Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 13
L
ucy, chị sao rồi? – Caro quay sang nhìn chị.
Hình như Lucy không nghe thấy.
— Chị không sao chứ? – Caro hỏi lại.
— Chuyện gì đã xảy ra thế này? – Lucy lẩm bẩm, nó vẫn đứng dựa vào tường, tay chân vẫn run rẩy vì sợ. – Ai đã làm chuyện này? Có phải ngài Wood… Caro định trả lời thì bị tiếng kêu kinh ngạc của bà mẹ ngắt lời. Bà Lafaye bật đèn trần nhà lên. Ánh đèn khiến cho chị em Lucy phải chớp mắt lia lịa vì chói.
— Chết thật đấy! – Bà Lafaye kêu lên.
Bà định gọi ông Lafaye, nhưng lại thôi vì sực nhớ là ông ấy không có nhà. Con Cookie mừng rỡ chạy vào trong phòng. Nó không hiểu tại sao vào giờ này mọi người đã tập hợp đầu đủ đến vậy. Rồi như chợt nhận ra điều gì, nó bắt đầu cúi sát đất, gí mũi đánh hơi mấy cái mảnh vỏ trứng vỡ.
— Cút ngay ra ngoài! – Bà Lafaye lại hét lên và dung một tay túm lấy con chó quẳng nó ra ngoài rồi đóng sập cửa. Sau đó, bà lắc đầu, đi về giữa phòng, đôi chân trần của bà dính be bét toàn sữa.
Lucy bắt đầu run rẩy giải thích:
— Khi xuống đây uống nước, con đã… đã thấy mất trật tự như thế này rồi. Thực phẩm, đồ nữ trang của con, tất cả…
— Chính ngài Wood là thủ phạm đấy mẹ ạ. Mẹ hãy nhìn nó mà xem! – Caro lên tiếng.
— Thôi đủ rồi! Như thế là đủ rồi! Tôi đã chán ngấy cái chuyện ấy đến tận cổ rồi! – Bà Lafaye gào lên. Bà nhăn nhó đánh giá lại cái hậu quả chua chát này rồi quay sang nhìn chòng chọc vào con rối.
— Tôi biết mà, tôi biết thế nào rồi cũng sẽ xảy ra những chuyện chỉ vì mấy cái con rối vô tích sự kia. – Bà vừa mỉa mai vừa quay sang nhìn hai cô con gái như muốn buộc tội chúng.
— Chính là tại ngài Wood đấy, mẹ ạ. – Lucy nói quả quyết, hai tay nắm chặt lại. – Con biết rằng con rối đó có vẻ ngu ngốc, nhưng…
— Im ngay! – Bà Lafaye bực mình ra lệnh. – Tôi hoàn toàn ngán ngẩm rồi. Ngao ngán lắm rồi!
Nói xong, bà nhìn chằm chằm vào con rối đang toét miệng ra cười với hàng tá dây chuyền trên cổ.
— Tôi sẽ tịch thu mấy con rối của các chị mới được. Cái chuyện này đã làm tôi chịu hết nổi rồi. – Bà tuyên bố với hai cô con gái.
— Nhưng… – Lucy phản đối.
— Như thế là không công bằng! – Caro cũng lên tiếng phản đối lại bà mẹ.
— Thật đáng tiếc! Nhưng đó lại là giải pháp duy nhất! – Bà Lafaye. Sau khi nhìn đống đồ ngổn ngang một lần nữa, cơn giận của bà lại càng cháy bùng lên, bà quát:
— Các con hãy thử nhìn bếp mà xem!
— Nhưng con có làm gì đâu! – Caro rền rĩ cãi lại.
— Còn con, con cần ngài Wood để chuẩn bị cho ngày hội trường cuối năm. – Lucy tiếp tục phản đối mẹ. Tất cả mọi người đều đang hy vọng ở con. Bà Stanley cũng đang tin tưởng ở con.
Bà Lafaye hết nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia. Cuối cùng, bà nhìn thẳng vào mặt Lucy và gắt gong hỏi:
— Cái con rối khốn kiếp ở dưới đất kia là của con phải không?
— Vâng ạ. Nhưng không phải con là người đã gây ra cái chuyện này. Con xin thề với mẹ đấy!
— Thế cả hai chị đều thề rằng mình không phải thủ phạm gây ra chuyện lộn xộn này chứ gì? – Bà Lafaye hỏi tiếp, lúc này nhìn gương mặt bà có vẻ như đã rất mệt mỏi dưới ánh đèn trần.
— Vâng, đúng thế ạ! – Caro nhanh nhảu trả lời.
— Vậy thì mẹ sẽ tịch thu cả hai con rối của hai đứa. Thật đáng tiếc! Mẹ buộc phải làm như vậy bởi một trong hai con đã nói dối. Tôi rất buồn, nhưng chuyện nó phải xảy ra như vậy, biết làm sao được!
Cả ba mẹ con lại đứng ngây ra nhìn đống đổ nát. Một bầu không khí nặng nề bao trùm khắp cả căn phòng. Được một lát, Lucy là người lên tiếng đầu tiên:
— Mẹ à, nếu Caro và con cùng nhau lau chùi chỗ này thì sao? Gương mặt Caro rạng rỡ hẳn lên:
— À, vâng! Bọn con sẽ bỏ tiền túi ra mua trả mẹ những đồ ăn đã bị giập nát này. Và bọn con sẽ lau chùi cho sạch như gương mới thôi. Con xin mẹ đấy! Mẹ hãy cho bọn con một cơ hội đi…
Bà Lafaye do dự nhìn vào bộ mặt nài nỉ của hai cô con gái rồi trả lời:
— Thôi được, mẹ đồng ý. Mẹ muốn cái bếp này sẽ phải sạch bong khi mẹ xuống đây vào sáng mai. Dưới nền này sẽ không còn dính một chút thực phẩm hay một hạt đồ trang sức nào nữa. Tất cả mọi thứ đều phải được xếp đặt đâu vào đấy, nghe chưa?
— Đồng ý! – Cả hai chị em đồng thanh đáp lại.
Tuy nhiên, bà Lafaye vẫn phải tiếp tục cảnh báo hai cô con gái ngỗ nghịch của mình.
— Và mẹ không muốn thấy bất cứ một con rối nào ở trong bếp này nữa. Mẹ cũng không muốn nghe bất cứ một cuộc cãi cọ nào dù rất nhỏ về mấy cái con rối ấy. Không được tranh giành, không được ganh tỵ. Không bao giờ được để mẹ phải nghe những lời nói ngu ngốc về mấy con búp bê vô dụng ấy. Nếu không làm được như vậy thì đừng có trách mẹ là quá nghiêm khắc nghe chưa?
— Chúng con xin hứa với mẹ như vậy. – Lucy vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô em gái.
— Cảm ơn mẹ. – Caro nói thêm vào. – Mẹ cứ đi ngủ đi. Mọi thứ cứ để bọn con lo.
Rồi nó khẽ đẩy bà mẹ về phía cửa.
Hai chị em sinh đôi bắt tay vào dọn dẹp. Không ai nói với ai một lời. Chúng cứ lầm lũi với các công việc nhặt, lau, hót… cho tới khi nền bếp sạch sẽ như cũ.
Cuối cùng Lucy lùi ra xa để kiểm tra xem tất cả đã gọn gàng hay chưa. Sau đó mới lẳng lặng nhặt ngài Wood lên. Con rối vẫn ngoác miệng ra cười như thể nó rất hài lòng về những chuyện xảy ra vừa rồi.
“Con rối này chỉ mang lại toàn những điều phiền phức”. – Lucy thầm nghĩ.
Hai chị em tắt đèn, rời khỏi bếp rồi mệt mỏi leo lên cầu thang. Ánh trăng màu xanh nhạt vẫn nhẫn nại chiếu qua rèm cửa sổ vào trong phòng ngủ của hai chị em sinh đôi. Mặc dù cửa sổ vẫn đang mở, nhưng không hiểu sao không khí trong phòng vẫn nóng ẩm và ngột ngạt đến thế. Lucy liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức để trên bàn: Lúc này đã là ba giờ hai mươi phút sáng rồi.
Clac-Clac vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế bành bên cửa sổ, và đang mỉm cười trong bóng tối. Không chậm trễ một giây, Caro nhảy luôn lên giường, quay lưng về phía chị ngủ tiếp.
Lucy nhấc ngài Wood từ trên vai xuống. “Mày chỉ toàn gây ra những chuyện phiền toái thôi. – Nó tức giận suy nghĩ. – Chỉ toàn những điều phiền phức”.
Ngài Wood có vẻ đang chế nhạo nó bằng nụ cười tinh quái trên môi.
“Mình đã bắt đầu thấy ghét nó – Lucy nghĩ. – Mình bắt đầu sợ và ghét nó rồi”.
Lucy cáu tiết mở tủ tường ra, quẳng con rối lên rồi đóng sập cửa vào.
Nó lao lên giường trong khi trống ngực vẫn còn đập thình thực. Toàn thân nó rơi vào trạng thái mệt mỏi và đau đớn. Nó vùi đầu vào trong gối và nhắm nghiền mắt lại. Nó chuẩn bị chợp mắt thì lại giật thót người tỉnh dậy bởi một giọng nói nhè nhẹ vang lên từ đâu đó:
— Hãy để cho ta ra! Hãy để cho ta ra khỏi đây!
Giọng nói ngàn ngạt đó phát ra từ chiếc tủ tường.