You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Doom 007
Upload bìa: Doom 007
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2228 / 44
Cập nhật: 2016-04-12 16:57:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Bắt Đầu Luyện Quân
gày thứ ba trên đất Campuchia, …
Sáng nay ba thằng dậy từ lúc 5h sáng, đánh răng rửa mặt xong qua gọi cửa Ngọc Anh thì con bé đã dậy từ bao giờ rồi, đang ngồi chơi điện thoại, đúng là con gái có khác, đi chợ dậy rõ sớm, chăm chỉ quá cũng hại thân. Ăn sáng qua loa dưới nhà khách với mấy người khách trọ khác rồi cả bốn đứa kéo nhau đi ra chợ. Mọi chuyện mua bán, mặc cả đều giao cho Ngọc Anh cả, ba thằng chỉ có nhiệm vụ đi theo bảo vệ và ngắm các chị đi chợ sớm. Nói vậy chứ bọn em cũng có ích lắm, nhìn thấy một đứa con gái hiền hiền ăn nói nhỏ nhẹ mà đi chợ là mấy bà bán hàng chém ngay. Nhưng khi nhìn thấy đi cung là ba thằng, một thằng đột biến cao 1m87 nặng 95kg, cơ bắp cuồn cuộn, mặt nhìn chai đá, một thằng thì da trắng như người chết, lừ lừ đi theo, mắt vô hồn quét khắp lượt và một thằng nhìn hiền lành, thư sinh mà ánh mắt sắc lạnh, tay cứ chống hờ bên thắt lưng (bên trong dấu một sợi roi cửu tiết). Trông ba ông hộ pháp như thế thì có cho tiền các bà cũng chẳng dám nặng lời với con bé kia.
Lông bông khắp chợ đến tận 8h sáng, bọn em cũng mua được một con gà trống, gạo nếp đồ xôi, thịt lợn, hoa quả, bánh. Đem về mượn bếp bà chủ nhà nghỉ để làm con gà và đồ xôi thì bà còn cười vui vẻ, xắn tay vào làm giúp, có vẻ như thằng Việt đã giải thích trước với hai vợ chồng chủ nên họ mới thoải mái thế, chẳng gì thì cũng tự nhiên có người đến giải quyết mấy vụ hồn ma bóng quế, dân làng cũng yên ổn làm ăn. Trong lúc bà chủ và Ngọc Anh làm trong bếp thì em và thằng D được ông chủ nhà giao công việc giã thịt để gói nem, ông bảo không cũng thì thôi chứ đã cúng thì phải đàng hoàng, tinh tươm mới tỏ lòng thành. Riêng thằng Việt thì là nhận vật chính nên ông bảo nó lên tầng nghỉ ngơi cho tĩnh tâm, thanh thản, vừa nghe xong thì nó chạy tót luôn lên phòng, khoái trá cười vọng lại:
- Hai vị ái khanh ở đó lo việc bếp núc đi nhé! Trẫm phải đi lo chuyện đại sự. Làm cho cẩn thận vào, tối cũng xong thì trẫm ban ân cho cùng ngồi Ngự Thiện.
Hai thằng tức cành hông mà không làm gì nó được,quay ra lấy hai cái cối đựng thịt rồi bắt đầu giã, em và ông chủ yếu người nên hai người giã một cối, thằng D thì kiêm nguyên cối kia. Nói yếu thế thôi chứ ông chủ già mà còn khỏe lắm, giã ngang sức với em mà không rỏ một giọt mồ hồi, hơi thở cứ đều đều. Hai người đang giã thì chợt ngưng lại bởi tiếng chày thình thịch dồn dập, cả hai quay sang chỗ thằng D nhìn thì cùng đứng hình, mắt chữ O mồm chữ A luôn. Bây giờ em mới thấy anh cốt đột đại triển thần uy giã nem của mình, thằng D hai tay cầm hai cái chày nặng ngót 10 cân, cứ thế giã đều đều không dứt xuống cối, cơ bắp người nổi lên cuồn cuộn, mấy chị trọ và mấy cô hàng xóm nhìn qua cứ ồ à, trầm trồ như thấy lần đầu. Em tưởng tượng nó mà giã hai cái chày đó vào mình thì chắc đem xẻng mà dọn xác mất. Nhưng dụng tốc thì bất đạt, thằng D giã quá nhanh làm thịt không nhuyễn mà nát luôn, báo hại lúc ba người gói nem nó cứ bở bục ra, cả dãy phòng dưới theo dõi bọn em từ nãy tới giờ, thấy vậy thì cười ầm lên, anh D "sung mãn" ngượng quá chạy tót lên phòng với thằng Việt, nhưng ngay sau đó là một tràng cười xỉ nhục của thằng Việt vang lên, và tất nhiên tiếp theo là một loạt tiếng kêu cứu, gào thét từ chính nó. Gói xong nem thì em chạy lên gia nhập, vừa vào phong thì thầy thằng Việt đang nằm bẹp dưới đất, bị trùm cái chăn lên trên, thằng D thì ngồi lên trên cả cái chăn và thằng Việt cười man rợ:
- Giờ thì ai đang cười hả Bệ hạ?
Thằng Việt ở trong chăn cười sằng sặc, thò cái ổng thổi hương ra ngoài:
- Nếm thử Mê hồn hương của ta đây!
Thằng D vốn biết tiếng chế thuốc của thằng này nên nín thơ lại, chụp lấy cái ống rồi thổi ngược vào, thằng Việt ở trong chăn vừa cười vừa ho sặc sụa, hóa ra nó nhét thuốc linh tinh vào trong đó để dọa thằng D rồi thoát ra, nhưng lại không ngờ đến chuyện này. Thằng D hé chăn ra một lúc cho khói bay hết, sau nó hỏi thằng Việt thấy thoải mái dễ thở chưa, thằng Việt bảo:
- Đem tiến cống cho trẫm cái gì ăn thì trẫm ra ban thưởng cho khanh hậu hĩnh!
Vừa nghe xong thì thằng D cười lên một tràng cười đểu giả, nó hé cái chăn lên, chõ mông vào rồi …bủm một cái, xong lại trùm chăn lại, nói to:
- Đây là hương hoa Tây Vực ngàn năm mới có, kính thỉnh hoàng thượng ngự lãm!
Em kinh hoàng khi thấy trò độc ác của nó, vội lao vào cứu thằng Việt, nó liền lao ra ghì em xuống, nhân lúc đo thằng Việt vùng dậy trùm cái chăn trên giường úp lên thằng D, cả hai thằng lao vào đấm túi bụi, thằng D trơ trơ ra, cười bảo:
Đa tạ đã cho ta tấm lá chắn mới! Hai thằng ở ngoài cứ từ từ thưởng thức nhé!
Nghe nó nói xong thì em và thằng Việt chột dạ, hít hít xung quanh, một thứ mùi kinh tởm đang dần lan tỏa khắp phòng, em và nó lao luôn ra hành lang,lấy chai X-men của em đem vào xịt lấy xịt để. Nhưng cái mùi nó vẫn ám vào áo quần, ba thằng lại giành nhau cái nhà tắm.
Đến tối thì mọi thứ đã chuẩn bị xong ở vườn sau, ông bà chủ nhà cũng ra cùng. Đúng 9h, bày biện xong tất cả thì thằng Việt mặc áo cánh hạc bước vào. Nó tay trái cầm cái trống bỏi lắc liên hồi, tay phải cầm kiếm chỉ đông chỉ tây rồi cắm xuống bát hương. Bất ngờ, gió mạnh lại nổi lên, bốn phía vang lên những tiếng ầm ầm, tiếng rào rào như mưa to. Cả mâm cỗ còn đang nghi ngút khói bỗng dưng nguội hết cả, duy hoa quả thì không thấy có động gì. Thằng Việt đọc to một bài toàn tiếng lạ, sau là bằng một bài dài dằng dặc như thế nhưng lại bằng tiếng Việt, kết thúc bằng câu: " Ăn của ta thì phải nghe ta! Quân kỉ nghiêm minh, tình bất vị nể! Tất cả theo lệnh! ". Sau đó nó rút một cây cờ đen, phảy lên phảy xuống, chỉ trái chỉ phải, cứ kết thúc một hồi chỉ là lại có tiếng ào ào vang vọng. Hai thằng bọn em sợ run cầm cập, vậy mà nhìn sang vợ chồng chủ nhà vẫn thấy họ điềm nhiên như không. Sau rồi thằng Việt ra hỏi hai ông bà chủ nhà có việc gì nặng nhọc cần làm không, hai ông bà bảo là có ý định đào một cái ao con con ở đây để khách đến có chỗ chơi, nhà ngay bên cạnh suối mà không làm được vì hai ông bà yếu quá, thuê mướn thì chẳng có ai làm. Thằng Việt gật đầu rồi nó bảo ông chủ nhà dẫn nó đi lấy cái gầu tát nước, một cái xô vôi, một cái chổi quét. Một lúc sau hai người về, thằng Việt đốt một lá bùa rồi hòa vào vôi, đem ra quét một vòng tròn rộng đúng cỡ cái ao ông bà muốn, rồi nó cầm cờ phất một cái, nói một câu lệnh tiếng Cam, một câu tiếng Việt:
- Đêm nay đào cái ao rộng chừng này, sâu 2m, đào xong thì tát nước từ suối vào cho đầy, hẹn xong trước lúc gà gáy, làm xong đêm mai ta khao bánh oản với xôi thịt một mâm.
Xong xuôi tất cả, no và ông chủ nhà đi dặn hết khách trọ và hàng xóm xung quanh đêm nay không được bén mảng ra vườn sau. Thu dọn bàn cũng rồi đem vào nhà, nó cầm ba nén hương đốt lên rồi vung một vòng quanh mâm cỗ, bảo thế là ăn được rồi đấy. Em với thằng D không tin nên véo thử một nhúm xôi ăn, không hiểu sao giờ nó vẫn cứ ấm nóng thơm ngon như thường, chưa có vẻ gì là nguội cả, cũng chỉ hơi mất nhiệt ý như đồ thường để qua thời gian như vậy. Bọn em đem vào cho ông bà chủ thì ông bà chủ bảo mấy thằng đem lên phòng mà ăn, đêm nay mệt nhọc nhiều rồi. Thế là bọn em đem lên tầng, chia cho cả mấy phòng xung quanh, họ thấy có cỗ thì cũng chẳng hỏi nhiều, cảm ơn rối rít rồi đem vào. Đêm đó, bốn đứa ngồi ăn no căng bụng rồi mới đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, em với thằng D. 8h mới dậy, chạy thằng luôn xuống vườn sau. Đập vào mắt bọn em là một cái ao đã đào từ lúc nào, đầy ăm ắp nước, mấy nhà hàng xóm và khách trọ đang đứng đầy xung quanh bàn tán xì xào. Sau đó thì là ăn sáng và lại đi chợ mua đồ ăn thức uống, đồ cúng các thứ. Nhưng lúc bọn em đem về thì ông bà chủ lại kéo lại đưa cho 1tr Riel, bảo đây là tiền của mấy nhà xung quanh đem góp hết vào để cảm ơn nhóm bọn em giúp làng giải yêu giải ma. Còn đang dùng dằng không chịu thì thằng Việt bước ra cảm ơn và nhận tiền, bảo bọn em:
- Họ cho bao nhiêu mình cứ nhận tất để còn dùng cho lân sau, miễn mình không dùng tất cho bản thân là không vi phạm thệ, thế là được!
Bọn em nghe xong thì cũng không bảo sao nữa, nhưng nghe thằng Việt nói "lần sau" mà em thấy rờn rợn, chẳng lẽ cái đất Campuchia này lắm chuyện đến thế sao mà còn phải giải quyết nữa.
Ngày thứ tư, buổi sáng sớm cả bọn lại dậy tiếp và lại đi chợ, lần này mua đồ nhiều hơn hôm qua. Hôm đó bọn em làm hai mâm y hệt như hôm qua, đến trưa thì xong tất cả. Còn buổi chiều thì lên chỗ khu nhà tưởng niệm, thắp hương cho các nạn nhân, đồng thời cũng tiện thăm dò mấy lão kia. Sau khi thắp hương xong thì bốn đứa lại dạo một vòng quanh khu nhà đất, vẫn gặp mấy lão thầy kia, nhưng hôm nay mấy lão chẳng nhặt nhạnh cái sọ nào, chỉ xem xem rồi đặt xuống, quay ra nói xi xa xí xô cái gì đó với nhau.
Khoảng tầm 8h tối thì thằng Việt lại mặc áo lên đàn, lần này nó bảo bê trước một mâm ra. Hôm nay, nó lấy từ trong túi ra một cái sừng trâu cong vút, rắc vào đó một ít bột rồi lại thả 3 cái lá cây gì gì vào trong, sau đó đưa lên bụm miệng thổi. Bọn em đứng ngay đó mà chẳng nghe thấy tiếng gì cả, cứ nghĩ là sẽ có tiếng tu tu như tù và cơ, nhưng thằng Việt vừa rời cái sừng trâu ra khỏi miệng thì gió lại nổi lên ào ào, tiếng uỳnh uỳnh vang lừng bốn phía. Nó lấy ra một cây cờ xanh, phẩy hai cái rồi đọc to một tràng tiếng Cam, tiếng Thái, tiếng Trung,… trong đó có một câu tiếng Việt:
- Giữ lời hứa! Hôm nay khao quân đủ xôi thịt, bánh oản để bù cái công khó nhọc đêm qua. Còn đêm nay làm xong việc thì ta lại thưởng thêm để úy lạo quân sĩ.
Đọc xong một tràng đó thì thằng Việt trỏ cây cờ vào mâm cúng trên bàn. Được một tiếng thì hương tàn. Nó cầm cây cờ đen, phất liên tục ra bốn phía, cuối cùng cầm cái trống bỏi lên lắc liền tay. Bỗng nhiên bốn phía nổi lên tiếng reo hò ầm ầm như sấm, sau lại lặng ngắt như tờ ngay lập tức. Thằng Việt bước ra ngoài ngồi nghỉ, nó đưa hai thanh gỗ ra cho em và thằng D, bảo muốn xem thì ngậm lấy, thằng D lắc đầu như điên, sống chết cũng không chịu cầm lấy thanh gỗ, em cũng kêu:
- Việt ơi! Mày làm ơn tha cho quả thận quý giá của tao cái! Lần trước ở hiên nhà mày tao đã suýt ra quần rồi.
Thằng D nghe xong thì hình như nó linh cảm điều gì đó, hỏi lấy hỏi để em với thằng Việt là đêm ở hiên làm sao. Con bé Ngọc Anh đứng đó cứ nhìn bọn em mà cười. Sau một hồi tra hỏi thì anh cột đột cũng biết được quá khứ oan nghiệt của mình. Mặt nó chuyển dần từ tím sang đỏ và cuối cùng là màu trắng bệch, nó quay sang cố gắng cười, hỏi Ngọc Anh:
- Anh là anh cứng vía lắm nên anh không sợ đâu. Ngọc Anh tốt bụng, dễ thương, ngoan ngoãn,….nói anh nghe xem nào. Có đúng như hai thằng giặc kia nó nói không? À mà thôi, em chỉ cần gật hay lắc đầu cũng được rồi!
Ngọc Anh rụt rè gật đầu, ngay lập tức thằng D hét toáng lên, người bủn rủn, quay sang bọn em gằm ghè:
- Quân khốn kiếp dám xỏ anh suốt ngần ấy năm! Tý nữa có bao nhiêu đồ tao ăn hết, không nhường cho chúng mày miếng nào nữa.
Em và thằng Việt kinh hoàng, gật lấy gật để, bảo nó muốn ăn bao nhiêu cũng được chú hai thằng còm có mỗi bộ khung khô, nó mà đánh thì chết mất. Đang đùa đùa nhau thì tự nhiên có tiếng rầm rập, rồi cây cối rung lên ào ào như bão về. Thằng Việt đứng lên, gật đầu bảo được rồi đấy, nói đoạn nó lại bước vào đàn, tay cầm cây cờ đỏ phất một cái, sau đó thì cỗ bàn tự dưng nguội hết y như đêm qua. Xong xuôi tất cả lại dọn hai mâm vào trong như cũ, và lần này thì thằng D nốc hết nguyên một mâm. Em và thằng Việt ngồi đó nhìn nó ăn mà kinh hãi, em hỏi:
- Anh hỏi khí không phải! Thế chú cầm tinh con gì vậy?
Thằng Việt đốp luôn, giả giọng thằng D:
- Tôi tuổi con nằm đất thè lưỡi!
Em hùa theo:
- May mà chú cầm tinh con chó chết, chứ chú mà cầm tinh con chó sống thì chúng tôi phải chạy trước.
Thằng D gầm lên, cầm cả miếng oản nhét vào mồm em, rồi nó lấy thêm miếng xôi to bằng nắm tay nhét vào mồm thằng Việt. Em suýt chết ngẹn vội cắn rời miếng oản ra rồi nuốt từ từ. Quay sang phía thằng Việt, em lại lần nữa táng hồn khi thấy nó cười cười, cái môi căng rộng ra, hai bên má phồng lên, nhai nhai vài cái hết cả nắm xôi rồi nuốt cái ực, nó còn cười sằng sặc hỏi thằng D có còn nữa không. Em nhìn sang thằng D thì thấy nó cũng đang kinh hãi không kém, mồm còn miếng thịt gà mà cứ há hốc mồm ra, nhưng ngay lập tức nó vội vàng vơ hết chỗ cỗ còn lại ăn lấy ăn để, nhìn thằng Việt với ánh mắt đề phòng, một chân thì giơ ra cản thằng Việt. Thằng Việt thấy thế thì bơ như không, rút lấy sợi cử tiết ra rồi quăng ra sau lưng thằng D móc lấy cái đùi gà, kéo về nhồm nhoàm nhai. Thằng D đang ăn, sờ tới cái đùi thì không thấy đâu nữa, quay sang thì thấy thằng Việt đang nhai, nhìn khắp xung quanh thấy đầu sợi roi của thằng Việt còn bóng nhẫy mỡ. Nó vội bê hết cả mâm ra góc rồi ngồi ăn nhanh hơn nữa, đang ăn điên cuồng thì Ngọc Anh bước vào bê khay bánh bao hấp ăn đêm cho mấy đứa. Thằng D vừa nghe tiếng cạch cửa thì vội ngồi ngay ngắn, ăn nhỏ nhẹ từ tốn ngay lập tức.Lúc Ngọc Anh vừa ra khỏi phòng thì thằng D lại ăn như bản chất đê tiện của nó, ăn hết chỗ cỗ, nó nhìn sang khay bánh bọn em đang ăn với anh mắt kì lạ, nó cười hề hề rồi ngồi dịch dần lại chỗ hai thằng. Thằng Việt vội phủ đầu:
- Thằng kia ăn thế còn chưa chán lại muốn thêm! Hầy! Lòng tham thật là không đáy mà! Nếu thí chủ muốn đớp chỗ bánh này thì bước qua xác của hai lão nạp đã!
Vừa dứt lời thì thằng D xồ tới, không ai ngờ được là nó lại chơi võ, cướp ngay được một cái bánh. Em và thằng Việt vội giơ tay lên thủ thế, giữ vững trước các đòn tấn công như vũ bão của thằng cốt đột biến thái kia. Cơ mà đến ông tổ nó sống lại cũng không thể ngờ được thằng cháu chân truyền võ nhà mà lại dùng đến ngón cầm nã thủ gia truyền để cướp mấy cái bánh, cướp được quá nửa chỗ bánh rồi ăn hết sạch, thằng D no nê vác bụng về chỗ nằm, cười khoái trá kêu bánh ngon. Em và thằng Việt đành ngậm ngùi chia nhau số bánh còn lại sau vụ cướp trắng trợn.
Mấy thằng ăn no phè phỡn, đang nằm đọc truyện trên lap thì tự nhiên có tiếng mở cửa rồi Ngọc Anh chạy luôn vào phòng bọn em, mặt con bé tái mét. Bọn em hỏi có chuyện gì thì nó kêu là nhìn thấy ma, em lấy làm lạ vì con bé này thấy ma từ khi mới sinh ra, chưa sợ bao giờ mà sao lần này nó lại khiếp đến thế. Còn đang trấn an, vỗ về nó thì tự nhiên có tiếng đập ruỳnh ruỳnh vào cửa sổ, cơ mà lúc này bọn em đang ở tầng hai thì đập thế quái nào được. Bống nhiên cái cửa sổ mở tung ra, gió lùa vào lạnh ngắt. Em vội chạy ra chốt cái cửa sổ lại. Con bé Ngọc Anh thì sợ quá cứ nằng nặc không chịu về phòng, thế là 3 thằng lại ra hết ghế ngoài hành lang chém gió, cú đêm, dặn con bé là có gì lạ thì kêu lên bọn em sẽ vào ngay. Ba thằng ngồi một lúc, đang một tấc đến giời thì tự nhiên em thấy hành lang lại có hơi lành lạnh. Kiểm tra lại bộ nhớ thì em nhớ rõ ràng là hành lang này không có cửa sổ gì cả, lại thiết kế để không hút gió được. Vội quay sang bảo hai thằng kia thì thằng D cũng kêu là thấy hơi lạnh. Đột nhiên, thằng Việt đứng phắt dậy, kêu lên: "Có chuyện rồi!". Xong nó lao vào phòng, nhưng cửa lại không tài nào mở được, cứ như bị ai giữ ở trong. Em và thằng D vào gồng tay lên ấn mạnh cái tay cầm thì cửa mở toang ra. Đập ngay vào mắt ba thằng là con Ngọc Anh vẫn còn nằm ngủ im trên cái giường kê sát cửa, phía bên ngoài cửa sổ là một thứ gầy trơ xương, ăn mặc rách rưới, tóc lơ xơ vài sợi lộ ra cái đầu trắng hếu. Cái bóng đó đang vịn tay vào song cửa, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào con Ngọc Anh. Ngay lập tức thằng Việt lao đến chỗ cái túi, móc ra một cây thẻ bài bằng xương hay ngà gì đó, lấy móng tay cạo vài vạch lên rồi giơ ngang lông mày đọc rì rầm trong miệng, sau đó thì nó ném thằng cái thẻ về hướng cửa sổ, cái bóng rú lên một tiếng rồi tụt xuống. Thằng Việt vơ luôn túi đồ, quăng cái túi ám khí cho thằng D và cây côn gấp cho em, còn nó thì vắt sợi roi vào thắt lưng. Xong nó đánh thức con em dậy, kêu xuống nhà ngồi chờ ở gian khách, không được ở một mình. Xong rồi thằng Việt cứ thế lao vọt ra đường, bọn em cũng đuổi theo. Trên đường, em với thằng D theo sát bên nó, hỏi:
- Mày làm cái gì mà đang đêm chạy ra đây vậy?
Thằng Việt trả lời:
- Có đứa dùng sọ người luyện thành bùa độc rồi, bây giờ phải đi trừ tân gốc nó không để lâu gây họa lớn mất.
Bọn em nghe xong chẳng hiểu bùa độc là cái gì nhưng cũng cứ chạy theo. Chạy ngoằn ngoèo qua mấy khúc đường đất thì đến một gian nhà đất ngay sát chân núi. Thằng Việt dừng lại, lấy từ trong túi ra ba lá bùa, quấn một lá vào sợi roi của nó rồi đốt, lại đốt thêm một lá thành tro rồi rắc vào cái bọc của thằng D, đợi em ráp xong cây côn thì nó cũng làm với cây côn y như với sợi roi vậy. Xong nó lấy ra ba bông lúa khô còn ngậm đòng, bảo bọn em cái vào người đừng để rơi ra. Thế rồi nó đạp tung cửa cổng mà bước vào, thấy động, một lão trong nhà chạy ra, chính là một trong mấy lão hôm nọ. Vừa thấy bọn em lăm lăm vũ khí sấn vào thì lão ném ra một nắm muối, thằng Việt vội phất cái vạt áo cánh hạc ra hất đi, ba thằng lại vào thằng trong nhà. Vào trong nhà thì một mùi thối khẳm đến nhức óc xộc vào mũi, em với nhìn quanh tìm công tắc điện mà không có, thế là cứ nheo mắt lại mà nhìn. Trong khoảng tranh sáng tranh tối, bọn em nhìn thấy lão kia đang loay hoay mở một cái hũ sánh. Thằng Việt hét lên:
- Không được để cho nó mở cái hũ!
Nói đoạn, nó quăng cây cửu tiết ra quấn lấy lưng lão kia rồi kéo giật lại, lão ngã sóng soài ra đất, lồm cồm bò dậy thì em với thằng D lao ra, thằng D vít tay lão ra sau, em thì dí cây côn ghì xuống lưng lão. Thằng D mặt đỏ phừng phừng, gầm ghè:
- Mày định hại con bé Ngọc Anh hả? Nó có làm gì mày chưa?
Thằng Việt bước tới, giật một nhúm tóc trên đầu lão, gói vào trong một lá bùa vàng, đốt xèo xèo, bảo:
- Từ nay xem mày có dám hại người nữa không? Làm nghề này là để mày tác oai tác quái đấy phỏng?
Rồi nó bước ra sân, lấy trong túi ra một cuộn dây mảnh, bằng vải, bảo bọn em cầm kéo cái sợi đi hết quanh đất nhà này rồi vòng về. Sau đó thì nó đưa cho bọn em mỗi đứa một xấp bùa, bảo cứ cách 1m thì treo một cái lên dây, treo xong, nó đốt một cây hương to bẳng hai ngón tay rồi đi châm vào từng tờ bùa một. Đây là lần đầu tiên em thấy nó đốt lắm bùa như vậy. Đơi đến khi bùa và dây cháy hết thì bọn em kéo nhau về, thằng Việt còn quay lại nói một câu gì đó bằng tiếng Trung, rồi đi thẳng.
Về đến nhà nghỉ thì thấy Ngọc Anh đã chờ sẵn ở dưới rồi, vừa thấy bọn em về là con bé lao ra hỏi han đủ điều. Nghe bọn em kể lại xong, nó cứ cúi đầu, xụ mặt xuống ra điều mình đã làm sai cái gì đó nên bọn em mới phải chịu vậy. Đêm hôm đó cả lũ đều không ngủ được. Sáng hôm sau thi bọn em ăn sáng xong là ở luôn trên phòng, hai thằng gạn hỏi thằng Việt về nguyên nhân chuyện đêm qua, nó mới từ từ trả lời. Hôm đó, qua lời kể của thằng Việt và Ngọc Anh, quá khứ hoàng kim của gia tộc họ Trương dần dần sống lại.
...Bắt đầu từ những năm giữa nhà Minh, nổi lên họ Trương có tài bùa phép, suốt dọc miền Giang Nam đâu đâu cũng nghe tiếng phù thủy nhà này lắm tài phép, sai khiến được cả quỷ thần. Dòng họ này không những chỉ làm phù thủy mà còn là thương gia buôn bán ngọc quý, tơ lụa, đồ gốm sứ nên giàu có vô cùng, tiền tài như nước, nhà này lại không ở chốn kinh kì mà lập một biệt phủ trên núi cao phía bắc. Dãy núi này ban đầu lởm chởm vô cùng, đi lại khó khăn, vậy mà chỉ sau có vài đêm đã thấy đỉnh núi bằng phẳng như ai cào nhẵn, đường đi lên lát gạch đá rộng 2 thước, bề ngang dài gần trượng. Vài tháng sau thì một tòa nhà nguy nga tráng lệ mọc lên, đường ngang dãy dọc, phòng ốc vô số, nhìn to hơn cả phủ nhà quan. Trải qua hơn trăm năm, vị thế nhà họ Trương càng ngày càng vững, mở rộng địa bàn đến cả Tứ Xuyên, Vân Nam. Phù thủy nhà này đông vô số, lại tài phép vô cùng, từ gỡ trấn yểm đến trừ yêu diệt ma, cái gì cũng thông, ngón nào cũng thạo. Nhưng nhà này kiếm được nhiều tiền của mà không tham giữ riêng, năm nào cũng đem tiền, gạo đi phát cho dân chúng bị lũ lụt hai bên bờ Hoàng Hà, Trường Giang, tới lúc mất mùa đói kém thì mở kho phát chẩn cho nạn dân. Vậy nên dân chúng bái ngưỡng rất nhiều, lắm nhà còn lập cả bàn thờ sống.
Năm Đạo Quang thứ 24, tức năm 1843 sau Công Nguyên, thế đứng của gia tộc họ Trương càng ngày càng vững, phù thủy trong nhà lên đến vài trăm người, cao tay hàng Thần Đẳng có 16 người, hàng Thiên Đẳng thì có vài chục người, còn những hàng Nhân Đẳng, tập sự thì vô số kể. Thiên hạ đồn rằng trấn giữ nhà này có tới hai vạn gia đinh toàn tinh thông võ nghệ, lại nuôi cả âm binh quỷ tướng canh kho kim ngân châu báu. Dân gian bắt đầu có những bài vè ca tụng đức của nhà họ Trương mà nói bóng gió rằng chỉ cần trở tay là giành được thiên hạ, lấy lại giang sơn cho người Hán. Chuyện lâu dần truyền đến tai Hoàng Thượng, bá quan văn võ thì lắm kẻ xu nịnh, vu cho nhà Trương mua chuộc lòng dân để mưu đồ làm phản, thực không khác bọn Hoàng Cân ngày trước. Đồng Khánh nghe xong thì giận lắm, ba ngày sau phái ngay 4 vạn tinh binh cả người cả ngựa, đang đêm đánh lên núi nhà họ Trương, nhổ cỏ tận gốc.
Đêm đó, theo đám quan binh lên núi còn có vô số phù thủy cao tay khác đi cùng. Phần vì tiền vàng vua ban, phần vì thù oán, ganh ghét. Lên đến chân núi thì họ Trương đã biết từ bao giờ, một mặt cho gia đinh chặn lại, một mặt gọi hết âm binh nhà nuôi ra chống đỡ. Quân triều đình cho bắn tên lên núi làm chết hại rất nhiều gia đinh, sau đó thì người ngựa ào lên chém giết. Gia đinh nhà họ Trương liều chết bảo vệ chủ, đánh rất hăng. Nhưng gia đinh võ nghệ đến mấy thì cũng chẳng được huấn luyện bài binh bố trận, lại ít quân hơn, sao bằng được quân triều đình chinh chiến đã nhiều, vừa đông vừa mạnh. Chẳng mấy chốc mà hai vạn gia đinh tử thương gần hết, còn một số ít thì lui lên sân trước thủ cổng lớn. Quân tướng dưới núi thấy thắng thế thì kéo ồ lên, nhưng đi được một đoạn thì gió bụi mịt mù, sấm sét đầy trời, cứ nhè phía quân triều đình mà dội xuống, quân hoảng quá nên kéo nhau chạy xuống, xô đẩy giẫm đạp chết mất hơn ngàn người. Bống nhiên sau ngọn núi phía xa có tiếng nổ ầm ầm, long trời lở đất, một góc quả núi sạt xuống, rồi pháo hiệu bắn lên. Không ai ngờ được là bọn phù thủy đi cung đã dò được Long Mạch phát tích của họ Trương từ trước,hôm nay phá sập để phù thủy bên họ Trương không tài nào dùng phép được nữa. Thấy pháo hiệu lóe sáng, tất cả binh tướng kéo ào ào lên núi, đạp tung cổng mà vào, vào trong sân thì gặp ai là giết người đó, không chừa cả đàn bà con trẻ. Đêm hôm đó, gần ba ngàn nhân mạng gia tộc Trương, già trẻ lớn bé bị giết sạch không chừa một ai. Sau khi giết hết cả nhà, quân lính và phù thủy đổ xô đi lục lọi khắp nơi tìm vật quý mà cướp, nhưng ngoài mấy món đồ quý bày làm cảnh ra thì tìm khắp nơi cũng không thấy kho của đâu. Nhưng chuyện đó bị triều đình bưng bít lại, kêu là quân lính đi dẹp giặc trên biên cương phía bắc trở về.
Trước đêm đó bốn ngày, gia tộc phù thủy họ Hãn ở Tây Tang nghe tin thông gia nhà mình sắp bị hại nên cấp tốc gửi 6 phù thủy Cự Ấn phi ngựa ngày đêm đến viện trợ. Nhưng lên đến nơi thì cả nhà họ Trương đã bị hại, trưởng tộc Trương Hoành Tích chết ngay trên ghế ngồi, ngực còn cắm thanh kiếm. Phù thủy nhà Hãn để ý thì thấy cụ như như đang giấu vật gì bên dưới sàn ghế, tất cả lấy lên thì thấy một cái hòm to có dán bùa, bên trên cài một phong thư có ghi: "Ta là trưởng tộc Trương Hoành Tích, hôm nay nhận thấy vận nhà đã tận nên cũng không dám cưỡng cầu, đành đem hết cả nhà ra đánh một trấn sống mái, thử xem có xoay vần được mệnh trời không. Nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Long Mạch nhà ta bị phá đứt, sức bùa chú cũng thành vô dụng. Trong đây là sách ghi bùa chú, ấn giáp, phép thuật truyền từ đời tổ sư đến giờ, sáu vị nhà thông gia đến đây thì xin đem đến chi Thiết ở Thiểm Tây, xin hãy nể tình thông gia mà đừng tham đồ quý, mang vạ ắt chừng". Sáu phù thủy nhà họ Hãn đọc xong thì hồn xiêu phách lạc, vội vàng gọi người đến mai táng cho cả nhà họ Trương, ba ngày sau thì lên đường đi thẳng một mạch sang Thiểm Tây. Vừa đến thì đã thấy trưởng tộc bên đó đứng chờ sẵn ở ngoài thành rồi, cả sáu người ai cũng khiếp về tài nghệ đoán vận của nhà này, giao cái hòm xong là đi ngay về Tây Tạng. Trưởng tộc lúc bấy giờ là Trương Thiết Nhật, đem hòm vào nhà rồi gọi tất cả con cháu ra. Mở hòm ra, thấy bên trong cất đầy sách nghề, bên trên có đặ một lá thứ ghi: Trưởng nam chính tông Trương gia phong. Bên trong thư viết:
Gửi trưởng tộc chi Thiết là Thiết Nhật lão đệ!
Họ nhà ta vốn danh tiếng tiền tài, thứ gì cũng thừa thãi, con cháu nhà nối đời làm nghề phù thủy. Chính tông nhà ta may được hưởng phúc ấm của tổ tiên nên phát dương quang đại, làm rạng danh tổ sư được đến vậy. Nhưng mà mệnh trời an bài là họ nhà ta chỉ có một chi được sống sót trong tám chi, may sao đó lại là chi nhà đệ vậy. Ta những tưởng có thể đem cái nghề tổ sư truyền lại mà đi cứu độ bá tính, vớt vát chúng sinh khỏi bể lầm than. Nào ngờ bị bọn tham quan uốn lưỡi diều hâu mà tâu bày bịa đặt, cẩu Hoàng đế thì có mắt không tròng, tin lời xàm tấu, vu cho nhà ta tội mưu đồ tạo phản, nửa đêm đem quân lên tàn hại sạch cả nhà hơn ba ngàn nhân mạng, đáng lẽ ta thắng, nhưng nào ngờ có bọn phù thủy khác đi theo, đánh đứt Long Mạch nhà ta, việc đó ta thực không ngờ được, âu cũng là cái số phận quyết vậy. Nay ta xét thấy đất Thiểm Tây nhà đệ có Long Mạch ẩn ở dưới, tuy không phát tích ngay nhưng lại lâu bền vô cùng, ngàn đời cũng vẫn trường tồn được, còn như Long Mạch nhà ta thì tuy phát mạnh nhưng sớm tàn, gây nên cái họa diệt gia này. Trong tám chi thì chỉ được có chi nhà ta và nhà đệ là dễ có được kì nhân xuất thế, chi nhà đệ lại là chi mạnh nhất còn lại. Vậy nên ta mới gửi gắm hi vọng vào, mong sao nhà đệ nối được chí tổ sư, và cũng là để trả mối thâm thù này. Trong đây là sách quý mà họ nhà ta bao đời nghiên cứu, sáng tạo, chứa đựng cái học của cả họ, vậy đễ hãy giữ lấy mà truyền dạy cho con cháu, sau này có người giỏi, tự khắc sẽ trả được thù nhà. Bản sau ta có liệt kê ra tên họ của tất cả bọn tham quan ô lại và lũ phù thủy mượn gió bẻ măng. Ý có ngàn lời, thư từ không sao kể hết, những mong đệ hiểu lòng ta.
Trưởng nam Trương Hoành Tích nay thư!
Sau khi nghe kể về quá khứ huy hoàng và đẫm máu của họ nhà thằng Việt, cả lũ ngồi lặng đi hồi lâu. Một lúc sau, thằng Việt cất tiếng nói:
- Cái lão đêm qua là một trong số những con cháu của bọn phù thủy năm xưa, tao nhìn thấy vòng tai lão đeo là nhận ra ngay.
Nói xong thằng Việt nhìn xa xăm ra phía rừng núi phía xa, mắt đượm buồn.
Đạo Sĩ Tản Mạn Kì Đạo Sĩ Tản Mạn Kì - Không rõ... Đạo Sĩ Tản Mạn Kì