Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Collins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Hunger Games
Dịch giả: Trần Quốc Tân
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hôi thúc đầu tiên của tôi là trườn khỏi cái cây, nhưng tôi đang bị buộc vào nó. Bằng cách nào đó các ngón tay vụng về của tôi cũng tháo được cái khóa thắt lưng và tôi rơi sầm xuống đất thành một đống, vẫn loay hoay trong chiếc túi ngủ. Không có thời gian để thu dọn bất cứ thứ gì. May thay, chiếc ba lô và bình nước của tôi đã ở sẵn trong chiếc túi ngủ. Tôi vội nhét chiếc thắt lưng vào, kéo chiếc túi quàng qua vai và chạy bay đi.
Cả khu rừng chìm trong lửa và khói. Các cành cây gãy do cháy rơi như mưa dưới chân tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là chạy theo những động vật khác, những con thỏ và hươu và thậm chí tôi còn thấy một đàn chó hoang chạy như bay xuyên qua rừng. Tôi tin vào khả năng định hướng của chúng bởi vì bản năng sinh tồn của chúng nhạy bén hơn mình. Nhưng chúng chạy nhanh hơn rất nhiều, bay qua các bụi cây một cách nhẹ nhàng trong khi đôi bốt của tôi thì bị vướng vào rễ cây và các cành cây to bị đổ xuống, nên không có cách nào để tôi có thể theo kịp chúng.
Hơi nóng thật kinh khủng, nhưng tệ hơn thế chính là khói, đang có nguy cơ làm tôi ngạt thở bất cứ lúc nào. Tôi kéo cổ áo sơ mi lên che mũi, may mắn là nó bị ướt bởi mồ hôi và nó trở thành một chiếc khẩu trang mỏng. Và tôi chạy, nín thở, chiếc túi của tôi đập mạnh trên lưng, mặt tôi bị một vết cắt của một cành cây xuất hiện đột ngột trong lớp khói xám mù mịt, bởi vì tôi biết nhiệm vụ của tôi là phải chạy.
Vụ cháy này không phải do lửa trại của các cống phẩm bị bùng lên mất kiểm soát, không có sự cố bất ngờ nào hết. Ngọn lửa tấn công tôi rơi xuống từ một độ cao bất thường và rất giống nhau cho thấy chúng phải do con người, do máy móc, do các Nhà thiết lập Trò chơi tạo ra. Hôm nay đã quá im ắng. Không có thêm cái chết nào, có lẽ cũng không có cuộc chiến nào cả. Khán giả Capitol sẽ bắt đầu cảm thấy buồn chán, kêu ca rằng Trò chơi này ngày càng trở nên tẻ nhạt. Đây là điều mà Trò chơi này không được phép.
Thật không khó để hiểu được động cơ của các Nhà thiết lập Trò chơi. Một bên là nhóm những kẻ Chuyên nghiệp và một bên là những người còn lại chúng tôi, có lẽ đã rải rác đi xa và khó có thể chạm trán nhau trong đấu trường. Đám cháy được thiết kế để xua chúng tôi ra, hướng chúng tôi về cùng một chỗ. Đó không phải là một biện pháp độc đáo nhất mà tôi đã từng xem, nhưng nó lại vô cùng hiệu quả.
Tôi nhảy vượt qua một khúc gỗ cháy. Không nhảy đủ cao. Đuôi áo khoác của tôi bị bắt lửa và tôi phải dừng lại để cởi nó ra, dập tắt lửa. Nhưng tôi không muốn để mặc chiếc áo bị xém lửa và cháy âm ỉ như thế nên tôi mạo hiểm nhét nó vào chiếc túi ngủ, hy vọng rằng việc thiếu không khí sẽ giúp dập tắt được những chỗ tôi không thể dập. Đây là tất cả những gì tôi có, những thứ tôi đang vác trên lưng, và nó cũng đã quá ít cho việc sống còn rồi.
Thời gian chỉ còn tính bằng phút cho đến khi cổ họng và mũi tôi bị thiêu đốt. Các cơn ho bắt đầu rất nhanh sau đó và phổi của tôi bắt đầu cảm thấy như thể chúng thực sự bị nấu chín. Sự khó chịu chuyển sang đau đớn cho đến khi mỗi hơi thở đều đem đến sự bỏng rát trong ngực tôi. Tôi cố ẩn núp dưới một tảng đá nhô lên ngay khi những cơn ói mửa bắt đầu, và tôi đã nôn ra toàn bộ bữa tối đạm bạc của mình và bất kể lượng nước nào còn lại trong dạ dày. Cúi gập đầu trong hai tay và đầu gối, tôi nôn cho đến khi không còn gì để cho ra nữa.
Tôi biết tôi phải tiếp tục đi, nhưng lúc này tôi đang run rẩy và đầu óc váng vất, há hốc miệng để hít lấy không khí. Tôi tự cho phép mình uống một ngụm nước để súc miệng và nhổ đi, sau đó uống một vài ngụm nước khác từ chiếc bình. Ngươi có một phút, tôi tự nhủ. Một phút để nghỉ ngơi. Tôi tranh thủ thời gian sắp xếp lại các vật dụng của mình, cuộn chiếc túi ngủ lại và nhét bừa mọi thứ vào chiếc ba lô. Một phút của tôi đã hết. Tôi biết đã đến lúc phải lên đường, nhưng khói đã che phủ hết suy nghĩ của tôi. Những con thú giúp tôi định hướng đã nhanh chân bỏ lại tôi đằng sau. Tôi biết lúc trước tôi không ở trong khu vực rừng này, không có những tảng đá lớn giống tảng đã tôi đang trú ẩn trong suốt chuyến đi của tôi trước đây. Các Nhà thiết lập Trò chơi đáng hướng tôi đến đâu? Quay lại hồ nước? Tới một địa hình hoàn toàn mới, nơi chứa đầy các hiểm họa? Tôi đã vừa mới tìm được vài giờ yên bình ở ao nước khi đợt tấn công này bắt đầu. Liệu có con đường nào khác song song với chỗ có đám cháy để tôi có thể quay trở lại đó không, ít nhất là để tới nguồn nước? Bức tường lửa phải có giới hạn và nó không thể cháy mãi được. Không phải vì các Nhà thiết lập Trò chơi không thể cung cấp đủ nhiên liệu cho đám cháy mà bởi vì, một lần nữa, điều đó sẽ mang đến những lời chỉ trích về sự nhàm chán từ phía khán giả. Nếu tôi có thể quay trở lại đằng sau bức tường lửa, tôi có thể tránh gặp nhóm Chuyên nghiệp. Tôi chỉ vừa mới quyết định sẽ thử và đi vòng trở lại mặc dù sẽ mất nhiều dặm đường để tránh xa cái địa ngục kia và sau đó phải đi lòng vòng tìm đường trở lại, thì quả cầu lửa đầu tiên đập thẳng vào tảng đá cách đầu tôi khoảng hai feet. Tôi nhảy khỏi gầm tảng đá, trỗi lên một nỗi sợ hãi mới.
Trò chơi đã có một bước phát triển. Đám cháy là để bắt chúng tôi phải di chuyển, bây giờ khán giả sẽ được xem một vài trò vui thực sự. Khi tôi nghe thấy tiếng xì xì, tôi nằm sấp xuống đất, không có cả thời gian để nhìn. Quả cầu lửa đập vào cái cây bên trái tôi, nhấn chìm nó trong lửa. Vẫn nằm im là chết. Tôi vừa kịp đứng lên trước khi quả cầu thứ ba đập xuống đất ngay chỗ tôi vừa nằm, tạo nên một cột lửa đằng sau tôi. Lúc này thời gian không còn ý nghĩa khi tôi điên cuồng cố gắng chạy để né tránh các đợt tấn công. Tôi không thể nhìn ra những quả cầu lửa được bắn ra từ đâu, nhưng nó không phải là một chiếc trực thăng. Các góc độ không đủ xa. Có thể cả khoảng rừng này được trang bị những máy phóng lửa chuẩn xác mà được giấu ở những cây cối hoặc các tảng đá. Ở đâu đó, trong những căn phòng sạch sẽ, mát lạnh, một Nhà thiết lập Trò chơi đang ngồi trước một bảng điều khiển, ngón tay đặt trên các nút bấm mà có thể kết thúc cuộc sống của tôi trong vòng một giây. Tất cả việc cần phải làm là một cú bắn trực tiếp.
Bất kể kế hoạch mơ hồ nào tôi đang ấp ủ về việc quay lại chiếc ao của mình đều bị xóa sạch khỏi đầu tôi, khi tôi chạy ngoằn nghoèo và nhảy lên, ngụp xuống để tránh những quả cầu lửa. Mỗi quả chỉ to bằng một quả táo nhưng chứa sức sát thương dữ dội nếu bị chạm phải. Mọi giác quan của tôi đều phải hoạt động hết công suất khi nhu cầu sinh tồn được đặt lên hàng đầu. Không có thời gian để xem xét liệu hướng đi của tôi có đúng không. Khi có tiếng xuỵt, tôi phải hành động ngay hoặc chết.
Dù sao có nguyên nhân nào đó bắt tôi tiếp tục phải tiến về phía trước. Cả cuộc đời xem Trò chơi sinh tử cho tôi biết rằng một số khu vực nhất định trong đấu trường được thiết kế cho một số loại hình tấn công nào đó. Và rằng nếu tôi có thể thoát khỏi khu vực này, tôi có thể ra ngoài tầm bắn của các máy phóng lửa. Tôi cũng có thể rơi thẳng vào một cái hố đầy những con rắn vipe, nhưng lúc này tôi chẳng thể lo lắng về điều đó được.
Tôi không biết mình phải trườn, bò cũng như chạy lắt léo để tránh những quả cầu lửa trong bao lâu nhưng các đợt tấn công cuối cùng cũng bắt đầu giảm đi. Thật là tốt bởi tôi lại bắt đầu nôn ọe. Lần này chỉ có axit từ dạ dày làm rát cổ họng tôi và trào lên cả mũi nữa. Tôi buộc phải dừng lại khi cả người tôi co gập lại, cố gắng giải thoát khỏi các chất độc mà tôi hít phải trong suốt đợt tấn công. Tôi chờ đợi tiếng xì xì tiếp theo, dấu hiệu tiếp theo của các quả cầu lửa. Nó không xuất hiện. Ảnh hưởng của trận nôn mửa đã ép đôi mắt nhức nhối của tôi ứa nước mắt. Quần áo tôi ướt sũng mồ hôi. Không hiểu sao qua mùi khói và chất nôn mửa, tôi lại ngửi thấy mùi khét của tóc bị cháy. Tay tôi dò dẫm bím tóc của mình và phát hiện ra một quả cầu lửa đã đốt mất ít nhất là sáu inch (1 in = 2.54 cm). Món tóc bị cháy đen vỡ vụn trong các ngón tay tôi. Tôi nhìn chúng chằm chằm, bị thôi miên trước sự chuyển đổi, thì những âm thanh xì xì lại bắt đầu.
Các cơ bắp của tôi ngay lập tức phản ứng, chỉ có điều lần này không đủ nhanh. Quả cầu lửa đập xuống mặt đất ngay cạnh tôi, nhưng là sau khi nó sượt qua bắp chân tôi. Nhìn ống quần bén lửa làm tôi kinh hoàng. Tôi xoay người và vội vàng lùi ra sau bằng tay và bàn chân, la hét, cố gắng thoát khỏi nỗi kinh hoàng đó. Khi tôi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, tôi lăn đi lăn lại cái chân bị bắt lửa trên mặt đất, giúp dập tắt đi phần bị cháy tồi tệ nhất. Nhưng sau đó, không cần suy nghĩ, tôi xé đi chỗ vải còn lại bằng tay không.
Tôi ngồi trên mặt đất, cách vài yard từ chỗ đám cháy dữ dội do quả cầu lửa tạo ra. Bắp chân tôi đang nhức nhối, bàn tay tôi phủ lên vết bỏng đỏ tấy. Tôi không thể bỏ tay ra vì chân đang run dữ dội. Nếu các Nhà thiết lập Trò chơi muốn kết liễu tôi, thì đây chính là lúc thích hợp.
Tôi nghe thấy giọng của Cinna, cùng với hình ảnh của chiếc váy lộng lẫy và những viên đá quý lấp lánh. “Katniss, cô gái của lửa.” Thật là một trò đùa thú vị mà các Nhà thiết lập Trò chơi chắc đã phải tạo nên dựa vào chi tiết đó. Dường như, những bộ trang phục tuyệt đẹp của Cinna đã mang lại cách hành hạ đặc biệt này cho tôi. Tôi biết anh ấy không thể nhìn thấy trước được điều này, sẽ gây ra đau đớn cho tôi, bởi vì thật sự, tôi tin anh ấy quan tâm đến tôi. Nhưng tóm lại, có lẽ xuất hiện trong tình trạng trần như nhộng trên chiếc xe ngựa diễu hành đó lại an toàn hơn cho tôi.
Bây giờ thì cuộc tấn công đã kết thúc. Các Nhà thiết lập Trò chơi không muốn tôi chết. Vì vẫn chưa đến lúc. Mọi người đều biết họ có thể tiêu diệt chúng tôi trong vòng vài giây kể từ khi tiếng cồng mở màn vang lên. Trò vui thực sự của Trò chơi sinh tử là nhìn các cống phẩm giết chóc lẫn nhau. Đôi khi, họ giết một cống phẩm chỉ để nhắc nhở những người chơi rằng họ hoàn toàn có thể. Nhưng phần lớn, họ điều khiển chúng tôi phải đương đầu với nhau trực diện. Điều đó có nghĩa là, nếu tôi không còn bị lửa tấn công thì ít nhất cũng phải có một cống phẩm khác đang ở rất gần.
Tôi sẽ kéo lê mình lên một cái cây và ẩn nấp ngay nếu tôi có thể, nhưng khói vẫn còn dày đặc đủ để giết chết tôi. Tôi cố gắng đứng lên và bắt đầu khập khiễng đi khỏi bức tường lửa đang làm sáng cả bầu trời. Nó dường như không đuổi theo tôi nữa, ngoại trừ những đám khói đen xì khét lẹt của nó.
Một ánh sáng khác, ánh sáng ban ngày, bắt đầu nhẹ nhàng bừng lên. Những đám khói cuộn lên trong ánh nắng ban mai. Tầm nhìn của tôi rất hạn chế. Hình như tôi chỉ có thể nhìn xa được mười lăm yard (1 yard = 0.914 m) theo bất cứ hướng nào. Bất cứ cống phẩm nào cũng có thể dễ dàng ẩn nấp ở đây khiến tôi không thể nhìn thấy. Tôi nên rút con dao ra để đề phòng, nhưng tôi lo ngại về khả năng tôi có thể giữ được nó lâu. Sự đau đớn ở bàn tay tôi không thấm vào đâu so với cơn đau ở bắp chân. Tôi ghét các vết bỏng, vẫn luôn ghét chúng, ngay cả một vết bỏng nhỏ từ việc lôi khay bánh mì ra khỏi lò. Đó là loại đau đớn tồi tệ nhất đối với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ bị những vết bỏng nào như thế này.
Tôi quá mệt đến nỗi thậm chí tôi không nhận ra mình lội xuống một khe nước cho đến khi tôi ngập mắt cá chân. Đó là một khe nước suối, chảy ra từ một khe hở giữa các tảng đá và mát vô cùng. Tôi ngâm tay vào chỗ nước nông và cảm thấy đỡ đau ngay lập tức. Đây có phải là những gì mẹ tôi thường nói không? Bước đầu tiên điều trị vết bỏng là nước lạnh? Rằng nó sẽ giúp giảm nhiệt độ. Nhưng ý của bà là các vết bỏng nhỏ. Có lẽ bà sẽ đưa ra lời khuyên đó cho hai tay tôi. Nhưng còn bắp chân tôi thì sao? Mặc dù tôi không có can đảm để kiểm tra nó, tôi đoán rằng đó là một loại vết thương hoàn toàn khác.
Tôi nằm sấp bụng bên mép khe nước một lúc lâu, đu đưa hai tay trong nước, xem xét những ngọn lửa nhỏ trên móng tay mà đang bắt đầu tróc ra. Tốt. Tôi đã có đủ lửa cho cả cuộc đời rồi.
Tôi rửa hết máu và tro trên mặt. Tôi cố gắng nhớ lại tất cả những gì tôi biết về các vết bỏng. Chúng là những loại thương tích phổ biến ở Seam nơi chúng tôi nấu ăn và sửa ấm ngôi nhà của mình bằng than đá. Rồi cả những vụ tai nạn hầm mỏ nữa… Một lần có một gia đình đã đem đến một người đàn ông trẻ đã bất tỉnh cầu xin mẹ tôi cứu giúp. Vị bác sĩ của đặc khu, người chịu trách nhiệm chữa trị cho các thợ mỏ đã từ chối điều trị và yêu cầu gia đình đó đưa anh ta về nhà để chết. Nhưng họ không chấp nhận điều này. Anh ta nằm trên chiếc bàn trong nhà bếp của chúng tôi, không còn nhận thức được. Tôi nhìn thoáng qua vết thương trên đùi anh ta trước khi chạy khỏi nhà, bị hở miệng to, thịt bị cháy thành than, vết bỏng sâu đến tận xương. Tôi vào rừng và đi săn cả ngày hôm đó, bị ám ảnh bởi chiếc chân kinh khủng đó và các ký ức về cái chết của cha tôi. Điều buồn cười là Prim, cô bé mà sợ ngay cả cái bóng của chính mình, lại ở lại và giúp mẹ tôi. Mẹ tôi nói rằng những người chữa bệnh là do bẩm sinh, chứ không phải được tạo ra. Họ đã làm hết sức, nhưng người đàn ông vẫn chết, giống như người bác sĩ đã nói.
Chân tôi đang cần được chăm sóc, nhưng tôi vẫn chưa thể nhìn tới nó. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó cũng tệ như vết thương của người đàn ông đó và tôi có thể nhìn thấy được cả xương của mình? Sau đó tôi nhớ ra mẹ tôi đã nói rằng nếu vết bỏng quá nặng, nạn nhân thậm chí có thể không cảm thấy đau bởi các dây thần kinh đã bị phá hủy. Được cổ vũ bởi điều đó, tôi ngồi dậy và nâng chân ra trước mặt.
Tôi gần như xỉu đi khi nhìn thấy bắp chân mình. Thịt đỏ au bên dưới vết bỏng phồng giộp lên. Tôi bắt mình phải hít thở chậm và sâu, cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng các máy quay đang chĩa thẳng vào mặt mình. Tôi không được tỏ ra yếu đuối trước vết thương này. Không được nếu tôi muốn được giúp đỡ. Đáng thương không đem lại cho bạn sự trợ giúp. Khâm phục trước ý chí không chịu thua của bạn sẽ có tác dụng hơn. Tôi cắt phần còn lại của chiếc quần trên cẳng chăn đến tận đầu gối và kiểm tra vết thương kĩ hơn. Vùng bị bỏng to khoảng bằng bàn tay tôi. Không có chỗ da nào bị cháy đen. Tôi nghĩ nó không quá tệ để nhúng nước. Thận trọng tôi duỗi chân xuống khe nước, gác gót chiếc bốt lên một tảng đã để chiếc bốt da không bị ướt sũng, và thở dài vì việc này giúp giảm đau một chút. Tôi biết chắc rằng phải có thảo dược, chỉ cần tôi có thể tìm ra chúng, sẽ giúp vết thương liền nhanh hơn, nhưng tôi không thể hoàn toàn nhớ ra chúng. Nước và thời gian có lẽ là tất cả những gì tôi có để xoay xở.
Tôi có nên tiếp tục di chuyển không? Khói đang dần tan nhưng vẫn còn quá dày đặc để không ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu tôi tiếp tục tránh xa đám cháy, liệu tôi có không tiến thẳng vào kho vũ khí của những kẻ Chuyên nghiệp hay không? Bên cạnh đó, mỗi khi tôi nhấc chân ra khỏi nước, cơn đau lại trỗi dậy mãnh liệt khiến tôi lại phải nhúng nó trở lại. Hai bàn tay tôi đã hơi bớt nhức nhối. Chúng có thể chịu được những khoảng thời gian ngắn nhấc ra khỏi khe nước. Cho nên tôi chậm rãi sắp xếp lại đồ đạc. Đầu tiên tôi lấy nước ở cái khe cho vào đầy bình, xử lý nó, và khi đợi đủ thời gian trôi qua, tôi bắt đầu bổ sung nước lại cho cơ thể mình. Sau một lúc, tôi tự ép mình nhấm nháp một chiếc bánh quy, giúp ổn định cái dạ dày. Tôi cuộn chiếc túi ngủ lại. Ngoại trừ vài vết đen, nó gần như không bị hư hại gì. Chiếc áo khoác của tôi thì lại là vấn đề khác. Cháy xém và khét lẹt, ít nhất khoảng một foot (30,48cm) ở sau lưng không sửa chữa được. Tôi cắt bỏ phần hư hại và chỉ còn lại một miếng vải mà che được đến hết các xương sườn của tôi. Nhưng chiếc mũ trùm đầu vẫn còn nguyên vẹn và nó tốt hơn rất nhiều so với việc không có gì để mặc.
Dù đau nhưng cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Tôi phải trèo lên một cái cây và cố gắng nghỉ ngơi, trừ khi tôi muốn dễ dàng bị phát hiện. Bên cạnh đó, rời bỏ cái vũng nước của tôi dường như là không thể. Tôi sắp xếp các vật dụng của mình gọn gàng lại, thậm chí đeo cái ba lô lên lưng, nhưng tôi hình như không thể đi được. Tôi phát hiện ra một vài loại thực vật dưới nước mà rễ có thể ăn được và làm một bữa ăn nhỏ với miếng thịt thỏ cuối cùng của mình. Uống từng ngụm nước. Ngắm mặt trời đang chậm rãi hoàn thành quỹ đạo hình cung của nó trên bầu trời. Dù sao thì tôi có thể đi nơi nào khác an toàn hơn chỗ này được chứ? Tôi đặt lại chiếc ba lô và để cơn buồn ngủ chiến thắng. Nếu các Cống phẩm Chuyên nghiệp muốn tôi, hãy cứ để chúng tìm ra tôi, tôi nghĩ trước khi trôi vào trạng thái mơ màng. Cứ để chúng tìm ra tôi.
Và tìm ra tôi, chúng đã làm được. Cũng may là tôi đang chuẩn bị lên đường bởi vì khi tôi nghe thấy tiếng chân, tôi có chưa đến một phút chạy trước chúng. Trời bắt đầu tối dần. Ngay lúc tôi tỉnh giấc, tôi bật dậy và chạy, nhảy qua khe nước, bay thẳng vào bụi cây. Cái chân làm tôi bị chậm lại, nhưng tôi cảm thấy tốc độ của những kẻ săn đuổi cũng không nhanh như lúc trước khi xảy ra hỏa hoạn. Tôi nghe thấy những tiếng ho, những tiếng gọi nhau cáu gắt của chúng.
Tuy nhiên, chúng vẫn đang rút ngắn khoảng cách, giống như một đàn chó hoang, và tôi cũng làm như những gì tôi đã từng làm trong suốt cuộc đời mình trong những hoàn cảnh như thế này. Tôi chọn lấy một cái cây cao và bắt đầu trèo lên. Nếu chạy gây ra đau đớn thì leo trèo là cả một cực hình bởi vì nó đòi hỏi không chỉ toàn bộ sức lực mà còn trực tiếp cọ sát bàn tay tôi vào vỏ cây. Dù vậy tôi vẫn trèo rất nhanh, và vào lúc chúng đến được gốc cây thì tôi đã trèo được lên hai mươi feet (1ft ~ 30.48cm). Trong một lúc, chúng dừng lại và hỏi ý kiến nhau. Tôi hy vọng chúng không nghe thấy tiếng tim tôi đang đập thình thịch.
Đây có thể là điều đó, tôi nghĩ. Tôi có cơ hội nào để chống lại chúng chứ? Tất cả sáu đứa đang ở đó, năm Cống phẩm Chuyên nghiệp và Peeta, điều an ủi duy nhất của tôi là chúng cũng đang kiệt sức. Dù vậy, hãy nhìn vào vũ khí của chúng. Nhìn khuôn mặt chúng, đang cười sung sướng và hằm hè nhìn tôi, một kẻ chắc chắn phải giết ở phía trên chúng. Hoàn cảnh dường như hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng sau đó một ý nghĩ khác chợt đến. Chúng to và khỏe hơn tôi, không sai, nhưng chúng cũng nặng nề hơn. Đó là lý do mà tôi chứ không phải Gale mạo hiểm rướn lên víu những cành cây ăn quả cao nhất hay ăn cắp trứng ở những tổ chim cao nhất. Tôi ít ra phải nhẹ hơn đứa Cống phẩm Chuyên nghiệp nhỏ con nhất năm mươi hoặc sáu mươi pound (1pound ~ 0.454kg).
Lúc này tôi mỉm cười. “Mọi thứ với chúng mày thế nào?” Tôi vui vẻ gọi với xuống.
Việc này khiến chúng sửng sốt, nhưng tôi biết khán giả sẽ thích nó.
“Đủ tốt,” thằng con trai ở Đặc khu 2 trả lời. “Mày thì sao?”
“Ở đây hơi ấm đối với tao,” tôi nói. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng cười từ Capitol. “Không khí ở trên cao trong lành hơn. Tại sao chúng mày không lên đây?”
“Hãy nghĩ là tao sẽ làm vậy,” vẫn thằng con trai đó trả lời.
“Đây, cầm lấy nó, Cato,” đứa con gái từ Đặc khu 1 nói, và đưa cho hắn chiếc cung bạc cùng ống tên. Cung của tôi! Các mũi tên của tôi! Chỉ nhìn thấy chúng cũng khiến tôi tức giận đến mức muốn hét lên, với chính mình, với tên phản bội Peeta vì đã làm tôi mất tập trung nên không lấy được chúng. Lúc này tôi cố gắng nhìn vào mắt cậu ta, nhưng Peeta có vẻ cố tình tránh ánh mắt tôi vì cậu ta đang lau bóng con dao của mình bằng vạt áo.
“Không,” Cato nói, hất chiếc cung ra. “Anh sẽ sử dụng thanh kiếm của mình tốt hơn.” Tôi có thể nhìn thấy vũ khí đó, một thanh gươm ngắn và nặng đeo ở thắt lưng hắn.
Tôi cho Cato thời gian để kéo người hắn lên cái cây trước khi tôi bắt đầu trèo tiếp. Gale luôn nói tôi gợi cho anh ấy hình ảnh của một con sóc khi nhìn cái cách tôi trèo thoăn thoắt ngay cả trên một cành cây mảnh dẻ. Một phần đó là do cân nặng của tôi, một phần là do thực hành. Bạn phải biết chỗ nào để bám tay và đặt chân vào. Tôi đã trèo cao thêm ba mươi feet nữa khi tôi nghe thấy tiếng cành cây gãy và nhìn xuống để thấy Cato bị bầm dập khi hắn cùng một cành cây rơi sập xuống đất. Hắn ta bị đập xuống đất rất mạnh và tôi đang hy vọng hắn bị gãy cổ thì hắn đứng dậy và chửi rủa như một con thú điên.
Con bé cầm những mũi tên, Glimmer, tôi nghe một đứa gọi nó – eo, những cái tên mà người ở Đặc khu 1 đặt cho con của họ thật buồn cười – dù sao Glimmer cũng cố leo lên cây cho đến khi những cành cây bắt đầu gãy dưới chân nó và sau đó đã khôn ngoan mà dừng lại. Bây giờ tôi ít nhất cũng ở trên cao tám mươi feet. Con bé đó cố gắng bắn tôi và ngay lập tức có thể thấy nó không có khả năng sử dụng cung tên. Tuy nhiên, một trong những mũi tên đã bắn vào thân cây ở chỗ rất gần tôi, và tôi có thể lấy được nó. Tôi vẫy nó chọc tức phía trên cô ta, như thể đây là mục đích duy nhất của việc lấy nó, khi thực ra là tôi định sẽ dùng nó nếu như tôi có cơ hội. Tôi có thể giết chúng, tất cả bọn chúng, nếu những vũ khí bằng bạc kia ở trong tay tôi.
Nhóm Chuyên nghiệp tập hợp lại dưới đất và tôi có thể nghe thấy chúng lầm rầm bí mật với nhau, giận dữ vì tôi đã khiến chúng trông như những tên ngốc. Nhưng trời đã chạng vạng tối và chúng không có khả năng tấn công tôi. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng Peeta nói đầy cay độc. “Ồ, cứ để cô ta ở trên đó. Có vẻ như cô ta cũng chẳng đi đâu được. Chúng ta sẽ giải quyết cô ta vào sáng mai.”
Chà, cậu ta đã đúng về một việc. Tôi không đi đâu được. Tất cả sự giảm nhẹ đau đớn ở khe nước đã biến mất, giờ đây tôi đang cảm thấy toàn bộ sự bỏng rát của các vết thương. Tôi trườn xuống một chạc ba của cái cây và vụng về chuẩn bị một chỗ để ngủ. Mặc chiếc áo khoác vào. Mở chiếc túi ngủ của tôi ra. Lấy thắt lưng buộc mình vào cây, và cố gắng để không rên rỉ. Nhiệt độ trong chiếc túi là quá nóng cho chân tôi. Tôi xẻ một đường trên chiếc túi ngủ và treo bắp chân mình ra ngoài trời. Tôi phun nước lên vết thương ở chân và hai tay.
Tất cả dáng vẻ hiên ngang của tôi đã biến mất. Tôi yếu đi vì đau và đói, nhưng tôi không thể ăn được. Ngay cả nếu tôi có thể qua được đêm nay, thì chuyện gì sẽ đến vào sáng mai? Tôi nhìn chằm chằm lên tán lá, cố gắng buộc bản thân nghỉ ngơi, nhưng các vết bỏng lại không cho tôi yên. Chim chóc cũng đang dần đi ngủ đêm, hót những bài hát ru cho con của chúng. Các sinh vật ban đêm bắt đầu xuất hiện. Một con cú rúc lên. Mùi của một con chồn hôi nhè nhẹ xen lẫn mùi khói. Ánh mắt của một con thú nào đó đang quan sát tôi từ những cái cây bên cạnh – có lẽ là một con chuột túi ô pốt – bị thu hút bởi ánh lửa từ những ngọn đuốc của các Cống phẩm Chuyên nghiệp. Đột nhiên, tôi chống người dậy trên một khuỷu tay. Đó không phải là mắt của con chuột túi ô pốt nào cả. Tôi biết quá rõ ánh phản chiếu trong vắt như thủy tinh đó. Thực sự, chúng không thể là mắt của các con thú. Trong những tia sáng lờ mờ cuối cùng của ngày, tôi nhìn ra cô bé, đang im lặng nhìn tôi qua những cành cây. Rue.
Cô bé đã ở đây bao lâu rồi? Có lẽ suốt thời gian vừa rồi. Bất động và không bị phát hiện ra khi mọi hành động thì diễn ra ngay bên dưới em. Có lẽ cô bé đã trèo tót lên cái cây của mình trước cả tôi khi nghe thấy nhóm Chuyên nghiệp đến gần.
Trong một lúc chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Sau đó, thậm chí không làm lay động cả một chiếc lá, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé trượt ra khoảng không và chỉ vào một thứ gì đó phía trên đầu tôi.
Đấu Trường Sinh Tử 1/3 Đấu Trường Sinh Tử 1/3 - Suzanne Collins Đấu Trường Sinh Tử 1/3