về những vấn đế tội phạm. Những vụ trộm cướp, bọn buôn bán ma túy. Dần dần, Gregory trở thành chuyên gia của tờ Times về vấn đề ma túy. Có thể nói Pontrain là người hiểu rõ nhất về những đường dây ma túy, về gia đình Carramazza, về những quan chức đã bị mua chuộc. Trong lĩnh vực này, không ai biết rõ hơn Pontrain và nó đã viết những bài báo ...
- Vâng, tôi có đọc những bài đó. Viết rất hay, hình như có bốn bài thì phải.
- Đúng vậy, Pontrain muốn tiếp tục viết và có ý định viết một loạt phóng sự. Thiên hạ đồn rằng Potrain sẽ là ứng viên của giải Pulizer. Em tôi đã gom góp đủ chứng cứ để cho cảnh sát phải quan tâm và bọn tội phạm sẽ phải đi tù. Nó có những nguồn thông tin từ cảnh sát, từ gia đình Carramazza và được những người cung cấp tin rất tin tưởng. Nó tin rằng nó đủ sức đốn gục Dominick. Tội nghiệp Pontrain, quá ngây thơ, quá anh hùng mã thượng. Nó nghĩ nhiệm vụ của nó là chiến đấu để tiêu diệt cái ác. Một ký giả lao vào cuộc thánh chiến. Nó tin rằng tuy chiến đấu đơn độc, nhưng nó có thể làm thay đổi xã hội này. Nó không biết rằng cách thức duy nhất để đương đầu với những quyền năng của bóng tối là phải thỏa hiệp với những quyền năng đó, như tôi đã làm. Và vào một đêm tháng ba vừa rồi, khi Pontrain và vợ đi ăn tối ...
- Xe của họ bị gài bom - Jack nói nốt.
- Cả hai vợ chồng đều tan xác. Lúc đó Ona đang mang thai đứa con đầu lòng. Như vậy là Gennaro Carramazza thiếu nợ tôi ba mạng người: Pontrain, Ona và đứa bé.
- Vụ đó chưa được làm sáng tỏ mà. Không chứng cứ nào cho thấy Carramazza đã nhúng tay.
- Tôi biết không ai khác ngoài y đã làm.
- Không chắc lắm.
- Tôi biết chắc mà. Tôi cũng có những nguồn thông tin như vậy chứ. Chính xác hơn Pontrain là đằng khác. Tôi có những tai mắt của Thế Giới Ngầm đang làm việc cho tôi mà. (Lavelle bật cười. Giọng cười du dương và quyến rũ khiến Jack phải giật mình). Trung úy à, tôi không nói về cái thế giới ngầm của bọn tội phạm hay xã hội đen đâu, bọn chết tiệt Cosa Nostra với lối kiêu hãnh và lề luật khốn kiếp của chúng. Thế Giới Ngầm mà tôi nói còn ngầm hơn cả Mafia, ngầm và âm u hơn nhiều. Tôi có tai mắt của Cổ Nhân, những báo cáo của quỷ dữ và ác thần. Họ nhìn thấy hết và biết tất cả mọi chuyện.
Jack thầm nghĩ: tay này điên quá cỡ! Nhưng ngoài sự điên loạn đó, có một điều gì đó trong giọng nói của Lavelle đã đánh thức trực giác của một nhân viên hình sự như Jack. Khi nói về vấn đề siêu nhiên, giọng nói của Lavelle biểu lộ sự kính cẩn và niềm tin. Nhưng khi nhắc đến người em trai, giọng nói của y có vẻ giả dối và nỗi tiếc thương của y chẳng mang đến tính thuyết phục gì cả.
Jack nhận thấy sự trả thù không phải là động cơ chủ yếu của Lavelle.
Jack nói:
- Ở bên kia thế giới, hẳn người em trai của anh không muốn anh báo thù như thế này đâu!
- Muốn chứ! Trung úy không biết em trai tôi đâu.
- Nhưng ít ra tôi cũng có thể khẳng định với anh Pontrain không giống như anh. Pontrain là người tốt và đương nhiên sẽ không muốn thấy cái cảnh giết chóc như thế. Điều đó chắc sẽ làm Pontrain phát tởm.
Lavelle không nói năng gì nhưng sự im lặng đó đang che giấu một cơn giận dữ. Jack nói tiếp:
- Pontrain hẳn không chấp nhận việc sát hại một đứa bé, sự trả thù lây lan đến thế hệ thứ ba như vậy, Pontrain không có điên rồ như anh.
Lavelle nổi cáu:
- Dù Pontrain có đồng ý hay không thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
- Theo tôi nghĩ, sự trả thù không phải là động cơ thật sự của anh.
Lavelle không trả lời. Jack nói:
- Vì em trai anh chắc không hề ưa thích chuyện giết chóc này, vậy vì sao anh lại ra tay chứ?
Lavelle nói, giọng nhát gừng, tức tối:
- Thì tôi làm cho tôi, cho cá nhân tôi. Tôi hãnh diện trước những cái chết đó.
- Hãnh diện ư? Giết người mà là hãnh diện ư? Thật là vô nghĩa, điên khùng!
- Không hề vô nghĩa chút nào. Đó là lý lẽ của Cổ Nhân, những thần linh Pétro và Congo. Bất cứ ai dám động đến sinh mạng anh em của một Boko đều phải bị trừng trị. Việc sát hại em trai tôi là cái tát mà người ta dành cho tôi. Điều đó làm nhục tôi, hạ thấp tôi. Tôi không thể chấp nhận được. Quyền năng của một Boko như tôi sẽ bị suy yếu nếu tôi không trả thù. Các Cổ Nhân sẽ không kính trọng tôi nữa: họ sẽ quay mặt đi, không giúp đỡ và trao cho tôi sức mạnh của họ nữa. Nếu muốn được các thần linh Pétro và Congo nể trọng và che chở, tôi phải trả thù cho em trai tôi bằng ít nhất là hai mươi án mạng.
- Quá điên rồ!
- Một ngày kia anh sẽ thấy là không hề điên rồ chút nào.
- Điên rồ! - Jack nhắc lại.
Lavelle nói:
- Tôi muốn khuyên anh một điều.
- Trong số những kẻ tình nghi gây án mà tôi được biết, thì anh là người duy nhất thích đưa ra những lời khuyên bảo ấy nhỉ.
- Tôi khuyên anh nên tránh xa vụ này.
- Anh cứ nói như đùa!
- Hãy tránh ra đi.
- Không được!
- Anh từ nhiệm đi.
- Không!
- Chắc anh sẽ nghe tôi nếu anh biết rằng điều đó sẽ có ích cho anh.
- Anh là thằng khốn kiếp!
- Tôi biết.
- Anh phải hiểu tôi là một sỹ quan cảnh sát! Anh không thể làm tôi lùi bước bằng cách đe dọa tôi đâu! Càng dọa dẫm thì tôi lại càng lao vào. Cảnh sát ở Haiti cũng vậy, như tôi thôi. Vả lại, nếu tôi từ nhiệm thì anh được ích lợi gì hả? Một người khác cũng sẽ thay thế tôi và anh vẫn sẽ tiếp tục bị truy nã.
- Đúng là vậy. Nhưng dù là ai chăng nữa thì người thay thế anh sẽ không có đầu óc đủ thoáng để có thể tin vào quyền năng của đạo Vaudou như anh. Y sẽ tiến hành điều tra như thường lệ và tôi không lo lắng chuyện đó.
Jack sững sờ:
- Anh cho rằng lối suy nghĩ thoáng rộng của tôi là sự đe dọa đối với anh à?
Thay vì trả lời câu hỏi, Lavelle lại nói:
- Được thôi, nếu anh không chịu từ nhiệm thì hãy ngưng cuộc tìm hiểu của anh về đạo Vaudou đi. Hãy tiến hành điều tra theo cái cách mà cô nàng đồng nghiệp của anh mong muốn ấy.
- Anh thật quá quắt! - Jack nói.
- Với sự tò mò của anh, rồi anh sẽ chỉ tìm thấy sự giải thích mang tính chất siêu nhiên mà thôi. Đừng tiếp tục con đường đó nữa, đấy là tất cả những gì mà tôi yêu cầu.
- Thế thôi à! Nằm mơ đi ...
- Hãy làm việc với những công cụ lấy dấu vân tay, với những chuyên gia pháp chứng và những kỹ thuật thông thường của anh đi. Hãy thẩm vấn các nhân chứng tùy thích ...
- Cám ơn sự cho phép của anh nhé!
- Điều đó không quan hệ gì đến tôi - Lavelle nói tiếp, không quan tâm đến lời nói của Jack. Rồi anh sẽ không còn dịp để nghe tôi nói những lời này nữa đâu. Khi nào dẹp xong gia đình Carramazza, tôi sẽ đi biệt trước khi anh có thể lần ra một dấu vết nào. Anh hãy quên đạo Vaudou đi.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Có tiếng rít lên trong ống nghe khiến Jack nhớ đến con rắn màu đen mà Carver Hampton đã mô tả. Anh đưa ống nghe ra xa, nhìn nó với vẻ nghi ngờ rồi bỗng nhiên cảm thấy nực cười và lại áp ống nghe vào tai.
- Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, lần tìm theo cái hướng đó ... thì tôi sẽ băm xác hai đứa con của anh đấy!
Jack cảm thấy ruột gan mình quặn thắt. Lavelle nói tiếp:
- Chắc anh còn nhớ cái xác của Dominick Carramazza và hai tên cận vệ chứ?
Rồi đột nhiên, cả Jack và Lavelle cùng nói một lúc: Jack gào thét trong khi Lavelle vẫn giữ giọng trầm tĩnh:
- Mày là thằng chó chết, biết chưa ...
- Bộ không nhớ đến cái xác bị xé nát của Dominick sao ...
- Mày không được động đến ...
- ... với hai con mắt bị móc và đầm đìa máu?
- ... các con tao, nếu không ...
- Một khi đã kết thúc Davey và Penny ...
- ... Liệu hồn cái mồm bẩn thỉu của mày!
- ... thì chúng chỉ còn là một đống thịt ...
- Tao nói cho mày biết ...
- ... thịt băm dành cho chó ...
- ... tao sẽ tìm ra mày ... Đồ rác rưởi! Khi đe dọa các con của tao, mày đã từ bỏ cơ may sau cùng rồi đấy! Mày nghĩ mày là ai hả? Thượng Đế à? Đây là Hoa Kỳ, mày phải biết điều đó. Mày không thể trốn đi đâu được, một khi đã đe dọa các con tao!
- Tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ, từ giờ cho đến cuối ngày. Sau đó, nếu anh không nhượng bộ, tôi sẽ giết Davey và Penny, sẽ rất khó khăn cho chúng đây!
Nói xong Lavelle gác máy.
- Mày chờ đó, thằng khốn - Jack gào lên.
Nắm chặt ống nghe trong tay, anh cố nối lại cuộc nói chuyện, cố liên lạc lại với Lavelle. Anh thở hổn hển như chú bò tót trong đấu trường, đầu và dạ dày đau nhức.
Một lúc sau, anh bỏ đi, run bần bật vì giận dữ. Rồi anh đứng im một lúc dưới trời tuyết và dần dần lấy lại được bình tĩnh.
Anh thầm nghĩ, không có gì phải lo sợ hết. Penny và Davey đang yên ổn ở trường, nơi đó có nhiều người sẵn sàng bảo vệ hai bé. Dì Faye sẽ đến đón chúng vào lúc ba giờ để đưa về nhà dì. Dĩ nhiên, Lavelle không biết điều đó. Nếu tối nay hắn muốn ra tay sát hại hai đứa bé, chắc hắn sẽ nghĩ chúng phải ở nhà. Tuy Carver Hampton khiếp sợ đến thế, nhưng Lavelle không thể nào biết hết mọi chuyện được. Hắn đâu phải Thượng Đế chứ! Như vậy, hai đứa bé sẽ an toàn khi sống ở nhà dì Faye và Keith. Jack thấy giải pháp cho chúng qua đêm ở đó là ổn hơn hết. Cũng có thể chúng nên tạ ở đó ít ngày cho đến khi Lavelle bị bắt giữ. Cũng có thể anh sẽ cho chúng nghỉ học vài ngày cho đến khi vụ án kết thúc. Anh sẽ yêu cầu đại úy Gresham cho người bảo vệ chúng, và có thể một nhân viên cảnh sát sẽ được gởi đến nhà dì Faye trong những lúc Jack vắng mặt. Như thế là ổn. Anh quyết định sẽ gọi điện cho Faye để giải thích tình huống và báo cho Faye biết để đề phòng có người theo dõi khi đến đón các con của anh.